Lâu Lan Giai Nhân
-
Chương 56
Lâu lan giai nhân_C8.3
Edit:Qu33njc3
“Băng Nhi!”Hắn nổi giận gầm lên một tiếng, bổ nhào bước lên, vừa lúc tiếp được thân thể đã mềm nhũn của nàng, ly rượu rơi trên mặt đất đập nát. Thanh âm cực lớn lay động ở trong đại sảnh, rung chuyển ở chỗ mỗi người.
Đại sảnh vũ nương khiêu vũ đã dừng, không khí khoái trá lúc trước đã bị quét sạch, mọi người toàn thân đều bất động.
“Mang nước lại đây! Mau!”Hàn Chấn Dạ ôm lấy Băng Nhi, lớn tiếng rống lên, hai tay ôm lấy nàng thật chặt, sợ chính mình ôm không đủ sức, nàng sẽ cứ thế mà chết đi. Thân thể của nàng đang nhanh chóng chuyển sang lạnh lẽo, độc tố ăn mòn thần trí nàng, hắn kiếp này chưa bao giờ sợ hãi đến như thế.
Băng Nhi càng không ngừng nôn mửa, còn phun cả máu tươi, yếu ớt nằm ở trong lòng ngực của hắn thở dốc. Nàng đau quá, đau quá, màu đen âm u đang bao quanh lấy thân thể của nàng, như muốn hút nàng vào sâu trong hố đen, mà hắn hết lần này tới lần khác ôm chặt lấy nàng điên cuồng gào thét, dùng hết khí lực gọi tên nàng, không chịu để cho nàng bất tỉnh.
Hắn vì sao còn không chịu buông tha cho nàng? Muốn nàng sống, chả lẽ lại là muốn tiếp tục hành hạ nàng sao?
Hắn lo lắng cầm lấy nước rót mạnh vào miệng của nàng, mà nàng vẫn không chịu nuốt xuống, dạ dày một trận quặn đau, nước kèm theo một lượng máu tươi bị nôn ra ngoài.
“Băng Nhi, tỉnh lại! Không cho ngươi nhắm mắt lại, có nghe thấy hay không? “Hắn kịch liệt quát lên, sắc mặt càng trở nên tái nhợt giống nàng. Trong lòng sự sợ hãi lần nữa nổi lên,đây chính là nổi đau đớn hắn từng trải qua.
Hắn lấy tay đè chặt trước ngực nàng, lấy lòng bàn tay bảo vệ tâm mạch của nàng, rót khí vào cuồn cuộn không dứt, chỉ cầu vì thế mà hắn có thể kéo dài tánh mạng cho nàng, không một chút phát hiện bàn tay đè trên ngực nàng khẽ run.
Sương nhi ở một bên khóc lóc, hoàn toàn không biết phải làm sao, không rõ tỷ tỷ nàng tại sao đột nhiên làm ra loại chuyện đáng sợ như vậy.
Nghe thấy thanh âm khóc lóc của Sương nhi, Băng Nhi nhẹ khẽ thở dài một hơi, suy yếu lắc đầu, nước mắt không thể khống chế được mà rơi xuống trên gò má phấn tuyết trắng.”Đừng… Hàn Chấn Dạ, ngươi bỏ qua cho ta đi… Ta mệt mỏi quá,mệt mỏi quá …”Hắn không phải là đã chán ghét nàng sao? Hắn không phải là đã có Sương nhi sao?
Băng Nhi thống khổ nhắm mắt lại, cái chết đã liền kề, nàng cũng không rõ trong lòng mình nhớ đến cái gì, vì sao vẫn quan tâm đến hắn, hắn đã có Sương nhi, những người đó còn nói hắn hàng đêm cũng không thể rời bỏ Sương nhi…
Lệ quang(nước mắt) mông lung trong tầm mắt, ngoài ý muốn nàng lại nhìn thấy vẻ mặt lo lắng trên khuôn mặt của hắn ; bên trong đôi mắt đen không còn nửa phần tĩnh táo, chỉ còn lại sự điên cuồng thuần túy, giống như là hắn vạn phần quan tâm nàng, không nỡ để nàng chết đi… Nàng thật hoài nghi mọi việc trước mắt đây, hay đây chẳng qua là do nàng bị độc tố hành hạ mà sinh ra ảo giác. Hắn vẫn luôn là tĩnh táo ngạo nghễ nắm lấy tâm của nàng sau đó tàn nhẫn mà bóp nát, sao lại có thể hiện ra vẻ mặt tuyệt vọng như vậy?
“Ta không cho ngươi chết! Tỉnh táo lại!”Hàn Chấn Dạ hét lên giống như dã thú bị thương gầm thét. Nàng không thể chết được! Hắn không cho nàng chết!
Thương Nguyệt đứng dậy, trên mặt mỹ lệ ngưng trọng, có uy nghiêm làm người ta kính sợ. Nàng sai bảo người hầu đang không biết làm sao.
“Đi lấy tuyết liên ngàn năm ta đặt ở trong hầm tuyết, thần y ban đầu tiến cống đãnói, tuyết liên (hoa sen) kia có thể trị bách độc.”Đây chính là linh dược thượng hạng, những năm này nàng còn không nỡ sử dụng.
Sứ giả Nguy Tu đứng ở trong góc kia run rẩy lui về phía sau, sắc mặt hết sức tái nhợt, chỉ là người có ánh mắt sắc bén sớm đã nhìn ra vẻ mặt của hắn rất khác thường. Một châm bạc phóng tới, vừa vặn trúng chân của hắn, hắn hai chân tê rần, chỉ có thể quỳ xuống.
Hoàng Phủ Giác nheo mắt lại, trên tay vuốt vuốt một … châm bạc khác.”Uy! Người này vẻ mặt có chút không đúng, khi nãy còn đứng ở bên cạnh cái bàn một hồi lâu, tám phần cùng chén độc kia có quan hệ.”Trên mặt hắn nghiêm lại.” Giải dược kia giao ra đây, nói không chừng còn có thể lưu toàn thây cho ngươi.”
Nam nhân quỳ trên mặt đất bắt đầu run rẩy, nhận thấy được ánh mắt của mọi người rơi vào người hắn. Hắn ngẩngđầu lên nhìn chủ nhân, tìm kiếm một đường sinh cơ(đường sống ). Hắn bắt đầu hối hận đã tùy tiện hành động, hơn nữa là hận Băng Nhi đã làm hư cả mưu kế. Nếu không phải vì nữ nô kia, Hàn Chấn Dạ bây giờ đã sớm vì uống rượu độc mà chết đi rồi.
“Vương, hắn làm huynh trưởng ta gãy cổ tay, ta chỉ ăn miếng trả miếng.”Hắn kêu lên, bởi vì cảm nhận được ánh mắt tràn đầy sát ý mà run rẩy.
Người kia ngay cả chân mày cũng không nhúc nhích, đạm mạc nhìn thuộc hạ, một hồi lâu sau mới đưa ánh mắt chuyển hướng vào Thương Nguyệt.
“Nữ vương, xin tha thứ cho cận thần của ta đãmạo phạm Hàn tướng quân, vì bồi tội, ta nguyện ý đem người này cống nộp tùy nước Lâu Lan xử trí.”Đại cục làm trọng, hắn đến đây là vì đại sự lãnh thổ một nước, trong lòng cũng không có nửa phần lòng dạ đàn bà, ở sự cố phát sinh, hắn lựa chọn khoanh tay đứng nhìn, không có vươn ra viện thủ.
Thương Nguyệt cười nhạt, biểu hiện bình tĩnh.”Khó được nguy tu Vương ngài biết thân thể to lớn, Thương Nguyệt ở chỗ này tạ ơn.”
Edit:Qu33njc3
“Băng Nhi!”Hắn nổi giận gầm lên một tiếng, bổ nhào bước lên, vừa lúc tiếp được thân thể đã mềm nhũn của nàng, ly rượu rơi trên mặt đất đập nát. Thanh âm cực lớn lay động ở trong đại sảnh, rung chuyển ở chỗ mỗi người.
Đại sảnh vũ nương khiêu vũ đã dừng, không khí khoái trá lúc trước đã bị quét sạch, mọi người toàn thân đều bất động.
“Mang nước lại đây! Mau!”Hàn Chấn Dạ ôm lấy Băng Nhi, lớn tiếng rống lên, hai tay ôm lấy nàng thật chặt, sợ chính mình ôm không đủ sức, nàng sẽ cứ thế mà chết đi. Thân thể của nàng đang nhanh chóng chuyển sang lạnh lẽo, độc tố ăn mòn thần trí nàng, hắn kiếp này chưa bao giờ sợ hãi đến như thế.
Băng Nhi càng không ngừng nôn mửa, còn phun cả máu tươi, yếu ớt nằm ở trong lòng ngực của hắn thở dốc. Nàng đau quá, đau quá, màu đen âm u đang bao quanh lấy thân thể của nàng, như muốn hút nàng vào sâu trong hố đen, mà hắn hết lần này tới lần khác ôm chặt lấy nàng điên cuồng gào thét, dùng hết khí lực gọi tên nàng, không chịu để cho nàng bất tỉnh.
Hắn vì sao còn không chịu buông tha cho nàng? Muốn nàng sống, chả lẽ lại là muốn tiếp tục hành hạ nàng sao?
Hắn lo lắng cầm lấy nước rót mạnh vào miệng của nàng, mà nàng vẫn không chịu nuốt xuống, dạ dày một trận quặn đau, nước kèm theo một lượng máu tươi bị nôn ra ngoài.
“Băng Nhi, tỉnh lại! Không cho ngươi nhắm mắt lại, có nghe thấy hay không? “Hắn kịch liệt quát lên, sắc mặt càng trở nên tái nhợt giống nàng. Trong lòng sự sợ hãi lần nữa nổi lên,đây chính là nổi đau đớn hắn từng trải qua.
Hắn lấy tay đè chặt trước ngực nàng, lấy lòng bàn tay bảo vệ tâm mạch của nàng, rót khí vào cuồn cuộn không dứt, chỉ cầu vì thế mà hắn có thể kéo dài tánh mạng cho nàng, không một chút phát hiện bàn tay đè trên ngực nàng khẽ run.
Sương nhi ở một bên khóc lóc, hoàn toàn không biết phải làm sao, không rõ tỷ tỷ nàng tại sao đột nhiên làm ra loại chuyện đáng sợ như vậy.
Nghe thấy thanh âm khóc lóc của Sương nhi, Băng Nhi nhẹ khẽ thở dài một hơi, suy yếu lắc đầu, nước mắt không thể khống chế được mà rơi xuống trên gò má phấn tuyết trắng.”Đừng… Hàn Chấn Dạ, ngươi bỏ qua cho ta đi… Ta mệt mỏi quá,mệt mỏi quá …”Hắn không phải là đã chán ghét nàng sao? Hắn không phải là đã có Sương nhi sao?
Băng Nhi thống khổ nhắm mắt lại, cái chết đã liền kề, nàng cũng không rõ trong lòng mình nhớ đến cái gì, vì sao vẫn quan tâm đến hắn, hắn đã có Sương nhi, những người đó còn nói hắn hàng đêm cũng không thể rời bỏ Sương nhi…
Lệ quang(nước mắt) mông lung trong tầm mắt, ngoài ý muốn nàng lại nhìn thấy vẻ mặt lo lắng trên khuôn mặt của hắn ; bên trong đôi mắt đen không còn nửa phần tĩnh táo, chỉ còn lại sự điên cuồng thuần túy, giống như là hắn vạn phần quan tâm nàng, không nỡ để nàng chết đi… Nàng thật hoài nghi mọi việc trước mắt đây, hay đây chẳng qua là do nàng bị độc tố hành hạ mà sinh ra ảo giác. Hắn vẫn luôn là tĩnh táo ngạo nghễ nắm lấy tâm của nàng sau đó tàn nhẫn mà bóp nát, sao lại có thể hiện ra vẻ mặt tuyệt vọng như vậy?
“Ta không cho ngươi chết! Tỉnh táo lại!”Hàn Chấn Dạ hét lên giống như dã thú bị thương gầm thét. Nàng không thể chết được! Hắn không cho nàng chết!
Thương Nguyệt đứng dậy, trên mặt mỹ lệ ngưng trọng, có uy nghiêm làm người ta kính sợ. Nàng sai bảo người hầu đang không biết làm sao.
“Đi lấy tuyết liên ngàn năm ta đặt ở trong hầm tuyết, thần y ban đầu tiến cống đãnói, tuyết liên (hoa sen) kia có thể trị bách độc.”Đây chính là linh dược thượng hạng, những năm này nàng còn không nỡ sử dụng.
Sứ giả Nguy Tu đứng ở trong góc kia run rẩy lui về phía sau, sắc mặt hết sức tái nhợt, chỉ là người có ánh mắt sắc bén sớm đã nhìn ra vẻ mặt của hắn rất khác thường. Một châm bạc phóng tới, vừa vặn trúng chân của hắn, hắn hai chân tê rần, chỉ có thể quỳ xuống.
Hoàng Phủ Giác nheo mắt lại, trên tay vuốt vuốt một … châm bạc khác.”Uy! Người này vẻ mặt có chút không đúng, khi nãy còn đứng ở bên cạnh cái bàn một hồi lâu, tám phần cùng chén độc kia có quan hệ.”Trên mặt hắn nghiêm lại.” Giải dược kia giao ra đây, nói không chừng còn có thể lưu toàn thây cho ngươi.”
Nam nhân quỳ trên mặt đất bắt đầu run rẩy, nhận thấy được ánh mắt của mọi người rơi vào người hắn. Hắn ngẩngđầu lên nhìn chủ nhân, tìm kiếm một đường sinh cơ(đường sống ). Hắn bắt đầu hối hận đã tùy tiện hành động, hơn nữa là hận Băng Nhi đã làm hư cả mưu kế. Nếu không phải vì nữ nô kia, Hàn Chấn Dạ bây giờ đã sớm vì uống rượu độc mà chết đi rồi.
“Vương, hắn làm huynh trưởng ta gãy cổ tay, ta chỉ ăn miếng trả miếng.”Hắn kêu lên, bởi vì cảm nhận được ánh mắt tràn đầy sát ý mà run rẩy.
Người kia ngay cả chân mày cũng không nhúc nhích, đạm mạc nhìn thuộc hạ, một hồi lâu sau mới đưa ánh mắt chuyển hướng vào Thương Nguyệt.
“Nữ vương, xin tha thứ cho cận thần của ta đãmạo phạm Hàn tướng quân, vì bồi tội, ta nguyện ý đem người này cống nộp tùy nước Lâu Lan xử trí.”Đại cục làm trọng, hắn đến đây là vì đại sự lãnh thổ một nước, trong lòng cũng không có nửa phần lòng dạ đàn bà, ở sự cố phát sinh, hắn lựa chọn khoanh tay đứng nhìn, không có vươn ra viện thủ.
Thương Nguyệt cười nhạt, biểu hiện bình tĩnh.”Khó được nguy tu Vương ngài biết thân thể to lớn, Thương Nguyệt ở chỗ này tạ ơn.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook