Lập Quốc Ký III
-
Chương 1-2: Đệ nhất gian thương cũng là phú hào đệ nhất
Chương 1: Đệ nhất gian thương cũng là phú hào đệ nhất
Đó là những ngày đầu năm mới ở đất Minh thành, thương cảng nổi tiếng ở miền nam Việt quốc. Nơi đây là vùng tận cùng phía nam Đại lục địa, không khí nóng ẩm quanh năm. Vì vậy dù thời gian đang là dịp tết, cũng không có được chút se lạnh nào như ở Thần Châu. Mọi người đều vận trang phục nhẹ nhàng đầy màu sắc. Cả một thành đầy nghẹt người qua kẻ lại, không khi nào mất đi vẻ rộn ràng vốn có của một thương cảng lớn.
Nam Cung Ngạo ngồi trong trà quán, ngắm nhìn dòng người nườm nượp ngoài đường. Quả nhiên đang là dịp lễ tết, không khí lễ hội tưng bừng, phố xá nhộn nhịp người mua kẻ bán. Thân là chưởng quản Thính Phong các, cũng là người điều hành khu phố buôn bán Bách Hoá phường tấp nập này, Nam Cung Ngạo lấy làm đắc ý lắm. Mua bán tấp nập như vậy, doanh thu tháng này nhất định sẽ tăng cao.
Bách Hoá phường là con đường lớn nhất thành, kéo dài từ cổng phía bắc cho tới cảng biển ở phía nam, tiệm buôn nào cũng có. Từ tiêu cục cho tới khách điếm, từ tiệm trân bảo đến tiệm bán gạo, từ tiệm bán vải cho tới tiệm quan tài ... không thiếu một món hàng nào mà không thể trao đổi mua bán ở Bách Hoá phường. Ở giữa con đường này, nơi phố xá tấp nập nhất, lại là một trà lầu cao với tấm bảng ‘Thính Phong Các’ treo ngạo nghễ, đó chính là trà quán mà Nam Cung Ngạo đang ngồi.
Thính Phong các bề ngoài chỉ là một tiệm trà bình thường, nhưng kỳ thực chính là nơi dừng chân của thương hồ tứ xứ, nghề nghiệp chính là mua bán tin tức. Nam Cung Ngạo là chưởng quản nơi này, tự nhiên cũng là người nắm được nhiều tin tức nhất, là lão giang hồ có địa vị ở nơi đây.
Lão bình thường rất ít khi ra mặt, việc mua bán tin đều do thuộc hạ làm. Mà công việc chính của lão chính là mỗi ngày ngồi im thưởng trà, lắng nghe người ta nói chuyện, bàn tán. Tuy nhân viên của Thính Phong các có đội ‘Mật sứ’ chuyên đi moi tin, nhưng Nam Cung Ngạo luôn cho rằng ngồi nghe lén người ta nói chuyện, thật là thích thú hơn nghe thuộc hạ báo cáo lại nhiều.
Đột nhiên có người chạy xộc vào quán la lớn.
- Nam Cung chưởng quản ... Nhị ... nhị thiếu gia đến tiền trang rồi!
Nam Cung Ngạo liếc nhìn tên tiểu nhị mặt mày xanh lè xanh lét, thở không kịp ra hơi. Lão phi thường không hài lòng. “Bọn tiểu tử này, chuyện gì cũng nóng vội, có tí xíu chuyện thì cũng coi như trời sắp sập. Chẳng bằng lão nhân gia ta đây, sống lâu thấy nhiều, vốn không có gì có thể hù doạ được!”
- Là nhị thiếu gia nào, mà hắn đến tiền trang thì sao?
Nam Cung Ngạo tuy ít khi ra mặt, nhưng dù sao cũng là chưởng quản tối cao của toàn bộ Bách Hoá phường, địa vị trong giang hồ cũng không phải nhỏ. Đừng nói là nhị thiếu gia của nhà nào, dù là đại thiếu gia hay đại lão gia thì lão đây cũng không sợ.
- Người đó chính là nhị thiếu gia ... là Nhị Lang thần đó! – Tiểu nhị xanh mét, không biết là do chạy gấp tới hay bị hù đến xanh mét.
- Cái gì, nhị thiếu gia đến rồi!
Lão nhân Nam Cung Ngạo vừa nghe mấy chữ ‘Nhị Lang thần’ đã bị hù cho tái mặt, cả ấm trà trên tay cũng tuột tay mà rơi vỡ. Lão hét to.
- Người đâu, người đâu ... các ngươi đâu hết rồi? Mau mau ra hết ngoài này cho ta. Nhanh lên ‘Nhị Lang thần’ sắp tới rồi.
Nghe lão hét lên tên ‘Nhị Lang thần’ quả nhiên có tác dụng, cả đám người trong trà quán nháo nhào chạy ra, người lau bàn, kẻ quét dọn ... Thậm chí ngay cả mấy bàn đang có khách ngồi họ cũng thọc chổi xuống chân mà quét sạch, vết trà đổ trên bàn cũng được lau ngay. Thậm chí có đứa bé được cha mẹ dắt theo vào trà quán, đang ăn màn thầu cũng có người cầm khăn chùi sạch miệng giúp.
Mấy khách nhân trong trà quán không ngờ nơi đây tự nhiên xuất hiện nhiều nhân viên phục vụ đến vậy, thậm chí số lượng nhân viên còn có thể còn đông hơn khách. Người sửa sang lại mấy bức tranh treo trên vách, người xoay kê lại mấy chậu kiểng, cả đàn kiếng đang đi ngay chân tường bấy lâu nay cũng bị gấp gấp dọn sạch. Mấy con chó hoang, mèo hoang đi lang ngoài đường cũng bị bọn họ bắt lại, nhốt kín vào chỗ không ai thấy. Đường đi cũng bị bọn họ quét đến sạch bong. Mà tin tức ‘Nhị Lang thần sắp tới’ lan đi nhanh không kém đám cháy rừng, chẳng mấy chốc sau cả khu phố đều bị quét dọn sạch sẽ đến không còn hạt bụi. E rằng dù hoàng đế có đi tuần cũng không làm bọn họ khẩn trương đến mức này.
^_^
Vừa bước vào Minh thành, ngay đầu Bách Hoá phường là đã thấy ngay một tiền trang lớn với khách nhân ra vào nhộn nhịp. Minh thành vốn là thương cảng, người qua kẻ lại đương nhiên phần nhiều là thương nhân. Vì vậy công việc làm ăn của Phú Quý tiền trang phi thường bận rộn. Lúc nào cũng có người ra kẻ vào giao dịch, không rút tiền thì là gửi tiền, không chuyển khoản thì là thanh toán phí ... Sinh ý dồi dào vô cùng.
Nhưng đó chỉ là công việc ở sảnh bên ngoài, bên trong nội đường của Phú Quý tiền trang thì ngược lại vô cùng im ắng, lạnh lẽo cũng như thư viện. Nhân viên tiền trang có lẽ làm việc với tiền nhiều quá, nên kẻ nào cũng là mặt lạnh như tiền, máu lạnh vô tình. Nếu đã đáo hạn chưa trả nợ, thì dù khách hàng đã chết bọn họ cũng có thể dựng dậy để đòi cho bằng được tiền để ghi vào sổ. Sổ sách là trên hết, dù có thể mặc sai áo, ăn sai đồ cũng nhất quyết không bao giờ làm sai lệch sổ sách của tiền trang được. Đó chính là phẩm chất cao quý của nhân viên trong tiền trang này.
Mà sâu bên trong tiền trang hơn nữa, chính là trọng địa nguy hiểm ít người được đến gần, khu vực có ngân khố của Phú Quý tiền trang.
Hôm nay, không hiểu sao ngân khố lại đột nhiên có đông nghịt người kéo vào, đứng chật hết cả gian phòng . Thông thường nếu là khách nhân đến mua bán, rút hay gửi tiền; toàn bộ đều phải giao dịch phía sảnh bên ngoài. Mà phía bên trong kho bạc này là nơi trọng yếu, chỉ để trữ tiền bạc cùng sổ sách, chỉ có chủ tiền trang và vị chưởng quỹ coi sổ mới có thể vào được mà thôi. Vậy mà hôm nay có đến mười mấy người cùng đi vào, khiến không khí bên trong đột nhiên nóng bức, đặc nghẹt đến khó thở.
Ông chủ tiền trang run rẩy đứng bên cạnh bàn làm việc, lão len lén lấy tay áo lau mồ hôi. Nhìn cách nào cũng không nhìn ra Quan lão bản mặt lạnh như tiền, nếu không có bạc thì ngay cả Hoàng lão tổ cũng không nể mặt. Còn bên cạnh ông chính là vị chưỡng quỹ trông coi sổ, là lão nhân đệ nhất khó tính, mặt mày lúc nào cũng nhăn nhó giận dữ như bị cả thế giới này quỵt tiền. Hiện nay lão nhân gia hô hấp khó khăn, mặt mày thiếu sinh khí, giống như tuỳ thời có thể bị ngất đi.
Hai người đều là quyền cao chức trọng của Phú Quý tiền trang, hét ra lửa thở ra khói, cả Bách Hoá phường này không ai không nể mặt. Vậy mà bây giờ run rẩy khúm núm, đứng hầu hai bên cho người khác coi sổ sách tiền trang của mình.
Mà người đang ngồi trên bàn làm việc kia cũng không phải là quan sai. Chỉ là một thanh niên độ khoản hai mươi, gương mặt thanh tú, cử chỉ tao nhã như thư sinh. Không phải ma cũng không phải quỷ, cớ gì lại làm hai lão gia đứng trong tiệm của mình mà cũng phải run sợ.
- Làm tiền trang ở Minh thành tại sao lại trữ vàng nhiều hơn ngân phiếu? – Thiếu niên nho nhã hỏi, thế nhưng khí thế bức người. Khiến hai lão nhân gia cảm thấy như gió đông rét buốt thổi qua.
- Dạ bẩm thiếu gia, do đây là thương cảng trung chuyển. Khách tới giao dịch không chỉ thương gia nội địa, mà còn có ngoại nhân từ nước khác ghé qua. Số quốc tịch đa dạng, loại ngân phiếu lại càng đa dạng. Để cho công bằng, nên khi giao dịch đều quy đổi hết ra thành vàng để dễ tính. – Quan lão bản lưu loạt trả lời.
- Chỉ trong sáu tháng cuối năm mà thu nhập được ngần này là khá rồi. Còn sổ sách của toàn bộ cửa hàng trong Bách hoá phường cũng có hết chứ?
- Dạ dĩ nhiên là có, toàn bộ đều có hết trên kệ sách. – Lão chưởng quỹ lên tiếng.
- A Tí, lần lượt mang hết qua đây cho ta xem.
Một trong mười hai gã hộ pháp áo đen đang đứng trong phòng nhận lệnh, khệ nệ ôm lấy một chồng sổ sách mang đến bàn cho thiếu niên xem. Số lượng sổ sách có lớn có nhỏ, xếp đầy trên kệ không có vài trăm thì cũng đến một ngàn. Vị thiếu niên nhanh chóng lật sổ xem qua xoèn xoẹt, thỉnh thoảng lấy bút khoanh khoanh gạch gạch. Cuốn nào ổn thoả thì xếp qua một bên, cuốn nào bị khoanh gạch thì xếp qua một bên.
Hai vị lão nhân chỉ có thể mắt tròn mắt dẹp nhìn tốc độ làm việc kinh hoàng của thiếu niên thanh tú nọ. Tuy đã chứng kiến nhiều lần, nhưng họ chưa bao giờ hết khâm phục kiểu đọc thần tốc này của nhị thiếu gia. Chỉ có thể thầm kinh hãi trong lòng “Quả nhiên là nhãn lực của Nhị Lang thần mới có thể đọc nhanh được đến mức độ này!”
Bách Hoá phường bao gồm nhiều tiệm buôn bán, nhiều lão bản khác nhau nhưng thực chất chỉ có một ông chủ lớn đứng phía sau. Đó chính là đệ nhất phú hào Thành gia. Vì vậy toàn bộ sổ sách mua bán của Bách Hoá phường sau mỗi kỳ tổng kết đều được chuyển về tiền trang lưu giữ. Mà đồng thời lợi nhuận, ngân lượng của toàn bộ bách Hoá phường cũng tập hợp về đây, sau đó sẽ lưu chuyển, phân phối và cuối cùng đổ hết vào túi Thành gia.
Trong Việt Quốc này, mỗi thành trì đều có một cái Bách Hoá phường, mỗi Bách Hoá phường đều có hàng trăm cửa tiệm. Vì vậy thu nhập hàng năm của Thành gia là không biết bao nhiêu để kể cho hết. Thiên hạ đồn đãi rằng, Thành gia ‘phú khả địch quốc’. Nếu so sánh quốc khố và ngân khố của Thành gia, cũng chưa biết là ai hơn ai à nha.
Công việc làm ăn của gia tộc họ Thành trải dài khắp cả nước như vậy nên bản thân bọn họ cũng không thể quản lý cho hết được. Đứng đầu Thành gia là tộc trưởng trông coi tổng quát, bên dưới có chín vị chi trưởng chia nhau quản lý chín khu vực khác nhau. Mỗi khu vực có hàng trăm toà thành, tương đương với hàng trăm Bách Hoá phường. Vì vậy công việc quản lý điều hành mỗi Bách Hoá phường đều trông hết vào chưởng quản của Thính Phong các như Nam Cung Ngạo, về tài chính thì giao hết cho ông chủ tiền trang như Quan lão bản. Mỗi năm, Thành gia đều chỉ cử người xuống xem xét có mấy lần. Còn lại là bọn họ tuỳ ý định đoạt, miễn là mỗi năm có tiền lãi chuyển về Thành gia là được. Vì vậy vị trí chủ tiền trang như Quan lão bản nói lớn không lớn, nhưng nói nhỏ thì cũng không phải là nhỏ.
Lúc này, Quan lão bản đứng khúm núm như thế, hẳn cũng vì thiếu niên trước mặt lão chính là người họ Thành, là ông chủ của bọn họ. Càng đặc biệt hơn, hắn cũng không phải là một người họ Thành bình thường, mà chính là nhị thiếu gia cao cao tại thượng. Thành Lạc Thiên đỉnh đỉnh đại danh, con trai thứ hai của tộc trưởng tối cao nhà họ Thành. Nổi tiếng là đệ nhân gian thương, đệ nhất khó tính kiêm thù dai, ở sạch đến thành bệnh. Đồng thời hắn có một đôi mắt thần thông vang danh đến quái dị.
Thành Lạc Thiên chỉ cần nhìn một túi gạo có thể nói nó nặng bao nhiêu ký, nghe tiếng túi tiền rơi có thể nói trong đó có bao nhiêu xu. Đồ vật nào mà để hắn định giá thì chắc chắn không bao giờ sai được. Vì vậy hắn thường mua đồ vào giá thấp, bán ra được với giá cao nên mới bị gọi là ‘đệ nhất gian thương’. Người trong các Bách Hoá phường thì sợ hắn còn hơn ôn dịch. Bởi mỗi lần hắn tuần hành qua là bao nhiêu khốn khổ. Đôi mắt của hắn nhìn đâu cũng thấy sai thấy sót, vì vậy mọi người sợ hãi đặt cho hắn cái biệt danh ‘Nhị Lang thần’, không phải vì ngưỡng mộ, mà là vì sợ hãi. Mỗi lần nghe đến Nhị Lang thần tức là bảo nhau hãy cẩn thận, đừng bị hắn nhìn trúng. Nếu không chết, thì cũng bị thương đến thân tàn ma dại.
Chồng sổ sách được xử lý càng lúc càng chất cao, mà số sổ còn lại trên kệ càng lúc càng vơi bớt. Đó là số sổ sách của tất cả các tiệm buôn trong Bách Hoá phường, cần hai trăm ba mươi hai vị chưởng quỹ tính toán trong suốt một tháng mới xong, vậy mà Lạc Thiên chỉ xoèn xoẹt lật có một canh giờ đã kiểm tra xong hết.
- Quan lão bản, mang đám sổ bị khoanh này về tính lại đi.
Thành Lạc Thiên sau khi gấp lại cuốn sổ cuối cùng thì ngẩng đầu nhìn lên. Cái nhìn đăm đăm của hắn khiến cho người ta có cảm giác bị xuyên thấu, toàn bộ tâm can phế phổ gì cũng bị lôi ra ngoài hết.
- Dạ vâng, thưa nhị thiếu gia. – Quan lão bản gật đầu tuân chỉ.
- Xong việc rồi ta đi đến Thính Phong các đây. Chuẩn bị ta ta năm mươi rương vàng, một canh giờ sau chuyển ra bến cảng!
- Thiếu gia, nhiều như vậy ...
Quan lão bản hoảng hồn, năm mươi rương vàng thật là con số lớn. “Không biết vét hết ngân khố của tiền trang có đủ không?”
- Ta đã xem qua sổ sách rồi, lượng vàng vừa đủ chất đầy năm mươi rương. Vẫn còn đủ bạc và ngân phiếu để cầm cự trong ba ngày. Trong khoảng thời gian đó, đủ để tiền trang bên Ba Lan thành chuyển thêm kim lượng qua.
Lạc Thiên đi thẳng không quay đầu lại, hắn mà đã tính toán thì cấm có sai. Mười hai hộ vệ cũng lục đục kéo ra đi theo hắn, không khí trong ngân khố đột nhiên nhẹ nhàng hẳn. Đợi hắn đi khuất bóng rồi, Quan lão bản mới thở nhẹ nhõm hẳn. Hẳn là hôm nay phải là ngày cực lành tháng cực tốt. Nếu không tại sao Nhị Lang thần ghé qua mà cũng không có ai bị xử, chỉ nhẹ nhàng bảo sửa lại sổ sách bị sai thôi. Tuy rằng hắn vét hết vàng của tiền trang, nhưng ‘của đi thay người’. Thật là đại cát đại lợi, vạn sự như ý.
^_^
Trên đường phố của Bách Hoá phường đột nhiên xuất hiện một đám người kỳ lạ. Một đám mười hai tên hộ vệ to cao lực lưỡng mặc áo đen, xếp theo hình vòng tròn ngênh ngang chiếm hết lối đi. Mà ở giữa vòng tròn đó là một vị thiếu gia công tử phiêu phiêu tuấn dật, cử chỉ nho nhã, khí thế vương giả. Cho thấy hắn xuất thân phi thường, không phú cũng quý, là người có địa vị vô cùng trọng yếu. Thử nhìn đám hộ vệ xung quanh hắn coi, ai nấy đều trợn mày dữ tợn, gương mặt căng thẳng, cũng thấy được trách nhiệm bảo vệ hắn quan trọng đến cỡ nào. Người dân thường đều dạt sang hết hai bên nhường lối cho đám người này. Bởi vì họ tin rằng nếu không tự nguyện làm thế, đến lúc bị đám hộ vệ kia dọn dẹp thì sẽ nếm mùi đau khổ biết chừng nào.
Lạc Thiên đi giữa vòng hộ vệ, nhìn nhìn liếc liếc khắp chung quanh. Phố phường nhộn nhịp nên hẳn làm ăn khấm khá. An ninh trật tự cũng tốt, đông người mà không loạn. Vệ sinh cũng thật tốt, không có chó mèo chạy loạn, không có rác rến đầy đường.
Đột nhiên mắt hắn loé sáng lên, cư nhiên giữa đường lại có một thứ làm hắn chướng mắt. Đang đi bỗng nhiên Lạc Thiên đổi hướng đi vào một tiệm vải ven đường. Đám hộ vệ thấy vậy liền có hai người chạy tách ra mở đường cho hắn. Bọn họ biết chủ nhân ghét nhất là bị người lạ chạm vào người. Vì vậy lúc nào cũng có hộ vệ đi xung quanh, chủ yếu là để cách li những người khác không được đến gần hắn.
- Chủ tiệm đâu, chủ tiệm mau ra đây cho ta!
Lạc thiên hống hách la to, khiến chủ tiệm vải hoảng hồn chân run đến đi không nổi, thiếu điều ông muốn bò ra ngoài cửa.
- Nhị ... nhị công tử, ... lão hủ ... là ... chủ tiệm vải. – Ông hoảng sợ lắp bắp nói, không hiểu mình đã làm gì chọc giận Nhị Lang thần.
- Cái bảng hiệu của lão, thật đáng xấu hổ! Tại sao nó lại treo nghiêng một bên như thế? – Lạc Thiên la hét có vẻ như vô cùng tức tối. Thậm chí ngón tay của hắn đang chỉ bảng hiệu còn đang run run.
Không chỉ chủ tiệm mà cả đám người qua đường đều ngạc nhiên nhìn ngay lên bảng hiệu. Mấy chục người, hơn một trăm con mắt nhìn trái nhìn phải cũng không nhìn ra tấm bảng hiệu bị treo nghiêng về phía nào.
- Công tử, lão hủ có thấy nghiêng chút nào đâu?
- Ngươi dám nghi ngờ mắt nhìn của ta hả? – Hắn trợn to mắt hung hăng nhìn lão chủ tiệm. – Mau gọi người của tiệm thợ mộc đến đây. Ta thật không thể chịu nổi giữa đường phố lại tồn tại một thứ xấu xí như vậy được.
- Vâng vâng, sẽ gọi ngay.
Bên tiệm thợ mộc nghe nói Nhị gia cho gọi, lập tức kéo thành đoàn mang dụng cụ chạy tới tiệm vải. Sau đó cả đám bọn họ, cả thầy cả thợ leo leo trèo trèo cân đo lại bảng hiệu. Một người thợ cả lão làng quay xuống nói.
- Thiếu gia, quả thật bản hiệu nghiêng về bên trái hết một phân!
Nghe thấy lời đó đám đông tò mò đồng loạt ồ lên. “Thì ra là nghiêng thật”, “Quả nhiên là nghiêng rồi” “Tấm bảng hiệu to lớn, cao sáu tấc dài hai thước cư nhiên lại treo nghiêng hết một phân”. Mấy tiếng lao xao đó rộ lên trong đám dân chúng.
- Sửa ngay, ta không thể chịu nổi cạnh tượng như thế này. Thế giới này tại sao không ai biết quan tâm đến sự cân bằng ngay ngắn hết vậy? Cái gì cũng nghiêng nghiêng ngã ngã, méo méo lệch lệch thì làm sao ta chịu nổi ...
Lạc Thiên thở dài rên rỉ đến nao lòng. Ngay cả những người bên cạnh cũng phải mủi lòng xót thương dùm hắn. “Ừ, đúng vậy. Sao trên đời này không có gì thẳng thóm bằng phẳng được hết vậy? Miệng chén thì quá cong, mà đôi đũa thì quá thẳng. Haizz..., tên này chắc là bị bệnh não thật rồi!”
Đúng vậy, Lạc Thiên hắn cũng có hơi bị bệnh. Chính là trời sinh hắn có một đôi mắt quá tốt, quá tinh tường cho nên nhìn đâu cũng thấy điểm lỗi. Người thường không thể thấy những điểm đó, mà chỉ có một mình hắn thấy được nên càng bị ức chế, tâm lý không thông. Thường xuyên dễ dàng kích động, lúc thì xúc động bi quan, lúc thì quá mức tự kỷ, cũng có khi thì nộ khí xung thiên đến mức ngất xỉu ... Vì vậy người trên kẻ dưới làm việc cho Thành gia đều sợ hắn một phép.
Chỉ biết rằng đây là nhị thiếu gia tôn quý vô cùng, dưới gối tộc trưởng quyền uy cũng chỉ có hai đứa con trai mà thôi. Đại công tử Thành Lạc Nhân thì là thần long thấy đầu không thấy đuôi, nên ít người biết mặt. Tuy được chọn thừa kế nhưng chưa bao giờ nhúng tay vào công việc của gia đình. Nhị công tử thì ngược lại, là người thật sự quản lý toàn quyền khắp nơi, không ai không biết danh. Vì vậy ngàn vạn lần cũng không thể chọc hắn được, hắn mà nổi cơn thì trên dưới chó mèo không yên.
Nhưng quả thật là nhị công tử vô cùng cầu toàn, khó hầu hạ, chỉ cần ở gần hắn thì cái gì cũng có vẻ như bị làm sai. Vẻ đẹp hoàn mỹ trong mắt hắn phải thật đối xứng, cái gì tròn thì phải thật tròn, cái gì thẳng thì phải thật thẳng. Chỉ tiếc rằng, vốn trên đời này thật không có gì hoàn hảo không tỳ vết, không bao giờ tuyệt đối có hai thứ giống hệt nhau, cũng không có cái nào thật sự đối xứng như soi qua gương. Vì vậy hắn thường nổi cơn kích động mỗi khi ra đường, toàn gặp những chuyện nghiêng nghiêng, méo méo như thế này. Khiến không biết bao nhiêu người phải thót tim hoảng sợ.
Hắn buồn bã bỏ đi khỏi tiệm vải, phía sau là tiếng chắc lưỡi tiếc nuối không ngừng. “Một thiếu niên anh tuấn đến vậy, gia thế xuất thân tốt như vậy. Chỉ tiếc là tinh thần không bình thường ổn định giống người ta thôi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook