Lão Tổ Xuất Quan
-
Chương 31: 31: Đại Trận Hộ Sơn
Một trận pháp chỉ được bày ra một cách tùy tiện, làm sao có thể chịu được mười mấy tu sĩ Kim Đan kỳ công kích?
Nếu đại trận này vỡ, mười mấy người kia xông vào Thiên Lam tông thì ai mà chống nổi.
Toàn bộ Thiên Lam tông chỉ có một mình nàng là tu sĩ Kim Đan kỳ, còn lại toàn là Trúc Cơ Kỳ, đánh với Kim Đan kỳ chắc không tiếp nổi một hiệp thì ngủm rồi.
“Không được, tuyệt đối không thể để bọn họ vào, cần phải ngăn bọn họ lại.
Nghĩ tới đây, Lăng Thanh Thù cắn răng một cái, tay cầm Phương Thiên kiếm, bước ra ngoài đại trận hộ sơn.
“Dừng tay!” Lăng Thanh Thù quát.
Mười mấy tu sĩ Kim Đan kỳ trông thấy Lăng Thanh Thù liền đồng loạt dừng tay.
Một đại hán thô kệch đi tới nói: “Chúng ta cũng không có ý mạo phạm, chỉ là vì đã đợi dưới núi một canh giờ, nhưng vẫn không thấy lão tổ các ngươi xuất hiện, ngươi nhanh đi gọi lão tổ của ngươi tới đây, chúng ta có chuyện muốn nói với hắn.”
Lăng Thanh Thù cảnh giác nói: “Xin thứ lỗi, lão tổ chúng ta đang tu luyện, không được phép làm phiền, các ngươi chờ thêm một chút đi.”
Nàng dừng một chút, rồi tiếp tục bổ sung: “Chắc là cũng không bao lâu nữa sẽ xuất quan”
Sau đó, Lăng Thanh Thù rất cung kính bái chào một lượt.
Bây giờ trước tiên phải làm cho những người này ổn định lại, chờ Từ Lão Tổ trở về là được.
“Hừ, lại còn muốn chúng ta chờ, vậy các ngươi gỡ đại trận hộ sơn này trước, để chúng ta đi vào, sau đó chuẩn bị trà đồ ngon chiêu đãi, các ngươi để chúng ta ở chỗ này chờ còn ra thể thống gì?” Đại hán kia cười lạnh nói.
Mặc dù Lăng Thanh Thù cũng biết, để một đám cao thủ chờ dưới chân núi không phải đạo đãi khách, nhưng mà, quỷ mới biết đám người này là địch hay khách.
Nếu là địch, bọn họ vào được Thiên Lam tông thì khác gì dẫn sói vào nhà, Thiên Lam tông sẽ có nguy cơ diệt môn.
Cho nên, chỉ có thể để bọn họ ở bên ngoài.
Lăng Thanh Thù âm thầm cầu nguyện trong lòng, chỉ hy vọng Từ Phương sớm về.
“Xin lỗi, bởi vì thực lực của các vị tiền bối quá mạnh, cho nên không thể để cho các ngươi vào được.” Lăng Thanh Thù thành thật nói.
“Hừ, ngươi cho rằng ngươi không cho chúng ta vào, chúng ta sẽ vào không vào được sao?” Người kia cười lạnh một tiếng, tay ông ta nắm chặt lại, ngưng kết một đoàn linh khí, ngay sau đó đập tới đại trận hộ sơn.
Oanh một tiếng, đại trận hộ sơn bị một tầng linh khí trắng phủ lấy một vùng nhỏ, run run rẩy rẩy phảng phất bất cứ lúc nào cũng sẽ có thể sụp đổ.
“Dừng tay” Lăng Thanh Thù biến sắc quát to.
Nhưng mà đại hán kia không có vẻ muốn dừng tay, còn chẳng thèm quan tâm lời của Lăng Thanh Thù, ông ta lại ngưng tụ một đoàn linh khí tiếp tục tấn công.
“Ta bảo các ngươi dừng tay!” Sắc mặt Lăng Thanh Thù trở nên khó coi, mắt nhìn đại trận hộ sơn lung lay sắp đổ, nàng bỗng nhiên xông về phía đại hán kia.
“Cực Mệnh kiếm!” Một đoàn linh khí hội tụ tại mũi kiếm, oanh một tiếng, thiên địa biến sắc, khí thế Lăng Thanh Thù cảm giác như không thể đỡ nổi.
“Cmn, cô nương này cũng có chút bản lĩnh đó.” Đại hán giật mình nói.
“Cùng tiến lên, gi3t chết con nhỏ này trước!” Đại hán quát lớn.
Lập tức, mười mấy tu sĩ Kim Đan kỳ nhắm ngay đầu mâu về phía Lăng Thanh Thù.
Một người chém ra một kiếm, một đạo hào quang màu đỏ ngòm từ linh kiếm bắn thẳng tới Lăng Thanh Thù.
Một người lấy ra một cái dấu ấn hình vuông, ném ra, từ từ biến lớn, rồi rơi thẳng xuống đỉnh đầu Lăng Thanh Thù, nếu Lăng Thanh Thù bị đập trúng, ắt bị biến thành một đống tro tàn.
Mười mấy tu sĩ Kim Đan kỳ còn lại cũng cùng thi triển thần thông, tất cả đều tập trung công kích Lăng Thanh Thù.
Tình cảnh của Lăng Thanh Thù trở nên nguy hiểm.
Ngư Tam Nương biến sắc, thấy đám người này thế mà dám công kích Lăng Thanh Thù, nàng vô cùng lo lắng, bởi vì nếu đám người này lỡ tay giết Lăng Thanh Thù, Từ Phương sẽ đem bọn hò bằm cho chó ăn mất.
“Dừng tay, không được đánh.” Ngư Tam Nương lo lắng kêu lên.
Nhưng mà, mặc kệ Ngư Tam Nương gọi thế nào, đám người kia vẫn không có ý muốn dừng tay.
Lăng Thanh Thù gian khổ tránh né công kích đến từ bốn phương tám hướng, lại cũng chỉ né tránh được công kích từ hai người, đến người thứ ba thì đã bất lực.
Phương ấn khổng lồ to như một căn phòng chỉ còn cách đầu của nàng không đến một cm.
Lăng Thanh Thù bất đắc dĩ nhắm mắt chờ chết.
Lão tổ, người đang ở đâu.
.
.
Nhưng mà đợi được một lúc, Lăng Thanh Thù vẫn cảm thấy bản thân không xảy ra bất cứ đau đớn nào, nàng bèn nghi ngờ mở mắt ra, thấy bên cạnh nàng là một đoàn kim quang.
Phương ấn thì vẫn cách đỉnh đầu nàng khoảng một cm, cũng không thể nhích thêm một bước!
“Lão tổ, người trở về rồi?” Lăng Thanh Thù mừng rỡ kêu lên.
Lúc này, từ phương xa, một viên lưu tinh cấp tốc lướt tới, những nơi đi qua, bụi mù cuồn cuộn, đất đá bay loạn tung trời, tiếng rầm rầm rầm chấn động phảng phất như muôn ngựa rong ruổi.
Còn không đợi Lăng Thanh Thù phản ứng lại, Từ Phương xuất hiện trước mặt Lăng Thanh Thù.
“Ta tới rồi, đừng sợ.” Từ Phương gật đầu nói.
Lăng Thanh Thù thở dài một hơi, lão tổ đúng là lão tổ, lúc nào cũng có thể xuất hiện vào thời điểm mấu chốt nhất.
Từ Phương nhìn đại trận hộ sơn đã lung lay sắp đổ, lại nhìn Lăng Thanh Thù, thở dài lắc đầu một cái.
Vì sao lúc nào cũng có nhiều người như vậy muốn tới tìm chết?
“Ngươi chính là Từ Phương?” Một đại hán hồ nghi hỏi.
Bởi vì Từ Phương thật sự không giống như nhân vật có thể trở thành lão tổ, trong suy nghĩ của ông ta, một người có thể được xưng là lão tổ, hẳn là lão đầu tóc bạc hoa râm mới đúng.
Thế nhưng Từ Phương này trông còn trẻ hơn cả ông ta.
“Ngươi có di ngôn gì thì chóng nói ra đi, thời gian còn lại của các ngươi sắp hết rồi?” Từ Phương thản nhiên nói.
“Ta tên Vũ Thiên Hùng, đây là thư mời thành chủ quận Thiên Vũ chuyển đến cho ngươi, ngươi xem đi.” Vũ Thiên Hùng nói xong liền ném cho Từ Phương một tờ giấy.
Từ Phương tiếp nhận xem xét, thì ra là thành chủ quận Thiên Vũ nhìn trúng năng lực của Từ Phương, muốn Từ Phương quy thuận.
Lời nói hết sức ngạo mạn, phảng phất như Từ Phương có thể đến làm thủ hạ cho quận Thiên Vũ chính là vinh hạnh của Từ Phương.
Từ Phương im lặng không lên tiếng, thu hồi thư mời, rồi nhíu mày hỏi: “Còn gì nữa không?”
Vũ Thiên Hùng cao ngạo hất cằm nói: “Ngươi đắc tội Linh Bảo các, không còn sống được bao lâu nữa, có điều, chỉ cần ngươi đi theo thành chủ của chúng ta, thành chủ có thể bảo đảm an toàn cho ngươi”
“Đây chính là vinh hạnh của ngươi, còn không mau quỳ xuống tạ ơn.” Nói rồi, Vũ Thiên Hùng lại lấy ra một bình độc dược từ trong ngực, ném cho Từ Phương.
Từ Phương tiếp nhận, trong bình tản ra mùi hôi thối khủng khiếp, là một bình độc dược.
.................!
“Từ Phương, ngươi cứ yên tâm uống độc dược này, mặc dù đây là độc dược, nhưng mà dược hiệu phát tác một tháng một lần, chỉ cần ngươi trung thành tuyệt đối với quận Thiên Vũ, hết lòng phục vụ thành chủ, mỗi tháng thành chủ đều sẽ cho ngươi giải dược.”
Từ Phương tiếp nhận những vật này, khóe miệng giật giật.
Thành chủ quận Thiên Vũ nghĩ này cũng thật.
.
.
Từ Phương cười lạnh một tiếng, trực tiếp ném thư mời và độc dược xuống đất.
“Đây chắc hẳn là di ngôn của các ngươi, vậy thì các ngươi cũng có thể chết được rồi.”
“Ngươi có ý gì?” Ánh mắt Vũ Thiên Hùng trở nên lạnh lẽo.
“Ta biết, có thể trong lúc nhất thời ngươi khó mà tiếp nhận được, nhưng mà nếu ngươi không uống độc dược này, thành chủ sẽ không bảo vệ được cho ngươi, ngươi đắc tội Linh Bảo các, nếu không có chúng ta bảo vệ, kết cục thế nào, ngươi tự phải biết.”
“Cho nên, ngươi vẫn nên ngoan ngoãn uống hết đi, mặc dù nửa đời sau của ngươi bị quản chế dưới quyền thành chủ, nhưng mà đây cũng là cơ hội duy nhất của ngươi rồi.”
Vũ Thiên Hùng chắc nịch rằng Từ Phương sẽ bởi vì sợ Linh Bảo các mà khuất phục ông ta, cho nên nói chuyện cũng không cần mập mờ, tuyệt không khách khí.
Mười mấy tu sĩ Kim Đan kỳ cũng mặt đầy ngạo ý, Từ Phương ngang dọc toàn bộ Tề Châu thì sao, cũng chỉ có thể nhảy nhót ở mỗi Tề Châu, gặp được quận Thiên Vũ bọn họ còn không phải quỳ xuống mà cầu bảo hộ sao.
Từ Phương nhìn đám người có vẻ đầy tự tin này, đang suy nghĩ xem có nên nói cho những người này biết một phân bộ của Linh Bảo các vừa bị hắn giải quyết hay không.
“Ha ha, các ngươi thật sự có thể bảo vệ cho ta và Thiên Lam tông an toàn sao?” Bỗng nhiên, Từ Phương nổi hứng thú hỏi.
Hắn đắc tội Linh Bảo các và Ma Vân tông, người trong thiên hạ đều cho rằng hắn chết chắc rồi, nên ai cũng tránh xa hắn, không muốn bị liên lụy.
Nhưng mà đám người này lại làm cho hắn có hơi kinh ngạc, vì bọn họ ngược lại với số đông, muốn lôi kéo hắn.
Rốt cuộc là thành chủ quận Thiên Vũ là người không biết sợ, hay là hắn ta thật sự đã cường đại đến mức có thể chống đối cả Ma Vân tông và Linh Bảo các, hai thế lực khiến cho người trong thiên hạ đều phải sợ hãi.
“Ha ha, chuyện này, ngươi có thể yên tâm, mặc dù ngươi đắc tội Linh Bảo các, giết cả Triệu Long, nhưng mà quận Thiên Vũ chúng ta vẫn chắc chắn có thể giữ mạng lại cho ngươi” Vũ Thiên Hùng vô cùng huênh hoang nói.
Kỳ thực, nếu quận Thiên Vũ trực diện đối đầu Linh Bảo các thì không có phần thắng.
Nhưng mà vấn đề của Từ Phương chỉ là giết một người không quan trọng thuộc phân bộ của Linh Bảo các mà thôi.
Nếu quận Thiên Vũ ra tay, Linh Bảo các nhất định sẽ lùi lại một bước, chỉ cần hi sinh một vài tên tiểu nhân là được.
Dù sao quận Thiên Vũ cũng chắc chắn có mấy tu sĩ Nguyên Anh kỳ ẩn trong bóng tối, Linh Bảo các còn không dại dột đến mức vì một người không quan trọng lại xung đột lớn với quận Thiên Vũ.
“Triệu Long? Ngươi còn đang nói chuyện của Triệu Long sao?” Sắc mặt Từ Phương trở nên đầy vẻ hứng thú.
Chuyện về Triệu Long đã kết thúc từ lâu.
Hiện tại phải nói đến ân oán giữa hắn và Linh Bảo các mới đúng, hắn mới diệt một phân bộ của bọn họ.
Hơn nữa, bây giờ còn gây ra ân oán với cả Ma Vân tông.
Thế nhưng, những người này lại còn không biết?
“Thế nào, ngươi nghĩ kĩ chưa?” Vũ Thiên Hùng lại hỏi.
Từ Phương cười cười, sau đó nói: “Tin tức của các ngươi như rùa bò, phân bộ Linh Bảo các còn bị ta diệt, ngay cả hội trưởng cũng đã chết, các ngươi lại còn ở đây nói về Triệu Long?”
“Ta cũng phải nhắc cho rõ, Ma Vân tông bây giờ cũng là kẻ thù của ta, bây giờ hai bên chúng ta đã đến mức không chết không thôi, bởi vì ta giết đệ tử của một trưởng lão Ma Vân tông bọn họ, bây giờ ta đang rất lo sợ, thế nào, ta muốn các ngươi bảo hộ ta, các ngươi có làm được không?”
Nghe Từ Phương nói xong, Vũ Thiên Hùng biến sắc, nếu thật như vậy, e rằng nếu quận Thiên Vũ thật sự lựa chọn bảo vệ Từ Phương, toàn bộ quận Thiên Vũ đều sẽ bị diệt mất.
“Ngươi nói thật sao? Không đúng, Trương Song Thiên không phải tu sĩ Nguyên Anh kỳ trong truyền thuyết sao? Một tu sĩ Kim Đan kỳ ngươi sao lại có thể giết tu sĩ Nguyên Anh kỳ, ngươi lừa ai?”
“Còn có Ma Vân tông, ngươi thấy ngươi có thể giết đồ đệ Đô trưởng lão Ma Vân tông?” Vũ Thiên Hùng khó tin nói.
Từ Phương cũng không giải thích nhiều, hắn nói những thứ này chẳng qua là vì cảm thấy mấy người này rất thú vị thôi.
Lăng Thanh Thù cũng khó tin nhìn Từ Phương, chẳng lẽ, vừa rồi Từ Phương ra ngoài tìm Linh Bảo các tính sổ, nhanh như vậy đã tiêu diệt cả một phân bộ Linh Bảo các?
“Từ Phương, ta cho ngươi thêm ba phút suy nghĩ, bất kể như thế nào, sau ba phút, ngươi cũng phải ngoan ngoãn uống độc dược kia, ngươi thức thời một chút, đừng bắt chúng ta phải vạch miệng ngươi ra.” Nói rồi, Vũ Thiên Hùng liền nở nụ cười tự tin.
Từ Phương bất đắc dĩ lắc đầu, bỗng nhiên bước ra một bước, vung tay ra, linh khí màu trắng lập tức bọc lấy Vũ Thiên Hùng.
Một giây sau, Vũ Thiên Hùng bị luồng linh khí hùng hậu bóp cho không thở nổi, muốn giãy dụa, lại càng giãy dụa càng khó chịu.
Vài giây đồng hồ sau, Vũ Thiên Hùng bị linh khí bóp ch3t.
Đám người còn lại thấy thế thì biểu cảm đều như gặp quỷ.
Đã sớm nghe nói Từ Phương lợi hại, không ngờ hắn lại lợi hại đến như vậy, đây còn là người sao?
“Giết hắn!” Bỗng nhiên, cũng không biết là ai lớn quát một tiếng, mười mấy tu sĩ Kim Đan kỳ liền như ông vỡ tổ vọt tới Từ Phương.
Chỉ có một mình Ngư Tam Nương không lên theo, từ khoảnh khắc bọn họ lao lên, nàng ta đã biết kết cục của những người này là gì, nàng bị dọa đến cuống quít quỳ xuống đất, hy vọng chút nữa Từ Phương đừng có giận lây sang nàng.
Quả nhiên, Từ Phương cũng xông vào đám người, giống như sói lạc bầy dê, cứ một chiêu một mạng, ngắn ngủi mấy giây, tất cả tu sĩ Kim Đan kỳ nằm im trên đất.
Ngư Tam Nương thấy thế thì càng thêm kinh hồn bạt vía.
Từ Phương bỗng nhiên thấy còn có một người, nhưng mà người này đang quỳ.
Từ Phương bèn đi tới, thấy là Ngư Tam Nương, lập tức cười nói: “Đứng lên đi, chuyện vừa rồi ta biết không liên quan đến ngươi.”
Ngư Tam Nương ngẩng đầu, thấy trong ánh mắt Từ Phương không có sát cơ, nàng ta mới dám run run đứng dậy.
Từ Phương thấy Ngư Tam Nương như thế thì càng buồn cười.
Mặc dù phẩm tính nàng ta không được tốt lắm, nhưng cho làm người tìm kiếm linh dược cũng không tệ.
Ngư Tam Nương là người chỉ trung thành với cường giả.
Mà Từ Phương chính là người mạnh nhất thế giới này, Ngư Tam Nương tất nhiên cũng chỉ có thể trung thành với hắn.
“Được rồi, nói đi, những người này rốt cuộc là thế nào vậy?” Từ Phương đột nhiên hỏi.
Đến bây giờ, Từ Phương cũng không rõ lắm, mười mấy người này rốt cuộc tới để làm gì.
Ngư Tam Nương nhìn thi thể đầy đất, nhếch miệng cười thầm, trong lòng cảm thấy vô cùng may mắn..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook