Lật Ngược Thế Cờ
-
Chương 5: Hoàn
17
Khóc mệt mỏi, tôi vùng ra khỏi ngực anh, cười áy náy:
"Thật ngại quá, em không kiểm soát được...".
Trong mắt Sở Ngọc nhuộm một tầng dịu dàng, ôn hòa nói: "Xin lỗi, anh không biết trước kia em đã phải trải qua những chuyện như vậy..."
Tôi lau nước mắt, cười hỏi:
"Sở Ngọc, anh có nhớ lần đầu tiên anh gặp em không?"
Anh gật gật đầu: "Nhớ chứ, là lần em đến phỏng vấn."
Tôi lại lắc đầu:
"Không đúng, hồi còn ở phổ thông em đã từng gặp anh rồi."
Anh sửng sốt.
Tôi giải thích: "Khi đó, tiền của em bị Trần Tuế Hàn lấy đi, chỉ có thể đi bộ về nhà, là anh đưa em về nhà.
"Lần đầu tiên em gặp chàng trai đẹp như vậy, khẩn trương muốn chec, anh rất lịch sự, hoàn hảo giống như một hoàng tử, em đã nghĩ chàng trai như anh nhất định sẽ thuộc về công chúa, nhưng em không phải công chúa, em chỉ là một đứa ăn mày ven đường, ngẫu nhiên may mắn có được một miếng bánh ngọt, lại thật sự rất ngọt ngào.”
"Sở Ngọc, em thích anh."
Tôi dịu dàng mỉm cười, giọng điệu nhẹ nhàng như gió: "Nhưng mà, cũng chỉ là thích mà thôi."
Sở Ngọc muốn nói lại thôi:
"Xin lỗi——"
Tôi giơ tay đặt lên môi anh, cười khổ nói: "Sở Ngọc, là em đơn phương tình nguyện, chúng ta cũng không phải là người chung đường."
Hơi nóng trong hô hấp Sở Ngọc vờn quanh ngón tay tôi.
Anh nhìn tôi mà không nói một lời nào.
Tôi chậm rãi tới gần Sở Ngọc, ánh mắt mang theo chút rụt rè chút chờ đợi:
"Em muốn trả đũa Trần Tuế Hàn, anh có muốn ngăn cản em không?"
Anh im lặng rất lâu, rất lâu.
Cuối cùng, anh lắc đầu.
Anh nói: "Anh sẽ giúp em."
"Người làm sai thì nên bị trừng phạt."
Nghe vậy, tôi chậm rãi nhếch lên một nụ cười.
Đầy ác ý.
Săn g.i. ế..t người, chính thức bắt đầu.
18
Tôi đã liên lạc với nhà báo, kể lại tất cả những gì mình đã trải qua và tất cả bằng chứng dưới dạng một bài tiểu luận, đăng tải lên trang cá nhân.
Tôi thừa nhận phẫu thuật thẩm mỹ, thừa nhận đổi tên và đổi họ.
Đồng thời kể lại nỗi đau bị b.ắ.t n.ạ.t, bị t..r.a t.ấ.n, bị h.ủ..y d.u.ng, vô số lần tự làm hại mình và t…ự s…á...t giữa nỗi d.à,y v.ò của chứng tr.ầ…m c.ả.m, và cách mình thoát khỏi bùn lầy ác mộng.
Tất cả đều là lời nói từ trái tim, không hề dối trá.
Bài tiểu luận này đã phơi bày mức độ nghiêm trọng của tệ nạn b.ạ.o l.ự.c học đường và mức độ t,à,n á,c của chúng đối với các nạn nhân.
Trong lúc nhất thời, đã gây ra một cuộc tranh luận sôi nổi.
Thậm chí còn được weibo của chính phủ share lại, thu hút sự chú ý của các bộ phận liên quan.
Một vòng lại một vòng.
Những giáo viên đã từng phớt lờ tôi, cả nhà trường và Phòng Giáo dục đều bị trừ/n.g ph/ạt.
Mà cũng có nhiều người đứng ra, kể lại chuyện mình bị Trần Tuế Hàn b.ắ.t n.ạ.t.
Nhân chứng vật chứng lần lượt xuất hiện.
Fan của Trần Tuế Hàn mới ban đầu còn tẩy trắng, đến cuối cùng thì thoát fan quay lại giẫm đạp.
Tất cả đều không quá một ngày.
Trần Tuế Hàn đã bị cảnh sát đột nhập vào căn hộ dẫn đi, bị người ta phát livestream lên ——
Cảnh sát lạnh lùng nói: "Cô Trần, hiện tại cảnh sát nghi ngờ cô tham gia bắ.t n.ạt trong trường học, thực hiện hành vi b,ạ,o l,.ự,c gây thươ.ng tí.ch cho người khác, chứng cứ xác thực, mời cô đến sở cảnh sát phối hợp làm việc với chúng tôi."
Trần Tuế Hàn hoảng loạn giãy dụa, rống giận, cực kỳ xấu xí.
Cô ta đã bị hủy hoại hoàn toàn.
Một bên, tôi trình bày những trải nghiệm và đau khổ trong quá khứ của tôi tại tòa án.
Sở Ngọc ngồi ở hàng ghế khán giả, trong mắt tràn đầy đau lòng.
Khi Trần Tuế Hàn được dẫn tới, giãy dụa nhào về phía Sở Ngọc, khàn hô:
"A Ngọc, A Ngọc... Nếu vào cục cảnh sát em sẽ chec mất! Anh cứu em đi!"
Sở Ngọc nghiêng đầu, cũng không thèm liếc mắt nhìn cô ta một cái.
Cô ta lại nhìn về phía tôi, thậm chí không để ý hình tượng quỳ xuống:
"Khương Niệm, xin lỗi, tôi biết sai rồi, cô buông tha cho tôi đi, tôi thật sự biết sai rồi, tôi dập đầu xin lỗi cô, cô muốn gì tôi sẽ cho cô hết!"
Tôi lạnh lùng nhìn một màn này, mặt không chút thay đổi, gằn từng chữ từng chữ:
"Xin lỗi có ích lợi gì, cô phải đau khổ như tôi trước đây, mới tính là xin lỗi."
Lời này vừa nói ra, lòng cô ta như tro tàn xụi lơ trên mặt đất.
Ánh mắt trống rỗng tu.y.ệt v.ọ.ng.
Sau khi có kết quả xét xử, Trần Tuế Hàn bị kết án tù.
Lúc lướt qua cô ta, tôi nói nhỏ tới mức gần như không thể nghe thấy:
"Một đường thuận buồm xuôi gió, cải tạo cho tốt nhé."
Trong tù, có một bất ngờ mà tôi đã chuẩn bị cho cô ta.
Đủ để cho cô, từ từ chuộc tội.
19
Sau khi mọi chuyện lắng xuống, tôi đã gửi một thông báo:
"Tạm thời nghỉ ngơi, chưa biết thời gian trở lại."
Rất nhiều người hâm mộ đã giữ tôi lại, xin lỗi tôi.
Nhưng tôi đã ngừng xem.
Giọng Sở Ngọc mang theo vài phần không nỡ: "Em vẫn muốn đi sao?"
Tôi gật đầu: "Phải đi."
"Nơi này không có bất cứ thứ gì làm em lưu luyến."
Ánh mắt anh ảm đạm, thanh tuyến khẽ run rẩy: "Anh cũng không thể sao?"
Tôi nhìn anh, mặt không chút thay đổi:
"Em đã cho anh cơ hội, là anh tự từ bỏ."
Trần ai lạc định*, tôi lười đối phó với anh.
*Mọi chuyện đã được định, không thay đổi được.
Mấy năm qua, tôi đã quá mệt mỏi.
Anh hỏi tôi: "Em sẽ quay lại chứ?"
Tôi không nói gì hết.
Anh nói thêm: "Anh sẽ chờ em."
Chờ tôi?
Tôi hơi nhếch khóe miệng.
Chờ đợi là chuyện vô nghĩa nhất trên thế giới.
Trong quá khứ, tôi khinh thường làm chuyện đó.
Bây giờ tôi càng khinh thường hơn.
20
Trong nháy mắt đã qua năm năm.
Trong năm năm qua, tôi đã đi du lịch tới các quốc gia khác nhau, ở mỗi nước tôi đều để lại dấu vết của riêng mình.
Đăng lên Weibo để tương tác với người hâm mộ của tôi.
Chờ tôi trở về quê hương lần nữa, vừa xuống máy bay, đã thấy một bóng dáng quen thuộc.
Anh vẫn tuấn mỹ như trước, khí chất chững chạc hơn trước nhiều.
Anh nói: "Đã lâu không gặp."
Tôi cười trả lời: "Đã lâu không gặp."
21
Sự trở lại của tôi không ảnh hưởng nhiều đến giới giải trí.
Nhưng vừa về nước, tôi đã nhận được lời mời đóng phim từ đạo diễn Vương.
Lần này là nữ chính.
Nam chính là Sở Ngọc.
Bộ phim đã rất thành công, tôi đã giành được vòng nguyệt quế của ảnh hậu.
Tại lễ trao giải, Sở Ngọc cầu hôn tôi.
Tôi nhìn anh thật sâu, đôi mắt lập lòe nước mắt.
“Em bằng lòng."
Tôi đã cho anh năm năm để nhận ra tình cảm của anh dành cho tôi.
Và anh, cũng chờ tôi 5 năm.
Chờ đợi có thể là vô nghĩa.
Nhưng nó cho phép chúng tôi nhìn rõ trái tim của mình hơn.
Trước kia tôi chỉ coi Sở Ngọc là công cụ để đối phó với Trần Tuế Hàn.
Nhưng trong thời gian chung, cảm tình ngày càng sâu sắc.
Tôi sắp nhầm lẫn rồi.
Sở Ngọc gắt gao ôm tôi vào lòng, tôi lộ ra một nụ cười.
Tôi sẽ hạnh phúc phải không?
Chắc là sẽ đi.
22
Một ngày trước khi kết hôn, tôi đã đi gặp Trần Tuế Hàn.
Cô ta đã tiều tụy gầy yếu đến mức hoàn toàn nhìn không ra dáng vẻ kiêu căng kia.
Cô ta hung tợn trừng mắt nhìn tôi, nếu như không phải có hàng rào, chỉ sợ cô ta hận không thể nuốt sống tôi.
Tôi mỉm cười nhẹ và thông báo tin tốt cho cô ta:
"Tôi sắp kết hôn, với người đàn ông mà cô yêu nhất."
Cô ta mạnh mẽ đứng lên, mặt dán lên thủy tinh, dữ tợn đáng sợ: "Sở Ngọc là của tao, anh ấy là của tao! Mày là đồ k.h. ốn, mày đang lợi dụng anh ấy, mày căn bản không yêu anh ấy!"
"Yêu? Đó là cái gì?."
Ánh mắt tôi híp lại, nụ cười trong sáng lại vô tội: "Nhưng anh ta nói anh ta yêu tôi, điều đó cũng đủ để cho cô đau khổ rồi."
Cô ta nghiến răng nghiến lợi oán hận nói: "Khương Niệm! Khương Niệm mày vậy mà lại lợi dụng một người yêu mày như vậy, mày có trái tim hay không! Mày sẽ chec không tử tế!"
Tôi không thèm nhìn cô ta nữa, xoay người nghênh ngang rời đi.
Đi ra cửa, Sở Ngọc đã đứng chờ ở một bên hồi lâu.
Anh khoác áo khoác cho tôi, ánh mắt dịu dàng: "Mệt à?"
Tôi ngẩng đầu nhìn anh, ý cười càng sâu:
"Không mệt."
Rất thú vị.
- Hoàn chính văn_
Ngoại truyện góc nhìn Trần Tuế Hàn:
Năm năm nay, không thấy mặt trời.
Ban ngày, tôi phải hoàn thành công việc của mình và trùm tù, mới có thể ăn một bữa yên ổn, bằng không sẽ bị đ.á….nh đ/// ậ///p d.ã m...a...n.
Buổi tối, tôi phải rửa chân cho trùm tù, chờ sau khi cô ta ngủ tôi mới dám ngủ.
Tôi sợ lắm.
Lúc nào tôi cũng sống trong sợ hãi.
Nhưng tôi sợ nhất chính là, nghe được bất cứ chuyện gì liên quan đến Mạnh Dung và Sở Ngọc.
"Bọn họ đã kết hôn."
"Mạnh Dung đổi tên thành Khương Niệm."
"Cô ta lại lấy được ảnh hậu."
"Sở Ngọc yêu chiều vợ ở mọi lúc mọi nơi, bị trêu là sợ vợ."
Những chuyện này giống như một cây kim, đâm vào trái tim tôi một lần rồi một lần.
M.á.u ch.ảy đầm đìa.
Trên TV, phóng viên hỏi Sở Ngọc: "Anh Sở, anh phát hiện mình thích cô Mạnh từ khi nào?"
Đường nét trên khuôn mặt Sở Ngọc rất đẹp trai, mất đi vẻ trẻ con, càng lộ ra vẻ chững chạc.
Anh thâm tình nhìn về phía Khương Niệm bên cạnh, dịu dàng nói: "Lúc trước, Niệm Niệm vì chuyện của tôi, bị fan cuồng gửi chuột c.h.ế.t trong lúc quay phim tuyệt thành quý, lúc ấy sắc mặt cô ấy trắng bệch, trong lòng tôi rất buồn bực ——"
Tuyệt Thành Quý?
Ánh mắt tôi nhoáng lên một cái, trong lòng chợt trầm xuống.
Đây là bộ phim mà ba người họ đã cùng nhau quay.
Nhưng lúc đó địa điểm quay phim được giữ bí mật, làm sao fan cuồng có thể biết được.
Trừ khi, trừ khi...
Ánh mắt của tôi dừng trên mặt Khương Niệm, trên mặt cô ta lộ ra nụ cười dịu dàng, tựa như bị Sở Ngọc cảm động, nhưng tôi lại nhạy cảm nhận thấy được ánh mắt của cô ta không chút gợn sóng.
Thậm chí.....
Còn thờ ơ.
Người phụ nữ này đang diễn kịch, cô ta căn bản là không quan tâm Sở Ngọc, càng không quan tâm lời Sở Ngọc nói!
"Tôi và người đàn ông cô yêu nhất sắp kết hôn."
Không biết vì sao, trong đầu tôi đột nhiên hiện lên cảnh tượng lần cuối gặp Khương Niệm.
Ánh mắt lạnh lẽo của cô ta tràn đầy ác ý.
Cô ta...
Cô ta ở bên Sở Ngọc, chính là để t.ra t.ấ.n tôi!
Tôi phải nói với Sở Ngọc!
Với ý nghĩ này, tôi giấu chiếc đũa tre sau bữa ăn, c.ắ.t c.ổ tay khi trời sáng.
Đe dọa người cai ngục bằng cái c.h.ế.t.
Tôi yêu cầu phải gặp Sở Ngọc.
Sở Ngọc vốn cũng không có ý định đồng ý, nhưng cuối cùng lại được Khương Niệm khuyên bảo đến nơi này.
Cách kính, tôi tham lam nhìn người đàn ông trước mặt, muốn khắc sâu khuôn mặt của anh trong tâm trí.
“A Ngọc——”
Anh lại lãnh đạm nói: "Tại sao cô tìm tôi?"
Trước khi đến, tôi đã tắm rửa sạch sẽ, lộ ra nụ cười ngọt ngào mới lạ.
"Trong khoảng thời gian này em thật sự rất nhớ anh, A Ngọc."
Sở Ngọc lại không thèm liếc mắt nhìn tôi một cái, lạnh lùng nói:
"Nếu như cô muốn nói những lời này, vậy tôi đi trước đây, Niệm Niệm còn đang chờ tôi ở bên ngoài."
Nghe nói như vậy, nội tâm tôi tràn trề ghen tị, tôi phẫn hận nói: "A Ngọc, Khương Niệm hoàn toàn không yêu anh, con chuột ch,ế,t trước đó không phải fan gửi, địa điểm quay phim là bí mật, chắc chắn là nó tự biên tự diễn, vì muốn khiêu khích quan hệ của chúng ta, nó căn bản không yêu anh, nó vì trả thù em——"
Nhưng lời còn chưa dứt, anh lại ngẩng đầu nhìn tôi một cái.
Làm gián đoạn lời nói của tôi.
"Tôi biết."
Tôi sửng sốt.
Anh tiếp tục: "Chuyện cô nói, còn có chuyện cô ấy không yêu tôi."
"Tôi biết hết."
Nhìn khuôn mặt bình tĩnh của anh, như thể anh đã sớm có chuẩn bị cho những gì tôi sắp nói.
Tôi đột nhiên cảm thấy hô hấp dồn dập, lớn tiếng gào thét: "Vậy vì sao anh còn muốn kết hôn với nó, nó đang lợi dụng anh!"
Nhưng anh lại không để ý tới lời nói của tôi, ngược lại lộ ra một nụ cười nhợt nhạt.
"Thật ra tôi phải cảm ơn cô, nếu như không có cô, em ấy sẽ không ở lại, cho nên cô nhất định phải sống thật tốt, cô còn sống em ấy mới có thể vĩnh viễn ở bên tôi."
Nụ cười của anh dịu dàng thuần khiết.
Những gì anh nói cũng là sự thật.
Anh biết rõ Khương Niệm không yêu anh, nhưng vẫn yêu Khương Niệm như cũ, vẫn muốn cưới cô như cũ.
Tôi lẩm bẩm nói: "Sở Ngọc, anh điên rồi..."
"Tôi rất tỉnh táo."
Anh khẽ cười một tiếng: "Tôi yêu em ấy, là đủ rồi."
Nói xong, điện thoại di động của anh vang lên một tiếng.
Anh nhìn thoáng qua, ánh mắt lập tức dịu dàng lại, lúc đánh chữ khóe miệng còn vô thức mang theo nụ cười.
Trái tim tôi đau đớn dữ dội.
Ghen tuông và buồn bã.
Nhìn bóng lưng anh rời đi, tôi không cam lòng gào thét.
“A Ngọc! Sở Ngọc! Em yêu anh, chỉ có em mới thật lòng yêu anh, anh đừng đi!"
Đáng tiếc, anh không hề quay đầu lại.
Trong lòng anh không còn vị trí dành cho tôi nữa.
Giờ khắc này, tôi mới hiểu vì sao Khương Niệm lại để anh đến đây một chuyến.
Cô ta không hề hãi.
Tình yêu của Sở Ngọc trở thành con dao vô hình cô ta dùng để đ.â.m về phía tôi.
Nhưng Sở Ngọc lại cam tâm tình nguyện trở thành vũ khí của cô ta.
- Toàn văn hoàn_
Khóc mệt mỏi, tôi vùng ra khỏi ngực anh, cười áy náy:
"Thật ngại quá, em không kiểm soát được...".
Trong mắt Sở Ngọc nhuộm một tầng dịu dàng, ôn hòa nói: "Xin lỗi, anh không biết trước kia em đã phải trải qua những chuyện như vậy..."
Tôi lau nước mắt, cười hỏi:
"Sở Ngọc, anh có nhớ lần đầu tiên anh gặp em không?"
Anh gật gật đầu: "Nhớ chứ, là lần em đến phỏng vấn."
Tôi lại lắc đầu:
"Không đúng, hồi còn ở phổ thông em đã từng gặp anh rồi."
Anh sửng sốt.
Tôi giải thích: "Khi đó, tiền của em bị Trần Tuế Hàn lấy đi, chỉ có thể đi bộ về nhà, là anh đưa em về nhà.
"Lần đầu tiên em gặp chàng trai đẹp như vậy, khẩn trương muốn chec, anh rất lịch sự, hoàn hảo giống như một hoàng tử, em đã nghĩ chàng trai như anh nhất định sẽ thuộc về công chúa, nhưng em không phải công chúa, em chỉ là một đứa ăn mày ven đường, ngẫu nhiên may mắn có được một miếng bánh ngọt, lại thật sự rất ngọt ngào.”
"Sở Ngọc, em thích anh."
Tôi dịu dàng mỉm cười, giọng điệu nhẹ nhàng như gió: "Nhưng mà, cũng chỉ là thích mà thôi."
Sở Ngọc muốn nói lại thôi:
"Xin lỗi——"
Tôi giơ tay đặt lên môi anh, cười khổ nói: "Sở Ngọc, là em đơn phương tình nguyện, chúng ta cũng không phải là người chung đường."
Hơi nóng trong hô hấp Sở Ngọc vờn quanh ngón tay tôi.
Anh nhìn tôi mà không nói một lời nào.
Tôi chậm rãi tới gần Sở Ngọc, ánh mắt mang theo chút rụt rè chút chờ đợi:
"Em muốn trả đũa Trần Tuế Hàn, anh có muốn ngăn cản em không?"
Anh im lặng rất lâu, rất lâu.
Cuối cùng, anh lắc đầu.
Anh nói: "Anh sẽ giúp em."
"Người làm sai thì nên bị trừng phạt."
Nghe vậy, tôi chậm rãi nhếch lên một nụ cười.
Đầy ác ý.
Săn g.i. ế..t người, chính thức bắt đầu.
18
Tôi đã liên lạc với nhà báo, kể lại tất cả những gì mình đã trải qua và tất cả bằng chứng dưới dạng một bài tiểu luận, đăng tải lên trang cá nhân.
Tôi thừa nhận phẫu thuật thẩm mỹ, thừa nhận đổi tên và đổi họ.
Đồng thời kể lại nỗi đau bị b.ắ.t n.ạ.t, bị t..r.a t.ấ.n, bị h.ủ..y d.u.ng, vô số lần tự làm hại mình và t…ự s…á...t giữa nỗi d.à,y v.ò của chứng tr.ầ…m c.ả.m, và cách mình thoát khỏi bùn lầy ác mộng.
Tất cả đều là lời nói từ trái tim, không hề dối trá.
Bài tiểu luận này đã phơi bày mức độ nghiêm trọng của tệ nạn b.ạ.o l.ự.c học đường và mức độ t,à,n á,c của chúng đối với các nạn nhân.
Trong lúc nhất thời, đã gây ra một cuộc tranh luận sôi nổi.
Thậm chí còn được weibo của chính phủ share lại, thu hút sự chú ý của các bộ phận liên quan.
Một vòng lại một vòng.
Những giáo viên đã từng phớt lờ tôi, cả nhà trường và Phòng Giáo dục đều bị trừ/n.g ph/ạt.
Mà cũng có nhiều người đứng ra, kể lại chuyện mình bị Trần Tuế Hàn b.ắ.t n.ạ.t.
Nhân chứng vật chứng lần lượt xuất hiện.
Fan của Trần Tuế Hàn mới ban đầu còn tẩy trắng, đến cuối cùng thì thoát fan quay lại giẫm đạp.
Tất cả đều không quá một ngày.
Trần Tuế Hàn đã bị cảnh sát đột nhập vào căn hộ dẫn đi, bị người ta phát livestream lên ——
Cảnh sát lạnh lùng nói: "Cô Trần, hiện tại cảnh sát nghi ngờ cô tham gia bắ.t n.ạt trong trường học, thực hiện hành vi b,ạ,o l,.ự,c gây thươ.ng tí.ch cho người khác, chứng cứ xác thực, mời cô đến sở cảnh sát phối hợp làm việc với chúng tôi."
Trần Tuế Hàn hoảng loạn giãy dụa, rống giận, cực kỳ xấu xí.
Cô ta đã bị hủy hoại hoàn toàn.
Một bên, tôi trình bày những trải nghiệm và đau khổ trong quá khứ của tôi tại tòa án.
Sở Ngọc ngồi ở hàng ghế khán giả, trong mắt tràn đầy đau lòng.
Khi Trần Tuế Hàn được dẫn tới, giãy dụa nhào về phía Sở Ngọc, khàn hô:
"A Ngọc, A Ngọc... Nếu vào cục cảnh sát em sẽ chec mất! Anh cứu em đi!"
Sở Ngọc nghiêng đầu, cũng không thèm liếc mắt nhìn cô ta một cái.
Cô ta lại nhìn về phía tôi, thậm chí không để ý hình tượng quỳ xuống:
"Khương Niệm, xin lỗi, tôi biết sai rồi, cô buông tha cho tôi đi, tôi thật sự biết sai rồi, tôi dập đầu xin lỗi cô, cô muốn gì tôi sẽ cho cô hết!"
Tôi lạnh lùng nhìn một màn này, mặt không chút thay đổi, gằn từng chữ từng chữ:
"Xin lỗi có ích lợi gì, cô phải đau khổ như tôi trước đây, mới tính là xin lỗi."
Lời này vừa nói ra, lòng cô ta như tro tàn xụi lơ trên mặt đất.
Ánh mắt trống rỗng tu.y.ệt v.ọ.ng.
Sau khi có kết quả xét xử, Trần Tuế Hàn bị kết án tù.
Lúc lướt qua cô ta, tôi nói nhỏ tới mức gần như không thể nghe thấy:
"Một đường thuận buồm xuôi gió, cải tạo cho tốt nhé."
Trong tù, có một bất ngờ mà tôi đã chuẩn bị cho cô ta.
Đủ để cho cô, từ từ chuộc tội.
19
Sau khi mọi chuyện lắng xuống, tôi đã gửi một thông báo:
"Tạm thời nghỉ ngơi, chưa biết thời gian trở lại."
Rất nhiều người hâm mộ đã giữ tôi lại, xin lỗi tôi.
Nhưng tôi đã ngừng xem.
Giọng Sở Ngọc mang theo vài phần không nỡ: "Em vẫn muốn đi sao?"
Tôi gật đầu: "Phải đi."
"Nơi này không có bất cứ thứ gì làm em lưu luyến."
Ánh mắt anh ảm đạm, thanh tuyến khẽ run rẩy: "Anh cũng không thể sao?"
Tôi nhìn anh, mặt không chút thay đổi:
"Em đã cho anh cơ hội, là anh tự từ bỏ."
Trần ai lạc định*, tôi lười đối phó với anh.
*Mọi chuyện đã được định, không thay đổi được.
Mấy năm qua, tôi đã quá mệt mỏi.
Anh hỏi tôi: "Em sẽ quay lại chứ?"
Tôi không nói gì hết.
Anh nói thêm: "Anh sẽ chờ em."
Chờ tôi?
Tôi hơi nhếch khóe miệng.
Chờ đợi là chuyện vô nghĩa nhất trên thế giới.
Trong quá khứ, tôi khinh thường làm chuyện đó.
Bây giờ tôi càng khinh thường hơn.
20
Trong nháy mắt đã qua năm năm.
Trong năm năm qua, tôi đã đi du lịch tới các quốc gia khác nhau, ở mỗi nước tôi đều để lại dấu vết của riêng mình.
Đăng lên Weibo để tương tác với người hâm mộ của tôi.
Chờ tôi trở về quê hương lần nữa, vừa xuống máy bay, đã thấy một bóng dáng quen thuộc.
Anh vẫn tuấn mỹ như trước, khí chất chững chạc hơn trước nhiều.
Anh nói: "Đã lâu không gặp."
Tôi cười trả lời: "Đã lâu không gặp."
21
Sự trở lại của tôi không ảnh hưởng nhiều đến giới giải trí.
Nhưng vừa về nước, tôi đã nhận được lời mời đóng phim từ đạo diễn Vương.
Lần này là nữ chính.
Nam chính là Sở Ngọc.
Bộ phim đã rất thành công, tôi đã giành được vòng nguyệt quế của ảnh hậu.
Tại lễ trao giải, Sở Ngọc cầu hôn tôi.
Tôi nhìn anh thật sâu, đôi mắt lập lòe nước mắt.
“Em bằng lòng."
Tôi đã cho anh năm năm để nhận ra tình cảm của anh dành cho tôi.
Và anh, cũng chờ tôi 5 năm.
Chờ đợi có thể là vô nghĩa.
Nhưng nó cho phép chúng tôi nhìn rõ trái tim của mình hơn.
Trước kia tôi chỉ coi Sở Ngọc là công cụ để đối phó với Trần Tuế Hàn.
Nhưng trong thời gian chung, cảm tình ngày càng sâu sắc.
Tôi sắp nhầm lẫn rồi.
Sở Ngọc gắt gao ôm tôi vào lòng, tôi lộ ra một nụ cười.
Tôi sẽ hạnh phúc phải không?
Chắc là sẽ đi.
22
Một ngày trước khi kết hôn, tôi đã đi gặp Trần Tuế Hàn.
Cô ta đã tiều tụy gầy yếu đến mức hoàn toàn nhìn không ra dáng vẻ kiêu căng kia.
Cô ta hung tợn trừng mắt nhìn tôi, nếu như không phải có hàng rào, chỉ sợ cô ta hận không thể nuốt sống tôi.
Tôi mỉm cười nhẹ và thông báo tin tốt cho cô ta:
"Tôi sắp kết hôn, với người đàn ông mà cô yêu nhất."
Cô ta mạnh mẽ đứng lên, mặt dán lên thủy tinh, dữ tợn đáng sợ: "Sở Ngọc là của tao, anh ấy là của tao! Mày là đồ k.h. ốn, mày đang lợi dụng anh ấy, mày căn bản không yêu anh ấy!"
"Yêu? Đó là cái gì?."
Ánh mắt tôi híp lại, nụ cười trong sáng lại vô tội: "Nhưng anh ta nói anh ta yêu tôi, điều đó cũng đủ để cho cô đau khổ rồi."
Cô ta nghiến răng nghiến lợi oán hận nói: "Khương Niệm! Khương Niệm mày vậy mà lại lợi dụng một người yêu mày như vậy, mày có trái tim hay không! Mày sẽ chec không tử tế!"
Tôi không thèm nhìn cô ta nữa, xoay người nghênh ngang rời đi.
Đi ra cửa, Sở Ngọc đã đứng chờ ở một bên hồi lâu.
Anh khoác áo khoác cho tôi, ánh mắt dịu dàng: "Mệt à?"
Tôi ngẩng đầu nhìn anh, ý cười càng sâu:
"Không mệt."
Rất thú vị.
- Hoàn chính văn_
Ngoại truyện góc nhìn Trần Tuế Hàn:
Năm năm nay, không thấy mặt trời.
Ban ngày, tôi phải hoàn thành công việc của mình và trùm tù, mới có thể ăn một bữa yên ổn, bằng không sẽ bị đ.á….nh đ/// ậ///p d.ã m...a...n.
Buổi tối, tôi phải rửa chân cho trùm tù, chờ sau khi cô ta ngủ tôi mới dám ngủ.
Tôi sợ lắm.
Lúc nào tôi cũng sống trong sợ hãi.
Nhưng tôi sợ nhất chính là, nghe được bất cứ chuyện gì liên quan đến Mạnh Dung và Sở Ngọc.
"Bọn họ đã kết hôn."
"Mạnh Dung đổi tên thành Khương Niệm."
"Cô ta lại lấy được ảnh hậu."
"Sở Ngọc yêu chiều vợ ở mọi lúc mọi nơi, bị trêu là sợ vợ."
Những chuyện này giống như một cây kim, đâm vào trái tim tôi một lần rồi một lần.
M.á.u ch.ảy đầm đìa.
Trên TV, phóng viên hỏi Sở Ngọc: "Anh Sở, anh phát hiện mình thích cô Mạnh từ khi nào?"
Đường nét trên khuôn mặt Sở Ngọc rất đẹp trai, mất đi vẻ trẻ con, càng lộ ra vẻ chững chạc.
Anh thâm tình nhìn về phía Khương Niệm bên cạnh, dịu dàng nói: "Lúc trước, Niệm Niệm vì chuyện của tôi, bị fan cuồng gửi chuột c.h.ế.t trong lúc quay phim tuyệt thành quý, lúc ấy sắc mặt cô ấy trắng bệch, trong lòng tôi rất buồn bực ——"
Tuyệt Thành Quý?
Ánh mắt tôi nhoáng lên một cái, trong lòng chợt trầm xuống.
Đây là bộ phim mà ba người họ đã cùng nhau quay.
Nhưng lúc đó địa điểm quay phim được giữ bí mật, làm sao fan cuồng có thể biết được.
Trừ khi, trừ khi...
Ánh mắt của tôi dừng trên mặt Khương Niệm, trên mặt cô ta lộ ra nụ cười dịu dàng, tựa như bị Sở Ngọc cảm động, nhưng tôi lại nhạy cảm nhận thấy được ánh mắt của cô ta không chút gợn sóng.
Thậm chí.....
Còn thờ ơ.
Người phụ nữ này đang diễn kịch, cô ta căn bản là không quan tâm Sở Ngọc, càng không quan tâm lời Sở Ngọc nói!
"Tôi và người đàn ông cô yêu nhất sắp kết hôn."
Không biết vì sao, trong đầu tôi đột nhiên hiện lên cảnh tượng lần cuối gặp Khương Niệm.
Ánh mắt lạnh lẽo của cô ta tràn đầy ác ý.
Cô ta...
Cô ta ở bên Sở Ngọc, chính là để t.ra t.ấ.n tôi!
Tôi phải nói với Sở Ngọc!
Với ý nghĩ này, tôi giấu chiếc đũa tre sau bữa ăn, c.ắ.t c.ổ tay khi trời sáng.
Đe dọa người cai ngục bằng cái c.h.ế.t.
Tôi yêu cầu phải gặp Sở Ngọc.
Sở Ngọc vốn cũng không có ý định đồng ý, nhưng cuối cùng lại được Khương Niệm khuyên bảo đến nơi này.
Cách kính, tôi tham lam nhìn người đàn ông trước mặt, muốn khắc sâu khuôn mặt của anh trong tâm trí.
“A Ngọc——”
Anh lại lãnh đạm nói: "Tại sao cô tìm tôi?"
Trước khi đến, tôi đã tắm rửa sạch sẽ, lộ ra nụ cười ngọt ngào mới lạ.
"Trong khoảng thời gian này em thật sự rất nhớ anh, A Ngọc."
Sở Ngọc lại không thèm liếc mắt nhìn tôi một cái, lạnh lùng nói:
"Nếu như cô muốn nói những lời này, vậy tôi đi trước đây, Niệm Niệm còn đang chờ tôi ở bên ngoài."
Nghe nói như vậy, nội tâm tôi tràn trề ghen tị, tôi phẫn hận nói: "A Ngọc, Khương Niệm hoàn toàn không yêu anh, con chuột ch,ế,t trước đó không phải fan gửi, địa điểm quay phim là bí mật, chắc chắn là nó tự biên tự diễn, vì muốn khiêu khích quan hệ của chúng ta, nó căn bản không yêu anh, nó vì trả thù em——"
Nhưng lời còn chưa dứt, anh lại ngẩng đầu nhìn tôi một cái.
Làm gián đoạn lời nói của tôi.
"Tôi biết."
Tôi sửng sốt.
Anh tiếp tục: "Chuyện cô nói, còn có chuyện cô ấy không yêu tôi."
"Tôi biết hết."
Nhìn khuôn mặt bình tĩnh của anh, như thể anh đã sớm có chuẩn bị cho những gì tôi sắp nói.
Tôi đột nhiên cảm thấy hô hấp dồn dập, lớn tiếng gào thét: "Vậy vì sao anh còn muốn kết hôn với nó, nó đang lợi dụng anh!"
Nhưng anh lại không để ý tới lời nói của tôi, ngược lại lộ ra một nụ cười nhợt nhạt.
"Thật ra tôi phải cảm ơn cô, nếu như không có cô, em ấy sẽ không ở lại, cho nên cô nhất định phải sống thật tốt, cô còn sống em ấy mới có thể vĩnh viễn ở bên tôi."
Nụ cười của anh dịu dàng thuần khiết.
Những gì anh nói cũng là sự thật.
Anh biết rõ Khương Niệm không yêu anh, nhưng vẫn yêu Khương Niệm như cũ, vẫn muốn cưới cô như cũ.
Tôi lẩm bẩm nói: "Sở Ngọc, anh điên rồi..."
"Tôi rất tỉnh táo."
Anh khẽ cười một tiếng: "Tôi yêu em ấy, là đủ rồi."
Nói xong, điện thoại di động của anh vang lên một tiếng.
Anh nhìn thoáng qua, ánh mắt lập tức dịu dàng lại, lúc đánh chữ khóe miệng còn vô thức mang theo nụ cười.
Trái tim tôi đau đớn dữ dội.
Ghen tuông và buồn bã.
Nhìn bóng lưng anh rời đi, tôi không cam lòng gào thét.
“A Ngọc! Sở Ngọc! Em yêu anh, chỉ có em mới thật lòng yêu anh, anh đừng đi!"
Đáng tiếc, anh không hề quay đầu lại.
Trong lòng anh không còn vị trí dành cho tôi nữa.
Giờ khắc này, tôi mới hiểu vì sao Khương Niệm lại để anh đến đây một chuyến.
Cô ta không hề hãi.
Tình yêu của Sở Ngọc trở thành con dao vô hình cô ta dùng để đ.â.m về phía tôi.
Nhưng Sở Ngọc lại cam tâm tình nguyện trở thành vũ khí của cô ta.
- Toàn văn hoàn_
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook