Lão Tổ Tu Chân Ở Đại Học
Chương 1: C1: Trở về từ tu chân giới

ở ngoại ô thành phố Thanh Châu, trên ngọn núi hoang cằn cỗi vô danh.

“Bùm!”

Đột nhiên xuất hiện một tiếng vang thật lớn, phá vỡ sự yên tĩnh của núi sâu.

Trong một hang động phủ đầy mạng nhện, một bóng người b ắn ra, cắm mình vào vách đá với tốc độ còn nhanh hơn đạn bắn, làm rung chuyến cả mặt đất.

“Khụ khụ khụ khụ… Cuối cùng, cũng trở về rồi.”

Đây là một thanh niên mặc trang phục cổ xưa, mày kiếm mắt sáng, mái tóc dài tung bay.

Anh tên là Ninh Thiên, mới từ Tu chân giới trở về.

Nói ra cũng quá ly kỳ, hai ngàn năm trước, anh rất thích thám hiểm dã ngoại, đã đến ngọn núi hoang này nhân dịp kỳ nghỉ hè lúc tốt nghiệp cấp ba, nhưng lại vô tình xuyên đến Tu Chân giới thông qua một truyền tổng trận cố xưa.

Luyện Khí, Trúc Cơ, Tử Phủ, Kim Đan, Nguyên Anh…

Với tư chất tầm thường, anh phải mất hai ngàn năm mới có thế đột phá Nguyên Anh, trở thành lão tố của tông môn.

Hai ngàn năm truyền tống trận mới mở ra một lần, anh vốn định quay trở lại Địa cầu vào hôm nay nhưng không ngờ lại bị một đám người thần bí đánh lén!

“Nê Hoàn cung vỡ vụn, Nguyên Thần trọng thương, đan điền bị phá vỡ… Thế mà bị thương nặng tới mức này?”

“Lần này nguy rồi, truyền tống trận cũng đã bị phá hủy, thương thế của mình không thể nào chữa trị nếu không quay về Tiểu Nam Thiên Giới, linh khí trên Địa cầu quá cằn cỗi.”

Trên khóe miệng Ninh Thiên chảy ra máu đỏ, sắc mặt trắng bệch đến đáng sợ.

Hai vai chấn động, vách đá nổ tung, anh đáp xuống trước hang động, nhặt lên một chiếc túi leo núi kaki.

“Hả? Chiếc ba lô năm đó mình để lại ở đây sao lại mới như vậy?”

Ninh Thiên vỗ vỗ bụi đất trên đó.

Trong ba lô bỗng nhiên truyền đến tiếng rung của điện thoại di động.

Sắc mặt anh thay đối.

Đã qua hai ngàn năm, Nokia cũng không thể tồn tại lâu như vậy được!

Anh nhanh chóng lấy ra một chiếc điện thoại di động chỉ còn 1 % pin.


số liên lạc hiển thị trên màn hình: Mẹ!

“Mẹ…”

Mũi Ninh Thiên chua xót.

ở Tu Chân giới lăn lộn lần mò hai ngàn năm, hai chữ “cha mẹ” đã trở thành ký ức xa xưa.

Anh nhìn lướt qua thời gian, ngày 29 tháng 8 năm 2025.

Anh sững sờ.

Hai ngàn năm ỞTu Chân giới mà ỞĐịa cầu chỉ mới qua một kỳ nghỉ hè?

Nếu không phải một thân tu vi dời núi lấp biển vẫn còn đó, anh sẽ nghỉ ngờ đây chỉ là một giấc mơ.

“Này, mẹ…”

Nhấn nút trả lời.

“Thằng ranh kia! Con chết chắc rồi! Một tháng không nghe điện thoại, con muốn làm mẹ lo lắng chết à! Nói, lần này lại chạy đi đâu rồi?”

“Mẹ, con có thế lần nữa nghe được giọng của mẹ, thật tốt.”

“Tiểu Thiên, con nói cái gì vậy? Đừng dọa mẹ, rốt cuộc bây giờ con đang ở đâu? Có an toàn không?”

“Rất an toàn ạ.” Ninh Thiên mỉm cười.

Địa Cầu đối với anh mà nói, không khác gì thôn Tân Thủ, tay không phá hủy xe tăng, một kiếm chém máy bay, đều là trò trẻ con.

Nhưng nếu không cần thiết thì anh tuyệt đổi sẽ không làm như thế.

Nê Hoàn cung vỡ vụn đồng nghĩa với việc anh không còn cách nào có thể hấp thụ linh khí của đất trời để tu luyện.

Nói một cách đơn giản, anh bây giờ giống như một cục sạc dự phòng bị hỏng, chỉ có thế xả, không thế sạc.

Trừ khi tìm được thiên tài địa bảo để chữa trị.

“Tiểu Thiên, sắp khai giảng rồi, nhớ đến Thanh châu tìm dì Kiều của con. Mẹ còn có việc phải làm đây, không nói nữa.”


Mẹ Trần Lan vội vàng nhắc nhở vài câu rồi cúp điện thoại.

Vẻ mặt Ninh Thiên tràn đầy cay đắng.

Để một lão quái vật Nguyên Anh kỳ như anh đi học đại học, chẳng phải là buồn cười sao?

“Dì Kiều là bạn thân của mẹ mình, bà cũng sinh ra ở huyện Đông Dương, sau này gả cho một doanh nhân giàu có ỞThanh Châu.”

“Khi biết tin mình trúng tuyển vào đại học Thanh châu, dì Kiều chủ động gọi điện tới bảo mình đến sống ở nhà dì, mẹ cũng vui vẻ đồng ý,

b’ê ngoài có vẻ có ý muốn tác hợp mình và con gái dì Kiều…”

Nghĩ đến đây, suy nghĩ của Ninh Thiên khẽ động, bay lên không trung.

Cảm nhận được linh lực chậm rãi xói mòn trong cơ thế, anh thở dài cay đắng, chỉ có thể trở xuống mặt đất, đi bộ rời núi.

Buổi trưa.

Anh đi đến địa chỉ do mẹ anh chỉ định, một quán cà phê gần ga Thanh châu.

Có hai cô gái trẻ đã đợi rất lâu.

“Sao còn chưa tới nữa, cà phê cũng uống xong rồi, Thư Nhan, hay là cô gọi điện thúc giục chút đi.”

Một cô gái dễ thương mặc áo Hello Kitty ngắn tay tựa cằm vào bàn cà phê, bĩu môi: “Người ta đói xẹp cả bụng rồi này.”

“Điện thoại không liên lạc được, đợi anh ta thêm năm phút nữa, nếu anh ta không đến thì mình đi!”

“Thật sự không hiểu nổi, trong công ty nhiều người như vậy, sao mẹ phải đế tớ đi đón cái người tên Ninh Thiên này chứ? Buổi chiều tớ còn định đi cà phê mèo.”

Một cô gái cao ráo lạnh lùng khoanh tay phàn nàn.

Cô khoảng mười bảy mười tám tuối, dáng người mảnh khảnh thanh tú, rất cao, khoảng một mét bảy, mái tóc dài màu sâm panh hơi xoăn dài đến thắt lưng, khuôn mặt không trang điểm nhỏ nhắn xinh xắn, vẻ mặt lạnh lùng.

“Bởi vì người ta là con trai của người bạn thân nhất của mẹ cậu nha.”

Cô gái đáng yêu tựa đầu vào tay, cười nói: “Đúng rồi, Thư Nhan, cậu nói xem có phải dì Kiều muốn tác hợp cậu với Ninh Thiên này không?”

“Tiểu Đường, cậu đang nói nhảm gì vậy!”


Hứa Thư Nhan tức giận nói: “Một người đến từ huyện thành nhỏ, sao mẹ tớ có thể để ý tới, đây không phải là đấy con gái mình vào hố lửa sao?”

Cô gái dề thương lại cười xấu xa: “Lỡ như là một anh chàng đẹp trai thì sao?”

Lông mày Hứa Thư Nhan giãn ra, mặt hơi đỏ lên: “Vậy… Vậy tớ có thể cân nhắc nói chút chuyện yêu đương gì đó thì được, còn kết hôn thì khó nha.”

Cô gái đáng yêu lè lưỡi nói: “Đồ phụ nữ cặn bã!”

“Cô là Hứa Thư Nhan con gái của dì Kiều sao?”

Lúc này, giọng nói dịu dàng của nam sinh truyền đến từ phía sau cô gái dễ thương.

“A!”

Cô gái dể thương sợ hãi như một con thỏ, nhảy khỏi ghế: “Anh là ai? Làm gì mà đột nhiên xuất hiện vậy?”

“Anh là Ninh Thiên?”

Hứa Thư Nhan chỉ tay vào nam sinh cả người đầy vết trầy xước và bùn đất trước mặt, anh còn đang đeo một chiếc ba lô leo núi dính bẩn, khuôn mặt xinh đẹp dần dần trở nên cứng ngắc.

Anh chàng đẹp trai đã nói đâu rồi?

Đừng bảo cô sẽ phải đi ăn tối với tên nhà quê này chứ?

Hu hu, không muốn, nếu bị người quen nhìn thấy thì mất mặt lắm.

“Này, cô ấy là Hứa Thư Nhan!”

Vào thời khắc mấu chốt, Hứa Thư Nhan bắt cô gái dề thương làm dê thế tội, cúi xuống thì thầm:

“Làm ơn, Tiếu Đường, giang hồ nguy cấp, bù cho cậu thỏi son.”

Tên của cô gái dễ thương là Khương Đường, cô nàng thì thầm: “Ba thỏi, của Givenchy!”

Hứa Thư Nhan vỗ vỗ vai cô bạn: “Chốt!”

Ninh Thiên:

Hai cô bé này coi anh là đồ ngốc sao?

“Xin chào, bạn học Ninh Thiên, từ Đông Dương huyện thật xa tới đây, vất vả rồi.”

Khương Đường chào hỏi Ninh Thiên, nở nụ cười rạng rỡ: “Chúng ta đi ăn trước đi, vừa ăn vừa nói chuyện.”

“Cũng được.” Ninh Thiên xoa xoa bụng.


Cũng không phải anh đói bụng, mà là Nê Hoàn cung vỡ vụn, dẫn đến linh lực xót mòn.

Mặc dù không đáng kể, nhưng về lâu dài, linh lực của anh sẽ không ngừng suy yếu.

“Không nghĩtới mình đường đường là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, lại có một ngày phải dựa vào việc ăn thực phẩm phàm thế để duy trì tu vi.”

Khóe miệng Ninh Thiên hiện lên một tia cay đắng, đi theo hai cô gái ra khỏi quán cà phê.

Không ngờ con gái dì Kiều lại lái xe.

Hơn nữa còn là một chiếc Porsche Panamera có giá trị không nhỏ.

Phải biết rằng Hứa Thư Nhan bằng tuổi anh, chỉ là sinh viên năm nhất, vậy mà trong nhà đã mua cho cô loại xe sang này, có thể thấy được tài lực hùng hậu.

“Thế nào, xe này không tệ phải không?”

Hứa Thư Nhan lấy chìa khóa mở cửa xe, dùng ánh mắt liếc nhìn Ninh Thiên.

Người thanh niên đến từ thị trấn này lại không sáng ngời hai mắt, điều này khiến cô ngạc nhiên.

Ninh Thiên gật đầu: “ừ, không tệ, nhưng tốc độ quá chậm.”

Hứa Thư Nhan nghe vậy thì liền không vui: “Chậm? Hừ, xin hỏi bạn học Ninh đang lái loại xe gì?”

Ninh Thiên thuận miệng đáp: “Tôi không đi xe, bình thường tôi đạp mây cưỡi gió, thỉnh thoảng thì ngự kiếm.”

“Đạp mây cưỡi gió? Ngự kiếm? Phụt…”

Khương Đường phì cười, nói: “Bạn học này đã đọc quá nhiều tiểu thuyết tu tiên đúng không, thật đáng yêu nha.”

Đúng là một kẻ ngốc!

Có khi anh ta còn đang cảm thấy bản thân rất hài hước!

Hứa Thư Nhan liếc mắt, nói: “Nếu anh chê xe của tôi chậm thì có thể tự mình đi taxi, so xem ai nhanh hơn.”

Vẻ mặt Ninh Thiên thờ ơ nói: “Được.”

Hứa Thư Nhan không ngờ Ninh Thiên lại

dám ứng chiến, ngạc nhiên nói: “Anh chắc chứ? Chúng ta đến thành phố Ngân Đài ở phía tây thành phố ăn tối, cách đây khoảng sáu, bảy cây sổ, dám so không, người nào thua thì phải mời khách.”

“Cô muốn so thì so.”

Ninh Thiên nói chuyện luôn hững hờ, hệt như người lớn thiếu kiên nhẫn đối xử với con nít.

“Nhưng mà phải nói trước, tôi ăn rất được đó!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương