Lão Tổ Xuất Quan
-
Chương 27: 27: Giết Triệu Long
“Là ta làm, sao hả.” Từ Phương nói.
“Lão tổ, người làm sao làm được.” Lăng Thanh Thu nghi ngờ hỏi.
Từ Phương cười nhạt một tiếng: “Đồ của ta, đương nhiên nghe lệnh của ta rồi.”
Vừa dứt lời, Từ Phương liền theo chân các tu sĩ Kim Đan Kỳ khác tiến vào trong Tuyệt Băng sơn.
Lăng Thanh Thù cái hiểu cái không gật gật đầu, đi theo Từ Phương.
Không gian trong Tuyệt Băng sơn không lớn, một cái đại sảnh tròn trịa đường kính không hơn hai mươi mét, mấy chục người ở bên trong trông có vẻ chen chúc dị thường.
Trong đại sảnh có một cái đài cao, đài cao lõm xuống thành một ao nước nhỏ, dòng nước dao động, thỉnh thoảng bắn lên bọt nước màu xanh.
Một viên cầu thủy tinh màu lam trong suốt đang lơ lửng trên mặt nước.
Mặt ngoài có một số hoa văn rườm rà, ánh sáng màu lục du tẩu phía trên cầu thủy tinh.
Một bảo kiếm toàn thân màu tím nằm thẳng đứng trong thủy tinh cầu, thỉnh thoảng sẽ có một tia sét nhiếp nhân tâm phách, đánh xuyên qua bảo kiếm!
Tâm trận là Phương Thiên Kiếm!
Vỏ thủy tinh bên ngoài Phương Thiên kiếm là Băng Tinh Cầu!
Băng Tinh Cầu là vật chứa đã phong ấn linh kiếm, linh kiếm được bảo tồn ở bên trong băng tinh, vạn năm cũng sẽ không sinh ra biến hóa.
“Đáng tiếc, Băng Tinh Cầu chỉ có thể sử dụng một lần duy nhất, nếu không, những Băng Tinh Cầu này sẽ có giá trị liên thành.”
Người nói chuyện là Triệu Long, hắn ta đi đến bên cạnh đưa tay sờ lên Băng Tinh Cầu.
Phương Thiên kiếm, đây là bảo vật trấn tông của tông môn thượng cổ.
Thời gian đã trôi qua một vạn năm mà Phương Thiên kiếm vẫn không suy yếu chút nào, vẫn giống như trước kia.
Tất cả ánh mắt tụ vào Phương Thiên kiếm, có khát vọng, hâm mộ, âm hiểm, đủ loại cảm xúc.
“Cảm tạ chư vị đã dốc sức giúp đỡ, chúng ta sẽ giữ đúng lời hứa, lấy được Phương Thiên kiếm lập tức ra ngoài.” Triệu Long vừa chắp tay vừa nói.
Bên cạnh Triệu Long có chín Kim Đan hậu kỳ bảo vệ hắn, phóng thích khí tức bàng bạc, chấn nhiếp những kẻ có ý đồ bất chính.
Một số người có ý nghĩ muốn động thủ tranh đoạt đều lập tức dẹp bỏ.
Triệu Long thấy phản ứng của mọi người, xoay người lại, khẽ cười nói.
“Một vạn năm trước, Thiên Phong tông lập ra ở nơi này, uy chấn một phương.”
“Trong các đệ tử của Thiên Phong tông, đệ tử kém nhất cũng là Động Thiên cảnh.”
“Chỗ này xem như là di tích của Thiên Phong tông.
Bảo vật không thiếu, chỉ cần các ngươi cẩn thận tìm kiếm, có cơ duyên đầy đủ nhất định sẽ tìm được linh bảo ở chỗ này!”
Những Tu sĩ Kim Đan kỳ nghe xong lời Triệu Long nói, tâm tình cũng vui vẻ trở lại.
Đúng vậy, đây là di tích của tông môn thượng cổ, nhất định có không ít đồ tốt.Coi như không thể lấy được Phương Thiên kiếm, cơ duyên lấy được những thứ khác cũng có thể thay đổi vận mệnh của bọn họ.
“Tốt, Linh Bảo các chúng ta đi trước, sau này còn gặp lại.” Triệu Long đập vỡ Băng Tinh Cầu rồi lấy ra Phương Thiên kiếm.
Sau đó ôm quyền, định rời đi.
Bỗng nhiên, một giọng nói sâu kín truyền đến, Phương Thiên kiếm từ trên tay Triệu Long bay lên, xẹt qua một đường vòng cung, rơi vào tay Từ Phương.
“Đồ của ta, ngươi cầm được sao?” Từ Phương thản nhiên nói, xoa xoa Phương Thiên kiếm trên tay.
Bởi vì được phong ấn bên trong Băng Tinh Cầu, Phương Thiên kiếm vẫn có dáng vẻ như khi vừa bỏ vào.
Kiếm trên tay không cánh mà bay, Triệu Long tức giận!
“Con bà nó, lại là ngươi, ngươi chỉ là Luyện Khí kỳ còn muốn cướp bảo vật của ta?”
Triệu Long hoàn toàn nổi giận, toàn thân tràn ngập sát ý.
Nếu như hai lần trước là khiêu khích hắn ta có thể nhịn.
Nhưng lần này Từ Phương đã chạm đến ranh giới cuối cùng của hắn!
Phương Thiên kiếm là mục tiêu của hắn ta, không cho phép xảy4 ra bất kì sơ xảy nào!
Nếu không lấy được Phương Thiên kiếm, hắn ta cũng không cần quay về.
Cho nên, cho dù là một Nguyên Anh lão quái đến cướp đoạt, hắn ta cũng không tiếc chiến một trận! Liều mạng đến cùng huống chi chỉ là một Luyện Khí kỳ nho nhỏ.
“Đồ đưa cho ta, nếu không, ngươi chết!” Triệu Long lạnh lùng nói, sát ý lẫm liệt.
Từ Phương bật cười chế nhạo, cảm thấy hơi buồn cười.
“Phương Thiên kiếm trở thành đồ của ngươi từ lúc nào, từ trước đến giờ nó vẫn luôn là của ta!”
Triệu Long cảm giác Từ Phương điên mất rồi, bằng không thì hắn cũng sẽ không nói ra lời như vậy.
Một tên Luyện Khí kỳ cặn bã cũng can đảm tới cướp chí bảo của hắn ta, đúng là tự tìm đường chết.
“Ngươi phải chết.” Đã không thể nhịn được, Triệu Long rút kiếm bất chợt đâm về Từ Phương.
Linh khí màu tím hội tụ ở mũi kiếm, một kiếm đâm tới mang theo lôi đình gào thét.
Không khí xung quanh phát ra tiếng vù vù trầm đục, có người bị chấn động miệng mũi đổ máu.
Bọn họ ở rìa bên ngoài, mục tiêu của Triệu Long cũng không phải là họ, bọn họ chỉ là chịu ảnh hướng của sóng xung kích mà thôi.
Có thể tưởng tượng ra Từ Phương phải chịu áp lực đến mức như thế nào.
Phương Ngôn cực kỳ hoảng sợ, một kiếm này tốc độ cực nhanh, hắn ta căn bản không kịp phản ứng.
Không đành lòng mà quay đầu sang bên khác, không muốn nhìn thấy Từ Phương đổ máu ngay tại chỗ.
“Ngươi vừa mới nói gì?” Từ Phương ngẩng đầu, khóe miệng lộ ra nụ cười châm chọc.
Ầm.
Từ Phương đấm ra một quyền, một quyền đơn giản, nhẹ tênh.
Thế nhưng một quyền này lại khiến Triệu Long cứng ngắc, không thể cử động.
Trong nháy mắt Triệu Long cảm giác bất lực.
“À, vốn không muốn giết ngươi đâu.” Từ Phương thở dài.
Một giây sau, nắm đấm Từ Đông bộc phát ra một sức mạnh như một ngọn núi khổng lồ, trực tiếp đánh trúng kiếm của Triệu Long.
Kiếm Triệu Long ở dưới nắm đấm của Từ Phương lập tức nát bấy thành tro bụi, bay lả tả đầy trời.
Cương khí hộ thể của Triệu Long cũng bị đánh nát, theo một tiếng tiếng vang nặng
nề, nắm đấm trực tiếp rơi vào trên người Triệu Long.
Một giây sau, không thấy Triệu Long đâu nữa.
Chỉ có mùi máu tươi bay đầy trời.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy, trong không khí này giống như đỏ lên mấy phần.
Từ Phương dùng một quyền, trực tiếp làm Triệu Long hoá khí.
“Triệu Long chết rồi?”
Tất cả mọi người câm như hến!
Không thể tin vào chuyện bọn họ mới vừa nhìn thấy.
“ừng ực.” Không biết là ai nuốt ngụm nước miếng, xoá đi yên tĩnh.
Tất cả mọi người cứng ngắc quay đầu, nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Từ Phương.
Vừa rồi bọn họ đã nhìn thấy chuyện gì vậy? Một Luyện Khí kỳ làm một Kim Đan hậu kỳ, đã tiếp cận nửa bộ Nguyên Anh, Triệu Long, đánh chết ?
Nếu chuyện này truyền đi, toàn bộ tu chân giới e rằng đều phải gợn sóng.
Vô số ánh mắt tụ lại trên người Từ Phương, tìm hiểu tu vi thực sự của Từ Phương
Không phải Nguyên Anh, không phải Kim Đan, không phải Trúc Cơ...!Người này con mẹ hẳn chỉ đơn thuần Luyện Khí kỳ đấy.
Tiếp đó, tam quan của đám người này sụp đổ.
Phương Ngôn nhìn vào Từ Phương sửng sốt một hồi.
Hơn nửa ngày mới chửi bậy nói: “Hóa ra huynh mạnh như vậy, thế mà huynh làm ta sợ muốn chết”
“Phải rồi, chuyện ngày hôm nay sao ta có cảm giác như đã nghe qua nơi ở nào rồi nha.”
Phương Ngôn bắt đầu moi ruột gan nhớ lại, hồi lâu, hắn ta bỗng nhiên vỗ ót một phát, nói: “Ta nhớ ra rồi, huynh chính là lão tổ của Thiên Lam tông đúng không?”
Nghe Phương Ngôn nói kiểu này, quần chúng vây xem ăn dưa cũng lập tức liên tưởng đến một nữ Kim Đan kỳ cùng một người nam Luyện Khí kỳ, quét ngang Tề Châu.
Dạng tổ hợp này không phải khớp với vị trước mặt đây sao?
“Ngươi rốt cuộc có tu vi gì mà lại mạnh như vậy, một Kim Đan hậu kỳ ở trong tay ngươi lại không qua nổi một chiêu...!
Nghĩ tới đây Phương Ngôn không còn gì để nói, vừa rồi hắn ta vẫn còn đang suy nghĩ làm thế nào để che chở cho cái mạng nhỏ của Từ Phương đấy.
..............!
Chín người của Linh Bảo các đều ngơ ngác nhìn Từ Phương, trong long ầm ầm sóng dữ.
Triệu Long chết, bị một quyền của Luyện Khí kỳ đánh bốc hơi không còn một cộng lông.
Vậy phải làm như thế nào bây giờ, Phương Thiên kiếm còn đang nằm trên tay Từ Phương.
Nếu như bọn họ cứ như vậy trở lại Linh Bảo các, sợ rằng sẽ xong đời mất.
Linh Bảo các vì có được Phương Thiên kiếm mà phải bỏ ra cái giá cực lớn, không cho phép xảy ra sơ suất!
Hồ Đào xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, đứng ra nói:
“Phương Thiên kiếm rất quan trọng đối với chúng ta, mong rằng đại nhân trả lại Phương Thiên kiếm, Linh Bảo các nhất định sẽ lấy ra vật cùng giá trị để cảm tạ.”
Từ Phương giương mắt nhìn hắn ta, thấy là một tu sĩ Kim Đan hậu kỳ, tóc trắng xoá đang cung kính nói.
“Trả lại? Đây là đồ của ta, vì sao lại dùng hai từ ‘trả lại”?” Từ Phương bật cười nói.
Phương Thiên kiếm đã nằm trên tay, mục tiêu đã đạt được, Từ Phương xoay người rời đi, không thèm nhìn Hồ Đào thêm một lần.
Tất cả mọi người tự động nhường đường, chăm chú nhìn Từ Phương rời đi.
Nhìn bộ dáng thong dong nhàn nhã của Từ Phương, những người khác giật giật khóe miệng, muốn nhưng không cười nổi.
Vừa rồi bọn họ còn giễu cợt Từ Phương.
.
.
Nếu Từ Phương muốn tính sổ.
.
.
Quả nhiên, có thể đi vào bí cảnh, làm sao có thể chỉ là Luyện Khí kỳ.
Xem ra sau này hành tẩu giang hồ nhất định phải cẩn thận, bây giờ người đời đều có tâm lý bi3n thái, rõ ràng cường hãn gần như vô địch, nhưng lại cứ thích giả vờ yếu đuối.
.
Chín người của Linh Bảo các trầm mặc thật lâu, cuối cùng vẫn không có dũng khí xông lên tranh đoạt Phương Thiên kiếm, đành phải đi ra bên ngoài bí cảnh.
Tề Châu, quận Thiên Vũ.
Bên cạnh phố xá phồn hoa sầm uất, có một cái lầu nhỏ hai tầng, đơn giản mà yên tĩnh.
Nó ung dung đứng nhàn nhã bên mép nước, tường đỏ ngói xanh, trông vô cùng khí phái.
Đây chính là chỗ ở của hội trưởng một phân bộ của Linh Bảo các.
Bỗng nhiên, trên không xẹt qua chín đạo thân ảnh, phá vỡ mất bầu không khí yên tĩnh.
Bên trong tầng hai của lầu, một lão giả bỗng nhiên mở mắt, một đạo tinh quang thoáng qua.
“Chuyện gì mà hốt hoảng như thế?”
Ông ta là hội trưởng phân bộ, Trương Song Thiên! Tu vi Nguyên Anh sơ kỳ! Chân chính là một vị bá chủ ở Tề Châu!
Trương Song Thiên phân ra một đạo ý niệm kiểm tra bên ngoài, lập tức cảm thấy có điều không ổn.
“Triệu Long đi đâu rồi, sao lại chỉ có chín người, Phương Thiên kiếm đâu!”
Oanh...!
Đang lúc Trương Song Thiên nhíu mày suy tư, chín võ giả Kim Đan kỳ vọt vào.
“Hội trưởng, đại sự không tốt, Triệu Long bị giết rồi, Phương Thiên kiếm cũng bị đoạt mất!”
Chín Tu sĩ Kim Đan kỳ quỳ phục xuống đất, nơm nớp lo sợ nói.
“Cái gì!” Trương Song Thiên tức giận quát, rồi vẫn không thể tin được mà trầm giọng hỏi: “Ngươi vừa mới nói cái gì!”
Chín tu sĩ Kim Đan kỳ hoảng sợ liếc nhìn nhau, cố gắng lắm mới nói hết câu: “Bẩm hội trưởng đại nhân, Triệu Long bị người ta đánh chết, Phương Thiên kiếm bị đoạt.
.”
“Ai làm!” Ánh mắt Trương Song Thiên dần trở nên băng lãnh, sắc mặt tái đen đi, lời nói lạnh như băng phảng phất từ Cửu U địa ngục thổi tới, mang cảm giác lạnh lẽo thấu xương
Vì thu được Phương Thiên kiếm này, gần như ông ta đã rút hết ra một nửa gia sản, thật vất vả bảo vật mới sắp tới tay, vậy mà lại bị người ta đoạt mất.
“Rốt cuộc là ai làm, ta phải bằm hắn ra cho cá ăn!” Trương Song Thiên cắn răng nói.
Chín tu sĩ Kim Đan kỳ hai mặt nhìn nhau, bọn họ đi theo Trương Song Thiên cũng đã nhiều năm, nhưng chưa bao giờ thấy ông ta tức giận như thế.
“Chính là lão tổ Thiên Lam tông, Từ Phương” Một tu sĩ Kim Đan kỳ cả gan nói.
“Chính là cái tông môn thời gian mới nổi lên đó sao?” Trương Song Thiên nghe vậy thì cúi đầu trầm tư.
Thời gian gần đây, chuyện liên quan đến Thiên Lam tông sôi sùng sục lên, tất nhiên ông ta cũng biết.
Nghe đồn Thiên Lam tông vào thời điểm sắp diệt môn, xuất hiện một vị lão tổ Luyện Khí kỳ, chỉ với sức một người đã tiêu diệt đệ nhất tông môn Tề Châu, sau đó càng lấy thực lực vô địch quét ngang cả Tề Châu.
Ngay cả đối với lời chào mời của quận Thiên Vũ, hắn cũng không coi ra gì.
“Đúng là lợi hại, khó trách dám cướp Phương Thiên kiếm của ta, đáng tiếc, lợi hại đến mấy, ngươi cũng chỉ có thể nhảy nhót ở Tề Châu thôi.
“Tề Châu trong thiên địa này chỉ có thể coi là xó xỉnh, truyền kỳ của ngươi đến đây kết thúc được rồi!”
Dứt lời, ánh mắt Trương Song Thiên sát ý càng mãnh liệt.
Dưới uy áp kinh khủng của Trương Song Thiên, chín tu sĩ Kim Đan kỳ toàn thân run rẩy.
........................!
Trong vùng đất bí ẩn, Từ Phương bình tĩnh quan sát Lăng Thanh Thù chiến đấu với một con yêu thú, mặc dù Lăng Thanh Thù đang gặp nguy hiểm, nhưng mà Từ Phương cũng không có ý giúp đỡ.
Thân con yêu thú có tám cái xúc tua mềm mại màu vàng, phía trên có một loạt các lỗ hút màu đen.
Nhìn qua trông nó giống như bạch tuộc vậy!
“Huynh đệ, ta cảm thấy nếu ngươi còn nhìn tiếp nữa, nàng ấy sẽ xong đời mất.” Phương Ngôn không nhịn được mà lên tiếng nhắc nhở Từ Phương.
Lăng Thanh Thù đã trúng mấy trảo của yêu thú, toàn thân đều là vết thương.
Một cô nương xinh đẹp như vậy, lại bị Từ Phương ngược đãi như thế, lòng hắn ta thật sự cảm thấy đau nhói.
“Tiều đời rồi thì thôi” Từ Phương cầm lấy mấy quả màu đỏ trên tay, thuận miệng nói.
Thứ quả này, ở một vạn năm trước cũng là loại quả quý, có tiền cũng không mua được, nhưng bây giờ đã tới mức ném cho chó cũng không thèm ăn.
Cũng không biết trong một vạn năm này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Ầm ầm.
.
.
Lăng Thanh Thù còn đang chiến đấu với yêu thú, Lăng Thanh Thù hoàn toàn không phải là đối thủ.
Phương Viêm khẩn trương nhìn chăm chú Lăng Thanh Thù, tay cầm đại đao màu lửa đỏ, chuẩn bị chuẩn bị làm anh hùng cứu mỹ nhân.
Vào lúc Lăng Thanh Thù gặp nguy cơ không hóa giải nổi, Từ Phương liền chỉ điểm thêm một chút, cho nên mặc dù Lăng Thanh Thù vẫn gặp nguy hiểm, nhưng cũng không đến mức bị thua quá nhanh.
Phương Viêm ở bên cạnh nghe Từ Phương chỉ điểm Lăng Thanh Thù, cũng cảm thấy bản thân nhận học hỏi được một ít: “Rốt cuộc huynh là tu vi gì vậy?”
“Luyện Khí kỳ?” Từ Phương nói.
“Huynh là Luyện Khí kỳ? Luyện Khí kỳ có thể một quyền đấm chết Triệu Long?” Có đánh chết Phương Viêm cũng không tin.
“Bởi vì ta là Luyện Khí một vạn tầng” Từ Phương vẫn thản nhiên nói.
Phương Viêm suýt chút nữa bị sặc chết.
Bĩu môi nói: “Huynh không muốn nói thì thôi, không cần phải nói nhảm thế gạt ta, ta đâu phải đồ ngốc”
Từ Phương biết điều này chứ, cho dù hắn ăn ngay nói thật, cũng không có ai tin.
Nhưng vào lúc này, Lăng Thanh Thù mắc phải một sai lầm, con quái vật trông như bạch tuộc kia quấn được một cái xúc tua lên người Lăng Thanh Thù, ngay sau đó mạnh mẽ lôi vào trong miệng nó.
Oanh...!
Từ Phương lập tức động thủ, Phương Thiên kiếm xẹt qua mấy đạo kiếm khí màu trắng, lấy thế không thể đỡ nổi mà đánh vào trên thân yêu thú.
Xúc tua của yêu thú trong nháy mắt bị Từ Phương cắt xuống, Từ Phương đáp xuống trên đỉnh đầu tròn trịa của yêu thú.
Phương Thiên kiếm bộc phát ra quang mang bạch sắc chói mắt, đột nhiên đâm xuống, đầu yêu thú kia liền nổ tung lên như đậu hũ.
Phương Viêm nhìn mà ngây cả người, lắc đầu liên tục.
“Ối mẹ ơi, có Luyện Khí kỳ nào như huynh không, có chó mới tin.”
Từ Phương lấy nội đan của yêu thú rồi đưa cho Phương Ngôn..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook