Lão Tổ Xuất Quan
-
Chương 47: Thu nhận đồ đệ
Mặt cô bé tràn đầy nghi ngờ và cảnh giác, nhưng mà Từ Phương vừa mới cứu bọn họ cho nên cô bé đối với Từ Phương cũng không phản cảm như là với Chu Triệt.
"Không được, mẹ của ta còn đang đợi ta ở nhà, bọn ta phải đi rồi, nếu không mẹ của ta sẽ lo lắng lắm."
Cô bé vừa nói xong liền muốn rời đi.
"Muốn đi sao, hôm nay hai người các ngươi ai cũng không rời đi được." Chính ngay lúc này thì một giọng nói ngang ngược lại vang lên.
Từ Phương bất đắc dĩ quay đầu lại thì nhìn thấy một lão già từ trong đám đông bước ra.
Lão già này mặc một bộ trường bào màu lam nhạt, trên tay còn cầm một cái lò luyện đan.
Tu vi của ông ta chỉ là Trúc Cơ kỳ mà thôi, nhưng mà chắc cũng là thầy luyện đan, so với các tu giả Trúc Cơ kỳ bình thường khác thì tôn quý hơn gấp trăm lần.
Lão già này bước đến trước mặt Từ Phương, quan sát Từ Phương một lượt rồi cười nói:
"Nói đi, ngươi đến đây làm gì, muốn tìm rắc rối hay là muốn làm gì."
Từ Phương không có tâm trạng nói nhảm với những người này, bây giờ việc hắn ta muốn làm chính là gom hai chị em này vào tay rồi trở về dạy dỗ bọn chúng thật tốt.
Nhưng thái độ này của Từ Phương lại càng chọc giận lão già kia.
"Lẽ nào sư phụ ngươi không dạy cho người biết nên kính trọng người già như thế nào hả?"
Lão già kia mặt lạnh lùng nói.
Từ Phương khó tin nhìn lão già, lão già này vừa mới nói gì với hắn ta vậy chứ?
Phải tôn trọng người già sao? Ông ta chỉ là một tên Trúc Cơ kỳ nhỏ nhoi, vậy mà dám nói tôn trọng người già trước mặt lão yêu quái sống mười vạn năm như Từ Phương sao?
Từ Phương cảm thấy buồn cười quá, nhưng mà, thông qua nội dung cuộc nói chuyện lúc nãy thì Từ Phương cơ bản đã biết người này chính là muốn gây chuyện với mình.
Nếu như đã muốn tới kiếm chuyện thì Từ Phương đương nhiên cũng sẽ không cần phải khách khí nữa.
"Cút đi!" Từ Phương trực tiếp đánh thẳng một quyền vào lão già kia.
Tốc độ của quyền này cực nhanh, lão già kia còn chưa kịp phản ứng đã bị một đấm đánh tới tấp.
Máu tươi chảy ra, lão già kia trong nháy mắt bị đánh bay ra xa.
Từ Phương phủi phủi tay, không thèm nhìn lão già kia một cái, lại đi tới phía hai chị em nói:
"Lúc nãy người nói mẹ của ngươi vẫn đang đợi ngươi, có thể kể ta nghe được không."
Cô bé bị cảnh tượng máu me kia dọa cho sợ choáng váng.
Ngược lại cậu bé thì có tư chất tâm lý vững hơn, sắc mặt vẫn như những người bình thường khác, không hề thay đổi một chút nào.
"Được thôi, ta tin ngươi."
Cô bé do dự một lúc lâu, cuối cùng mới nói.
Cô bé cảm nhận được Từ Phương không giống với những người khác, hắn ta không hề có ác ý với cô bé.
"Nếu như ngươi đã tin ta rồi, thì ngươi có thể nói gì thì cứ nói, rốt cuộc là chuyện gì vậy? Tại sao ngươi lại ở bên ngoài ăn xin, ta có thể giúp đỡ ngươi." Từ Phương cười híp mắt lại hỏi.
Cô bé lau nước mắt đi rồi nói.
"Mẹ ta bị bệnh nằm trên giường, trong nhà thì không còn gì để ăn cả, cho nên bọn ta chỉ có thể đi ra ngoài."
"Thì ra là vậy." Từ Phương gật gật đầu ra hiệu đã hiểu rồi.
"Được, ngươi đưa ta về nhà ngươi xem nhé, ta có cách để chữa cho mẹ ngươi hết bệnh." Từ Phương khẽ cười nói.
"Ngươi nói đều là thật sao?" Cô bé ngẩng đầu lên nhìn Từ Phương, nở một nụ cười vui mừng.
"Ta không gạt ngươi đâu."
"Đi, đưa ta đến nhà ngươi xem đi." Từ Phương nói.
Cô bé gật gật đầu, chính ngay lúc cô bé muốn đưa Từ Phương đi thì có một người bỗng nhiên xuất hiện trước mặt Từ Phương.
"Muốn đi sao! Giết người của Dược Sơn Trang ta rồi còn muốn đi sao..."
Ầm...
Người kia còn chưa nói hết câu, thì Từ Phương đã dùng một quyền đánh lên người của người kia.
Người kia trong nháy mắt đã biến thành một làn sương máu, tan biến vào trong không khí.
"Sau này, có thể đừng tìm đến cái chết nữa được không? Ta không muốn giết các ngươi, các ngươi cứ phải muốn đi gặp diêm vương là sao."
Từ Phương lạnh nhạt nói.
Đám đông vây quanh đều sợ hãi đến ngây ngốc cả người, ai nấy đều mang vẻ mặt tràn đầy khó tin nhìn Từ Phương.
Người bước ra lúc nãy chính là chưởng môn của Dược Sơn Trang, ông ta đã là tu vi Kim Đan kỳ rồi đó.
Nhưng mà một tu giả Kim Đan kỳ vậy mà lại bị Từ Phương giết trong tích tắc.
Những người khác đều cảm thấy vô cùng choáng váng.
"F*ck, rốt cuộc hắn ta có tu vi gì vậy chứ."
"Người lúc nãy hình như là chưởng môn của Dược Sơn Trang, tu vi đã là Kim Đan kỳ rồi đó."
"Vậy thì sao chứ, không phải cũng bị tên thần bí đó giết trong nháy mắt đó sao."
...
Trong lúc mọi người đang bàn tán về Từ Phương thì Từ Phương đã đến nhà của cô bé kia rồi.
Một căn nhà gỗ đổ nát, nhỏ hẹp, mà các cột gỗ cũng đã bị mối ăn mòn nghiêm trọng, dường như căn nhà có thế bị đổ sập bất kỳ lúc nào.
Từ Phương sau khi đi vào căn phòng này thì đã nhìn thấy một người phụ nữ. Cô ta đang nằm trên giường, sắc mặt xám như tro, toàn thân bốc ra mùi hôi thối.
"Trúng độc rồi." Từ Phương nhìn thoáng qua thì cũng đã biết là tình hình gì.
Trúng độc, đương nhiên cũng dễ giải quyết, Từ Phương mất vài phút là đã có thể chế ra được thuốc giải.
Nhưng theo như Từ Phương thấy thì chuyện này hoàn toàn đúng là lãng phí thời gian.
"Thanh Nhi...Hắn ta là..."
Người phụ nữ nằm trên giường, nhìn thấy Từ Phương thì vừa ho vừa hỏi, ánh mắt tràn đầy sự đề phòng.
"Đây chính là ân nhân cứu mạng con đó mẹ." Lưu Thanh nói, sau đó đem hết chuyện gặp phải ở Dược Sơn Trang kể cho người phụ nữ đó nghe.
Sau khi nghe xong thì người phụ nữ đó trách cứ nhìn Lưu Thanh nói:
"Mẹ sớm đã bảo con đừng đến đó, con không nghe, hôm nay thì biết rồi chứ, nếu không phải có Từ công tử thì hôm nay con không về được nữa rồi."
Lưu Thanh cúi thấp đầu xuống, nghịch nghịch ngón tay nói: "Con cũng chỉ muốn làm thầy luyện đan, tại sao chúng ta không thể làm thầy luyện đan được chứ."
Từ sâu trong đôi mắt của Lưu Thanh ánh lên vẻ ngưỡng mộ.
"Thầy luyện đan không phải ai cũng có thể làm được, tại sao con còn nghĩ đến việc này chứ." Người phụ nữ đó nói.
Cô bé chỉ biết cúi đầu xuống.
Từ Phương bị hai người đó gạt qua một bên, cảm thấy có chút ngượng ngùng.
"Chuyện này, con gái của cô rất thích hợp để luyện đan, không chỉ vậy, con trai của cô cũng rất thích hợp để luyện đan, hôm nay ta tới chính là muốn nhận chúng nó làm đồ đệ, dạy cho cô bé thuật luyện đan."
Người phụ nữ nằm trên giường nghe vậy thì không tin cho lắm nhưng lúc nãy nghe Lưu Thanh nói Từ Phương chỉ dùng một chưởng mà đã đánh cho một người thành làn sương máu, cho nên cô ta một mực cung kính Từ Phương.
"Làm gì có...Aiya, đứa con gái này của ta từ nhỏ đã ngốc nghếch..."
Người phụ nữ nằm trên giường còn đang ấp úng không biết nên nói cái gì thì đã bị Từ Phương trực tiếp cắt ngang.
"Lời ta nói đều là sự thật, ngươi đừng nói gì nữa." Từ Phương nói.
Sau đó, Từ Phương đi đến trước giường của người phụ nữ kia, một tay vỗ lên vai người phụ nữ đó, sau đó truyền một tia linh khí vào cơ thể người phụ nữ đó.
Phù...
Chỉ vẻn vẹn mấy giây thì người phụ nữ kia đã phun ra một ngụm máu màu đen hôi thối.
"Mẹ! Mẹ sao rồi." Cô bé mặt tràn đầy lo lắng chạy tới, nhìn người phụ nữ kia.
"Bình tĩnh, ta đã giúp bà ta giải độc rồi, giờ bà ta có thể xuống giường đi lại được rồi đó."Từ Phương nói.
Với cái vỗ vai lúc nãy, hắn ta không chỉ trục xuất chất độc trong người bà ta ra hết mà còn có cả những chất độc tự nhiên tích tụ nhiều năm trong nửa đầu cuộc đời bà ta nữa.
"Không được, mẹ của ta còn đang đợi ta ở nhà, bọn ta phải đi rồi, nếu không mẹ của ta sẽ lo lắng lắm."
Cô bé vừa nói xong liền muốn rời đi.
"Muốn đi sao, hôm nay hai người các ngươi ai cũng không rời đi được." Chính ngay lúc này thì một giọng nói ngang ngược lại vang lên.
Từ Phương bất đắc dĩ quay đầu lại thì nhìn thấy một lão già từ trong đám đông bước ra.
Lão già này mặc một bộ trường bào màu lam nhạt, trên tay còn cầm một cái lò luyện đan.
Tu vi của ông ta chỉ là Trúc Cơ kỳ mà thôi, nhưng mà chắc cũng là thầy luyện đan, so với các tu giả Trúc Cơ kỳ bình thường khác thì tôn quý hơn gấp trăm lần.
Lão già này bước đến trước mặt Từ Phương, quan sát Từ Phương một lượt rồi cười nói:
"Nói đi, ngươi đến đây làm gì, muốn tìm rắc rối hay là muốn làm gì."
Từ Phương không có tâm trạng nói nhảm với những người này, bây giờ việc hắn ta muốn làm chính là gom hai chị em này vào tay rồi trở về dạy dỗ bọn chúng thật tốt.
Nhưng thái độ này của Từ Phương lại càng chọc giận lão già kia.
"Lẽ nào sư phụ ngươi không dạy cho người biết nên kính trọng người già như thế nào hả?"
Lão già kia mặt lạnh lùng nói.
Từ Phương khó tin nhìn lão già, lão già này vừa mới nói gì với hắn ta vậy chứ?
Phải tôn trọng người già sao? Ông ta chỉ là một tên Trúc Cơ kỳ nhỏ nhoi, vậy mà dám nói tôn trọng người già trước mặt lão yêu quái sống mười vạn năm như Từ Phương sao?
Từ Phương cảm thấy buồn cười quá, nhưng mà, thông qua nội dung cuộc nói chuyện lúc nãy thì Từ Phương cơ bản đã biết người này chính là muốn gây chuyện với mình.
Nếu như đã muốn tới kiếm chuyện thì Từ Phương đương nhiên cũng sẽ không cần phải khách khí nữa.
"Cút đi!" Từ Phương trực tiếp đánh thẳng một quyền vào lão già kia.
Tốc độ của quyền này cực nhanh, lão già kia còn chưa kịp phản ứng đã bị một đấm đánh tới tấp.
Máu tươi chảy ra, lão già kia trong nháy mắt bị đánh bay ra xa.
Từ Phương phủi phủi tay, không thèm nhìn lão già kia một cái, lại đi tới phía hai chị em nói:
"Lúc nãy người nói mẹ của ngươi vẫn đang đợi ngươi, có thể kể ta nghe được không."
Cô bé bị cảnh tượng máu me kia dọa cho sợ choáng váng.
Ngược lại cậu bé thì có tư chất tâm lý vững hơn, sắc mặt vẫn như những người bình thường khác, không hề thay đổi một chút nào.
"Được thôi, ta tin ngươi."
Cô bé do dự một lúc lâu, cuối cùng mới nói.
Cô bé cảm nhận được Từ Phương không giống với những người khác, hắn ta không hề có ác ý với cô bé.
"Nếu như ngươi đã tin ta rồi, thì ngươi có thể nói gì thì cứ nói, rốt cuộc là chuyện gì vậy? Tại sao ngươi lại ở bên ngoài ăn xin, ta có thể giúp đỡ ngươi." Từ Phương cười híp mắt lại hỏi.
Cô bé lau nước mắt đi rồi nói.
"Mẹ ta bị bệnh nằm trên giường, trong nhà thì không còn gì để ăn cả, cho nên bọn ta chỉ có thể đi ra ngoài."
"Thì ra là vậy." Từ Phương gật gật đầu ra hiệu đã hiểu rồi.
"Được, ngươi đưa ta về nhà ngươi xem nhé, ta có cách để chữa cho mẹ ngươi hết bệnh." Từ Phương khẽ cười nói.
"Ngươi nói đều là thật sao?" Cô bé ngẩng đầu lên nhìn Từ Phương, nở một nụ cười vui mừng.
"Ta không gạt ngươi đâu."
"Đi, đưa ta đến nhà ngươi xem đi." Từ Phương nói.
Cô bé gật gật đầu, chính ngay lúc cô bé muốn đưa Từ Phương đi thì có một người bỗng nhiên xuất hiện trước mặt Từ Phương.
"Muốn đi sao! Giết người của Dược Sơn Trang ta rồi còn muốn đi sao..."
Ầm...
Người kia còn chưa nói hết câu, thì Từ Phương đã dùng một quyền đánh lên người của người kia.
Người kia trong nháy mắt đã biến thành một làn sương máu, tan biến vào trong không khí.
"Sau này, có thể đừng tìm đến cái chết nữa được không? Ta không muốn giết các ngươi, các ngươi cứ phải muốn đi gặp diêm vương là sao."
Từ Phương lạnh nhạt nói.
Đám đông vây quanh đều sợ hãi đến ngây ngốc cả người, ai nấy đều mang vẻ mặt tràn đầy khó tin nhìn Từ Phương.
Người bước ra lúc nãy chính là chưởng môn của Dược Sơn Trang, ông ta đã là tu vi Kim Đan kỳ rồi đó.
Nhưng mà một tu giả Kim Đan kỳ vậy mà lại bị Từ Phương giết trong tích tắc.
Những người khác đều cảm thấy vô cùng choáng váng.
"F*ck, rốt cuộc hắn ta có tu vi gì vậy chứ."
"Người lúc nãy hình như là chưởng môn của Dược Sơn Trang, tu vi đã là Kim Đan kỳ rồi đó."
"Vậy thì sao chứ, không phải cũng bị tên thần bí đó giết trong nháy mắt đó sao."
...
Trong lúc mọi người đang bàn tán về Từ Phương thì Từ Phương đã đến nhà của cô bé kia rồi.
Một căn nhà gỗ đổ nát, nhỏ hẹp, mà các cột gỗ cũng đã bị mối ăn mòn nghiêm trọng, dường như căn nhà có thế bị đổ sập bất kỳ lúc nào.
Từ Phương sau khi đi vào căn phòng này thì đã nhìn thấy một người phụ nữ. Cô ta đang nằm trên giường, sắc mặt xám như tro, toàn thân bốc ra mùi hôi thối.
"Trúng độc rồi." Từ Phương nhìn thoáng qua thì cũng đã biết là tình hình gì.
Trúng độc, đương nhiên cũng dễ giải quyết, Từ Phương mất vài phút là đã có thể chế ra được thuốc giải.
Nhưng theo như Từ Phương thấy thì chuyện này hoàn toàn đúng là lãng phí thời gian.
"Thanh Nhi...Hắn ta là..."
Người phụ nữ nằm trên giường, nhìn thấy Từ Phương thì vừa ho vừa hỏi, ánh mắt tràn đầy sự đề phòng.
"Đây chính là ân nhân cứu mạng con đó mẹ." Lưu Thanh nói, sau đó đem hết chuyện gặp phải ở Dược Sơn Trang kể cho người phụ nữ đó nghe.
Sau khi nghe xong thì người phụ nữ đó trách cứ nhìn Lưu Thanh nói:
"Mẹ sớm đã bảo con đừng đến đó, con không nghe, hôm nay thì biết rồi chứ, nếu không phải có Từ công tử thì hôm nay con không về được nữa rồi."
Lưu Thanh cúi thấp đầu xuống, nghịch nghịch ngón tay nói: "Con cũng chỉ muốn làm thầy luyện đan, tại sao chúng ta không thể làm thầy luyện đan được chứ."
Từ sâu trong đôi mắt của Lưu Thanh ánh lên vẻ ngưỡng mộ.
"Thầy luyện đan không phải ai cũng có thể làm được, tại sao con còn nghĩ đến việc này chứ." Người phụ nữ đó nói.
Cô bé chỉ biết cúi đầu xuống.
Từ Phương bị hai người đó gạt qua một bên, cảm thấy có chút ngượng ngùng.
"Chuyện này, con gái của cô rất thích hợp để luyện đan, không chỉ vậy, con trai của cô cũng rất thích hợp để luyện đan, hôm nay ta tới chính là muốn nhận chúng nó làm đồ đệ, dạy cho cô bé thuật luyện đan."
Người phụ nữ nằm trên giường nghe vậy thì không tin cho lắm nhưng lúc nãy nghe Lưu Thanh nói Từ Phương chỉ dùng một chưởng mà đã đánh cho một người thành làn sương máu, cho nên cô ta một mực cung kính Từ Phương.
"Làm gì có...Aiya, đứa con gái này của ta từ nhỏ đã ngốc nghếch..."
Người phụ nữ nằm trên giường còn đang ấp úng không biết nên nói cái gì thì đã bị Từ Phương trực tiếp cắt ngang.
"Lời ta nói đều là sự thật, ngươi đừng nói gì nữa." Từ Phương nói.
Sau đó, Từ Phương đi đến trước giường của người phụ nữ kia, một tay vỗ lên vai người phụ nữ đó, sau đó truyền một tia linh khí vào cơ thể người phụ nữ đó.
Phù...
Chỉ vẻn vẹn mấy giây thì người phụ nữ kia đã phun ra một ngụm máu màu đen hôi thối.
"Mẹ! Mẹ sao rồi." Cô bé mặt tràn đầy lo lắng chạy tới, nhìn người phụ nữ kia.
"Bình tĩnh, ta đã giúp bà ta giải độc rồi, giờ bà ta có thể xuống giường đi lại được rồi đó."Từ Phương nói.
Với cái vỗ vai lúc nãy, hắn ta không chỉ trục xuất chất độc trong người bà ta ra hết mà còn có cả những chất độc tự nhiên tích tụ nhiều năm trong nửa đầu cuộc đời bà ta nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook