Lão Xà Tu Tiên Truyện Truyện Chữ
Chapter 40: Tha hương gặp người quen

“Đã nói sẽ chia đều những thứ này, cho nên cũng phải chia cho ngươi một nửa.” Hứa Hắc lạnh lùng nói.

Hắc Hoàng sững sờ, cười nhạt nói: “Ha ha, những thứ này ấy à, thật sự không cần đâu, ta không cần chúng.”

Hắn bị Hứa Hắc nhìn chằm chằm đến nỗi phát hoảng, quay người muốn rời đi.

Vèo!

Đột nhiên, Hứa Hắc mở miệng lao tới hắn.

“A! Dừng tay, có chuyện gì từ từ nói!”

Hắc Hoàng liên tục kêu la hét thảm thiết, tay chân hắn cùng phối hợp, cố gắng chống đỡ sức mạnh của Hứa Hắc.

“Lão cẩu, ngươi giao linh thạch ra đây!”

“Dừng tay, dừng tay!”

“Giao ra đây!”

“…..…”

Sau một trận vật lộn kịch liệt, Hắc Hoàng cuối cùng cũng phải nhả ra mười viên linh thạch, chia cho Hứa Hắc một nửa.

Hứa Hắc đã nhìn thấu lão cẩu này lâu rồi.

Má nó! Lòng dạ xấu xa! Ngay cả người nhà cũng lừa.

Thậm chí nó không biết phải chăng mười viên linh thạch này có phải tất cả hay không.

“Hứa Hắc, ta làm vậy là vì tốt cho ngươi, ngươi còn nhỏ, cần nhiều linh thạch như vậy làm gì? Ta đây đang cất giúp ngươi, khi nào cần thiết thì lấy sử dụng.”

Hắc Hoàng tận tình khuyên bảo, nói với giọng điệu đầy chân thành.

Hứa Hắc lười tranh cãi với hắn, nó lấy ra một đống ngọc giản, thần thức lần lượt thâm nhập, kiến thức mới của con người mới là điều nó khao khát nhất.

Không lâu sau, Hứa Hắc quét mắt nhìn một lượt, chọn ra một ngọc giản đặt trước mặt.

"Phân thân.”

Ngọc giản này ghi lại phương pháp luyện chế phân thân người gỗ.

Trước đó lão cẩu đã nói, phân thân cũng chia thành nhiều loại khác nhau.

Yếu nhất là phân thân người giấy, chỉ có thực lực luyện khí kỳ, dễ dàng bị đốt cháy.

Thực lực của phân thân người gỗ cũng không mạnh, nó chỉ cao hơn phân thân người giấy một chút. Nhưng nó có ưu điểm là có thể giả dạng, bất kể là hơi thở hay thần thức đều có thể bắt chước bản tôn một cách hoàn hảo, nếu không có ánh mắt đặc biệt thì khó lòng nhận ra.

Cao hơn nữa là phân thân người đá, phân thân huyết nhục, và mạnh nhất là hóa thân ngoại thân.

Hắc Hoàng nhìn ngọc giản, châm biếm nói: “Phân thân người gỗ chẳng có tác dụng gì, chỉ để hù dọa người thôi, đừng luyện cái này làm gì. Ta đề xuất cho ngươi một loại phân thân khác, luyện tốt thì còn mạnh hơn cả bản tôn!”

“Cái gì cơ?” Hứa Hắc vội vàng hỏi.

“Con rối!” Hắc Hoàng mắt sáng lên, nói, “Khôi lỗi thuật là một trong sáu nghệ thuật tu tiên, Thiên Khôi Tông của Tần Quốc là môn phái nổi tiếng về con rối.”

“Nghe nói ở đó, từng con rối còn mạnh hơn cả chủ nhân, không cảm nhận được đau đớn, thân thể có thể so với yêu thú, số lượng lại nhiều, một lần có thể thả ra 180 con, cùng cảnh giới có ai dám tranh phong?”

Nghe Hắc Hoàng phóng đại như vậy, trong đầu Hứa Hắc liền hiện ra hình ảnh sống động.

Khi đấu pháp với người khác, trước hết thả ra 180 con rối, vây kín tấn công một trận, chẳng phải là sướng như lên trời?

Hứa Hắc nuốt nước bọt, lẩm bẩm: “Vậy khi thấy người của Thiên Khôi Tông thì tốt nhất nên tránh xa.”

Hắc Hoàng: "???"

Theo lối nghĩ bình thường, chẳng phải là không đánh lại thì đầu hàng sao? Hứa Hắc này thật kỳ quái, suy nghĩ đầu tiên lại là chạy trốn.

Hắn cũng phục luôn rồi.

“Hứa Hắc, ở biên giới Tần quốc phía trước có một thành nhỏ, chúng ta đi mua sắm một chút, mua cho ngươi một ít dược liệu để rèn luyện cơ thể, còn có thịt yêu thú bổ dưỡng.” Hắc Hoàng nói.

Hứa Hắc không nghĩ ngợi nhiều, gật đầu đồng ý. Rèn luyện cơ thể tiêu tốn rất lớn, mỗi ngày đều phải ăn một lượng lớn thịt, chỉ dựa vào săn bắt thì không thể thỏa mãn.

Hai yêu quái trèo đèo lội suối, tiếp tục đi về phía trước năm mươi dặm.

Dần dần, phía trước xuất hiện sương mù bốc lên, chỉ thấy một dòng sông lớn kéo dài từ bắc xuống nam, hiện ra trước mắt.

Nhạn Lạc Giang, dòng nước chảy xiết, chim nhạn không thể vượt qua, ngay cả tu sĩ cấp thấp cũng không thể ngự phong phi hành, chỉ có thể dùng thuyền.

Phía bên kia sông Nhạn Lạc chính là Tần Quốc.

Hắc Hoàng lấy ra một chiếc áo đen và nón cói, che kín toàn thân, đứng thẳng mà đi, tiến về bến tàu.

Người chèo thuyền ở bến tàu nhìn Hắc Hoàng một cái, trong lòng nghi hoặc nhưng không nói gì.

Chỉ là, trên thuyền lại có tiếng nói chói tai vang lên.

“Ui chao, từ đâu ra một tiểu chú lùn vậy, tầm này chắc chỉ cao hơn một mét chứ mấy?”

“Ha ha ha! Nói không chừng sẽ bị gió trên sông thổi bay luôn!”

Đám người trên thuyền cười vang.

Nhóm người này để trần người trên, trên cơ thể xăm trổ các loại hung thú, hông vác đại đao, vẻ mặt dữ tợn, có lẽ là người của bang phái nào đó ở gần đây hoặc là bọn thổ phỉ.

Những người còn lại trên thuyền cũng đánh giá Hắc Hoàng, đoán rằng dưới chiếc áo đen kia là một thân thể như thế nào, không chừng là một chú lùn.

Hắc Hoàng chỉ hừ lạnh một tiếng, giơ tay vung lên.

“Vèo!”

Một trận cuồng phong quét qua, những tên thổ phỉ vừa nhục mạ Hắc Hoàng liền bị cuốn bay khỏi thuyền lớn, rơi xuống dòng sông, kêu rên.

Những người còn lại đều giật mình sợ hãi.

“Trời ơi, đó là tiên nhân!”

“Chú lùn này..... Lại là tiên nhân!”

Toàn bộ người trên thuyền đều thay đổi sắc mặt không ai dám chọc giận vị tu sĩ này.

Người chèo thuyền cũng trở nên kính cẩn, vội vàng mời Hắc Hoàng lên thuyền, Hắc Hoàng kiêu ngạo mà bước lên.

Hứa Hắc cũng nấp dưới áo đen, quan sát tình hình trên thuyền.

Chiếc thuyền không lớn không nhỏ, thuộc loại thuyền đò trung bình, chỉ có hai tầng, nhưng vẫn đủ chứa hơn trăm người.

Tầng một toàn là người phàm, vẻ mặt kính sợ nhìn về phía Hắc Hoàng.

Tầng hai chỉ có hai người, một nam một nữ, khí chất không tầm thường, từ đầu đến cuối cũng không nhìn xuống dưới một lần.

Nữ tử kia có đôi lông mày thanh tú, liếc nhìn Hắc Hoàng, rồi lập tức thu hồi ánh mắt.

Hứa Hắc lại cảm thấy nữ tử này có chút quen thuộc, dường như đã gặp ở đâu đó.

Nữ tử mặc một bộ y phục màu tím, tuổi chừng mười sáu, khí chất xuất trần, trong cơ thể có linh lực nhè nhẹ dao động, hiển nhiên là một tu sĩ.

Hắc Hoàng ngồi ở đuôi thuyền tầng một, không nhúc nhích, chờ thuyền khởi hành.

Sau đó, từng nhóm người phàm lần lượt lên thuyền.

Cuối cùng, một lão đạo râu bạc trắng tay cầm phất trần bước lên thuyền, hai người nam nữ trên tầng hai lập tức tiến lên chào hỏi.

“Vãn bối Tần Dạ, bái kiến Chu trưởng lão!”

“Vãn bối Khâu Linh, bái kiến Chu trưởng lão!”

Hai người cúi đầu chào, lão đạo râu bạc trắng vội vàng đáp lễ, ba người cùng lên tầng hai.

Lúc này, Hắc Hoàng và Hứa Hắc trên tầng một cùng tròn mắt ngạc nhiên, đã không nói nên lời.

“Lão già đó là.....” Hứa Hắc đồng tử co rút lại.

“Suỵt! Ngươi không hề nhìn lầm, chính là lão già nuôi gà đó!” Hắc Hoàng nghiến răng nói.

Hứa Hắc trong lòng dậy sóng.

Vị trưởng lão họ Chu của Tiêu Dao Tông chuyên nuôi gà đuôi dài, sao lại chạy đến Tần Quốc làm gì? Còn lên đúng cái thuyền này nữa chứ, đúng là không thể tin nổi!

Hứa Hắc gần như theo phản xạ định rời đi ngay lập tức, nhưng bị Hắc Hoàng ngăn lại.

“Đừng kích động, rời đi lúc này chẳng phải sẽ bị người ta phát hiện ngay sao?” Hắc Hoàng nói.

Hứa Hắc tức giận mắng: “Chẳng phải mũi chó của ngươi rất thính à? Sao người ta đến sát mặt rồi mà ngươi vẫn không nhắc gì cả?”

“Đệt! Ai mà rảnh suốt ngày để tâm đến cái mùi chua kinh của lão già ấy chứ? Ta đã sớm quên rồi!” Hắc Hoàng chửi thề.

Lúc này, vị trưởng lão họ Chu đang ngồi ở tầng hai vẫn chưa phát hiện ra điều gì bất thường, chỉ im lặng nhắm mắt dưỡng thần cùng hai người trẻ tuổi kia.

Hắc Hoàng không khỏi thắc mắc, vị trưởng lão này của Tiêu Dao Tông từ Sở Quốc lại chạy đến Tần Quốc, còn ngồi cùng cái kẻ quyền quý hư hư thực thực kia, rốt cuộc là định làm gì?

Hắn không muốn để tâm đến chuyện này, chỉ cần đừng gây sự chú ý là được.

Nhưng nếu thật sự bị phát hiện thì hắn chỉ còn cách đại khai sát giới mà thôi, trong mắt Hắc Hoàng hiện lên tia sắc bén.

Lúc này, mấy tên thổ phỉ lúc trước bị thổi khỏi thuyền đã bò trở lại bờ.

Chúng quỳ gối bên bờ, cúi đầu lạy du thuyền mà van xin: “Tiên nhân xin thứ tội, tiểu nhân không cố ý, tiểu nhân đáng chết!”

Bọn chúng vừa nói vừa tự tát mình.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương