Lao Tù Ác Ma 2
-
9: Đau Lòng!
Ôn Dương chạy từ tầng dưới của căn hộ đến tận cổng phòng an ninh của tiểu khu rồi dừng lại, sau đó thở hổn hển xoay người nhìn lại, phát hiện nam nhân kia cũng không có đuổi theo, lúc này mới khom lưng,đôi tay đỡ đầu gối hồi sức.
Một nhân viên bảo vệ trong phòng bảo vệ nhìn thấy dáng vẻ hết hồn hết vía của Ôn Dương liền tiến lên hỏi, nhưng Ôn Dương không biết nên giải thích như thế nào, cuối cùng cũng nén cười nói không sao cả, khi cậu chuẩn bị bắt taxi.Đến ngã tư đường, Ôn Dương nhớ tới hai chiếc vali vẫn còn ở căn hộ.
Đó là toàn bộ tài sản của cậu.
Ôn Dương khó chịu đến mức muốn cào tường, tại sao thế giới lại nhỏ như vậy?! Cậu thực sự đã thuê cùng nhà với tên ác ma đó!
Khi người đàn ông đó ở trong quán bar, anh ta rõ ràng có rất nhiều thuộc hạ, và nhìn thế nào đi nữa, anh ta cũng không giống như thuộc về cùng một tầng lớp với mình!
Ôn Dương lúc này đầu óc rối loạn, cũng may ví tiền và điện thoại di động vẫn còn ở trên người nên cậu không hẳn là không biết làm sao, vừa lúc đang suy nghĩ xem làm thế nào để qua đêm thì điện thoại di động của Ôn Dương vang lên.
Người gọi tới là Đường Văn Húc, hắn có số của Ôn Dương từ Đường Tùng, sau khi đưa Đường Tùng từ bệnh viện trở về, hắn lại không yên tâm về Ôn Dương.
Đường Văn Húc hỏi Ôn Dương về tình hình quán bar đêm nay, Ôn Dương không dám nói cho Đường Văn Húc rằng mình đã thấy cảnh tượng kia, chỉ nói chính cậu đã sớm ra khỏi nên không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì, Đường Văn Húc cũng không có hỏi nhiều, mà là thực chân thành xin lỗi Ôn Dương đã không tiếp đãi cậu chu đáo vào tối nay đối đêm nay.
Giọng nói của Đường Văn Húc tiếng ôn hòa từ tính, nghe rất thoải mái, luôn khiến người ta bất giác gần gũi khi ở gần, lúc này Ôn Dương cảm thấy thế này, như thể anh đã quen biết Đường Văn Húc từ rất lâu rồi, như một người bạn rất tốt.
Đường Văn Húc nghe được thanh âm của còi ô tô từ điện thoại, nghi hoặc hỏi, “Em còn ở trên đường sao?”
Ôn Dương nhìn bóng đêm vắng lặng lạnh lẽo vẻ mặt ảm đạm, "...!Em vẫn ở ven đường, đang định trở về."
“Ở đâu? Hay là anh lái xe đến đưa em trở về.”
“Không cần phiền phức như vậy đâu.” Ôn Dương vội vàng từ chối, “Em gần đến nơi rồi, chỉ còn cách mấy phút nữa, cám ơn Đường đại ca”
Nói thêm vài câu nữa, Ôn Dương cúp điện thoại.
Cuối cùng Ôn Dương thuê một chiếc taxi, ngủ ở khách sạn nhỏ một đêm, sáng hôm sau liền gọi điện thoại đến bệnh viện cấp trên xin nghỉ nửa ngày.
10 giờ sáng Ôn Dương mới trở lại căn hộ để lấy hành lý.
Lúc này, người đàn ông trong căn hộ đã không còn ở đó, Ôn Dương đoán chừng anh ta đã đi làm.
Ôn Dương cảm thấy đối với người đàn ông đó, cậu chỉ là một vị khách, có thể sẽ khó hiểu với hành vi kỳ lạ của cậu tối hôm qua, nhưng cậu sẽ không bao giờ lãng phí một chút thời gian cho một người xa lạ như hắn ta.
Thật ra hai người cùng thuê nhà, ở riêng cũng không thành vấn đề, nhưng sau khi biết bộ mặt thật của người đàn ông này, Ôn Dương không chịu nổi áp lực mà người đàn ông mang lại cho mình, như thể đứng trước mặt hắn, hô hấp cậu sẽ trở nên khó thở.
Ngay khi Ôn Dương kéo hai chiếc vali ra khỏi cửa căn hộ, cậu đụng phải người mà cậu sợ gặp nhất lúc này, Ân Lang Qua.
Sở dĩ tối hôm qua Ân Lang Qua không đuổi theo Ôn Dương ra ngoài là bởi vì hắn lo lắng sự truy đuổi của mình sẽ khiến Ôn Dương sợ hãi, nếu không thì hắn sẽ không bao giờ cho Ôn Dương có cơ hội lao ra khỏi khu vực bằng sức lực của mình.
Trong khách sạn nhỏ còn có một gian phòng, tình cờ cạnh phòng Ôn Dương, nửa đêm, hắn đứng ở cửa phòng Ôn Dương do dự gần nửa canh giờ, cuối cùng, hắn gần như nghiến răng nghiến lợi kiên nhẫn không có gõ cửa phòng Ôn Dương.
Sau một đêm qua, Ân Lang Qua cảm thấy Ôn Dương nên bình tĩnh lại, nên hắn bí mật đi theo Ôn Dương trở về căn hộ, Ôn Dương đi vào lấy hành lý thì hắn chặn cửa chờ cậu.
Sở dĩ hắn chặn ở cửa là vì lo lắng Ôn Dương sẽ trốn thoát như đêm qua không thể giải thích một lời.
Ôn Dương nhìn Ân Lang Qua đang đứng ở cửa, cao hơn cậu gần một cái đầu, khi nhìn cũng phải hơi ngước lên, xuyên qua quần áo Ôn Dương cũng có thể cảm nhận được cơ bắp rắn chắc rắn chắc của nam nhân.
Đôi chân dài to khỏe và nhanh nhẹn ấy ước tính có thể sút tung chiếc răng cửa của cậu chỉ bằng một cú đá.
Giống như lần hắn ta đá người đàn ông đêm qua.
Nhìn cánh cửa chặt chẽ bị Ân Lang Qua chặn lại, Ôn Dương càng không biết làm sao, ngẩn ngơ đứng ở nơi đó, nhìn chằm chằm Ân Lang Qua không chớp mắt, vì sợ hắn sẽ đột nhiên xông lên đánh mình.
Vẻ sợ hãi trong mắt Ôn Dương khiến Ân Lang Qua vô cùng khó hiểu, cố gắng làm cho giọng nói của mình trở nên dịu dàng và ôn nhu nhất có thể, "Nếu tôi làm điều gì khiến cậu không hài lòng, tôi xin lỗi cậu."
Ôn Dương trầm mặc không nói.
Vẻ mặt cậu vẫn lo lắng nhìn hắn.
Ân Lang Qua chậm rãi đi về phía Ôn Dương nhỉ nhẹ nói: "Tôi chỉ muốn làm bạn với cậu.
Nếu có hiểu lầm gì giữa chúng ta, hãy nói cho tôi biết, tôi nghĩ tôi có thể đưa ra lời giải thích."
Vẻ mặt Ôn Dương không còn căng thẳng như trước, cậu dừng lại, thận trọng hỏi: "Anh...!anh làm nghề gì?"
Trong lòng Ân Lang Qua bùng lên một tia sung sướng, nhưng không biểu lộ ra trên khuôn mặt, “Chỉ là một doanh nhân bình thường thôi.” Ân Lang Qua cười khổ, “Vậy cậu đừng đối xử với tôi như một dã thú, được không? Đó thực sự là..khiến tôi đau lòng.
".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook