Lao Tù Ác Ma
Quyển 1 - Chương 61: Ngồi bên cạnh Trịnh tổng đi

Tiếu Tẫn Nghiêm khí lực rất lớn, từng làm qua lính đánh thuê, một quyền toàn lực của hắn thậm chí có thể đánh chết một người sống, Diệp Mạc có thể cảm giác được vừa nãy là Tiếu Tẫn Nghiêm đã hạ thủ lưu tình, mặc dù cậu vẫn bị một đòn lúc nãy làm cho xây xẩm mặt mày hao tổn sức lực.

Diệp Mạc không biết nên nói thế nào với Diệp Thần Tuấn, đi vào phòng khách riêng của Tiếu Tẫn Nghiêm nhất định sẽ không có cách nào trở lại chỗ Diệp Thần Tuấn, nếu để cho Diệp Thần Tuấn biết cậu lại bị Tiếu Tẫn Nghiêm cưỡng bức, lấy tính cách của Diệp Thần Tuấn nhất định sẽ xảy ra xô sát với Tiếu Tẫn Nghiêm, mà Tiếu Tẫn Nghiêm là ai chứ, hắn làm sao có khả năng khoan dung kẻ bất kính đối với hắn.

Nghĩ tới nghĩ lui, Diệp Mạc vẫn là gọi điện thoại cho Diệp Thần Tuấn, lấy lý do cậu đã uống hơi nhiêu nên cảm thấy trong người không được thoải mái nên đã sớm đi về, Diệp Mạc phải bịa đủ lời giải thích mới ngăn được Diệp Thần Tuấn cấp thiết quan tâm hỏi han này kia. Sau khi cúp điện thoại, Diệp Mạc phát hiện, kể từ khi biến thành Diệp Tuyền, miệng cậu đầy những lời nói dối, có khi đến một ngày nào đó, bản thân cậu sẽ chẳng còn là Diệp Mạc mà cũng không phải là Diệp Tuyền.

Tiếu Tẫn Nghiêm đã bao hết toàn bộ phòng khách ở tầng cao nhất, ở bên trong cùng mấy tên đàn ông có quyền thế tại thành phố X ăn uống, trò chơi của những gã đàn ông xưa nay không thiếu màu sắc, dĩ nhiên ý nghĩa khác hoàn toàn với tiệc liên hoan của Diệp Thần Tuấn và những nhân viên cao cấp trong công ty, Tiếu Tẫn Nghiêm cùng những người này dùng cơm đơn giản là để giết thời gian, hoặc đoán xem kẻ nào có giá trị đối với hắn, hoặc để đạt được một số mục đích thương mại có lợi cho hắn.

Có rất ít người biết được khách sạn xa hoa nhất thành phố X này là thuộc tài sản của Hoàng Sát (Jian: đậu, cái mòe gì cũng của thằng này hết vại =.=) Tiếu Tẫn Nghiêm ở tầng năm sai người trang bị một gian phòng khách dành riêng cho hắn, khác hoàn toàn với những phòng khách chuyên dùng bày tiệc khác, tất cả những thứ trang trí trong này đều có giá trên trời, bất kể là đen treo lưu ly xa hoa, hay là ghế dựa làm bằng da thật làm bằng da ghế dựa… Bên trong gian phòng ngập tràn mùi rượu cùng khói thuốc, trong không khí tràn đầy mùi nước hoa son phấn dày đặc. Bốn, năm tên đàn ông ngồi trên salông xung quanh, bên cạnh mỗi tên đàn ông đều có ít nhất hai cô gái trẻ đẹp hoặc là nam nhân thanh tú, trên bàn ăn đã mở ra vài chai rượu.

Tiếu Tẫn Nghiêm ngồi ở trên ghế dựa chính giữa, bên cạnh là Lâm Nhu Nhân trang điểm nhẹ nhàng tinh xảo, phía sau là Mạnh Truyền Tân bảo tiêu sống lưng đứng thẳng tắp, gương mặt trang nghiêm lạnh lẽo.

Mấy tên đàn ông mà Tiếu Tẫn Nghiêm tiếp đãi lần này đều là những nhân vật danh tiếng lẫy lừng tài sản kếch xù ở thành phố X thậm chí là trên quốc tế, có ông trùm giới bất động sản, vương giả giới châu bảo, hay là quan viên chính phủ cao cấp tại thành phố X…

“Lão già Diệp Trọng Quang kia mất đi, toàn bộ hoạt động kinh tế ở thành phố X hầu như đều do Tiếu tổng ngài nắm trong lòng bàn tay, thực sự là hậu sinh khả úy a.” Một gã đàn ông nhìn qua hơn bốn mươi tuổi cười ha hả nói, trong lồng ngực ôm một cô gái trẻ trung xinh tươi, là tiểu minh tinh mới nổi dáng vẻ quyến rũ câu nhân, một câu hậu sinh khả úy của gã tự nhiên đem thân phận trưởng bối của chính mình nâng lên.

“Tiền tổng nói hay lắm.” Một nam nhân ngồi ở phía đối diện Tiếu Tẫn Nghiêm chỉ mới hơn ba mươi tuổi, Trịnh Khắc Nam khẽ cười nói “Các nơi trên thế giới đều có bất động sản của ngài, nhưng tài sản của bản thân gộp lại cũng không bằng một nửa Tiếu tổng, này cũng khó trách Tiền tổng lại khiêm tốn như vậy.”

“Đúng đấy.” Tiền tổng cười lạnh một tiếng “Trịnh tổng nói không sai, chỉ là tại hạ nghe nói danh xưng châu báu đại vương ngài cũng có một nửa thị trường là dựa vào Tiếu tổng vận chuyển, không biết là thật hay giả.”

Tả nói hữu ngữ, chê cười, hoàn toàn xoay chung quanh Tiếu Tẫn Nghiêm, chỉ là trong cuộc ngầm công kích lẫn nhau của bọn họ, Tiếu Tẫn Nghiêm ở trong lời nói của bọn họ chính là một nhân vật thần thánh cao cao tại thượng.

Tiếu Tẫn Nghiêm mặt không hề cảm xúc ngồi ở trên salông, Lâm Nhu Nhân ngồi bên cạnh rất dịu dàng lần lượt rót đầy rượu giúp hắn, ánh mắt mềm mại như nước thỉnh thoảng liếc nhìn về phía Tiếu Tẫn Nghiêm bên cạnh, nhìn ngũ quan tuấn tú lãnh khốc cường tráng, Lâm Nhu Nhân cảm thấy tim mình như đập nhanh hơn. Tiếu Tẫn Nghiêm hoàn mỹ có hết thảy tất cả mị lực mê người của một nam nhân thành công, chỉ cần một thân toả khí chất bức người kia cũng đã đủ khiến cho hết thảy nữ nhân đều không dời nổi mắt.

Bữa tiệc rất nhanh liền trở nên sôi nổi, sau khi hết châm chích nhau thì bắt đầu hạn chế nói chuyện về thương trường, đều là đàn ông, thoát khỏi vỏ bọc áo quan giày da, tự nhiên đề tài bắt đầu quay chung quanh tửu sắc tình. Ham muốn đối với những tên đàn ông thượng cấp này mà nói mức hưởng thụ vượt rất xa người thường.

Mấy tên đàn ông tiếp rượu trò chuyện với nhau đồng thời ôm ấp nam nhân của mình hoặc giữa hai chân nữ nhân bên cạnh mình có chút kịch liệt trực tiếp đưa tay luồn vào quần áo, nhưng vẫn cười cười nói nói dùng một cái tay khác nâng ly rượu uống. Uống say có thể trực tiếp mang người bên cạnh thuê phòng nghỉ tại đây, là khách quen, nơi này tự nhiên sắp xếp phòng VIP riêng cho bọn họ.

Ánh mắt Tiếu Tẫn Nghiêm thỉnh thoảng nhìn ra phía cửa, đáy mắt tuấn lạnh càng thêm âm hàn, Lâm Nhu Nhân có thể cảm giác được Tiếu Tẫn Nghiêm đang toát ra hàn ý, chỉ là không biết lý do tại sao, lúc nãy còn rất tốt, vừa mới đi phòng vệ sinh một chút trở về thì biểu hiện trên gương mặt liền trở nên lạnh liệt như vậy, lại có chút giống như là đang chờ mong điều gì đó.

“Tẫn ca.” Lâm Nhu Nhân nhẹ giọng dịu ngọt kêu lên một tiếng, ngón tay mềm mại tinh tế tiến vào giữa hai chân Tiếu Tẫn Nghiêm nhẹ nhàng ma sát, thân thể từ từ dán vào. (Jian: xà quần mắc ghét >.<)

Tiếu Tẫn Nghiêm không có phản ứng gì, căn bản Tiếu Tẫn Nghiêm chẳng hề chú ý đến cái tay đang muốn khơi gợi dục vọng ở hắn, tâm tư hắn đã sớm đặt tại nơi khác, trong lòng từ từ dấy lên căm tức, tên nam nhân kia xem lời của hắn là cái gì.

Bên trong giữa lúc mọi người đang trò chuyện ồn ã, cửa phòng khách đột nhiên vang lên tiếng gõ, nghĩ rằng phục vụ đến mang rượu và đồ ăn đến, Tiền tổng mở miệng trước nói một tiếng vào đi.

Cửa bị mở ra, Diệp Mạc bước chân đi vào, trong khoảnh khắc thấy rõ người đã đến, khoé miệng Tiếu Tẫn Nghiêm từ từ nhếch lên, xao động vì chờ đợi cùng với khí tức lạnh băng vẫn bao phủ toàn thân tựa hồ trong khoảnh khắc ấy cũng đã rút đi hết, Tiếu Tẫn Nghiêm lạnh lùng nhìn Diệp Mạc, hờ hững nói một tiếng “Cậu đến cũng quá trễ.”

Tất cả mọi người thấy Tiếu Tẫn Nghiêm mở miệng nói như vậy liền dồn dập ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa.

Diệp Mạc đối với cảnh tượng trước mắt có chút giật mình không kịp đề phòng, nơi này trang bày có chút quá mức xa hoa, những gã đàn ông nhìn qua giàu nứt đố đổ vách ngồi chung quanh bàn ăn lớn, có người ôm nam nhân trong lòng, có người ve vuốt đùa giỡn với nữ nhân.

Bên trong gian phòng dày đặc mùi rượu và khói thuốc, Diệp Mạc không khỏi nhíu nhíu mày, đi vào, cố gắng không để ý đến những ánh mắt kỳ quái đang tập trung hướng về phía cậu, Diệp Mạc khẽ cúi đầu mím môi, vẻ mặt không hiện ra quá nhiều cảm xúc, khuôn mặt thanh tú mỹ hảo thuần khiết cùng với khí chất lãnh tĩnh trên người giờ phút này lại khiến cho Trịnh Khắc Nam hai mắt hơi sáng lên.

“Xin lỗi, tôi tới trễ.” Diệp Mạc nhẹ giọng nói.

Tiếu Tẫn Nghiêm nhấc mi mắt, gương mặt anh tuấn vẫn giữ vẻ lạnh tuyệt, tùy theo chỉ vào Trịnh Khắc Nam ngồi phía đối diện, gằn giọng nói “Ngồi bên cạnh Trịnh tổng đi.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương