Lão Xà Tu Tiên Truyện Truyện Chữ
Chapter 58: Ai bảo Hứa Bạch học luyện đan

“Đại yêu trúc cơ?”

Hoa Vân Thiên sắc mặt lập tức liền thay đổi.

Hứa Hắc cũng là tâm thần rung mạnh, nó gặp qua khá nhiều tu sĩ trúc cơ kỳ, còn yêu thú vẫn là lần đầu thấy. Hơn nữa nhìn tình hình này hiển nhiên không phải yêu thú trúc cơ bình thường.

Không trung nơi xa ù ù rung động giống như bánh xe nghiền quá, thiên địa lay động, chỉ thấy một con voi hoang dã khổng lồ mang theo cuồn cuộn gió yêu ma, đạp không mà đến, khí thế như trời sụp đất nứt.

“Trốn!”

Hoa Vân Thiên y như gặp ma, hắn túm hai người tu sĩ bên người hất văng tới phía con voi khổng lồ phía trước, đồng thời lui nhanh lại, sử dụng tốc độ cực nhanh chạy trốn về phương xa.

Các tu sĩ còn lại sôi nổi hoảng sợ, rốt cuộc bất chấp tụ lại một nhóm, tứ tán khắp nơi, tất cả đều chạy thục mạng.

Hai tu sĩ bị hắn quăng ra đang ở giữa không trung, chưa tới gần con voi khổng lồ thì đã bị khí thế khủng bố nghiền thành bột phấn, huyết nhục tan tành, con voi khổng lộ bước chân không ngừng, một bước ngàn trượng, hướng tới Hoa Vân Thiên điên cuồng đuổi theo.

“Này ít nhất là trúc cơ hậu kỳ, thậm chí là đại viên mãn!”

Hứa Hắc chỉ là dùng thằn lằn con quan sát một chút, trong lòng phán đoán.

Nó trăm triệu không nghĩ tới, bầy voi ma mút lông dài trông bình thường này lại kêu con voi khổng lồ tới giúp đỡ, việc này cũng thật đáng sợ.

Trong khu rừng này đến cùng là ẩn tàng biết bao sinh vật, chính Hứa Hắc cũng không rõ ràng lắm.

“Nào có lý cho ngươi chạy.”

Hứa Hắc đương nhiên sẽ không làm người nọ dễ dàng bỏ chạy đi, nó tâm niệm vừa động, Đại Địa Đinh phóng ra, nhắm ngay Hoa Vân Thiên phía trước.

Hoa Vân Thiên cũng là có cảm ứng được, khuôn mặt run rẩy, vội vàng hướng tới bên cạnh lệch khỏi quỹ đạo một chút.

Trong lúc hắn né tránh trong nháy mắt ấy, một cột đá bén nhọn dường như dán sát hắn mặt mà đâm ra tới.

Mặc dù không gây tổn thương cho hắn nhưng lại kéo chậm hắn tốc độ.

“Đại Địa Đinh!”

Hứa Hắc lại lần nữa thi triển, học cách của Diệp Hải Xuyên, nhắm chuẩn về phía Hoa Vân Thiên ngăn cản đối phương chạy trốn.

“Phốc phốc phốc!”

Từng cột đá phóng lên cao, Hoa Vân Thiên mỗi khi muốn di động, phía trước luôn là sẽ toát ra cột đá.

Chỉ như vậy một lát, khoảng cách hắn cùng con voi khổng lồ nháy mắt kéo gần.

“Tiểu nhân đê tiện vô sỉ!”

Hoa Vân Thiên muốn tức điên rồi, loại này pháp thuật căn bản không có khả năng lấy mạng hắn, đổi làm ngày thường, hắn thậm chí có thể ngược hướng truy tung ra đối phương vị trí, cũng cho lôi đình phản kích, nhưng mà hiện tại, hắn căn bản không dám.

Hắn còn chưa bao giờ có như vậy nghẹn khuất, bây giờ trong lòng hắn đã tràn ngập hận ý đối kia kẻ đã âm thầm ra tay kia.

“Đê tiện! Ngày nào đó ta chắc chắn đem ngươi bầm thây ngươi thành vạn mảnh!!”

Hiện tại thấy con voi khổng lồ càng ngày càng gần, Hoa Vân Thiên rốt cuộc không thể chịu đựng được, hắn bóp nát một cái ngọc bội màu vàng, bên ngoài thân dâng lên một cái kim sắc quang thuẫn.

Theo sau, hắn làm lơ sở hữu Đại Địa Đinh, xông thẳng về phía trước đi, chạy ra khỏi phạm vi thi pháp của Hứa Hắc.

Con voi khổng lồ cũng đuổi theo, một lát sau, hai người liền biến mất ở phương xa.

“Giúp ngươi kéo lâu như vậy, việc còn lại dựa vào ngươi.”

Hứa Hắc thầm nghĩ trong lòng.

Nó không chút do dự, nhanh chóng thả ra thằn lằn lớn đuổi theo hướng những người còn lại đang chạy trốn.

Nhóm người này tổng cộng mười người, lúc đầu bị chết ba người, sau đó lại chết hai người, bị Hoa Vân Thiên vứt ra đi hai người, còn dư lại ba người.

Hứa Hắc không chỉ có nhìn chằm chằm Hoa Vân Thiên, đồng thời nó cũng ở để ý ba người.

Hứa Hắc tự mình đuổi theo một người, một đám thằn lằn lớn chia ra đuổi theo hai người.

Đối với nhân loại, Hứa Hắc tự nhiên là ra sức đánh chó rơi xuống nước, có được cơ hội tuyệt đối sẽ không bỏ qua một tên.

Đến nỗi Hoa Vân Thiên sống hay chết, nó không quản được, nó đã làm đủ nhiều, còn lại giao cho con voi kia.

“Vụt!”

Hứa Hắc từ dưới đất chui lên, phun một ngụm lôi điện, đánh thẳng ra bên ngoài. Trong chớp mắt, tia sét đã thiêu cháy kẻ bay lơ lửng trên trời, ngăn cản người kia bị cây đinh ngầm đâm trúng và hóa thành than cốc.

Ở phía khác, hai người bỏ trốn bị một đàn thằn lằn lớn đuổi theo. Tiếng nổ vang rền, một kẻ đã chết, một kẻ khác chạy thoát.

Hứa Hắc nhanh chóng đuổi theo, chỉ trong mười nhịp thở, nó đã giải quyết kẻ kia.

"Đám cơ quan thú này vẫn chưa đủ mạnh."

Hứa Hắc thầm lắc đầu.

Nó phải nhanh chóng nắm bắt thời gian để điều khiển con rắn lớn và con ếch khổng lồ. Đây là những con rối có thể sánh với tu sĩ luyện khí kỳ đại viên mãn.

Thi thể của con voi ma mút có lông dài thì nó không dám tham vọng, nhưng việc tiêu diệt được một nhóm tu sĩ nhân loại và thu về một đống túi trữ vật đã đủ thoả mãn nó.

Hứa Hắc quay lại chiến trường, thu gom các túi trữ vật của tu sĩ bằng cách để con thằn lằn nhỏ ngậm mang về.

Đám voi đực hầu hết đã chết do bị trọng thương. Chỉ còn lại hai con voi sống sót, mỗi con chỉ còn chút hơi thở.

Hứa Hắc suy nghĩ một chút rồi quyết định giúp đỡ đến cùng. Nó lấy ra hai viên đan dược chữa thương từ túi trữ vật và đưa cho con thằn lằn nhỏ mang qua.

Hai con voi khổng lồ, có linh tính, dùng vòi cuốn lấy đan dược và nuốt vào, phát ra tiếng hí như để cảm ơn con thằn lằn.

Hứa Hắc âm thầm thở dài, bản thân nó không muốn lộ diện, nên để chúng cảm ơn con thằn lằn cũng được.

“Thấy các ngươi đáng thương nên giúp một phen, nhưng đừng tuyệt chủng, nếu không thì sau này chẳng còn gì để ăn nữa.” Hứa Hắc thầm nghĩ.

Từ xa vang lên tiếng động, con voi khổng lồ hoang dã đã quay trở lại.

Hứa Hắc không nán lại lâu, chỉ liếc nhìn từ xa rồi nhanh chóng rời đi.

Rời đi một đoạn xa, Hứa Hắc nghe thấy một tiếng kêu lớn vang lên.

“Vị bằng hữu âm thầm giúp đỡ, tộc Man Tượng chúng ta thiếu ngươi một ân tình, ngày sau nếu ngươi hiện thân, nhất định sẽ báo đáp ngươi.”

Tiếng này phát ra từ con voi khổng lồ hoang dã. Những sinh vật đại yêu như vậy đã có khả năng giao tiếp bằng ngôn ngữ.

Hứa Hắc thở dài. Ban đầu nó định đi săn, nhưng kết quả lại trở thành ân nhân. Điều này làm nó không khỏi cảm thấy bất ngờ.

Dù vậy, việc nhận được ân tình từ con voi khổng lồ không phải điều tồi tệ. Hy vọng trong những túi trữ vật mà nó thu được còn có thêm chút thịt yêu thú để làm thức ăn ngon, vậy thì lại càng tốt.

Lúc này, trong đầu Hứa Hắc lóe lên một ý nghĩ.

Con voi khổng lồ quay lại quá nhanh, chẳng lẽ Hoa Vân Thiên đã chết?

Nếu như thời gian ngắn như vậy, đối phương chắc chắn không thể chạy xa. Nếu nó quay lại hiện trường, biết đâu có thể giáng thêm một đao và thu thêm túi trữ vật.

Nhưng đột nhiên, Hứa Hắc lắc đầu, xóa bỏ ý nghĩ này. Lai lịch của Hoa Vân Thiên không nhỏ, nếu hắn là đệ tử của tu sĩ kim đan kỳ, việc mò đến gần thi thể có khả năng sẽ gặp nguy hiểm.

Nó cũng không chắc rằng phù ẩn thân của mình có thể qua mắt được tu sĩ kim đan kỳ hay không.

"Biết đủ là tốt, không thể tham lam quá." Hứa Hắc tự nhủ.

Sau đó, Hứa Hắc không vội quay lại động phủ.

Nó rời đi xa hơn, tìm một nơi hẻo lánh, đào một động để kiểm tra các túi trữ vật và sắp xếp những vật phẩm thu được.

Những người bị nó giết dễ dàng thường không mang theo bảo vật nghịch thiên, đa phần chỉ là vật tầm thường.

Hứa Hắc tiến hành phân loại vật phẩm:

Những bảo vật trung và hạ phẩm vô dụng với nó nhưng có ích cho Hứa Bạch.

Những bảo vật thượng phẩm cần được giữ lại, càng nhiều càng tốt.

Những vật chưa rõ giá trị cần để Hắc Hoàng giám định hoặc tự nó nghiên cứu.

Hứa Hắc vui mừng khi phát hiện ra lượng lớn thịt yêu thú, năm con thông linh hậu kỳ, tương đương khoảng 8000 cân, đủ để nó ăn trong một thời gian dài.

Ngoài ra, nó cũng tìm thấy một số ít Tiểu Bồi Nguyên Đan, gom góp lại được một lọ nhỏ.

Linh phù cũng không thiếu, vừa đủ để bù đắp tổn hao trong trận chiến vừa rồi.

Hứa Hắc ngay lập tức ăn một con báo thông linh hậu kỳ, nuốt hai viên Tiểu Bồi Nguyên Đan, bắt đầu quá trình luyện hóa.

Thịt yêu thú kết hợp với đan dược là sự hưởng thụ tột đỉnh.

Hứa Hắc cảm nhận được sự khát vọng trong cơ thể, năng lượng nhanh chóng được hấp thụ, linh khí tăng trưởng, đặc biệt là sau trận đại chiến, sự tăng trưởng này càng rõ rệt.

Trong Yêu Thần Đỉnh, quả cầu nước linh khí không ngừng mở rộng, đạt tới kích thước bằng một nắm tay, dòng suối nhỏ tràn ra ngày càng mạnh mẽ.

Lần bế quan này kéo dài ba ngày.

Ba ngày sau, nó đã dùng hết Tiểu Bồi Nguyên Đan, nhưng lượng thịt yêu thú vẫn còn nhiều.

Quả cầu nước linh khí đã phát triển tới giới hạn, Hứa Hắc đạt đến thông linh kỳ tầng bảy viên mãn, nhưng vẫn còn thiếu một chút để đột phá lên tầng tám.

Nó thở dài.

Chín túi trữ vật mà nó thu được chỉ có nửa lọ tiểu Bồi Nguyên Đan. Viên đan này vô cùng trân quý đối với tu sĩ nhân loại. Rất nhiều người có được thì sẽ ngay lập tức dùng luôn, rất ít khi để lại trong túi trữ vật, vì thế thu hoạch từ chúng thường rất hạn chế.

Nếu Hứa Hắc sống trong thế giới nhân loại, nó có thể dùng linh thạch để mua sắm, gia nhập tông môn, dùng điểm cống hiến để đổi lấy đan dược. Nhưng với tư cách là một yêu thú hoang dã, cơ hội để thu hoạch đan dược lại vô cùng hiếm hoi.

Trong viên ngọc thạch màu đen kia, có gần hai ngàn viên linh thạch, một con số khổng lồ. Nhưng mà nó không thể giao dịch với nhân loại. Lần giao dịch trước của Hắc Hoàng đã dẫn đến việc giết chết đệ tử của Thiên Khôi Tông, gieo tai họa lớn.

"Không biết Hứa Bạch luyện đan ra sao rồi."

Hứa Hắc nghĩ thầm trong lòng, đầy kỳ vọng và quyết định quay trở về xem sao.

.........

Ở một vùng rừng núi xa xôi.

Một thi thể bị dẫm nát bầy nhầy, lặng lẽ nằm đó. Nhìn kỹ lại, đó chính là Hoa Vân Thiên. Túi trữ vật bên cạnh hắn nằm im lìm, không ai đụng đến.

Không rõ thời gian trôi qua bao lâu.

Thi thể của Hoa Vân Thiên vốn đã chết từ lâu bỗng nhiên mở mắt và ho mạnh. Cơ thể bị dẫm bẹp từ từ phình to, huyết nhục tan rã bắt đầu gom lại về trung tâm.

"Ngươi đã tỉnh." Một giọng nói điềm đạm vang lên, từ bầu trời cao xuất hiện bóng dáng hư ảo của một trung niên văn sĩ.

"Sư phụ, tên đê tiện kia đã xuất hiện chưa?" Hoa Vân Thiên vừa tỉnh dậy đã vội vã hỏi, nhưng vừa nói xong câu, hắn lại ho khan dữ dội, phun ra máu, hơi thở yếu ớt.

"Từ khi ngươi chết giả đến giờ đã ba ngày, hắn vẫn chưa xuất hiện." Trung niên văn sĩ đáp.

Nghe vậy, thương tích nặng nề của Hoa Vân Thiên lại càng tồi tệ hơn, cơn giận dâng trào khiến hắn ngất đi một lần nữa.

Trung niên văn sĩ chỉ lắc đầu, im lặng không nói gì.

........

Vượt qua vài ngọn núi lớn, Hứa Hắc quay về động phủ của mình.

Nó kiểm tra xung quanh trước tiên, không phát hiện dấu vết của nhân loại hay yêu thú hoạt động, các dấu hiệu bảo vệ cũng không bị kích hoạt, lúc này nó mới tiến sâu vào động phủ.

"Ba ngày rồi, chắc Tiểu Bồi Nguyên Đan đã có thể luyện được một hai lò." Hứa Hắc nghĩ thầm.

Từ xa, nó đột nhiên nghe thấy tiếng sấm nổ vang vọng, phát ra từ phía động phủ của mình.

Tiếng động vô cùng dữ dội, khiến toàn bộ ngọn núi như rung chuyển, có cả tiếng sụp đổ văng vẳng.

"Có địch tấn công sao?"

Trong lòng Hứa Hắc giật mình, nó nhanh chóng gia tăng tốc độ, đồng thời thả thần thức ra để giữ cảnh giác.

Khi đến gần, nó nhìn thấy khói đen cuồn cuộn bốc lên từ bên trong động phủ. Một con chó đen lớn với bộ dạng lấm lem tro bụi, vừa chạy ra ngoài vừa ho khan, vẻ mặt cực kỳ khó chịu.

Nhìn thấy Hắc Hoàng, Hứa Hắc liền thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ là, khi nhìn thấy cảnh tượng tàn phá bên trong, động phủ sụp đổ hơn nửa, lòng nó lại trĩu nặng. Nó vội vàng xuất thân chạy lại hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Hắc Hoàng vừa thấy Hứa Hắc trở về, hắn lập tức nghiến răng nghiến lợi, mặt tối sầm lại, nói: "Ai bảo ngươi để nó học luyện đan?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương