Lão Xà Tu Tiên Truyện Truyện Chữ
Chapter 68: Hồi mã thương, đại chiến kim đan

Bàn Sơn lão tổ, người sáng lập Bàn Sơn Tông, năm xưa đã đạt đến kim đan kỳ đại viên mãn, chỉ còn một bước nữa là có thể kết thành Nguyên Anh.

Nhưng nghe nói trong quá trình đột phá đã bị Thiên Ma ngoại vực nhập thể, kết anh thất bại dẫn đến thân tử đạo tiêu!

Đây cũng là một nhân vật truyền kỳ trong lịch sử của Sở Quốc.

Hà Lạc Hoa không nhìn nhầm, đây đúng là thi thể của Bàn Sơn lão tổ, người đã mất tích thời gian trước. Không ngờ thi thể lại bị con chó kia đánh cắp.

"Mụ già, làm người thì nên chừa đường lui, ta khuyên ngươi đừng ép ta đi tới bước đường cùng, bằng không cả hai chúng ta sẽ chết chung. Mạng chó của ta không đáng giá, nhưng mạng ngươi thì quý giá lắm đấy. Nghĩ kỹ mà xem!" Hắc Hoàng cười xảo quyệt nói.

Đồng thời, hắn bí mật truyền âm cho Hứa Hắc: "Hứa Hắc, ngươi đi trước, ta sẽ giữ chân bà ta."

Hứa Hắc nhìn Hà Lạc Hoa thật sâu, thấy bà không có dấu hiệu gì muốn rút lui, nó bèn gật đầu, chui xuống đất chuẩn bị rời đi.

Nó chợt dừng lại và hỏi: "Thi thể của Bàn Sơn lão tổ này....."

"Yên tâm, ta đã luyện chế nó thành một con rối. Tuy rằng chưa hoàn toàn điều khiển được, nhưng vẫn có thể sử dụng một vài pháp thuật nhỏ để hù dọa người khác."

Hắc Hoàng cười, không kiên nhẫn xua tay: "Đi đi! Đừng dong dài như đàn bà! Trên người ngươi có dấu vết của thần thức, lúc nãy ta đã xóa bỏ cho ngươi. Vừa rồi bảo ngươi đừng chạy nhanh thế, làm ta phải đuổi theo ngươi cả nửa ngày!"

Nghe vậy, Hứa Hắc trong lòng chấn động.

Thảo nào Hắc Hoàng bảo nó chờ một chút, hóa ra là để xóa dấu vết thần thức trên người nó.

"Lão cẩu này sao không nói sớm hơn." Hứa Hắc lẩm bẩm trong lòng, rồi nhanh chóng chạy xa.

Hắc Hoàng vẫn đứng tại chỗ, còn bà lão kia cũng không đuổi theo, chỉ chăm chú nhìn chằm chằm thi thể của Bàn Sơn lão tổ, không chút động tĩnh.

Lúc thi thể xuất hiện, nó đã phá vỡ Đại La Kim Bát của bà, chứng tỏ thi thể vẫn phát huy được một phần uy lực.

Đây là một lão quái vật kim đan kỳ đại viên mãn, nửa bước nguyên anh. Dù chỉ là thi thể, nhưng khí thế tỏa ra cũng đủ khiến bà phải khiếp sợ.

"Bọn chúng định dọa ta hay thực sự có chút bản lĩnh?" Hà Lạc Hoa nheo mắt, lạnh lùng nói.

........

Trong lúc đó, Hứa Hắc đã thoát khỏi phạm vi cảm giác của kim đan kỳ, nhưng lại có chút do dự.

"Ta bỏ chạy thế này có phải là không có nghĩa khí lắm không?"

"Nhưng nếu ta ở lại cũng chẳng giúp được gì, ngược lại còn liên lụy hắn."

Hứa Hắc nghĩ về con voi hoang dã khổng lồ. Nếu nó xuất hiện, liệu có thể giúp đỡ chăng?

Nghĩ tới nghĩ lui, nó quyết định không đợi nữa.Chờ đến khi con voi khổng lồ tới thì có lẽ mọi chuyện đã quá muộn.

Hơn nữa Tử Hà Môn cũng có rất nhiều cao thủ. Nó làm được thì người khác cũng làm được.

"Chết tiệt! Giá như ta mạnh hơn một chút thì tốt rồi." Hứa Hắc tự hận trong lòng.

Suy cho cùng, vấn đề vẫn nằm ở thực lực. Hứa Hắc từng nghĩ bản thân đã tiến bộ rất nhanh. Song, so với cường giả thực sự thì vẫn còn quá yếu.

Nó suy nghĩ một lát, rồi không chạy xa ngay lập tức, mà tìm một cái hang ẩn nấp.

“Hắc Hoàng tuy rằng đáng giận, nhưng hắn cũng không thể chết, ta cần thiết làm điểm cái gì, nhưng mà ta lại có thể làm cái gì đây?”

Trong lòng Hứa Hắc nóng nảy bất an, nó thở sâu, làm chính mình nhanh chóng mà bình tĩnh lại, tự hỏi đối sách.

Át chủ bài có sát thương lớn nhất trên người nó cũng chính là lớp vảy trên đuôi.

Nhưng nghe Hắc Hoàng nói qua vảy nó đối phó trúc cơ kỳ thì tạm được, còn đối phó với tu sĩ kim đan kỳ thì rất miễn cưỡng.

Sau đó là Yêu Thần Đỉnh bí ẩn. Nhưng vật này chỉ hỗ trợ, giúp nó nhanh chóng tiêu hóa mọi thứ nuốt vào bụng.

Hứa Hắc biết Yêu Thần Đỉnh còn nhiều tác dụng, nhưng nó chưa tìm hiểu hết được.

"Ta còn có thủ đoạn gì nữa không?"

Bên kia, Hắc Hoàng thấy Hứa Hắc đã đi xa, còn bà già trước mặt vẫn chưa động thủ.

Hắn thở phào nhẹ nhõm, cười lạnh nói: "Mụ già, ta không chơi với ngươi nữa, lần sau gặp lại."

Hắn nhảy lui lại, định rời đi.

Thi thể của Bàn Sơn lão tổ cũng nhảy lui theo, động tác đồng bộ với Hắc Hoàng.

Ngay khoảnh khắc họ lui về phía sau.

Ánh mắt của Hà Lạc Hoa đột nhiên ngưng lại, bà búng tay bắn ra một chiếc ngân châm xuyên qua không gian, ngay lập tức bay tới phía sau Hắc Hoàng.

"Gâu!"

Hắc Hoàng hét lớn một tiếng. Ngay lập tức, thi thể của Bàn Sơn lão tổ xuất hiện phía sau hắn, há miệng phun ra một luồng sương mù màu tím đặc quánh, ăn mòn sạch sẽ chiếc ngân châm.

Sương mù màu tím nhanh chóng khuếch tán, hóa thành một cái đầu lâu màu tím khổng lồ ăn mòn mọi thứ xung quanh, lao thẳng về phía Hà Lạc Hoa.

"Bàn Sơn lão tổ sao lại biết thuật pháp này? Ngươi là ma đạo tu sĩ đúng chứ!" Hà Lạc Hoa nhìn chằm chằm vào đám sương mù màu tím, lạnh nhạt hỏi.

Hắc Hoàng cười lạnh: "Ma đạo chính đạo gì đó, miễn sao có thể giết người là được!"

"Hừ, quả thật là tà ma!"

Hà Lạc Hoa vung tay áo, tạo ra một luồng ánh sáng vàng rực rỡ, hình thành những đợt sóng khí lộng lẫy lao về đầu lâu màu tím.

Ngay lúc hai bên sắp va chạm.

Cái đầu lâu màu tím đột nhiên biến mất trong hư không, cả sương mù màu tím cũng biến mất theo.

Cứ như tất cả chỉ là ảo giác.

Cùng lúc đó, Hắc Hoàng cũng biến mất.

Sắc mặt Hà Lạc Hoa lập tức vặn vẹo: "Dám chơi ta!"

Bà lập tức lao về phía Hắc Hoàng với cơn giận ngút trời.

Giờ phút này, Hắc Hoàng đang khiêng thi thể của Bàn Sơn lão tổ chạy như điên băng qua núi rừng, chân hắn gần như bốc khói.

"Con mẹ nó! Kim đan trong thi thể này chỉ còn một chút như móng tay, không đủ để dùng. Nhiều nhất ba pháp thuật là hết. Ta phải chơi thế nào đây?"

Hắc Hoàng thầm mắng trong lòng, cảm thấy khổ sở.

Sương mù màu tím vừa rồi chỉ là hù dọa, chỉ có lúc đầu là có chút uy lực, còn lại đều là chiêu trò.

Muốn đối phó với tu sĩ kim đan kỳ, chỉ có thể dựa vào việc tiêu hao kim đan mới có thể thi triển pháp thuật.

Nhưng sau bao nhiêu năm, kim đan trong thi thể của Bàn Sơn lão tổ đã khô quắt từ lâu, chỉ còn lại rất ít năng lượng.

Cảm nhận được cơn giận dữ đang ập tới từ phía sau, Hắc Hoàng cắn răng chạy như điên.

"Đáng tiếc, nếu có thể luyện thi thể thành con rối tự hoạt động thì tốt rồi. Nhưng tu vi của ta vẫn chưa đủ."

Hắc Hoàng vừa chạy vừa suy nghĩ pháp thuật để thoát thân. Kim đan còn rất ít nên hắn phải tính toán thật cẩn thận từng chiêu một.

"La Sinh Môn? Không được, chiêu này quá mạnh, kim đan sẽ hết sạch trước khi thi triển ra."

"Bách Quỷ Dạ Hành? Cũng không được, chiêu này chỉ có thổ linh căn mới thi triển được."

Trong khi Hắc Hoàng đang cấp tốc suy nghĩ thì cảm giác nguy cơ từ phía sau truyền tới.

Ba thanh phi kiếm bay thẳng đến lưng hắn.

"Trấn Hồn Khúc!"

Hắc Hoàng nghiến răng, bụng Bàn Sơn lão tổ phồng lên, kim đan bên trong đã khô héo lập tức co lại một phần ba.

Ngay sau đó, một tiếng quỷ khóc sắc bén phát ra từ miệng hắn, hình thành một làn sóng âm đáng sợ vang dội và ập thẳng về phía sau.

“Ù ù ù!!!”

Sắc mặt Hà Lạc Hoa trở nên tái nhợt, khóe miệng chảy máu, nhưng ba thanh phi kiếm của bà không chậm lại, chỉ một vòng xoay đã đâm thẳng vào người Hắc Hoàng, khiến cơ thể hắn nát ra thành tám mảnh.

Ngay lập tức thân thể Hắc Hoàng dừng lại, hơi thở của hắn yếu đi rõ rệt, bước chân lảo đảo, tốc độ chạy trốn cũng chậm lại đáng kể.

“Chết tiệt! Con mụ này thà bị thương cũng muốn tấn công ta. Chiêu vừa rồi đã làm kim đan trong cơ thể co lại một phần ba, chỉ cần thêm hai lần nữa là hết sạch.” Sắc mặt Hắc Hoàng trở nên u ám.

Nguy hiểm lớn nhất lúc này là hắn đã bị trọng thương.

Nếu bị tấn công thêm hai lần nữa, hắn sẽ không thể cầm cự. Dù cho nguyên thần có thoát ra, hắn cũng phải ngủ cả ngàn năm mới có thể tỉnh lại.

Sát khí trong mắt Hà Lạc Hoa bùng lên, con chó già này đã trở thành mối đe dọa quá lớn, cần phải tiêu diệt ngay lập tức!

"Chết đi!"

Bà búng ngón tay, ba thanh phi kiếm một lần nữa bay lên không trung, đâm thẳng về phía lưng Hắc Hoàng.

Nhưng đúng lúc này.

Sắc mặt Hà Lạc Hoa đột nhiên thay đổi, ba thanh phi kiếm của nàng nhanh chóng quay trở lại. Vô số vảy nhỏ bắn ra từ bên dưới lòng đất, lập tức phóng lên 30 chiếc.

Thời điểm bắn ra vô cùng khéo, đúng vào lúc sau khi bà bị trấn hồn khúc đánh trúng.

“Keng keng keng……”

Phi kiếm của nàng xoay ngang chắn đỡ, tia lửa kim loại văng khắp nơi, chặn đứng toàn bộ vảy hắc kim dưới đất.

Nhưng điều khiến Hà Lạc Hoa kinh ngạc là, trên những thanh phi kiếm của nàng xuất hiện vô số lỗ thủng nhỏ li ti do chiếc vảy gây ra.

“Đây là loại ám khí gì vậy?”

Hà Lạc Hoa không thể tin nổi, nhìn chằm chằm vào những chiếc vảy nằm rải rác trên mặt đất.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương