Lão Xà Tu Tiên Truyện Truyện Chữ
Chapter 20: Tâm nguyện lúc lâm chung của lão xà vương

"Chạy mau, trên mặt đất này có một con giao long con!"

Mục Vân vừa xuất hiện đã hét to một tiếng, sau đó xoay người bỏ chạy.

Hai lá phù tật phong bị hắn thúc giục đến mức tối đa, cuốn hắn bay về phía ngoài Vạn Xà Cốc như một cơn gió lốc.

"Giao long con?!"

Hai người lập tức hoảng sợ thất sắc.

Giao long, đó chính là sinh vật trong truyền thuyết, người ta đồn mỗi lần nó xuất hiện, ít nhất cũng là sự tồn tại đáng sợ ở giai đoạn yêu anh kỳ!

Dưới Vạn Xà Cốc này sao lại tồn tại một con giao long con chứ?

Nếu thực sự là giao long, dù chỉ là ở giai đoạn con non thì bọn họ làm sao có thể sống sót?

Mặc dù trong lòng nghi ngờ, nhưng nhìn thấy đại sư huynh chật vật như thế, tất nhiên sinh vật này vô cùng đáng sợ, hai người cũng không chút do dự lấy ra phù tật phong lập tức bỏ chạy.

"Ầm!"

Hứa Hắc chui từ dưới đất lên không nói lời nào, lập tức đuổi theo Mục Vân.

Chỉ có kẻ này đã thấy rõ mặt nó, tuyệt đối không thể để hắn rời đi!

Nếu Mục Vân mang tin tức này trở về, người của Bộ Xà Nhân chắc chắn sẽ phái thêm cao thủ mạnh hơn, lục soát khắp núi điều tra nó, Hứa Hắc không thể chịu đựng được chuyện này!

Nhất định không thể buông tha cho hắn!

Mục Vân bay về phía cửa Vạn Xà Cốc, có một xác rắn khổng lồ đang nằm ở đó, là xác của lão xà vương.

Lão xà vương quá lớn, không thể bỏ vào túi trữ vật hết một lần, chỉ có thể phân ra nhiều khoanh tròn, cuối cùng chỉ còn lại một cái đầu nằm ở đó.

Mục Vân không thèm nhìn, lao nhanh qua trên người lão xà.

Đột nhiên, cái đầu của lão xà vương lại động đậy!

Nó mở miệng rộng, phun ra một luồng nọc độc từ trong túi độc.

Chỉ trong chớp mắt, nọc độc đã bắn lên mặt Mục Vân.

"A!!!"

Mục Vân vuốt mặt, phát ra tiếng kêu thảm thiết, gương mặt lập tức sưng lên.

"Chết tiệt, sao ta lại phạm phải lỗi lầm cấp thấp thế này?"

Mục Vân mặt mày u ám, rắn độc sau khi bị chém đầu vẫn chứa độc tính, thậm chí đầu nó còn có thể nhảy lên tấn công người, đây là kiến thức cơ bản.

Hắn chỉ là trong lúc nguy cấp bị loạn trí một chút, hơn nữa đầu lão xà vương lại nằm chắn ngay cửa cốc, không kịp né tránh.

May mắn hắn là người có kinh nghiệm của Bộ Xà Nhân, có đe theo giải độc đan bên mình, hắn lập tức lấy ra nuốt vào một viên, tình trạng nhanh chóng giảm bớt.

Nhưng do bị trì hoãn lại một chút nên Hứa Hắc đã rút ngắn khoảng cách, chỉ còn cách mười trượng!

Mục Vân hoảng sợ, hắn cắn chót lưỡi, tốc độ đột nhiên tăng vọt, may mắn hắn có tật phong phù thượng phẩm, chỉ cần chưa bị đuổi kịp hoàn toàn thì hắn có thể dần dần kéo dài khoảng cách.

"Cứ chờ đấy, sau khi trở về nhất định phải thỉnh sư tổ xuất quan, con yêu quái này thực sự quá kỳ lạ, đáng để dốc sức cả tông bắt lấy!" Mục Vân nghiến răng nghiến lợi.

Lúc này Hứa Hắc, trong lòng như nghe được một âm thanh.

"Ư a, sống sót, phải sống sót....."

Đó là giọng của lão xà vương lúc lâm chung.

Hứa Hắc không biết tại sao trong lòng lại xuất hiện giọng nói này, tại sao lại chú ý đến cái đầu rắn đã chết.

Nhưng sát ý trong mắt nó đã vượt qua giới hạn.

"Hôm nay, ngươi chắc chắn phải chết!"

Trong ánh mắt Hứa Hắc hiện lên vẻ điên cuồng.

Nó nâng cái đuôi lên, những vảy hắc kim óng ánh lạnh lẽo.

Mục Vân luôn chú ý tình huống phía sau, nhìn thấy nó nâng đuôi lên, không biết tại sao toàn thân hắn nổi da gà.

Ngay sau đó.

Mười chiếc vảy trên đuôi Hứa Hắc lần lượt đứt gãy, tách ra khỏi huyết nhục, kèm theo nỗi đau đớn như xuyên tim, thấm sâu vào xương tủy.

Nhưng sắc mặt Hứa Hắc không thay đổi chút nào, chỉ còn lại sự điên cuồng.

"Chết đi!"

Hứa Hắc vung đuôi ra, mười mảnh vảy như mưa giông, bắn thẳng về phía sau lưng Mục Vân!

"Không!!!"

Mục Vân hét lên một tiếng bén nhọn.

Hắn lấy ra một miếng ngọc bội, đây là bảo vật sư tổ để lại cho hắn để bảo mệnh, có thể phát huy ra một đòn mạnh nhất ở luyện khí kỳ đại viên mãn, dưới trúc cơ không ai có thể địch lại.

Nhưng mà đã quá chậm!

Trong khoảng thời gian ngắn như vậy, hắn hoàn toàn không kịp phát động, từ lúc Hứa Hắc vung đuôi đến khi vảy bay tới, chỉ diễn ra trong một tích tắc!

"Vù vù vù......"

Vảy đánh trúng vào ngọc bội, bảo vật này chứa đựng một nguồn sức mạnh vô biên, ngay lập tức nổ tung, vỡ thành từng mảnh nhỏ. Nhưng sức mạnh của những chiếc vảy vẫn không giảm, đánh vào người hắn, trên đùi, trên mặt, trên đầu.

"Phập phập phập..."

Chỉ trong phút chốc, Mục Vân đã bị những chiếc vảy bắn trúng, toàn thân giống như một cái sàng, máu tươi tuôn ào ạt, hoàn toàn biến dạng.

Hai mắt hắn xám xịt, rơi xuống từ độ cao một mét, tật phong phù trên đùi vẫn còn sót lại tạo ra từng cơn gió lốc, nhưng đã không thể giúp hắn bay lên được nữa.

Âm thanh nặng nề vang lên khi rơi xuống đất, Mục Vân ngã xuống chết tức tưởi.

"Đau! Đau!"

Hứa Hắc cả người đau đớn, nỗi đau khi vảy bị bóc ra vượt qua sức tưởng tượng của nó, nhưng nó cố nén cơn đau, tiến đến trước đập nát thân thể của Mục Vân, để chắc chắn rằng hắn chết hoàn toàn.

Sau đó, Hứa Hắc nhặt lại mười mảnh vảy của mình.

Việc lắp lại vảy là không khả thi, tốt nhất là để chúng mọc lại từ đầu.

Hứa Hắc suy nghĩ một lúc, rồi quyết định nuốt những mảnh vảy vào, hy vọng chúng sẽ mọc lại như nó mong đợi.

Hứa Hắc bò đến bên xác của Mục Vân, nuốt cả người hắn vào, rồi lấy túi trữ vật ra, cất trong miệng.

Hứa Hắc dùng thần thức của mình để xóa đi dấu vết thần thức trên túi trữ vật, đồng thời đánh dấu ấn của mình lên đó.

Hai lá phù tật phong sắp hỏng cũng bị Hứa Hắc lấy xuống, thu vào túi trữ vật. Khu Thú Quyển cũng bị nó lấy cất vào túi.

Chiến lợi phẩm, sau này sẽ từ từ sắp xếp.

Giờ phút này, Hứa Hắc nhìn về phía cái đầu rắn đã chết.

Đôi mắt của lão xà vương vẫn mở, độc trong túi độc đã hoàn toàn cạn kiệt, chỉ còn lại đôi mắt yên lặng nhìn Hứa Hắc.

Khi nhìn vào cái đầu rắn trước mắt, Hứa Hắc đột nhiên như bị một tia chớp đánh trúng, toàn thân run lên.

Trong khoảnh khắc đó, nó nhớ lại một cảnh tượng từ ba năm trước.

Khi đó, xà quả chín, kết ra hai quả cực lớn, hương thơm lan tỏa khắp nơi.

Hứa Hắc lúc đó chưa khai linh trí, bản năng bò lên để ăn.

Nhưng số lượng rắn ùa lên quá nhiều, hương thơm của xà quả đã thu hút hơn một nửa số rắn ở Vạn Xà Cốc, cuối cùng chỉ có hai kẻ may mắn.

Có thể tưởng tượng, đó là một cuộc tranh giành vô cùng khốc liệt.

Đúng lúc đó, một tiếng hét vang dội truyền tới.

Lão xà vương hiện thân, khí thế của nó áp đảo tất cả, toàn bộ rắn đều ngừng tranh giành, phủ phục trên mặt đất.

Hứa Hắc cũng sợ đến phát run, không dám tiến lên.

Chính vào lúc này, lão xà vương nhìn về phía Hứa Hắc, con rắn đen này giống nó như đúc. Sau khi nhìn một lúc, sự lạnh lùng trong mắt lão xà vương dần tan biến.

Áp lực trên người Hứa Hắc ngay lập tức biến mất không dấu vết. Hứa Hắc vội vàng bò lên và ăn một quả.

Dưới sự bảo vệ của lão xà vương, không có con rắn nào dám tiến lên tranh đoạt.

Thậm chí sau khi nuốt xà quả, trong quá trình lột xác, lão xà vương vẫn bảo vệ bên cạnh nó, cho đến khi Hứa Hắc hoàn toàn biến thành xà yêu, lão xà vương mới rời đi.

Ký ức ba năm trước đây rất mơ hồ, Hứa Hắc căn bản không nhớ rõ, mà giờ phút này, từng cái hiện lên rõ ràng.

Giống như con người thuở bé vuaqf mới có ký ức, mơ hồ lại ngắn ngủi, chỉ có ở nào đó thời gian, mới có thể như sấm chớp bừng tỉnh.

“Lão xà vương, sao ngài lại đối đãi ta tốt như thế?”

Hứa Hắc không thể hiểu nổi.

Trong ấn tượng của nó, loài rắn là loài động vật lạnh băng vô tình, mặc dù là cùng tộc thì chúng nó cũng sẽ giết hại lẫn nhau, người thích ứng mới có thể sống sót.

Nhưng cách làm của lão xà vương lại trái ngược.

Hứa Hắc ngừng ở tại chỗ, lâm vào trầm mặc thật lâu, không cách nào tiêu tán.

Trong lòng nó, dâng lên có một tia bi thương.

Cảm xúc khôn kể chậm rãi tích lũy, cuối cùng chuyển hóa thành thù hận ngập trời.

“Nhân loại, Bộ Xà Nhân, Hứa Hắc ta, thề không đội trời chung với các ngươi!!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương