Lão Thấp Của Tôi
-
Chương 78: Lão thấp đến rồi lão thấp
"Rốt cuộc sao lại thế này, ai đến giải thích cho tôi chút nào, hửm?" Âm cuối nâng lên, vừa trầm thấp vừa nguy hiểm.
Khúc Thương Mang khoanh tay, từ trên cao nhìn xuống, nhánh cây múa may quanh người, đoàn bạn thân đặc biệt hữu lực, khí phách hiển lộ hoàn toàn không thể nhìn thẳng.
Phía trước anh là một đám nam tử hán ban 3 đang quỳ, một đám đầu rũ xuống tới ngực, đầu nổi cục u, ai cũng không dám nhìn biểu tình vô cùng thê thảm của lão thấp.
Ngay cả Kỳ Kỳ cùng Nguyên Âm ngày thường được yêu thương nhất cũng bị đánh.
"Đờ mờ, vừa rồi lão thấp cùng lớp trưởng hôn môi là ai huýt sáo? Làm cả đám chúng ta cùng bị đánh!"
"Thật là xui xẻo, lão thấp rời giường tức giận thật nóng nảy QAQ."
"Hu hu... Ngay cả lão thấp cũng đá tôi mông á! Khẳng định phát xanh." người khác chỉ bị cốc đầu, hắn ngay cả mông đều bị tai ương.
Rốt cuộc khổ bức đến cỡ nào a.
"Lão thấp... MY SORRY... Từ từ? Tôi tuôn ra Ing Lích ( *English = =) sao? Oa oa oa... Lão thấp!!"
Phá tan bầu khí quyển, hơi thở bốn phía trở nên lãnh liệt làm cho người ta có cảm giác hít thở không thông, Khúc Thương Mang rùng mình một cái, suy nghĩ – ý thức dần dần khôi phục bình thường.
Oáp, bọn không phải người không nghe lời này...
Thật sự không làm cho người ta bớt lo.
"Nói xem, các em sao lại tụ hết đến đây?" Cảm nhận lưng áo được bàn tay to ấm áp xoa xoa, Khúc Thương Mang ngay cả mí mắt cũng chưa nâng, đương nhiên cũng không cự tuyệt.
Vừa lúc cảm thấy hơi lạnh, gối ôm* sưởi ấm hình người tự động dán vào đây.
(* nguyên văn: ấm lô)
Nhiên cúi đầu nhếch môi, trong mắt hiện lên vẻ mỉm cười.
Lão thấp rời giường, thực đáng yêu.
Nhiệt độ cơ thể của cây vốn rất thấp, có điều Nhiên thần thông quảng đại, tự nhiên có vô số biện pháp để thân thể của mình nóng lên sưởi ấm cho vợ yêu.
Lão thấp tuy rằng linh hồn phi phàm, thể chất đặc thù, nhưng vẫn mang vẻ yếu ớt hơn đám phi nhân loại da dày thịt béo kia, chịu không nổi sương gió. ( kì thực là người nào đó không bỏ được quá lo xa rồi)
Tào Chí Vĩ nuốt một ngụm nước bọt, chớp đôi mắt to ngập nước, vẻ mặt đáng thương lại nhu thuận: "Lão thấp, chúng em lo cho Hứa Chính..." Cho nên tuyệt đối không phải bám theo giúp vui.
Tiểu nhân ngư bị đánh sợ.
"Dạ dạ, chủ nhân." Miêu Hựu rụt rụt cổ, cố gắng ló ra khỏi cá nhỏ nhà nó nâng thẳng sống lưng, hiển lộ vẻ đàn ông khí phách của mình.
"Còn biết ta là chủ nhân nhóc? Lá gan to ra rồi xúc động hô hào mọi người đến đây?" Ngón tay lão thấp nhoáng lên một cái, khóe môi vểnh cười lạnh, theo động tác rất nhỏ của anh, nhánh cây xông lên quất "Bùm bụp" một trận, quần ẩu Miêu Hựu từ trong ra ngoài từ trên xuống dưới cũng không dừng tay, lại lật ngửa lại, tiếp tục quật.
"A —— a ——" Miêu Hựu kêu thảm thiết thực tiêu – hồn.
Tào Chí Vĩ run lên, buông thõng mi mắt, không dám lên tiếng.
Lão thấp thấy dáng vẻ học trò mình điển hình thẹn thùng như cô vợ nhỏ, trong lòng tức không có chỗ phát tiết.
"Nhóc cũng quen Hứa Chính? Biết Hứa Chính là ai à?" Lão thấp mặt đen xì, hận không thể tự mình xông lên đạp cho vài phát giải hận: "Tôi không về phòng ở, cũng không có nghĩa là nơi đó có thể cho nhóc muốn làm gì thì làm!"
Ngay cả học trò mình cũng dám dê xồm? Mèo chết tiệt, không muốn sống nữa à.
Cho nên nói... Ở trong lòng lão thấp, sủng vật phải xếp hàng sau học trò.
Nhiên ở sau lưng lão thấp giúp anh thuận khí, cả lớp có Miêu Hựu thò đầu ra làm tấm mộc cũng chẳng ai dám hé răng.
Nhân duyên thật là kém, bọn mình thật là ngoan!
Nửa giờ sau, chuyện quan trọng lại quay về kênh vốn có.
"Cho nên, một giờ nữa chúng ta sẽ đến nơi?"
Mọi người đồng loạt gật đầu.
"Cho nên..." Lão thấp đi loanh quanh chỗ đang đứng, nhảy thử, đế giày hung hăng đạp lên chỗ gập ghềnh nào đó, hết sức hoài nghi hỏi: "Bây giờ chúng ta đang ở trên lưng Lý Long Vọng? Đây là vảy nó?"
Lý Long Vọng QAQ: Tại sao là "Nó"...
Mọi người lại không tiếng động gật đầu.
Lý Hạo yếu ớt giơ tay: "Lão thấp, vừa rồi thầy đạp chỗ đó, chính là mông lão Long."
Khúc Thương Mang: "..."
Việc này thực không phải cố ý.
Nói tóm lại, đúng là Lý Long Vọng bay nhanh hơn cái tàu vũ trụ quỷ quái kia, lại miễn phí, phương tiện giao thông hữu ích rành rành ra đấy.
Bay đến vị trí này, chung quanh mọi người đã không còn dưỡng khí mới, nên nghẹn thở thì nghẹn thở, nên đổi má thì đổi má đi ra thở, dù sao cả lớp cơ bản cũng không phải người, giống như Kỳ Kỳ coi như một năm không ăn không uống không thở cũng chẳng sao, định kỳ thêm dầu có thể vui vẻ, Nguyên Âm hàng năm chạy trốn trong đường hầm thời không, thường xuyên vài năm không cơm ăn không thể tắm rửa liền càng thích ứng tốt.
Thể chất bình thường nhất là lão thấp, có điều Khúc Thương Mang có chồng.
Chồng mình san bằng hết thảy chướng ngại, thời gian còn lại cả lớp tụ họp với nhau, đoàn kết nhất trí nghiên cứu mọi việc có liên quan trên tinh cầu Coleman.
Đi đến đây, ngay cả lão thấp đều thành người ngoài hành tinh.
"Cha em cho em thứ này." Ngô Hy Thụy vốn là chuẩn bị nghênh đón năm mới cùng gia đình tại Thụy Sĩ, nhưng đột nhiên xảy ra việc, cậu lại không muốn bỏ lỡ hoạt động tập thể, cho nên nói với cha, còn được ba người cha huyết thống bất đồng ủng hộ hết sức, cũng chiếm được một cái tinh cầu thu nhỏ bản đồ Coleman, vị trí địa lý cực kỳ chi tiết
"Nhà Hứa Chính ở nơi này..."
Ngón tay dài vẽ 2 vòng cung nhỏ, hợp thành một vòng tròn.
"Từ nơi này đến nơi đây, đúng là cung điện Vương tộc Coleman."
Khúc Thương Mang đổ mồ hôi: "Cung điện chiếm những một phần tư tinh cầu?"
"Lãnh thổ của bọn họ cũng không nhiều lắm." Thái tử gia hoàn toàn không đem Coleman trở thành nơi cần đánh chiếm là được rồi.
Thi Lương Sâm cũng gật đầu, nơi đó cũng tương đương với nơi yêu nghiệt cùng Ma giới hỗn tạp, tổng diện tích của tinh cầu cũng không bằng một phần ba Địa Cầu.
Không, có lẽ nhỏ hơn, toán học của mình cũng không tốt.
Khúc Thương Mang cùng Nhiên liếc nhau, như có điều suy ngẫm gật đầu.
Thời gian quả thật qua rất mau, Lý Long Vọng từng vinh dự lấy được danh hiệu hạng nhất tại cuộc thi marathon – đại hội "Chúng thần chạy nhanh" do Thiên giới tổ chức, tốc độ chạy tuyệt đối không nói chơi.
Rất nhanh bọn họ có thể nhìn thấy Coleman.
Lại nói tiếp hoàn cảnh nơi này thật đúng là không tồi, dòng khí bốn phía rõ ràng rất mạnh, lại có thể để con người ta thở thông thuận, điều này cũng khó trách mẫu thân Hứa Chính, một người địa cầu tinh khiết có thể gả đến nơi đây sống cuộc sống như bình thường.
Nơi nơi đều là màu xanh um tươi tốt, hoàn cảnh cùng phong cách kiến trúc hơi giống Thụy Điển.
Tàu bay hình rồng Lý Long Vọng hạ cánh xuống một hòn đảo đơn độc, vì phòng ngừa việc ngoài ý muốn cùng vệ tinh dò xét, còn làm Chướng Nhãn pháp trên đảo, khiến nơi này thoạt nhìn vẫn như thường.
"Hành động?"
"Còn có thể làm sao? Đi theo lão thấp đi có thịt ăn thôi!"
"Nghe nói hoa quả quê nhà Hứa Chính không tồi, hải sản cũng rất mỹ vị."
"= = chúng ta là tới cứu người, OK?"
Trong lớp người rất nhiều đều là đứa dễ xúc động, nóng đầu lên cái gì cũng làm được, không có tiết kiệm có kế hoạch có tổ chức hành động, như vậy tổng chỉ huy dĩ nhiên là rơi vào trên người hai vợ chồng lão thấp.
Lão thấp vừa định thao thao bất tuyệt, cứ như định dặn dò đủ thứ lúc thi cuối kỳ.
Nhiên lại ngắt lời nói: "Hai người một tổ tự do giải tán một ngày thăm dò tình hình cho rõ ràng, ngày hôm sau nghĩ biện pháp liên hệ."
"Dạ!" Một đám người cợt nhả hướng hai vị phu phu chào một cái, sau đó lấy ra toàn bộ sức mạnh nhanh chóng trốn chạy, hoàn toàn không lưu lại dấu vết biến mất trước mặt lão thấp cùng Nhiên.
Không thấy sắc mặt lão thấp thật không tốt sao? Lúc này chạy là thượng sách!
Lão thấp quả thật không cao hứng, lấy khuỷu tay thúc vào eo người nào đó: "Sao không để tôi nói xong? Tất cả mọi người chưa quen cuộc sống nơi đây vạn nhất xảy ra chuyện thì sao đây?"
Giọng nói bất mãn cực kỳ, đồng thời cũng có lo lắng.
Toàn bộ học sinh của mình đang ở đây!
"Chúng ta không có nhiều thời gian như vậy." Nhiên cúi đầu mổ trên môi lão thấp hai cái: "Tin tưởng mọi người một ít đi, lão thấp, họ cũng không phải đứa nhỏ cần che chở."
Lão thấp xị mặt: "Chẳng lẽ tôi cần che chở?!"
Nhiên thần bí cười cười, kéo tay anh, quơ nhánh cây giúp họ vượt biển.
Không khẳng định, cũng không phủ nhận.
Tinh cầu Coleman nơi chốn tràn ngập mùi hoa, hoàn cảnh tao nhã hợp lòng người, có thể thấy cực ít khí gây ô nhiễm.
Nơi này không có ô tô, mỗi người ra khỏi nhà cưỡi phi thuyền, nơi này không có điều hòa, nhiệt độ được điều chỉnh phù hợp toàn bộ nhờ kỳ hoa dị thảo, đây cũng là một trong những nguyên nhân không khí tươi mát.
Phi thuyền không cần dầu, lại cần nạp điện, toàn cầu mỗi ngày hao tổn lượng điện thật lớn, nhà máy điện tùy ý có thể thấy được, không phải như trên địa cầu thông thường dùng thủy điện, nhiệt điện, tua bin gió, năng lượng mặt trời, điện nguyên tử phát điện, lại là thực vật xanh phát điện?
Thật là một nơi thần kỳ.
Nhìn người đến người đi trên đường, cả trai lẫn gái màu tóc và con ngươi khác nhau, Khúc Thương Mang rốt cục cảm giác được không khí có chút bất đồng với địa cầu.
Mọi người ở đây...? Rất nhiệt tình.
Không, đúng là nhiệt tình quá mức.
Mặt lạnh cự tuyệt người đàn ông thứ 37 chạy lại đây xin số hiệu máy liên lạc, Khúc Thương Mang bất ngờ nhớ lại lời Hứa Chính từng nói.
—— lão thấp, ngài quả thực rất phù hợp thẩm mỹ kén vợ kén chồng tinh cầu em!
"Này, chúng ta hãy tìm cửa tiệm mua mũ hay kính râm gì đó đi." Khúc Thương Mang vươn ra ngón tay nhéo nhéo mặt nam nhân nghiêm mặt như khúc gỗ nhà mình, khóe mắt đảo qua phía sau, thấy nhóm nhánh cây đang quăng quật một người nữa đang rục rịch tiến lại gần làm quen.
Lão thấp mặt bình tĩnh tỏ vẻ, mình cái gì cũng không có nhìn ra.
Nhóm nhánh cây một đường không nhàn rỗi, cư nhiên còn có thể có ba mươi bảy con cá lọt lưới chạy tới bắt chuyện? Có thể thấy được mị lực lão thấp như thế nào.
Lại nói tiếp, thẩm mỹ kén vợ kén chồng tinh cầu Coleman rốt cuộc là cái gì?
Đó cũng không phải là một tiêu chuẩn riêng.
Nam nhân tinh cầu Coleman nhiệt tình chung thủy nhất, bọn hắn trung thành với bầu bạn, điều kiện tiên quyết là sau khi yêu đối phương.
Thẩm mỹ có đúng ba chữ —— nhỏ, xinh, đạm.
Thắt lưng nho nhỏ, dáng người nhỏ xinh, thanh nhã trắng trong thuần khiết.
Cần cù tiết kiệm biết quản gia, không quá xấu xí.
Khí chất lão thấp thanh nhã, được hồng quả cùng Mạnh bà thang làm dịu, hiện giờ còn nhiều thêm vài phần cảm giác xuất trần, làm lòng người tĩnh lặng.
Đàn ông Coleman càng thêm cao lớn hơn so với hệ men lỳ Âu Mỹ, cho nên lão thấp thực nhỏ xinh, Nhiên thực muốn bùng cháy.
Lão thấp "nhỏ xinh" đi ở trên đường, cho dù chỉ mặc áo phông trắng bình thường nhất nhưng giơ tay nhấc chân cũng mang theo sự hấp dẫn.
Mà biểu hiện Nhiên đang tức giận đúng là nhóm nhánh cây không ngừng ngáng chân đám ruồi bọ theo đuôi, đánh đập càng ngày ác liệt hơn mạnh hơn, người khác vo ve ở trước mặt lão thấp thì vẻ mặt càng thêm khó chịu so với dĩ vãng.
Khó chịu đến một câu cũng không nói, chỉ gắt gao cầm tay lão thấp.
Lão thấp có thể tinh tường cảm giác được người đi bên cạnh mình đang tỏa ra mùi giấm... Ghen = =!
Thật là một từ không hoa lệ, lại có một loại vui sướng được để ý.
"Nhiên, rất đau."
"Thực xin lỗi." Nhiên thật cẩn thận buông lỏng tay lão thấp, nhìn đến mu bàn tay trắng nõn bị mình cầm chặt nổi lên mấy vệt hồng hồng, hận không thể để nhánh cây quất chính mình một chút, giả bộ đưa tay vào túi quần hái hồng quả, đưa tới bên miệng lão thấp: "Thực xin lỗi."
Thật sự hết sức tự trách.
Lão thấp cắn một miếng, chua chua ngọt ngọt ăn ngon thật: "Không có việc gì, chúng ta đi tìm khách sạn trước đi."
Nhiên giật mình: "Cất hành lý sao?"
"Hả?" Lão thấp nói: "Chúng ta đâu có mang hành lý? Đầu gỗ ngu ngốc."
Nhiên: "Vậy..."
Hiện tại thời gian còn sớm, là buổi chiều theo giờ Coleman, chẳng lẽ lão thấp mệt nhọc sao? Không phải buổi sáng mới ngủ à?
Khúc Thương Mang lại trầm mặc một lát, tiếp theo anh kéo qua Nhiên, hai người quẹo vào trong một cái ngõ hẻm nhỏ.
"Tôi, lần đầu tiên yêu đương, sẽ không biết an ủi người." Lão thấp cúi đầu, anh cảm thấy tâm tình Nhiên hạ thấp, lại cũng không biết phải an ủi như thế nào mới là tốt.
Nhiên gật gật đầu, chờ anh nói tiếp.
Lão thấp mặt có chút hồng: "Cho nên, chúng ta làm đi."
Có đôi khi, hành động so với ngôn ngữ càng trực tiếp hơn, không phải sao.
Khúc Thương Mang khoanh tay, từ trên cao nhìn xuống, nhánh cây múa may quanh người, đoàn bạn thân đặc biệt hữu lực, khí phách hiển lộ hoàn toàn không thể nhìn thẳng.
Phía trước anh là một đám nam tử hán ban 3 đang quỳ, một đám đầu rũ xuống tới ngực, đầu nổi cục u, ai cũng không dám nhìn biểu tình vô cùng thê thảm của lão thấp.
Ngay cả Kỳ Kỳ cùng Nguyên Âm ngày thường được yêu thương nhất cũng bị đánh.
"Đờ mờ, vừa rồi lão thấp cùng lớp trưởng hôn môi là ai huýt sáo? Làm cả đám chúng ta cùng bị đánh!"
"Thật là xui xẻo, lão thấp rời giường tức giận thật nóng nảy QAQ."
"Hu hu... Ngay cả lão thấp cũng đá tôi mông á! Khẳng định phát xanh." người khác chỉ bị cốc đầu, hắn ngay cả mông đều bị tai ương.
Rốt cuộc khổ bức đến cỡ nào a.
"Lão thấp... MY SORRY... Từ từ? Tôi tuôn ra Ing Lích ( *English = =) sao? Oa oa oa... Lão thấp!!"
Phá tan bầu khí quyển, hơi thở bốn phía trở nên lãnh liệt làm cho người ta có cảm giác hít thở không thông, Khúc Thương Mang rùng mình một cái, suy nghĩ – ý thức dần dần khôi phục bình thường.
Oáp, bọn không phải người không nghe lời này...
Thật sự không làm cho người ta bớt lo.
"Nói xem, các em sao lại tụ hết đến đây?" Cảm nhận lưng áo được bàn tay to ấm áp xoa xoa, Khúc Thương Mang ngay cả mí mắt cũng chưa nâng, đương nhiên cũng không cự tuyệt.
Vừa lúc cảm thấy hơi lạnh, gối ôm* sưởi ấm hình người tự động dán vào đây.
(* nguyên văn: ấm lô)
Nhiên cúi đầu nhếch môi, trong mắt hiện lên vẻ mỉm cười.
Lão thấp rời giường, thực đáng yêu.
Nhiệt độ cơ thể của cây vốn rất thấp, có điều Nhiên thần thông quảng đại, tự nhiên có vô số biện pháp để thân thể của mình nóng lên sưởi ấm cho vợ yêu.
Lão thấp tuy rằng linh hồn phi phàm, thể chất đặc thù, nhưng vẫn mang vẻ yếu ớt hơn đám phi nhân loại da dày thịt béo kia, chịu không nổi sương gió. ( kì thực là người nào đó không bỏ được quá lo xa rồi)
Tào Chí Vĩ nuốt một ngụm nước bọt, chớp đôi mắt to ngập nước, vẻ mặt đáng thương lại nhu thuận: "Lão thấp, chúng em lo cho Hứa Chính..." Cho nên tuyệt đối không phải bám theo giúp vui.
Tiểu nhân ngư bị đánh sợ.
"Dạ dạ, chủ nhân." Miêu Hựu rụt rụt cổ, cố gắng ló ra khỏi cá nhỏ nhà nó nâng thẳng sống lưng, hiển lộ vẻ đàn ông khí phách của mình.
"Còn biết ta là chủ nhân nhóc? Lá gan to ra rồi xúc động hô hào mọi người đến đây?" Ngón tay lão thấp nhoáng lên một cái, khóe môi vểnh cười lạnh, theo động tác rất nhỏ của anh, nhánh cây xông lên quất "Bùm bụp" một trận, quần ẩu Miêu Hựu từ trong ra ngoài từ trên xuống dưới cũng không dừng tay, lại lật ngửa lại, tiếp tục quật.
"A —— a ——" Miêu Hựu kêu thảm thiết thực tiêu – hồn.
Tào Chí Vĩ run lên, buông thõng mi mắt, không dám lên tiếng.
Lão thấp thấy dáng vẻ học trò mình điển hình thẹn thùng như cô vợ nhỏ, trong lòng tức không có chỗ phát tiết.
"Nhóc cũng quen Hứa Chính? Biết Hứa Chính là ai à?" Lão thấp mặt đen xì, hận không thể tự mình xông lên đạp cho vài phát giải hận: "Tôi không về phòng ở, cũng không có nghĩa là nơi đó có thể cho nhóc muốn làm gì thì làm!"
Ngay cả học trò mình cũng dám dê xồm? Mèo chết tiệt, không muốn sống nữa à.
Cho nên nói... Ở trong lòng lão thấp, sủng vật phải xếp hàng sau học trò.
Nhiên ở sau lưng lão thấp giúp anh thuận khí, cả lớp có Miêu Hựu thò đầu ra làm tấm mộc cũng chẳng ai dám hé răng.
Nhân duyên thật là kém, bọn mình thật là ngoan!
Nửa giờ sau, chuyện quan trọng lại quay về kênh vốn có.
"Cho nên, một giờ nữa chúng ta sẽ đến nơi?"
Mọi người đồng loạt gật đầu.
"Cho nên..." Lão thấp đi loanh quanh chỗ đang đứng, nhảy thử, đế giày hung hăng đạp lên chỗ gập ghềnh nào đó, hết sức hoài nghi hỏi: "Bây giờ chúng ta đang ở trên lưng Lý Long Vọng? Đây là vảy nó?"
Lý Long Vọng QAQ: Tại sao là "Nó"...
Mọi người lại không tiếng động gật đầu.
Lý Hạo yếu ớt giơ tay: "Lão thấp, vừa rồi thầy đạp chỗ đó, chính là mông lão Long."
Khúc Thương Mang: "..."
Việc này thực không phải cố ý.
Nói tóm lại, đúng là Lý Long Vọng bay nhanh hơn cái tàu vũ trụ quỷ quái kia, lại miễn phí, phương tiện giao thông hữu ích rành rành ra đấy.
Bay đến vị trí này, chung quanh mọi người đã không còn dưỡng khí mới, nên nghẹn thở thì nghẹn thở, nên đổi má thì đổi má đi ra thở, dù sao cả lớp cơ bản cũng không phải người, giống như Kỳ Kỳ coi như một năm không ăn không uống không thở cũng chẳng sao, định kỳ thêm dầu có thể vui vẻ, Nguyên Âm hàng năm chạy trốn trong đường hầm thời không, thường xuyên vài năm không cơm ăn không thể tắm rửa liền càng thích ứng tốt.
Thể chất bình thường nhất là lão thấp, có điều Khúc Thương Mang có chồng.
Chồng mình san bằng hết thảy chướng ngại, thời gian còn lại cả lớp tụ họp với nhau, đoàn kết nhất trí nghiên cứu mọi việc có liên quan trên tinh cầu Coleman.
Đi đến đây, ngay cả lão thấp đều thành người ngoài hành tinh.
"Cha em cho em thứ này." Ngô Hy Thụy vốn là chuẩn bị nghênh đón năm mới cùng gia đình tại Thụy Sĩ, nhưng đột nhiên xảy ra việc, cậu lại không muốn bỏ lỡ hoạt động tập thể, cho nên nói với cha, còn được ba người cha huyết thống bất đồng ủng hộ hết sức, cũng chiếm được một cái tinh cầu thu nhỏ bản đồ Coleman, vị trí địa lý cực kỳ chi tiết
"Nhà Hứa Chính ở nơi này..."
Ngón tay dài vẽ 2 vòng cung nhỏ, hợp thành một vòng tròn.
"Từ nơi này đến nơi đây, đúng là cung điện Vương tộc Coleman."
Khúc Thương Mang đổ mồ hôi: "Cung điện chiếm những một phần tư tinh cầu?"
"Lãnh thổ của bọn họ cũng không nhiều lắm." Thái tử gia hoàn toàn không đem Coleman trở thành nơi cần đánh chiếm là được rồi.
Thi Lương Sâm cũng gật đầu, nơi đó cũng tương đương với nơi yêu nghiệt cùng Ma giới hỗn tạp, tổng diện tích của tinh cầu cũng không bằng một phần ba Địa Cầu.
Không, có lẽ nhỏ hơn, toán học của mình cũng không tốt.
Khúc Thương Mang cùng Nhiên liếc nhau, như có điều suy ngẫm gật đầu.
Thời gian quả thật qua rất mau, Lý Long Vọng từng vinh dự lấy được danh hiệu hạng nhất tại cuộc thi marathon – đại hội "Chúng thần chạy nhanh" do Thiên giới tổ chức, tốc độ chạy tuyệt đối không nói chơi.
Rất nhanh bọn họ có thể nhìn thấy Coleman.
Lại nói tiếp hoàn cảnh nơi này thật đúng là không tồi, dòng khí bốn phía rõ ràng rất mạnh, lại có thể để con người ta thở thông thuận, điều này cũng khó trách mẫu thân Hứa Chính, một người địa cầu tinh khiết có thể gả đến nơi đây sống cuộc sống như bình thường.
Nơi nơi đều là màu xanh um tươi tốt, hoàn cảnh cùng phong cách kiến trúc hơi giống Thụy Điển.
Tàu bay hình rồng Lý Long Vọng hạ cánh xuống một hòn đảo đơn độc, vì phòng ngừa việc ngoài ý muốn cùng vệ tinh dò xét, còn làm Chướng Nhãn pháp trên đảo, khiến nơi này thoạt nhìn vẫn như thường.
"Hành động?"
"Còn có thể làm sao? Đi theo lão thấp đi có thịt ăn thôi!"
"Nghe nói hoa quả quê nhà Hứa Chính không tồi, hải sản cũng rất mỹ vị."
"= = chúng ta là tới cứu người, OK?"
Trong lớp người rất nhiều đều là đứa dễ xúc động, nóng đầu lên cái gì cũng làm được, không có tiết kiệm có kế hoạch có tổ chức hành động, như vậy tổng chỉ huy dĩ nhiên là rơi vào trên người hai vợ chồng lão thấp.
Lão thấp vừa định thao thao bất tuyệt, cứ như định dặn dò đủ thứ lúc thi cuối kỳ.
Nhiên lại ngắt lời nói: "Hai người một tổ tự do giải tán một ngày thăm dò tình hình cho rõ ràng, ngày hôm sau nghĩ biện pháp liên hệ."
"Dạ!" Một đám người cợt nhả hướng hai vị phu phu chào một cái, sau đó lấy ra toàn bộ sức mạnh nhanh chóng trốn chạy, hoàn toàn không lưu lại dấu vết biến mất trước mặt lão thấp cùng Nhiên.
Không thấy sắc mặt lão thấp thật không tốt sao? Lúc này chạy là thượng sách!
Lão thấp quả thật không cao hứng, lấy khuỷu tay thúc vào eo người nào đó: "Sao không để tôi nói xong? Tất cả mọi người chưa quen cuộc sống nơi đây vạn nhất xảy ra chuyện thì sao đây?"
Giọng nói bất mãn cực kỳ, đồng thời cũng có lo lắng.
Toàn bộ học sinh của mình đang ở đây!
"Chúng ta không có nhiều thời gian như vậy." Nhiên cúi đầu mổ trên môi lão thấp hai cái: "Tin tưởng mọi người một ít đi, lão thấp, họ cũng không phải đứa nhỏ cần che chở."
Lão thấp xị mặt: "Chẳng lẽ tôi cần che chở?!"
Nhiên thần bí cười cười, kéo tay anh, quơ nhánh cây giúp họ vượt biển.
Không khẳng định, cũng không phủ nhận.
Tinh cầu Coleman nơi chốn tràn ngập mùi hoa, hoàn cảnh tao nhã hợp lòng người, có thể thấy cực ít khí gây ô nhiễm.
Nơi này không có ô tô, mỗi người ra khỏi nhà cưỡi phi thuyền, nơi này không có điều hòa, nhiệt độ được điều chỉnh phù hợp toàn bộ nhờ kỳ hoa dị thảo, đây cũng là một trong những nguyên nhân không khí tươi mát.
Phi thuyền không cần dầu, lại cần nạp điện, toàn cầu mỗi ngày hao tổn lượng điện thật lớn, nhà máy điện tùy ý có thể thấy được, không phải như trên địa cầu thông thường dùng thủy điện, nhiệt điện, tua bin gió, năng lượng mặt trời, điện nguyên tử phát điện, lại là thực vật xanh phát điện?
Thật là một nơi thần kỳ.
Nhìn người đến người đi trên đường, cả trai lẫn gái màu tóc và con ngươi khác nhau, Khúc Thương Mang rốt cục cảm giác được không khí có chút bất đồng với địa cầu.
Mọi người ở đây...? Rất nhiệt tình.
Không, đúng là nhiệt tình quá mức.
Mặt lạnh cự tuyệt người đàn ông thứ 37 chạy lại đây xin số hiệu máy liên lạc, Khúc Thương Mang bất ngờ nhớ lại lời Hứa Chính từng nói.
—— lão thấp, ngài quả thực rất phù hợp thẩm mỹ kén vợ kén chồng tinh cầu em!
"Này, chúng ta hãy tìm cửa tiệm mua mũ hay kính râm gì đó đi." Khúc Thương Mang vươn ra ngón tay nhéo nhéo mặt nam nhân nghiêm mặt như khúc gỗ nhà mình, khóe mắt đảo qua phía sau, thấy nhóm nhánh cây đang quăng quật một người nữa đang rục rịch tiến lại gần làm quen.
Lão thấp mặt bình tĩnh tỏ vẻ, mình cái gì cũng không có nhìn ra.
Nhóm nhánh cây một đường không nhàn rỗi, cư nhiên còn có thể có ba mươi bảy con cá lọt lưới chạy tới bắt chuyện? Có thể thấy được mị lực lão thấp như thế nào.
Lại nói tiếp, thẩm mỹ kén vợ kén chồng tinh cầu Coleman rốt cuộc là cái gì?
Đó cũng không phải là một tiêu chuẩn riêng.
Nam nhân tinh cầu Coleman nhiệt tình chung thủy nhất, bọn hắn trung thành với bầu bạn, điều kiện tiên quyết là sau khi yêu đối phương.
Thẩm mỹ có đúng ba chữ —— nhỏ, xinh, đạm.
Thắt lưng nho nhỏ, dáng người nhỏ xinh, thanh nhã trắng trong thuần khiết.
Cần cù tiết kiệm biết quản gia, không quá xấu xí.
Khí chất lão thấp thanh nhã, được hồng quả cùng Mạnh bà thang làm dịu, hiện giờ còn nhiều thêm vài phần cảm giác xuất trần, làm lòng người tĩnh lặng.
Đàn ông Coleman càng thêm cao lớn hơn so với hệ men lỳ Âu Mỹ, cho nên lão thấp thực nhỏ xinh, Nhiên thực muốn bùng cháy.
Lão thấp "nhỏ xinh" đi ở trên đường, cho dù chỉ mặc áo phông trắng bình thường nhất nhưng giơ tay nhấc chân cũng mang theo sự hấp dẫn.
Mà biểu hiện Nhiên đang tức giận đúng là nhóm nhánh cây không ngừng ngáng chân đám ruồi bọ theo đuôi, đánh đập càng ngày ác liệt hơn mạnh hơn, người khác vo ve ở trước mặt lão thấp thì vẻ mặt càng thêm khó chịu so với dĩ vãng.
Khó chịu đến một câu cũng không nói, chỉ gắt gao cầm tay lão thấp.
Lão thấp có thể tinh tường cảm giác được người đi bên cạnh mình đang tỏa ra mùi giấm... Ghen = =!
Thật là một từ không hoa lệ, lại có một loại vui sướng được để ý.
"Nhiên, rất đau."
"Thực xin lỗi." Nhiên thật cẩn thận buông lỏng tay lão thấp, nhìn đến mu bàn tay trắng nõn bị mình cầm chặt nổi lên mấy vệt hồng hồng, hận không thể để nhánh cây quất chính mình một chút, giả bộ đưa tay vào túi quần hái hồng quả, đưa tới bên miệng lão thấp: "Thực xin lỗi."
Thật sự hết sức tự trách.
Lão thấp cắn một miếng, chua chua ngọt ngọt ăn ngon thật: "Không có việc gì, chúng ta đi tìm khách sạn trước đi."
Nhiên giật mình: "Cất hành lý sao?"
"Hả?" Lão thấp nói: "Chúng ta đâu có mang hành lý? Đầu gỗ ngu ngốc."
Nhiên: "Vậy..."
Hiện tại thời gian còn sớm, là buổi chiều theo giờ Coleman, chẳng lẽ lão thấp mệt nhọc sao? Không phải buổi sáng mới ngủ à?
Khúc Thương Mang lại trầm mặc một lát, tiếp theo anh kéo qua Nhiên, hai người quẹo vào trong một cái ngõ hẻm nhỏ.
"Tôi, lần đầu tiên yêu đương, sẽ không biết an ủi người." Lão thấp cúi đầu, anh cảm thấy tâm tình Nhiên hạ thấp, lại cũng không biết phải an ủi như thế nào mới là tốt.
Nhiên gật gật đầu, chờ anh nói tiếp.
Lão thấp mặt có chút hồng: "Cho nên, chúng ta làm đi."
Có đôi khi, hành động so với ngôn ngữ càng trực tiếp hơn, không phải sao.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook