Lão Xà Tu Tiên Truyện Truyện Chữ
Chapter 17: Nhà dột còn gặp mưa suốt đêm

Hứa Hắc mở thần thức của mình dò xét một lượt xác định được tu vi của đối phương. Trong cơ thể người này không có một tia linh khí dao động, rõ ràng chỉ là một người phàm bình thường.

Thế nên Hứa Hắc không hề do dự, lao tới nuốt chửng hắn.

Người hái thuốc thậm chí còn chưa kịp kêu lên một tiếng đã bị nuốt vào bụng, chết ngay tại chỗ.

Nhìn vào cây xà quả đã bị đào trụi, nội tâm Hứa Hắc dâng lên nỗi phẫn nộ. Cây xà quả ba năm mới kết trái, mà giờ đây đã bị đào mất.

Việc trồng lại cây hiển nhiên là không thể, hai người kia chắc chắn sẽ nhận ra manh mối.

Hơn nữa, kiến thức của Hứa Hắc về xà quả chỉ giới hạn ở trái cây, còn về cây xà quả thì nó không biết nhiều. Không rõ sau khi trồng lại, nó có thể tồn tại hay không.

“Ngay cả ta cũng biết đi săn phải chừa lại một con đường sống, thế mà một con người như ngươi lại dám đào cây hủy gốc, thật đáng chết!”

Hứa Hắc cực kỳ bực bội, nhưng cũng chẳng biết làm gì.

Giờ phút này, động tĩnh xa xa dần dần bình ổn, tiếng rắn rít vang lên, hẳn là cuộc chiến đã kết thúc.

Trong đầu Hứa Hắc suy nghĩ nhanh chóng, rồi nó lập tức ra quyết định.

Nó mở miệng rộng nuốt hết toàn bộ cây xà quả.

Cây xà quả không lớn, cao chừng một trượng, thân cây mảnh mai, thậm chí giống như một bụi cây hơn là một cái cây.

Sau khi nuốt cây xà quả vào trong cơ thể, Hứa Hắc cảm thấy cơ thể mình căng ra như một cây gậy trúc. Hắn nghĩ rằng cây sẽ nhanh chóng tiêu hóa, nhưng lại không thấy dấu hiệu tiêu hóa nào, điều này làm Hứa Hắc kinh ngạc.

Trước đây nó đã nuốt qua rất nhiều loại thực vật như dưa hấu, quả dại, cỏ cây cho đến cả đá, bất kể là thứ gì vào bụng nó đều lập tức bị ăn mòn và tiêu hóa.

Ngay cả người hái thuốc vừa rồi sau khi vào bụng cũng đã tiêu hóa hơn phân nửa chỉ trong vài hơi thở.

Nhưng cây xà quả này thì vẫn nguyên vẹn.

Chỉ có lá cây là đang từ từ thu nhỏ lại với một tốc độ rất chậm.

“Kệ đi, cứ giữ lại đã!”

Hứa Hắc lập tức rời đi. Cây này không thể tiêu hóa được, khiến nó căng cứng đến mức khó mà di chuyển.

May mà khi nó chui vào nước hồ, giống như con đỉa co duỗi, có thể di chuyển nhanh hơn.

Đuôi nó nhọn hoắt, vảy đen bóng nhấp nháy, tốc độ bơi tăng lên đáng kể.

“Người hái thuốc này chắc chắn là bị ai đó xúi giục, rất có thể là một trong hai người kia, muốn độc chiếm cây xà quả này.”

Hứa Hắc không ngu, chỉ cần suy nghĩ một chút đã có thể đoán ra nguyên nhân sự việc.

Hứa Hắc cũng chẳng thèm để ý, dù sao cây xà quả cũng đã bị nó nuốt vào bụng, giờ chỉ cần rời khỏi đây, tìm một chỗ để tiêu hóa, tránh bị người khác phát hiện.

Đột nhiên, Hứa Hắc cảm thấy giật mình.

Trong cơ thể nó bỗng xuất hiện một nguồn năng lượng khổng lồ, một nguồn sức mạnh bàng bạc không thể hình dung tràn vào kinh mạch của nó, giống như một đàn trâu hoang xông vào, kinh mạch bị căng cứng, đau đớn không chịu nổi.

“Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Hứa Hắc hoảng sợ.

Trong lúc nguy cấp, Hứa Hắc tìm thấy một cái động rắn và chui vào đó.

Động rắn này không lớn, sau khi chui vào, Hứa Hắc tiếp tục đào sâu xuống bằng cái đuôi, đào hố sâu hơn cả lần trước nó đào để ngủ đông.

“Không được rồi, đau quá!”

Hứa Hắc vội vàng tập trung vào cơ thể mình, chỉ thấy cây xà quả trong lúc vô thức đã tiêu hóa hết toàn bộ lá cây cùng một phần vỏ cây.

Những vỏ cây này đã hóa thành một nguồn sức mạnh cuồng bạo vô tận, đang làm loạn trong cơ thể khiến xương cốt nó như sắp bị nghiền nát.

Hứa Hắc không chịu nổi nữa, chợt phun ra một ngụm máu tươi.

Đây không phải là do cây xà quả có độc, mà là do năng lượng quá khổng lồ, vượt quá khả năng chịu đựng của nó.

Thực tế, cây xà quả này là một linh vật thượng phẩm, chỉ những người đạt đến luyện khí hậu kỳ mới có thể ăn, ngay cả khi ăn cũng cần luyện chế thành đan dược để loại bỏ tạp chất.

Nếu ăn sống, nguồn sức mạnh cuồng bạo trong nó sẽ ngay lập tức làm kinh mạch của người nọ đứt đoạn, thậm chí có thể nổ banh xác mà chết.

Hứa Hắc nhanh chóng quyết định nhổ cây xà quả ra.

Sau khi nhổ ra, Hứa Hắc vẫn cảm thấy đau đớn không chịu nổi, trong cơ thể vẫn còn vài nguồn năng lượng cuồng bạo đang tán loạn đâm vào kinh mạch của nó.

Lúc này, Yêu Thần Đỉnh bất ngờ hút lấy toàn bộ năng lượng cuồng bạo đó, giống như bị một lực kéo mạnh, tất cả đều bị hút vào trong đỉnh, làm Hứa Hắc dần dần bình tĩnh lại.

"Thật đáng sợ mà! Cây xà quả này chắc chắn có độc!" Hứa Hắc thở dốc, trong lòng còn run sợ.

Không có gì ngạc nhiên khi cây xà quả này tồn tại nhiều năm mà không có yêu thú nào dám gặm cắn vỏ hay nhánh cây của nó, hóa ra là vì có nguy hiểm tiềm tàng.

Thật ra nó cũng mơ hồ cảm nhận được điều đó, nhưng trong lúc cấp bách, nó không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể thử xem sao.

Rõ ràng, người đứng sau tất cả chuyện này là nhằm vào cây xà quả, còn quả xà chỉ là món kèm theo.

Lúc này, Hứa Hắc ngạc nhiên phát hiện trong Yêu Thần Đỉnh vốn có tám phần linh khí mù mịt, nhưng bất tri bất giác đã tăng lên đến chín phần!

Đồng thời, lớp vảy thứ bảy ở đuôi nó cũng đã hoàn thành quá trình lột xác.

Hứa Hắc giật mình, chuyện này xảy ra khi nào thế? Có phải là vừa mới xảy ra không?

Trên mặt đất có hai luồng sáng cầu vồng bay nhanh đến, đáp xuống vị trí nơi cây xà quả từng đứng.

Hai người này chính là Triệu Văn Trác và Tống Thi Vũ, vừa mới tiêu diệt lão xà vương.

Để đối phó với lão xà vương già nua, hai người cũng không cần phải dùng hết sức, chỉ cần tấn công từ xa, liên tục tiêu hao sức lực của nó, cuối cùng đã thành công giết chết xà vương.

Nhưng họ còn chưa kịp kiểm tra thi thể của xà vương thì phát hiện cây xà quả đã biến mất!

Giờ đây, hai người đứng trên sườn núi nhìn vào hố lớn trước mặt và những dấu vết còn lại trên mặt đất, sắc mặt biến đổi không ngừng.

Rõ ràng đã có người đã lợi dụng lúc họ đang chiến đấu với lão xà vương để đào cây xà quả đi mất.

Tống Thi Vũ nghiến răng nói: "Khốn kiếp, rốt cuộc là ai làm chứ?"

Triệu Văn Trác liếc nhìn nàng, bình tĩnh nói: "Sư tỷ, nếu muốn cây xà quả này thì cứ việc nói thẳng, hà tất phải làm loại chuyện này sau lưng ta?"

Lời nói của hắn này vừa thốt ra khiến Tống Thi Vũ sững người, quay lại nhìn chằm chằm Triệu Văn Trác, tức giận nói: "Ngươi có ý gì? Ngươi nghi ngờ ta làm? Thật là buồn cười, ta còn chưa nghi ngờ ngươi đấy!"

"Triệu sư đệ, chẳng lẽ ngươi có tật giật mình, nên mới trả đũa?"

Cuộc tranh cãi của hai người không thoát khỏi tai Hứa Hắc đang ẩn mình dưới lòng đất.

Nó không biết ai là người đã làm chuyện này, cũng không rõ nữ tu này là ai. Nhưng về phần Triệu Văn Trác, nó đã từng chứng kiến sự mưu mô của y, nên Hứa Hắc nghiêng về khả năng người này là kẻ đứng sau.

Triệu Văn Trác nhìn chằm chằm mặt đất một lúc lâu, rồi phát hiện ra vài dấu chân.

Hắn nghiêm nghị nói: "Sư tỷ, đây không phải nơi để nói chuyện. Gọi người bằng hữu của tỷ ra đây, ta sẽ giao cây xà quả cho tỷ, ta chỉ cần một quả linh xà quả thôi, có gì về sau hẵng nói."

Tống Thi Vũ tức giận nói: "Buồn cười! Ta nào có bằng hữu nào, nếu không phải ngươi làm, thì chính là lão xà vương đã gây động tĩnh quá lớn thu hút những cao thủ khác đến đây."

"Cao thủ khác?" Triệu Văn Trác nheo mắt lại, lạnh lùng nói: "Sư tỷ nghĩ ta là đứa trẻ ba tuổi sao? Dùng lý do này để lừa gạt ta?"

Tống Thi Vũ nhìn thẳng vào mắt y, Triệu Văn Trác cũng không kém, nhìn thẳng lại nàng.

"Sao còn chưa đánh nhau? Mau đánh đi chứ!"

Hứa Hắc cảm thấy sốt ruột, nó không muốn nghe hai người này đấu võ mồm nữa, nó mong họ sẽ đánh nhau đến lưỡng bại câu thương.

Lúc này, cả hai người đều không hẹn mà cùng đưa tay về phía túi trữ vật, nhưng đồng thời dừng lại, nhìn chằm chằm nhau mà không ai dám ra tay trước.

"Mau lên! Mau ra tay!"

Hứa Hắc âm thầm cổ vũ, hưng phấn không chịu nổi.

Nó thích nhất là xem những chuyện như thế này, cảnh tượng chó cắn chó, thật sực rất thú vị.

Lúc này, Triệu Văn Trác bất ngờ thở dài, buông tay ra nói: "Thôi, để sư phụ đến quyết định đi."

Y lấy ra một chiếc ngọc phù truyền tin, vung tay lên, ngọc phù bay lên trời và hướng về phía chân trời.

Trong quá trình này, Tống Thi Vũ vẫn luôn dõi theo y, ánh mắt sắc bén như điện, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào, nhưng cuối cùng vẫn không động thủ.

"Bang!"

Ngọc phù truyền tin vừa mới bay ra không bao xa thì đã bị một bàn tay lớn chộp lấy.

Từ xa xuất hiện một bóng người, hắn nắm lấy ngọc phù, đạp lên mặt nước, bay nhanh đến gần, chỉ trong nháy mắt đã đứng ngay trước mặt họ.

Người này trông như trung niên, mặc một bộ đạo bào màu xanh, khuôn mặt lạnh lùng, để râu cá trê, dáng vẻ như một văn sĩ trung niên.

"Đại sư huynh?"

"Bái kiến đại sư huynh!"

Hai người thấy vậy, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó vội vàng cúi đầu hành lễ, thái độ cực kỳ kính cẩn.

Họ không dám vô lễ, bởi người này chính là đại sư huynh Mục Vân, người có tu vi mạnh nhất trong thế hệ của họ.

Tám năm trước, Mục Vân đã đột phá đến Luyện Khí trung kỳ, nghe nói tu vi của hắn đã đạt đến luyện khí tầng sáu, vượt xa bọn họ ba tầng.

Hai người âm thầm kinh hãi, sao Mục Vân lại đến đây?

Mục Vân đứng trước mặt họ, giống như đã đoán được sự nghi hoặc của họ, bình tĩnh nói: "Sư phụ biết các ngươi đang đi đâu nên đặc biệt phái ta âm thầm bảo vệ. Vừa rồi ra đều thấy rõ mọi chuyện."

Hai người nghe vậy, vội vàng cúi đầu cảm ơn.

Sự xuất hiện của người này khiến Hứa Hắc hoảng sợ. Nhớ lại những gì vừa xảy ra, Hứa Hắc cảm thấy da đầu mình tê dại.

"Thật là âm hiểm, không ngờ lại có người âm thầm bảo vệ! May mắn là ta không ra tay tùy tiện, bằng không đã chết thẳng cẳng rồi!"

Hứa Hắc mừng thầm, việc đối đầu với con người và yêu thú là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, ngươi không bao giờ biết con người sẽ giấu giếm những gì để chuẩn bị cho tình huống lúc sau.

Triệu Văn Trác do dự một lát, không cam lòng nói: "Đại sư huynh, còn cây xà quả..."

"Không phải ta đào, có người khác làm!" Mục Vân bình tĩnh đáp.

"Cái gì?" Triệu Văn Trác trợn to mắt.

"Người đó rất giảo hoạt, phái một người phàm đến đào cây xà quả. Nếu là tu sĩ, ta còn có thể dựa vào dao động linh khí để truy tìm tung tích, nhưng nếu là người phàm, ta không thể truy tung, chỉ có thể dựa vào dấu chân."

Mục Vân lắc đầu, chậm rãi nói: "Nhưng đáng tiếc là không có dấu chân nào cả."

Mọi người đều thấy rõ, những dấu chân đó ở ngoài cây xà thụ, cách năm trượng, đột nhiên biến mất trong hư không.

Mục Vân chăm chú nhìn mặt đất, im lặng một lúc rồi nhắm mắt lại, phát tán thần thức ra xung quanh.

Hứa Hắc vội vàng thu hồi thần thức của mình, nằm yên dưới lòng đất, không dám cử động.

Nó biết, đối phương không thể dò được vị trí của nó nếu không có thần thức lan tỏa. Chỉ cần nó giữ thần thức của mình không phát tán, đối phương sẽ không thể phát hiện ra.

Nhưng đúng lúc này...

Ba quả xà quả trên cây xà quả đang ở bên cạnh Hứa Hắc đột nhiên chuyển sang màu đen thâm thúy, phát ra một mùi hương nồng nặc, len lỏi qua lớp đất lan tỏa khắp nơi.

Xà quả đã chín!

Mùi hương của xà quả chín cực kỳ nồng nặc, không thể che giấu được, dù có lớp đất bao phủ vẫn có thể từ từ thẩm thấu ra ngoài.

"Chết tiệt..."

Hứa Hắc suýt chút nữa muốn mắng lên.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương