Lao Tù Ác Ma
Quyển 6 - Chương 5: Chờ đợi trong khe hở tuyệt vọng

“Cái gì? Lăng Nghị bại lộ! Chuyện khi nào?” Tây Uy Cường kinh ngạc nhìn Mạnh Truyền Tâm sắc mặt âm u trầm mặc ngồi trên ghế sopha, mười ngón tay đan chèo vào nhau chống đỡ dưới cằm, Mạnh Truyền Tân tựa hồ như một đêm không ngủ, cả người nhìn qua vô cùng tiều tụy.

“Tối hôm qua” Mạnh Truyền Tân nhìn mặt đất, lạnh nhạt nói.

“Đã báo cho Tẫn ca chưa?” Tây Uy Cường vội vàng hỏi.

Mạnh Truyền Tân lắc đầu một cái “Chưa, chuyện này tạm thời không thể nói cho Tẫn ca biết, Tẫn ca cùng Diệp tiên sinh vất vả lắm mới có được hạnh phúc như hôm nay, mấy ngày nữa hai người sẽ cùng nhau kết hôn, tôi không muốn vì chuyện của Lăng Nghị mà quấy nhiễu đến tâm tình của bọn họ, hơn nữa nếu để cho Diệp tiên sinh biết người đã yểm hộ mình trốn thoát hôm đó đã bị bắt, nhất định sẽ yêu cầu Tẫn ca dẫn người đi cứu Lăng Nghị, mà Tẫn ca chuyện gì cũng đều nghe theo lời Diệp tiên sinh, nói không chừng thật sự sẽ đích thân đi đến đấy cứu người, như vậy đã đúng theo ý muốn của Phục Luân rồi.”

Tây Uy Cường có chút hơi kinh ngạc, tựa hồ không nghĩ tới Mạnh Truyền Tân trong lúc người yêu đang phải đối mặt với nguy hiểm đến tính mạng mà đại não còn có thể duy trì được lý tính như vậy.

Tây Uy Cường bình thường nóng nảy ăn nói đao to búa lớn lúc này cũng trở nên trầm mặc, gã có muốn đi cứu Lăng Nghị đến thế nào đi nữa, cũng biết giờ khắc này từ bỏ Lăng Nghị mới là cách tốt nhất, chỉ là một tên nằm vùng, không đáng phải mạo hiểm tính mạng của bao nhiêu huynh đệ như thế. Lúc trước có thể thành công giải cứu được Diệp Mạc, không phải chỉ nhờ vào có Lăng Nghị ở trên đảo phối hợp, mà tất cả bọn họ cũng đều phải cùng với thủ hạ của Phục Luân giao chiến một trận ác liệt, đồng thời cũng phải tổn thất đi một vài huynh đệ, hiện tại Lăng Nghị đã bại lộ và bị tóm, tất cả không biết, việc cứu viện căn bản là không có cách thực hiện được, nếu lỗ mãng hành động, chỉ có thể tổn thất đi tính mạng của nhiều người.

“Vậy chúng ta phải từ bỏ Lăng Nghị như vậy sao? Ba năm nay nếu không có Lăng Nghị trợ giúp, chúng ta không thể triệt để áp chế Phục Luân được.” Triển Duy có chút kích động nói “Hay là chúng ta kiến nghị Tẫn ca cùng Phục Luân đàm phán? Chỉ cần chúng ta đưa ra được một phương án có thể thỏa mãn được điều kiện của Phục Luân, tôi nghĩ Phục Luân nhất định sẽ…”

“Triển Duy, cô nói mà không suy nghĩ kỹ gì hết.” Tây Uy Cường ngắt lời nói “Loại người như tên Phục Luân đấy khẩu vị biến thái như vậy, cô cảm thấy điều kiện bình thường có thể thỏa mãn được hắn sao? Huống gì ba năm nay Lăng Nghị đã đánh cắp từ hắn không ít cơ mật, sợ là Phục Luân giết cậu ấy còn không kịp chứ đừng nói đến chuyện nhẫn nại cùng với Tẫn ca đàm phán, lại nói, muốn Tẫn ca phải đi khẩn cầu bàn điều kiện với loại người như hắn, cô cảm thấy về sau Tẫn ca trước mặt các lão đại ở Đông Nam Á còn có uy nghiêm sao?”

“Cái kia… thật sự cứ như thế từ bỏ Lăng Nghị?” Triển Duy nhíu mày, nhìn qua vô cùng đau lòng “Tôi lo là Phục Luân sẽ không giết thằng bé, ngược lại sẽ dùng hết mọi thủ đoạn tàn độc đề hành hạ cậu ấy, từ trên người cậu ấy đào ra tin tình báo liên quan đến Tẫn Nghiêm ca, vừa nghĩ đến đứa nhỏ Lăng Nghị kia bị người ta đánh đập tra tấn, tôi liền…” Triển Duy cúi đầu, đưa tay xoa xoa cay cay chua xót nơi viền mắt, không nói gì thêm nữa.

“Chuyện này cũng là không có các nào khác” Tây Uy Cường bất đắc dĩ than một tiếng “Lúc trước là Lăng Nghị xung phong nhận việc, mà trước khi đi chúng ta đều nói với nó, một khi bị bắt được, có thể sẽ không có ai đi cứu nó, tôi nghĩ Lăng Nghị đã sớm chuẩn bị tốt cho tình huống xấu nhất. Còn nữa, tôi không đồng ý với cô, tôi cảm thấy có thể Lăng Nghị hiện tại đã bị Phục Luân giết chết rồi, Phục Luân là kẻ như thế nào mọi người không phải là không biết, ít nhiều có chút tương tự như Tẫn ca của chúng ta, Tẫn ca của chúng ta bắt được nằm vùng không phải là liền trực tiếp giải quyết ngay tại chỗ sao? Có thể lãng phí thời gian đi tra tấn rồi thẩm vấn rắc rối các thứ sao? Thế nên hiện tại, chúng ta vẫn là nên lập cho Lăng Nghị một bia mộ…”

“Ông đừng nói nữa!” Triển Duy trừng mắt nhìn Tây Uy Cường một cái, rồi quay đầu lại nhìn Mạnh Truyền Tân nhẹ giọng nói “Tân ca, anh đừng nghe cái ông này nói bậy, nói không chừng Lăng Nghị cậu ấy vẫn còn sống, hơn nữa thân thủ kỹ năng của cậu ấy đều được truyền từ anh, nói không chừng cậu ấy có thể tự chính mình thoát thân được.”

“Đều là tôi sai!” Mạnh Truyền Tân thần sắc càng u ám “Vào lúc này em ấy lại bị bại lộ, nhất định là có liên quan đến lần cứu viện kia, nếu như lúc đó ở trên đảo tôi liền dẫn em ấy cùng rời đi, sự tình cũng sẽ không diễn biến thành ra như vậy.”

Chính là bởi vì đem tất cả mọi chuyện nghĩ quá mức toàn diện, đến cuối cùng mới chợt bừng tỉnh phát hiện ra, thứ quan trọng nhất của mình lại để sót mất bên trong suy nghĩ toàn diện ấy, Mạnh Truyền Tân hận chính mình, Lăng Nghị đang phải chịu đau đớn khổ sở nhưng anh lại bất lực không thể làm gì được, thời khắc cuối cùng trước khi Lăng Nghị bị bắt lại hứa hẹn với Lăng Nghị một cuộc hôn nhân, để cho Lăng Nghị ở bên trong tuyệt vọng cảm nhận được vui sướng cuối cùng, nhưng lời hứa hẹn này, rốt cuộc cũng không thể thực hiện được.

Một cú điện thoại cuối cùng kia, lời cuối của Lăng Nghị là một tiếng em yêu anh, Mạnh Truyện Tân hiện tại còn nhớ thanh âm của Lăng Nghị lúc đó nhẹ nhàng run rẩy nghẹn ngào như thế nào, câu nói đó, phảng phất như muốn biểu đạt hết thảy tình cảm của Lăng Nghị.

Mạnh Truyền Tân vẫn luôn biết tình cảm của Lăng Nghị đối với anh, nhưng anh vẫn cứ giả vờ như không biết, mỗi lần trò chuyện đều tỏ ra lạnh lùng cứng nhắc mà đối xử với Lăng Nghị, nhưng trong thâm tâm Mạnh Truyền Tân, kỳ thưc anh phi thường yêu thích Lăng Nghị, trong khoảng thời gian Lăng Nghị rời đi ba năm nay, anh mới rõ ràng nhận ra được tình cảm thật sự của mình.

Anh cả đời này đều tận tâm tận trách đi theo Tiếu Tẫn Nghiêm, chưa bao giờ nghĩ tới việc đi theo đuổi một thứ gì đó vì bản thân mình, nhưng hiện tại Mạnh Truyền Tân biết, nếu như anh không nỗ lực để làm điều anh muốn, cả đời này của anh đều sẽ phải sống trong nỗi hổ thẹn cùng day dứt, vì thế nên anh không thể để mất đi Lăng Nghị được!

Cho dù nỗ lực của anh có như châu chấu đá xe….

“Chờ khi Tẫn ca thành hôn xong hãy đem chuyện của Lăng Nghị âm thầm báo cho Tẫn ca biết, Triển Duy, cô giúp tôi xin với Tẫn ca mấy ngày nghỉ, tôi muốn một mình yên lặng một chút, mấy ngày tiếp theo, các người không cần liên lạc với tôi.” Mạnh Truyền Tân nói xong, cầm áo khoác trên ghế sopha quay người rời đi.

Tây Uy Cường gãi gãi đầu, hơi nghi hoặc một chút nói “A Tân theo Tẫn ca nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu ấy nói muốn xin nghỉ, Triển Duy, lâu rồi tôi mới thấy A Tân có vẻ mặt đó đấy, tôi thực đang lo lắng A Tân sẽ kích động mà làm ra chuyện gì không hay.”

“Còn không phải tại ông hả!” Triển Duy tức giận nói “Ba năm nay Tân ca nhớ nhung Lăng Nghị cỡ nào, ông cũng không phải là không biết, ông coi lúc nãy ông nói cái gì.”

“Chuyện này có thể trách tôi sao? Tôi mà không nói như thế, cậu ta có thể hết hy vọng sao? Lại nói, rơi vào trong tay thằng cha Phục Luân đó, cái chết chính là được giải phóng, A Tân cũng là bởi vì nghĩ hiện tại Lăng Nghị có thể vẫn còn sống phải chịu tra tấn cực hình khổ sở, cho nên mới thống khổ như vậy.”

“Để tôi tính toán một chút, không nói với ông, ông đi tìm Tân ca an ủi anh ấy một chút đi, làm sao thì làm, khéo léo một chút đừng kích động anh ấy làm ra chuyện gì hồ đồ, tôi đi tìm Trình ca thương lượng một chút.”

………………..

Tại một cái ao nước khá sâu nhưng diện tích không lớn, một sợi xích sắt từ phía trên thả xuống, ở dưới trói chặt Lăng Nghị nhấn dìm xuống nước, trên mặt nước vùng vẫy tung tóe bọt khí, cứ như vây đã được hơn nửa phút, Tả Kiêm Thứ đứng ở bên bờ ao cũng không hạ lệnh kéo sợi dây xích lên.

“Tả Kiêm tiên sinh.” Một người đàn ông rốt cuộc không nhịn được nhỏ giọng nói “Cứ tiếp tục như vậy, tên gian tế này sẽ chết chìm mất, Phục gia đã bảo chúng tôi giữ lại cái mạng của hắn a.”

“Ta tự biết có chừng mực.” Tạ Kiêm Thứ ngồi ở trên chiếc ghế đặt bên cạnh bờ ao, hai chân bắt chéo, khuôn mặt thích thú nhìn bọt nước tung tóe trên mặt ao, cười nhẹ như mây gió nói “Các người đều đã quá khinh thường thằng nhãi này rồi, nó không phải đơn giản là cái loại nhu nhược chỉ biết ở trên giường đàn ông lắc mông đâu, nó là một con sói hoang đấy, nếu không triệt tiêu hết ngạo khí tận trong xương tủy của nó, làm sao có thể bắt đầu thẩm vấn chứ.”

“Có thể… nhưng ngài hôm nay đã dằn vặt tên này suốt một ngày rồi mà đến một vấn đề cũng không có hỏi a?” Người đàn ông thận trọng nói.

Tả Kiêm Thứ sa sầm sắc mặt xuống, lạnh lùng nói “Sao hả? Ngươi là muốn nói ta dùng công việc để trả thù riêng?”

“Không… không dám! Nếu Phục gia đã đem tên gian tế này giao cho ngài xử lý, tự nhiên mọi chuyện đều tin nghe ngài.” Người đàn ông nịnh nọt cười nói.

Tả Kiêm Thứ hừ lạnh một tiếng, đứng dậy đi tới bên cạnh ạo, khẽ phất tay một cái, một tên thủ hạ nhấn nút đỏ, sợi xích sắt từ từ được kéo lên, lôi Lăng Nghị từ trong ao kéo ra ngoài.

Lấy lại được hô hấp, Lăng Nghị liền bắt đầu kịch liệt ho khan, miệng há lớn thu luồng không khí lớn vào buồng phổi, bị nghẹt thở quá lâu, Lăng Nghị cảm thấy đại não hỗn loạn mơ hồ, toàn thân ướt đẫm lạnh buốt khiến Lăng Nghị không ngừng run rẩy, răng đánh vào nhau cầm cập, hết nửa ngày mới hoàn hồn lại được.

Lăng Nghị không biết bản thân làm sao vượt qua nổi ngày hôm nay được, từ sau lúc Tả Kiêm Thứ đi tới phòng giam dưới lòng đất, Lăng Nghị liền có cảm giác bản thân giống như đang ở trong địa ngục, mục đích của Tả Kiêm Thứ dĩ nhiên không chỉ đơn giản là thay mặt Phục Luân tra hỏi cậu, Lăng Nghị biết, Tả Kiêm Thứ hận cậu thấu xương, trận chiến ở rừng cây nhỏ ấy, suýt chút nữa cậu đã lấy mạng gã, khiến cho gã ở trước mặt đông đảo thuộc hạ của Phục Luân mất hết cả thể diện, mối thù như vậy, lại rơi vào tay một kẻ lòng dạ hẹp hòi như Tả Kiếm Thứ, tất nhiên sẽ gã sẽ đòi lại gấp trăm ngàn lần.

Tả Kiêm Thứ sai người tháo xích trói cho Lăng Nghị đặt cậu ngồi ở trên ghế, Lăng Nghị ngồi đờ ở trên ghế, đầu gục xuống, hai mắt trống rỗng nhìn mặt đất, Lăng Nghị lúc này cả người đều đầy vết thương, cho dù không có cái gì trói buộc thân thể thì cậu cũng không còn chút sức lực gì để làm ra bất kỳ hành động phản kháng nào.

Lăng Nghị không biết tại sao đến giờ cậu vẫn còn sống, ở bên trong tình cảnh sống không bằng chết, vậy mà cậu lại không có bất kỳ ý nghĩ muốn chết nào, lúc bị nhấn xuống ao nước, Lăng Nghị hoàn toàn có thể hấp nước tràn vào mũi miệng, như vậy chẳng mấy chốc liền sẽ bị chết chìm, nhưng cậu lại không làm như thế, ở trong khe hở của tuyệt vọng, Lăng Nghị vẫn còn giữ lại một chút tia hy vọng nhỏ nhoi nào đấy, đang chờ đợi cái gì, Lăng Nghị không biết, cậu chỉ cảm thấy, chỉ cần cậu vẫn còn sống, thì có thể sẽ nhìn thấy cái gọi là hy vọng, tuy rằng tận sâu đáy lòng cậu không ngừng phủ nhận loại khả năng này.

“Lăng Nghị, rất khổ sở sao?” Tả Kiêm Thứ dí sát vào mặt Lăng Nghị, cười gian nhẹ giọng nói “Khổ sở thì hãy nói với ta, có lẽ ra sẽ đau lòng mà tha cho ngươi.”

Lăng Nghị không nói gì, cúi thấp đầu, hai mắt vô thần.

Tả Kiêm Thứ khe khẽ thở dài, giống như là đang tiếc hận, xoay người ngồi trở lại trên cái ghế đối diện Lăng Nghị, sau đó đuổi những kẻ khác đi ra ngoài, rồi tiếp tục nói với Lăng Nghị “Lúc ở trên đảo đánh nhau với ngươi một trận, ta biết ngươi không phải chỉ là 1 tên nằm vùng tầm thường, thế nên lần tra hỏi này, ta căn bản không hy vọng thẩm tra ra tin tình báo gì từ ngươi cả, tuy rằng cả ngày hôm nay đối với ngươi cũng có chút tàn nhẫn rồi, nhưng ta ít nhiều gì vẫn là nương tạy cho ngươi một chút, biết tại sao không?”

Lăng Nghị giống như mình chẳng nghe thấy gì cả, vẻ mặt không hề thay đổi, Tả Kiêm Thứ khẽ cười một tiếng, tiếp tục nói “Nếu như thật sự cái gì ngươi cũng khai ra hết, vậy thì quá vô vị rồi, một món đồ không có giá trị, Phục gia từ trước đến giờ sẽ không giữ lại, ta sẽ không được nhìn thấy trò vui nữa. Thế nên tốt nhất là ngươi cứ ngậm mồm lại không nói gì cả đi, như vậy sẽ có lúc ta được nhìn thấy ngươi trở thành món hàng bị đem tới Địa Thị bán đấu giá.”

Lăng Nghị rốt cuộc ngẩng đầu lên, ánh mắt yếu ớt nhìn Tả Kiêm Thứ ở trước mặt.

“Sao hả? Muốn nói chuyện?” Tả Kiêm Thứ nhíu mày, nở nụ cười khá đắc ý.

Lăng Nghị khó khăn cử động môi, tựa hồ như muốn nói gì đó, Tả Kiêm Thứ nghe không được rõ, không thể làm gì khác hơn là đứng dậy đi tới trước mặt Lăng Nghị, cúi thấp đầu xuống thật gần, lỗ tai kề ở bên miệng Lăng Nghị “Bảo bối nhi, ngươi nói cái gì? Nói lớn lên…Á!!!”

Tả Kiêm Thứ còn chưa nói hết lời, đột nhiên thét ầm lên, bởi vì Lăng Nghị đột nhiên cắn phập vào lỗ tai Tả Kiêm Thứ, hai mắt trừng lên dữ tợn dùng lực cắn xuống, Tả Kiêm Thứ phải đấm Lăng Nghị mấy cú, Lăng Nghị mới vô lực phải buông ra.

Tả Kiêm Thứ lảo đảo lùi về phía sau vài bước, đưa tay ôm lấy tai của mình, máu me chảy đầm đìa, vẫn còn may là chưa có bị cắn đứt rời.

Lăng Nghị nhìn dáng vẻ chật vật của Tả Kiêm Thứ, nhổ ra ngụm máu trong miệng, nở nụ cười chế giễu. Tả Kiêm Thứ phẫn nộ đến cực điểm, nhấc chân đạp mạnh vào ngực Lăng Nghị, túm Lăng Nghị chống đỡ trên ghế tựa, khuôn mặt hung dữ nói “Đợi khi bị đem đến Địa Thị, tao con mẹ nó xem mày còn cười được nữa không!!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương