Lão Tổ Tu Chân Ở Đại Học
-
Chương 42: C42: Chuyện gì
€ó hai giọng nói của nam sinh năm hai truyền tới. Bọn họ đang khởi động trước trận đấu.
“Chạy cự ly ngắn một trăm mét, quán quân chắc chắn là Hình Húc Phi năm ba, cái này không cần nghĩ nữa.”
“Anh không xếp chót đã không tệ rồi, còn muốn đoạt giải quán quân, thật sự là nói chuyện viển vông...”
Hai nam sinh mặt mũi trào phúng, có một loại ý tứ khoe khoang trước mặt Khương Đường.
Ninh Thiên mặc kệ bọn họ.
“Tiểu Đường, cậu chạy tới đây làm gì vậy?”
Hứa Thư Nhan đuổi theo, vẻ mặt không vui.
Đúng lúc trận đấu bắt đầu, mười tuyển thủ đi về phía đường băng. Trên ghế sân vận động, vang lên sự cuồng nhiệt như núi như biển.
“Thư Nhan, vừa rồi tớ có nói với anh Đại Lực một chuyện.” Khương Đường cười hì hì nói.
“Chuyện gì?” Hứa Thư Nhan hỏi.
“Cái đó... Cậu nghe xong cũng không được đánh tớ đấy.” Ánh mắt Khương Đường có chút sợ hãi.
“Tớ đánh cậu làm gì?” Hứa Thư Nhan khó hiểu.
“Tớ nói với anh Đại Lực, nếu anh ấy có thể đoạt giải quán quân, Thư Nhan, cậu phải để anh ấy hôn một cái... AI”
Khương Đường còn chưa nói xong, Hứa Thư Nhan liền tức giận giơ tay lên, giả bộ muốn đánh cô ấy.
“Tiểu Đường, cậu thật quá đáng!” “A a a, Thư Nhan, đã nói không đánh người!"
“Tớ cũng chưa có nói!”
Bùm!
Theo lệnh súng khai hoả.
Mười người dự thi như mũi tên rời cung, tại chỗ mạnh mẽ bắ n ra. “Trạng thái cất bước của Húc Phi không tệ, ổn rồi.”
Ngồi ở chỗ nào đó, mấy nam sinh trong đội điền kinh của trường xem thi đấu nói chuyện phiếm.
“Cái này còn phải nói sao? Lão Hình khẳng định là đứng nhất.”
“Mười người tiến vào trận chung kết, tám người đã là người của đội điền kinh chúng ta, còn hai người còn lại có lai lịch gì?”
“Không có lai lịch gì hết, thuần tuý là không có người, thật giả lẫn lộn.”
Những sinh viên thể thao này, đối với việc Hình Húc Phi đoạt giải quán quân không có bất kỳ nghi ngờ nào.
Thành viên đội tuyển tỉnh tham gia đại hội thể thao của trường, không phải hàng duy đả kích sao.
“Đàn em Hứa đang nhìn mình sao?”
Bản thân Hình Húc Phi thậm chí cũng không chuyên tâm thi đấu, đi ngang. qua nơi vừa rồi gặp Hứa Thư Nhan, anh ta còn quay đầu lại ngắm trăng, quả nhiên nhìn thấy Hứa Thư Nhan và Khương Đường.
Lúc này, trong mắt hai người họ, mang theo kinh ngạc thật sâu!
“Chắc chắn là đang kinh ngạc về tốc độ của mình.”
Hình Húc Phi âm thầm bật cười.
Quả nhiên, chỉ có anh ta trên sân thi đấu mới có khí phách nhất.
Anh ta ảo tưởng, lát nữa sau khi chạm dây đầu tiên, Hứa Thư Nhan và Khương Đường đỏ mặt tim đập đi về phía anh ta, hỏi anh ta phương thức liên lạc.
“Không đúng, đàn em Hứa là hoa khôi trường, không thể không rụt rè như vậy được, hay là mình chủ động một chút vậy...”
Hình Húc Phi đang đắm chìm trong mộng đẹp.
Đột nhiên, một bóng đen từ bên người anh ta chợt loé qua, mang theo kình phong, thổi lên tóc anh ta.
“Cái gì!”
Hình Húc Phi nhìn thấy cái bóng đen chạy đến trước mặt anh ta, thiếu chút nữa trợn trừng mắt.
“Không, không có khả năng! Làm sao có thể có người vượt qua mình chứ?” “Tăng tốc! Tăng tốc a a al”
Hình Húc Phi hăng hái, bộc phát ra tốc độ nhanh nhất trong đời, muốn đuổi theo bóng dáng kia, thậm chí còn hắng giọng hô to.
Nhưng kết quả đổi lấy, lại là cách bóng dáng kia càng ngày càng xa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook