Lao Tù Ác Ma
-
Quyển 6 - Chương 74: Phiên ngoại 7: Lạc Tần Thiên – Nguyên Hướng
Lời bạn Jian: Thực ra thì bạn còn nợ 3 phiên ngoại 1+2+3 của Phục gia với Lăng Nghị nữa, nhưng mà xong 3 PN đó là chính thức chia tay cp Luân Nghị luôn nên bạn chưa nỡ làm:(((( thôi để bạn nợ rồi bữa nào đẹp trời bạn trả nha:))) Bây giờ thì đến cặp tiếp theo, Lạc Tần Thiên và Nguyên Hướng, cặp đôi cuối cùng của Lao tù ác ma, vẫn ngược vẫn máo chóa, nhưng ít nhất là nó HE:))
Lạc Tần Thiên trong phần này bớt ngu mà bị điên nặng =.=’ Nguyên Hướng thì kiểu kết hợp giữa Huyền Phong với Mạc Mạc, ai trót yêu Lạc Hướng thì có lẽ sẽ không thích Nguyên Hướng. Dù sao thì theo bạn Jian nhận xét, Nguyên Hướng chỉ là một bé thụ đơn thuần vô tư, tính cách theo hướng tích cực, không có làm chuyện gì đáng ghét, chỉ có tội duy nhất là lỡ yêu Lạc Tần Thiên thôi, hy vọng ai không thích cũng đừng ghét Nguyên Hướng:))) em nó cũng khá đáng yêu, không đáng để bị ghét:))
Phần một
Bầu trời âm u xám trắng một mảnh, bên trong khu nghĩa trang lạnh lẽo cô tịch, cơn gió lạnh buốt thổi qua mang theo vài hạt mưa nhỏ thổi tấp vào gương mặt Lạc Tần Thiên, Lạc Tần Thiên sắc mặt bi thương đau lòng quỳ một gối xuống trước mộ bia mộ, ngón tay đặt lên bức hình trên bia mộ, nhẹ nhàng xoa xoa, trong mắt, đều là sự thống khổ dày vò.
“Anh đã quên đi tất cả, nhưng tại sao anh vẫn không thể quên được em? Lạc Hướng, anh biết, đây nhất định là em đang trừng phạt anh.” Lạc Tần Thiên tiếp tục nhẹ giọng thì thầm, trong thanh âm tràn đầy bi tuyệt “Lạc Hướng, em sẽ ám ảnh anh suốt đời sao?”
Cơn mưa nhỏ từ từ nặng hạt, thủ hạ đứng phía sau Lạc Tần Thiên, mở ô che cho Lạc Tần Thiên, không nhịn được nhỏ giọng cung kính nói “Thiên ca, trời sắp mưa lớn, ngài mặc lại ít, nếu còn ở lại ngài sẽ bị cảm lạnh mất.”
Lạc Tần Thiên cúi người đặt môi hôn lên mộ bia, sau đó đứng dậy, cởi áo khoác trên người ra, nhẹ nhàng khoác lên mộ bia, ánh mắt dừng lại ở bước hình trên mộ bia, mãi lâu sau mới dời đi, sau khi xoay người đi, bi thương thống khổ nơi đáy mắt hoàn toàn biến mất, trở lại là một cỗ máy lạnh lẽo không có tình cảm.
Lên xe, Lạc Tần Thiên ngồi ở phía sau xe, nhắm mắt lại tựa lưng vào ghế chợp mắt một chút, có thể là di chứng sau khi tẩy não lưu lại, Lạc Tần Thiên luôn cảm thấy đại não mình rất mệt mỏi, những ký ức mơ hồ không rõ ràng cứ nhiều lần xáo trộn xô dập vào nhau trong đại não của hắn, chỉ có duy nhất một thứ luôn hiện rõ rõ ràng ràng, đó là khuôn mặt tươi cười ôn hòa của Lạc Hướng.
Xe không lập tức lái đi, vẫn dừng ở bên ngoài nghĩa trang, lẳng lặng đứng ở trong mưa, muốn đợi đến trời tối sập mới rời đi, bởi vì như vậy sẽ khiến Lạc Tần Thiên có cảm giác mình gần gũi Lạc Hướng.
“Thiên ca, có một gã nào đó đang ở trong bóng tối đang nhòm ngó chúng ta.” Bảo tiêu kiêm tài xế nhỏ giọng cảnh giác nhắc nhở.
Lạc Tần Thiên mở mắt ra, nhìn cảnh tượng ở bên ngoài cửa kính xe, quả nhiên nhìn thấy một cậu con trai trẻ tuổi gương mặt thanh tú ngây ngô đang trốn ở sau một thân cây lớn cách phía sau xe không xa, cái đầu nhỏ lén lén lút lút nhìn vào chiếc xe này của mình, trong tay còn cầm một thứ giống như máy chụp hình.
“Thiên ca, hay để thuộc hạ phái người bắt nó lại.” Bảo tiêu sắc mặt nghiêm túc nói.
Lạc Tần Thiên một lần nữa nhắm mắt lại, mặt không chút cảm xúc, lạnh lùng nói “Tạm thời đừng đánh rắn động cỏ, trước tiên điều tra thân phận của cậu ta, nếu như đứng sau đó là một tổ chức nào đó muốn lấy mạng tôi, vậy thông qua cậu ta tìm hiểu rõ nguồn gốc, sau đó, diệt sạch!”
“Vâng, thuộc hạ đã rõ!”
Tới gần chạng vạng, xe rốt cuộc rời khỏi nghĩa trang, đêm nay Lạc Tần Thiên có tham dự một bữa tiệc xã giao, sau đó hắn quay lại nơi ở xử lý một vài văn kiện, cảm thấy có chút mệt mỏi, liền tắm rửa quay trở về phòng ngủ.
Lạc Hướng chết đi đã gần được một tháng, Lạc gia tộc đã khôi phục lại hoạt động bình thường, Lạc Tần Thiên vốn dĩ là một thiên tài kinh doanh, nắm quyền quản lý Lạc gia tộc không để sót một kẽ hở, hắn hoàn toàn khác những chủ nhân trước đây của Lạc gia tộc, bởi vì hắn không hề chịu bất kỳ sự ràng buộc nào của cao tầng Lạc gia tộc cũng như những quy tắc của gia tộc, ở bên trong Lạc gia tộc, gần như một tay che trời, hắn ra lệnh làm bất cứ chuyện gì, gần như không có một người nào dám lên tiếng bàn cãi tranh luận.
Sáng sớm, Lạc Tần Thiên đang dùng bữa sáng, bảo tiêu của hắn được lệnh điều tra kẻ theo dõi kia đã có kết quả, liền tiến vào phòng khách gặp Lạc Tần Thiên, Lạc Tần Thiên khiển lùi người hầu trong phòng khách, bảo tiêu lúc này mới bắt đầu báo cáo.
“Thuộc hạ đã điều tra thằng nhóc theo dõi chúng ta ngày hôm qua, cậu ta là con trai của một thương nhân bình thường, tên là Nguyên Hướng, hơn một tháng trước, công ty cha cậu ta chuẩn bị Lạc gia tộc thu mua, trước đó Lạc gia tộc đã phái người ra phụ trách đàm phán việc thu mua, người đó là Lạc Hách, thuộc hạ đã hỏi qua mấy người biết vụ đàm phán này, có vẻ như Lạc Hách nhìn trúng thằng nhóc Nguyên Hướng này, nên đã tuyên bố chỉ cần cha của Nguyên Hướng dâng cậu ta cho hắn, hắn sẽ từ bỏ việc thu mua công ty, còn hứa sẽ trợ giúp cho cha Nguyên Hướng một khoản tiền, để ông ta gầy dựng lại cơ nghiệp.”
“Sau đó thì sao?” Lạc Tần Thiên không ngẩng đầu lên, nhàn nhạt mở miệng.
“Sau đó Nguyên Hướng đã đồng ý, chỉ là ngay trong đêm đầu tiên Lạc Hách đưa cậu ta đến khách sạn thuê phòng, Lạc Hách đã bị Thiên ca ngài…. giết chết.”
(Jian: Ô cái thằng Hách này ngộ nghĩnh nhỉ =)) mần ăn gì được nữa đâu mà dẫn thằng bé đi khách sạn chi chời =)))) cho dù thằng Thiên có không xuất hiện thì thằng Hách cũng có làm mẹ gì được nữa đâu =)))))
Lạc Tần Thiên dừng động tác trong tay lại, khẽ nhíu mày, tựa hồ muốn tìm tòi gì đó trong đầu, chỉ tiếc là những ký ức liên quan đến Lạc Hách hắn đã sớm quên hết, chỉ là về sau thông qua lời kể lại của thuộc hạ, hắn mới biết được một chút.
“Sau khi Thiên ca ngài trở thành chủ nhân gia tộc, cũng không thu mua công ty Nguyên gia, ngược lại chúng ta còn đạt thành hợp tác với Nguyên gia, thế nên theo lẽ thì tên Nguyên Hướng kia phải rất cảm kích Thiên ca mới đúng.” Bảo tiêu tiếp tục nói.
(Jian: móe =)) cứ Thiên mới chả Nguyên bạn Jian đọc hồi loạn cả lên =))))))) ahjhj, tại bạn theo thuyền Khải Nguyên mà nhiều khi cũng hơi bon chen thuyền Thiên Nguyên ạ =)))))
“Ý ngươi là, cậu ta lén theo dõi ta, nhưng không phải có ý định muốn gây bất lợi cho ta?” Lạc Tần Thiên lạnh lùng nói.
“Dạ, thuộc hạ không dám khẳng định chắc chắn.”
“Tiếp tục theo dõi hành tung của cậu ta rồi báo cáo lại cho ta.”
“Vâng!”
………………………….
Nguyên Hướng ăn sáng xong, liền vội vã ra khỏi nhà, lái xe đến gần tòa cao ốc tổng bộ Lạc gia tộc, dừng xe ở sau bãi đậu xe rồi cầm máy chụp hình đi đến bên trong một công viên gần tòa cao ốc kia nhất, chọn một chỗ đứng tốt rồi hài lòng chọn cảnh, giống như mọi khi, cầm máy chụp hình hướng về phía cánh cửa lớn ở tầng dưới tòa cao ốc, đợi người đàn ông kia xuất hiện.
Gần mười phút sau, một chiếc xe riêng thân dài màu đen từ từ dừng ngay trước cửa tòa cao ốc, Nguyên Hướng vừa nhìn thấy, lập tức phấn khởi lên tinh thần, đem ống kính hướng về phía cửa xe, rút ngắn tiêu cự, như ngưng thở, đưa tay điều chỉnh ống kính chuẩn bị chụp người đàn ông sắp từ trên xe bước xuống, Lạc Tần Thiên.
Nguyên Hướng đang hết sức tập trung tinh thần nhìn vào hình ảnh trong ống kính máy ảnh, vai đột nhiên bị người nào đó vỗ một cái, Nguyên Hướng cho rằng đó là một du khách nào đó trong công viên, giống như mấy lần trước bọn họ thấy cậu cầm máy chụp hình thì vỗ vai cậu nhờ cậu chụp dùm cho mấy bức nên cậu không quay đầu lại nhìn, tay vội vã vẫy vẫy về phía sau, gấp gáp nói “Chú cứ bình tĩnh chờ tui hai phút, tui chụp xong rồi tui chụp cho!”
Bên trong ống kính, một chiếc giày da màu đen mạnh mẽ từ trên xe đạp xuống mặt đất, Nguyên Hướng bắt đầu nhấn nút chụp hình, thanh âm chụp hình vang lên mấy cái, không ngờ lúc này, bàn tay vỗ vỗ vai Nguyên Hướng ở phía sau vẫn tiếp tục, lực vỗ mạnh hơn lúc nãy rất nhiều, Nguyên Hướng làm gì có thời gian quản người phía sau, một bên vừa say sưa chụp vừa kích động gấp gáp nói “Chú chú! Chờ chút! Chờ chút đi!”
Rốt cuộc chụp đến khuôn mặt, đáng tiếc, không phải là Lạc Tần Thiên, mà là một bảo tiêu của Lạc Tần Thiên, Nguyên Hướng tụt hứng thất vọng chùng vai xuống, giống bị ai bốp vào mặt một phát, mím môi, uể oải xoay người lại, xìu lông mày nói “Được rồi, giờ tui chụp cho chú nè….”
Lời nói còn chưa hết, Nguyên Hướng đột nhiên kinh sợ, không thể tin nổi nhìn người đàn ông trước mặt ngũ quan tuấn dật, hai mắt âm lãnh, thoáng như huyết dịch toàn thân cậu đều đình chỉ lưu động, hết nửa ngày mới từ trong cổ họng, lắp bắp ra một câu “Lạc…. Lạc đổng….”
Lạc Tần Thiên vẻ mặt nhàn nhạt nhìn cậu trai trẻ tuổi thân hình nhỏ bé gầy yếu, ngũ quan thanh tú cũng được tính là tinh xảo trước mắt, mặt không hề cảm xúc gằn giọng nói “Chụp cái gì?”
Nguyên Hướng vẻ mặt ngưỡng mộ sùng bái nhìn Lạc Tần Thiên, tim cậu đập thùng thùng kinh hoảng, đây là lần đầu tiên cậu được nhìn thấy người đàn ông mà từ trước đến giờ chỉ có thể nhìn qua ống kính máy ảnh gần đến như thế, gần đến nỗi lồng ngực cả hai muốn kề sát vào nhau luôn.
Nguyên Hướng cúi thấp đầu xuống ngượng ngùng, mặt thoảng đỏ bừng bừng, thanh âm lắp bắp không hề rõ ràng “Tôi chỉ…. chỉ là… chụp hình phong cảnh thôi… thấy cảnh đẹp nên muốn chụp…. tôi không… không có chụp ngài đâu.” Nói xong, Nguyên Hướng thật muốn đập chết mình, nói thế này có khác gì giấu đầu lòi đuôi đâu QAQ
“Chụp phong cảnh?” Thanh âm trầm thấp của Lạc Tần Thiên hơi giương cao, rõ ràng là câu hỏi trào phúng, sau đó âm hiểm cười nói “Đưa máy chụp hình cho tôi xem một chút.”
Nguyên Hướng nhất thời hoảng hốt, trong máy chụp hình của cậu tích trữ rất nhiều hình cậu chụp lén Lạc Tần Thiên, nếu như bị nhìn thấy, nhất định là sẽ nghĩ cậu có mưu đồ gây rối, nói không chừng còn bị gán cho cái mác tên biến thái cuồng theo dõi, nghiêm trọng hơn nữa, có khi cái mạng nhỏ này cũng đi đời luôn! QAQ
Nguyên Hướng lén liếc mắt nhìn Lạc Tần Thiên, đột nhiên co chân lên chuẩn bị đánh bài chuồn, chỉ là còn chưa kịp chạy thì đã bị Lạc Tần Thiên nhạy bén xoay người nắm lấy sau cổ áo cậu, lôi kéo cậu về, ngay cả máy chụp hình trong tay cũng bị Lạc Tần Thiên đoạt mất.
“Đứng yên ở đấy!” Lạc Tần Thiên nheo mắt lại, thanh âm nguy hiểm truyền đến khiến Nguyên Hướng sợ hãi đến chân tay run cầm cập không dám nhúc nhích một bước.
Lạc Tần Thiên thấy Nguyên Hướng xem chừng đã chịu ngoan ngoãn nghe lời, lúc này mới cầm máy chụp hình lên bắt đầu xem tất cả những bức hình chụp trong đấy, mười mấy giây sau, cười lạnh một tiếng “Hình trong đây đều là tôi, đây là ảnh chụp phong cảnh mà cậu nói sao?”
Nguyên Hướng nào dám nói tiếp, chỉ biết cúi đầu, giả chết.
“Cậu là chó săn à?” Lạc Tần Thiên vừa thản nhiên xem những bức hình trong máy ảnh, vừa lạnh lùng nói “Nếu là đúng thì nói tôi nghe xem ông chủ của cậu là ai, ông ta hẳn cũng phải trả giá một chút vì dám để thuộc hạ cả gan làm loạn chứ! Nếu như không phải, vậy cậu phải một mình chịu sự trừng phạt!”
Lạc Tần Thiên xem xong máy ảnh, hơi híp mắt nguy hiểm, gương mặt âm trầm, bước chân chậm rãi tiến gần về phía Nguyên Hướng.
……………………….
Lời tác giả: Tiểu Cáp bất đắc dĩ, không có cách nào trả về cho mọi người một Lạc Hướng, chỉ có thể giảm bớt thống khổ cho người còn sống, tuy rằng Lạc Tần Thiên đã từng rất tra, nhưng dù sao hắn cũng là điều duy nhất mà khi Lạc Hướng còn sống luôn quan tâm lo lắng, cho hắn một chút an ủi, tin tưởng rằng Lạc Hướng cũng sẽ vui vẻ.
Lời bạn Jian: Trả Lạc Hướng cho tuôi:((((((((( bà Cáp bà máo chóa lắm mà, sao không thể Nguyên Hướng chính là Lạc Hướng trọng sinh lại:((((((((((
Lạc Tần Thiên trong phần này bớt ngu mà bị điên nặng =.=’ Nguyên Hướng thì kiểu kết hợp giữa Huyền Phong với Mạc Mạc, ai trót yêu Lạc Hướng thì có lẽ sẽ không thích Nguyên Hướng. Dù sao thì theo bạn Jian nhận xét, Nguyên Hướng chỉ là một bé thụ đơn thuần vô tư, tính cách theo hướng tích cực, không có làm chuyện gì đáng ghét, chỉ có tội duy nhất là lỡ yêu Lạc Tần Thiên thôi, hy vọng ai không thích cũng đừng ghét Nguyên Hướng:))) em nó cũng khá đáng yêu, không đáng để bị ghét:))
Phần một
Bầu trời âm u xám trắng một mảnh, bên trong khu nghĩa trang lạnh lẽo cô tịch, cơn gió lạnh buốt thổi qua mang theo vài hạt mưa nhỏ thổi tấp vào gương mặt Lạc Tần Thiên, Lạc Tần Thiên sắc mặt bi thương đau lòng quỳ một gối xuống trước mộ bia mộ, ngón tay đặt lên bức hình trên bia mộ, nhẹ nhàng xoa xoa, trong mắt, đều là sự thống khổ dày vò.
“Anh đã quên đi tất cả, nhưng tại sao anh vẫn không thể quên được em? Lạc Hướng, anh biết, đây nhất định là em đang trừng phạt anh.” Lạc Tần Thiên tiếp tục nhẹ giọng thì thầm, trong thanh âm tràn đầy bi tuyệt “Lạc Hướng, em sẽ ám ảnh anh suốt đời sao?”
Cơn mưa nhỏ từ từ nặng hạt, thủ hạ đứng phía sau Lạc Tần Thiên, mở ô che cho Lạc Tần Thiên, không nhịn được nhỏ giọng cung kính nói “Thiên ca, trời sắp mưa lớn, ngài mặc lại ít, nếu còn ở lại ngài sẽ bị cảm lạnh mất.”
Lạc Tần Thiên cúi người đặt môi hôn lên mộ bia, sau đó đứng dậy, cởi áo khoác trên người ra, nhẹ nhàng khoác lên mộ bia, ánh mắt dừng lại ở bước hình trên mộ bia, mãi lâu sau mới dời đi, sau khi xoay người đi, bi thương thống khổ nơi đáy mắt hoàn toàn biến mất, trở lại là một cỗ máy lạnh lẽo không có tình cảm.
Lên xe, Lạc Tần Thiên ngồi ở phía sau xe, nhắm mắt lại tựa lưng vào ghế chợp mắt một chút, có thể là di chứng sau khi tẩy não lưu lại, Lạc Tần Thiên luôn cảm thấy đại não mình rất mệt mỏi, những ký ức mơ hồ không rõ ràng cứ nhiều lần xáo trộn xô dập vào nhau trong đại não của hắn, chỉ có duy nhất một thứ luôn hiện rõ rõ ràng ràng, đó là khuôn mặt tươi cười ôn hòa của Lạc Hướng.
Xe không lập tức lái đi, vẫn dừng ở bên ngoài nghĩa trang, lẳng lặng đứng ở trong mưa, muốn đợi đến trời tối sập mới rời đi, bởi vì như vậy sẽ khiến Lạc Tần Thiên có cảm giác mình gần gũi Lạc Hướng.
“Thiên ca, có một gã nào đó đang ở trong bóng tối đang nhòm ngó chúng ta.” Bảo tiêu kiêm tài xế nhỏ giọng cảnh giác nhắc nhở.
Lạc Tần Thiên mở mắt ra, nhìn cảnh tượng ở bên ngoài cửa kính xe, quả nhiên nhìn thấy một cậu con trai trẻ tuổi gương mặt thanh tú ngây ngô đang trốn ở sau một thân cây lớn cách phía sau xe không xa, cái đầu nhỏ lén lén lút lút nhìn vào chiếc xe này của mình, trong tay còn cầm một thứ giống như máy chụp hình.
“Thiên ca, hay để thuộc hạ phái người bắt nó lại.” Bảo tiêu sắc mặt nghiêm túc nói.
Lạc Tần Thiên một lần nữa nhắm mắt lại, mặt không chút cảm xúc, lạnh lùng nói “Tạm thời đừng đánh rắn động cỏ, trước tiên điều tra thân phận của cậu ta, nếu như đứng sau đó là một tổ chức nào đó muốn lấy mạng tôi, vậy thông qua cậu ta tìm hiểu rõ nguồn gốc, sau đó, diệt sạch!”
“Vâng, thuộc hạ đã rõ!”
Tới gần chạng vạng, xe rốt cuộc rời khỏi nghĩa trang, đêm nay Lạc Tần Thiên có tham dự một bữa tiệc xã giao, sau đó hắn quay lại nơi ở xử lý một vài văn kiện, cảm thấy có chút mệt mỏi, liền tắm rửa quay trở về phòng ngủ.
Lạc Hướng chết đi đã gần được một tháng, Lạc gia tộc đã khôi phục lại hoạt động bình thường, Lạc Tần Thiên vốn dĩ là một thiên tài kinh doanh, nắm quyền quản lý Lạc gia tộc không để sót một kẽ hở, hắn hoàn toàn khác những chủ nhân trước đây của Lạc gia tộc, bởi vì hắn không hề chịu bất kỳ sự ràng buộc nào của cao tầng Lạc gia tộc cũng như những quy tắc của gia tộc, ở bên trong Lạc gia tộc, gần như một tay che trời, hắn ra lệnh làm bất cứ chuyện gì, gần như không có một người nào dám lên tiếng bàn cãi tranh luận.
Sáng sớm, Lạc Tần Thiên đang dùng bữa sáng, bảo tiêu của hắn được lệnh điều tra kẻ theo dõi kia đã có kết quả, liền tiến vào phòng khách gặp Lạc Tần Thiên, Lạc Tần Thiên khiển lùi người hầu trong phòng khách, bảo tiêu lúc này mới bắt đầu báo cáo.
“Thuộc hạ đã điều tra thằng nhóc theo dõi chúng ta ngày hôm qua, cậu ta là con trai của một thương nhân bình thường, tên là Nguyên Hướng, hơn một tháng trước, công ty cha cậu ta chuẩn bị Lạc gia tộc thu mua, trước đó Lạc gia tộc đã phái người ra phụ trách đàm phán việc thu mua, người đó là Lạc Hách, thuộc hạ đã hỏi qua mấy người biết vụ đàm phán này, có vẻ như Lạc Hách nhìn trúng thằng nhóc Nguyên Hướng này, nên đã tuyên bố chỉ cần cha của Nguyên Hướng dâng cậu ta cho hắn, hắn sẽ từ bỏ việc thu mua công ty, còn hứa sẽ trợ giúp cho cha Nguyên Hướng một khoản tiền, để ông ta gầy dựng lại cơ nghiệp.”
“Sau đó thì sao?” Lạc Tần Thiên không ngẩng đầu lên, nhàn nhạt mở miệng.
“Sau đó Nguyên Hướng đã đồng ý, chỉ là ngay trong đêm đầu tiên Lạc Hách đưa cậu ta đến khách sạn thuê phòng, Lạc Hách đã bị Thiên ca ngài…. giết chết.”
(Jian: Ô cái thằng Hách này ngộ nghĩnh nhỉ =)) mần ăn gì được nữa đâu mà dẫn thằng bé đi khách sạn chi chời =)))) cho dù thằng Thiên có không xuất hiện thì thằng Hách cũng có làm mẹ gì được nữa đâu =)))))
Lạc Tần Thiên dừng động tác trong tay lại, khẽ nhíu mày, tựa hồ muốn tìm tòi gì đó trong đầu, chỉ tiếc là những ký ức liên quan đến Lạc Hách hắn đã sớm quên hết, chỉ là về sau thông qua lời kể lại của thuộc hạ, hắn mới biết được một chút.
“Sau khi Thiên ca ngài trở thành chủ nhân gia tộc, cũng không thu mua công ty Nguyên gia, ngược lại chúng ta còn đạt thành hợp tác với Nguyên gia, thế nên theo lẽ thì tên Nguyên Hướng kia phải rất cảm kích Thiên ca mới đúng.” Bảo tiêu tiếp tục nói.
(Jian: móe =)) cứ Thiên mới chả Nguyên bạn Jian đọc hồi loạn cả lên =))))))) ahjhj, tại bạn theo thuyền Khải Nguyên mà nhiều khi cũng hơi bon chen thuyền Thiên Nguyên ạ =)))))
“Ý ngươi là, cậu ta lén theo dõi ta, nhưng không phải có ý định muốn gây bất lợi cho ta?” Lạc Tần Thiên lạnh lùng nói.
“Dạ, thuộc hạ không dám khẳng định chắc chắn.”
“Tiếp tục theo dõi hành tung của cậu ta rồi báo cáo lại cho ta.”
“Vâng!”
………………………….
Nguyên Hướng ăn sáng xong, liền vội vã ra khỏi nhà, lái xe đến gần tòa cao ốc tổng bộ Lạc gia tộc, dừng xe ở sau bãi đậu xe rồi cầm máy chụp hình đi đến bên trong một công viên gần tòa cao ốc kia nhất, chọn một chỗ đứng tốt rồi hài lòng chọn cảnh, giống như mọi khi, cầm máy chụp hình hướng về phía cánh cửa lớn ở tầng dưới tòa cao ốc, đợi người đàn ông kia xuất hiện.
Gần mười phút sau, một chiếc xe riêng thân dài màu đen từ từ dừng ngay trước cửa tòa cao ốc, Nguyên Hướng vừa nhìn thấy, lập tức phấn khởi lên tinh thần, đem ống kính hướng về phía cửa xe, rút ngắn tiêu cự, như ngưng thở, đưa tay điều chỉnh ống kính chuẩn bị chụp người đàn ông sắp từ trên xe bước xuống, Lạc Tần Thiên.
Nguyên Hướng đang hết sức tập trung tinh thần nhìn vào hình ảnh trong ống kính máy ảnh, vai đột nhiên bị người nào đó vỗ một cái, Nguyên Hướng cho rằng đó là một du khách nào đó trong công viên, giống như mấy lần trước bọn họ thấy cậu cầm máy chụp hình thì vỗ vai cậu nhờ cậu chụp dùm cho mấy bức nên cậu không quay đầu lại nhìn, tay vội vã vẫy vẫy về phía sau, gấp gáp nói “Chú cứ bình tĩnh chờ tui hai phút, tui chụp xong rồi tui chụp cho!”
Bên trong ống kính, một chiếc giày da màu đen mạnh mẽ từ trên xe đạp xuống mặt đất, Nguyên Hướng bắt đầu nhấn nút chụp hình, thanh âm chụp hình vang lên mấy cái, không ngờ lúc này, bàn tay vỗ vỗ vai Nguyên Hướng ở phía sau vẫn tiếp tục, lực vỗ mạnh hơn lúc nãy rất nhiều, Nguyên Hướng làm gì có thời gian quản người phía sau, một bên vừa say sưa chụp vừa kích động gấp gáp nói “Chú chú! Chờ chút! Chờ chút đi!”
Rốt cuộc chụp đến khuôn mặt, đáng tiếc, không phải là Lạc Tần Thiên, mà là một bảo tiêu của Lạc Tần Thiên, Nguyên Hướng tụt hứng thất vọng chùng vai xuống, giống bị ai bốp vào mặt một phát, mím môi, uể oải xoay người lại, xìu lông mày nói “Được rồi, giờ tui chụp cho chú nè….”
Lời nói còn chưa hết, Nguyên Hướng đột nhiên kinh sợ, không thể tin nổi nhìn người đàn ông trước mặt ngũ quan tuấn dật, hai mắt âm lãnh, thoáng như huyết dịch toàn thân cậu đều đình chỉ lưu động, hết nửa ngày mới từ trong cổ họng, lắp bắp ra một câu “Lạc…. Lạc đổng….”
Lạc Tần Thiên vẻ mặt nhàn nhạt nhìn cậu trai trẻ tuổi thân hình nhỏ bé gầy yếu, ngũ quan thanh tú cũng được tính là tinh xảo trước mắt, mặt không hề cảm xúc gằn giọng nói “Chụp cái gì?”
Nguyên Hướng vẻ mặt ngưỡng mộ sùng bái nhìn Lạc Tần Thiên, tim cậu đập thùng thùng kinh hoảng, đây là lần đầu tiên cậu được nhìn thấy người đàn ông mà từ trước đến giờ chỉ có thể nhìn qua ống kính máy ảnh gần đến như thế, gần đến nỗi lồng ngực cả hai muốn kề sát vào nhau luôn.
Nguyên Hướng cúi thấp đầu xuống ngượng ngùng, mặt thoảng đỏ bừng bừng, thanh âm lắp bắp không hề rõ ràng “Tôi chỉ…. chỉ là… chụp hình phong cảnh thôi… thấy cảnh đẹp nên muốn chụp…. tôi không… không có chụp ngài đâu.” Nói xong, Nguyên Hướng thật muốn đập chết mình, nói thế này có khác gì giấu đầu lòi đuôi đâu QAQ
“Chụp phong cảnh?” Thanh âm trầm thấp của Lạc Tần Thiên hơi giương cao, rõ ràng là câu hỏi trào phúng, sau đó âm hiểm cười nói “Đưa máy chụp hình cho tôi xem một chút.”
Nguyên Hướng nhất thời hoảng hốt, trong máy chụp hình của cậu tích trữ rất nhiều hình cậu chụp lén Lạc Tần Thiên, nếu như bị nhìn thấy, nhất định là sẽ nghĩ cậu có mưu đồ gây rối, nói không chừng còn bị gán cho cái mác tên biến thái cuồng theo dõi, nghiêm trọng hơn nữa, có khi cái mạng nhỏ này cũng đi đời luôn! QAQ
Nguyên Hướng lén liếc mắt nhìn Lạc Tần Thiên, đột nhiên co chân lên chuẩn bị đánh bài chuồn, chỉ là còn chưa kịp chạy thì đã bị Lạc Tần Thiên nhạy bén xoay người nắm lấy sau cổ áo cậu, lôi kéo cậu về, ngay cả máy chụp hình trong tay cũng bị Lạc Tần Thiên đoạt mất.
“Đứng yên ở đấy!” Lạc Tần Thiên nheo mắt lại, thanh âm nguy hiểm truyền đến khiến Nguyên Hướng sợ hãi đến chân tay run cầm cập không dám nhúc nhích một bước.
Lạc Tần Thiên thấy Nguyên Hướng xem chừng đã chịu ngoan ngoãn nghe lời, lúc này mới cầm máy chụp hình lên bắt đầu xem tất cả những bức hình chụp trong đấy, mười mấy giây sau, cười lạnh một tiếng “Hình trong đây đều là tôi, đây là ảnh chụp phong cảnh mà cậu nói sao?”
Nguyên Hướng nào dám nói tiếp, chỉ biết cúi đầu, giả chết.
“Cậu là chó săn à?” Lạc Tần Thiên vừa thản nhiên xem những bức hình trong máy ảnh, vừa lạnh lùng nói “Nếu là đúng thì nói tôi nghe xem ông chủ của cậu là ai, ông ta hẳn cũng phải trả giá một chút vì dám để thuộc hạ cả gan làm loạn chứ! Nếu như không phải, vậy cậu phải một mình chịu sự trừng phạt!”
Lạc Tần Thiên xem xong máy ảnh, hơi híp mắt nguy hiểm, gương mặt âm trầm, bước chân chậm rãi tiến gần về phía Nguyên Hướng.
……………………….
Lời tác giả: Tiểu Cáp bất đắc dĩ, không có cách nào trả về cho mọi người một Lạc Hướng, chỉ có thể giảm bớt thống khổ cho người còn sống, tuy rằng Lạc Tần Thiên đã từng rất tra, nhưng dù sao hắn cũng là điều duy nhất mà khi Lạc Hướng còn sống luôn quan tâm lo lắng, cho hắn một chút an ủi, tin tưởng rằng Lạc Hướng cũng sẽ vui vẻ.
Lời bạn Jian: Trả Lạc Hướng cho tuôi:((((((((( bà Cáp bà máo chóa lắm mà, sao không thể Nguyên Hướng chính là Lạc Hướng trọng sinh lại:((((((((((
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook