Lão Xà Tu Tiên Truyện Truyện Chữ
Chapter 46: Kiến Phệ Linh dưới quặng mỏ

Suy đoán của Hứa Hắc nhanh chóng được chứng thực.

Thần thức của Hứa Hắc quét qua phía trên, xuống dưới, qua trái, qua phải, tất cả đều chạm đến biên giới. Không gian này rộng khoảng trăm mét chiều dài, chiều rộng, và chiều cao.

Đây là một không gian trữ vật vô cùng lớn! Lớn hơn túi trữ vật cả ngàn lần!

Ngay tại chính giữa của không gian ngọc thạch màu đen này, Hứa Hắc cuối cùng cũng tìm thấy di vật của Triệu Nhất Đa—một đống linh thạch chất chồng như núi.

"Chuyện này......" Hứa Hắc hít một hơi lạnh.

Linh thạch này, chỉ cần liếc mắt một cái đã thấy ít nhất có đến cả ngàn viên!

Không ngạc nhiên khi nó nghe nói Hắc Hoàng sở hữu một trăm linh thạch nhưng không hề dao động, vì vốn dĩ trên người nó đã có nhiều đến vậy!

Điều làm cho Hứa Hắc kinh ngạc hơn nữa là bên cạnh ngọn núi linh thạch này, còn có năm viên linh thạch lớn bằng nắm tay, được xếp ngay ngắn, giống như được cắt gọt một cách thủ công. Mức độ nồng đậm của linh khí không phải dạng vừa.

Rõ ràng những khối linh thạch ngay ngắn này có đẳng cấp cao hơn hẳn!

"Với số linh thạch này, ta có thể mua biết bao nhiêu thịt yêu thú, có thể mua bao nhiêu đan dược đây!" Hứa Hắc nghĩ trong lòng đầy kinh ngạc.

Lúc đầu, nó còn tiếc nuối khi túi trữ vật của người kia bị thiêu sạch, linh thạch cũng không còn, nhưng khi nghĩ kỹ lại, dù linh thạch có bị hủy, chắc chắn vẫn còn sót lại một ít cặn, không thể nào biến mất hoàn toàn.

Hóa ra, tất cả đều bị giấu ở đây.

Vì không gian quá lớn, Hứa Hắc phải nhập thần thức hoàn toàn mới có thể nhìn thấy linh thạch.

"Không gian trữ vật này lớn như vậy, có thể chứa cả một cung điện, phải chăng ngọc thạch này còn quý giá hơn linh thạch?" Hứa Hắc thầm nghĩ.

Triệu Nhất Đa, với thân phận là ngoại môn đệ tử của Thiên Khôi Tông, Luyện Khí kỳ đại viên mãn, lại giàu có hơn một số tu sĩ trúc cơ.

Người này thông minh hơn người, thâm tàng bất lộ, nếu không gặp phải bộ đôi Hứa Hắc và Hắc Hoàng, chắc chắn hắn có thể sống rất lâu.

"Phát tài rồi, phát tài rồi." Hứa Hắc không kìm được sự hưng phấn.

Nó vừa động tâm niệm, một viên linh thạch ngay ngắn đã bị lấy ra.

Hứa Hắc lấy ra một viên linh thạch bình thường khác so sánh với nhau, thì thấy chất lượng của linh thạch cao hơn gấp trăm lần linh thạch bình thường.

"Không thể để lão cẩu biết chuyện này, nếu không chắc chắn sẽ bị cướp đi!" Hứa Hắc cảnh giác, định thu linh thạch lại.

Nhưng ngay lúc đó, dị biến xảy ra.

Chỉ thấy viên linh thạch trước mắt đột nhiên không thể kiểm soát được mà bay thẳng vào miệng Hứa Hắc, hướng về phía Yêu Thần Đỉnh, rồi va vào mặt ngoài của Yêu Thần Đỉnh.

Chính xác hơn là va vào pho tượng giao long trên Yêu Thần Đỉnh.

"Cái gì thế...." Hứa Hắc kinh ngạc, chỉ thấy viên linh thạch đó tan chảy với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được, bị pho tượng giao long hấp thụ.

"Linh thạch của ta!" Hứa Hắc kêu lên.

Nó chỉ có thể trơ mắt nhìn linh thạch bị pho tượng giao long hút cạn, biến thành phế liệu.

Pho tượng này không hút linh thạch bình thường, mà cứ nhất định phải hút linh thạch cao cấp. Rốt cuộc là nó muốn gì đây?

Nhưng Hứa Hắc cảm nhận được sau khi hấp thụ linh thạch, pho tượng giao long dường như trở nên sáng hơn một chút, đặc biệt là những chiếc vảy.

Hứa Hắc suy nghĩ một chút, rồi lại lấy ra một viên linh thạch khác.

Quả nhiên lực hút ấy lại xuất hiện, hút linh thạch này vào pho tượng, rồi biến thành phế liệu.

Chỉ trong chốc lát, nó đã mất đi hai viên linh thạch.

"Pho tượng giao long này dường như chỉ cần loại linh thạch cao cấp này, ta có nên tiếp tục không?"

Hứa Hắc do dự một lát, nhìn ba viên linh thạch cao cấp còn lại, suy nghĩ rồi quyết định thôi.

Pho tượng giao long này không biết cần bao nhiêu linh thạch, mà chỉ với mấy viên này chắc chắn là như ném đá vào sông, chỉ còn cách chờ tích lũy thêm rồi thử lại.

Hứa Hắc có linh cảm khi pho tượng giao long hấp thụ đủ linh thạch, chắc chắn sẽ có biến hóa kỳ lạ.

"Hôm nào phải hỏi Hắc Hoàng xem linh thạch này có thể lấy từ đâu, không biết mấy ngày nay lão cẩu đã chạy đi đâu rồi." Hứa Hắc thầm nghĩ.

Khi Hứa Hắc còn đang suy tư.

"Gâu! Gâuuu!"

Đột nhiên, bên ngoài vang lên tiếng kêu thảm thiết của chó đen.

"Hứa Hắc, cứu mạng! Cứu ta với!"

Giọng của Hắc Hoàng vang lên từ xa trong lòng đất đầy thê lương, làm Hứa Hắc kinh ngạc. Lão cẩu lại trêu chọc cái quái gì mà sợ đến vậy?

"Ha ha, lão cẩu này chắc lại đi gây chuyện, hừ đáng đời!" Hứa Hắc thầm cười, có chút hả hê.

Nó đưa thần thức ra ngoài để xem lão cẩu đang gặp chuyện gì, nhưng ngay lập tức, mắt nó trợn to mắt, da đầu tê rần, toàn thân suýt nữa nhảy dựng.

"Đệt....."

Trong đầu Hứa Hắc vang lên một tiếng uỳnh, nó không chút do dự bật toàn bộ thổ độn thuật, chui thẳng lên trên với tốc độ cực nhanh.

Nó đã thấy gì?

Ở sâu trong lòng đất, có vô số con kiến màu trắng đang điên cuồng đuổi theo Hắc Hoàng, dày đặc, vô cùng vô tận, số lượng lên đến hàng tỉ cũng không đủ để miêu tả.

Những con kiến này không chỉ chui vào động, mà còn chui vào bùn đất, nơi nào chúng đi qua, đều bị chúng cắn nuốt sạch sẽ, tốc độ rất nhanh, lại còn mọc cánh biết bay.

Hứa Hắc không biết đây là loại sinh vật gì, nhưng khi thấy số lượng đó, nó chỉ cảm thấy cả người rùng mình.

"Chết tiệt! Lão cẩu này chọn cái địa phương quái quỷ gì thế này?"

Hứa Hắc chửi ầm lên.

Tốc độ của Hứa Hắc so với lúc trước nhanh gấp ba, nó mới có thể chạy lên trước, còn lão cẩu thì đang bị đuổi theo từ phía sau, kêu thảm thiết: "Hứa Hắc, đừng thấy chết mà không cứu chứ! Mau dùng hỏa cầu thuật phun chúng đi!"

"Cút đi! Muốn phun thì tự ngươi phun!" Hứa Hắc mắng to.

Những con kiến phi thiên độn địa này nhanh như chớp, chỉ một lát đã có vài con lao vào cái đuôi của lão cẩu, cắn một chút da lông, đau đến mức lão cẩu ngao ngao kêu thảm thiết, chạy nhanh đến nỗi chân như bốc khói.

May mà đàn kiến này chỉ đuổi theo Hắc Hoàng, dường như không có hứng thú với Hứa Hắc, có lẽ vì nó ở khá xa.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương