Lão Xà Tu Tiên Truyện Truyện Chữ
Chapter 66: Đệ nhất thiên kiêu của Tử Hà Môn

Hoàng Vũ, luyện khí tầng bảy, nàng là một nội môn đệ tử.

Khác hẳn với các thiên kiêu mỹ nữ khác, Hoàng Vũ có vẻ ngoài khá bình thường. Làn da màu nâu sẫm do phơi nắng, ngũ quan tuy hài hòa nhưng nàng không trang điểm, trên người cũng không có bất kỳ trang sức nào.

Hoàng Vũ từ nhỏ đã lớn lên trong một gia đình nông dân, quen thuộc với việc chăn bò, làm ruộng. Nếu không nhờ sở hữu một thổ linh căn hiếm có, được một trưởng lão của Tử Hà Môn để mắt tới, có lẽ nàng sẽ không bao giờ trở thành tu sĩ.

Trưởng lão đó đã từng dự đoán, với thiên phú của Hoàng Vũ, nàng có thể đạt đến trúc cơ chỉ trong vòng ba năm và sẽ trở thành thiên kiêu số một của Tử Hà Môn trong vòng trăm năm qua.

Trên thực tế, đã trôi qua năm năm kể từ khi nàng nhập môn, nàng vẫn chỉ dừng lại luyện khí kỳ tầng bảy.

Nguyên nhân chủ yếu là do nàng không muốn tu luyện Tử Hà Công, còn khinh thường những nam tu luôn cố lấy lòng nàng. Dần dần nàng bị đồng môn xa lánh, bị vị trưởng lão kia lãng quên, trở thành một đệ tử tầm thường nhất.

"Hoàng Vũ, tại sao cả người toàn vết thương thế kia?"

"Hoàng Vũ, ngươi vất vả săn giết yêu thú để thu hoạch nội đan, không bằng tìm một người song tu, sao phải khổ vậy chứ?"

"Thật phí phạm thiên phú của ngươi!"

.........

Mỗi lần nàng săn xong yêu thú và chật vật trở về, luôn bị một số nữ đệ tử khác chế giễu. Họ tụ tập thành nhóm, suốt ngày bàn tính có cách nào để lấy được lợi ích từ tay các nam tu sĩ hoặc làm thế nào để tiếp cận thiên kiêu bên ngoài.

Ngược lại, Hoàng Vũ vẫn một mình lặng lẽ cầm vũ khí, hướng về ngọn núi lớn.

Từ thiên kiêu được mọi người chú ý đến kẻ bị lãng quên, trở thành người bình thường trong vòng năm năm, Hoàng Vũ đã trải qua tất cả.

Hiện tại, không ai còn quan tâm đến nàng nữa. Nữ tử từng là thiên kiêu số một của Tử Hà Môn giờ chỉ là một trò cười.

Nhưng hôm nay, ánh mắt của Hoàng Vũ lại sáng ngời hơn bao giờ hết.

"30 vạn điểm cống hiến! Chỉ cần đạt được số điểm này, ta nhất định có thể trúc cơ trong vòng một năm."

"Đến lúc đó, ta có thể đổi được quyển Liên Sơn Tuyệt Hác sau hai năm tích góp và rời khỏi Tử Hà Môn! Đây là cơ duyên của ta, cuộc đời này có lẽ chỉ có một lần. Ta nhất định phải tìm được yêu ma kia."

Hoàng Vũ cầm cảm ứng phù trong tay, di chuyển với tốc độ nhanh hơn cả những trưởng lão trúc cơ.

Nàng biết rõ, đối phương chắc chắn đang ẩn nấp ở nơi nào đó gần đây, đang tìm cách phá giải đại trận bên ngoài.

........

Cùng lúc đó.

Hứa Hắc đang điều khiển những con thằn lằn nhỏ đang liên tục truyền về cho nó các hình ảnh từ xa. Nó thấy nhiều nữ tu sĩ đang cầm linh phù màu trắng, di chuyển khắp nơi.

"Đây là sinh cơ cảm ứng phù!" Hứa Hắc kinh ngạc thốt lên.

Nó từng nghe Hắc Hoàng nhắc tới, loại phù này có thể phát hiện ẩn thân phù. Ngoài hiển ảnh chi trần, sinh cơ cảm ứng phù cũng là một trong những phương pháp hiệu quả nhất.

"Hứa Hắc, ngươi phải chú ý không được để bất kỳ ai đến gần phạm vi 10 mét của chúng ta."

Hắc Hoàng lúc này đang chăm chú nhìn vào một điểm trên màn sáng, nghiên cứu cẩn thận, giọng nói đầy nghiêm trọng.

"Ta hiểu rồi."

Hứa Hắc hít một hơi sâu, ánh mắt trở nên lạnh lùng và tàn nhẫn.

Thời gian chậm rãi trôi qua.

Mặc dù Tử Hà Môn có diện tích rất lớn, nhưng với tốc độ di chuyển nhanh của hàng trăm người, từng khu vực bị loại bỏ dần khỏi cuộc tìm kiếm, chỉ còn lại rất ít nơi chưa được thăm dò.

Hứa Hắc không phải chỉ đứng yên không làm gì. Nó đã bố trí rất nhiều con rối trong Tử Hà Môn. Mỗi khi có ai đến gần khu vực của nó, nó sẽ điều khiển một con rối ở nơi khác gây ra chút động tĩnh, đánh lạc hướng họ.

Không ít nữ đệ tử hô lên, vội vàng bóp nát linh phù để Hà Lạc Hoa đến điều tra, kết quả phát hiện lại bị lừa, không khỏi thẹn quá thành giận.

"Con rối. Lại là con rối!"

Nhiều nữ đệ tử đã bị lừa bởi mưu kế này, trong cơn tức giận, họ thề sẽ lục soát kỹ càng từng góc nhỏ một lần nữa.

Hứa Hắc tiếp tục dùng con rối để giữ chân những kẻ đến gần, nhưng số lượng con rối của nó đã giảm dần. Ban đầu có gần trăm con, giờ chỉ còn lại mười con, tất cả đều là những con rối mạnh nhất.

"Nhanh lên! Chỉ nửa nén nhang nữa thôi, Tiểu Hứa Tử, cố gắng lên." Hắc Hoàng nói với sự hưng phấn.

"Ta biết." Hứa Hắc trả lời.

Cuối cùng, trong quá trình một tu sĩ trúc cơ đang tiến lại gần, Hứa Hắc đã sử dụng tất cả những con rối còn lại để gây sự chú ý ở nơi khác. Nhờ đó nó đã kéo dài khoảng thời gian quý báu, nhưng giờ nó không còn bất kỳ con rối nào nữa.

Trong tay nó chỉ còn lại một con rắn nhỏ dùng để dò xét, không có sức chiến đấu.

"Chết tiệt! Phải chi ta chuẩn bị thêm nhiều con rối hơn." Hứa Hắc thầm bực bội, nhưng không thể thay đổi được gì.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút.

Hứa Hắc có thể cảm nhận được sự hồi hộp trong mắt Hắc Hoàng, khi tốc độ tay của nó ngày càng nhanh hơn, dấu hiệu cho thấy màn chắn sắp được phá giải.

"Nhanh lên, Hứa Hắc. Khi ta ra lệnh, ngươi phải lao thẳng về hướng này, không cần do dự."

"Ta hiểu rồi."

Lúc này, Hứa Hắc nghe thấy có người đang đến gần. Nó điều chỉnh con rắn nhỏ để quan sát và nhận ra đó là một nữ đệ tử với mái tóc ngắn, mặc trang phục giản dị, làn da màu nâu sẫm, nhìn từ xa trông giống như một nam tử.

Nàng này chính là Hoàng Vũ, người đã thu hút sự chú ý của Hứa Hắc từ sớm. Nàng nắm trong tay cảm ứng phù, thân thể được bảo vệ bởi một lớp áo giáp màu nâu của pháp thuật Hậu Thổ Khải Giáp, năm tấm chắn xoay quanh.

Khi nàng tiến gần hơn, Hứa Hắc đã sẵn sàng tấn công, quyết không để nàng tiến vào phạm vi 10 mét. Nhưng khi chỉ còn cách nó vài bước chân, Hoàng Vũ đột nhiên dừng lại. Nàng cảm thấy nguy cơ đến mức cực hạn.

Với kinh nghiệm dày dặn từ những lần chiến đấu sinh tử, Hoàng Vũ biết rằng nơi này không hề an toàn.

"30 vạn điểm cống hiến, 30 vạn!"

"Nhưng nếu ta chết, thì 30 vạn đó có ý nghĩa gì với ta?"

Sắc mặt Hoàng Vũ tái nhợt, hơi thở dồn dập, chiếc áo bạch y giản dị trên người đã thấm đẫm mồ hôi.

Bình tĩnh, khiêm tốn là yếu tố sinh tồn hàng đầu!

Ngạo mạn tự cao chính là nguyên nhân dẫn đến cái chết!

Nàng không giống những nữ đệ tử khác, như những bông hoa được bảo bọc trong nhà kính. Hoàng Vũ đã trải qua nhiều cuộc chiến sinh tử, mới hiểu rõ giá trị của sinh mạng.

Hoàng Vũ hít sâu, lùi lại một bước.

Đúng lúc đó, từ xa, vị nữ tu sĩ trúc cơ vừa bị mười con rối dẫn đi, cưỡi kiếm bay lại. Nàng nhìn Hoàng Vũ và hỏi: "Hoàng Vũ? Bên kia đã lục soát chưa?"

Người đến không chỉ có mình nàng, phía sau còn có một bà lão tang thương, đó chính là đại trưởng lão của Tử Hà Môn, một cường giả trúc cơ hậu kỳ.

Đây cũng là người mạnh nhất trong đội tìm kiếm.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương