Lão Tổ Tu Chân Ở Đại Học
-
Chương 71: C71: Khi nhìn thấy đoàn vinh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hoäắc Hải Âu không phải đang ở bệnh viện sao? Làm thế nào lại xuất hiện ở đây!
Chẳng mấy chốc, ông thấy sau lưng Hoắc Hải Âu còn có một người quen, người này đang nhìn ông và Ninh Thiên với ánh mắt chế giễu.
“Gia chủ nhà họ Đoàn, Đoàn Vinh!”
Khuôn mặt Ôn Nguyệt xám lại.
“Hoäc Hải Âu? Cậu ra viện khi nào, tại sao cậu không nói cho tôi biết?” Sắc mặt Lương Vĩnh Chí không được tốt lắm, ông đứng dậy đi tới.
Khi nhìn thấy Đoàn Vinh, ông đã hiểu chuyện gì đang xảy ra, tức giận trừng mắt nhìn anh ta.
“Ha ha, chủ tịch Lương, tính chất của sự việc này vô cùng xấu, quyết không thể dàn xếp ổn thỏa”
Đoàn Vinh bước lên phía trước, bí mật nhét cho Lương Vĩnh Chí một tấm thẻ rồi cười nói:
“Ban đầu, Hiệp Khôi thành lập Hiệp hội Cổ Võ với mục đích thúc đẩy võ thuật, dù sao nếu không có quy tắc thì cũng không có giới cổ võ thịnh vượng như
ngày nay, ông nói đúng không?”
“Chuyện này...” Vẻ mặt Lương Vĩnh Chí khó xử, nhưng vẫn im lặng nhận lấy tấm thẻ.
“Chủ tịch Lương, tôi nghĩ người trẻ tuổi nên được trao cơ hội, ai còn trẻ lại không phạm sai lầm chứ?”
Ôn Nguyệt bước lên phía trước, trầm giọng nói: “Đoàn Vinh, nhà họ Đoàn mấy người đã nuôi nhiều môn khách như vậy, ngày thường làm không ít chuyện
ác, dựa theo võ luật, có phải cũng nên vào trong đó ngồi mấy năm không?”
“Ông Ôn, mặc dù hai nhà chúng ta rất thân thuộc, nhưng tôi vẫn có thể kiện ông tội vu khống.” Đoàn Vinh cười nói.
“Được rồi, đừng cãi nhau nữa!”
Vì chuyện của Tokugawa lchiro, Lương Vĩnh Chí đã liên tiếp tổ chức các cuộc họp trong nhiều ngày, đầu rất đau.
“Như vậy đi, Ninh Thiên, bây giờ cậu xin lỗi đội trưởng Hoäc, bồi thường ba triệu tiền viện phí cho cậu ta, viết thư cam đoan...”
Hoắc Hải Âu đột nhiên ngắt lời, nghiến răng nói: “Chủ tịch Lương, tôi, Hoắc Hải Âu, không thiếu số tiền này, theo quy định, nhất định phải giam cậu ta ba tháng!”
Ninh Thiên càng ngày càng không vui.
Ôn Thanh Lam thấy vậy thì lo lắng, dùng khuỷu tay chọc Ninh Thiên, nhỏ giọng nói: “Này! Cậu nói gì đi, đừng đứng ngốc ở đó!”
Ninh Thiên im lặng, lẳng lặng đánh giá mấy con kiến này.
“Đội trưởng Hoắc, người trẻ tuổi rất dễ bốc đồng, thật ra sau ngày đó, Ninh Thiên cũng rất hối hận.”
Ôn Nguyệt vội vàng trấn an: “Cậu ấy còn trẻ, nếu để lại tiền án, sau này làm sao có thể sống trong giới chúng ta...”
“Hừ, không để lại tiền án cũng được!”
Hoắc Hải Âu lập tức cười lạnh: “Vậy thì bồi thường mười triệu, quỳ trên mặt đất, dập đầu xin lỗi ông đây đi!”
“Cái gì?!"
Ngay khi anh ta nói xong những lời này, những người trong phòng tiếp khách hoảng sợ.
Quỳ xuống, dập đầu?
Hoäắc Hải Âu không phải đang ở bệnh viện sao? Làm thế nào lại xuất hiện ở đây!
Chẳng mấy chốc, ông thấy sau lưng Hoắc Hải Âu còn có một người quen, người này đang nhìn ông và Ninh Thiên với ánh mắt chế giễu.
“Gia chủ nhà họ Đoàn, Đoàn Vinh!”
Khuôn mặt Ôn Nguyệt xám lại.
“Hoäc Hải Âu? Cậu ra viện khi nào, tại sao cậu không nói cho tôi biết?” Sắc mặt Lương Vĩnh Chí không được tốt lắm, ông đứng dậy đi tới.
Khi nhìn thấy Đoàn Vinh, ông đã hiểu chuyện gì đang xảy ra, tức giận trừng mắt nhìn anh ta.
“Ha ha, chủ tịch Lương, tính chất của sự việc này vô cùng xấu, quyết không thể dàn xếp ổn thỏa”
Đoàn Vinh bước lên phía trước, bí mật nhét cho Lương Vĩnh Chí một tấm thẻ rồi cười nói:
“Ban đầu, Hiệp Khôi thành lập Hiệp hội Cổ Võ với mục đích thúc đẩy võ thuật, dù sao nếu không có quy tắc thì cũng không có giới cổ võ thịnh vượng như
ngày nay, ông nói đúng không?”
“Chuyện này...” Vẻ mặt Lương Vĩnh Chí khó xử, nhưng vẫn im lặng nhận lấy tấm thẻ.
“Chủ tịch Lương, tôi nghĩ người trẻ tuổi nên được trao cơ hội, ai còn trẻ lại không phạm sai lầm chứ?”
Ôn Nguyệt bước lên phía trước, trầm giọng nói: “Đoàn Vinh, nhà họ Đoàn mấy người đã nuôi nhiều môn khách như vậy, ngày thường làm không ít chuyện
ác, dựa theo võ luật, có phải cũng nên vào trong đó ngồi mấy năm không?”
“Ông Ôn, mặc dù hai nhà chúng ta rất thân thuộc, nhưng tôi vẫn có thể kiện ông tội vu khống.” Đoàn Vinh cười nói.
“Được rồi, đừng cãi nhau nữa!”
Vì chuyện của Tokugawa lchiro, Lương Vĩnh Chí đã liên tiếp tổ chức các cuộc họp trong nhiều ngày, đầu rất đau.
“Như vậy đi, Ninh Thiên, bây giờ cậu xin lỗi đội trưởng Hoäc, bồi thường ba triệu tiền viện phí cho cậu ta, viết thư cam đoan...”
Hoắc Hải Âu đột nhiên ngắt lời, nghiến răng nói: “Chủ tịch Lương, tôi, Hoắc Hải Âu, không thiếu số tiền này, theo quy định, nhất định phải giam cậu ta ba tháng!”
Ninh Thiên càng ngày càng không vui.
Ôn Thanh Lam thấy vậy thì lo lắng, dùng khuỷu tay chọc Ninh Thiên, nhỏ giọng nói: “Này! Cậu nói gì đi, đừng đứng ngốc ở đó!”
Ninh Thiên im lặng, lẳng lặng đánh giá mấy con kiến này.
“Đội trưởng Hoắc, người trẻ tuổi rất dễ bốc đồng, thật ra sau ngày đó, Ninh Thiên cũng rất hối hận.”
Ôn Nguyệt vội vàng trấn an: “Cậu ấy còn trẻ, nếu để lại tiền án, sau này làm sao có thể sống trong giới chúng ta...”
“Hừ, không để lại tiền án cũng được!”
Hoắc Hải Âu lập tức cười lạnh: “Vậy thì bồi thường mười triệu, quỳ trên mặt đất, dập đầu xin lỗi ông đây đi!”
“Cái gì?!"
Ngay khi anh ta nói xong những lời này, những người trong phòng tiếp khách hoảng sợ.
Quỳ xuống, dập đầu?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook