Lập Quốc Ký I
-
Chương 4: Nói, cho ta biết nàng tên gì!
Chương 4: Nói, cho ta biết nàng tên gì!
Để tiểu nha hoàn núp sau một cây cột, Trung Lương yên tâm cùng với quan sai khép chặt vòng vây bắt giữ bọn hung đồ. Lúc nãy trong hẻm nhỏ, Trung Lương vì vướng bận tiểu nha hoàn nên chỉ thủ, không công. Hơn nữa, hẻm nhỏ chật chội, không thể phát huy hết sức mạnh của khoái đao, tấn công bọn chúng lúc đó là muôn vàn bất lợi, lại còn có thể gây hại cho vị tiểu cô nương anh bảo hộ phía sau. Lúc này, không còn lo sợ, khoái đao vung lên, ánh sáng loang loáng vô cùng bá đạo.
Bọn cướp Tây Hồ cũng không phải là hạng hữu danh vô thực. Đao kiếm leng keng va chạm cho thấy một trường giao tranh kịch liệt. Mà đánh nhau thì chỉ có Trung Lương và bọn hung đồ kia, mấy tên quan sai khác chỉ bao vây bên ngoài. Đây rõ ràng là nơi nguy hiểm đó nha, mà bọn chúng thì lại rất quý cái mạng nhỏ của mình.
Hồng y tiểu nha hoàn núp sau một cây cột lớn, lén nhìn trường ác đấu. Giữa vòng vây đao kiếm, khoái đao loang loáng thể hiện một trường tuyệt thế võ công. Không hào nhoáng, không hoa mỹ, chỉ dùng những động tác căn cơ nhất, hiệu quả nhất. Đỡ, chém, gạt, một nhát đâm; một tên ác tặc bị loại khỏi vòng chiến. Mấy thủ vệ bên ngoài ngay lập tức tóm lấy hắn, dùng dây thừng to trói gô hắn lại. Họ làm việc này có vẻ thuần thục lắm. Bởi vì từ trước đến giờ, bọn họ chỉ làm mỗi việc này. Việc đánh nhau cứ giao cho Phan bổ đầu.
Một tên vung đao chém tới, khoái đao xoay ngang, hắn lại bị đạp ra khỏi vòng chiến. Năm sáu thủ vệ nhanh chóng ập tới đè chặt hắn, trói lại. Mãnh hổ nan địch quần hồ. Cứ như thế từng tên một, từng tên bị loại ra, bị trói chặt lại, nhét giẻ vào miệng, chỉ còn lại ánh mắt tức tối không can tâm.
nguồn
Tên mặt sẹo cảm thấy tình hình không ổn, từng tên trong bọn chúng bị loại dần, mà những người còn lại không sao đánh thắng nổi tên bổ khoái chết tiệt kia. Gã nhận ra cần phải liều mạng, để mở ra một con đường thoát thân. Xung quanh là quan binh, mà bức từơng nha môn lại cao tận ba thước, không chỗ leo ra. Chỉ có một lối thoát duy nhất, là cái cổng vòm sau dãy phòng xung quanh sân. Mà gần lối đi đó, chẳng phải là cái bóng áo hồng của tiểu nha đầu chết tiệt kia sao? Gã nhanh chóng bỏ ngang cuộc đấu, lao vào vòng vây thủ vệ, đột phá ra ngoài. Nhắm hướng nữ tử áo hồng đang núp sau cái cột.
Đang lúc đánh nhau, Trung Lương vẫn kịp ý đến cái cái tên vừa lao ra khỏi vòng vây của quan binh. Gã đang nhắm thẳng hướng của nàng mà tiến tới. Ở đây chẳng phải nàng là kẻ yếu ớt nhất sao? Tim anh trở nên quặng thắt. Một đao kia chém ngang cắm phập vào cây cột lớn. Đao chỉ bị dính chặt một chút, mà tên mặt sẹo sức khỏe vô cùng, lại nhanh chóng giật ra. Gã lấy hết sức bình sinh bổ xuống tiểu nữ áo hồng. Chỉ cần một khoảnh khắc kia là đủ.
Một đao chém xuống, nhưng lại vang lên tiếng chạm vào binh khí. Keeng một tiếng, khoái đao đã đỡ kịp một sát đao này. Gã mặt sẹo ngạc nhiên khi Trung Lương từ bên kia sân đánh nhau, đã phóng thẳng sang đỡ một đao bên này. Gã không biết, đó đã là cực hạn của Trung Lương, toàn thân của anh bây giờ đầy sơ hở. Mà sau lưng anh lại là hai kẻ cầm đao bị bỏ rơi giữa cuộc chiến. Xoẹt, một đao vung lên, máu đào tràn thấm ướt áo của Trung Lương. Nhát đao xẻ sâu vào da thịt, kéo dài từ bả vai trái đến tận thắt lưng bên phải của Trung Lương. “Đã đến mức này rồi thì khó có thể bắt sống được!”. Trung Lương cảm thấy vô cùng đau đớn.
Vị hồng y thiếu nữ núp sau cây cột ở gần nhất, nên lúc đó nàng có thể thấy hết sự việc. Trung Lương hất mạnh khoái đao, đi cùng lực đạo đó là một luồn nội công ngạnh bạo, chấn tên mặt sẹo văng vào vách tường, tiếng xương cổ gãy mạnh, gã có lẽ khó sống. Xoay người bồi tiếp một cước vào tên gần nhất, cả xương sườn lẫn tay trái hắn đều gãy, vang lên tiếng thật ghê rợn. Gã rớt xuống, hô hấp khó khăn, có lẽ xương sườn gãy đã đâm lủng phổi gã rồi.
Tên thứ ba, tay cầm thanh đao vẫn còn nhỏ máu, không kịp nhìn vì sao cánh tay tay đó văng xa cả thước. y đau đớn thét vang lên, sụp xuống, ôm chặt một bên tay bị chém đứt. Tất cả chỉ xảy ra trong vòng một tích tắc. Không cầu kỳ hoa mỹ, chỉ là những đòn căn bản đó. Nhưng nhanh hơn, mạnh hơn.
Thiếu nữ ngồi đó, ngây ngốc nhìn anh. Máu trên lưng anh đã bắn lên cả mặt nàng, điểm lấm tấm trên y phục màu hồng phấn của nàng. Nàng nhìn thấy khuôn mặt nhăn nhó vì đau đớn của anh. Mà anh thì đau đớn thật, đã để nàng phải nhìn thấy một tràng cảnh máu me chém giết ghê rợn như vậy. Xem gương mặt hãi hùng của nàng xem, nàng đến nói còn chẳng nên lời. Chắc hẳn đang rất ghê sợ anh. Trung Lương đau đớn được hai tên thủ vệ dìu đi, không quay lại nhìn nàng thêm lần nào nữa. Anh đau ở trong lòng.
Trung Lương được mấy tên thủ vệ kéo về phòng. Anh được đặt nằm sấp xuống. Đại phu được mời đến nhìn vết thương trên lưng anh lắc đầu ngao ngán. Vết chém thật sâu và dài, máu lại chảy ra khá nhiều. Đại phu bối rối, không biết bắt đầu từ đâu. Ông lấy tay xé áo anh để làm lộ vết thương ra. Phải rồi, đầu tiên phải là dùng thuốc kim thương cầm máu. Ông lấy trong trong túi thuốc ra một lọ kim thương, rắc loại bột trắng trong lọ lên vết thương của anh. Thuốc rắc tới đâu, đau rát tới đó, anh không kiềm nổi thét lên một tiếng.
^_^
Tiểu nha hoàn vẫn sững sờ, vì một trên kịch diện kinh hoành diễn ra trước mắt. Không phải nàng sỡ hãi vì cảnh máu me chém giết, mà là ngạc nhiên vì hắn đang đánh nhau ở xa phía bên kia, lại liều mạng phóng sang bên này đỡ dùm nàng một đao. Máu hắn ấm nóng văng cả lên mặt nàng.
Tăng đại nhân lúc này cũng vừa chạy tới luôn miệng “Có việc gì? Có việc gì?” Thế cuộc ông nhìn thấy, chỉ là một bọn mặt mày hung tợn, mình đầy máu me bị bọn thị vệ trói gô trên mặt đất.
-Ồ. Đây chẳng phải là bọn cướp Tây hồ bị truy nã gắt gao sao? – Tăng tri phủ nhận được mặt chúng qua tờ cáo thị vừa được chuyển đến. Mỗi tên trong bọn chúng đều đều được treo thưởng một trăm lượng bạc! – Sao chúng lại ngu ngốc tới nỗi chạy thẳng vào nha môn của ta thế này? – Tăng tri phủ sung sướng reo lên.
Một tên quan sai kính cẩn đến trước mặt Tăng tri phủ chấp tay bẩm cáo.
-Dạ, bẫm đại nhân , bọn thuộc hạ đang tuần tra qua Bắc viện thì nghe thấy tiếng động đáng ngờ nên kéo tới. Chỉ thấy Phan Bổ đầu cùng bảy tên hung đồ này đang trong thế giằng co. Ngoài ra còn có tiểu nha hoàn này đứng bên cạnh.
-Vậy ngươi nói cho ta xem nào! – Tăng tri phủ xoay qua nói với tiểu nha hoàn, sau khi nhận ra cô là ai ông bất chợt thở dài. – Không thèm nói với ngươi nữa! Vậy còn Phan Bổ đầu đâu? – Ông hỏi mấy người quan sai kia.
-Dạ đã đưa đi trị thương rồi. – Một tên quan sai báo lại.
-Được rồi, chừng nào trị thương xong thì kêu hắn đến gặp ta. – Ông xùy xùy tay ra vẻ không quan tâm. – Còn bọn kia thì nhốt vào ngục chờ lãnh thưởng. Mỗi tên là một trăm, bảy tên thì bảy trăm. – Tăng tri phủ vừa đi vừa lẩm nhẩm, có vẻ hưng phấn lắm.
Tiểu nha hoàn đứng đó, bực bội trong lòng vô cùng. Cái tên cẩu quan kia thấy tiền là mờ mắt, chẳng biết quan tâm đến thuộc hạ bao giờ, thật là vô tình vô nghĩa. Còn cái tên ngốc kia nữa, tại sao lại cam tâm, chịu làm thuộc hạ cho loại người này. Bằng vào võ công của hắn .... Haizz ...“Thôi chẳng cần quan tâm đến gã ngốc nhà hắn làm gì!”. Nàng giậm chân bỏ đi, hướng về phía tây viện. Nàng biết phòng hắn ở phía đó, gần nhà lao.
^_^
Vừa đi vào tới Tây viện, nàng đã nghe tiếng thét dài của hắn. “Đau đớn đến vậy sao?” Nàng nhanh chân chạy tiếng vào phòng. Có mấy tên quan sai đứng bên cạnh, cùng với vị đại phu. Hắn nằm sấp trên giường, chỗ lưng phơi ra vết chém dài từ vai xuống tới thắt lưng. Cánh tay hắn vô lực buông thõng xuống giường. Nàng chạy tới, không kềm được, cầm tay hắn lên. Nàng muốn nói với hắn, “Cố lên!”
-Vết thương rộng như thế này e rằng phải khâu lại! Ngươi hãy cố gắng chịu đau thêm một chút nhé!
Tiếng vị đại phu loáng thoáng bên tai, nhưng Trung Lương khó mà nghe lọt. Cơn đau buốt trên lưng chính là thứ duy nhất anh cảm nhận được. Sự việc trước mắt anh cứ mờ mịt hẳn đi, chắc là do mất nhiều máu.
Anh đột nhiên thấy một bóng áo hồng đi đến trước mặt, bàn tay anh đột nhiên được nắm chặt. Anh biết bàn tay này, bàn tay nhỏ xíu, mềm mại này anh đã từng nắm lấy không muốn buông ra. Anh cảm thấy vui sướng trong lòng. Vậy là nàng không sợ anh, không e ngại bàn tay vấy đầu máu của anh. Đại phu ghim một mũi kim vào da thịt anh, anh không quan tâm. Anh chỉ muốn nhìn kỹ gương mặt nhỏ đáng yêu, với bờ môi chúm chím đó một lần. Anh đưa tay chạm vào má nàng, muốn lau chùi vết máu dính trên mặt nàng.
-Nói, cho ta biết tên nàng là gì?
Sau đó là trước mắt anh tối sầm.
Đại phu rút ra bầu rượu uống một hơi để lấy lại bình tĩnh. Ông bắt đầu ghim kim vào da thịt hắn mà hai bàn tay run run. Nàng nhìn thấy phải rủa thầm “Hừ! tên vô dụng!” Nàng cảm thấy bàn tay vô lực của hắn chợt nâng lên, chạm vào da mặt nàng. A, hắn cư nhiên lại dám mạo phạm nàng.
“Nói, cho ta biết tên nàng!”
Nàng ngây người nhìn hắn , cái tên ngốc này chuyên làm chuyện người ta bất ngờ, bây giờ có phải lúc để nói mấy chuyện đó đâu ... Chưa kịp nói gì, nàng đã thấy hắn bất tỉnh. Cái tên ngốc nghếch, có lẽ vì đau quá mà đã mê sảng rồi. Trên trán hắn lấm tấm mồ hôi, cũng đủ biết hắn đã gồng mình chịu đau như thế nào. Nàng lại nhìn lên gã đại phu đầy bực tức. “Lăm băm, sao lại không tay nhanh lên chứ? Nếu có Thanh Đồng ở đây chẳng phải là tốt rồi, hắn sẽ không phải chịu đau đớn như thế!”
^_^
Trời chiều, mặt trời bắt đầu chìm sau dãy núi. Bầu trời đỏ rực những tia sáng cuối ngày. Tiếng chim kêu rủ nhau về tổ ấm. Các mái nhà ở phủ Thanh Thiên lãng đãng khói bếp bữa cơm chiều. Sau một trận chém giết kinh hoàng buổi trưa trong nha môn, mọi người đến giờ cũng đã ngưng bàn tán, ai nấy hết việc cũng đã về nhà mình. Toàn là lũ vô tâm, chỉ biết vui mừng vì có thể nhận tiền thưởng bắt được bọn cướp ở Hồ Tây, không ai thiết lo lắng cho vị đồng liêu của mình đang bị thương nặng. Vị tiểu nha hoàn cả buổi chiều làm việc trong nhà bếp, mà lòng luôn hướng vào Tây viện. Nàng cảm thấy có lỗi vì đã liên lụy người bên Tây Viện đó. Có lẽ làm xong việc nàng nên ghé qua xem hắn một chút. Nàng thở dài, cảm thấy trong lòng ngổn ngang.
Trung Lương tỉnh dậy thấy mình nằm sấp trong phòng, toàn thân đau nhức. Khắp người anh băng bó toàn là vải trắng, bộ quan phục đã bị xé nát tự lúc nào. Anh giơ tay lên nhìn chằm chằm, dường như anh đã vuột tay khỏi thứ gì quý giá lắm. Anh ngẩn ngơ, không thể nhớ ra rõ ràng mọi việc sau khi bị chém. Mau chóng kết thúc vụ quyết đấu, bị đưa về phòng, có đại phu ... rồi sau đó mọi việc cứ mờ mịt. Cảm thấy khát khô cổ, anh ngồi dậy tính rót chút nước uống. Một cơn đau rát xẻ từ vai trái của anh xuống từ thắt lưng bên phải, cảm giác rất rõ ràng.
Anh vô lực buông tay xuống. Tại sao lại sơ suất đưa lưng cho người ta chém như vậy. Lúc đó dường như anh hành động còn nhanh hơn suy nghĩ. Một hình ảnh thoáng qua trong đầu, gương mặt nhỏ nhắn với mái tóc búi hai bên lo lắng nhìn anh, nắm lấy tay anh. Trung Lương khẽ mỉm cười, một đao này bị chém cũng đáng lắm.
Bách thúc, lão đầu trông coi việc vặt trong nha môn đi ngang qua, thấy Trung Lương ngồi dậy cũng mau chóng chạy vào phòng.
-Phan Bổ đầu, ngài đã tỉnh! – Lão quan tâm chạy đến, đỡ anh ngồi ngay ngắn lại.
-Bách thúc, bây giờ là lúc nào rồi? – Anh hỏi, cảm thấy giọng mình khản đặc.
-Ngài ngất đi cũng chẳng bao lâu, chỉ mới vài canh giờ. Bây giờ trời mới về chiều.
Bách thúc tinh tế rót cho anh một tách trà. Anh uống vào cảm thấy giọng mình đỡ khản đặc hơn.
-Bọn ác tặc đó ... ?
-Đã bị Tăng đại nhân nhốt vào đại lao rồi. – Bách thúc nhanh chóng tiếp lời. – Ngài vui lắm vì bọn chúng là bọn cướp Hồ Tây khét tiếng. Tăng tri phủ cứ lẩm bẩm mãi không thôi “Một tên là một trăm lượng, bảy tên thì bảy trăm lượng”, vậy đó! – Bách thúc giả vờ điệu bộ cười sung sướng của Tăng tri phủ , nụ cười móm mém của lão nhân càng đặc biệt tức cười hơn.
-Là bọn cướp có lệnh truy nã, hèn chi lại hung hãn đến vậy ... Khoan đã, bọn chúng không phải có tám tên sao? – Trung Lương chợt tỉnh nhớ lại.
-Dạ không, bọn chúng chỉ có bảy tên. Một tên đã chết, hai tên bị thương nặng, bốn tên bị bắt sống. – Bách thúc thật thà kể lại.
-Vậy là có một tên đã chạy thoát ngay từ đầu rồi. – Trung Lương bực tức đấm vào vạt giường.
Anh cẩn thận tính toán lại không ngờ trong bọn có một tên nhát gang. Hắn không dám nhảy xuống, nên đứng trên nóc nhà thầm quan sát hết tình hình. “Liệu hắn có quay về báo lại với đồng bọn không?” Anh trầm tư suy nghĩ, chợt nhớ mình vẫn còn vấn đề phải hỏi.
-À ... Bách thúc nè ... à ... còn vị tiểu cô nương kia? – Trung Lương ngập ngừng cảm thấy khó mở lời.
-Đó là Tiểu Đào Hồng, nha hoàn bên phủ của Tăng đại nhân. – Bách thúc nhanh nhảu trả lời.
-Ờ ... cô ta có bị sao không?
-Có – Bách thúc lại trả lời nhanh chóng.
-Hả , cô ta bị làm sao? – Trung Lương bị lời của lão làm cho chấn động.
-Cô ta bị Phan bổ đầu ngài nắm chặt tay không buông. Dù đã ngất đi rồi vẫn nắm lấy tay người ta. Bọn ta phải mấy người cố sức, mới giúp được Tiểu Hồng Đào rút tay ra được. – Lão nhân móm mém cười. Rõ ràng là có ý trêu chọc.
-Bách thúc ... lão ... thật là biết doạ người! – Trung Lương thở phào, nhẹ người.
-Ha ha ha ... đúng là chuyện của tuổi trẻ. Phan bổ đầu, ngài mới trở về có một ngày mà đã nắm được tay con gái người ta rồi. Hành động quả là nhanh nhảu thật! – Bách thúc cười rộ vẫn không ngừng chọc ghẹo.
-Làm gì có chuyện đó. – Trung Lương cảm thấy mặt có chút nóng bừng, vội vàng phủ nhận. – Tại hạ chỉ là thấy cô nương yếu ớt, lại ít nói, bị người ta trêu chọc nên mới ra tay giải vây thôi.
-Ít nói? – Từ thúc ngưng cười, có chút áy náy. – Đại nhân ... Tiểu Đào Hồng là một cô gái câm đó!
-Bị câm sao? – Trung Lương ngạc nhiên hỏi lại.
Anh nhớ đến lần đầu tiên gặp nàng, rồi sau đó gặp nàng trong con hẻm nhỏ. Giọt nước mắt lặng lẽ rớt xuống, nàng im lặng không thể phân trần lấy lời nào. Trái tim Trung Lương nhói thêm một cái. Hóa ra là một tiểu nữ đáng thương, anh thấy càng muốn bảo bọc che chở cho nàng hơn.
“Tiểu Đào Hồng, Tiểu Đào Hồng. Dáng người nhỏ nhắn thướt tha. Bàn tay mềm mại, môi hồng xinh xinh ...” Phan bổ đầu đang chìm đắm trong suy tưởng thì có tiếng huyên náo bên ngoài vọng tới.
-Để ta ra ngoài xem có chuyện gì? – Bách thúc vội vàng bước ra cửa. – Ai lại cả gan xông vào nhà môn làm loạn?!
Trung Lương bị đẩy về với thực tại. Tiếng huyên náo ồn ào đến như vậy rõ là nha môn đã xảy ra chuyện. Anh nhanh chóng đứng dậy, lấy một bộ y phục sạch sẽ ra mặc vào chỉnh tề. “Trong mọi tình huống đều phải giữ mình sạch sẽ.” Anh lẩm bẩm lại lời của phụ thân dạy bảo ngày xưa. Mỗi động tác anh giơ tay, hạ xuống đều mang đến một cơn đau đớn cực kỳ. Vừa đi ra tới cửa, anh lại trong thấy dáng của nữ tử áo hồng. Trái tim anh đập mạnh. Muôn lời, vạn ngữ muốn nói đều không biết bắt đầu từ đâu. Hai người cứ đứng nhìn nhau trong hành lang, thời gian như ngưng động ngừng trôi.
-Phan bổ đầu, Phan bổ đầu! Không xong rồi, bọn kẻ cướp Hồ Tây đang xông vào nha môn náo loạn đòi người. Bọn chúng có đến mấy chục tên mà thủ vệ coi chừng không chống lại được.
Bách thúc già nua hớt hải chạy vào báo tin. Bình thường lão bước đi khập khểnh, vậy mà hôm nay lại chạy nhanh như vậy. Trung Lương cảm thấy đau đầu. “Quả nhiên là tên chạy thoát đã kéo đồng bọn đến rồi. Chỉ là không ngờ đến nhanh như vậy!” Trung Lương than thầm. Liếc nhìn Tiểu Đào Hồng và Bách thúc, anh không thể thôi thở dài. Quay vào phòng cầm lấy khoái đao và chùm chìa khóa, Trung Lương đi ra phân phó.
-Cầm lấy chìa khóa này, đi vào trong đại lao rồi tự khóa cửa lại. Đại lao là nơi chắc chắn nhất trong nha môn. Dù muốn, chúng cũng khó có thể tiến vào được. – Trung Lương cầm chùm chìa khóa giao cho Tiểu Đào Hồng. – Bách thúc, thúc biết đường, vậy nên hãy đi đến chuồng ngựa, lấy con khoái mã chạy nhanh nhất, đến phía bắc thành, cầu cứu quân giữ thành của Từ Thái tướng quân. Chỉ với bao nhiêu đây nhân lực, e rằng không giữ nổi nha môn.
Bách thúc nhanh nhẹn gật đầu một cái, rồi đi ngay đến phía chuồng ngựa. Trung Lương nhìn theo bóng lão khuất xa. Anh xoay người lại chạm phải ánh mắt lo lắng của Tiểu Đào Hồng.
-Hãy vào trong kia núp kỹ đi! Đừng lo lắng gì cả, sẽ không có gì xảy ra đâu.
Trung Lương dằn xuống cơn lo âu, mỉm cười trấn an nàng. Nhưng đôi chân mày nhíu mạnh, tạo thành một rãnh sâu trên trán, lại tố cáo anh.
Rồi anh không dám nhìn nàng nữa, xoay lưng bỏ đi về phía Đông môn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook