Lão Tổ Xuất Quan
-
Chương 54: Thâm Hải Lam Tâm
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mà tu giả ở cảnh giới Động Thiên thì đương nhiên còn lợi hại hơn nữa rồi, chỉ cần một tia thần thức thoát ra ngoài được thì tương lai sẽ có thể trọng sinh trở lại.
Từ Phương vốn dĩ nghĩ đã gi ết chết Lục Khai Sơn rồi, không ngờ hắn vậy mà vẫn còn một tia thần thức thoát ra ngoài.
Từ Phương nhanh chóng đuổi theo tia thần thức đó của Lục Khai Sơn.
Thần thức của Lục Khai Sơn vì không có sự trói buộc của cơ thể nên tốc độ chạy nhanh vô cùng.
Từ Phương đuổi theo một hồi lâu cho tới khi đến phía sau núi mới đuổi kịp được hắn.
Từ Phương vung tay lên rồi cũng tách ra một tia thần thức giống như vậy.
Thần thức của Từ Phương đương nhiên là mạnh hơn thần thức của Lục Khai Sơn gấp mấy trăm lần rồi. Ngay khi thần thức của Từ Phương đụng vào thần thức của Lục Khai Sơn thì thần thức của Lục Khai Sơn kêu lên một tiếng thảm thiết.
Vốn dĩ thần thức của hắn đã vô cùng yếu ớt rồi thế mà bây giờ lại bị trọng thương nữa khiến nó càng thêm yếu đi.
"Ngươi tiếp tục chạy đi xem nào." Từ Phương nhìn thần thức của Lục Khai Sơn cười nói.
"Tiền bối, xin tha mạng." Một giọng nói yếu ớt vang lên trong tai của Từ Phương.
m thanh này cũng không phải là âm thanh thật sự, Lục Khai Sơn bây giờ không còn cơ thể cho nên cơ bản không thể phát ra âm thanh được.
Từ Phương nghe thấy lời cầu xin của Lục Khai Sơn thì thản nhiên cười rồi hỏi: "Cho ta một lý do để không giết ngươi xem nào."
Lục Khai Sơn nghe vậy, suy nghĩ một lát rồi nói: "Ta là đại tướng quân của đế quốc, nếu như ngươi giết ta rồi thì đế quốc sẽ không bỏ qua cho người đâu, nếu như ngươi tha cho ta thì ta có thể ở trước mặt hoàng đế nói giúp cho ngươi, xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra, ngươi thấy sao."
Từ Phương nghe thấy vậy, ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh lùng, thần thức mạnh mẽ lập tức cắn giết lấy thần thức của Lục Khai Sơn không một chút nương tình nào.
Sau một giây, thần thức của Lục Khai Sơn liền tan biến vào trong không khí.
Từ Phương cười lạnh rồi phỉ nhổ nước bọt xuống mặt đất, nói: "Hừ, chết tới nơi rồi mà còn dám uy hiếp ta, đúng là không biết trời cao đất dày là gì."
Sau khi cắn giết sạch sẽ thần thức của Lục Khai Sơn thì ngay lúc này Vân Sơn Tông xem như thật sự bị tiêu diệt hoàn toàn rồi.
Từ lão tổ Lục Khai Sơn cho đến đám đệ tử Luyện Khí Kỳ đều chết sạch sẽ, không còn một mống nào.
...
Nhưng mà hiện tại Từ Phương đang suy nghĩ đến một chuyện khác, những lời Lục Khai Sơn nói trước khi chết không phải là không có lý.
Vùng đất nơi Thiên Lam Tông tọa lạc nằm trong lãnh thổ của nước Đại Hạ.
Nếu như là một quốc gia thì đương nhiên sẽ có hoàng đế trị vì.
Trên thế giới này, vũ lực là quan trọng nhất, là hoàng đế của nước Đại Hạ thì đương nhiên là người mạnh nhất của cả toàn nước Đại Hạ rồi.
Hắn ta đã giế t chết đại tướng quân của nước Đại Hạ thì có lẽ nào hoàng đế nước Đại Hạ sẽ tìm đến gi ết chết hắn ta không?
Suy nghĩ một lúc thì Từ Phương lắc lắc đầu, sợ gì chứ, binh đến thì chặn, nước đến thì chắn thôi.
...
Tin tức lão tổ của Thiên Lam Tông đã giế t chết Lục Khai Sơn cảnh giới Động Thiên đã lan truyền đi một cách nhanh chóng.
Tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng hoang mang, Thiên Lam Tông thật sự che giấu quá kỹ rồi mà.
Thu mình trong một góc hẻo lánh của Tề Châu, cách đây không lâu, nhiều người đã nghĩ rằng Thiên Lam Tông còn sắp bị xóa sổ đến nơi rồi.
Chính ngay cả tông chủ Lăng Thanh Thù của Thiên Lam Tông cũng chỉ mới là tu vi Trúc Cơ Kỳ.
Nhưng ai mà ngờ, Thiên Lam Tông vậy mà lại còn có một lão tổ có thể giết được tu giả cảnh giới Động Thiên.
Trong lòng các thế lực liền bắt đầu tính toán.
Thiên Lam Tông bây giờ chắc không chỉ là thế lực mạnh nhất ở Tề Chầu nữa rồi, có khi nói đó là thế lực mạnh nhất ở quận Thiên Võ cũng không phải là nói quá.
Trong căn phòng của quận chủ quận Thiên Võ, quận chủ quận Thiên Võ đang nhìn lên bản đồ của Tề Châu, khóe miệng khẽ nhếch lên cười.
"Thú vị, thú vị rồi đây." Triệu Thiên Huân lẩm bẩm nói.
"Vốn nghĩ ngươi chỉ là một tên tu giả Nguyên Anh Kỳ mà thôi, không ngờ, ngươi lại giấu kỹ như vậy, thâm sâu quá đấy." Lúc nói những lời này, Triệu Thiên Huân nhanh chân bước ra, sau đó thì nhanh chóng biến mất ngay tại chỗ.
...
Sau khi xây dựng lại Thiên Lam Tông xong, Từ Phương đang suy nghĩ về kế hoạch tiếp theo thì chính ngay lúc này bỗng nhiên Ngư Tam Nương lại xuất hiện.
"Ngươi đến rồi, có tin tức gì sao?" Từ Phương lười biếng nói.
Khuôn mặt của Ngư Tam Nương hiện lên vẻ hưng phấn, nói:
"Từ lão tổ, tôi đã dò hỏi được rồi, ở biển Đông Sơn của nước Đông Lăng xuất hiện một đóa Thâm Hải Lam Tâm!"
Từ Phương nghe vậy, lập tức mở mắt ra, trong lòng không nén được kinh hãi, hỏi: "Ngươi nói cái gì!"
"Ở biển Đông Sơn của nước Đông Lăng đã xuất thế một đóa Thâm Hải Lam Tâm!" Dư Tam Nương rụt cổ, nói với vẻ khó hiểu.
"Thâm Hải Lam Tâm, hai vạn năm thì mới xuất thế ra một đóa trên thế giới! Nhưng khoảng cách với lần xuất thế trước còn chưa tới hai vạn năm mà." Từ Phương lẩm bẩm nói.
"Lẽ nào chính là đóa lần trước sao!" Từ Phương nói đến đây thì từ trong đôi mắt của hắn ta lóe lên một tia áy náy.
Thâm Hải Lam Tâm, Từ Phương kỳ thực chẳng có hứng thú gì với nó, nhưng nó lại là một nổi đau ở trong lòng của Từ Phương.
Hai vạn năm trước, đồ đệ duy nhất của Từ Phương vì tranh gianh đóa Thâm Hải Lam Tâm này mà bỏ mạng.
Chính ngay lúc thời khắc sau cùng của người đệ tử đó, thì thần thức của nàng ta liền thoát ra trốn vào trong đóa Thâm Hải Lam Tâm.
Từ Phương vẫn luôn muốn tìm đóa Thâm Hải Lam Tâm đó nhưng mãi vẫn chưa tìm ra.
Vốn dĩ hắn ta đã quên đi chuyện này rồi, nhưng hôm nay Ngư Tam Nương đột nhiên nói với Từ Phương rằng Thâm Hải Lam Tâm thế mà xuất hiện lại rồi.
"Thâm Hải Lam Tâm lẽ nào luôn ẩn trốn suốt hai vạn năm qua? Vậy mà nó vẫn chưa bị ai hái đi mất sao."
"Nếu nó vẫn luôn ẩn trốn thì tại sao hôm nay lại xuất hiện rồi."
Từ Phương nghĩ cả buổi cũng không nghĩ ra.
Nhưng Từ Phương không cần biết như thế nào, hắn ta đều phải đi đến biển Đông Sơn ở nước Đông Lăng xem đóa Thâm Hải Lam Tâm này mới được!
"Ngư Tam Nương, tin tức này của ngươi vô cùng quan trọng với ta, nếu như lời ngươi nói đều là thật, thì đợi ta trở về ta sẽ giúp ngươi tăng tu vi lên thành Nguyên Anh Kỳ!" Từ Phương nói.
Giờ phút này mặc dù hắn ta đang ở Thiên Lam Tông nhưng tâm trí đã bay đến tận biển Đông Sơn của nước Đông Lăng rồi.
Ngư Tam Nương nghe Từ Phương nói vậy thì cả mặt kinh ngạc, tự nhiên lại được quả hời lớn như vậy.
"Cám ơn Từ lão tổ." Ngư Tam Nương cảm động đến rơi nước mắt nói.
Từ Phương không nói gì nữa, lập tức cho gọi Lăng Thanh Thù đến rồi xuất phát đi về hướng biển Đông Sơn của núi Đông Lăng.
Lăng Thanh Thù ở trên linh thuyền của Từ Phương luôn trong tình trạng mơ màng.
Nàng ta đang thu xếp lại kho chứa bảo vật của Thiên Lam Tông, liền bị Từ Phương dựng đầu dậy mang tới linh thuyền rồi.
Mặc dù nàng ta không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nàng ta vẫn luôn phối hợp với Từ Phương.
Ở trên linh thuyền, Lăng Thanh Thù cuối cùng cũng đã hoàn hồn lại.
Nhìn thấy Từ Phương đang vô cùng lo lắng, Lăng Thanh Thù không nhịn được liền hỏi: "Lão tổ, chúng ta đang đi đâu vậy."
Từ Phương cũng không giấu diếm, kể toàn bộ cho Lăng Thanh Thù nghe.
Mà tu giả ở cảnh giới Động Thiên thì đương nhiên còn lợi hại hơn nữa rồi, chỉ cần một tia thần thức thoát ra ngoài được thì tương lai sẽ có thể trọng sinh trở lại.
Từ Phương vốn dĩ nghĩ đã gi ết chết Lục Khai Sơn rồi, không ngờ hắn vậy mà vẫn còn một tia thần thức thoát ra ngoài.
Từ Phương nhanh chóng đuổi theo tia thần thức đó của Lục Khai Sơn.
Thần thức của Lục Khai Sơn vì không có sự trói buộc của cơ thể nên tốc độ chạy nhanh vô cùng.
Từ Phương đuổi theo một hồi lâu cho tới khi đến phía sau núi mới đuổi kịp được hắn.
Từ Phương vung tay lên rồi cũng tách ra một tia thần thức giống như vậy.
Thần thức của Từ Phương đương nhiên là mạnh hơn thần thức của Lục Khai Sơn gấp mấy trăm lần rồi. Ngay khi thần thức của Từ Phương đụng vào thần thức của Lục Khai Sơn thì thần thức của Lục Khai Sơn kêu lên một tiếng thảm thiết.
Vốn dĩ thần thức của hắn đã vô cùng yếu ớt rồi thế mà bây giờ lại bị trọng thương nữa khiến nó càng thêm yếu đi.
"Ngươi tiếp tục chạy đi xem nào." Từ Phương nhìn thần thức của Lục Khai Sơn cười nói.
"Tiền bối, xin tha mạng." Một giọng nói yếu ớt vang lên trong tai của Từ Phương.
m thanh này cũng không phải là âm thanh thật sự, Lục Khai Sơn bây giờ không còn cơ thể cho nên cơ bản không thể phát ra âm thanh được.
Từ Phương nghe thấy lời cầu xin của Lục Khai Sơn thì thản nhiên cười rồi hỏi: "Cho ta một lý do để không giết ngươi xem nào."
Lục Khai Sơn nghe vậy, suy nghĩ một lát rồi nói: "Ta là đại tướng quân của đế quốc, nếu như ngươi giết ta rồi thì đế quốc sẽ không bỏ qua cho người đâu, nếu như ngươi tha cho ta thì ta có thể ở trước mặt hoàng đế nói giúp cho ngươi, xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra, ngươi thấy sao."
Từ Phương nghe thấy vậy, ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh lùng, thần thức mạnh mẽ lập tức cắn giết lấy thần thức của Lục Khai Sơn không một chút nương tình nào.
Sau một giây, thần thức của Lục Khai Sơn liền tan biến vào trong không khí.
Từ Phương cười lạnh rồi phỉ nhổ nước bọt xuống mặt đất, nói: "Hừ, chết tới nơi rồi mà còn dám uy hiếp ta, đúng là không biết trời cao đất dày là gì."
Sau khi cắn giết sạch sẽ thần thức của Lục Khai Sơn thì ngay lúc này Vân Sơn Tông xem như thật sự bị tiêu diệt hoàn toàn rồi.
Từ lão tổ Lục Khai Sơn cho đến đám đệ tử Luyện Khí Kỳ đều chết sạch sẽ, không còn một mống nào.
...
Nhưng mà hiện tại Từ Phương đang suy nghĩ đến một chuyện khác, những lời Lục Khai Sơn nói trước khi chết không phải là không có lý.
Vùng đất nơi Thiên Lam Tông tọa lạc nằm trong lãnh thổ của nước Đại Hạ.
Nếu như là một quốc gia thì đương nhiên sẽ có hoàng đế trị vì.
Trên thế giới này, vũ lực là quan trọng nhất, là hoàng đế của nước Đại Hạ thì đương nhiên là người mạnh nhất của cả toàn nước Đại Hạ rồi.
Hắn ta đã giế t chết đại tướng quân của nước Đại Hạ thì có lẽ nào hoàng đế nước Đại Hạ sẽ tìm đến gi ết chết hắn ta không?
Suy nghĩ một lúc thì Từ Phương lắc lắc đầu, sợ gì chứ, binh đến thì chặn, nước đến thì chắn thôi.
...
Tin tức lão tổ của Thiên Lam Tông đã giế t chết Lục Khai Sơn cảnh giới Động Thiên đã lan truyền đi một cách nhanh chóng.
Tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng hoang mang, Thiên Lam Tông thật sự che giấu quá kỹ rồi mà.
Thu mình trong một góc hẻo lánh của Tề Châu, cách đây không lâu, nhiều người đã nghĩ rằng Thiên Lam Tông còn sắp bị xóa sổ đến nơi rồi.
Chính ngay cả tông chủ Lăng Thanh Thù của Thiên Lam Tông cũng chỉ mới là tu vi Trúc Cơ Kỳ.
Nhưng ai mà ngờ, Thiên Lam Tông vậy mà lại còn có một lão tổ có thể giết được tu giả cảnh giới Động Thiên.
Trong lòng các thế lực liền bắt đầu tính toán.
Thiên Lam Tông bây giờ chắc không chỉ là thế lực mạnh nhất ở Tề Chầu nữa rồi, có khi nói đó là thế lực mạnh nhất ở quận Thiên Võ cũng không phải là nói quá.
Trong căn phòng của quận chủ quận Thiên Võ, quận chủ quận Thiên Võ đang nhìn lên bản đồ của Tề Châu, khóe miệng khẽ nhếch lên cười.
"Thú vị, thú vị rồi đây." Triệu Thiên Huân lẩm bẩm nói.
"Vốn nghĩ ngươi chỉ là một tên tu giả Nguyên Anh Kỳ mà thôi, không ngờ, ngươi lại giấu kỹ như vậy, thâm sâu quá đấy." Lúc nói những lời này, Triệu Thiên Huân nhanh chân bước ra, sau đó thì nhanh chóng biến mất ngay tại chỗ.
...
Sau khi xây dựng lại Thiên Lam Tông xong, Từ Phương đang suy nghĩ về kế hoạch tiếp theo thì chính ngay lúc này bỗng nhiên Ngư Tam Nương lại xuất hiện.
"Ngươi đến rồi, có tin tức gì sao?" Từ Phương lười biếng nói.
Khuôn mặt của Ngư Tam Nương hiện lên vẻ hưng phấn, nói:
"Từ lão tổ, tôi đã dò hỏi được rồi, ở biển Đông Sơn của nước Đông Lăng xuất hiện một đóa Thâm Hải Lam Tâm!"
Từ Phương nghe vậy, lập tức mở mắt ra, trong lòng không nén được kinh hãi, hỏi: "Ngươi nói cái gì!"
"Ở biển Đông Sơn của nước Đông Lăng đã xuất thế một đóa Thâm Hải Lam Tâm!" Dư Tam Nương rụt cổ, nói với vẻ khó hiểu.
"Thâm Hải Lam Tâm, hai vạn năm thì mới xuất thế ra một đóa trên thế giới! Nhưng khoảng cách với lần xuất thế trước còn chưa tới hai vạn năm mà." Từ Phương lẩm bẩm nói.
"Lẽ nào chính là đóa lần trước sao!" Từ Phương nói đến đây thì từ trong đôi mắt của hắn ta lóe lên một tia áy náy.
Thâm Hải Lam Tâm, Từ Phương kỳ thực chẳng có hứng thú gì với nó, nhưng nó lại là một nổi đau ở trong lòng của Từ Phương.
Hai vạn năm trước, đồ đệ duy nhất của Từ Phương vì tranh gianh đóa Thâm Hải Lam Tâm này mà bỏ mạng.
Chính ngay lúc thời khắc sau cùng của người đệ tử đó, thì thần thức của nàng ta liền thoát ra trốn vào trong đóa Thâm Hải Lam Tâm.
Từ Phương vẫn luôn muốn tìm đóa Thâm Hải Lam Tâm đó nhưng mãi vẫn chưa tìm ra.
Vốn dĩ hắn ta đã quên đi chuyện này rồi, nhưng hôm nay Ngư Tam Nương đột nhiên nói với Từ Phương rằng Thâm Hải Lam Tâm thế mà xuất hiện lại rồi.
"Thâm Hải Lam Tâm lẽ nào luôn ẩn trốn suốt hai vạn năm qua? Vậy mà nó vẫn chưa bị ai hái đi mất sao."
"Nếu nó vẫn luôn ẩn trốn thì tại sao hôm nay lại xuất hiện rồi."
Từ Phương nghĩ cả buổi cũng không nghĩ ra.
Nhưng Từ Phương không cần biết như thế nào, hắn ta đều phải đi đến biển Đông Sơn ở nước Đông Lăng xem đóa Thâm Hải Lam Tâm này mới được!
"Ngư Tam Nương, tin tức này của ngươi vô cùng quan trọng với ta, nếu như lời ngươi nói đều là thật, thì đợi ta trở về ta sẽ giúp ngươi tăng tu vi lên thành Nguyên Anh Kỳ!" Từ Phương nói.
Giờ phút này mặc dù hắn ta đang ở Thiên Lam Tông nhưng tâm trí đã bay đến tận biển Đông Sơn của nước Đông Lăng rồi.
Ngư Tam Nương nghe Từ Phương nói vậy thì cả mặt kinh ngạc, tự nhiên lại được quả hời lớn như vậy.
"Cám ơn Từ lão tổ." Ngư Tam Nương cảm động đến rơi nước mắt nói.
Từ Phương không nói gì nữa, lập tức cho gọi Lăng Thanh Thù đến rồi xuất phát đi về hướng biển Đông Sơn của núi Đông Lăng.
Lăng Thanh Thù ở trên linh thuyền của Từ Phương luôn trong tình trạng mơ màng.
Nàng ta đang thu xếp lại kho chứa bảo vật của Thiên Lam Tông, liền bị Từ Phương dựng đầu dậy mang tới linh thuyền rồi.
Mặc dù nàng ta không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nàng ta vẫn luôn phối hợp với Từ Phương.
Ở trên linh thuyền, Lăng Thanh Thù cuối cùng cũng đã hoàn hồn lại.
Nhìn thấy Từ Phương đang vô cùng lo lắng, Lăng Thanh Thù không nhịn được liền hỏi: "Lão tổ, chúng ta đang đi đâu vậy."
Từ Phương cũng không giấu diếm, kể toàn bộ cho Lăng Thanh Thù nghe.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook