Lao Tù Tuyệt Vọng
-
Chương 3
Thượng đế không đáp lại lời y. Thượng đế vẫn chỉ luôn im lặng lắng nghe mà thôi. Vì sao y lại ngu ngốc mà đi hỏi Người kia chứ? Trong lòng y không phải đã có đáp án rồi sao?
Y Mạn cười khổ. Y quỳ gối trên mặt đất, cơ thể không khống chế được run rẩy. Y không biết đêm nay tên ác ma kia sẽ tra tấn y như thế nào, nhưng y tuyệt đối sẽ không chịu thua đâu! Y sẽ rời khỏi chỗ này. Nhất định!
"Mình sẽ không chịu thua...Quyết không thỏa hiệp...Quyết không thỏa hiệp..." Y Mạn không ngừng lẩm mẩm mấy lời này. Đây là lần đầu tiên trong ánh mắt u buồn của y lộ ra vẻ kiên cường đến thế.
Thảm trên mặt đất ấm là thế, nhưng Y Mạn chỉ cảm thấy thật lạnh. Y đưa tay lên ôm chặt lấy mình, nhắm mắt lại, nhớ kỹ những lời mình vừa nói. Tựa như chỉ có làm như vậy, y mới không bị nỗi sợ hãi đánh bại, mới có thể xem nhẹ hết thảy mọi thứ của thế giới bên ngoài, mới có thể...không nhìn thấy sắc trời đang dần tối lại...
Y phong bế chính mình, lâm vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê. Tận đến khi ánh sáng ấm áp ngoài cửa sổ đã biến mất, những tiếng bước chân vụn vặt lại vang lên, lúc này y mới buộc chính mình phải mở mắt ra.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng kia càng lúc càng gần. Y Mạn nghe được tiếng cửa mở, nghe được tiếng nhạc kia lại vang lên như đêm qua. Y cảm nhận được người kia đang đứng ngay sau lưng mình rồi.
Y không biết đó là ai, hay nói cách khác y đã không còn muốn biết những "người" sống trong này rốt cuộc là ai. Những chuyện xảy ra mấy ngày nay đã vượt quá khả năng tiếp nhận của y, tất cả đều rối loạn hết cả lên...
Lúc y không hề phòng bị, người phía sau đột nhiên ôm chặt đầu y, như trìu mến lại như đau lòng mà vuốt ve tóc của y.
Cảm giác này, mùi hương đầy nữ tính này, xúc cảm lạnh như băng này, Y Mạn dù ngu ngốc đến mức nào cũng biết được người tới là ai.
"Amelia...Rốt cuộc cô cũng đã xuất hiện rồi..."
Nghe được âm thanh khàn khàn của Y Mạn, Amelia đau lòng không thôi. Cô vỗ về Y Mạn như người mẹ đang vỗ về con mình, "Chàng trai...Chàng trai đáng thương của ta...Đừng phản kháng lại chàng nữa..."
Y Mạn xoay người ôm chặt người Amelia. Cái ôm của y không chứa đựng một chút tà niệm, chỉ thuần túy muốn dựa sát vào người cô, "Cô thật tàn nhẫn..."
"Xin lỗi, chàng trai của ta..." Chỉ một câu ngắn ngủn của Y Mạn, Amelia liền biết được, lúc này đây Y Mạn rất oán hận mình. Đúng thế! Y Mạn hẳn là nên hận, hận cô đã đưa mình tới đây. Là cô đã đẩy Y Mạn vào tình cảnh này, cũng khó trách Y Mạn lại nói rằng cô thật tàn nhẫn...
"Tôi sẽ không thỏa hiệp đâu! Tôi sẽ rời khỏi nơi này! Nhất định!" Y Mạn dùng giọng điệu cương quyết mà trước kia y chưa từng dùng để nói chuyện.
"Chàng trai...Chuyện này là không thể..." Dù không muốn dập tắt hi vọng của cậu, nhưng Amelia vẫn phải nói, "Arx...Chàng rất mạnh, mạnh đến mức cậu không tưởng tưởng nổi đâu. Huống chi cậu chỉ là một nhân loại. Từ bỏ đi...Như vậy mới ít phải chịu khổ."
"Không! Tôi không biết các người là thứ gì, cũng không biết vì sao tôi lại phải chịu đựng cảnh bị tra tấn như thế này, nhưng tôi biết, nếu tôi không thoát được khỏi đây thì tôi sẽ khiến hắn phải chết cùng tôi!" Y Mạn lắc đầu nguầy nguậy, giọng nói đầy tuyệt vọng mang theo ý nghĩ đồng quy vu tận, kiên định khiến Amelia không nói nên lời.
Đôi môi của cô khẽ giật giật, muốn nói gì đó nhưng khi nhìn thấy Y Mạn như thế, tất cả lời muốn nói lại chỉ có thể biến thành một tiếng than nhẹ.
"Chàng trai, chúng ta không chết được. Bất tử, ma cà rồng, ác ma, đó là những gì mọi người thường nói về chúng ta. Cho dù có là giống loài ma cà rồng bị sáng chế thất bại thì cũng vẫn có được năng lực bất tử này, huống gì là Arx đã sống qua 4 thế kỷ."
Y Mạn không đáp lời, y chỉ lẳng lặng nghe, giống như đang cố gắng tiêu hóa những gì mình vừa nghe.
Amelia liếc Y Mạn một cái, lại nói, "Arx rất mạnh, cũng rất tàn nhẫn. Có lẽ chàng là ma cà rồng sống trên đời này được lâu nhất. Vào một thế kỷ, tai họa bùng phát, toàn bộ đều không có sự phòng bị, sức mạnh lại yếu nên đã chết hết, chỉ còn lại cực kỳ ít ma cà rồng có năng lực là sống sót được, nhưng chàng lại là ma cà rồng duy nhất không bị thương tổn dù chỉ là một cọng tóc. Chàng mạnh đến nhường vậy, cho nên rất nhiều đồng loại khuất phục chàng, cam tâm hầu hạ dưới thân chàng. Chàng thực sự rất có mị lực, cho dù là cậu...cũng không tránh được đâu..."
"Tôi không hiểu!" Đầu Y Mạn quay như chong chóng, y la lên, "Không phải cô bảo rằng giống loài của các người sẽ không thể chết được sao? Vậy tai họa kia là gì? Đến tột cùng là cái gì mà khiến các người bị tổn hại nhiều đến thế?"
"Chàng trai..." Gương mặt xinh đẹp của Amelia lộ ra vẻ bất đắc dĩ, đối với câu hỏi của Y Mạn, cô không thể trả lời, cũng không muốn trả lời.
"Mau nói cho tôi biết đi!" Y Mạn kích động nắm lấy vai của Amelia.
Amelia sầu não, nhẹ bỏ tay Y Mạn ra, "Chàng trai...Đây là bí mật của tộc chúng ta. Ta không thể nói cho cậu biết được, càng không thể để cậu có cơ hội gây tổn thương tới tính mạng của chàng."
Y Mạn ngây người, trong khoảnh khắc đó, y lờ mờ hiểu được những lời tâm sự trước đây của Amelia.
"Cô yêu hắn?"
"Đúng vậy...Ta yêu chàng, ta nguyện ý đánh đổi mọi thứ của mình chỉ để nhận được một cái ôm của chàng. Cho nên ta sẽ không để cậu có cơ hội thương tổn chàng. Cho dù có phải hi sinh nửa cái mạng của mình cũng tuyệt đối sẽ không để chuyện đó xảy ra!" Amelia kiên định nói.
Y Mặc trầm mặc một lúc rồi mới nói, "Mời ra khỏi đây." Y Mạn rời khỏi cái ôm của cô, gương mặt u sầu nhìn xuống sàn nhà, không muốn nói gì thêm nữa.
"Chàng trai..." Amelia vươn tay ra, muốn vuốt ve hai má an ủi Y Mạn, lại bị y né tránh. Thái độ của Y Mạn lãnh đạm, rõ ràng là muốn nói y không muốn gặp lại cô nữa.
Hai người cứ giằng co trong cục diện như vậy, mãi đến khi Philistines đi vào.
"Amelia, cô phải rời đi rồi." Philistines kéo Y Mạn đang ngồi bệt dưới đất đứng dậy, quay đầu lại nói với Amelia.
Amelia từ từ đứng lên, ưu thương nhìn Y Mạn một cái rồi mới xoay người rời đi.
Amelia vừa đi, Philistines lập tức cười âm lãnh, "Giờ...ta phải mang ngươi tới chỗ của Công tước rồi. Tốt nhất là ngươi nên chuẩn bị tâm lý đi. Chọc giận Công tước, hậu quả sẽ rất nặng nề đấy."
Y Mạn gạt tay Philistines ra, ánh mắt vừa oán hận vừa phẫn nộ lườm Philistines một cái, sau đó bước thẳng ra ngoài.
Philistines cười ha hả, đắc ý đi đằng sau Y Mạn, "Tiếp tục duy trì cái tôn nghiêm duy nhất còn sót lại của ngươi đi. Ta rất chờ mong đến thời khắc ngươi đánh mất nó. Đừng khiến ta thất vọng đấy nhé!"
Y Mạn mím môi thật chặt, không để ý đến lời của Philistines nói, chỉ chăm chăm bước tới đại sảnh.
Lúc y tới gần đại sảnh thì nghe được tiếng kêu rên yếu ớt vang lên. Dần dần càng thêm rõ ràng. Mùi máu tươi tỏa ra. Mặt Y Mạn trắng nhợt. Đập vào mắt y là tình cảnh thảm hại ở trong đại sảnh.
Tiếng kêu rên, tiếng thét chói tai, tiếng cầu xin tha mạng, tử thi chồng chất ở một bên, máu tươi đổ như sông, tràn ra sàn nhà cẩm thạch như tuyết trắng, "người" đuổi bắt người, trong đại sảnh xuất hiện rất nhiều gương mặt mà Y Mạn chưa từng gặp. Cảnh tượng hỗn loạn trước mặt khiến Y Mạn sợ hãi đến mức không còn phân biệt nổi đâu mới là thợ săn, đâu mới là con mồi.
Philistines cười nhạo nhìn sắc mặt tái nhợt của Y Mạn. Gã đi vào trong đại sảnh, nửa quỳ bên cạnh Arx, khẽ hôn xuống bàn tay của hắn, "Chủ nhân, ta đã mang người đến rồi."
Arx như cười như không liếc mắt nhìn Y Mạn một cái, như tán thưởng mà vỗ về lên gương mặt của Philistines, "Tốt lắm, ngươi đứng sang một bên đi."
Philistines vui sướng nắm chặt tay Arx, không ngừng hôn xuống tay hắn, cuối cùng mới lưu luyến không rời mà buông tay hắn ra, ngoan ngoãn đứng sang một bên.
"Y Mạn, ngươi sao thế? Sắc mặt thật khó coi." Arx tao nhã quay đầu về phía Y Mạn, rõ ràng biết mà vẫn cố tình hỏi.
Arx nói chưa dứt lời, một người đàn ông trên người đầy máu đột nhiên ôm lấy thân Y Mạn, run rẩy cầu xin, "Cứu tôi với...Cứu...Cứu tôi với..."
Mặt Y Mạn trắng bệch ra, nhìn bộ dạng sợ hãi của người đàn ông. Y rất muốn giúp người này, nhưng lại không thể làm gì được. Tay y vừa mới vươn ra định đỡ người đàn ông thì hai mắt của người đàn ông đã trợn tròn, máu tươi bắn lên mặt y. Người đàn ông từ từ đổ người xuống, chết!
Đứng ở trước mặt Y Mạn là Arx đang cười đến hồn nhiên, bàn tay dính đầy máu đang cầm lấy trái tim của người đàn ông.
"Thật là...Ta vốn không định giết hắn, nhưng vừa nhìn thấy hắn đụng vào người ngươi, ta liền nhịn không được mà ra tay."
Nói xong, hắn ném quả tim xuống đất, dùng chân hung hăng dẫm nát nó.
Y Mạn run rẩy như lá rụng trong gió. Y mò mẫm lau đi máu tươi đang dính trên mặt mình, nhưng dù có lau đến thế nào cũng không lau được hết máu đi.
"Y Mạn...Nhìn ngươi run như thế, ta thấy rất đau lòng!" Arx vừa nói vừa đi ra phía sau Y Mạn, hai tay duỗi ra ôm y vào trong lòng mình.
Y Mạn không nói nên lời, chuyện vừa mới xảy ra đã khiến y mất hết sức lực, chỉ có thể đứng yên trong lòng Arx.
"Y Mạn...Sự yếu ớt của ngươi lại khiến ta cảm thấy rất hưng phấn!" Con ngươi màu hoa Lan tử la của Arx trở nên thâm trầm, hắn dán môi lên mặt Y Mạn, vươn đầu lưỡi nhẹ liếm lên, mùi máu tươi mê người khiến hắn bị kích thích. Hắn hôn lên môi Y Mạn, nhấm nháp hương vị ngọt ngào hoàn toàn khác lạ trong miệng của Y Mạn.
Ngay lúc Arx hôn lên môi mình, Y Mạn hoàn toàn thanh tỉnh. Y Mạn chán ghét đẩy hắn ra, trong miệng đầy mùi máu tươi, khiến y không nhịn được bịt miệng lại, đứng dựa vào tường bắt đầu nôn khan.
Dường như hành động của Y Mạn đã khiến tất cả mọi thứ trong đại sảnh trở nên yên lặng, âm nhạc ngừng lại, đám ma cà rồng đang hút máu cũng ngừng lại, tất cả đều nhìn về phía Y Mạn.
Cũng không phải là do Y Mạn đã làm gì sai, mà là vì Arx đang đứng bên cạnh Y Mạn, sắc mặt đã lạnh đến tột độ khiến người ta không dám tiến lại gần.
Lúc mọi người đều đang nghĩ Arx sẽ nổi điên thì hắn lại nở nụ cười, "Y Mạn, nụ hôn của ta thật sự khiến ngươi khó chịu đến thế sao? Hay là ngươi đang muốn phản kháng tất cả mọi thứ của ta?" Arx vươn tay ra, nhẹ lùa vài sợi tóc của Y Mạn rồi hôn lên.
"Đừng đụng vào tôi!" Y Mạn hận không thể gạt bàn tay của Arx ra, trước ngực phập phồng lên xuống, có thể thấy Y Mạn thật sự nổi giận.
Nụ cười của Arx trong nháy mắt trở nên cứng ngắc, tay dùng sức nắm chặt tóc Y Mạn, kéo mặt y tới gần mặt mình, "Có lẽ ta nên dạy cho ngươi biết cái gì gọi là nghe lời mới là đúng!"
Y Mạn đau đến nhăn cả mặt. Y nghĩ mình sẽ lại bị giống như đêm qua, bị đánh, bị tát, nhưng Arx lại không làm gì cả, chỉ buông y ra, để y ngã rạp trên mặt đất mà thở hổn hển.
Arx xoay người đi vào đại sảnh, tư thế tao nhã ngồi lên ghế sofa. Hắn hơi nghiêng đầu vẫy tay gọi thiếu niên đang run rẩy đứng trốn ở một góc tối, mỉm cười ra lệnh, "Lại đây."
Nghe được thanh âm trầm thấp của Arx, thiếu niên tựa như quên mất sợ hãi, chầm chậm đi về phía hắn.
"Y Mạn. Ngươi coi đi. Nó ngoan hơn ngươi nhiều, không chống đối lại lời ta nói, cũng không cự tuyệt ta. Ngươi ấy à...đúng là không biết tốt xấu!" Arx vừa vuốt ve thiếu niên đang áp sát vào ngực mình, vừa dùng giọng điệu yêu chiều lại có chút trách cứ để nói chuyện với Y Mạn.
Y Mạn quỳ rạp dưới đất, vẫn không nhúc nhích. Lời của hắn đều lọt vào tai Y Mạn, nhưng Y Mạn lại quyết định không muốn nghe, cũng không muốn nhìn.
Arx có vẻ rất không hài lòng với bộ dạng phó mặc sống chết kia của Y Mạn, hắn phất tay ra hiệu cho Philistines, ý bảo Philistines mang Y Mạn lại đây.
Philistines nhẹ gật đầu, bước nhanh về phía Y Mạn, dùng một tay kéo Y Mạn đứng dậy, xách Y Mạn giống như xách một cái bao mà mang tới trước mặt Arx, buộc Y Mạn phải ngẩng đầu lên nhìn Arx.
"Y Mạn, nhìn kỹ này. Phải giống như nó mới gọi là ngoan." Arx bị vẻ mặt thờ ơ của Y Mạn chọc giận, hắn thô lỗ vặn cổ thiếu niên sang một bên, dùng sức cắn xuống phần cổ trắng nõn.
Y Mạn rất muốn xoay mặt đi, nhưng lại bị Philistines giữ nguyên mặt, bắt y phải nhìn cảnh thiếu niên đang dần cạn hết máu trên mặt.
Nhưng trong toàn bộ quá trình xảy ra, thiếu niên vẫn rất ngoan ngoãn nằm im, thậm chí đến khi chết vẫn ôm chặt Arx.
"Philistines!" Arx buông thiếu niên đã bị hút hết máu ở trong lòng ra, mặc kệ thiếu niên ngã xuống mặt đất.
Philistines lập tức buông Y Mạn, đi lên nắm lấy tay Arx, tha thiết hôn lên, "Chủ nhân, có chuyện gì cần phân phó?"
"Ta muốn ngươi tận mắt giám sát Y Mạn đem thi thể này đi xử lý. Ngươi biết nên làm thế nào rồi đấy!" Lạnh lùng rút lại tay, Arx nhìn Y Mạn mặt mày đã tái nhợt, tàn nhẫn ra mệnh lệnh với Philistines.
"Vâng!" Philistines đáp lời cực nhanh, gã đợi thời khắc được tra tấn Y Mạn từ lâu lắm rồi, gã muốn nhìn xem dáng vẻ cầu xin của Y Mạn ra sao.
"Không! Tôi không muốn!" Y Mạn bò lên phía trước, chỉ cần nhìn thấy thi thể này thôi là y đã sợ lắm rồi, chứ đừng nói đến việc phải xử lý thi thể.
"Cái này cũng không phải do ngươi quyết định!" Philistines lạnh lùng cười, gã ôm người Y Mạn lên ném đến trước thi thể kia, "Kéo cái xác ra bên ngoài đi!"
"Philistines...Đừng quên Y Mạn cái gì cũng chưa hiểu. Ngươi làm mẫu trước một lần đi, rồi bảo y làm sau, hiểu không?" Arx nhếch miệng, vẻ mặt lạnh lùng.
"Thưa vâng!" Philistines gật gật đầu, vẻ cười trên gương mặt càng đậm thêm. Gã kéo 2 thi thể ngay trước mặt Y Mạn lôi ra ngoài.
Y Mạn nhìn thi thể trước mặt mình, gần như không khống chế được muốn điên cuồng kêu gào, nhưng y không làm thế, chỉ run rẩy nhìn chằm chằm vào khối thi thể hai mắt đang trợn tròn trước mặt.
Philistines quay đầu lại đá vào người Y Mạn, mất kiên nhẫn nói, "Mau kéo thi thể đi theo ta!"
Y Mạn giống như không nghe thấy gì, vẫn chỉ ngồi yên.
"Nếu ngươi không nhanh lên, ta sẽ ném ngươi vào địa lao, cho ngươi ngủ cùng đống thi thể hôi thối đấy nhé!" Philistines hung ác đe dọa.
Có lẽ là sợ, cũng có lẽ là đã hạ quyết tâm, Y Mạn run rẩy đưa tay ra nâng khối thi thể lên, cố nhịn cảm giác tội lỗi xuống, đi theo sau Philistines.
Philistines liếc mắt nhìn Y Mạn, "hừ" một cái rồi tiếp tục lôi 2 thi thể ra ngoài.
Hai người một trước một sau đi ra khỏi tòa thành, xuống địa lao dưới đất, mùi thi thể tanh tưởi hôi thối xộc vào mũi, khiến Y Mạn suýt thì không nhịn được mà quay người chạy đi.
Cuối cùng, hai người dừng lại ở phía cuối địa lao, dọc đường đi, Y Mạn không nhìn thấy thi thể chồng chất, cũng không thấy thứ gì khủng bố khiến người ta sợ hãi cả. Cho đến lúc tới tận cuối của địa lao, Y Mạn nhìn thấy có một giàn giáo, là một giàn giáo dính đầy máu, mùi tỏa ra cũng chính là phát ra từ nơi này.
Philistines kéo thi thể ném qua một bên, không phí chút sức lực nào mà đẩy giàn giáo ra, để Y Mạn thấy rõ bên dưới là cái gì.
"Kéo thi thể kia ra chỗ giàn giáo!"
Y Mạn lấy tay bịt mũi, cố ngăn chặn mùi tanh tưởi kia. Dưới giàn giáo chính là một đống thi thể, cái thì không đủ bộ phận, cái thì đã thối rữa đến mức nhìn không rõ mặt. Tóm lại là cực kỳ ghê tởm, Y Mạn nhìn mà chỉ muốn nôn ói ra.
Thấy bộ dạng của Y Mạn như thế, Philistines cười tươi. Gã xé khối thi thể trong tay mình, sau đó đặt miếng thi thể đã bị xé bày lên trên giàn giáo. Gã cầm cái đao trên vách tường, thản nhiên chặt khối thi thể ra, sau đó ném xuống phía dưới giàn giáo.
Khối thi thể vừa được ném xuống, tiếng xâu xé của đám dã thú từ bên dưới vang lên, tiếng rách toạc bao trùm cả địa lao. Y Mạn sợ hãi trợn trừng hai mắt.
"Ngươi cẩn thận chút, đừng để bị ngã xuống, nếu như bị đám người sói này ăn thịt, ta cũng mặc kệ!" Philistines nhét đao vào trong tay Y Mạn, ý bảo Y Mạn làm giống như những gì mình vừa làm.
"Không! Tôi không làm! Tôi không làm!" Y Mạn sợ hãi vứt đao đi, quay đầu định chạy.
Vừa mới quay đầu, y đã bị bao phủ bởi một cái ôm lạnh như băng, mùi hương nhàn nhạt của hoa Lan tử la tỏa ra.
"Y Mạn, như thế là không được đâu..." Arx nhẹ ôm Y Mạn, ra dấu mắt ý bảo Philistines rời đi.
Philistines không cam lòng hành lễ với Arx, trước khi đi còn oán hận lườm Y Mạn một cái, cứ như Y Mạn đã chiếm mất thứ quan trọng nhất của gã.
Y Mạn phát run. Y không dám nhìn về phía giàn giáo kia nữa, không dám nhìn thi thể đang bày trên giàn giáo, lại càng không dám nhìn vào cái đao vừa bị y ném xuống đất kia. Đối với y, mọi chuyện đang diễn ra trước mắt chẳng khác nào một cơn ác mộng.
"Buông ra!" Y Mạn run rẩy yêu cầu.
"Không được. Ngươi vẫn chưa làm xong việc mà!" Arx ôm cơ thể cứng nhắc của Y Mạn tới trước giàn giáo, cúi cười nhặt đao lên.
"Đừng ép tôi!" Y Mạn bắt đầu giãy dụa.
"Ta không phải là đang ép ngươi, ta là đang dạy ngươi...phải làm thế nào." Arx vừa nói vừa đặt đao vào trong tay Y Mạn, nắm lấy bàn tay run rẩy của y, tàn nhẫn chém xuống thi thể kia.
"KHÔNG!" Y Mạn gần như rống lên, y muốn gạt tay Arx ra, muốn vứt đao đi, muốn lập tức bỏ chạy.
"Y Mạn, ngươi phải biết rằng, chúng nó rất kén ăn. Thi thể còn nguyên chúng nó sẽ không động tới, bị thối rữa cũng không động tới, phải có người chặt thi thể ra thành từng khối nhỏ giúp chúng nó thì chúng nó mới chịu ăn. Đám sủng vật này thật sự khó nuôi, ngươi nói xem có đúng thế không?" Arx vừa nói vừa nắm tay Y Mạn chặt khối thi thể ra thành từng khúc.
"Dừng tay, dừng tay, dừng tay lại!" Y Mạn rốt cuộc không chống đỡ được nữa, cố gắng rút tay ra khỏi tay Arx, sụp đổ mà lui vào trong người hắn khóc lóc kêu ngừng lại.
Arx lộ ra vẻ trìu mến, dịu dàng nâng gương mặt của Y Mạn lên, hôn xuống đôi môi run rẩy của Y Mạn.
Y Mạn quay đầu tránh nụ hôn của hắn, lại bị hắn điên cuồng xoay mặt lại. Một mùi hương xộc đến khiến thân thể Y Mạn dần mềm nhũn, trong miệng y là đầu lưỡi đang không ngừng quấy đảo của Arx, khiến y gần như không thở nổi. Arx rời môi khỏi môi của Y Mạn, sau đó nhẹ nhàng vuốt ve lên cổ của Y Mạn.
Giống như đêm qua, Y Mạn biết Arx sẽ lại hút máu mình, nhưng lần này răng nanh đâm vào cổ y không khiến y đau như đêm qua, cũng không kéo dài thời gian như đêm qua, hắn chỉ hút mấy lần rồi dừng lại luôn.
"Ngủ đi Y Mạn...Ta hi vọng đêm mai gặp lại, em sẽ không còn phản kháng ta nữa...Hiểu không?"
Y Mạn cảm thấy mí mắt càng lúc càng nặng, cũng không còn hơi sức đâu để phản kháng lại nữa. Trong mơ màng, có thứ gì thật mềm mại chạm vào môi y, rất dịu dàng...rất dịu dàng mà hôn y.
———-
#VL: Tình cảm đã bắt đầu biến chuyển nên đoạn cuối mình để Arx gọi Y Mạn là "em" (dù mình vẫn éo thấy ưng cách xưng hô này lắm khi mà thằng Arx nó đang trong hình dáng của một thằng thiếu niên mới 17-18 tuổi, còn Y Mạn thì đã khoảng 30 tuổi rồi):"> Mấy chương sau thằng Arx vẫn ngu lắm, nó đã sống suốt 400 năm (4 thế kỷ) với cái tư duy ích kỷ, không biết cách yêu cho đúng nên muốn nó thay đổi luôn là rất khó. Tóm lại con đường đi tới HE của chúng nó là rất vất vả hí hí =]]
————
Nhá chương 4
"Được rồi, Amelia. Cô đi đi. Cô đã bị đuổi khỏi đây!"
"Vì sao vậy chủ nhân? Em đã làm gì sai sao?"
"Y Mạn là của ta. Ta không thích người khác quan tâm tới y. Lí do này...đã vừa lòng cô chưa?"
Y Mạn cười khổ. Y quỳ gối trên mặt đất, cơ thể không khống chế được run rẩy. Y không biết đêm nay tên ác ma kia sẽ tra tấn y như thế nào, nhưng y tuyệt đối sẽ không chịu thua đâu! Y sẽ rời khỏi chỗ này. Nhất định!
"Mình sẽ không chịu thua...Quyết không thỏa hiệp...Quyết không thỏa hiệp..." Y Mạn không ngừng lẩm mẩm mấy lời này. Đây là lần đầu tiên trong ánh mắt u buồn của y lộ ra vẻ kiên cường đến thế.
Thảm trên mặt đất ấm là thế, nhưng Y Mạn chỉ cảm thấy thật lạnh. Y đưa tay lên ôm chặt lấy mình, nhắm mắt lại, nhớ kỹ những lời mình vừa nói. Tựa như chỉ có làm như vậy, y mới không bị nỗi sợ hãi đánh bại, mới có thể xem nhẹ hết thảy mọi thứ của thế giới bên ngoài, mới có thể...không nhìn thấy sắc trời đang dần tối lại...
Y phong bế chính mình, lâm vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê. Tận đến khi ánh sáng ấm áp ngoài cửa sổ đã biến mất, những tiếng bước chân vụn vặt lại vang lên, lúc này y mới buộc chính mình phải mở mắt ra.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng kia càng lúc càng gần. Y Mạn nghe được tiếng cửa mở, nghe được tiếng nhạc kia lại vang lên như đêm qua. Y cảm nhận được người kia đang đứng ngay sau lưng mình rồi.
Y không biết đó là ai, hay nói cách khác y đã không còn muốn biết những "người" sống trong này rốt cuộc là ai. Những chuyện xảy ra mấy ngày nay đã vượt quá khả năng tiếp nhận của y, tất cả đều rối loạn hết cả lên...
Lúc y không hề phòng bị, người phía sau đột nhiên ôm chặt đầu y, như trìu mến lại như đau lòng mà vuốt ve tóc của y.
Cảm giác này, mùi hương đầy nữ tính này, xúc cảm lạnh như băng này, Y Mạn dù ngu ngốc đến mức nào cũng biết được người tới là ai.
"Amelia...Rốt cuộc cô cũng đã xuất hiện rồi..."
Nghe được âm thanh khàn khàn của Y Mạn, Amelia đau lòng không thôi. Cô vỗ về Y Mạn như người mẹ đang vỗ về con mình, "Chàng trai...Chàng trai đáng thương của ta...Đừng phản kháng lại chàng nữa..."
Y Mạn xoay người ôm chặt người Amelia. Cái ôm của y không chứa đựng một chút tà niệm, chỉ thuần túy muốn dựa sát vào người cô, "Cô thật tàn nhẫn..."
"Xin lỗi, chàng trai của ta..." Chỉ một câu ngắn ngủn của Y Mạn, Amelia liền biết được, lúc này đây Y Mạn rất oán hận mình. Đúng thế! Y Mạn hẳn là nên hận, hận cô đã đưa mình tới đây. Là cô đã đẩy Y Mạn vào tình cảnh này, cũng khó trách Y Mạn lại nói rằng cô thật tàn nhẫn...
"Tôi sẽ không thỏa hiệp đâu! Tôi sẽ rời khỏi nơi này! Nhất định!" Y Mạn dùng giọng điệu cương quyết mà trước kia y chưa từng dùng để nói chuyện.
"Chàng trai...Chuyện này là không thể..." Dù không muốn dập tắt hi vọng của cậu, nhưng Amelia vẫn phải nói, "Arx...Chàng rất mạnh, mạnh đến mức cậu không tưởng tưởng nổi đâu. Huống chi cậu chỉ là một nhân loại. Từ bỏ đi...Như vậy mới ít phải chịu khổ."
"Không! Tôi không biết các người là thứ gì, cũng không biết vì sao tôi lại phải chịu đựng cảnh bị tra tấn như thế này, nhưng tôi biết, nếu tôi không thoát được khỏi đây thì tôi sẽ khiến hắn phải chết cùng tôi!" Y Mạn lắc đầu nguầy nguậy, giọng nói đầy tuyệt vọng mang theo ý nghĩ đồng quy vu tận, kiên định khiến Amelia không nói nên lời.
Đôi môi của cô khẽ giật giật, muốn nói gì đó nhưng khi nhìn thấy Y Mạn như thế, tất cả lời muốn nói lại chỉ có thể biến thành một tiếng than nhẹ.
"Chàng trai, chúng ta không chết được. Bất tử, ma cà rồng, ác ma, đó là những gì mọi người thường nói về chúng ta. Cho dù có là giống loài ma cà rồng bị sáng chế thất bại thì cũng vẫn có được năng lực bất tử này, huống gì là Arx đã sống qua 4 thế kỷ."
Y Mạn không đáp lời, y chỉ lẳng lặng nghe, giống như đang cố gắng tiêu hóa những gì mình vừa nghe.
Amelia liếc Y Mạn một cái, lại nói, "Arx rất mạnh, cũng rất tàn nhẫn. Có lẽ chàng là ma cà rồng sống trên đời này được lâu nhất. Vào một thế kỷ, tai họa bùng phát, toàn bộ đều không có sự phòng bị, sức mạnh lại yếu nên đã chết hết, chỉ còn lại cực kỳ ít ma cà rồng có năng lực là sống sót được, nhưng chàng lại là ma cà rồng duy nhất không bị thương tổn dù chỉ là một cọng tóc. Chàng mạnh đến nhường vậy, cho nên rất nhiều đồng loại khuất phục chàng, cam tâm hầu hạ dưới thân chàng. Chàng thực sự rất có mị lực, cho dù là cậu...cũng không tránh được đâu..."
"Tôi không hiểu!" Đầu Y Mạn quay như chong chóng, y la lên, "Không phải cô bảo rằng giống loài của các người sẽ không thể chết được sao? Vậy tai họa kia là gì? Đến tột cùng là cái gì mà khiến các người bị tổn hại nhiều đến thế?"
"Chàng trai..." Gương mặt xinh đẹp của Amelia lộ ra vẻ bất đắc dĩ, đối với câu hỏi của Y Mạn, cô không thể trả lời, cũng không muốn trả lời.
"Mau nói cho tôi biết đi!" Y Mạn kích động nắm lấy vai của Amelia.
Amelia sầu não, nhẹ bỏ tay Y Mạn ra, "Chàng trai...Đây là bí mật của tộc chúng ta. Ta không thể nói cho cậu biết được, càng không thể để cậu có cơ hội gây tổn thương tới tính mạng của chàng."
Y Mạn ngây người, trong khoảnh khắc đó, y lờ mờ hiểu được những lời tâm sự trước đây của Amelia.
"Cô yêu hắn?"
"Đúng vậy...Ta yêu chàng, ta nguyện ý đánh đổi mọi thứ của mình chỉ để nhận được một cái ôm của chàng. Cho nên ta sẽ không để cậu có cơ hội thương tổn chàng. Cho dù có phải hi sinh nửa cái mạng của mình cũng tuyệt đối sẽ không để chuyện đó xảy ra!" Amelia kiên định nói.
Y Mặc trầm mặc một lúc rồi mới nói, "Mời ra khỏi đây." Y Mạn rời khỏi cái ôm của cô, gương mặt u sầu nhìn xuống sàn nhà, không muốn nói gì thêm nữa.
"Chàng trai..." Amelia vươn tay ra, muốn vuốt ve hai má an ủi Y Mạn, lại bị y né tránh. Thái độ của Y Mạn lãnh đạm, rõ ràng là muốn nói y không muốn gặp lại cô nữa.
Hai người cứ giằng co trong cục diện như vậy, mãi đến khi Philistines đi vào.
"Amelia, cô phải rời đi rồi." Philistines kéo Y Mạn đang ngồi bệt dưới đất đứng dậy, quay đầu lại nói với Amelia.
Amelia từ từ đứng lên, ưu thương nhìn Y Mạn một cái rồi mới xoay người rời đi.
Amelia vừa đi, Philistines lập tức cười âm lãnh, "Giờ...ta phải mang ngươi tới chỗ của Công tước rồi. Tốt nhất là ngươi nên chuẩn bị tâm lý đi. Chọc giận Công tước, hậu quả sẽ rất nặng nề đấy."
Y Mạn gạt tay Philistines ra, ánh mắt vừa oán hận vừa phẫn nộ lườm Philistines một cái, sau đó bước thẳng ra ngoài.
Philistines cười ha hả, đắc ý đi đằng sau Y Mạn, "Tiếp tục duy trì cái tôn nghiêm duy nhất còn sót lại của ngươi đi. Ta rất chờ mong đến thời khắc ngươi đánh mất nó. Đừng khiến ta thất vọng đấy nhé!"
Y Mạn mím môi thật chặt, không để ý đến lời của Philistines nói, chỉ chăm chăm bước tới đại sảnh.
Lúc y tới gần đại sảnh thì nghe được tiếng kêu rên yếu ớt vang lên. Dần dần càng thêm rõ ràng. Mùi máu tươi tỏa ra. Mặt Y Mạn trắng nhợt. Đập vào mắt y là tình cảnh thảm hại ở trong đại sảnh.
Tiếng kêu rên, tiếng thét chói tai, tiếng cầu xin tha mạng, tử thi chồng chất ở một bên, máu tươi đổ như sông, tràn ra sàn nhà cẩm thạch như tuyết trắng, "người" đuổi bắt người, trong đại sảnh xuất hiện rất nhiều gương mặt mà Y Mạn chưa từng gặp. Cảnh tượng hỗn loạn trước mặt khiến Y Mạn sợ hãi đến mức không còn phân biệt nổi đâu mới là thợ săn, đâu mới là con mồi.
Philistines cười nhạo nhìn sắc mặt tái nhợt của Y Mạn. Gã đi vào trong đại sảnh, nửa quỳ bên cạnh Arx, khẽ hôn xuống bàn tay của hắn, "Chủ nhân, ta đã mang người đến rồi."
Arx như cười như không liếc mắt nhìn Y Mạn một cái, như tán thưởng mà vỗ về lên gương mặt của Philistines, "Tốt lắm, ngươi đứng sang một bên đi."
Philistines vui sướng nắm chặt tay Arx, không ngừng hôn xuống tay hắn, cuối cùng mới lưu luyến không rời mà buông tay hắn ra, ngoan ngoãn đứng sang một bên.
"Y Mạn, ngươi sao thế? Sắc mặt thật khó coi." Arx tao nhã quay đầu về phía Y Mạn, rõ ràng biết mà vẫn cố tình hỏi.
Arx nói chưa dứt lời, một người đàn ông trên người đầy máu đột nhiên ôm lấy thân Y Mạn, run rẩy cầu xin, "Cứu tôi với...Cứu...Cứu tôi với..."
Mặt Y Mạn trắng bệch ra, nhìn bộ dạng sợ hãi của người đàn ông. Y rất muốn giúp người này, nhưng lại không thể làm gì được. Tay y vừa mới vươn ra định đỡ người đàn ông thì hai mắt của người đàn ông đã trợn tròn, máu tươi bắn lên mặt y. Người đàn ông từ từ đổ người xuống, chết!
Đứng ở trước mặt Y Mạn là Arx đang cười đến hồn nhiên, bàn tay dính đầy máu đang cầm lấy trái tim của người đàn ông.
"Thật là...Ta vốn không định giết hắn, nhưng vừa nhìn thấy hắn đụng vào người ngươi, ta liền nhịn không được mà ra tay."
Nói xong, hắn ném quả tim xuống đất, dùng chân hung hăng dẫm nát nó.
Y Mạn run rẩy như lá rụng trong gió. Y mò mẫm lau đi máu tươi đang dính trên mặt mình, nhưng dù có lau đến thế nào cũng không lau được hết máu đi.
"Y Mạn...Nhìn ngươi run như thế, ta thấy rất đau lòng!" Arx vừa nói vừa đi ra phía sau Y Mạn, hai tay duỗi ra ôm y vào trong lòng mình.
Y Mạn không nói nên lời, chuyện vừa mới xảy ra đã khiến y mất hết sức lực, chỉ có thể đứng yên trong lòng Arx.
"Y Mạn...Sự yếu ớt của ngươi lại khiến ta cảm thấy rất hưng phấn!" Con ngươi màu hoa Lan tử la của Arx trở nên thâm trầm, hắn dán môi lên mặt Y Mạn, vươn đầu lưỡi nhẹ liếm lên, mùi máu tươi mê người khiến hắn bị kích thích. Hắn hôn lên môi Y Mạn, nhấm nháp hương vị ngọt ngào hoàn toàn khác lạ trong miệng của Y Mạn.
Ngay lúc Arx hôn lên môi mình, Y Mạn hoàn toàn thanh tỉnh. Y Mạn chán ghét đẩy hắn ra, trong miệng đầy mùi máu tươi, khiến y không nhịn được bịt miệng lại, đứng dựa vào tường bắt đầu nôn khan.
Dường như hành động của Y Mạn đã khiến tất cả mọi thứ trong đại sảnh trở nên yên lặng, âm nhạc ngừng lại, đám ma cà rồng đang hút máu cũng ngừng lại, tất cả đều nhìn về phía Y Mạn.
Cũng không phải là do Y Mạn đã làm gì sai, mà là vì Arx đang đứng bên cạnh Y Mạn, sắc mặt đã lạnh đến tột độ khiến người ta không dám tiến lại gần.
Lúc mọi người đều đang nghĩ Arx sẽ nổi điên thì hắn lại nở nụ cười, "Y Mạn, nụ hôn của ta thật sự khiến ngươi khó chịu đến thế sao? Hay là ngươi đang muốn phản kháng tất cả mọi thứ của ta?" Arx vươn tay ra, nhẹ lùa vài sợi tóc của Y Mạn rồi hôn lên.
"Đừng đụng vào tôi!" Y Mạn hận không thể gạt bàn tay của Arx ra, trước ngực phập phồng lên xuống, có thể thấy Y Mạn thật sự nổi giận.
Nụ cười của Arx trong nháy mắt trở nên cứng ngắc, tay dùng sức nắm chặt tóc Y Mạn, kéo mặt y tới gần mặt mình, "Có lẽ ta nên dạy cho ngươi biết cái gì gọi là nghe lời mới là đúng!"
Y Mạn đau đến nhăn cả mặt. Y nghĩ mình sẽ lại bị giống như đêm qua, bị đánh, bị tát, nhưng Arx lại không làm gì cả, chỉ buông y ra, để y ngã rạp trên mặt đất mà thở hổn hển.
Arx xoay người đi vào đại sảnh, tư thế tao nhã ngồi lên ghế sofa. Hắn hơi nghiêng đầu vẫy tay gọi thiếu niên đang run rẩy đứng trốn ở một góc tối, mỉm cười ra lệnh, "Lại đây."
Nghe được thanh âm trầm thấp của Arx, thiếu niên tựa như quên mất sợ hãi, chầm chậm đi về phía hắn.
"Y Mạn. Ngươi coi đi. Nó ngoan hơn ngươi nhiều, không chống đối lại lời ta nói, cũng không cự tuyệt ta. Ngươi ấy à...đúng là không biết tốt xấu!" Arx vừa vuốt ve thiếu niên đang áp sát vào ngực mình, vừa dùng giọng điệu yêu chiều lại có chút trách cứ để nói chuyện với Y Mạn.
Y Mạn quỳ rạp dưới đất, vẫn không nhúc nhích. Lời của hắn đều lọt vào tai Y Mạn, nhưng Y Mạn lại quyết định không muốn nghe, cũng không muốn nhìn.
Arx có vẻ rất không hài lòng với bộ dạng phó mặc sống chết kia của Y Mạn, hắn phất tay ra hiệu cho Philistines, ý bảo Philistines mang Y Mạn lại đây.
Philistines nhẹ gật đầu, bước nhanh về phía Y Mạn, dùng một tay kéo Y Mạn đứng dậy, xách Y Mạn giống như xách một cái bao mà mang tới trước mặt Arx, buộc Y Mạn phải ngẩng đầu lên nhìn Arx.
"Y Mạn, nhìn kỹ này. Phải giống như nó mới gọi là ngoan." Arx bị vẻ mặt thờ ơ của Y Mạn chọc giận, hắn thô lỗ vặn cổ thiếu niên sang một bên, dùng sức cắn xuống phần cổ trắng nõn.
Y Mạn rất muốn xoay mặt đi, nhưng lại bị Philistines giữ nguyên mặt, bắt y phải nhìn cảnh thiếu niên đang dần cạn hết máu trên mặt.
Nhưng trong toàn bộ quá trình xảy ra, thiếu niên vẫn rất ngoan ngoãn nằm im, thậm chí đến khi chết vẫn ôm chặt Arx.
"Philistines!" Arx buông thiếu niên đã bị hút hết máu ở trong lòng ra, mặc kệ thiếu niên ngã xuống mặt đất.
Philistines lập tức buông Y Mạn, đi lên nắm lấy tay Arx, tha thiết hôn lên, "Chủ nhân, có chuyện gì cần phân phó?"
"Ta muốn ngươi tận mắt giám sát Y Mạn đem thi thể này đi xử lý. Ngươi biết nên làm thế nào rồi đấy!" Lạnh lùng rút lại tay, Arx nhìn Y Mạn mặt mày đã tái nhợt, tàn nhẫn ra mệnh lệnh với Philistines.
"Vâng!" Philistines đáp lời cực nhanh, gã đợi thời khắc được tra tấn Y Mạn từ lâu lắm rồi, gã muốn nhìn xem dáng vẻ cầu xin của Y Mạn ra sao.
"Không! Tôi không muốn!" Y Mạn bò lên phía trước, chỉ cần nhìn thấy thi thể này thôi là y đã sợ lắm rồi, chứ đừng nói đến việc phải xử lý thi thể.
"Cái này cũng không phải do ngươi quyết định!" Philistines lạnh lùng cười, gã ôm người Y Mạn lên ném đến trước thi thể kia, "Kéo cái xác ra bên ngoài đi!"
"Philistines...Đừng quên Y Mạn cái gì cũng chưa hiểu. Ngươi làm mẫu trước một lần đi, rồi bảo y làm sau, hiểu không?" Arx nhếch miệng, vẻ mặt lạnh lùng.
"Thưa vâng!" Philistines gật gật đầu, vẻ cười trên gương mặt càng đậm thêm. Gã kéo 2 thi thể ngay trước mặt Y Mạn lôi ra ngoài.
Y Mạn nhìn thi thể trước mặt mình, gần như không khống chế được muốn điên cuồng kêu gào, nhưng y không làm thế, chỉ run rẩy nhìn chằm chằm vào khối thi thể hai mắt đang trợn tròn trước mặt.
Philistines quay đầu lại đá vào người Y Mạn, mất kiên nhẫn nói, "Mau kéo thi thể đi theo ta!"
Y Mạn giống như không nghe thấy gì, vẫn chỉ ngồi yên.
"Nếu ngươi không nhanh lên, ta sẽ ném ngươi vào địa lao, cho ngươi ngủ cùng đống thi thể hôi thối đấy nhé!" Philistines hung ác đe dọa.
Có lẽ là sợ, cũng có lẽ là đã hạ quyết tâm, Y Mạn run rẩy đưa tay ra nâng khối thi thể lên, cố nhịn cảm giác tội lỗi xuống, đi theo sau Philistines.
Philistines liếc mắt nhìn Y Mạn, "hừ" một cái rồi tiếp tục lôi 2 thi thể ra ngoài.
Hai người một trước một sau đi ra khỏi tòa thành, xuống địa lao dưới đất, mùi thi thể tanh tưởi hôi thối xộc vào mũi, khiến Y Mạn suýt thì không nhịn được mà quay người chạy đi.
Cuối cùng, hai người dừng lại ở phía cuối địa lao, dọc đường đi, Y Mạn không nhìn thấy thi thể chồng chất, cũng không thấy thứ gì khủng bố khiến người ta sợ hãi cả. Cho đến lúc tới tận cuối của địa lao, Y Mạn nhìn thấy có một giàn giáo, là một giàn giáo dính đầy máu, mùi tỏa ra cũng chính là phát ra từ nơi này.
Philistines kéo thi thể ném qua một bên, không phí chút sức lực nào mà đẩy giàn giáo ra, để Y Mạn thấy rõ bên dưới là cái gì.
"Kéo thi thể kia ra chỗ giàn giáo!"
Y Mạn lấy tay bịt mũi, cố ngăn chặn mùi tanh tưởi kia. Dưới giàn giáo chính là một đống thi thể, cái thì không đủ bộ phận, cái thì đã thối rữa đến mức nhìn không rõ mặt. Tóm lại là cực kỳ ghê tởm, Y Mạn nhìn mà chỉ muốn nôn ói ra.
Thấy bộ dạng của Y Mạn như thế, Philistines cười tươi. Gã xé khối thi thể trong tay mình, sau đó đặt miếng thi thể đã bị xé bày lên trên giàn giáo. Gã cầm cái đao trên vách tường, thản nhiên chặt khối thi thể ra, sau đó ném xuống phía dưới giàn giáo.
Khối thi thể vừa được ném xuống, tiếng xâu xé của đám dã thú từ bên dưới vang lên, tiếng rách toạc bao trùm cả địa lao. Y Mạn sợ hãi trợn trừng hai mắt.
"Ngươi cẩn thận chút, đừng để bị ngã xuống, nếu như bị đám người sói này ăn thịt, ta cũng mặc kệ!" Philistines nhét đao vào trong tay Y Mạn, ý bảo Y Mạn làm giống như những gì mình vừa làm.
"Không! Tôi không làm! Tôi không làm!" Y Mạn sợ hãi vứt đao đi, quay đầu định chạy.
Vừa mới quay đầu, y đã bị bao phủ bởi một cái ôm lạnh như băng, mùi hương nhàn nhạt của hoa Lan tử la tỏa ra.
"Y Mạn, như thế là không được đâu..." Arx nhẹ ôm Y Mạn, ra dấu mắt ý bảo Philistines rời đi.
Philistines không cam lòng hành lễ với Arx, trước khi đi còn oán hận lườm Y Mạn một cái, cứ như Y Mạn đã chiếm mất thứ quan trọng nhất của gã.
Y Mạn phát run. Y không dám nhìn về phía giàn giáo kia nữa, không dám nhìn thi thể đang bày trên giàn giáo, lại càng không dám nhìn vào cái đao vừa bị y ném xuống đất kia. Đối với y, mọi chuyện đang diễn ra trước mắt chẳng khác nào một cơn ác mộng.
"Buông ra!" Y Mạn run rẩy yêu cầu.
"Không được. Ngươi vẫn chưa làm xong việc mà!" Arx ôm cơ thể cứng nhắc của Y Mạn tới trước giàn giáo, cúi cười nhặt đao lên.
"Đừng ép tôi!" Y Mạn bắt đầu giãy dụa.
"Ta không phải là đang ép ngươi, ta là đang dạy ngươi...phải làm thế nào." Arx vừa nói vừa đặt đao vào trong tay Y Mạn, nắm lấy bàn tay run rẩy của y, tàn nhẫn chém xuống thi thể kia.
"KHÔNG!" Y Mạn gần như rống lên, y muốn gạt tay Arx ra, muốn vứt đao đi, muốn lập tức bỏ chạy.
"Y Mạn, ngươi phải biết rằng, chúng nó rất kén ăn. Thi thể còn nguyên chúng nó sẽ không động tới, bị thối rữa cũng không động tới, phải có người chặt thi thể ra thành từng khối nhỏ giúp chúng nó thì chúng nó mới chịu ăn. Đám sủng vật này thật sự khó nuôi, ngươi nói xem có đúng thế không?" Arx vừa nói vừa nắm tay Y Mạn chặt khối thi thể ra thành từng khúc.
"Dừng tay, dừng tay, dừng tay lại!" Y Mạn rốt cuộc không chống đỡ được nữa, cố gắng rút tay ra khỏi tay Arx, sụp đổ mà lui vào trong người hắn khóc lóc kêu ngừng lại.
Arx lộ ra vẻ trìu mến, dịu dàng nâng gương mặt của Y Mạn lên, hôn xuống đôi môi run rẩy của Y Mạn.
Y Mạn quay đầu tránh nụ hôn của hắn, lại bị hắn điên cuồng xoay mặt lại. Một mùi hương xộc đến khiến thân thể Y Mạn dần mềm nhũn, trong miệng y là đầu lưỡi đang không ngừng quấy đảo của Arx, khiến y gần như không thở nổi. Arx rời môi khỏi môi của Y Mạn, sau đó nhẹ nhàng vuốt ve lên cổ của Y Mạn.
Giống như đêm qua, Y Mạn biết Arx sẽ lại hút máu mình, nhưng lần này răng nanh đâm vào cổ y không khiến y đau như đêm qua, cũng không kéo dài thời gian như đêm qua, hắn chỉ hút mấy lần rồi dừng lại luôn.
"Ngủ đi Y Mạn...Ta hi vọng đêm mai gặp lại, em sẽ không còn phản kháng ta nữa...Hiểu không?"
Y Mạn cảm thấy mí mắt càng lúc càng nặng, cũng không còn hơi sức đâu để phản kháng lại nữa. Trong mơ màng, có thứ gì thật mềm mại chạm vào môi y, rất dịu dàng...rất dịu dàng mà hôn y.
———-
#VL: Tình cảm đã bắt đầu biến chuyển nên đoạn cuối mình để Arx gọi Y Mạn là "em" (dù mình vẫn éo thấy ưng cách xưng hô này lắm khi mà thằng Arx nó đang trong hình dáng của một thằng thiếu niên mới 17-18 tuổi, còn Y Mạn thì đã khoảng 30 tuổi rồi):"> Mấy chương sau thằng Arx vẫn ngu lắm, nó đã sống suốt 400 năm (4 thế kỷ) với cái tư duy ích kỷ, không biết cách yêu cho đúng nên muốn nó thay đổi luôn là rất khó. Tóm lại con đường đi tới HE của chúng nó là rất vất vả hí hí =]]
————
Nhá chương 4
"Được rồi, Amelia. Cô đi đi. Cô đã bị đuổi khỏi đây!"
"Vì sao vậy chủ nhân? Em đã làm gì sai sao?"
"Y Mạn là của ta. Ta không thích người khác quan tâm tới y. Lí do này...đã vừa lòng cô chưa?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook