Lâu Lan Giai Nhân
-
Chương 30
Lâu lan giai nhân_C4.6
Băng Nhi xoay mình, từ từ ngẩng đầu, run rẩy đưa tay gỡ xuống sa mỏng tinh sảo trước mặt, quá nhiều bất an cùng khẩn trương làm nàng không có phân biệt ra tiếng nói quen thuộc kia. Thời gian giống như là dừng lại, tầm mắt của nàng di động một chút lại một chút ngẩn lên, đè nén trái tim đập rối loạn của mình, mang theo hy vọng cuối cùng cùng tuyệt vọng, nàng đem ánh mắt nhìn về nam nhân đang nắm giữ tánh mạng toàn tộc mình.
Cuộc đời của nàng, cũng đem giao phó cho người nam nhân này …!
Mặt mũi người nọ thu vào trong mắt nàng.Trong nháy mắt, Băng Nhi sắc mặt trở nên trắng bệch, bởi vì khiếp sợ mà nửa tia huyết sắc cũng biến mất. Giống như là rơi vào đáy giếng lạnh như băng,nàng không tự chủ được mà kịch liệt run rẩy, không thể làm gì hơn lànghênh đón ánh mắt lợi hại của người nọ.
Nàng nhận ra được khuôn mặt này.
Kia khó có thể nào quên được là khuôn mặt tuấn tà có thể mị hoặc mọi người, từ trước là nam nhân khi mỉm cười,môi mỏng giương nhẹ thành độ cong tuyệt hảo,nhưng bây giờ khi nhìn về nàng ánh mắt của hắn thậm chí so sánh với hàn băng còn muốn lạnh hơn mấy phần. Nàng tại sao có thể quên mất, hai tháng này cơ hồ hàng đêm đều xuất hiện ở trong mộng của nàng chính là khuôn mặt này. Băng Nhi đôi môi run rẩy, nói ra cái tên làm nàng sợ hãi.
“Hàn… Hàn Chấn Dạ!”
Lưỡi đao đưa ra nhanh chóng cắt đứt sơi dây nhỏ bên áo da dê, áo da trượt ra lộ ra da thịt tuyết trắng, Băng Nhi vội vàng kéo lấy áo da dê lại, sắc mặt tái nhợt hiện lên xấu hổ đỏ ửng. Nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn, chỉ thấy ở trong đôi mắt đen sắc bén là sự tàn nhẫn.
“Ngươi không thể nào… Ta rõ ràng đã — “Băng Nhi nhận ra thanh đoản đao kia, hô hấp nhất thời cứng lại. Ban đầu vì hấp dẫn hắn, nàng đem đoản đao giấu ở bên trong áo choàng, thừa dịp sau khi hoan ái, cho hắn một nhát trí mạng.
Song, đoản đao lại không có giết hắn hôm nay ngược lại trở thành vật uy hiếp nàng.Nàng từ trong đôi mắt đen hắn thấy được sự tàn nhẫn kiên quyết.
Hàn Chấn Dạ không buông lỏng chút nào nhìn gần nàng, đem nét mặt của nàng thu vào đáy mắt.
Hắn đã thề, chân trời góc biển, hắn tuyệt đối không tha cho nàng!
“Rõ ràng đã như thế nào?”Hắn tàn nhẫn mỉm cười, đưa tay trượt vào bên trong áo da. Thời điểm Băng Nhi chống cự bắt đôi tay đang lẻn vào trong vạt áo của mình, hắn nhìn nàng nói: “Đổi ý rồi sao?”
Băng Nhi cắn chặc đôi môi, trợn to đôi mắt trong suốt, thẳng tắp mà nhìn hắn. Nàng mặc dù khiếp sợ, nhưng trong đôi mắt tàn nhẫn của hắn biết được hắn cũng khôngcó bỏ mạng vì nàng, nàng thậm chí như trút được gánh nặng.
“Ngươi trước hết đáp ứng điều kiện của ta, miễn trừ tội chết cho người thân của ta.”Nàng kéo lấy da dê áo, không chịu buông tay ra, kiêu ngạo mà nhìn hắn, duy trì một chút tôn nghiêm cuối cùng.
“Trên người của ngươi vật trân quý nhất đã mất đi, còn có thể cùng ta nói điều kiện gì?”Hàn Chấn Dạ cười lạnh một tiếng, xoay người ngồi lại vào chiếc ghế khuôn mặt lạnh nhạt nhìn nàng.”Rồi hãy nói, ngươi xác định thân thể của mình đáng giá nhiều vậy?”
” Lấy bản thân ta hết thảy dùng để đổi lấy tánh mạng toàn tộc.”Băng Nhi nói từng câu từng chữ từ từ buông tay ra, da thịt tuyết trắng một tấc trượt ra, da thịt mỹ lệ lòa lồ ra làm người ta hoa mắt.
Hàn Chấn Dạ tròng mắt đen nhíu lại, chợt xuất thủ kéo lấy áo da dê trên người nàng, đem nàng lôi kéo đến gần chiếc ghế.Từ trên cao nhìn xuống thấy rõ thân thể trần truồng của nàng, áo da dê bởi vì lôi kéo mà trượt ra, nửa người trên của nàng lỗ rõ,mọi người từ mọi phương hướng nhưng chỉ có thể nhìn thấy dưới tóc đen rơi lả tả lộ ra trọn vẹn bộ lưng.
Nhìn thân thể hoàn mỹ kia da thịt không tỳ vết sẽ bại lộ ở trước mắt của mọi người lồng ngực của hắn lại nổi lên sự tức giận. Khóe miệng hắn khẽ cong, đôi tay chế trụ nơi đẫy đà tinh tế mà chà xát, nhìn thấy nàng bản năng mà co rúm lại.
“A! Làm sao ta có thể hoài nghi giá trị của ngươi? Dù sao ta là người đầu tiên hưởng qua cái loại tư vị mất hồn này, không phải sao?”Hắn cố ý nhục nhã nàng, tuyên bố nàng thuộc về quyền sở hữu của hắn.”Băng Nhi, ngươi không phải là kỹ nữ đẹp nhất mà ta đã thấy,ta cũng đã thấy …qua người, chỉ bằng ngươi mà nghĩ đổi lấy hết mạng của mọi người sao?”
Thương Nguyệt thủy chung nhìn hai người, chậm rãi lộ ra nụ cười. Tiểu nữ nhân này rất thông minh, có thể dễ dàng như vậy đem tâm Hàn Chấn Dạ cột chặt,nàng bắt đầu đối vớiquan hệ của hai người cảm thấy hứng thú.
Băng Nhi xoay mình, từ từ ngẩng đầu, run rẩy đưa tay gỡ xuống sa mỏng tinh sảo trước mặt, quá nhiều bất an cùng khẩn trương làm nàng không có phân biệt ra tiếng nói quen thuộc kia. Thời gian giống như là dừng lại, tầm mắt của nàng di động một chút lại một chút ngẩn lên, đè nén trái tim đập rối loạn của mình, mang theo hy vọng cuối cùng cùng tuyệt vọng, nàng đem ánh mắt nhìn về nam nhân đang nắm giữ tánh mạng toàn tộc mình.
Cuộc đời của nàng, cũng đem giao phó cho người nam nhân này …!
Mặt mũi người nọ thu vào trong mắt nàng.Trong nháy mắt, Băng Nhi sắc mặt trở nên trắng bệch, bởi vì khiếp sợ mà nửa tia huyết sắc cũng biến mất. Giống như là rơi vào đáy giếng lạnh như băng,nàng không tự chủ được mà kịch liệt run rẩy, không thể làm gì hơn lànghênh đón ánh mắt lợi hại của người nọ.
Nàng nhận ra được khuôn mặt này.
Kia khó có thể nào quên được là khuôn mặt tuấn tà có thể mị hoặc mọi người, từ trước là nam nhân khi mỉm cười,môi mỏng giương nhẹ thành độ cong tuyệt hảo,nhưng bây giờ khi nhìn về nàng ánh mắt của hắn thậm chí so sánh với hàn băng còn muốn lạnh hơn mấy phần. Nàng tại sao có thể quên mất, hai tháng này cơ hồ hàng đêm đều xuất hiện ở trong mộng của nàng chính là khuôn mặt này. Băng Nhi đôi môi run rẩy, nói ra cái tên làm nàng sợ hãi.
“Hàn… Hàn Chấn Dạ!”
Lưỡi đao đưa ra nhanh chóng cắt đứt sơi dây nhỏ bên áo da dê, áo da trượt ra lộ ra da thịt tuyết trắng, Băng Nhi vội vàng kéo lấy áo da dê lại, sắc mặt tái nhợt hiện lên xấu hổ đỏ ửng. Nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn, chỉ thấy ở trong đôi mắt đen sắc bén là sự tàn nhẫn.
“Ngươi không thể nào… Ta rõ ràng đã — “Băng Nhi nhận ra thanh đoản đao kia, hô hấp nhất thời cứng lại. Ban đầu vì hấp dẫn hắn, nàng đem đoản đao giấu ở bên trong áo choàng, thừa dịp sau khi hoan ái, cho hắn một nhát trí mạng.
Song, đoản đao lại không có giết hắn hôm nay ngược lại trở thành vật uy hiếp nàng.Nàng từ trong đôi mắt đen hắn thấy được sự tàn nhẫn kiên quyết.
Hàn Chấn Dạ không buông lỏng chút nào nhìn gần nàng, đem nét mặt của nàng thu vào đáy mắt.
Hắn đã thề, chân trời góc biển, hắn tuyệt đối không tha cho nàng!
“Rõ ràng đã như thế nào?”Hắn tàn nhẫn mỉm cười, đưa tay trượt vào bên trong áo da. Thời điểm Băng Nhi chống cự bắt đôi tay đang lẻn vào trong vạt áo của mình, hắn nhìn nàng nói: “Đổi ý rồi sao?”
Băng Nhi cắn chặc đôi môi, trợn to đôi mắt trong suốt, thẳng tắp mà nhìn hắn. Nàng mặc dù khiếp sợ, nhưng trong đôi mắt tàn nhẫn của hắn biết được hắn cũng khôngcó bỏ mạng vì nàng, nàng thậm chí như trút được gánh nặng.
“Ngươi trước hết đáp ứng điều kiện của ta, miễn trừ tội chết cho người thân của ta.”Nàng kéo lấy da dê áo, không chịu buông tay ra, kiêu ngạo mà nhìn hắn, duy trì một chút tôn nghiêm cuối cùng.
“Trên người của ngươi vật trân quý nhất đã mất đi, còn có thể cùng ta nói điều kiện gì?”Hàn Chấn Dạ cười lạnh một tiếng, xoay người ngồi lại vào chiếc ghế khuôn mặt lạnh nhạt nhìn nàng.”Rồi hãy nói, ngươi xác định thân thể của mình đáng giá nhiều vậy?”
” Lấy bản thân ta hết thảy dùng để đổi lấy tánh mạng toàn tộc.”Băng Nhi nói từng câu từng chữ từ từ buông tay ra, da thịt tuyết trắng một tấc trượt ra, da thịt mỹ lệ lòa lồ ra làm người ta hoa mắt.
Hàn Chấn Dạ tròng mắt đen nhíu lại, chợt xuất thủ kéo lấy áo da dê trên người nàng, đem nàng lôi kéo đến gần chiếc ghế.Từ trên cao nhìn xuống thấy rõ thân thể trần truồng của nàng, áo da dê bởi vì lôi kéo mà trượt ra, nửa người trên của nàng lỗ rõ,mọi người từ mọi phương hướng nhưng chỉ có thể nhìn thấy dưới tóc đen rơi lả tả lộ ra trọn vẹn bộ lưng.
Nhìn thân thể hoàn mỹ kia da thịt không tỳ vết sẽ bại lộ ở trước mắt của mọi người lồng ngực của hắn lại nổi lên sự tức giận. Khóe miệng hắn khẽ cong, đôi tay chế trụ nơi đẫy đà tinh tế mà chà xát, nhìn thấy nàng bản năng mà co rúm lại.
“A! Làm sao ta có thể hoài nghi giá trị của ngươi? Dù sao ta là người đầu tiên hưởng qua cái loại tư vị mất hồn này, không phải sao?”Hắn cố ý nhục nhã nàng, tuyên bố nàng thuộc về quyền sở hữu của hắn.”Băng Nhi, ngươi không phải là kỹ nữ đẹp nhất mà ta đã thấy,ta cũng đã thấy …qua người, chỉ bằng ngươi mà nghĩ đổi lấy hết mạng của mọi người sao?”
Thương Nguyệt thủy chung nhìn hai người, chậm rãi lộ ra nụ cười. Tiểu nữ nhân này rất thông minh, có thể dễ dàng như vậy đem tâm Hàn Chấn Dạ cột chặt,nàng bắt đầu đối vớiquan hệ của hai người cảm thấy hứng thú.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook