Lật Mở Thiên Thư
-
Quyển 1 - Chương 4-1: Mùa xuân của lão Phó
Ghi chép (IV) Những chuyện kỳ lạ mà Đường Tiểu Bạch chứng kiến: Thiên thư ký
Sau khi sự việc Dương Sạn trôi qua, lão Phó bắt đầu thích dành nhiều thì giờ vùi đầu trong hiệu sách, không đến các hiệu sách khác, anh ta chỉ đến hiệu sách mà trước kia Dương Sạn thường đến. Gần như ngày nào lão Phó cũng xách theo một bình nước trà đi đến đó ngồi, ngồi lỳ cả một ngày. Về sau anh ta nói, đọc nhiều quá cũng phát chán, muốn thay đổi khẩu vị, bèn biếu chủ hiệu một chiếc ti-vi, kèm cả một đầu DVD nữa; tôi và Mông Nhân có cảm giác từ ngày quen lão Phó đến giờ, chưa từng thấy gã siêu keo kiệt là anh ta hào phóng với bất cứ ai như lần này. Chúng tôi nghĩ, chắc anh ta có âm mưu gì đây, bèn bí mật mò đến đó xem sao. Lúc chúng tôi tan tầm, thì trùng vào lúc các lái xe tắc-xi thay ca (ca chiều, đổi cho ca tối), nên khó gọi xe. Tìm mãi mới thấy chiếc xe do một cô gái cầm lái, chúng tôi cho cô ta biết địa chỉ cần đến, cô nói “May quá em cũng đang định đi đến đó để thay ca”, thế là chúng tôi lên đường suôn sẻ.
Đến nơi, tôi và Mông Nhân trả tiền xe rồi bước xuống, đi về phía hiệu sách. Vừa đi đến cửa thì nhìn thấy lão Phó đóng bộ rất thoải mái đứng ngay ở cửa, với tư thế cố ý ra vẻ ta đây. Hai chúng tôi định bước lại sạc cho anh ta một trận thì thấy anh ta mỉm cười. Chúng tôi đang băn khoăn lão Phó cười cái gì nhỉ, thì anh ta đã nói to: “Bây giờ mới đổi ca à? Có mệt không?”
Thì ra là nụ cười của lão Phó không dành cho hai chúng tôi, bèn quay người lại. Thật đáng ngạc nhiên, chúng tôi nhìn thấy cô gái vừa lái xe chở chúng tôi đến đây! Nữ tài xế ấy bước vào hiệu sách, lão Phó liền rót trà rồi cầm hộ cô ta áo khoác... xun xoe trông cứ như thằng hầu. Tôi và Mông Nhân bỗng hiểu ra, thằng cha họ Phó đâu có thể chịu nhọc nhằn nhiều như thế, thực ra là anh ta mò đến đây để tán gái.
Hai chúng tôi bước vào hiệu sách. Nữ tài xế đi vào gian nhà kho để thay trang phục. Tôi và Mông Nhân kéo lão Phó lại, nói: “Này này, tầm mắt của cậu quá tầm thường thì phải? Hạng người như cô ta, ra phố đèn mờ X của thành phố, khua tay một cái thì vơ được cả một đàn!”
Lão Phó trợn mắt lườm chúng tôi, rồi kéo chúng tôi ra vỉa hè, nói: “Các cậu thì biết cái cóc gì! Tôi đang dùng chiến thuật vu hồi, mẹ cô ta là bà chủ hiệu sách này; tôi cho rằng bà ấy vẫn đang giấu chúng ta một chuyện gì đó, nên tôi mới tìm cách để tiếp cận.”
Mông Nhân gật đầu: “Kể cũng phải! Cậu hãy cố hơn nữa, mẹ cô ta sẽ biến thành mẹ cậu, khi nào mọi người trở thành một nhà rồi thì bà ấy sẽ phun ra hết mọi bí mật chứ gì?” Nghe Mông Nhân nói xong, lão Phó mỉm cười gật đầu, và khen Mông Nhân sáng dạ, thông minh. Tôi và Mông Nhân đều cố nhịn cười. Nói phét kiểu này, anh ta tưởng như hồi học trung học, định bám riết bạn nữ thì bịa rằng muốn tìm người để bổ túc cho mình môn sinh lý học hay sao?
Cô gái kia bước ra, nhìn biết ngay là cô vừa mới chải đầu, tô chút son phấn, tôi chỉ thoáng nhìn rồi cúi xuống; Mông Nhân thì đang lẩm bẩm như tự nói với mình: “Trông kể cũng khá đấy!” Tôi bèn nhìn lại lần nữa, thấy cô ta rất xinh nhưng tôi chẳng có chút rung động gì, còn Mông Nhân thì vẫn nhìn cô ta, nhìn mãi rất lâu...
Lúc này lão Phó đã trở lại cái vẻ xun xoe như lúc nãy, bắt đầu săn đón hỏi han này nọ, và còn hỏi cô ta tối nay thích ăn món gì. Lúc họ nói chuyện với nhau, tôi nghe rõ lão Phó gọi tên cô ta là Mễ Đâu. Cái tên thật kỳ quái! Tôi nói với Mông Nhân, thì anh ta lừ mắt với tôi: “Cậu cho rằng tên tôi, tên cậu và tên lão Phó, cả ba cái tên đều là bình thường chắc?”
Mễ Đâu hỏi lão Phó rằng hai chúng tôi có phải là bạn không, lúc này lão Phó mới nhớ ra là cần giới thiệu. Giới thiệu xong, anh ta mặc kệ chúng tôi đứng một chỗ, tiếp tục ngồi bên bàn trò chuyện với Mễ Đâu. Lúc này bà mẹ cô ta bước ra nói rằng phải về nhà có việc, và dặn Mễ Đâu trông hàng. Bà mẹ đi rồi, Mễ Đâu nói với lão Phó giọng tiếc nuối: “Anh à, tối nay em phải trông hàng, không thể ra ngoài ăn lẩu.”
Lão Phó cười, nói: “Không sao, chúng ta ăn ngay ở đây, được chứ? Anh sẽ gọi điện bảo nhà hàng đem đến. Chủ quán là chỗ anh em rất thân với anh, gọi một câu là được ngay!” Nói rồi anh ta chuẩn bị gọi điện. Tôi và Mông Nhân thở dài, thời nay vẫn có không ít những gã đàn ông sẵn sàng sinh tử vì các cô nàng!
Lão Phó gọi điện xong, hình như nhớ ra điều gì đó, anh ta kéo hai chúng tôi ra một chỗ nói rằng vấn đề cuốn sách kia đã có chút manh mối. Hai tháng nay anh ta đã tốn rất nhiều thì giờ vào chuyện này, đã đi khắp nơi tìm sách để đọc nhằm phong phú kiến thức cho mình, đã bắt đầu chi tiền nhờ nhà chuyên môn giúp đỡ... rốt cuộc đã sơ bộ làm rõ được một số vấn đề. Trước hết, chương một của cuốn sách ấy bắt đầu ghi chép từ thời Đông Hán[1] , với những nội dung rất kỳ lạ; từng đoạn hầu như không liên quan gì đến các đoạn trước và sau, ví dụ phía trước nói về phong thủy thì sau đó lại nói về quân sự... Sau thời Đông Hán thì đến thời Tam Quốc, tức là bỏ cách quãng tương đối dài. Tiếp đó là thời Nam Bắc Triều, rồi thời Đường, Tống, Nguyên, Minh, Thanh. Những đoạn chép từ thời Minh thì chữ viết rất kỳ quái, thậm chí còn xen lẫn chữ phương Tây. Cách chép cũng na ná phía trên, có đủ thứ linh tinh, thậm chí chép cả “hôm nay ăn món gì, sức khỏe kém, đi tìm thầy thuốc, thầy thuốc kê đơn, mình làm những việc gì”. Có cảm giác đây là cuốn nhật ký do nhiều người viết.
[1] Đông Hán: năm 25 SCN đến năm 220 SCN.
Đương nhiên chúng tôi chú ý đến việc suy luận năm tháng thời đại, từ chữ viết và nội dung của sách. Phần đầu cách quãng rất xa, ví dụ: bắt đầu từ thời Tây Hán[2] thì sau đó nên là Đông Hán chứ không nên đến luôn thời Tam Quốc. Phía sau đó lại càng quá đáng hơn, có lúc “nhảy cóc” qua vài triều đại. Lúc này chúng tôi rất nghi ngờ về tính chân thực của cuốn sách. Thời Đông Hán cách ngày nay bao nhiêu năm? Huống chi, thời đó toàn viết trên thẻ tre thẻ gỗ, hiếm khi dùng giấy dó giấy bản, vì người đương thời cho rằng viết chữ lên giấy thì không thể bảo quản lâu dài; sách viết lên thẻ tre mà các nhà khảo cổ khai quật được đều còn khá nguyên vẹn, nhưng sách hoặc tranh giấy thì đều đã mục nát hoặc hóa thành tro. Nhưng cuốn sách của nhà lão Phó thì lại được bảo quản khá tốt, khiến người ta không thể không nghi ngờ về độ tin cậy của nó.
[2] Tây Hán: năm 206 TCN đến năm 25 SCN.
Mông Nhân đã từng xem ti-vi nói rằng, có một số sách cổ được chép trên da động vật, trước đó được ngâm trong dược liệu đặc biệt nào đó. Mông Nhân hỏi lão Phó đã đem sách đi giám định chưa, thì anh ta lắc đầu: “Chưa! Sách ấy tôi vẫn gửi trong két của ngân hàng, rất ổn. Nếu có ngày tôi phá sản, kiệt quệ, thì sẽ trông vào báu vật vô giá ấy để gây dựng lại cơ đồ.”
Tôi cũng tán thành nhận xét của Mông Nhân. Tổ tiên nhà họ Phó bấy lâu vẫn nhắc đến chuyện về dược liệu kia, rất có thể, sách này ẩn chứa những bí mật gì đó, rất nên đưa đi giám định. Tôi bèn bảo lão Phó chỉ cần lấy một trang bất kỳ đem đi giám định là được, không cần đem cả cuốn sách đi, vì nó đang ở tình trạng rất xộc xệch, tơi tả.
Chúng tôi đang bàn chuyện này thì Mễ Đâu bước lại, đặt hai tách trà trước mặt tôi và Mông Nhân, nói: “Các anh nói chuyện gì mà sôi nổi thế? Chuẩn bị giám định thứ gì? Thử DNA à? Bạn em làm việc trong bệnh viện, nếu cần sẽ hỗ trợ các anh.”
Mông Nhân vội nói luôn: “Trước kia lão Phó có quen một cô gái, nay cô ấy đến gặp lão Phó nói rằng mình sắp sinh con, chẳng rõ là chuyện thật hay không, nên anh ấy muốn tìm cách giám định xem có phải là con mình hay không.”
Nghe Mông Nhân nói thế, lão Phó sửng sốt, vội đứng bật dậy mắng mỏ Mông Nhân, và nói với Mễ Đâu rằng “Đừng tin Mông Nhân nói bừa, xưa nay anh luôn giữ mình trong sáng, chưa từng có mối tình đầu, anh luôn tinh khiết chẳng khác nào những bông tuyết trên trời rơi xuống...”
Anh ta diễn tả khiến tôi và Mông Nhân nghe mà phát ớn không sao chịu nổi. Tôi nói: “Cậu mà chưa yêu bao giờ? Vậy cậu hay leo lẻo nhắc đến nào là ‘Phương’ nào là ‘Khiết’, là những ai thế?” Lão Phó phát cáu, nói: “Đó là tên các bà cô bà dì tôi hồi nhỏ, họ đã chết sớm rồi. Tôi vẫn tưởng niệm đến họ!” Tôi và Mông Nhân cười phá lên. Mễ Đâu cũng bưng miệng cười không ngớt. Thấy Mễ Đâu cười, lão Phó cũng bớt căng thẳng, rồi anh bắt đầu kể chuyện về cuốn sách cho Mễ Đâu nghe.
Tôi thầm nghĩ, trước đây bảo thằng cha quỷ sứ này kể về tình hình cuốn sách thì hắn quyết không chịu, còn nói rằng chỉ kể cho người họ Phó nghe. Lão Phó kể được nửa chừng thì có khách hàng vào mua sách, Mễ Đâu vội bước ra hỏi han. Tôi hỏi lão Phó: “Cậu nói rằng chỉ ai họ Phó mới được tìm hiểu kia mà?” Anh ta đáp: “Thì hai cậu đều không phải họ Phó, tôi đã kể cho biết rồi còn gì? Vì tôi coi hai cậu như anh em. Tôi kể cho Mễ Đâu nghe là vì cô ấy sớm muộn gì cũng mang họ nhà chồng, họ Phó Mễ, hiểu chưa?”
Lúc này tôi thật sự tin rằng mùa xuân của lão Phó đã về...
Khi nhà hàng bưng lẩu đến, tôi và Mông Nhân giật mình vì nhìn thấy chữ dập nổi trên nồi lẩu, chúng tôi biết đó là một tiệm lẩu khá nổi tiếng trong thành phố C, gần đây họ mở thêm một cửa hàng cách đây sáu bảy con phố. Xem ra, lão Phó “rất chịu chi” rồi đây. Lúc sắp ăn, Mông Nhân nói muốn có rượu uống, nhưng lão Phó đáp rằng, rượu càng uống vào thì càng nóng đầu, đầu nóng thì sinh ra trì trệ. Anh ta nói với vẻ rất nghiêm chỉnh. Nhưng Mễ Đâu lại nói muốn uống bia, vì cả ngày chạy xe mệt nhoài. Lão Phó vội “chữa lại”: “Có thể nhấp tí men, có lợi cho sức khỏe.” Nghe xong tôi chỉ muốn nhảy dựng lên để xoắn hắn thành linh vật Panda của Á vận hội năm xưa!
Mễ Đâu uống bia vào, dần trở nên hay nói. Lúc này chúng tôi mới biết Mễ Đâu đã tốt nghiệp ngành tâm lý ở một đại học danh tiếng. Năm cô tốt nghiệp thì cha cô bị tai nạn giao thông, qua vụ đó, cô và bà mẹ nhận được một khoản tiền lớn từ công ty bảo hiểm, trước đó cha cô cũng mua bảo hiểm tai nạn cho mình. Thế rồi hai mẹ con bàn bạc, quyết định mở một hiệu sách, bà mẹ vốn là nhân viên của công ty sách Tân Hoa thư điếm. Mễ Đâu cũng không muốn ra ngoài tìm việc làm, dù ngành học của cô là mới mẻ, rất được trọng dụng trong xã hội hiện đại ngày nay. Và cũng vì Mễ Đâu không thích làm việc dưới tầm tay của người khác, tự mở Phòng điều trị tâm lý thì cô cũng chưa đủ tư cách, cô lại thích lái xe, rốt cuộc cô xin lái tắc-xi cho chủ hãng, nghĩ rằng sau vài năm lăn lộn sẽ dành dụm đủ tiền để mua một chiếc tắc-xi cho mình, thì cũng tốt.
Biết Mễ Đâu học về tâm lý học, tôi bèn kể chuyện về anh chàng Trương Ái Dân hồi nọ cho cô nghe, để cô phân tích xem sao. Nhưng cô phân tích bình luận hồi lâu, vẫn không đưa ra được kết luận gì ra hồn. Cô chỉ nói rằng có những bệnh nhân tương tự, đều thuộc nhóm phát sinh về sau, chứ không giống như Trương Ái Dân mà tôi kể - anh ta bẩm sinh đã thích mô phỏng người khác.
Khi hai chúng tôi nói chuyện với Mễ Đâu, không thấy lão Phó tham gia phát biểu gì cả, bèn trở lại đề tài cuốn sách vậy. Lão Phó nói: “Từ nãy tôi vẫn ngẫm nghĩ lời hai cậu nói, có lẽ vẫn nên đem cuốn sách đi nhờ chuyên gia giám định xem nó xuất hiện từ thời nào, chất giấy là gì, đã gia công làm lại gì chưa...”
Lúc nãy Mễ Đâu chưa nghe hết câu chuyện về cuốn sách, cho nên lão Phó bèn kể nốt. Sau khi chúng tôi ăn xong, chờ nhân viên nhà hàng lẩu đến nhận nồi khay đem về, thì đã gần 10 giờ tối, Mễ Đâu nói đã muộn rồi, cô cần đi nghỉ để sáng sớm mai đi làm, vì người lái xe ca sáng có việc đột xuất không đến được, cô sẽ phải làm cả ngày mai, chắc sẽ rất mệt.
Chúng tôi giúp Mễ Đâu đóng cửa hàng, sau đó lên xe của lão Phó. Anh ta chở Mễ Đâu về nhà cô, dặn dò phải chú ý sức khỏe... Sau khi Mễ Đâu lên gác rồi, lão Phó vẫn chưa lái xe đi, anh chờ nhìn thấy căn hộ của Mễ Đâu sáng đèn, lại gọi điện dặn dò cô hãy đi nghỉ cho sớm. Câu cuối cùng của anh ta khiến chúng tôi “lộn ruột quá”: “Em ơi, nếu nằm mơ thì hãy nằm mơ thấy anh, em nhé!”
Sau khi sự việc Dương Sạn trôi qua, lão Phó bắt đầu thích dành nhiều thì giờ vùi đầu trong hiệu sách, không đến các hiệu sách khác, anh ta chỉ đến hiệu sách mà trước kia Dương Sạn thường đến. Gần như ngày nào lão Phó cũng xách theo một bình nước trà đi đến đó ngồi, ngồi lỳ cả một ngày. Về sau anh ta nói, đọc nhiều quá cũng phát chán, muốn thay đổi khẩu vị, bèn biếu chủ hiệu một chiếc ti-vi, kèm cả một đầu DVD nữa; tôi và Mông Nhân có cảm giác từ ngày quen lão Phó đến giờ, chưa từng thấy gã siêu keo kiệt là anh ta hào phóng với bất cứ ai như lần này. Chúng tôi nghĩ, chắc anh ta có âm mưu gì đây, bèn bí mật mò đến đó xem sao. Lúc chúng tôi tan tầm, thì trùng vào lúc các lái xe tắc-xi thay ca (ca chiều, đổi cho ca tối), nên khó gọi xe. Tìm mãi mới thấy chiếc xe do một cô gái cầm lái, chúng tôi cho cô ta biết địa chỉ cần đến, cô nói “May quá em cũng đang định đi đến đó để thay ca”, thế là chúng tôi lên đường suôn sẻ.
Đến nơi, tôi và Mông Nhân trả tiền xe rồi bước xuống, đi về phía hiệu sách. Vừa đi đến cửa thì nhìn thấy lão Phó đóng bộ rất thoải mái đứng ngay ở cửa, với tư thế cố ý ra vẻ ta đây. Hai chúng tôi định bước lại sạc cho anh ta một trận thì thấy anh ta mỉm cười. Chúng tôi đang băn khoăn lão Phó cười cái gì nhỉ, thì anh ta đã nói to: “Bây giờ mới đổi ca à? Có mệt không?”
Thì ra là nụ cười của lão Phó không dành cho hai chúng tôi, bèn quay người lại. Thật đáng ngạc nhiên, chúng tôi nhìn thấy cô gái vừa lái xe chở chúng tôi đến đây! Nữ tài xế ấy bước vào hiệu sách, lão Phó liền rót trà rồi cầm hộ cô ta áo khoác... xun xoe trông cứ như thằng hầu. Tôi và Mông Nhân bỗng hiểu ra, thằng cha họ Phó đâu có thể chịu nhọc nhằn nhiều như thế, thực ra là anh ta mò đến đây để tán gái.
Hai chúng tôi bước vào hiệu sách. Nữ tài xế đi vào gian nhà kho để thay trang phục. Tôi và Mông Nhân kéo lão Phó lại, nói: “Này này, tầm mắt của cậu quá tầm thường thì phải? Hạng người như cô ta, ra phố đèn mờ X của thành phố, khua tay một cái thì vơ được cả một đàn!”
Lão Phó trợn mắt lườm chúng tôi, rồi kéo chúng tôi ra vỉa hè, nói: “Các cậu thì biết cái cóc gì! Tôi đang dùng chiến thuật vu hồi, mẹ cô ta là bà chủ hiệu sách này; tôi cho rằng bà ấy vẫn đang giấu chúng ta một chuyện gì đó, nên tôi mới tìm cách để tiếp cận.”
Mông Nhân gật đầu: “Kể cũng phải! Cậu hãy cố hơn nữa, mẹ cô ta sẽ biến thành mẹ cậu, khi nào mọi người trở thành một nhà rồi thì bà ấy sẽ phun ra hết mọi bí mật chứ gì?” Nghe Mông Nhân nói xong, lão Phó mỉm cười gật đầu, và khen Mông Nhân sáng dạ, thông minh. Tôi và Mông Nhân đều cố nhịn cười. Nói phét kiểu này, anh ta tưởng như hồi học trung học, định bám riết bạn nữ thì bịa rằng muốn tìm người để bổ túc cho mình môn sinh lý học hay sao?
Cô gái kia bước ra, nhìn biết ngay là cô vừa mới chải đầu, tô chút son phấn, tôi chỉ thoáng nhìn rồi cúi xuống; Mông Nhân thì đang lẩm bẩm như tự nói với mình: “Trông kể cũng khá đấy!” Tôi bèn nhìn lại lần nữa, thấy cô ta rất xinh nhưng tôi chẳng có chút rung động gì, còn Mông Nhân thì vẫn nhìn cô ta, nhìn mãi rất lâu...
Lúc này lão Phó đã trở lại cái vẻ xun xoe như lúc nãy, bắt đầu săn đón hỏi han này nọ, và còn hỏi cô ta tối nay thích ăn món gì. Lúc họ nói chuyện với nhau, tôi nghe rõ lão Phó gọi tên cô ta là Mễ Đâu. Cái tên thật kỳ quái! Tôi nói với Mông Nhân, thì anh ta lừ mắt với tôi: “Cậu cho rằng tên tôi, tên cậu và tên lão Phó, cả ba cái tên đều là bình thường chắc?”
Mễ Đâu hỏi lão Phó rằng hai chúng tôi có phải là bạn không, lúc này lão Phó mới nhớ ra là cần giới thiệu. Giới thiệu xong, anh ta mặc kệ chúng tôi đứng một chỗ, tiếp tục ngồi bên bàn trò chuyện với Mễ Đâu. Lúc này bà mẹ cô ta bước ra nói rằng phải về nhà có việc, và dặn Mễ Đâu trông hàng. Bà mẹ đi rồi, Mễ Đâu nói với lão Phó giọng tiếc nuối: “Anh à, tối nay em phải trông hàng, không thể ra ngoài ăn lẩu.”
Lão Phó cười, nói: “Không sao, chúng ta ăn ngay ở đây, được chứ? Anh sẽ gọi điện bảo nhà hàng đem đến. Chủ quán là chỗ anh em rất thân với anh, gọi một câu là được ngay!” Nói rồi anh ta chuẩn bị gọi điện. Tôi và Mông Nhân thở dài, thời nay vẫn có không ít những gã đàn ông sẵn sàng sinh tử vì các cô nàng!
Lão Phó gọi điện xong, hình như nhớ ra điều gì đó, anh ta kéo hai chúng tôi ra một chỗ nói rằng vấn đề cuốn sách kia đã có chút manh mối. Hai tháng nay anh ta đã tốn rất nhiều thì giờ vào chuyện này, đã đi khắp nơi tìm sách để đọc nhằm phong phú kiến thức cho mình, đã bắt đầu chi tiền nhờ nhà chuyên môn giúp đỡ... rốt cuộc đã sơ bộ làm rõ được một số vấn đề. Trước hết, chương một của cuốn sách ấy bắt đầu ghi chép từ thời Đông Hán[1] , với những nội dung rất kỳ lạ; từng đoạn hầu như không liên quan gì đến các đoạn trước và sau, ví dụ phía trước nói về phong thủy thì sau đó lại nói về quân sự... Sau thời Đông Hán thì đến thời Tam Quốc, tức là bỏ cách quãng tương đối dài. Tiếp đó là thời Nam Bắc Triều, rồi thời Đường, Tống, Nguyên, Minh, Thanh. Những đoạn chép từ thời Minh thì chữ viết rất kỳ quái, thậm chí còn xen lẫn chữ phương Tây. Cách chép cũng na ná phía trên, có đủ thứ linh tinh, thậm chí chép cả “hôm nay ăn món gì, sức khỏe kém, đi tìm thầy thuốc, thầy thuốc kê đơn, mình làm những việc gì”. Có cảm giác đây là cuốn nhật ký do nhiều người viết.
[1] Đông Hán: năm 25 SCN đến năm 220 SCN.
Đương nhiên chúng tôi chú ý đến việc suy luận năm tháng thời đại, từ chữ viết và nội dung của sách. Phần đầu cách quãng rất xa, ví dụ: bắt đầu từ thời Tây Hán[2] thì sau đó nên là Đông Hán chứ không nên đến luôn thời Tam Quốc. Phía sau đó lại càng quá đáng hơn, có lúc “nhảy cóc” qua vài triều đại. Lúc này chúng tôi rất nghi ngờ về tính chân thực của cuốn sách. Thời Đông Hán cách ngày nay bao nhiêu năm? Huống chi, thời đó toàn viết trên thẻ tre thẻ gỗ, hiếm khi dùng giấy dó giấy bản, vì người đương thời cho rằng viết chữ lên giấy thì không thể bảo quản lâu dài; sách viết lên thẻ tre mà các nhà khảo cổ khai quật được đều còn khá nguyên vẹn, nhưng sách hoặc tranh giấy thì đều đã mục nát hoặc hóa thành tro. Nhưng cuốn sách của nhà lão Phó thì lại được bảo quản khá tốt, khiến người ta không thể không nghi ngờ về độ tin cậy của nó.
[2] Tây Hán: năm 206 TCN đến năm 25 SCN.
Mông Nhân đã từng xem ti-vi nói rằng, có một số sách cổ được chép trên da động vật, trước đó được ngâm trong dược liệu đặc biệt nào đó. Mông Nhân hỏi lão Phó đã đem sách đi giám định chưa, thì anh ta lắc đầu: “Chưa! Sách ấy tôi vẫn gửi trong két của ngân hàng, rất ổn. Nếu có ngày tôi phá sản, kiệt quệ, thì sẽ trông vào báu vật vô giá ấy để gây dựng lại cơ đồ.”
Tôi cũng tán thành nhận xét của Mông Nhân. Tổ tiên nhà họ Phó bấy lâu vẫn nhắc đến chuyện về dược liệu kia, rất có thể, sách này ẩn chứa những bí mật gì đó, rất nên đưa đi giám định. Tôi bèn bảo lão Phó chỉ cần lấy một trang bất kỳ đem đi giám định là được, không cần đem cả cuốn sách đi, vì nó đang ở tình trạng rất xộc xệch, tơi tả.
Chúng tôi đang bàn chuyện này thì Mễ Đâu bước lại, đặt hai tách trà trước mặt tôi và Mông Nhân, nói: “Các anh nói chuyện gì mà sôi nổi thế? Chuẩn bị giám định thứ gì? Thử DNA à? Bạn em làm việc trong bệnh viện, nếu cần sẽ hỗ trợ các anh.”
Mông Nhân vội nói luôn: “Trước kia lão Phó có quen một cô gái, nay cô ấy đến gặp lão Phó nói rằng mình sắp sinh con, chẳng rõ là chuyện thật hay không, nên anh ấy muốn tìm cách giám định xem có phải là con mình hay không.”
Nghe Mông Nhân nói thế, lão Phó sửng sốt, vội đứng bật dậy mắng mỏ Mông Nhân, và nói với Mễ Đâu rằng “Đừng tin Mông Nhân nói bừa, xưa nay anh luôn giữ mình trong sáng, chưa từng có mối tình đầu, anh luôn tinh khiết chẳng khác nào những bông tuyết trên trời rơi xuống...”
Anh ta diễn tả khiến tôi và Mông Nhân nghe mà phát ớn không sao chịu nổi. Tôi nói: “Cậu mà chưa yêu bao giờ? Vậy cậu hay leo lẻo nhắc đến nào là ‘Phương’ nào là ‘Khiết’, là những ai thế?” Lão Phó phát cáu, nói: “Đó là tên các bà cô bà dì tôi hồi nhỏ, họ đã chết sớm rồi. Tôi vẫn tưởng niệm đến họ!” Tôi và Mông Nhân cười phá lên. Mễ Đâu cũng bưng miệng cười không ngớt. Thấy Mễ Đâu cười, lão Phó cũng bớt căng thẳng, rồi anh bắt đầu kể chuyện về cuốn sách cho Mễ Đâu nghe.
Tôi thầm nghĩ, trước đây bảo thằng cha quỷ sứ này kể về tình hình cuốn sách thì hắn quyết không chịu, còn nói rằng chỉ kể cho người họ Phó nghe. Lão Phó kể được nửa chừng thì có khách hàng vào mua sách, Mễ Đâu vội bước ra hỏi han. Tôi hỏi lão Phó: “Cậu nói rằng chỉ ai họ Phó mới được tìm hiểu kia mà?” Anh ta đáp: “Thì hai cậu đều không phải họ Phó, tôi đã kể cho biết rồi còn gì? Vì tôi coi hai cậu như anh em. Tôi kể cho Mễ Đâu nghe là vì cô ấy sớm muộn gì cũng mang họ nhà chồng, họ Phó Mễ, hiểu chưa?”
Lúc này tôi thật sự tin rằng mùa xuân của lão Phó đã về...
Khi nhà hàng bưng lẩu đến, tôi và Mông Nhân giật mình vì nhìn thấy chữ dập nổi trên nồi lẩu, chúng tôi biết đó là một tiệm lẩu khá nổi tiếng trong thành phố C, gần đây họ mở thêm một cửa hàng cách đây sáu bảy con phố. Xem ra, lão Phó “rất chịu chi” rồi đây. Lúc sắp ăn, Mông Nhân nói muốn có rượu uống, nhưng lão Phó đáp rằng, rượu càng uống vào thì càng nóng đầu, đầu nóng thì sinh ra trì trệ. Anh ta nói với vẻ rất nghiêm chỉnh. Nhưng Mễ Đâu lại nói muốn uống bia, vì cả ngày chạy xe mệt nhoài. Lão Phó vội “chữa lại”: “Có thể nhấp tí men, có lợi cho sức khỏe.” Nghe xong tôi chỉ muốn nhảy dựng lên để xoắn hắn thành linh vật Panda của Á vận hội năm xưa!
Mễ Đâu uống bia vào, dần trở nên hay nói. Lúc này chúng tôi mới biết Mễ Đâu đã tốt nghiệp ngành tâm lý ở một đại học danh tiếng. Năm cô tốt nghiệp thì cha cô bị tai nạn giao thông, qua vụ đó, cô và bà mẹ nhận được một khoản tiền lớn từ công ty bảo hiểm, trước đó cha cô cũng mua bảo hiểm tai nạn cho mình. Thế rồi hai mẹ con bàn bạc, quyết định mở một hiệu sách, bà mẹ vốn là nhân viên của công ty sách Tân Hoa thư điếm. Mễ Đâu cũng không muốn ra ngoài tìm việc làm, dù ngành học của cô là mới mẻ, rất được trọng dụng trong xã hội hiện đại ngày nay. Và cũng vì Mễ Đâu không thích làm việc dưới tầm tay của người khác, tự mở Phòng điều trị tâm lý thì cô cũng chưa đủ tư cách, cô lại thích lái xe, rốt cuộc cô xin lái tắc-xi cho chủ hãng, nghĩ rằng sau vài năm lăn lộn sẽ dành dụm đủ tiền để mua một chiếc tắc-xi cho mình, thì cũng tốt.
Biết Mễ Đâu học về tâm lý học, tôi bèn kể chuyện về anh chàng Trương Ái Dân hồi nọ cho cô nghe, để cô phân tích xem sao. Nhưng cô phân tích bình luận hồi lâu, vẫn không đưa ra được kết luận gì ra hồn. Cô chỉ nói rằng có những bệnh nhân tương tự, đều thuộc nhóm phát sinh về sau, chứ không giống như Trương Ái Dân mà tôi kể - anh ta bẩm sinh đã thích mô phỏng người khác.
Khi hai chúng tôi nói chuyện với Mễ Đâu, không thấy lão Phó tham gia phát biểu gì cả, bèn trở lại đề tài cuốn sách vậy. Lão Phó nói: “Từ nãy tôi vẫn ngẫm nghĩ lời hai cậu nói, có lẽ vẫn nên đem cuốn sách đi nhờ chuyên gia giám định xem nó xuất hiện từ thời nào, chất giấy là gì, đã gia công làm lại gì chưa...”
Lúc nãy Mễ Đâu chưa nghe hết câu chuyện về cuốn sách, cho nên lão Phó bèn kể nốt. Sau khi chúng tôi ăn xong, chờ nhân viên nhà hàng lẩu đến nhận nồi khay đem về, thì đã gần 10 giờ tối, Mễ Đâu nói đã muộn rồi, cô cần đi nghỉ để sáng sớm mai đi làm, vì người lái xe ca sáng có việc đột xuất không đến được, cô sẽ phải làm cả ngày mai, chắc sẽ rất mệt.
Chúng tôi giúp Mễ Đâu đóng cửa hàng, sau đó lên xe của lão Phó. Anh ta chở Mễ Đâu về nhà cô, dặn dò phải chú ý sức khỏe... Sau khi Mễ Đâu lên gác rồi, lão Phó vẫn chưa lái xe đi, anh chờ nhìn thấy căn hộ của Mễ Đâu sáng đèn, lại gọi điện dặn dò cô hãy đi nghỉ cho sớm. Câu cuối cùng của anh ta khiến chúng tôi “lộn ruột quá”: “Em ơi, nếu nằm mơ thì hãy nằm mơ thấy anh, em nhé!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook