Lấp Lánh Ánh Mai
Chương 12


Phùng Y Đàm thức dậy sớm, cô mở mắt tỉnh dậy nhìn thấy mình đang được anh ôm chặt trong lòng trên người cô chỉ mặc một chiếc ái sơ mi mỏng tanh, theo kích cở áo này thì là của anh thì phải.

Cơ thể hai người dính sát nhau do cô không mặc nội y nên cảm giác rất mát mẻ không quen, Y Đàm im lặng ngắm nhìn khuôn mặt phóng đại sát gần của Dương Vũ.

Đây là lần đầu tiên sau hai kiếp cô nhìn thấy dáng vẻ thoải mái khi ngủ của anh như vậy, hai hàng lông mày của anh dày đen nhưng không quá đậm vừa đủ phù hợp với cấu trúc khuôn mặt, cái mũi cao cao không to cũng không nhỏ vừa vặn tạo điểm nhấn khi người ta nhìn vào, ngón tay Y Đàm nhẹ chạm vào đôi mắt đang nhắm chặt của anh.

Cô nhớ lại vì đôi mắt này cô mới rung động với anh đôi mắt anh nhìn vào thì rất vô hồn nhưng mấy ai biết ẩn sâu ánh mắt vô hồn này chất chứa bao cảm xúc thế nào đâu, ánh mắt sâu thẩm cô đơn nhưng lại có một chút vẻ yếu mềm mỏng manh.

Y Đàm nhớ lại như anh bị tai nạn đôi mắt này đã bị mảnh kính vỡ hủy hoại như thế nào, lúc đó là cô đưa anh vào bệnh viện cô không kịp cứu anh.

Cô nhớ cô ôm khuôn mặt đầy máu của Dương Vũ mà khóc đến nước mắt phủ đầy gương mặt, khóc đến nghẹn cả họng không.


Hai ngón tay cô chạm vào đôi môi hồng của anh, đến đây đoạn ký ức vào đêm hôm đó lại hiện lên.

" Cô là ai? "
Trịnh Dương Vũ cả người nồng nặc mùi rượu tây mắt nhắm mắt mở được Y Đàm dìu lên phòng, anh thấy cô không trả lời câu hỏi của mình do cơn say lại thêm tính khí thất thường của mình anh đem cô đẩy ra, tự mình dựa tường đi vào phòng.

Y Đàm im lặng đi theo sau anh, Trịnh Dương Vũ đi đến cạnh giường rồi ngã người xuống, Y Đàm đi tới đem anh lật người dậy lấy gối lót đầu cho anh, nhìn sắc mặt đỏ lè nhăn nhó của anh cô đau lòng lắm.

Cô đưa tay lên chạm vào một bên má anh xoa xoa, cô yêu người đàn ông này rất nhiều con người của cô không dễ đặt tình cảm vào một người nhưng khi cô đã lỡ đặt vào rồi thì định sẵn cô cả đời vĩnh viễn chỉ có riêng mình người đó.

" Dương Vũ anh sao phải đau khổ như vậy? "
Cô đau lòng ánh mắt buồn ươm nhìn anh đang mơ hồ, Trịnh Dương Vũ bất ngờ mở hai mắt tỉnh dậy anh đem cô kéo xuống giường, hai tay giữ lấy hai bàn tay cô.

" Phùng Y Đàm cô to gan lắm dám đụng vào người tôi "
" Cô muốn nhân lúc tôi say mà leo lên giường tôi chứ gì? "
" Được! Được! Tôi cho cô tọai nguyện ! "
Amh hung hăng hôn lấy môi cô, Y Đàm hoảng sợ bị anh đè giữ cô cố gắng chống cự nhưng sức anh quá lớn, Y Đàm bị hôn rất mạnh bạo một nụ hôn không có chút tình cảm nào cả mà toàn sự tức giận chiếm hữu.

Cô vùng vẩy cố hết sức đem anh đẩy ra, cô sợ hãi dựng người ngồi dậy dùng hai tay chùi môi của mình, cô ấm ức đau lòng.

" Sao? Ghê tởm vì bị tôi hôn à? Ha cô diễn trò cho xem không phải cô nói cô yêu tôi sao? "
Y Đàm đau lòng nhìn anh, anh đang khinh thường cô anh ghét cô đến vậy sao? Rốt cuộc cô đã làm gì có lỗi với anh?
Vì cô yêu anh ư?

Cô bật khóc nức nở, Trịnh Dương Vũ cảm thấy cô đang nước mắt cá sấu bộ dạng yếu được này là đang diễn cho anh xem muốn được anh thương hại?
Anh vồ tới giữ lấy đầu cô mà đè xuống nụ hôn, cô một lần nữa bị anh cưỡng hôn, hai bàn tay mỏng manh đang cố gắng chống cự.

Trịnh Dương Vũ càng hôn càng bạo đem cả lưỡi mình luồng vào trọng miệng cô không một chút nương tình mà mút lấy lưỡi của cô.

Y Đàm cố ý cắn môi anh làm môi dưới anh bị chảy máu nhưng anh nhất quyết không dừng, cô bị anh hôn đến mất sức dần dần đầu hàng đôi mắt cô hiện giờ đã ngập nước mắt.

Lúc anh chịu buông tha cho cô đã bị cô cho ăn một cái tát đau đớn.

" Trịnh Dương Vũ anh tỉnh táo lại đi tôi là con người chứ không phải đồ vật để anh chơi đùa "
" Anh ỷ tôi yêu anh nên lần nào cũng mặc sức xỉ nhục tôi dày vò tôi! hức!.

hức tôi làm gì sai chứ?!.

hức vì tôi yêu anh nên tôi sai ư?"

" Ha anh đúng là đồ khốn tôi ghét anh! "
Cô uất ức đau lòng mà chạy đi để lại anh một mình ngồi thất thần trong phòng.

Anh sờ lên chỗ bị tát, nhớ lại vẻ mặt đau buồn của Y Đàm tự nhiên trái tim anh nó trở nên đau nhói, anh bật cười ngờ nghệch đứng dậy cầm đồ vậy mà đập xuống.

Cô là cái gì mà dám nói những lời như vậy với anh, cô tưởng anh cần cô à? Không phải chỉ hôn thôi sao anh đáp ứng đều cô muốn mà không phải sai
" Phùng Y Đàm! Phùng Y Đàm! Aaaaaaaa! "
" Ha Ha ha Ha Ha Ha Ha "
Anh cười điên loạn rồi ngã xuống nền đất dựa vào giường ôm mặt tự dằn vặt bản thân mình.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương