Lao Tù Ác Ma
Quyển 6 - Chương 36: Kết hôn!!

Đột nhiên nảy ra ý nghĩ kết hôn khiến Phục Luân kích động cả một đêm, hắn ôm Lăng Nghị vào lòng nâng mặt Lăng Nghị lên hôn cậu, vô số lần vẫn lặp lại câu chúng ta kết hôn đi.

Đối với người chưa bao giờ trải qua chuyện tình cảm như Phục Luân mà nói, kết hôn là một chuyện rất mới mẻ mà lại khiến người ta vô cùng vui sướng, đặc biệt đối tượng kết hôn lại là Lăng Nghị người hắn yêu đến không thể tự kiềm chế được, ở trong tiềm thức của Phục Luân, chỉ cần hắn cùng Lăng Nghị kết hôn, vậy Lăng Nghị liền triệt để trở thành người của hắn, hai người trở thành vợ chồng hợp pháp, như vậy Mạnh Truyền Tân kia chẳng còn là cái thá gì nữa.

Như vậy thật tốt!

Đêm đó Phục Luân liền phái Tả Kiêm Thứ đi liên hệ nơi tổ chức hôn lễ tốt nhất, lập tức lựa chọn địa điểm kết hôn, bắt đầu lên kế hoạch chuẩn bị cấp tốc, bất kể là về quy mô hay hình thức, nhất định phải là độc nhất vô nhị, sau đó là danh sách khách mời, nói chung những đối tác đã từng tiếp xúc với Phục Luân, nếu không muốn đối địch với Phục Luân thì đều phải chạy tới.

Phục Luân càng nghĩ càng kích động, cả người cũng bắt đầu lâng lâng, hắn vẫn ở trong phòng gọi điện thoại ra lệnh căn dặn, tại nơi tổ chức hôn lễ mỗi một chi tiết nhỏ đều căn dặn kỹ lưỡng, vô cùng sốt sắng cuống quýt chẳng khác nào cậu thiếu niên mười bảy mười tám đang hồ đồ trong mối tình đầu.

Phục Luân chưa từng nghĩ tới bản thân hắn có ngày lại kết hôn, bởi vì hắn luôn có suy nghĩ hôn nhân sẽ mang đến phiền toái, hoặc nếu có thì nó cũng như một thứ trang trí, nhưng khi hắn nghĩ đến cuộc hôn nhân này chính là đem Lăng Nghị mãi mãi ở bên cạnh hắn thì Phục Luân đột nhiên phát hiện kết hôn hóa ra là một chuyện đẹp đẽ đến như thế, chỉ cần có cuộc hôn nhân này, Phục Luân hắn từ nay về sau chính là người đàn ông đã có gia đình, mỗi ngày mỗi đêm mỗi thời mỗi khắc đều có người ở bên cạnh, đó là người yêu và là người thân của hắn…

Tiền hắn kiếm được có phải là sẽ giao toàn bộ cho Lăng Nghị không? Sau này hắn làm bất cứ chuyện gì có phải sẽ phải báo cáo lại hết cho Lăng Nghị không? Có phải là hắn sẽ không thể được chạm vào bất kỳ ai bên ngoài trừ Lăng Nghị ra không? Có phải là mỗi ngày là hắn phải đúng giờ về nhà cùng Lăng Nghị dùng bữa tối, về sau có phải là Lăng Nghị nói bất cứ cái gì thì hắn cũng đều nhất định phải nghe theo hay không…. Rất nhiều rất nhiều… (Jian: chưa gì đã tự vẽ ra tương lai thê nô =))))))))

Phục Luân đột nhiên có cảm giác viền mắt tỏa nhiệt, đối với một người từ trước đến nay đã quen với cô độc như hắn mà nói, có thể suy nghĩ đến chuyện như vậy đã là quá đủ xa xỉ.

Phục Luân cúp điện thoại, xoay người ôn nhu nhìn Lăng Nghị vẻ mặt không thể nói lên lời.

Lăng Nghị cứ như vậy nằm ở trên giường nghe Phục Luân chìm đắm trong cơn vui sướng cứ thế thao thao bất tuyệt về kế hoạch tổ chức hôn lễ của hắn trong điện thoại, bất kể cậu có gọi Phục Luân thế nào hắn cũng không hoàn hồn lại.

Lăng Nghị thực sự không thể tin được Phục Luân lại thật sự phái người cấp tốc chuẩn bị hôn lễ giữa hắn với cậu, hơn nữa thời gian lại ngay hai ngày sau.

“Anh điên rồi à?!” Lăng Nghị rống to, kỳ thực đáy lòng rất sợ sệt, sợ sệt Phục Luân thật sự sẽ mạnh mẽ ép bức cậu phải kết hôn với hắn.

Phục Luân đi đến bên giường, cười vô cùng quyến rũ “Tôi đã để bọn họ suốt đêm thiết kế chế tác lễ phục thích hợp cho hôn lễ của chúng ta, bảy tiếng sau chúng ta liền đi mặc thử, thuận tiện chụp ảnh cưới luôn.”

“Phục Luân, anh có thể bình tĩnh lại một chút không?” Lăng Nghị gần như phát điên “Kết hôn… đây chỉ là anh nhất thời tâm huyết dâng trào mới nghĩ đến thôi, anh không thể bởi vì nhất thời hứng khởi mà làm lớn chuyện như vậy được, nếu không…. nếu không anh sẽ hối hận.”

Lăng Nghị càng nghĩ càng lo lắng, dựa theo cuộc gọi lúc nãy của Phục Luân thì có thể hình dung buổi hôn lễ này sẽ gây chấn động lớn đến mức nào.

Phục Luân đột nhiên cúi người ôm lấy Lăng Nghị, không để ý Lăng Nghị cố sức giãy dụa, đem mặt Lăng Nghị áp sát vào trước ngực mình.

“Không phải là tâm huyết dâng trào, càng không phải nhất thời hứng khởi, Lăng Nghị, tôi xưa nay chưa từng tỉnh táo rõ ràng đến như vậy, thật tốt quá, em sắp thuộc về tôi rồi, về sau ngoài tôi ra đừng nghĩ đến bất cứ kẻ nào để cho chồng em phải bị cắm sừng nghe chưa?” Phục Luân sủng nịch nói, gò má cọ cọ trên mái tóc mềm mại của Lăng Nghị, cảm thụ giây phút an lành vui sướng này.

“Phục Luân, muốn tôi kết hôn với anh, anh nằm mơ!” Lăng Nghị rống lớn, nhưng Phục Luân hoàn toàn không để ý, cứ chăm chú ôm lấy Lăng Nghị, tiếp tục lầm bầm gì đấy, nghiễm nhiên đã say mê chìm trong ảo tưởng của chính mình rồi.

Trời vừa sáng, Phục Luân lập tức rời giường chuẩn bị, tích cực chưa từng có, biết Lăng Nghị thân thể bất tiện nên Phục Luân sai mấy người hầu đến giúp Lăng Nghị mặc quần áo rửa mặt, nhưng rất nhanh, người hầu liền vẻ mặt bị làm khó dễ buộc phải từ trong phòng ngủ lui ra, bởi vì Lăng Nghị phản kháng giãy giụa còn mắng chửi kịch liệt khiến cho người hầu căn bản không có cách nào hầu hạ Lăng Nghị được.

Lăng Nghị đương nhiên sẽ không đi theo những người này, bởi vì sau khi sửa soạn xong tất cả là cậu sẽ bị Phục Luân dẫn đi chụp cái mà hắn gọi là hình cưới.

Lăng Nghị phản kháng vô hiệu, bởi vì cậu rất nhanh liền bị Phục Luân hạ lệnh sai tiêm thuốc gây tê, cuối cùng bị người hầu dùng xe đẩy thực hiện theo lệnh Phục Luân, ở trên xe, bất luận Lăng Nghị làm ra dáng vẻ tức giận đến mức nào, Phục Luân đều làm ra vẻ mặt nhàn nhã thả nhiên ôm lấy Lăng Nghị, tự mình cao hứng nói về chuyện sau khi kết hôn.

Hình cưới chụp rất nhiều đến không biết trời đất đâu nữa, Phục Luân giúp Lăng Nghị thay lễ phục, vừa cảm thán dáng dấp Lăng Nghị mặc vào lễ phục màu trắng mê người vừa ôm Lăng Nghị làm ra các loại động tác thân mật.

Lăng Nghị căn bản phản kháng không được, cậu nghe tiếng máy chụp hình rắc rắc bên tai, chỉ cảm thấy bản thân mình lúc này giống như đang trong một giấc mộng hư huyễn buồn cười, Phục Luân lại muốn kết hôn với cậu, tên ác ma biến thái này lại hưng phấn muốn cùng cậu chuẩn bị hôn lễ nhiệt tình đến thế.

Nói ra ai tin được bạo quân Phục Luân ở Đông Nam Á quyền thế dọa người lại muốn kết hôn, chuyện này quả thực đã náo động nửa bầu trời, hết thảy những nhân vậy có quyền thế từng tiếp xúc với Phục Luân bất luận ở xa xôi đến đâu đều hỏa tốc từ khắp nơi trên thế giới chạy đến đây.

Thủ hạ của Phục Luân rất có năng suất, bọn họ vẻn vẹn chỉ dùng hai ngày hai đêm liền dựng xong lễ đường lớn nhất Đông Nam Á, gắn vàng son lộng lẫy, bất kể là bên trong lễ đường hay là bốn phía bên ngoài đều dùng số tiền lớn trang hoàng nguy nga tráng lệ, ở giữa trải một tấm thảm đỏ dài không thấy phần cuối, không những phô ra được sự giàu sang cao quý mà còn phô ra được khí thế độc nhất vô nhị. 

Phục Luân quyền thế đỉnh cao, hôn lễ của hắn khẳng định là tiêu điểm khắp nơi trên thế giới, đối với tất cả mọi người mà nói, hôn lễ này của Phục Luân quá mức đột ngột, chỉ mới nghe nói Phục Luân thích đùa bỡn nam sắc, chưa từng nghe nói Phục Luân động tình đối với bất kỳ ai, đột nhiên tuyên bố tin vui thế này khiến không ít người phải kinh sợ.

Lăng Nghị ngồi ở trên xe lăn, thân mang lễ phục màu trắng, Tả Kiêm Thứ đẩy xe chậm rãi đi tới, còn Phục Luân nắm lấy một tay Lăng Nghị, ở trước vô số ánh mắt đang chăm chú dõi theo, mặt mỉm cười tiến về phía trước.

Hắn chính là muốn cho cả thế giới đều biết, người con trai này sau ngày hôm nay thuộc về một mình Phục Luân hắn.

Sau khi thần phụ (cha xứ) đọc lời thề xong, câu hỏi cuối cùng có nguyện ý hay không? Phục Luân mạnh mẽ rõ ràng trả lời, chỉ là khi hỏi đến Lăng Nghị có nguyện ý hay không thì Lăng Nghị vẫn chỉ cúi gằm đầu xuống không nói một lời nào, bởi vì bị Phục Luân tiêm thuốc vào, trong vòng ba, bốn tiếng, cậu căn bản không thể phát ra thanh âm nào cả, cuối cùng Phục Luân lạnh lùng trừng mắt nhìn thần phụ một cái, thấp giọng ra lệnh cho thần phụ bỏ qua quy trình này.

Phục Luân không hề quan tâm đến ánh mắt nghi hoặc dưới hàng ghế khách mời, tự nhiên đeo nhẫn vào cho mình rồi nắm chặt lấy tay Lăng Nghị mạnh mẽ đeo vào cho cậu một chiếc nhẫn trên ngón áp út, cuối cùng cúi xuống nâng hai gò má Lăng Nghị lên, cực kỳ nhu tình hạ xuống nụ hôn lên môi cậu, trong sự chú ý của mọi người, thế nhưng Lăng Nghị lại lặng lẽ rơi nước mắt.

“Tôi biết em rất không cam tâm, nhưng Lăng Nghị em nghe đây.” Phục Luân di chuyển môi đến bên tai Lăng Nghị, dùng âm lượng chỉ có hai người nghe được chăm chú nói “Tôi kết hôn với em dưới sự chứng nhận của cả thế giới, bất luận hiện tại người trong lòng em là ai thì em vẫn là người vợ hợp pháp của Phục Luân tôi, thế nên cho dù về sau em có đi đến bất kỳ đâu, tất cả mọi người đều biết, Phục Luân tôi mới là chồng của em.”

Phục Luân đặt một khách sạn cao ốc làm nơi tổ chức tiệc rượu mừng hôn lễ, nên sau khi tiến hành nghi thức kết hôn thì đến đấy ăn tiệc, dù sao Phục Luân cũng là nhân vật danh tiếng chỉ đứng sau Tiếu Tẫn Nghiêm, thế nên các vị khách đều lần lượt tiến đến chúc rượu Phục Luân, chỉ sợ mình biểu hiện không đủ nhiệt tình khiến Phục Luân bất mãn thôi. Còn Phục Luân thoải mái hào hứng chưa từng có, nhiệt tình đáp lại, chỉ cần rượu rót đến trước mắt, hắn liền uống một hơi cạn sạch, nghe những lời chúc phúc của các vị khách mời, cả người giống như bay lên, vui sướng cười ha ha liên tục, so với bình thường thực sự giống như hai người khác nhau vậy.

“Ta cứ nghĩ ngươi sẽ không đến chúc phúc cho ta với Lăng Nghị chứ.” Phục Luân uống có hơi nhiều, nhưng vừa thấy Mạnh Truyền Tân cầm ly rượu đến, liền lập tức tỉnh táo, một nửa khinh bỉ nhìn Mạnh Truyền Tân cười nói “Lăng Nghị còn đang đợi ta ở trong phòng để động phòng, ngươi có chúc phúc xong thì liền mau cút nhanh đi.”

“Tôi muốn gặp Lăng Nghị.” Mạnh Truyền Tân lạnh lùng nhìn Phục Luân, hai tay nắm lấy hai bên thủ thế chờ đợi.

Bởi vì nhờ Huyền Phong trợ giúp nên Mạnh Truyền Tân có thể tiến vào bên trong khách sạn, nhưng thủ hạ của Phục Luân cẩn mật canh chừng nên anh căn bản không có cách nào tới gần vị trí gian phòng của Lăng Nghị, cuối cùng chỉ có thể đợi Phục Luân chuẩn bị trở về phòng thì chặn đứng hắn lại.

Lý tính cực đoan vì lòng trung thành với Tiếu Tẫn Nghiêm khiến cho Mạnh Truyền Tân nằm ở ranh giới mâu thuẫn, không phải anh không có dũng khí kiên cường vì Lăng Nghị cùng Phục Luân đánh một trận sống còn, mà là anh biết rõ một khi anh cùng Phục Luân gây hấn với nhau thì người phải khắc phục hậu quả sẽ là Trình Tử Thâm hoặc có thể là cả Tiếu Tẫn Nghiêm.

Phục Luân giơ tay lên ra hiệu đám thủ hạ phía sau đang định xông lên ngừng lại, tiếp tục khẽ cười nói “Mạnh Truyền Tân, ta là nể mặt Tiếu Tẫn Nghiêm mới không giết ngươi, bằng không ngươi nghĩ rằng tên Huyền Phong ngu ngốc kia có thể che giấu đươc ngươi sao? Hiện tại ta đã cùng Lăng Nghị kết hôn, thế nên ta không muốn đi quan tâm đến những chuyện cũ của ngươi với em ấy, ngươi tốt nhất nên trở về làm bảo tiêu của ngươi đi bằng không…. ha ha phỏng chừng không cần ta phải nói rõ cho ngươi biết.”

“Ngươi cho rằng dùng chút thủ đoạn thấp hèn để hoàn thành cuộc hôn lễ này thì Lăng Nghị sẽ yêu ngươi sao?” Mạnh Truyền Tân bất thình lình phản hỏi một câu châm chọc trào phúng nói “Người Lăng Nghị yêu là ta, cứ coi như ngươi đã kết hôn được với em ấy thì ở trong lòng em ấy, ngươi vẫn không sánh được với một tên bảo tiêu như ta.”

Nét cười trên mặt Phục Luân trong nháy mắt biến mất, câu nói này của Mạnh Truyền Tân quả thực đã gây đả kích một trận trong lòng hắn “Lăng Nghị không yêu tôi thì đã sao?” Phục Luân đột nhiên cười gian rộ lên, nụ cười tà ác nơi khóe miệng giả thần bí thấp giọng nói “Không phải chỉ cần làm tình được là đủ rồi à?”

“Ngươi….” Mạnh Truyền Tân sắc mặt trong nháy mắt tái nhợt, suýt nữa đã vung về phía mặt Phục Luân một nắm đấm rồi “Ngươi đối với Lăng Nghị làm ra nhiều chuyện tàn nhẫn như vậy, ngươi căn bản không xứng để yêu em ấy.”

Phục Luân cười khẽ, tùy theo ánh mắt trở nên thâm trầm “Nếu như ba năm trước ngươi liền ngăn cản Lăng Nghị đến bên cạnh ta làm nằm vùng, em ấy cũng sẽ không có ngày hôm nay, đúng là em ấy yêu ngươi, cho nên năm đó nếu như ngươi khuyên em ấy, em ấy tuyệt đối sẽ từ bỏ ý nghĩ đi làm nằm vùng, Mạnh Truyền Tân, nói cho cùng cũng là vì cái nguyên tắc trung thành của ngươi đã đẩy Lăng Nghị lên giường của ta, sau khi tổn thương em ấy mới biết đã yêu em ấy, còn ngươi, không phải khi em ấy không thể trở về được bên cạnh ngươi thì ngươi mới bắt đầu cố gắng dành lại em ấy sao? Chúng ta xem như cùng một loại ngươi, nếu ta không xứng thì ngươi có tư cách gì?” (Jian: Phục gia phản dame kinh quá =))))))))

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương