Lão Tổ Xuất Quan
Chương 3: 3: Một Kiếm Trảm Kim Đan


Bước chân Lưu Chân dừng lại, trong thoáng chốc một cỗ sát khí phóng lên trời.

“Được, được lắm! Con trai ta thật đáng thương, vì tông môn mà chết, chết có ý nghĩa lắm! Vi phụ nhất định sẽ lấy đầu tên này để thờ cho con!”
“Mặc kệ ngươi ngụy trang như thế nào, chết đi cho ta!” Lưu Chân nổi giận gầm lên một tiếng, sau đó bay lên trời, một chưởng vỗ xuống, từ trên không đã huyễn hóa ra một cự thủ bao trùm xuống mặt đất.

Đối với Kim Đan kỳ, bay mây cưỡi gió là chuyện bình thường.

Ánh mắt Từ Phương lạnh lùng, một tay chống đỡ bầu trời, đại thủ hư ảo lập tức bị hắn dùng một quyền đánh vỡ.

“Ngươi không xuống thì ta diệt sạch tông môn ngươi!”
Từ Phương nhảy lên, trực tiếp giết vào trong đám đệ tử Vân Sơn Tông, trông như một con báo săn mồi, tốc độ như sấm sét.

Từ Phương bởi vì chỉ là Luyện Khí kỳ, rất hiển nhiên là không thể ngự không, chỉ có thể tự lấy sức cơ thể bay trên không trong vài giây ngắn ngủi.

Nhưng nếu ngươi không xuống đánh một trận đàng hoàng, ta sẽ giết cả nhà ngươi! Xem ngươi có dám bay tiếp không.

Lưu Chân giận dữ hét: “Thằng nhãi ranh, ngươi dám!”
Ông ta buộc phải lao xuống.

Đồng thời trong lòng cũng vô cùng ngạc nhiên vì Từ Phương vậy mà thật sự không thể ngự không phi hành.

Người này, chẳng lẽ thật sự chỉ là Luyện Khí kỳ? Hoặc cùng lắm là Trúc Cơ kỳ?

Nhưng vì sao các đệ tử Vân Sơn Tông bất kể là Luyện Khí kỳ hoặc là Trúc Cơ đỉnh phong đều không phải đối thủ của hắn!
Đến cả chính mình cũng không thể xuất thủ thanh thoát được như thế!
Kẻ này nhất định phải giết!
Cảm thấy Lưu Chân từ phía trên đánh tới, Từ Phương cười lạnh, một chưởng vỗ bay một tên đệ tử Vân Sơn Tông, đồng thời xê dịch bước chân, xoay người tay biến thành trảo, ầm vang va chạm với thủ chưởng của Lưu Chân.

Cự trảo của Từ Phương đối kháng với thủ chưởng của Lưu Chân, một cỗ lực lượng ầm vang bộc phát, răng rắc!
Lưu Chân biến sắc, ông ta cảm nhận được vĩ lực từ cự trảo của đối phương truyền tới, vậy mà ông ta lại không cách nào phản kháng, vĩ lực vọt thẳng vào phía trước phá tan linh khí trong cơ thể, sau phút chốc tiến quân thần tốc, răng rắc một tiếng, tay ông ta đã đứt gãy.

“Làm sao có thể?”
“Ngươi rốt cuộc ở cảnh giới nào?”
Lúc này Lưu Chân thật sự sợ rồi, một người không thể ngự không, sao lại có được thực lực cường đại như vậy.

Từ Phương không trả lời, chỉ nhẹ nhàng đẩy một cái, Lưu Chân liền phun máu bay ngược ra xa.

“Ta đánh không lại hắn!” Lưu Chân đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, khó tin thầm nghĩ.

“Chưởng môn đời thứ 18 Vân Sơn Tông, thỉnh lão tổ xuất quan!”
Bỗng nhiên, Lưu Chân phát hét lớn một tiếng, cả Vân Sơn tông đều chấn động.

“Lại còn có Kim Đan khác à, khó trách ngươi lại có lòng tin diệt Thiên Lam Tông ta như thế!” Từ Phương nhếch khóe miệng cười khẩy.

Lập tức hắn quay đầu, trên đại điện Vân Sơn Tông xuất hiện một lão nhân.


Lão nhân kia bước một bước, vậy mà trực tiếp xuất hiện ở chỗ Từ Phương và Lưu Chân giao chiến.

“Nguyên Anh? Không đúng, là bán bộ Nguyên Anh!” Từ Phương nghiêm túc hẳn lên.

Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan tu thân, Nguyên Anh chính là tu sửa đại đạo, còn bán bộ Nguyên Anh đại biểu cho việc ông ta đã chạm tới đại đạo, có thể câu thông với thiên địa ở một mức độ nào đó.

Còn Từ Phương hắn, mặc dù chỉ là Luyện Khí kỳ, nhưng trên phương diện lĩnh ngộ đại đạo lại vượt trên người bình thường quá nhiều.

Bởi vì hắn đã sống mười vạn năm, thật sự là sống quá lâu, hắn có thể dễ dàng nhìn ra đối phương là bán bộ Nguyên Anh.

Lão giả cười nói: “Tiểu hữu rốt cuộc đang ở cảnh giới nào?”
“Luyện Khí kỳ!” Từ Phương thản nhiên nói.

Lão giả không thể phủ nhận, cười nói: “Núi này đã từng là một nơi hoang vu, không người hỏi thăm, có một thiên tài tuyệt diễm chấn động Tề Châu, ngao du khắp tứ phương, cuối cùng tu thành Nguyên Anh kỳ, lập chí làm đại tông thiên hạ, chọn núi này làm nơi khai sơn, đặt tên là Vân Sơn Tông!”
“Hắn có mang theo một lão bộc, cũng dạy lão bộc đó tu luyện, về sau hắn muốn tìm ra đại đạo chân chính, nên đã để lại lão bộc thủ hộ tông môn, bản thân thì một đi không trở lại, đã được năm trăm năm rồi”
Từ Phương gật đầu nói: “Cho nên ngươi chính là người lão bộc kia, hoặc rõ hơn là ngươi muốn nói cho ta biết, sau lưng sơn môn này có thể có một vị cao thủ Nguyên Anh, thậm chí là Động Thiên cảnh?”
“Tiểu hữu, đến đây dừng tay được rồi chứ? Thiên Lam Tông ngươi xuống dốc, thế giới này lại mạnh được yếu thua, nhưng ngươi lại giết tới sơn môn ta, Vân Sơn Tông ta cũng không phải là không thể phản kích, nhưng ta chỉ muốn dừng lại ở đây thôi, những tổn thất do đám người này gây ra Vân Sơn Tông có thể bồi thường, ý tiểu hữu thấy như thế nào?”
“Lão tổ, không thể!” Lưu Chân kêu lớn.

“Ngậm miệng, Vân Sơn Tông từ lúc nào trở thành Lưu gia nhà ngươi?” Lão giả quát lên.

“Ta không đồng ý!” Từ Phương lắc đầu nói: “Mạnh được yếu thua là quy luật tự nhiên không thể tránh né, nếu không phải hôm nay có ta xuất quan, Thiên Lam Tông chỉ còn trong lịch sử, diệt môn từ đây, ta cũng chỉ có thể báo thù, nhưng hiện tại ta đã hiện thân, thì các ngươi không chết không thôi!”

“Đã vậy.

.

” Lão giả cười khẽ, ánh mắt đột nhiên hiện đầy hung quang, trong tay xuất hiện một cái mâm tròn, ném trên không, lập tức có một tòa trận hình hư ảo bay ra từ trong đó.

Sau đó, toàn bộ bầu trời Vân Sơn Tông liền hiện lên một tòa đại trận.

“Vậy ngươi hãy chết đi!”
Lưu Chân có hơi sửng sốt, sau đó lại vui mừng, bởi vì Từ Phương xâm nhập quá đột ngột, đến mức trận pháp hộ sơn còn chưa kịp mở ra.

Trên thực tế, ông ta cũng không thể hoàn toàn khống chế trận pháp này, không ngờ trận bàn hạch tâm trận pháp nằm trong tay lão tổ.

“Ha ha ha, hôm nay ngươi chết chắc rồi!”
“Đại trận Vân Sơn Tông ta chính là trận pháp Huyền cấp thượng phẩm, tên là Thát Sát Trận, càng đánh lâu càng mạnh! Hôm nay, cho dù ngươi là Nguyên Anh cũng phải ngủm ở đây thôi!”
Lưu Chân vô cùng đắc ý, ông ta cuối cùng cũng hiểu vì sao lão tổ lại nhiều lời với Từ Phương kẻ đã giết rất nhiều đệ tử của tông môn.

Chính là vì kéo dài thời gian để mở ra trận pháp!
Bây giờ trận pháp đã khai mở hoàn toàn, Từ Phương có cánh cũng không thoát được nơi đây.

Còn Từ Phương làm sao lại không biết chút tính toán này của lão giả, chỉ là hắn không thèm ra tay ngăn cản mà thôi.

Cứ để cho bọn chúng thấy được hy vọng, rồi dập tắt nó, khiến chúng càng thêm tuyệt vọng.

Giết người cũng muốn tru tâm!
Từ Phương cười khẽ, vuốt v e giới chỉ trữ vật nằm trên ngón giữa, một thanh trường kiếm lập tức xuất hiện trong tay hắn.


“Lão già, hôm nay, ta khai sát Kim Đan!”
Rút kiếm!
Phảng phất nhiệt độ toàn bộ Vân Sơn Tông đều lạnh xuống.

Năm đó lúc sư tôn hắn sắp phi thăng, thấy hắn vẫn vô vọng đột phá Trúc Cơ, bèn lấy bản thân dẫn 99 đạo thiên kiếp, lấy vẫn thạch hư không, lại thêm một ngàn loại giống loài trân quý mà đến bây giờ đã gần như tuyệt tích để chế tạo thành thanh kiếm này.

Tên là: Bảo Mệnh Kiếm! Bảo mệnh cho Từ Phương!
“Thất Sát Trận, chiêu thứ nhất!”
Ngay khi Từ Phương lấy kiếm ra, lão giả đã cảm thấy bất ổn, đáy lòng ông ta dâng lên hàn ý, khiến cho ông cảm thấy rùng mình.

Ông ta phải lập tức tung ra sát chiêu.

Trên không, linh khí tụ thành mây, một chữ “sát” màu đỏ như máu ầm ầm hạ xuống.

Lưu Chân cũng sợ hãi co rụt mắt lại, ông ta không ngờ Từ Phương còn có hậu chiêu, nhìn thấy Bảo Mệnh Kiếm, trong mắt lập tức hiện lên vẻ tham lam.

Phải giết được hắn!
“Thanh minh ấn!” Ông ta hét lớn một tiếng, chưa đợi chiêu thứ nhất kết thúc đã tiếp đến chiêu thứ hai, đám mây trên không chợt chuyển thành màu xanh đen, tạo thành một khối ấn giám cực lớn.

Vân Sơn Tông, đại pháp trấn sơn!
Nhưng mà Từ Phương vẫn không thèm để ý, còn rất thản nhiên ngẩng đầu, ngay khoảnh khắc chữ sát sắp rơi xuống, hắn mới vung kiếm lên.

Một đạo bạch quang xuyên qua, chữ Sát sụp đổ!
Kiếm quang không có dấu hiệu suy yếu, tiến lên bầu trời!
Kiếm vừa qua đủ liền dừng, Kim Đan chết!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương