Lâu Rồi Không Gặp
-
Chương 47
Sau đó Trình Dịch Hòa trở về đem chuyện hôm nay thương lượng với Trình Lâm một chút. Trình Lâm đối với đầu tư không có gì ý đồ cụ thể, nhưng nghĩ Trình Dịch Hòa có việc làm cũng là một chuyện tốt, dù sao cũng hơn cả ngày ở nhà với mình, hơn nữa phí chữa bệnh của Trình Tử Duệ vẫn là một số tiền lớn, cũng không thể miệng ăn núi lở. Nên nghe lời cậu Trình Dịch Hòa vui vẻ quyết định đặt vé máy bay mấy ngày sau sẽ đi.
Cao Hỉ đã sớm đi thủ đô, cho nên khi Trình Dịch Hòa và Trình Lâm xuống phi cơ, Cao Hỉ đã đến sân bay đón bọn họ.
Cao Hỉ biết Trình Lâm là người đã có chủ, nhưng hắn là một kẻ khốn nạn, sau khi gặp tay vẫn ngứa, nặn nặn hai má trắng mịn của Trình Lâm: “Tiểu Lâm Lâm, không ngờ cậu còn trẻ như thế, đứng cạnh cậu tôi như ông chú vậy.”
Trình Lâm cũng có ấn tượng với Cao Hỉ, không chỉ vì tên hắn là Hỉ, hơn nữa hắn có một bộ mặt con nít, rất có điểm đặc trưng, hắn nói mình là ông chú thực sự quá mức khoa trương.
Trình Lâm còn chưa kịp mở miệng chào hỏi, Trình Dịch Hòa đã đẩy tay Cao Hỉ ra, không nhịn được nói: “Được rồi, không được táy máy tay chân.”
Trình Lâm cười nói: “Không có chuyện gì, anh Cao Hỉ chỉ cùng em đùa giỡn thôi.”
Trình Dịch Hòa xù lông lên: “Em gọi hắn là cái gì!?”
Lúc trước Trình Lâm nhát gan thẹn thùng, thấy bạn học của Trình Dịch Hòa hầu như trầm mặc trốn ở phía sau Trình Dịch Hòa, người khác đùa với cậu vài câu, cậu chỉ cười cười không nói lời nào.
Ấn tượng của Trình Dịch Hòa đối với Trình Lâm vẫn là một con mèo nhỏ trốn ở phía sau, đột nhiên nghe Trình Lâm thân thiết kêu người khác là anh, lực trùng kích lớn một cách không bình thường, trong lòng cũng cảm giác khó chịu.
Trước đây Trình Lâm chỉ gọi một mình anh là Anh họ …
Trình Lâm cũng bị phản ứng của anh làm sợ hết hồn, chớp mắt, vô tội nói: “Làm sao vậy?”
Cao Hỉ thấy biểu cảm Trình Dịch Hòa như bị giờ ngạt thở trong lòng sảng khoái, ôm lấy vai Trình Lâm đi về phía trước: “Đừng để ý đến anh cậu, cái người bệnh xà tinh.”
Trình Dịch Hòa tức đến độ muốn lập tức bay trở về Đông Lâm, nhưng thấy Trình Lâm cùng người khác càng đi càng xa, không thể làm gì chỉ biết kéo hành lý chạy theo. Anh chân dài, đi nhanh hai ba bước thì đuổi kịp, nghe thấy Cao Hỉ nói nhỏ với Trình Lâm: “Trước đây, có một lần ký túc xá mới vừa tắt đèn, anh cậu nhất định phải leo tường về nhà, cậu biết vì sao không?”
“Bởi vì sao?” Trình Lâm hiếu kỳ nói.
Trình Dịch Hòa cảm thấy không ổn, quát lên: “Cậu câm miệng cho tôi!”
Lần này Cao Hỉ càng không thèm để ý, cười to nói: “Cậu ta nói em nhất định ở nhà nhớ cậu ta, trốn trong ổ chăn anh anh anh mà khóc lóc, phải đi về an ủi em, ha ha ha ha ha ha ha ha…”
“……” Trình Lâm ánh mắt phức tạp quay đầu lại nhìn Trình Dịch Hòa.
Trình Dịch Hòa mặt đỏ ửng, nhấc chân đạp vào mông Cao Hỉ: “Cút! Lúc đó ông chỉ muốn đi ra ngoài mua bao thuốc lá!”
Trình Lâm phụ họa nói: “Đúng, anh của em nói đùa đó, anh ấy sẽ không làm loại chuyện ấu trĩ đó.”
Nhưng tình huống chân thực là, đêm đó Trình Dịch Hòa xác thực từ nội thành trở về nhà, leo tường vào nhà Trình Lâm, lúc đó vừa vặn Trình Lâm đi nhà xí nhìn thấy Trình Dịch Hòa sợ hết hồn, đêm đó không trăng vẻ mặt Trình Dịch Hòa như thế nào Trình Lâm cũng thấy không rõ lắm, chỉ nhớ rõ anh thận trọng nói câu: “Tuần trước ra ngoài chơi, đồng hồ đeo tay hình như để quên trong túi của em.”
Trình Lâm trở lại lật tung tất nhiên tìm không ra, kết quả Trình Dịch Hòa cùng cậu leo lên giường ngủ một giấc, ngày kế dậy sớm về trường học.
Lúc đó Trình Lâm còn là một đứa nhỏ ngốc cứ cho là Trình Dịch Hòa hơn nửa đêm đến tìm đồng hồ đeo tay, bây giờ nghĩ lại, chỉ vì nhớ mình mà thôi.
Nhớ tới thuở thiếu thời ngây ngô luyến ái, trong lòng Trình Lâm chua xót mềm mại, cậu bị Cao Hỉ kẹp cổ đi ở phía trước, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn Trình Dịch Hòa, nhưng Trình Dịch Hòa mặt không hề cảm xúc cúi đầu xem điện thoại di động, làm như không biết Trình Lâm đang nhìn mình, một chút cũng không có cảm giác trong lòng hiểu ngầm nhau.
Sau đó ba người cùng đi ăn cơm trưa, sau khi ăn xong Cao Hỉ lái xe chuẩn bị đi vườn trái cây nhìn một chút. Vườn trái cây cách thủ đô không xa, đó là một cái nơi gọi là làng Đào Viên. Mặc dù nói gọi là Đào Viên, nhưng sau khi đến Trình Lâm phát hiện nơi này không như cậu tưởng tượng. Quê Trình Lâm khắp núi đồi rất nhiều cây đào, đến mùa xuân giống như chìm vào những đám mây màu hồng nhạt, nơi này không có nhiều cây đào như vậy, làng lại lớn hơn nhiều, ít nhất phải hơn 100 gia đình, đường lên núi cũng phải đi hơn 20 phút mới đến.
Diện tích rừng trái cây tương đối lớn, chủng loại hoa quả cũng rất nhiều, có cam ngọt, táo tây, trái đào cũng lớn hơn ở quê cậu cho nên nông gia nhạc ở đây phát triển rất tốt.
Sau khi xem qua vườn trái cây đã đến buổi trưa, mặt trời rất chói chang, ba người tùy tiện tìm một quán ăn ở nông gia nhạc ăn bữa trưa, nghỉ ngơi ngủ trưa, sau đó chuẩn bị tiếp đàm luận chuyện thu mua.
Cao Hỉ tìm ông chủ nông gia nhạc muốn thuê hai gian phòng, Trình Dịch Hòa ngồi ở bên cạnh im lặng không lên tiếng, từ giữa trưa cũng chỉ nói mấy câu, Trình Lâm biết Trình Dịch Hòa tức giận chuyện ở phi trường.
Trở về phòng, Trình Dịch Hòa liền ngã nằm xuống giường, nhắm hai mắt, cánh tay để lên cái trán, bộ dạng rất mệt mỏi.
Trình Lâm đột nhiên cảm giác thấy Trình Dịch Hòa như vậy rất đáng yêu, nhịn cười đóng cửa phòng, ôm eo Trình Dịch Hòa: “Sao hôm nay luôn không có tinh thần gì? Có phải quá nóng?”
Trình Dịch Hòa không vui nhàn nhạt nói một chữ:”Ừm.”
Trình Lâm nói: “Vậy ngủ một hồi đi, chờ 3, 4 giờ chiều chúng ta mới đi ra ngoài, lúc đó trời cũng mát mẻ hơn.”
Trình Dịch Hòa giật giật, đẩy nhẹ Trình Lâm ra nói: “Em chen chúc làm anh nóng muốn chết rồi.”
Trình Lâm liền tiến đến bên tai Trình Dịch Hòa giọng điệu làm nũng nói: “Nhưng em muốn cùng anh ở một chỗ.”
Trình Dịch Hòa làm như rất bất đắc dĩ nói: “Vậy cũng được đi, em thực là càng ngày càng dính người.”
Nhìn Trình Dịch Hòa cong lên khóe miệng, Trình Lâm không nhịn được lén lút nở nụ cười.
Trình Dịch Hòa mở hai con mắt nghi hoặc nhìn cậu: “Em cười cái gì?”
Trình Lâm cố nén cười, mới nói: “Ở cùng với anh vui vẻ mà.”
Lúc này trong mắt Trình Dịch Hòa mới nhiễm phải ý cười, Trình Lâm thấy anh không còn giận mới đến gần hôn Trình Dịch Hòa một cái: “Ngủ đi.”
Trình Dịch Hòa ngoài miệng đồng ý, trong đầu lại đang suy nghĩ miên man, tình cảm thời thiếu niên đơn bạc mà lại nhiệt liệt bỗng nhiên bị đâm thủng cảm thấy rất thật mất mặt, nhưng càng làm cho anh cảm thấy khó chịu chính là, bảo bối của mình ở nơi mình không biết, từ lâu đã lớn rồi, học xong một mình chống đỡ một phương, học xong miệng lưỡi ngọt ngào, học xong rất nhiều chuyện trước đây không cần phải học …
Trình Dịch Hòa tức giận, nhưng thật ra là anh tự giận mình…
Trước đây anh không dám hỏi Trình Lâm một mình mang theo đứa con làm sao mà qua nổi, hiện tại bỗng nhiên rất muốn biết, anh khàn tiếng gọi Trình Lâm, nửa ngày không người đáp lại.
Trình Dịch Hòa nhìn thấy Trình Lâm đã dựa vào bờ vai mình ngủ thiếp đi, lông mi thật dài tạo ra một bóng nhỏ, tư thế không thoải mái lắm, Trình Lâm khẽ nhếch bờ môi, có thể nhìn thấy một loạt răng trắng như tuyết và đầu lưỡi non hồng.
Nhìn dáng Trình Lâm điềm đạm ngủ, Trình Dịch Hòa cúi đầu nhẹ nhàng hôn Trình Lâm một cái, cánh tay vòng qua ôm Trình Lâm vào trong lồng ngực, đè xuống cảm giác đau lòng, nhắm hai mắt lại.
3 giờ chiều Trình Lâm thức dậy trước, Trình Dịch Hòa còn đang ngủ, Trình Lâm nhẹ nhàng lấy tay Trình Dịch Hòa đặt ở bên hông mình ra, đi tới rèm cửa vén một góc nhìn ra ngoài. Trong sân bóng cây quay tròn, chỉ có vài con gà mái đang ục ục ục mổ thóc ăn.
Xem ra mọi người vẫn chưa rời giường, Trình Lâm cũng không vội gọi Trình Dịch Hòa.
Gần 4 giờ, bên ngoài mới dần dần có tiếng người, Trình Dịch Hòa cũng tỉnh lại, ôm Trình Lâm chán ngán một lát, mới kéo Cao Hỉ ra ngoài tiếp tục hành trình buổi chiều.
Bất tri bất giác ở Đào Viên sững sờ hai ngày, thấy Trình Lâm rất yêu thích cuộc sống yên tĩnh nhàn nhã nơi này, Trình Dịch Hòa muốn cùng Cao Hỉ ký hợp đồng, không nói hai lời lập tức thanh toán tiền bạc. Vốn Trình Dịch Hòa muốn cùng Trình Lâm trở về nội thành thuê một gian nhà ở tạm, nhưng vừa vặn có một gia đình ở đây dời đi, chuẩn bị đem phòng ở cho thuê, hai người liền thuê.
Đây là căn nhà hai tầng bằng gạch ngói, sân rất lớn, có tới hơn 100 mét, một nửa để trồng các loại rau dưa, nhà bếp còn có một giàn nho, mùa hè có thể hóng gió, ngoại trừ cách nội thành khá xa thì ở rất thoải mái,
Hai người tạm thời đã giải quyết xong chỗ ở, vấn đề tiếp theo là làm sao rước đứa con về.
Trình Dịch Hòa cũng một tháng không có đi thăm Trình Tử Duệ, Trình Tử Duệ cũng rất nhớ Trình Dịch Hòa, gọi điện thoại hai lần cho Trình Dịch Hòa đều muốn anh trở về. Chờ chuyện Đào Viên dàn xếp xong xuôi, Trình Dịch Hòa lập tức về nhà thăm Trình Tử Duệ.
Trình Tử Duệ được Triệu Anh nuôi mập một chút, không có tái nhợt như lúc sinh bệnh, khuôn mặt nhỏ hồng hào, thoạt nhìn không khác gì những đứa trẻ khỏe mạnh.
Vì muốn cùng Trình Tử Duệ tạo mối quan hệ, Trình Dịch Hòa không trở về nhà với Trình Lâm, ở nội thành cùng với Trình Tử Duệ một tuần, ở trước mặt Triệu Anh cũng làm như quên mất Trình Lâm. Dần dần, Triệu Anh đối với chuyện mỗi đêm Trình Dịch Hòa dẫn Trình Tử Duệ đi ra ngoài tản bộ cũng chẳng bài xích, cho nên khi Trình Dịch Hòa muốn đưa Trình Tử Duệ đi công viên trò chơi chơi cũng gật đầu đồng ý.
Lúc đầu Triệu Anh cũng muốn đi chung nhưng Trình Vinh Kiến nói một câu, lẽ nào bà có thể ở bên cạnh Duệ Duệ cả đời? Thật vất vả cha con họ mới có dịp ở chung gia tăng tình cảm, bà không nên vướng tay vướng chân phá hoại.
Tuy rằng Trình Vinh Kiến nói chuyện không êm tai nhưng khi Trình Vinh Kiến lên tiếng thì Triệu Anh vẫn nghe, nên từ bỏ suy nghĩ của mình.
Trình Dịch Hòa cũng lo Triệu Anh đổi ý, hôm sau liền ôm Trình Tử Duệ còn ngủ say đi ra cửa, ngồi taxi đi đến công viên trò chơi mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn con trai ngủ say ở trong lồng ngực của mình, kích động như trúng thưởng một ngàn vạn, vội vàng gọi điện thoại cho Trình Lâm.
Không nghĩ tới điện thoại chỉ vang lên hai tiếng đã thông, giọng nói Trình Lâm còn rất tỉnh táo: “Anh họ, có chuyện gì?”
Trình Dịch Hòa hỏi: “Em đã rời giường?”
“Ừm.”
“Làm sao dậy sớm như thế? Không ngủ ngon à?”
“Không có, em quen dậy sớm đến giờ là thức.”
Trình Dịch Hòa không tiếp tục dây dưa vấn đề này, hưng phấn nói: “Bây giờ em nhanh chóng đánh xe đến công viên trò chơi ở phía tây thành phố đi!”
“A? Làm gì?”
“Anh đưa Duệ Duệ ra, chúng ta dẫn nó đi chơi.”
Trình Lâm còn tưởng mình nghe lầm: “Thật?!”
“Thật!”
Trình Lâm vui vẻ, lời nói cũng không rõ ràng: “Tốt.. Tốt… quá..em bây giờ … Em làm sao bây giờ?”
Trình Dịch Hòa nói: “Mau ra khỏi nhà, lại đây!”
“Ồ nha, được.”
Trình Lâm vội vội vàng vàng cúp điện thoại.
Trên đường bị kẹt xe hơn nửa tiếng đồng hồ, 8’30 Trình Dịch Hòa mới đến cửa công viên trò chơi, anh nghĩ có lẽ phải chờ Trình Lâm, không ngờ Trình Lâm đã chờ ở nơi đó.
Trình Lâm đeo một ba lô lớn trên vai, thoạt nhìn chứa không ít đồ vật.
Trong túi chỉ mang bóp tiền, trong lồng ngực ôm con trai là lập tức ra ngoài. Trình Dịch Hòa không hiểu nổi Trình Lâm mang theo nhiều thứ để làm gì, anh hỏi: “Em mang trên lưng cái gì? Cũng không ngại nặng à.”
Trình Lâm cười một cái nói: “Nước và đồ ăn vặt Ninh Ninh thích, em xem dự báo thời tiết nói rằng buổi trưa có thể có mưa, em đem thêm áo khoác cho nó.”
“….” Lúc này Trình Dịch Hòa mới phát giác được so với Trình Lâm chăm sóc con mình còn kém một đoạn dài.
Trình Lâm nhẹ nhàng sờ sờ khuôn mặt Trình Tử Duệ đang ngủ say sưa như bảo bối quý giá nhất trên thế giới này, trong lòng Trình Dịch Hòa khó chịu: “Ngày hôm nay hai ta ôm con đi luôn, không quản ba mẹ anh.”
Hiển nhiên Trình Lâm cũng rất đồng ý, hai mắt sáng lên, mà vẫn có chút do dự: “Trước tiên cứ thử một ngày xem sao, em đi mua vé.”
Đi vào trong công viên trò chơi, tiếng người càng thêm ồn ào, Trình Tử Duệ từ bả vai Trình Dịch Hòa ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn có phần mê man: “Ba ba, chúng ta đến chỗ nào rồi?”
Trình Dịch Hòa nói: “Ở công viên trò chơi, không phải con vẫn muốn tới chơi sao?”
Trình Tử Duệ nghiêng đầu nhìn xa xa thấy vòng quay rất lớn, mới biết mình ở nơi nào, vui sướng hoan hô một tiếng, kêu lên: “Ba ba, con muốn ngồi vòng quay!”
“Được!” Trình Dịch Hòa lên tiếng đồng ý. Anh quay đầu nhìn Trình Lâm yên lặng đi phía sau, nói với Trình Tử Duệ nói: “Duệ Duệ, ba ba ẳm con một đường mệt chết đi được” triển cánh tay ôm lấy vai Trình Lâm kéo cậu đến gần: “Cho ba ba này ẳm con, có được hay không?”
Lúc này Trình Tử Duệ mới phát hiện Trình Lâm, biểu tình trong nháy mắt biến đổi, đề phòng chui vào ngực Trình Dịch: “Con không! Con không chịu! Đó là người xấu, không phải ba ba con!”
Tuy rằng đã chuẩn bị tâm lý, nhưng mỗi lần nghe thấy Trình Tử Duệ nói mình không phải là cha nó lòng Trình Lâm đau như đao cắt, không nhịn được đỏ cả vành mắt.
Trình Dịch Hòa nhìn Trình Tử Duệ làm cho Trình Lâm thương tâm, sắc mặt nhất thời chìm xuống, thả Trình Lâm ra dùng tay muốn đánh vào mông Trình Tử Duệ, Trình Lâm vội ôm lấy cánh tay Trình Dịch Hòa, nhẹ giọng nói: “Anh đừng tính toán với con nít.”
Trình Dịch Hòa nhắc nhở trừng mắt nhìn Trình Tử Duệ một cái, Trình Tử Duệ rất sợ Trình Dịch Hòa, lập tức hai mắt rưng rưng, nhưng lại không dám khóc lên, ủy ủy khuất khuất làm Trình Lâm nhìn rất đau lòng.
Trình Lâm ôn nhu nói với Trình Tử Duệ: “Không cần gọi ba, kêu chú là được rồi, ngày hôm nay chú cùng chơi đùa với cha con cháu, có được hay không?”
Vì sợ Trình Dịch Hòa uy nghiêm, Trình Tử Duệ bất đắc dĩ gật gật đầu.
Ba người tới vòng quay, lần này Trình Dịch Hòa không hỏi ý Trình Tử Duệ, đem Trình Tử Duệ giao cho Trình Lâm rồi lập tức đi mua vé.
Trình Tử Duệ không muốn Trình Lâm ôm, vừa sợ Trình Dịch Hòa đi không cần mình nữa, ở trong lồng ngực Trình Lâm uốn tới ẹo lui muốn xuống dưới: “Con muốn đi tìm ba ba.”
Trình Lâm chỉ vào bóng lưng Trình Dịch Hòa nói: “Ba ba con ở chỗ kia, đi mua vé, chúng ta ở chỗ này chờ có được hay không?”
Trình Tử Duệ quệt mồm rầm rì, làm ra vẻ muốn khóc lên, Trình Lâm liền để Trình Tử Duệ xuống đất, từ trong ba lô lấy ra một bao khoai chiên xé ra đưa cho Trình Tử Duệ: “Vậy chúng ta vừa ăn vừa chờ, con xem, đây có phải là món con yêu thích?”
Trình Tử Duệ liền dao động, nhìn ngó bóng lưng cao to của Trình Dịch Hòa rồi cúi đầu nhìn khoai chiên trong tay Trình Lâm, rốt cục vẫn khuất phục sự mê hoặc của đồ ăn vặt.
Sau khi Trình Dịch Hòa trở lại thì thấy Trình Tử Duệ không ngừng nhét khoai chiên vào miệng, khi nó ăn một miếng thì Trình Lâm nửa ngồi nửa quỳ ở bên cạnh nó sẽ cho nó uống một ngụm nước, hầu hạ nó giống như là tiểu hoàng đế.
Chờ Trình Tử Duệ ăn uống no đủ, Trình Lâm liền ôm lấy Trình Tử Duệ chuẩn bị lên vòng quay, lần này Trình Tử Duệ không có phản kháng. Lúc trước Trình Dịch Hòa ôm Trình Tử Duệ vì Trình Tử Duệ đang ngủ, không có cách giải quyết, bây giờ nhìn những đứa trẻ xung quanh cùng tuổi như Trình Tử Duệ đứa nào cũng tự mình đi, Trình Dịch Hòa cảm thấy bọn họ quá nuông chiều con, nhưng ba người thật vất vả ở chung coi như hòa hợp, Trình Dịch Hòa không mở miệng nói cái gì.
Trình Dịch Hòa đi phía sau bọn họ, trầm mặc không nói lời nào, Trình Tử Duệ lén lút nhìn mặt không hề cảm xúc của Trình Dịch Hòa, còn tưởng rằng ba mình vẫn đang tức giận, mà Trình Lâm lại đối với nó ôn ôn nhu nhu, nó so sánh thì cảm thấy Trình Lâm rất tốt, cho nên dọc theo đường đi rất ngoan ngoãn núp ở trong lồng ngực Trình Lâm.
Ở công viên trò chơi ngoại trừ những trò chơi có tính kích thích không thể chơi, đến giữa trưa họ đều chơi toàn bộ, Trình Tử Duệ cũng mệt đến ngất ngư, lần này thật không nhúc nhích, nằm nhoài trên lưng Trình Lâm muốn ngủ.
Trình Dịch Hòa đem ba lô trên vai trả lại cho Trình Lâm, tiếp nhận Trình Tử Duệ ôm vào trong ngực, Trình Tử Duệ nghiêng đầu một cái, ở trong lồng ngực Trình Dịch Hòa triệt để nhắm hai mắt lại, Trình Dịch Hòa liền nói: “Nó đã ngủ, chúng ta về nhà đi.”
Trình Lâm do dự không quyết, hỏi: “Về nhà nào?”
Trình Dịch Hòa kỳ quái liếc mắt nhìn cậu: “Đương nhiên trở về Đào Viên.”
Hai mắt Trình Lâm sáng ngời, không che giấu nổi vui mừng: “Vậy khi bác cả biết có tức giận hay không? Hơn nữa, hơn nữa, Duệ Duệ sẽ khóc, nên làm gì?”
Trình Dịch Hòa không lo lắng nhiều như vậy: “Mặc kệ nó, về nhà trước sau đó lại nói.”
Trở lại Đào Viên đã là 2 giờ chiều, Trình Dịch Hòa vừa đem Trình Tử Duệ đặt lên giường, nó liền mở mắt ra, vừa nhìn không phải chỗ quen thuộc, liền đứng dậy hỏi: “Đây là đâu?”
“Nhà của Ba ba.”
Trình Tử Duệ bắt đầu nhăn nhó.
Trình Dịch Hòa hỏi: “Ở cùng với ba ba, không tốt sao?”
Trình Tử Duệ nói: “Tại sao không ở cùng với bà nội?”
Trình Dịch Hòa nói: “Bởi vì nhà bà nội không phải nhà của ba ba.”
Trình Tử Duệ thật tò mò: “Tại sao?”
Trình Dịch Hòa hỏi: “Vậy nhà của con ở đâu?”
Trình Tử Duệ nói: “Nhà bà nội chính là nhà của con.”
Trình Dịch Hòa nói: “Xem đi, con cũng không muốn ở chung nhà với ba, tương tự nhà của ba cũng không phải nhà bà nội của con.”
Trình Dịch Hòa nói vòng tới vòng lui, làm cho Trình Tử Duệ bối rối, nhưng nó vẫn cứ chấp nhất nói: “Con muốn về nhà bà nội.”
Trình Lâm ở bên ngoài phòng khách, nghe thấy bọn họ nói chuyện liền đi tới, vừa vặn nghe được câu nói cuối cùng của Trình Tử Duệ, cậu nhìn bên ngoài, xác thực không còn sớm, đứng ở cửa vẫy vẫy tay với Trình Dịch Hòa: “Anh họ… anh tới đây.”
Trình Dịch Hòa đi tới tiện tay khép cửa phòng: “Làm sao vậy?”
Trình Lâm bận tâm: “Trời chiều rồi, làm sao bây giờ?”
Trình Dịch Hòa còn tưởng rằng Trình Lâm đói bụng, nói: “Em đi vào chơi với nó, anh đi làm cơm.”
Trình Lâm nói: “Em không có ý này, em muốn nói dù sao Ninh Ninh và bác cả đã sinh hoạt cùng nhau lâu như vậy, đột nhiên xa bà đến buổi tối nhất định sẽ khóc, nên làm gì đây?”
Trình Dịch Hòa không phản đối: “Dỗ nó là được, lo lắng cái gì.”
“Nhưng em….. Em không chịu được, không chịu được nhìn con khóc.” Trình Lâm nói xong cũng khóc nức nở.
Trình Dịch Hòa vội ôm cậu dụ dỗ nói: “Con còn chưa có khóc em đã khóc lên, còn nhõng nhẽo hơn con nít.”
Trình Lâm lau khóe mắt: “Ninh Ninh chịu một chút oan ức tâm em sẽ đau gần chết, em không muốn nhìn nó khó chịu.”
Trình Dịch Hòa nói: “Không khuếch đại như vậy đâu, có anh ở đây, vạn nhất nó khóc, nhất định có thể dỗ dành được.”
Trình Lâm muốn nói, Trình Dịch Hòa chưa có nuôi con không biết trời vừa tối con nít sẽ tìm người thân cận nhất của mình, thế nhưng dù sao Trình Dịch Hòa cũng là ba của Trình Tử Duệ, không có Triệu Anh thì Trình Tử Duệ cũng rất dính anh, cậu nghĩ Trình Dịch Hòa có thể dỗ dành được con trai.
Vì chăm sóc cảm xúc của Trình Tử Duệ, khi Trình Lâm làm cơm tối cũng hấp thêm sáu cái bánh bao thỏ con, thêm một bàn dầu hầm đậu đũa và súp lơ xào, đều là những món lúc Trình Tử Duệ ở bên cạnh cậu rất thích ăn, may là đã nhiều năm như vậy khẩu vị cũng không thay đổi, trên bàn cơm nó ăn say sưa ngon lành.
Ăn xong cơm tối, hai người mang theo Trình Tử Duệ đi đến quảng trường ở đầu thôn, những người lớn trong thôn cũng lục tục đưa con nít đến. Bọn trẻ con bắt đầu tập hợp thành một đoàn, ngươi truy ta đuổi, người lớn thì cảm thấy rất tẻ nhạt, còn bọn trẻ con chơi rất hứng thú, thỉnh thoảng sung sướng thét chói tai.
Mãi đến khi sắc trời tối đen, trên quảng trường người cũng dần dần tản đi, Trình Dịch Hòa và Trình Lâm cùng nắm tay Trình Tử Duệ chậm rãi đi về nhà, nhưng vừa đến cửa, Trình Tử Duệ chợt cong cái mông nhỏ rầm rì không muốn vào cửa.
“Làm sao vậy? Còn muốn cùng những người bạn nhỏ chơi sao?” Trình Lâm ngồi xổm người xuống, ôn nhu nói chuyện với Trình Tử Duệ.
Trình Tử Duệ rên một tiếng, quay đầu chạy đi.
Trình Lâm bất đắc dĩ nhìn Trình Dịch Hòa, Trình Dịch Hòa nói: “Về nhà ngủ, ngày mai lại đi.”
Giọng nói Trình Dịch Hòa không hề ôn nhu, vốn cảm thấy đầy bụng oan ức Trình Tử Duệ rớt nước mắt: “Con không muốn về nhà với ba! Con muốn đi tìm bà nội!”
Trình Dịch Hòa nói: “Bà nội của con không có ở nhà, ngày hôm nay con chỉ có thể ở nơi này”
Trình Tử Duệ sợ hãi hét lớn: “Con không! Con không chịu!”
Trình Dịch Hòa vốn là một người cứng đầu, Trình Tử Duệ càng không nghe anh càng không tin mình không thể dạy được một đứa trẻ, lập tức mặt trầm xuống: “Vậy con không cùng ba về nhà, thì ở bên ngoài một mình đi!” Sau đó nhấc chân đi vào nhà.
Trình Lâm cũng không nghĩ tới, Trình Dịch Hòa nói dỗ con là dỗ như vậy.
Trình Tử Duệ sững sờ ngay sau càng khóc vang dội, Trình Lâm không đành lòng nhìn nó khóc như vậy, không thể làm gì khác hơn, nói: “Ai ya, đừng khóc, chú dẫn con đi tìm bà nội, có được hay không?”
Trình Tử Duệ cũng nổi lên tính bướng bỉnh, gào khóc nói: “Không! Con muốn ba ba thôi!” Ý của nó là muốn Trình Dịch Hòa dẫn đi tìm bà nội.
Trình Dịch Hòa ở trong nhà nói vọng ra: “Con còn muốn coi ba là ba ba, thì lập tức vào nhà cho ba!”
Trình Tử Duệ bị Trình Dịch Hòa cố ý xuyên tạc lời nói, tức giận đến thân thể phát run: “Con muốn bà nội!”
“Vậy con tự đi tìm đi!” Trình Dịch Hòa nói.
Hai người bọn họ cãi nhau làm hàng xóm láng giềng đều tới xem, nhưng Trình Lâm và Trình Dịch Hòa chỉ mới dọn tới đây cho nên cũng không ai tới khuyên, chỉ đứng xa xa nhìn.
Tiếng khóc Trình Tử Duệ vừa sắc bén lại thê thảm, Trình Lâm rất đau lòng, muốn ôm nó vào nhà để Trình Dịch Hòa dụ dỗ nó một chút, nhưng Trình Tử Duệ không cho cậu ôm, ở trong lồng ngực Trình Lâm vừa đá vừa đánh, thật vất vả mới ôm được nó vào nhà, cổ Trình Lâm cũng bị cào vài nơi. Trình Lâm bất đắc dĩ nói: “Anh họ, hay là anh đưa nó đi về đi, chẳng lẽ muốn nó khóc như vậy hết một đêm sao? Nó vừa hết bệnh không chịu được.”
Trong nhà không có mở đèn, dựa vào ánh đèn của nhà khác có thể nhìn thấy Trình Dịch Hòa bệ vệ ngồi ở bậc thang dưới hành lang. Anh vốn muốn mượn cơ hội này trị Trình Tử Duệ, không cho nó cả ngày đòi gặp Triệu Anh, bị Triệu Anh dạy dỗ không biết ai là cha đẻ của mình.
Nhưng quả thật cũng như Trình Lâm từng nói, làm cha làm mẹ, nhìn thấy con khóc như vậy hận không thể đem toàn thế giới đến trước mặt nó, làm cho con mình vui vẻ, vốn cho là mình có thể tàn nhẫn quyết tâm, nhưng lúc này cũng không kiên trì nổi, anh nói: “Lại đây với ba đi.”
Trình Lâm đem Trình Tử Duệ đặt ở trong lồng ngực Trình Dịch Hòa thì Trình Tử Duệ mới dần dần yên tĩnh lại, ôm cổ Trình Dịch Hòa thân thể run rẩy, thấp giọng nức nở, thoạt nhìn càng đáng thương, lòng Trình Dịch Hòa triệt để mềm nhũn, nhẹ giọng nói: “Lau nước mắt, đừng khóc, nếu không lúc đưa con trở về, bà nội của con nhìn đôi mắt đỏ của con sẽ đánh chết ba.”
Trình Tử Duệ lo lắng lau nước mắt: “Ba ba, ba đừng chết.”
“Ba ba sẽ không chết, vậy ba đưa con về nhà bà nội, sau này con còn đồng ý đi chơi với ba ba không?” Trình Dịch Hòa hỏi.
Trình Tử Duệ nói: “Đồng ý.”
Thấy con trai không tính toán với mình, lòng Trình Dịch Hòa chua xót, hối hận vừa nãy mình như bị quỷ nhập vào người, cùng một đứa trẻ nhỏ như vậy ồn ào làm cái gì, dỗ Trình Tử Duệ xong, Trình Dịch Hòa mới một tay ôm Trình Tử Duệ, một tay lôi kéo Trình Lâm lái xe ra ngoài.
Lúc đưa Trình Tử Duệ đến nhà Triệu Anh đã gần 9 giờ tối, Trình Lâm ngồi ở trong xe chờ không có đi lên.
Trình Dịch Hòa mở cửa, còn chưa nói gì Triệu Anh đã ôm tâm can bảo bối Trình Tử Duệ vào lòng ngực, giống như đã cách biệt mấy trăm năm, còn trách cứ Trình Dịch Hòa: “Cũng không biết trở về sớm một chút.”
Trình Dịch Hòa nhàn nhạt nói: “Quên thời gian, nên chơi cho tới bây giờ.”
Triệu Anh nói: “Mẹ chừa cơm cho tụi con, ở nhà bếp, tự mình hâm nóng lại đi.”
Trình Dịch Hòa nói: “Không được, hôm nay con đi về.”
Triệu Anh nói: “Làm sao lại đi?”
“Việc còn nhiều lắm sao có thể cả ngày vùi ở nhà.”
“Vậy suốt buổi tối con đi đâu.”
Trình Dịch Hòa không muốn nhiều lời, theo thói quen thọt một câu: “Trình Dịch Tân cả buổi tối cũng không ở nhà, tại sao mẹ không đi quản nó?”
“Đi đi nhanh một chút, đi mau!” Triệu Anh lập tức đuổi anh.
Trình Dịch Hòa sờ sờ tóc Trình Tử Duệ: “Ngày mai ba trở lại thăm con.”
Trình Dịch Hòa nghĩ ngày hôm nay không được, sau này mỗi ngày sẽ đem con mang ra ngoài, theo thời gian họ càng thân mật thì con sẽ đồng ý ở bên cạnh mình.
Anh không ngờ chân trước mới vừa đi, Trình Tử Duệ ngay lập tức bán đứng mình.
Triệu Anh để Trình Tử Duệ ở trên ghế sa lon, hỏi: “Ngày hôm nay chơi vui vẻ không?”
Trình Tử Duệ khịt khịt mũi, nói: “Không vui.”
Triệu Anh: “Tại sao?”
Trình Tử Duệ nói: “Ba ba để con và chú cùng nhau chơi đùa, con không muốn.”
“Chú? Chẳng lẽ là Trình Lâm?” Triệu Anh lập tức phản ứng lại: “Trình Dịch Hòa tên khốn kia! Mình đã nói làm sao nó lại tốt như vậy! Chính là muốn bắt cóc con! Sau này không cho con gặp mặt nó!”
Triệu Anh tức hai gò má đều vặn vẹo, Trình Tử Duệ nhìn sợ sệt, mới lúc ẩn lúc hiện nói những lời mà nó không nghĩ Triệu Anh không chấp nhận được, nó nhỏ giọng nói: “Bà nội, con… Con sẽ nhớ ba ba.”
Triệu Anh quát lên: “Con nhớ thì có ích lợi gì! Nó vì Trình Lâm mới thương con!”
Trình Tử Duệ có chút mê man, không hiểu tại sao Triệu Anh lại nói như vậy,
Triệu Anh thấy Trình Tử Duệ ngơ ngác như nghe không hiểu, liền bắt đầu hù dọa nó: “Trình Dịch Hòa vì muốn cho người khác làm ba ba của con mới mang con ra ngoài chơi, nếu con cùng đi với ba thì sẽ không còn được gặp lại bà nội!”
Trình Tử Duệ sợ hãi, lập tức nói: “Bà nội, con không muốn xa bà.”
Triệu Anh nói: “Đúng, đây mới là cháu ngoan của bà nội, con không nên nghe ba ba của con, bà nội mới là người đối với con tốt nhất.”
Trình Tử Duệ gật gật đầu.
Cho nên ngày hôm sau Trình Dịch Hòa lại đây đã ăn bế môn canh, gõ cửa nửa ngày cũng không có người mở, lúc đầu anh cho là mọi người không có ở nhà, cũng không lưu ý, mãi đến khi liên tiếp xuất hiện tình huống như thế mới phát giác không đúng. Thế nên anh đánh cuộc đợi Triệu Anh một mình đi ra ngoài mua thức ăn, mới gặp mặt nói chuyện: “Mẹ, mẹ làm cho Trình Tử Duệ không nhận con là ba ba, như vậy mẹ rất vui vẻ, đúng hay không?”
“Đúng! Tao không để mày và Trình Lâm dạy nó thành một người đồng tính luyến ái buồn nôn!” Triệu Anh nghĩ đến Trình Dịch Hòa lừa mình thì rất tức giận.
Trình Dịch Hòa bị nhen lửa giận ngập đầu, cười lạnh nói: “Con là một kẻ đồng tính luyến ái buồn nôn cũng do mẹ dạy ra, mẹ nói có phải mẹ cũng rất buồn nôn?”
Triệu Anh kêu lên: “Trình Dịch Hòa! Trong mắt mày đến cùng có xem tao làm mẹ hay không!”
Trình Dịch Hòa hỏi: “Vậy trong mắt mẹ có đứa con trai này không?”
Triệu Anh nói: “Chỉ cần mày và Trình Lâm chia tay!”
“Lần cuối cùng con lặp lại một lần nữa, nếu như mẹ ra cái điều kiện này, vậy thì mẹ không có đứa con trai này.” Trình Dịch Hòa nói xong, quay người liền đi.
Triệu Anh theo bản năng kêu anh một tiếng, “Ai! Mày đứng lại!”
Trình Dịch Hòa không quay đầu lại.
Lúc anh lái xe lúc về đến nhà, Trình Lâm đang dọn đất trồng cây trong sân, sân rất lớn, chủ nhân lúc trước đã từng bổ ra một nửa để trồng rau, sau đó chủ nhân đi thì bỏ không, Trình Lâm muốn tiếp tục xới đất, một lần nữa trồng rau.
Trình Dịch Hòa vào cửa nhìn thấy cậu lấy cái xẻng nhỏ khổ cực cuốc đất, đi tới cầm tay cậu nói: “Em ngồi đi, để anh làm.”
Trình Lâm liền tiện tay đem xẻng nhỏ cho Trình Dịch Hòa, ngồi xuống bậc thang, hỏi: “Sao anh lại trở về sớm vậy? Vẫn không gặp được người sao?”
Trình Dịch Hòa trầm mặc mười mấy giây, mới nói: “Mẹ anh không cho anh gặp Duệ Duệ.”
“A? Tại sao?” Trình Lâm kinh ngạc nói, lập tức liền hiểu ra vấn đề: “Có phải là… Bởi vì em?”
Trình Dịch Hòa ngước mắt cười cười: “Không phải, ngày hôm nay anh lại cãi nhau với mẹ. Em đừng suy nghĩ nhiều.”
Tuy rằng Trình Dịch Hòa nói như vậy, nhưng không nghĩ cũng biết tuyệt đối là bởi vì mình mới ầm ĩ lên.
Trình Lâm rầu rĩ, thấp giọng nói: “Xin lỗi.”
Trình Dịch Hòa ném xẻng nhỏ, đi tới ôm chặt Trình Lâm: “Đây không phải là em sai, em không cần xin lỗi với anh.”
Thấy Trình Lâm thần sắc ảm đạm, Trình Dịch Hòa vì an ủi cậu, đùa giỡn nói: “Là anh không tốt, không nên đưa Trình Tử Duệ trở về, cứ để cho nó ở đây khóc mỗi ngày, lúc nào cũng khóc.”
Trình Lâm vừa bực mình vừa buồn cười, oán trách lườm anh một cái: “Nào có ai là ba như anh vậy.”
Trình Dịch Hòa bị Trình Lâm dùng đôi mắt to xinh đẹp trừng, trong lòng nhất thời ngứa ngáy, nói nhỏ bên tai Trình Lâm: “Bảo bối, em nói, ban đầu là làm sao mang thai, đến bây giờ anh còn không thể tin.”
Trình Lâm đỏ mặt, học theo cách nói chuyện của Trình Dịch Hòa, thấp giọng nói: “Em cũng không rõ ràng lắm, ngược lại cứ như vậy mà có.”
Trình Dịch Hòa lại đem môi tiến đến bên tai Trình Lâm, âm thanh trầm thấp dễ nghe: “Vậy chúng ta thử một chút, xem làm sao mới có thể mang thai, tiếp tục sinh thêm một đứa, sau này cũng có thể cho Trình Tử Duệ làm bạn, có được hay không?”
Trình Lâm đẩy cánh tay Trình Dịch Hòa càng vòng càng chặt, e thẹn nói: “Không sinh, tự anh sinh đi.”
Trình Dịch Hòa không quản Trình Lâm phản đối, ôm lấy Trình Lâm, nhanh chân đi về phía phòng ngủ.
Triệu Anh không cho Trình Tử Duệ gặp Trình Dịch Hòa, Trình Dịch Hòa cũng không muốn nghe bà mắng Trình Lâm, cho nên đem trọng tâm sinh hoạt đặt ở vườn trái cây.
Cao Hỉ làm gì cũng hăng hái, liền đi nội thành xem xét thuê một cửa hàng muốn bán hoa quả, đã bắt đầu trang trí. Nhưng hắn là người ba phải cũng không có bộ dáng ông chủ, đem việc giám sát trang trí vứt cho Trình Dịch Hòa, Trình Dịch Hòa mắng hắn cũng không có tác dụng, không thể làm gì khác hơn là làm cu li.
Thời gian cứ như vậy trôi qua được một tháng, Triệu Anh lại không nén được tức giận, bà không cho Trình Dịch Hòa gặp Trình Tử Duệ, chủ yếu là nhìn ra Trình Dịch Hòa rất thương đứa nhỏ này, bà đem đứa cháu làm áp lực nói không chừng sẽ bức được Trình Dịch Hòa chia tay Trình Lâm, nhưng chuyện không như mong muốn, từ lần đó Trình Dịch Hòa cũng không còn tin tức.
Triệu Anh hoảng loạn, không thể làm gì phải chủ động gọi điện thoại cho Trình Dịch Hòa, mở miệng liền chỉ trích Trình Dịch Hòa: “Rốt cuộc mày làm ba ba như thế nào? Lâu như vậy cũng không tới thăm Duệ Duệ.”
Trình Dịch Hòa lười cùng bà nhiều lời: “Có việc nói chuyện, không có chuyện gì thì cúp máy.”
Triệu Anh bị nghẹn một chút, nói: “Duệ Duệ đã lâu không đi học, mai mốt mỗi ngày mày tranh thủ đưa nó đi học.”
Trình Dịch Hòa ở trong cửa hàng tràn ngập bụi bặm tâm tình cũng không được tốt, không có kiên trì nói: “Không thời gian, để Trình Lâm đưa đi.”
Triệu Anh nói: “Không được.”
“Vậy thì mẹ đưa đi.” Trình Dịch Hòa quyết đoán cắt đứt điện thoại.
Triệu Anh muốn mắng cũng chưa kịp mắng.
Nhưng lúc Trình Tử Duệ ở Đông Lâm đã học lớp 1, sau khi đi đến thủ đô vẫn học lớp 1, mặc dù học lớp 2 cũng cũng không có vấn đề. Nhưng Triệu Anh suy nghĩ nhiều, chỉ lo Trình Tử Duệ mất căn bản sau này sẽ không theo kịp, cho nên đầu tháng chín khai giảng, vẫn quyết định cho nó học lại lớp 1.
Triệu Anh cũng muốn mượn cớ Trình Tử Duệ đi học gọi điện thoại cho Trình Dịch Hòa. Nhưng bà chưa kịp hành động, thì điện thoại di động nhận được thông tin có người nộp tiền, ngay sau đó có một tin nhắn của Trình Dịch Hòa: phí sinh hoạt của Trình Tử Duệ.
Trong lòng Triệu Anh oan ức và chua xót, cảm thấy mình và Trình Tử Duệ quá khổ, gặp một người máu lạnh như Trình Dịch Hòa.
Ngày sinh của Trình Tử Duệ trên hộ khẩu là Trình Dịch Hòa tùy tiện ghi vào, nhưng sau đó từ Trình Lâm biết được, Trình Tử Duệ sinh ngày ngày 23 tháng 12, tính ra, tuổi tác nhỏ hơn trên hộ khẩu một tuổi. Bởi vì quan hệ ác liệt với Triệu Anh, Trình Dịch Hòa cũng không đề cập đến chuyện này.
Mãi đến ngày sinh nhật của Duệ Duệ, Trình Lâm mua rất nhiều quà cùng một cái bánh ga tô hình nhân vật trong phim hoạt hình rất đáng yêu bảo Trình Dịch Hòa đưa tới. Lúc này Trình Dịch Hòa mới mang theo quà tặng đến tìm con trai. Hôm đó đã là buổi tối, Triệu Anh đang chuẩn bị ăn cơm, nghe tiếng gõ cửa, có lẽ do linh cảm cha con nên Trình Tử Duệ lớn tiếng hỏi: “Là ba ba phải không?”
Không đợi Triệu Anh trả lời, nó nhảy xuống ghế chạy tới mở cửa, thấy quả nhiên là Trình Dịch Hòa, hưng phấn hô: “Ba ba!”
Trình Dịch Hòa ôm lấy Trình Tử Duệ: “Duệ Duệ có nhớ ba ba hay không?”
“Nhớ!”
Trình Dịch Hòa đi vào nhà, cầm đồ trong tay đặt ở trên bàn trà, Trình Tử Duệ liếc nhìn hộp bánh ngọt, hai mắt tỏa sáng: “Oa! Bánh ngọt!”
Trình Dịch Hòa sờ sờ đầu Trình Tử Duệ: “Đúng, hôm nay là sinh nhật của Duệ Duệ, ba ba mua bánh ngọt, thích không?”
Trình Vinh Kiến hiểu ba ba ở trong miệng Trình Dịch Hòa là chỉ Trình Lâm, ông nặng nề ho khan một tiếng, muốn nhắc nhở Trình Dịch Hòa ở trước mặt con trai nói chuyện nên chú ý đúng mực.
Nhưng ông thấy Trình Tử Duệ vui vẻ hôn má Trình Dịch Hòa một cái, hiển nhiên không biết Trình Dịch Hòa chỉ ai, cũng không có mở miệng.
Triệu Anh nói: “Sinh nhật vào tháng năm, bây giờ đã qua rồi con có bệnh không?”
Trình Dịch Hòa sờ đầu Trình Tử Duệ, nhàn nhạt nói một câu: “Trình Lâm nói là ngày hôm nay.”
Triệu Anh lập tức đổi sắc mặt, quát lên: “Ném đi!”
Trình Tử Duệ vội che chở: “Bà nội, con muốn ăn bánh ngọt.”
Lúc này Trình Dịch Hòa không muốn tranh cãi với Triệu Anh, nói: “Duệ Duệ thích thì cứ ăn, ăn không hết thì bỏ đi.”
Trình Tử Duệ vội vàng biểu thị: “Nhất định con có thể ăn hết!”
Triệu Anh không có cách nào đoạt lấy bánh ngọt mà Trình Tử Duệ yêu thích, đem đồ để trên bàn mà Trình Dịch Hòa đem lại vứt ra cửa.
Trình Tử Duệ ngây thơ hỏi: “Bà nội, tại sao bà lại ném đi hết vậy?”
Triệu Anh ghét bỏ nói: “Rác thải.”
Trình Tử Duệ liền giục Trình Dịch Hòa: “Ba ba, cắt bánh ngọt cho con đi.”
Trình Dịch Hòa không phát tác, đôi mắt trầm tĩnh như biển cả dưới bóng đêm mênh mông, hết thảy sóng lớn mãnh liệt đều dấu giấu ở dưới mặt biển phẳng lặng, mỗi lần mặt anh không hề cảm xúc sẽ làm cho người khác sợ sệt, bầu không khí trong phòng yên tĩnh đến quái dị.
Nhưng cũng chỉ trầm mặc mấy giây, Trình Dịch Hòa tỉ mỉ mở hộp, cắt bánh cho Trình Tử Duệ, đợi đến Trình Tử Duệ ăn xong, rút giấy ăn giúp nó lau miệng, dặn dò: “Buổi tối trước khi ngủ bảo bà nội nấu cho con chén cháo, ba đi trước.”
Trình Tử Duệ không muốn lôi kéo Trình Dịch Hòa: “Ba ba, con không muốn ba đi.”
Trình Dịch Hòa ngồi chồm hỗm xuống nhìn thẳng Trình Tử Duệ, rất trịnh trọng hỏi: “Vậy con đồng ý cùng đi với ba sao?”
Trình Tử Duệ buông tay Trình Dịch Hòa ra, lui về sau một bước.
Trình Dịch Hòa thở dài, nói: “Duệ Duệ, ba sẽ không cưỡng bách con, nhưng con phải biết, con chọn bà nội thì không thể chọn ba ba, con hiểu chưa?”
Qua rất lâu Trình Tử Duệ mới gật gật đầu, ước ao trong mắt Trình Dịch Hòa dần dần tắt, quay người liền rời đi.
Nhìn cửa lớn đóng chặt, Trình Tử Duệ như cảm giác được cái gì, hoảng hốt cảm thấy Trình Dịch Hòa sẽ không bao giờ tới nơi này, nó bỗng nhiên xông tới hô: “Ba ba, con muốn đi theo ba!”
Triệu Anh hoảng hốt, xông tới bịt miệng Trình Tử Duệ: “Là ba ba của con không muốn con! Con gọi làm gì!”
Trình Tử Duệ bị Triệu Anh che miệng, nhỏ giọng khóc lên, nhưng đáng tiếc Trình Dịch Hòa đã đi vào thang máy chẳng nghe gì hết.
Cao Hỉ đã sớm đi thủ đô, cho nên khi Trình Dịch Hòa và Trình Lâm xuống phi cơ, Cao Hỉ đã đến sân bay đón bọn họ.
Cao Hỉ biết Trình Lâm là người đã có chủ, nhưng hắn là một kẻ khốn nạn, sau khi gặp tay vẫn ngứa, nặn nặn hai má trắng mịn của Trình Lâm: “Tiểu Lâm Lâm, không ngờ cậu còn trẻ như thế, đứng cạnh cậu tôi như ông chú vậy.”
Trình Lâm cũng có ấn tượng với Cao Hỉ, không chỉ vì tên hắn là Hỉ, hơn nữa hắn có một bộ mặt con nít, rất có điểm đặc trưng, hắn nói mình là ông chú thực sự quá mức khoa trương.
Trình Lâm còn chưa kịp mở miệng chào hỏi, Trình Dịch Hòa đã đẩy tay Cao Hỉ ra, không nhịn được nói: “Được rồi, không được táy máy tay chân.”
Trình Lâm cười nói: “Không có chuyện gì, anh Cao Hỉ chỉ cùng em đùa giỡn thôi.”
Trình Dịch Hòa xù lông lên: “Em gọi hắn là cái gì!?”
Lúc trước Trình Lâm nhát gan thẹn thùng, thấy bạn học của Trình Dịch Hòa hầu như trầm mặc trốn ở phía sau Trình Dịch Hòa, người khác đùa với cậu vài câu, cậu chỉ cười cười không nói lời nào.
Ấn tượng của Trình Dịch Hòa đối với Trình Lâm vẫn là một con mèo nhỏ trốn ở phía sau, đột nhiên nghe Trình Lâm thân thiết kêu người khác là anh, lực trùng kích lớn một cách không bình thường, trong lòng cũng cảm giác khó chịu.
Trước đây Trình Lâm chỉ gọi một mình anh là Anh họ …
Trình Lâm cũng bị phản ứng của anh làm sợ hết hồn, chớp mắt, vô tội nói: “Làm sao vậy?”
Cao Hỉ thấy biểu cảm Trình Dịch Hòa như bị giờ ngạt thở trong lòng sảng khoái, ôm lấy vai Trình Lâm đi về phía trước: “Đừng để ý đến anh cậu, cái người bệnh xà tinh.”
Trình Dịch Hòa tức đến độ muốn lập tức bay trở về Đông Lâm, nhưng thấy Trình Lâm cùng người khác càng đi càng xa, không thể làm gì chỉ biết kéo hành lý chạy theo. Anh chân dài, đi nhanh hai ba bước thì đuổi kịp, nghe thấy Cao Hỉ nói nhỏ với Trình Lâm: “Trước đây, có một lần ký túc xá mới vừa tắt đèn, anh cậu nhất định phải leo tường về nhà, cậu biết vì sao không?”
“Bởi vì sao?” Trình Lâm hiếu kỳ nói.
Trình Dịch Hòa cảm thấy không ổn, quát lên: “Cậu câm miệng cho tôi!”
Lần này Cao Hỉ càng không thèm để ý, cười to nói: “Cậu ta nói em nhất định ở nhà nhớ cậu ta, trốn trong ổ chăn anh anh anh mà khóc lóc, phải đi về an ủi em, ha ha ha ha ha ha ha ha…”
“……” Trình Lâm ánh mắt phức tạp quay đầu lại nhìn Trình Dịch Hòa.
Trình Dịch Hòa mặt đỏ ửng, nhấc chân đạp vào mông Cao Hỉ: “Cút! Lúc đó ông chỉ muốn đi ra ngoài mua bao thuốc lá!”
Trình Lâm phụ họa nói: “Đúng, anh của em nói đùa đó, anh ấy sẽ không làm loại chuyện ấu trĩ đó.”
Nhưng tình huống chân thực là, đêm đó Trình Dịch Hòa xác thực từ nội thành trở về nhà, leo tường vào nhà Trình Lâm, lúc đó vừa vặn Trình Lâm đi nhà xí nhìn thấy Trình Dịch Hòa sợ hết hồn, đêm đó không trăng vẻ mặt Trình Dịch Hòa như thế nào Trình Lâm cũng thấy không rõ lắm, chỉ nhớ rõ anh thận trọng nói câu: “Tuần trước ra ngoài chơi, đồng hồ đeo tay hình như để quên trong túi của em.”
Trình Lâm trở lại lật tung tất nhiên tìm không ra, kết quả Trình Dịch Hòa cùng cậu leo lên giường ngủ một giấc, ngày kế dậy sớm về trường học.
Lúc đó Trình Lâm còn là một đứa nhỏ ngốc cứ cho là Trình Dịch Hòa hơn nửa đêm đến tìm đồng hồ đeo tay, bây giờ nghĩ lại, chỉ vì nhớ mình mà thôi.
Nhớ tới thuở thiếu thời ngây ngô luyến ái, trong lòng Trình Lâm chua xót mềm mại, cậu bị Cao Hỉ kẹp cổ đi ở phía trước, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn Trình Dịch Hòa, nhưng Trình Dịch Hòa mặt không hề cảm xúc cúi đầu xem điện thoại di động, làm như không biết Trình Lâm đang nhìn mình, một chút cũng không có cảm giác trong lòng hiểu ngầm nhau.
Sau đó ba người cùng đi ăn cơm trưa, sau khi ăn xong Cao Hỉ lái xe chuẩn bị đi vườn trái cây nhìn một chút. Vườn trái cây cách thủ đô không xa, đó là một cái nơi gọi là làng Đào Viên. Mặc dù nói gọi là Đào Viên, nhưng sau khi đến Trình Lâm phát hiện nơi này không như cậu tưởng tượng. Quê Trình Lâm khắp núi đồi rất nhiều cây đào, đến mùa xuân giống như chìm vào những đám mây màu hồng nhạt, nơi này không có nhiều cây đào như vậy, làng lại lớn hơn nhiều, ít nhất phải hơn 100 gia đình, đường lên núi cũng phải đi hơn 20 phút mới đến.
Diện tích rừng trái cây tương đối lớn, chủng loại hoa quả cũng rất nhiều, có cam ngọt, táo tây, trái đào cũng lớn hơn ở quê cậu cho nên nông gia nhạc ở đây phát triển rất tốt.
Sau khi xem qua vườn trái cây đã đến buổi trưa, mặt trời rất chói chang, ba người tùy tiện tìm một quán ăn ở nông gia nhạc ăn bữa trưa, nghỉ ngơi ngủ trưa, sau đó chuẩn bị tiếp đàm luận chuyện thu mua.
Cao Hỉ tìm ông chủ nông gia nhạc muốn thuê hai gian phòng, Trình Dịch Hòa ngồi ở bên cạnh im lặng không lên tiếng, từ giữa trưa cũng chỉ nói mấy câu, Trình Lâm biết Trình Dịch Hòa tức giận chuyện ở phi trường.
Trở về phòng, Trình Dịch Hòa liền ngã nằm xuống giường, nhắm hai mắt, cánh tay để lên cái trán, bộ dạng rất mệt mỏi.
Trình Lâm đột nhiên cảm giác thấy Trình Dịch Hòa như vậy rất đáng yêu, nhịn cười đóng cửa phòng, ôm eo Trình Dịch Hòa: “Sao hôm nay luôn không có tinh thần gì? Có phải quá nóng?”
Trình Dịch Hòa không vui nhàn nhạt nói một chữ:”Ừm.”
Trình Lâm nói: “Vậy ngủ một hồi đi, chờ 3, 4 giờ chiều chúng ta mới đi ra ngoài, lúc đó trời cũng mát mẻ hơn.”
Trình Dịch Hòa giật giật, đẩy nhẹ Trình Lâm ra nói: “Em chen chúc làm anh nóng muốn chết rồi.”
Trình Lâm liền tiến đến bên tai Trình Dịch Hòa giọng điệu làm nũng nói: “Nhưng em muốn cùng anh ở một chỗ.”
Trình Dịch Hòa làm như rất bất đắc dĩ nói: “Vậy cũng được đi, em thực là càng ngày càng dính người.”
Nhìn Trình Dịch Hòa cong lên khóe miệng, Trình Lâm không nhịn được lén lút nở nụ cười.
Trình Dịch Hòa mở hai con mắt nghi hoặc nhìn cậu: “Em cười cái gì?”
Trình Lâm cố nén cười, mới nói: “Ở cùng với anh vui vẻ mà.”
Lúc này trong mắt Trình Dịch Hòa mới nhiễm phải ý cười, Trình Lâm thấy anh không còn giận mới đến gần hôn Trình Dịch Hòa một cái: “Ngủ đi.”
Trình Dịch Hòa ngoài miệng đồng ý, trong đầu lại đang suy nghĩ miên man, tình cảm thời thiếu niên đơn bạc mà lại nhiệt liệt bỗng nhiên bị đâm thủng cảm thấy rất thật mất mặt, nhưng càng làm cho anh cảm thấy khó chịu chính là, bảo bối của mình ở nơi mình không biết, từ lâu đã lớn rồi, học xong một mình chống đỡ một phương, học xong miệng lưỡi ngọt ngào, học xong rất nhiều chuyện trước đây không cần phải học …
Trình Dịch Hòa tức giận, nhưng thật ra là anh tự giận mình…
Trước đây anh không dám hỏi Trình Lâm một mình mang theo đứa con làm sao mà qua nổi, hiện tại bỗng nhiên rất muốn biết, anh khàn tiếng gọi Trình Lâm, nửa ngày không người đáp lại.
Trình Dịch Hòa nhìn thấy Trình Lâm đã dựa vào bờ vai mình ngủ thiếp đi, lông mi thật dài tạo ra một bóng nhỏ, tư thế không thoải mái lắm, Trình Lâm khẽ nhếch bờ môi, có thể nhìn thấy một loạt răng trắng như tuyết và đầu lưỡi non hồng.
Nhìn dáng Trình Lâm điềm đạm ngủ, Trình Dịch Hòa cúi đầu nhẹ nhàng hôn Trình Lâm một cái, cánh tay vòng qua ôm Trình Lâm vào trong lồng ngực, đè xuống cảm giác đau lòng, nhắm hai mắt lại.
3 giờ chiều Trình Lâm thức dậy trước, Trình Dịch Hòa còn đang ngủ, Trình Lâm nhẹ nhàng lấy tay Trình Dịch Hòa đặt ở bên hông mình ra, đi tới rèm cửa vén một góc nhìn ra ngoài. Trong sân bóng cây quay tròn, chỉ có vài con gà mái đang ục ục ục mổ thóc ăn.
Xem ra mọi người vẫn chưa rời giường, Trình Lâm cũng không vội gọi Trình Dịch Hòa.
Gần 4 giờ, bên ngoài mới dần dần có tiếng người, Trình Dịch Hòa cũng tỉnh lại, ôm Trình Lâm chán ngán một lát, mới kéo Cao Hỉ ra ngoài tiếp tục hành trình buổi chiều.
Bất tri bất giác ở Đào Viên sững sờ hai ngày, thấy Trình Lâm rất yêu thích cuộc sống yên tĩnh nhàn nhã nơi này, Trình Dịch Hòa muốn cùng Cao Hỉ ký hợp đồng, không nói hai lời lập tức thanh toán tiền bạc. Vốn Trình Dịch Hòa muốn cùng Trình Lâm trở về nội thành thuê một gian nhà ở tạm, nhưng vừa vặn có một gia đình ở đây dời đi, chuẩn bị đem phòng ở cho thuê, hai người liền thuê.
Đây là căn nhà hai tầng bằng gạch ngói, sân rất lớn, có tới hơn 100 mét, một nửa để trồng các loại rau dưa, nhà bếp còn có một giàn nho, mùa hè có thể hóng gió, ngoại trừ cách nội thành khá xa thì ở rất thoải mái,
Hai người tạm thời đã giải quyết xong chỗ ở, vấn đề tiếp theo là làm sao rước đứa con về.
Trình Dịch Hòa cũng một tháng không có đi thăm Trình Tử Duệ, Trình Tử Duệ cũng rất nhớ Trình Dịch Hòa, gọi điện thoại hai lần cho Trình Dịch Hòa đều muốn anh trở về. Chờ chuyện Đào Viên dàn xếp xong xuôi, Trình Dịch Hòa lập tức về nhà thăm Trình Tử Duệ.
Trình Tử Duệ được Triệu Anh nuôi mập một chút, không có tái nhợt như lúc sinh bệnh, khuôn mặt nhỏ hồng hào, thoạt nhìn không khác gì những đứa trẻ khỏe mạnh.
Vì muốn cùng Trình Tử Duệ tạo mối quan hệ, Trình Dịch Hòa không trở về nhà với Trình Lâm, ở nội thành cùng với Trình Tử Duệ một tuần, ở trước mặt Triệu Anh cũng làm như quên mất Trình Lâm. Dần dần, Triệu Anh đối với chuyện mỗi đêm Trình Dịch Hòa dẫn Trình Tử Duệ đi ra ngoài tản bộ cũng chẳng bài xích, cho nên khi Trình Dịch Hòa muốn đưa Trình Tử Duệ đi công viên trò chơi chơi cũng gật đầu đồng ý.
Lúc đầu Triệu Anh cũng muốn đi chung nhưng Trình Vinh Kiến nói một câu, lẽ nào bà có thể ở bên cạnh Duệ Duệ cả đời? Thật vất vả cha con họ mới có dịp ở chung gia tăng tình cảm, bà không nên vướng tay vướng chân phá hoại.
Tuy rằng Trình Vinh Kiến nói chuyện không êm tai nhưng khi Trình Vinh Kiến lên tiếng thì Triệu Anh vẫn nghe, nên từ bỏ suy nghĩ của mình.
Trình Dịch Hòa cũng lo Triệu Anh đổi ý, hôm sau liền ôm Trình Tử Duệ còn ngủ say đi ra cửa, ngồi taxi đi đến công viên trò chơi mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn con trai ngủ say ở trong lồng ngực của mình, kích động như trúng thưởng một ngàn vạn, vội vàng gọi điện thoại cho Trình Lâm.
Không nghĩ tới điện thoại chỉ vang lên hai tiếng đã thông, giọng nói Trình Lâm còn rất tỉnh táo: “Anh họ, có chuyện gì?”
Trình Dịch Hòa hỏi: “Em đã rời giường?”
“Ừm.”
“Làm sao dậy sớm như thế? Không ngủ ngon à?”
“Không có, em quen dậy sớm đến giờ là thức.”
Trình Dịch Hòa không tiếp tục dây dưa vấn đề này, hưng phấn nói: “Bây giờ em nhanh chóng đánh xe đến công viên trò chơi ở phía tây thành phố đi!”
“A? Làm gì?”
“Anh đưa Duệ Duệ ra, chúng ta dẫn nó đi chơi.”
Trình Lâm còn tưởng mình nghe lầm: “Thật?!”
“Thật!”
Trình Lâm vui vẻ, lời nói cũng không rõ ràng: “Tốt.. Tốt… quá..em bây giờ … Em làm sao bây giờ?”
Trình Dịch Hòa nói: “Mau ra khỏi nhà, lại đây!”
“Ồ nha, được.”
Trình Lâm vội vội vàng vàng cúp điện thoại.
Trên đường bị kẹt xe hơn nửa tiếng đồng hồ, 8’30 Trình Dịch Hòa mới đến cửa công viên trò chơi, anh nghĩ có lẽ phải chờ Trình Lâm, không ngờ Trình Lâm đã chờ ở nơi đó.
Trình Lâm đeo một ba lô lớn trên vai, thoạt nhìn chứa không ít đồ vật.
Trong túi chỉ mang bóp tiền, trong lồng ngực ôm con trai là lập tức ra ngoài. Trình Dịch Hòa không hiểu nổi Trình Lâm mang theo nhiều thứ để làm gì, anh hỏi: “Em mang trên lưng cái gì? Cũng không ngại nặng à.”
Trình Lâm cười một cái nói: “Nước và đồ ăn vặt Ninh Ninh thích, em xem dự báo thời tiết nói rằng buổi trưa có thể có mưa, em đem thêm áo khoác cho nó.”
“….” Lúc này Trình Dịch Hòa mới phát giác được so với Trình Lâm chăm sóc con mình còn kém một đoạn dài.
Trình Lâm nhẹ nhàng sờ sờ khuôn mặt Trình Tử Duệ đang ngủ say sưa như bảo bối quý giá nhất trên thế giới này, trong lòng Trình Dịch Hòa khó chịu: “Ngày hôm nay hai ta ôm con đi luôn, không quản ba mẹ anh.”
Hiển nhiên Trình Lâm cũng rất đồng ý, hai mắt sáng lên, mà vẫn có chút do dự: “Trước tiên cứ thử một ngày xem sao, em đi mua vé.”
Đi vào trong công viên trò chơi, tiếng người càng thêm ồn ào, Trình Tử Duệ từ bả vai Trình Dịch Hòa ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn có phần mê man: “Ba ba, chúng ta đến chỗ nào rồi?”
Trình Dịch Hòa nói: “Ở công viên trò chơi, không phải con vẫn muốn tới chơi sao?”
Trình Tử Duệ nghiêng đầu nhìn xa xa thấy vòng quay rất lớn, mới biết mình ở nơi nào, vui sướng hoan hô một tiếng, kêu lên: “Ba ba, con muốn ngồi vòng quay!”
“Được!” Trình Dịch Hòa lên tiếng đồng ý. Anh quay đầu nhìn Trình Lâm yên lặng đi phía sau, nói với Trình Tử Duệ nói: “Duệ Duệ, ba ba ẳm con một đường mệt chết đi được” triển cánh tay ôm lấy vai Trình Lâm kéo cậu đến gần: “Cho ba ba này ẳm con, có được hay không?”
Lúc này Trình Tử Duệ mới phát hiện Trình Lâm, biểu tình trong nháy mắt biến đổi, đề phòng chui vào ngực Trình Dịch: “Con không! Con không chịu! Đó là người xấu, không phải ba ba con!”
Tuy rằng đã chuẩn bị tâm lý, nhưng mỗi lần nghe thấy Trình Tử Duệ nói mình không phải là cha nó lòng Trình Lâm đau như đao cắt, không nhịn được đỏ cả vành mắt.
Trình Dịch Hòa nhìn Trình Tử Duệ làm cho Trình Lâm thương tâm, sắc mặt nhất thời chìm xuống, thả Trình Lâm ra dùng tay muốn đánh vào mông Trình Tử Duệ, Trình Lâm vội ôm lấy cánh tay Trình Dịch Hòa, nhẹ giọng nói: “Anh đừng tính toán với con nít.”
Trình Dịch Hòa nhắc nhở trừng mắt nhìn Trình Tử Duệ một cái, Trình Tử Duệ rất sợ Trình Dịch Hòa, lập tức hai mắt rưng rưng, nhưng lại không dám khóc lên, ủy ủy khuất khuất làm Trình Lâm nhìn rất đau lòng.
Trình Lâm ôn nhu nói với Trình Tử Duệ: “Không cần gọi ba, kêu chú là được rồi, ngày hôm nay chú cùng chơi đùa với cha con cháu, có được hay không?”
Vì sợ Trình Dịch Hòa uy nghiêm, Trình Tử Duệ bất đắc dĩ gật gật đầu.
Ba người tới vòng quay, lần này Trình Dịch Hòa không hỏi ý Trình Tử Duệ, đem Trình Tử Duệ giao cho Trình Lâm rồi lập tức đi mua vé.
Trình Tử Duệ không muốn Trình Lâm ôm, vừa sợ Trình Dịch Hòa đi không cần mình nữa, ở trong lồng ngực Trình Lâm uốn tới ẹo lui muốn xuống dưới: “Con muốn đi tìm ba ba.”
Trình Lâm chỉ vào bóng lưng Trình Dịch Hòa nói: “Ba ba con ở chỗ kia, đi mua vé, chúng ta ở chỗ này chờ có được hay không?”
Trình Tử Duệ quệt mồm rầm rì, làm ra vẻ muốn khóc lên, Trình Lâm liền để Trình Tử Duệ xuống đất, từ trong ba lô lấy ra một bao khoai chiên xé ra đưa cho Trình Tử Duệ: “Vậy chúng ta vừa ăn vừa chờ, con xem, đây có phải là món con yêu thích?”
Trình Tử Duệ liền dao động, nhìn ngó bóng lưng cao to của Trình Dịch Hòa rồi cúi đầu nhìn khoai chiên trong tay Trình Lâm, rốt cục vẫn khuất phục sự mê hoặc của đồ ăn vặt.
Sau khi Trình Dịch Hòa trở lại thì thấy Trình Tử Duệ không ngừng nhét khoai chiên vào miệng, khi nó ăn một miếng thì Trình Lâm nửa ngồi nửa quỳ ở bên cạnh nó sẽ cho nó uống một ngụm nước, hầu hạ nó giống như là tiểu hoàng đế.
Chờ Trình Tử Duệ ăn uống no đủ, Trình Lâm liền ôm lấy Trình Tử Duệ chuẩn bị lên vòng quay, lần này Trình Tử Duệ không có phản kháng. Lúc trước Trình Dịch Hòa ôm Trình Tử Duệ vì Trình Tử Duệ đang ngủ, không có cách giải quyết, bây giờ nhìn những đứa trẻ xung quanh cùng tuổi như Trình Tử Duệ đứa nào cũng tự mình đi, Trình Dịch Hòa cảm thấy bọn họ quá nuông chiều con, nhưng ba người thật vất vả ở chung coi như hòa hợp, Trình Dịch Hòa không mở miệng nói cái gì.
Trình Dịch Hòa đi phía sau bọn họ, trầm mặc không nói lời nào, Trình Tử Duệ lén lút nhìn mặt không hề cảm xúc của Trình Dịch Hòa, còn tưởng rằng ba mình vẫn đang tức giận, mà Trình Lâm lại đối với nó ôn ôn nhu nhu, nó so sánh thì cảm thấy Trình Lâm rất tốt, cho nên dọc theo đường đi rất ngoan ngoãn núp ở trong lồng ngực Trình Lâm.
Ở công viên trò chơi ngoại trừ những trò chơi có tính kích thích không thể chơi, đến giữa trưa họ đều chơi toàn bộ, Trình Tử Duệ cũng mệt đến ngất ngư, lần này thật không nhúc nhích, nằm nhoài trên lưng Trình Lâm muốn ngủ.
Trình Dịch Hòa đem ba lô trên vai trả lại cho Trình Lâm, tiếp nhận Trình Tử Duệ ôm vào trong ngực, Trình Tử Duệ nghiêng đầu một cái, ở trong lồng ngực Trình Dịch Hòa triệt để nhắm hai mắt lại, Trình Dịch Hòa liền nói: “Nó đã ngủ, chúng ta về nhà đi.”
Trình Lâm do dự không quyết, hỏi: “Về nhà nào?”
Trình Dịch Hòa kỳ quái liếc mắt nhìn cậu: “Đương nhiên trở về Đào Viên.”
Hai mắt Trình Lâm sáng ngời, không che giấu nổi vui mừng: “Vậy khi bác cả biết có tức giận hay không? Hơn nữa, hơn nữa, Duệ Duệ sẽ khóc, nên làm gì?”
Trình Dịch Hòa không lo lắng nhiều như vậy: “Mặc kệ nó, về nhà trước sau đó lại nói.”
Trở lại Đào Viên đã là 2 giờ chiều, Trình Dịch Hòa vừa đem Trình Tử Duệ đặt lên giường, nó liền mở mắt ra, vừa nhìn không phải chỗ quen thuộc, liền đứng dậy hỏi: “Đây là đâu?”
“Nhà của Ba ba.”
Trình Tử Duệ bắt đầu nhăn nhó.
Trình Dịch Hòa hỏi: “Ở cùng với ba ba, không tốt sao?”
Trình Tử Duệ nói: “Tại sao không ở cùng với bà nội?”
Trình Dịch Hòa nói: “Bởi vì nhà bà nội không phải nhà của ba ba.”
Trình Tử Duệ thật tò mò: “Tại sao?”
Trình Dịch Hòa hỏi: “Vậy nhà của con ở đâu?”
Trình Tử Duệ nói: “Nhà bà nội chính là nhà của con.”
Trình Dịch Hòa nói: “Xem đi, con cũng không muốn ở chung nhà với ba, tương tự nhà của ba cũng không phải nhà bà nội của con.”
Trình Dịch Hòa nói vòng tới vòng lui, làm cho Trình Tử Duệ bối rối, nhưng nó vẫn cứ chấp nhất nói: “Con muốn về nhà bà nội.”
Trình Lâm ở bên ngoài phòng khách, nghe thấy bọn họ nói chuyện liền đi tới, vừa vặn nghe được câu nói cuối cùng của Trình Tử Duệ, cậu nhìn bên ngoài, xác thực không còn sớm, đứng ở cửa vẫy vẫy tay với Trình Dịch Hòa: “Anh họ… anh tới đây.”
Trình Dịch Hòa đi tới tiện tay khép cửa phòng: “Làm sao vậy?”
Trình Lâm bận tâm: “Trời chiều rồi, làm sao bây giờ?”
Trình Dịch Hòa còn tưởng rằng Trình Lâm đói bụng, nói: “Em đi vào chơi với nó, anh đi làm cơm.”
Trình Lâm nói: “Em không có ý này, em muốn nói dù sao Ninh Ninh và bác cả đã sinh hoạt cùng nhau lâu như vậy, đột nhiên xa bà đến buổi tối nhất định sẽ khóc, nên làm gì đây?”
Trình Dịch Hòa không phản đối: “Dỗ nó là được, lo lắng cái gì.”
“Nhưng em….. Em không chịu được, không chịu được nhìn con khóc.” Trình Lâm nói xong cũng khóc nức nở.
Trình Dịch Hòa vội ôm cậu dụ dỗ nói: “Con còn chưa có khóc em đã khóc lên, còn nhõng nhẽo hơn con nít.”
Trình Lâm lau khóe mắt: “Ninh Ninh chịu một chút oan ức tâm em sẽ đau gần chết, em không muốn nhìn nó khó chịu.”
Trình Dịch Hòa nói: “Không khuếch đại như vậy đâu, có anh ở đây, vạn nhất nó khóc, nhất định có thể dỗ dành được.”
Trình Lâm muốn nói, Trình Dịch Hòa chưa có nuôi con không biết trời vừa tối con nít sẽ tìm người thân cận nhất của mình, thế nhưng dù sao Trình Dịch Hòa cũng là ba của Trình Tử Duệ, không có Triệu Anh thì Trình Tử Duệ cũng rất dính anh, cậu nghĩ Trình Dịch Hòa có thể dỗ dành được con trai.
Vì chăm sóc cảm xúc của Trình Tử Duệ, khi Trình Lâm làm cơm tối cũng hấp thêm sáu cái bánh bao thỏ con, thêm một bàn dầu hầm đậu đũa và súp lơ xào, đều là những món lúc Trình Tử Duệ ở bên cạnh cậu rất thích ăn, may là đã nhiều năm như vậy khẩu vị cũng không thay đổi, trên bàn cơm nó ăn say sưa ngon lành.
Ăn xong cơm tối, hai người mang theo Trình Tử Duệ đi đến quảng trường ở đầu thôn, những người lớn trong thôn cũng lục tục đưa con nít đến. Bọn trẻ con bắt đầu tập hợp thành một đoàn, ngươi truy ta đuổi, người lớn thì cảm thấy rất tẻ nhạt, còn bọn trẻ con chơi rất hứng thú, thỉnh thoảng sung sướng thét chói tai.
Mãi đến khi sắc trời tối đen, trên quảng trường người cũng dần dần tản đi, Trình Dịch Hòa và Trình Lâm cùng nắm tay Trình Tử Duệ chậm rãi đi về nhà, nhưng vừa đến cửa, Trình Tử Duệ chợt cong cái mông nhỏ rầm rì không muốn vào cửa.
“Làm sao vậy? Còn muốn cùng những người bạn nhỏ chơi sao?” Trình Lâm ngồi xổm người xuống, ôn nhu nói chuyện với Trình Tử Duệ.
Trình Tử Duệ rên một tiếng, quay đầu chạy đi.
Trình Lâm bất đắc dĩ nhìn Trình Dịch Hòa, Trình Dịch Hòa nói: “Về nhà ngủ, ngày mai lại đi.”
Giọng nói Trình Dịch Hòa không hề ôn nhu, vốn cảm thấy đầy bụng oan ức Trình Tử Duệ rớt nước mắt: “Con không muốn về nhà với ba! Con muốn đi tìm bà nội!”
Trình Dịch Hòa nói: “Bà nội của con không có ở nhà, ngày hôm nay con chỉ có thể ở nơi này”
Trình Tử Duệ sợ hãi hét lớn: “Con không! Con không chịu!”
Trình Dịch Hòa vốn là một người cứng đầu, Trình Tử Duệ càng không nghe anh càng không tin mình không thể dạy được một đứa trẻ, lập tức mặt trầm xuống: “Vậy con không cùng ba về nhà, thì ở bên ngoài một mình đi!” Sau đó nhấc chân đi vào nhà.
Trình Lâm cũng không nghĩ tới, Trình Dịch Hòa nói dỗ con là dỗ như vậy.
Trình Tử Duệ sững sờ ngay sau càng khóc vang dội, Trình Lâm không đành lòng nhìn nó khóc như vậy, không thể làm gì khác hơn, nói: “Ai ya, đừng khóc, chú dẫn con đi tìm bà nội, có được hay không?”
Trình Tử Duệ cũng nổi lên tính bướng bỉnh, gào khóc nói: “Không! Con muốn ba ba thôi!” Ý của nó là muốn Trình Dịch Hòa dẫn đi tìm bà nội.
Trình Dịch Hòa ở trong nhà nói vọng ra: “Con còn muốn coi ba là ba ba, thì lập tức vào nhà cho ba!”
Trình Tử Duệ bị Trình Dịch Hòa cố ý xuyên tạc lời nói, tức giận đến thân thể phát run: “Con muốn bà nội!”
“Vậy con tự đi tìm đi!” Trình Dịch Hòa nói.
Hai người bọn họ cãi nhau làm hàng xóm láng giềng đều tới xem, nhưng Trình Lâm và Trình Dịch Hòa chỉ mới dọn tới đây cho nên cũng không ai tới khuyên, chỉ đứng xa xa nhìn.
Tiếng khóc Trình Tử Duệ vừa sắc bén lại thê thảm, Trình Lâm rất đau lòng, muốn ôm nó vào nhà để Trình Dịch Hòa dụ dỗ nó một chút, nhưng Trình Tử Duệ không cho cậu ôm, ở trong lồng ngực Trình Lâm vừa đá vừa đánh, thật vất vả mới ôm được nó vào nhà, cổ Trình Lâm cũng bị cào vài nơi. Trình Lâm bất đắc dĩ nói: “Anh họ, hay là anh đưa nó đi về đi, chẳng lẽ muốn nó khóc như vậy hết một đêm sao? Nó vừa hết bệnh không chịu được.”
Trong nhà không có mở đèn, dựa vào ánh đèn của nhà khác có thể nhìn thấy Trình Dịch Hòa bệ vệ ngồi ở bậc thang dưới hành lang. Anh vốn muốn mượn cơ hội này trị Trình Tử Duệ, không cho nó cả ngày đòi gặp Triệu Anh, bị Triệu Anh dạy dỗ không biết ai là cha đẻ của mình.
Nhưng quả thật cũng như Trình Lâm từng nói, làm cha làm mẹ, nhìn thấy con khóc như vậy hận không thể đem toàn thế giới đến trước mặt nó, làm cho con mình vui vẻ, vốn cho là mình có thể tàn nhẫn quyết tâm, nhưng lúc này cũng không kiên trì nổi, anh nói: “Lại đây với ba đi.”
Trình Lâm đem Trình Tử Duệ đặt ở trong lồng ngực Trình Dịch Hòa thì Trình Tử Duệ mới dần dần yên tĩnh lại, ôm cổ Trình Dịch Hòa thân thể run rẩy, thấp giọng nức nở, thoạt nhìn càng đáng thương, lòng Trình Dịch Hòa triệt để mềm nhũn, nhẹ giọng nói: “Lau nước mắt, đừng khóc, nếu không lúc đưa con trở về, bà nội của con nhìn đôi mắt đỏ của con sẽ đánh chết ba.”
Trình Tử Duệ lo lắng lau nước mắt: “Ba ba, ba đừng chết.”
“Ba ba sẽ không chết, vậy ba đưa con về nhà bà nội, sau này con còn đồng ý đi chơi với ba ba không?” Trình Dịch Hòa hỏi.
Trình Tử Duệ nói: “Đồng ý.”
Thấy con trai không tính toán với mình, lòng Trình Dịch Hòa chua xót, hối hận vừa nãy mình như bị quỷ nhập vào người, cùng một đứa trẻ nhỏ như vậy ồn ào làm cái gì, dỗ Trình Tử Duệ xong, Trình Dịch Hòa mới một tay ôm Trình Tử Duệ, một tay lôi kéo Trình Lâm lái xe ra ngoài.
Lúc đưa Trình Tử Duệ đến nhà Triệu Anh đã gần 9 giờ tối, Trình Lâm ngồi ở trong xe chờ không có đi lên.
Trình Dịch Hòa mở cửa, còn chưa nói gì Triệu Anh đã ôm tâm can bảo bối Trình Tử Duệ vào lòng ngực, giống như đã cách biệt mấy trăm năm, còn trách cứ Trình Dịch Hòa: “Cũng không biết trở về sớm một chút.”
Trình Dịch Hòa nhàn nhạt nói: “Quên thời gian, nên chơi cho tới bây giờ.”
Triệu Anh nói: “Mẹ chừa cơm cho tụi con, ở nhà bếp, tự mình hâm nóng lại đi.”
Trình Dịch Hòa nói: “Không được, hôm nay con đi về.”
Triệu Anh nói: “Làm sao lại đi?”
“Việc còn nhiều lắm sao có thể cả ngày vùi ở nhà.”
“Vậy suốt buổi tối con đi đâu.”
Trình Dịch Hòa không muốn nhiều lời, theo thói quen thọt một câu: “Trình Dịch Tân cả buổi tối cũng không ở nhà, tại sao mẹ không đi quản nó?”
“Đi đi nhanh một chút, đi mau!” Triệu Anh lập tức đuổi anh.
Trình Dịch Hòa sờ sờ tóc Trình Tử Duệ: “Ngày mai ba trở lại thăm con.”
Trình Dịch Hòa nghĩ ngày hôm nay không được, sau này mỗi ngày sẽ đem con mang ra ngoài, theo thời gian họ càng thân mật thì con sẽ đồng ý ở bên cạnh mình.
Anh không ngờ chân trước mới vừa đi, Trình Tử Duệ ngay lập tức bán đứng mình.
Triệu Anh để Trình Tử Duệ ở trên ghế sa lon, hỏi: “Ngày hôm nay chơi vui vẻ không?”
Trình Tử Duệ khịt khịt mũi, nói: “Không vui.”
Triệu Anh: “Tại sao?”
Trình Tử Duệ nói: “Ba ba để con và chú cùng nhau chơi đùa, con không muốn.”
“Chú? Chẳng lẽ là Trình Lâm?” Triệu Anh lập tức phản ứng lại: “Trình Dịch Hòa tên khốn kia! Mình đã nói làm sao nó lại tốt như vậy! Chính là muốn bắt cóc con! Sau này không cho con gặp mặt nó!”
Triệu Anh tức hai gò má đều vặn vẹo, Trình Tử Duệ nhìn sợ sệt, mới lúc ẩn lúc hiện nói những lời mà nó không nghĩ Triệu Anh không chấp nhận được, nó nhỏ giọng nói: “Bà nội, con… Con sẽ nhớ ba ba.”
Triệu Anh quát lên: “Con nhớ thì có ích lợi gì! Nó vì Trình Lâm mới thương con!”
Trình Tử Duệ có chút mê man, không hiểu tại sao Triệu Anh lại nói như vậy,
Triệu Anh thấy Trình Tử Duệ ngơ ngác như nghe không hiểu, liền bắt đầu hù dọa nó: “Trình Dịch Hòa vì muốn cho người khác làm ba ba của con mới mang con ra ngoài chơi, nếu con cùng đi với ba thì sẽ không còn được gặp lại bà nội!”
Trình Tử Duệ sợ hãi, lập tức nói: “Bà nội, con không muốn xa bà.”
Triệu Anh nói: “Đúng, đây mới là cháu ngoan của bà nội, con không nên nghe ba ba của con, bà nội mới là người đối với con tốt nhất.”
Trình Tử Duệ gật gật đầu.
Cho nên ngày hôm sau Trình Dịch Hòa lại đây đã ăn bế môn canh, gõ cửa nửa ngày cũng không có người mở, lúc đầu anh cho là mọi người không có ở nhà, cũng không lưu ý, mãi đến khi liên tiếp xuất hiện tình huống như thế mới phát giác không đúng. Thế nên anh đánh cuộc đợi Triệu Anh một mình đi ra ngoài mua thức ăn, mới gặp mặt nói chuyện: “Mẹ, mẹ làm cho Trình Tử Duệ không nhận con là ba ba, như vậy mẹ rất vui vẻ, đúng hay không?”
“Đúng! Tao không để mày và Trình Lâm dạy nó thành một người đồng tính luyến ái buồn nôn!” Triệu Anh nghĩ đến Trình Dịch Hòa lừa mình thì rất tức giận.
Trình Dịch Hòa bị nhen lửa giận ngập đầu, cười lạnh nói: “Con là một kẻ đồng tính luyến ái buồn nôn cũng do mẹ dạy ra, mẹ nói có phải mẹ cũng rất buồn nôn?”
Triệu Anh kêu lên: “Trình Dịch Hòa! Trong mắt mày đến cùng có xem tao làm mẹ hay không!”
Trình Dịch Hòa hỏi: “Vậy trong mắt mẹ có đứa con trai này không?”
Triệu Anh nói: “Chỉ cần mày và Trình Lâm chia tay!”
“Lần cuối cùng con lặp lại một lần nữa, nếu như mẹ ra cái điều kiện này, vậy thì mẹ không có đứa con trai này.” Trình Dịch Hòa nói xong, quay người liền đi.
Triệu Anh theo bản năng kêu anh một tiếng, “Ai! Mày đứng lại!”
Trình Dịch Hòa không quay đầu lại.
Lúc anh lái xe lúc về đến nhà, Trình Lâm đang dọn đất trồng cây trong sân, sân rất lớn, chủ nhân lúc trước đã từng bổ ra một nửa để trồng rau, sau đó chủ nhân đi thì bỏ không, Trình Lâm muốn tiếp tục xới đất, một lần nữa trồng rau.
Trình Dịch Hòa vào cửa nhìn thấy cậu lấy cái xẻng nhỏ khổ cực cuốc đất, đi tới cầm tay cậu nói: “Em ngồi đi, để anh làm.”
Trình Lâm liền tiện tay đem xẻng nhỏ cho Trình Dịch Hòa, ngồi xuống bậc thang, hỏi: “Sao anh lại trở về sớm vậy? Vẫn không gặp được người sao?”
Trình Dịch Hòa trầm mặc mười mấy giây, mới nói: “Mẹ anh không cho anh gặp Duệ Duệ.”
“A? Tại sao?” Trình Lâm kinh ngạc nói, lập tức liền hiểu ra vấn đề: “Có phải là… Bởi vì em?”
Trình Dịch Hòa ngước mắt cười cười: “Không phải, ngày hôm nay anh lại cãi nhau với mẹ. Em đừng suy nghĩ nhiều.”
Tuy rằng Trình Dịch Hòa nói như vậy, nhưng không nghĩ cũng biết tuyệt đối là bởi vì mình mới ầm ĩ lên.
Trình Lâm rầu rĩ, thấp giọng nói: “Xin lỗi.”
Trình Dịch Hòa ném xẻng nhỏ, đi tới ôm chặt Trình Lâm: “Đây không phải là em sai, em không cần xin lỗi với anh.”
Thấy Trình Lâm thần sắc ảm đạm, Trình Dịch Hòa vì an ủi cậu, đùa giỡn nói: “Là anh không tốt, không nên đưa Trình Tử Duệ trở về, cứ để cho nó ở đây khóc mỗi ngày, lúc nào cũng khóc.”
Trình Lâm vừa bực mình vừa buồn cười, oán trách lườm anh một cái: “Nào có ai là ba như anh vậy.”
Trình Dịch Hòa bị Trình Lâm dùng đôi mắt to xinh đẹp trừng, trong lòng nhất thời ngứa ngáy, nói nhỏ bên tai Trình Lâm: “Bảo bối, em nói, ban đầu là làm sao mang thai, đến bây giờ anh còn không thể tin.”
Trình Lâm đỏ mặt, học theo cách nói chuyện của Trình Dịch Hòa, thấp giọng nói: “Em cũng không rõ ràng lắm, ngược lại cứ như vậy mà có.”
Trình Dịch Hòa lại đem môi tiến đến bên tai Trình Lâm, âm thanh trầm thấp dễ nghe: “Vậy chúng ta thử một chút, xem làm sao mới có thể mang thai, tiếp tục sinh thêm một đứa, sau này cũng có thể cho Trình Tử Duệ làm bạn, có được hay không?”
Trình Lâm đẩy cánh tay Trình Dịch Hòa càng vòng càng chặt, e thẹn nói: “Không sinh, tự anh sinh đi.”
Trình Dịch Hòa không quản Trình Lâm phản đối, ôm lấy Trình Lâm, nhanh chân đi về phía phòng ngủ.
Triệu Anh không cho Trình Tử Duệ gặp Trình Dịch Hòa, Trình Dịch Hòa cũng không muốn nghe bà mắng Trình Lâm, cho nên đem trọng tâm sinh hoạt đặt ở vườn trái cây.
Cao Hỉ làm gì cũng hăng hái, liền đi nội thành xem xét thuê một cửa hàng muốn bán hoa quả, đã bắt đầu trang trí. Nhưng hắn là người ba phải cũng không có bộ dáng ông chủ, đem việc giám sát trang trí vứt cho Trình Dịch Hòa, Trình Dịch Hòa mắng hắn cũng không có tác dụng, không thể làm gì khác hơn là làm cu li.
Thời gian cứ như vậy trôi qua được một tháng, Triệu Anh lại không nén được tức giận, bà không cho Trình Dịch Hòa gặp Trình Tử Duệ, chủ yếu là nhìn ra Trình Dịch Hòa rất thương đứa nhỏ này, bà đem đứa cháu làm áp lực nói không chừng sẽ bức được Trình Dịch Hòa chia tay Trình Lâm, nhưng chuyện không như mong muốn, từ lần đó Trình Dịch Hòa cũng không còn tin tức.
Triệu Anh hoảng loạn, không thể làm gì phải chủ động gọi điện thoại cho Trình Dịch Hòa, mở miệng liền chỉ trích Trình Dịch Hòa: “Rốt cuộc mày làm ba ba như thế nào? Lâu như vậy cũng không tới thăm Duệ Duệ.”
Trình Dịch Hòa lười cùng bà nhiều lời: “Có việc nói chuyện, không có chuyện gì thì cúp máy.”
Triệu Anh bị nghẹn một chút, nói: “Duệ Duệ đã lâu không đi học, mai mốt mỗi ngày mày tranh thủ đưa nó đi học.”
Trình Dịch Hòa ở trong cửa hàng tràn ngập bụi bặm tâm tình cũng không được tốt, không có kiên trì nói: “Không thời gian, để Trình Lâm đưa đi.”
Triệu Anh nói: “Không được.”
“Vậy thì mẹ đưa đi.” Trình Dịch Hòa quyết đoán cắt đứt điện thoại.
Triệu Anh muốn mắng cũng chưa kịp mắng.
Nhưng lúc Trình Tử Duệ ở Đông Lâm đã học lớp 1, sau khi đi đến thủ đô vẫn học lớp 1, mặc dù học lớp 2 cũng cũng không có vấn đề. Nhưng Triệu Anh suy nghĩ nhiều, chỉ lo Trình Tử Duệ mất căn bản sau này sẽ không theo kịp, cho nên đầu tháng chín khai giảng, vẫn quyết định cho nó học lại lớp 1.
Triệu Anh cũng muốn mượn cớ Trình Tử Duệ đi học gọi điện thoại cho Trình Dịch Hòa. Nhưng bà chưa kịp hành động, thì điện thoại di động nhận được thông tin có người nộp tiền, ngay sau đó có một tin nhắn của Trình Dịch Hòa: phí sinh hoạt của Trình Tử Duệ.
Trong lòng Triệu Anh oan ức và chua xót, cảm thấy mình và Trình Tử Duệ quá khổ, gặp một người máu lạnh như Trình Dịch Hòa.
Ngày sinh của Trình Tử Duệ trên hộ khẩu là Trình Dịch Hòa tùy tiện ghi vào, nhưng sau đó từ Trình Lâm biết được, Trình Tử Duệ sinh ngày ngày 23 tháng 12, tính ra, tuổi tác nhỏ hơn trên hộ khẩu một tuổi. Bởi vì quan hệ ác liệt với Triệu Anh, Trình Dịch Hòa cũng không đề cập đến chuyện này.
Mãi đến ngày sinh nhật của Duệ Duệ, Trình Lâm mua rất nhiều quà cùng một cái bánh ga tô hình nhân vật trong phim hoạt hình rất đáng yêu bảo Trình Dịch Hòa đưa tới. Lúc này Trình Dịch Hòa mới mang theo quà tặng đến tìm con trai. Hôm đó đã là buổi tối, Triệu Anh đang chuẩn bị ăn cơm, nghe tiếng gõ cửa, có lẽ do linh cảm cha con nên Trình Tử Duệ lớn tiếng hỏi: “Là ba ba phải không?”
Không đợi Triệu Anh trả lời, nó nhảy xuống ghế chạy tới mở cửa, thấy quả nhiên là Trình Dịch Hòa, hưng phấn hô: “Ba ba!”
Trình Dịch Hòa ôm lấy Trình Tử Duệ: “Duệ Duệ có nhớ ba ba hay không?”
“Nhớ!”
Trình Dịch Hòa đi vào nhà, cầm đồ trong tay đặt ở trên bàn trà, Trình Tử Duệ liếc nhìn hộp bánh ngọt, hai mắt tỏa sáng: “Oa! Bánh ngọt!”
Trình Dịch Hòa sờ sờ đầu Trình Tử Duệ: “Đúng, hôm nay là sinh nhật của Duệ Duệ, ba ba mua bánh ngọt, thích không?”
Trình Vinh Kiến hiểu ba ba ở trong miệng Trình Dịch Hòa là chỉ Trình Lâm, ông nặng nề ho khan một tiếng, muốn nhắc nhở Trình Dịch Hòa ở trước mặt con trai nói chuyện nên chú ý đúng mực.
Nhưng ông thấy Trình Tử Duệ vui vẻ hôn má Trình Dịch Hòa một cái, hiển nhiên không biết Trình Dịch Hòa chỉ ai, cũng không có mở miệng.
Triệu Anh nói: “Sinh nhật vào tháng năm, bây giờ đã qua rồi con có bệnh không?”
Trình Dịch Hòa sờ đầu Trình Tử Duệ, nhàn nhạt nói một câu: “Trình Lâm nói là ngày hôm nay.”
Triệu Anh lập tức đổi sắc mặt, quát lên: “Ném đi!”
Trình Tử Duệ vội che chở: “Bà nội, con muốn ăn bánh ngọt.”
Lúc này Trình Dịch Hòa không muốn tranh cãi với Triệu Anh, nói: “Duệ Duệ thích thì cứ ăn, ăn không hết thì bỏ đi.”
Trình Tử Duệ vội vàng biểu thị: “Nhất định con có thể ăn hết!”
Triệu Anh không có cách nào đoạt lấy bánh ngọt mà Trình Tử Duệ yêu thích, đem đồ để trên bàn mà Trình Dịch Hòa đem lại vứt ra cửa.
Trình Tử Duệ ngây thơ hỏi: “Bà nội, tại sao bà lại ném đi hết vậy?”
Triệu Anh ghét bỏ nói: “Rác thải.”
Trình Tử Duệ liền giục Trình Dịch Hòa: “Ba ba, cắt bánh ngọt cho con đi.”
Trình Dịch Hòa không phát tác, đôi mắt trầm tĩnh như biển cả dưới bóng đêm mênh mông, hết thảy sóng lớn mãnh liệt đều dấu giấu ở dưới mặt biển phẳng lặng, mỗi lần mặt anh không hề cảm xúc sẽ làm cho người khác sợ sệt, bầu không khí trong phòng yên tĩnh đến quái dị.
Nhưng cũng chỉ trầm mặc mấy giây, Trình Dịch Hòa tỉ mỉ mở hộp, cắt bánh cho Trình Tử Duệ, đợi đến Trình Tử Duệ ăn xong, rút giấy ăn giúp nó lau miệng, dặn dò: “Buổi tối trước khi ngủ bảo bà nội nấu cho con chén cháo, ba đi trước.”
Trình Tử Duệ không muốn lôi kéo Trình Dịch Hòa: “Ba ba, con không muốn ba đi.”
Trình Dịch Hòa ngồi chồm hỗm xuống nhìn thẳng Trình Tử Duệ, rất trịnh trọng hỏi: “Vậy con đồng ý cùng đi với ba sao?”
Trình Tử Duệ buông tay Trình Dịch Hòa ra, lui về sau một bước.
Trình Dịch Hòa thở dài, nói: “Duệ Duệ, ba sẽ không cưỡng bách con, nhưng con phải biết, con chọn bà nội thì không thể chọn ba ba, con hiểu chưa?”
Qua rất lâu Trình Tử Duệ mới gật gật đầu, ước ao trong mắt Trình Dịch Hòa dần dần tắt, quay người liền rời đi.
Nhìn cửa lớn đóng chặt, Trình Tử Duệ như cảm giác được cái gì, hoảng hốt cảm thấy Trình Dịch Hòa sẽ không bao giờ tới nơi này, nó bỗng nhiên xông tới hô: “Ba ba, con muốn đi theo ba!”
Triệu Anh hoảng hốt, xông tới bịt miệng Trình Tử Duệ: “Là ba ba của con không muốn con! Con gọi làm gì!”
Trình Tử Duệ bị Triệu Anh che miệng, nhỏ giọng khóc lên, nhưng đáng tiếc Trình Dịch Hòa đã đi vào thang máy chẳng nghe gì hết.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook