Lão Thấp Của Tôi
-
Chương 46: Lão thấp động lão thấp
Ngày thường Nhiên ở trong ký túc xá trường học, dù sao nơi này cách trường học rất gần, đi lại cũng tiện, thường thường còn có thể duỗi duỗi xúc tu đi vào phòng lão thấp trộm ngo ngoe, lớp trưởng đại nhân cớ sao lại không làm đây?
Nhưng phòng ngủ của cậu rất khác so cảnh quần áo giăng khắp nơi tất thối vứt khắp chỗ của nam sinh thông thường. Đầu tiên, Nhiên ở phòng 1 người, hơn nữa sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, nói là không nhiễm một hạt bụi cũng không khoa trương.
Tiếp theo, trong này còn có phòng tắm và WC độc lập sạch sẽ sáng sủa.
Đương nhiên, cho dù nơi này là trường học tư nhân học phí cao ngất có thể đè chết người đi nữa, ký túc xá học sinh không thể có điều kiện tốt như vậy, dù sao vẫn là cấp 3.
Rất nhiều trang bị đều do Nhiên tự mình sắp xếp, tỷ như bồn tắm lớn trắng như sữa chiếm 2/3 diện tích phòng tắm, còn có giường ngủ kingsize có thể lên TV quảng cáo.
Khúc Thương Mang lúc vừa mở mắt ra vẫn còn mơ hồ, trước mắt có một đống xanh mượt gì đó đung đưa, chóp mũi tràn ngập hơi thở thực thơm ngát dễ ngửi.
Đương nhiên, đó cũng không phải trọng điểm.
Trí nhớ của anh dừng lại ở trong nháy mắt ăn bánh pudding xoài Hứa Chính độc phát phún huyết đó, làm Khúc Thương Mang càng khắc sâu chính là mình nôn qua nôn lại như thế nào cũng không hết mùi máu tươi.
Anh chậm rãi ngồi dậy, cọng lông chim mềm mại theo bả vai trượt nhẹ xuống, Khúc Thương Mang lúc này mới chú ý cả người mình đang trần-trụi, độ cung xinh đẹp của cổ cùng bả vai trắng nõn, xương quai xanh tinh xảo cùng tấm lưng trần đều bạo – lộ trong hơi lạnh của không khí.
Khúc Thương Mang chỉ cảm thấy tứ chi tràn ngập năng lượng, trong bụng cũng thật ấm áp thực thoải mái, sửng sốt không phát hiện ra nửa điểm dị thường, giống như trúng độc cái quỷ gì đó đều là ảo giác.
Làm anh nhất thời ngu ngơ.
Khúc Thương Mang theo quán tính rời giường biến từ trong không gian xuất ra một chén Mạnh bà thang nóng hầm hập làm ấm dạ dày, có điều lúc này trong miệng tràn ngập hương thơm thật sự dễ chịu, nhất thời luyến tiếc đem hương vị đó hòa tan.
Vì thế bàn tay do dự lơ lửng giữa không trung nhưng vẫn là lựa chọn buông xuống, Khúc Thương Mang rất nhanh nheo mắt lại bắt đầu đánh giá bốn phía.
Phòng ở sạch sẽ đơn giản, không có một tia dư thừa điểm xuyết, thực phù hợp tính cách ai kia.
"Xuất hiện đi, Nhiên." Không biết vì sao, Khúc Thương Mang có thể tinh tường cảm giác được vị trí người đó che dấu.
Nhiên chậm rãi hiện ra từ một góc khuất của căn phòng, bước chân ổn định chậm chạp đi tới bên giường lớn, trước khi Khúc Thương Mang hé miệng ra muốn hỏi chuyện, sờ sờ gương mặt của anh.
Thành công để toàn bộ lời nói của Khúc Thương Mang giữ lại bên miệng, Nhiên cũng không chú ý tới phản ứng kỳ quái của anh, mà là lại gần thêm một bước thơm nhẹ lên trán anh.
Lão thấp rốt cục không sốt nữa, thân thể khôi phục tốt lắm.
Mặt Khúc Thương Mang đỏ lên, cứ việc hai người đều là nam, cố tình đối phương không chỉ là học sinh của mình, còn là một người đã nói thầm mến mình.
Hai người lại hôn lại vuốt ve nhau thật lâu, một lần cuối cùng ở trong rạp chiếu bóng, mình còn không có đúng lúc đẩy Nhiên ra, không hiểu sao đã tiếp nhận sự dịu dàng hôn hôn khắp nơi ấy...
Hiện tại ngẫm lại Khúc Thương Mang liền nhức đầu, anh không bài xích Nhiên, còn có cảm giác.
Chẳng lẽ là cuộc sống cô độc lâu quá, ngay cả trách mắng cũng cũng không quản được mình, cho nên mầm tình xuân chôn sâu trong lòng rốt cục hoàn toàn nảy mầm bạo phát sao?
Cho nên, tôi phát – xuân với học sinh của mình sao?
Mặt Khúc Thương Mang chuyển trắng bệch, khóe miệng run rẩy, tuyệt đối không muốn thừa nhận kỳ thật mình là một tên cầm – thú, ngay cả thời tiết cuối mùa thu đều có thể nhộn nhạo.
Nhiên cũng không hiểu tâm lý xoắn xuýt của anh đang hoạt động, lúc "xác nhận" thân thể lão thấp đã tốt lên, hai tay ôm lấy một quả tươi mới mọng đỏ hái xuống từ nhánh cây phía sau lưng, đặt ở bên môi thổi khí lại dùng bàn tay xoa nắn hai cái, sau khi chuyển thành sắc đỏ trong veo, lúc này mới vừa lòng đưa cho lão thấp.
"Thân thể còn chưa có khôi phục, ăn nhiều một chút bổ sung dinh dưỡng đi." Cậu tự nhiên biết Khúc Thương Mang kén chọn đến cỡ nào, cho nên theo bản năng nhịn không được mà khuyên nhủ.
Khúc Thương Mang nhìn thấy loại quả đó hai mắt sáng rực, thần mã rối rắm nhất thời đều vứt tại sau đầu.
"Nhiên... em hái từ đâu xuống?" Lão thấp đang nhớ lại đêm ngày lễ giáo viên nguyệt hắc phong cao đó, lúc mình say khướt, là hai cây nhánh cây ổn định thân thể của mình, còn đưa tới một rổ trái cây.
Vài quả bị Khúc Thương Mang làm thành mứt hoa quả, đặt ở tủ lạnh bảo tồn, vài qua trở thành quả khô ăn vặt hàng ngày, tuy rằng số lượng có hạn, nhưng Khúc Thương Mang cũng không muốn bạc đãi miệng của mình, mấy năm nay miệng cùng dạ dày đi theo mình chịu tội, ngẫu nhiên xa xỉ một chút cũng không đủ.
Nhiên ôm Khúc Thương Mang trước ngực, khóa chặt trong lòng, cảm nhận được độ ấm của hai bàn tay đặt trên ngực mình, thấp giọng nói: "Chúng đều là của em."
Khúc Thương Mang có chút khó chịu giật giật thân thể, nhiệt độ cơ thể Nhiên không cao, cách một lớp vải dệt áo sơ mi có cảm giác hơi lành lạnh.
"Của em? Có ý gì? Trái cây là chủng * của em?"
(* chữ "chủng" có thể hiểu là đồng loại, hạt giống, mầm mống v...v search hình ảnh ra mầm cây và thứ tế nhị hình nòng nọc nào đó =.=")
Nhiên lẳng lặng nhắm mắt lại, sau một lúc lâu, hai tay bắt đầu vuốt ve thắt lưng trơn bóng của anh: "Xem như vậy."
Khúc Thương Mang ngây người, thậm chí bỏ quên hai bàn tay đang sỗ sàng sờ tới sờ lui trên người mình.
Thẳng đến khi cậu sờ soạng hướng về phía trước ngực, dọc theo hai hạt đậu đỏ nho nhỏ nhạy cảm gồ lên, Khúc Thương Mang mới đỏ phừng mặt như táo chín, cuống quít đẩy vị học sinh của mình ra.
Cõi lòng Khúc Thương Mang đã sớm như trời sụp đất nứt đại hồng thủy.
Lại là "chủng" của Nhiên!
Khúc Thương Mang biết rõ trái cây có lực hấp dẫn như thế nào đối với mình, nếu Nhiên lấy chúng nó ra dụ dỗ, anh cũng không cho là mình có bao nhiêu định lực trâu bò có thể ngăn cản được sự câu dẫn cường đại như thế!
Nhưng Nhiên không có, chỉ là nhẹ nhàng mà thở dài một tiếng.
"Bọn hắn đem độc hạ ở tại bàn công tác cùng trong phòng ngủ của thầy, gần đây cũng không nên đi văn phòng soạn bài nữa, độc cũng sẽ không tạo được thương tổn cho những người khác trong trường học. Lão thấp trước ngụ ở ở chỗ này của em..." Nhiên dừng một chút, bổ sung nói: "Lão thấp ở tạm chỗ em vài ngày, tránh sóng gió."
Khúc Thương Mang: "..."
Nhưng vì sao tôi lại ở một mình trần trụi trong chăn?
"Còn ai ở cùng?"
"Không ai cả." Nhiên cọ xát khuôn mặt nhỏ nhắn của Khúc Thương Mang so với trước kia càng thêm bóng loáng thủy nộn, bên môi tràn ra ý cười, hôn lên khóe miệng của anh, tựa như lúc trước Khúc Thương Mang cực kỳ hưng phấn, hôn nhẹ lên nhánh cây của mình: "An tâm ở nơi này, không có việc gì."
Hết thảy có tôi, tôi không cho phép em xảy ra chuyện gì.
Khúc Thương Mang ngơ ngác bị hôn, sau đó rất nhanh não lại như bị úng nước, vội vàng xoay người rút về trong chăn, đem mình khóa thành một đống.
Cứ việc chưa nói lời đáp ứng, quan hệ giữa anh và Nhiên vẫn xảy ra biến hóa phi thường.
Bọn họ tựa hồ trực tiếp lướt qua thời kì ngây thơ xấu hổ của mối tình đầu, trực tiếp từ hôn môi phát triển tới cùng giường chung gối, lại từ hẹn hò xem phim phát triển tới sắp ở chung.
Nhiên mặc một bộ đồ ở nhà màu trắng phổ thông, điển hình người đàn ông tốt của gia đình bưng cái chảo, ở trong phòng bếp dùng phép mở rộng không gian của nhà mình mỉm cười bận rộn làm bữa tối.
Mắt xanh lục thâm thúy, giống như Phỉ Thúy quý giá nhất trên thế gian, mà không biết từ khi nào, bề ngoài không thu hút của Nhiên trở nên càng ngày càng xuất sắc chói mắt.
Lão thấp đem mình giấu vào trong chăn cos bé tằm làm kén nửa ngày cũng không dám ló đầu, anh lo lắng lỡ mình ngửi được mùi, sẽ mất mặt sán lại gần Nhiên phía bên kia.
Đối với một người hơn mười năm không nếm được đồ ngon mà còn là kẻ tham ăn, mỹ thực quả nhiên là vũ khí sát thương cực lớn không thể chống cự!
"Lão thấp, ăn cơm đi."
Khúc Thương Mang ở trong chăn yên lặng nhỏ lệ, nhanh như vậy đã làm xong sao?
"Lão thấp, em muốn nhấc chăn."
Khúc Thương Mang theo phản xạ che bộ vị trọng yếu, ngay sau đó liền cảm thấy cả người chợt lạnh, chăn đã bị mạnh mẽ xả bay.
Thân thể cuộn tròn, trần truồng không phòng bị ngã trên ra trải giường màu trắng, mái tóc hỗn độn, hai má hồng hồng, quả thực là trái táo cấm làm cho người ta muốn phạm tội.
Con ngươi màu xanh biếc, tựa hồ sâu thẳm thêm vài phần.
"Lão thấp, tính thông khí của chăn không tốt."
Các bạn nhỏ Thần Điểu tốt bụng cung cấp lông chim làm chăn nghe được sẽ khóc á.
"Vậy em tìm cho tôi cái gì mặc trước đã." Khúc Thương Mang quýnh quáng tiếp tục che nơi trọng yếu.
"Được." Nhiên thực sảng khoái.
Tìm cái gì mặc, mà không phải tìm một bộ quần áo.
Sau mấy phút đồng hồ mè nheo, Khúc Thương Mang rốt cục tiếp nhận cái áo sơ mi cỡ lớn của Nhiên, hạ – thân trống trơn phóng khoáng cùng nhau tiến vào không gian.
Giống như đưa thân vào trong rừng cây nguyên thủy, không gian kinh người có phòng bếp có nhà ăn.
Được rồi, kỳ thật một khi tiếp nhận thông tin cả lớp đều không phải người, lão thấp vô luận gặp việc quỷ gì cũng có thể mặt không đổi sắc tăng cường thích ứng.
Từ mặt nào đó mà nói, Khúc Thương Mang thật sự trâu bò.
Trong trường học, Đường Suất dạy liền hai tiết mệt đến đau lưng chuột rút.
Chủ yếu là không có Khúc Thương Mang ở trường học trấn thủ, học sinh trong lớp đều không thành thật. Nhất là sau khi lão thấp trúng độc hộc máu, sự không thành thật này nổi lên thành cơn bão đạt mốc cao nhất trong lịch sử.
Đường Suất buồn bực nhíu mày, bất mãn dùng bản lau bảng gõ lên bàn: "Mười phút sau thu bài, câu hỏi bài tập nhiều điểm nhất cần làm xong, nắm chặt thời gian. Cẩn thận hồi tưởng trước khi Thương lão thấp trúng độc kỳ vọng các ngươi như thế nào, đối với sự tín nhiệm của các ngươi, hắn không có khả năng luôn kè kè bên cạnh đốc xúc, phải học được tự giác, tự giác biết không?"
Nếu không phải nể tình mặt mũi tiểu Thương, hắn tội gì phải giảng đạo lý với đám không đáng yêu này tìm tai vạ sao.
"Đường lão sư, thầy còn nói chúng ta đâu, chính thầy đều trộm xem di động bao nhiêu lần rồi? Cho chúng ta gọi điện thoại cho lão thấp thôi, chúng ta khẳng định sẽ làm bài thật tốt."
"Phải, ta thật lo lắng cho lão thấp!"
Hứa Chính lo lắng cũng nói: "Tôi còn muốn giúp lão thấp làm hô hấp nhân tạo!"
Cả lớp: "Mi cút —— "
Đường Suất bất đắc dĩ: "Các ngươi cho là ta không muốn sao, vạn nhất tiểu thương đang ngủ gọi người đánh thức dậy làm sao bây giờ? Tính toán xem hết tiết mọi người cùng nhau gọi điện thoại, hiện tại làm xong bài ngay, ngày mai có điểm mà khoe Thương lão thấp của mấy đứa."
Nhắc tới điểm cho Khúc Thương Mang xem, cả lớp câm miệng hơn phân nửa.
Nhân gian không phải lưu hành một câu như vậy nói sao: thương người ấy, thì cho người ấy xem thành tích của bạn.
Thấy dưới bục giảng một đám bướng bỉnh rốt cục thành thật, Đường Suất nhẹ nhàng thở ra, vung tay kéo dãn cà- vạt.
Thật nóng... Hơ? Sao có cảm giác hơi thở của con mèo chết dẫm kia đang đến gần vậy?
Tào Chí Vĩ ngồi ở hàng thứ hai chỉ cảm thấy hơi lạnh tập kích, hoa cúc phía sau căng thẳng.
Sao lại thế này? Giống như có sát khí!
"Meo meo ~~" Miêu Hựu bước xuống đám mây trắng đi tới cửa phòng học, cong người run lên lông mèo toàn thân, duỗi lưng một cái, khi nhìn đến nhân ngư tiểu vương tử rõ ràng cả người cứng ngắc đổ mồ hôi lạnh thì vẫn còn rất ôn nhu cười một chút với cậu.
Làm sao nghĩ đến Tào Chí Vĩ thiếu chút nữa bị nó cười đến sợ tè ra quần mất thôi, thật đáng sợ, vị đại gia này sao lại chạy tới trường học?
"Ngươi tới làm gì?" Đường Suất vểnh lỗ tai, đối mặt tên này rất khó bảo trì hình tượng anh tuấn lại hoàn mỹ.
"Ta làm sao lại không thể tới? Xí —— ta là tới bảo hộ chủ nhân! Khụ —— chủ nhân đâu? Hơi thở không ở trường học?"
"Hứ, chờ ngươi đến đây chuột cũng ăn vụng hết chạy đi rồi, ngươi không thêm phiền liền không tồi rồi, mau trở về, ngươi hù dọa học sinh." Hắn cũng không muốn để ngày mai Khúc Thương Mang đến thấy điểm be bét của Chí Vĩ mà nhíu mày, nhưng Miêu Hựu cũng không phải dễ nói chuyện như vậy, vì thế Đường Suất thực không kiên định sửa miệng: "Ít nhất chờ tan học lại đến."
Miêu Hựu nheo mắt lại, hoàn toàn không có ý định để ý đến Đường Suất, lập tức đi tới trước bàn Tào Chí Vĩ, toàn thân hữu lực duỗi chân ưu nhã.
Bắp chân Tào Chí Vĩ phát run, cán bút cũng bị cậu nắm gãy.
Mỗi một lần đối mặt Miêu Hựu, cậu luôn vô lực như vậy.
Vì sao... Vì sao không thử phản kháng? Đúng rồi, đã thử qua, dựa vào đuôi cá quật đánh không lại Miêu Hựu, lúc ở trong phòng y tế bị khi dễ thực thảm.
Bản tính Tào Chí Vĩ có chút yếu đuối, bởi vì từ nhỏ sống ở đáy biển chưa thấy qua cảnh đời. Nhưng sau khi trưởng thành, trên vai gánh vác toàn bộ vận mệnh cùng ký thác của tộc mình, cậu thật sự thay đổi hoàn toàn, tính cách cũng trở nên có chút u buồn.
Đúng vậy, Tào Chí Vĩ từng cực kỳ không hợp với mọi người, còn bị ngộ nhận là Tùng Chí Vĩ, nhưng từ khi Khúc Thương Mang tiếp nhận lớp, Tào Chí Vĩ hiểu ra rất nhiều, cũng cảm nhận được chỗ tốt của sự đoàn kết của mọi người trong lớp.
Có chuyện gì cả lớp cùng tiến lên! Tuyệt đối không có điểm mấu chốt, điểm quyết định!
Cho nên khi Miêu Hựu rất muốn bắt nạt cậu một chút theo thói quen, cân bằng tâm lý, thái độ Tào Chí Vĩ khác thường, hoàn toàn bộc phát ra tinh thần hoàng tử, "Ầm" một tiếng, vỗ lên bàn.
"Các anh em, cùng lên đi! Chính là con mèo này, ở trong phòng y tế lần trước chiếm tiện nghi, sờ ngực ta!"
Ngồi gần Tào Chí Vĩ nhất là Long Vương cùng Lý Hạo, Lý Hạo rất hòa đồng, bất đồng với Long Vương ngay cả con mình đều có thể làm loạn, Lang Vương Lý Hạo tuy rằng có người theo đuổi rất nhiều, lại phi thường giữ mình trong sạch.
Vừa nghe lời này, Lý Hạo liền nổi giận đầu tiên: "Dám khi dễ hoa hậu giảng đường trường ta? Nộp mạng đi!"
Kỳ Kỳ là người thứ hai phản ứng, Kỳ Kỳ luôn luôn có tinh thần đông đội rất cao, không nói hai lời trực tiếp lộ ra vũ khí sắc bén nhất, thiếu chút nữa liền chém rụng một đuôi Miêu Hựu, Miêu đại gia lông toàn thân đều dựng đứng.
Đây là loại đao gì, không chém trúng cũng tước phăng mấy cọng lông đuôi của mình!
Một, hai người, dần dần ngay cả thụy thần Tư Ngư đều đứng lên lộ ra vũ khí, cậu tuy rằng không có thần lực cường đại như những người anh em của mình, nhưng dầu gì cũng là một trong những vị thần Tây Phương, có chút tài năng.
Như thế rất tốt, bài kiểm tra cũng không làm, tiết học cũng không quản, đem Đường Suất thành bối cảnh, một đám tam ban Hán giấy nhóm đem Miêu Hựu bao bọc vây quanh, hoàn toàn không để cho hắn khôi phục hình người cơ hồ, nắm tay vũ khí một trận tiếp đón!
"Tên kia sờ ngực tiểu Tào lớp chúng ta? Vô sỉ!"
"Người ban 3 chúng ta tuyệt đối không dễ bắt nạt!"
"Nếu không nể tình lão thấp tuyệt đối giết chết tiểu tử ngươi!"
"Ngươi cho là ngươi là thần thú ngươi có thể bắt nạt tiểu Tào Tào sao?" Chu Tước Lý Hưởng từ trên cao nhìn xuống thả ra một ngọn lửa, toàn thân Miêu Hựu cháy sạch: "Ta mới là một trong Tứ thánh thú chính thống Đông Phương, Miêu Hựu là cái gì!"
Tuy rằng một năm trước cậu rời nhà ra đi, để 3 tên ngốc còn lại trong sơn cốc, nhưng là hoàn toàn không ảnh hưởng cậu lộ ra con bài thân phận lòe lòe giả bộ trâu bò X!
Miêu Hựu khổ bức, xuất sư chưa thành thân chết trước.
Trang bức sẽ bị sét đánh, thiếu chút nữa bị đám người kia gây sức ép chết!
Tốt lắm, hỏa lực tích tụ do trơ mắt nhìn thấy lão thấp hộc máu lại bất lực toàn bộ tiết ra ngoài, sau đó ngay cả Đường Suất cũng thêm một chân.
Dù thế nào đi nữa hắn cũng sớm đã đối phó với Miêu Hựu, đánh thêm hai cái có thể tính sao? Là nam nhân sẽ thích quần ẩu!
Mà Đường Suất làm chuyện này, ngoài ý muốn chiếm được sự chào đón của cả lớp.
Từ giờ khắc này, ban 3 thừa nhận Đường Suất – lão sư dạy Lý-Hóa,... ừm...đương nhiên, lão thấp vĩnh viễn chỉ có một người là Khúc Thương Mang.
Đinh đinh đinh, chuông tan học vang lên.
Cả lớp thưa thớt mà đem bài kiểm tra nộp lên sau đó sôi nổi ly khai phòng học, chuẩn bị cho tiết bơi lội kế tiếp, chỉ lưu lại một thi thể chú mều bị nướng đen thiếu chút nữa bị hút cạn máu nửa chết nửa sống, thê thảm ngã xuống góc tường.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Hồ sơ nhân vật cuối cùng ——
Tên: Ngô Hy Thụy
Biệt danh: ba đầu ngốc nghếch ( QT dịch là tam đầu đồ đần nhưng thấy tội quá nên tôi để cute một chút:3)
Chức vị: tổ trưởng
Nơi sinh: chỗ giao nhau giữa Thần giới và Ma giới
Thân phận: người thừa kế tổng tài công ty bạc tỷ, người thừa kế Thần điện, đại công tử Ma giới
Thân cao: 188 cm
Thể trọng: không rõ, bởi vì đầu lúc có lúc không xuất hiện
Ba vòng: a ha ha ha, hỏi thăm một chút các vị cha thân yêu.
Thích ăn nhất: hỏa xà
Nhân sinh trải qua: khổ bức phụ thân là tổng tài công ty lớn, sau đó bị một tên thần côn cùng một tên ma thần nóng nảy phải lòng sau khi dây dưa không ngớt còn mang thai, ra mắt... Sau đó thì có cậu, trong nhà mỗi ngày đều ổn định, một Thần một Ma yêu người ghen với con giai, vì thế cậu bỏ nhà ra đi...
Năm đó Thần vương cùng Ma vương vì một nhân loại đòi sống đòi chết hoàn thành một đoạn giai thoại Tây Phương = =! Sau lại thỏa hiệp là bởi vì có Ngô Hy Thụy là hỗn huyết kéo dài huyết mạch ba tộc.
Nhưng phòng ngủ của cậu rất khác so cảnh quần áo giăng khắp nơi tất thối vứt khắp chỗ của nam sinh thông thường. Đầu tiên, Nhiên ở phòng 1 người, hơn nữa sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, nói là không nhiễm một hạt bụi cũng không khoa trương.
Tiếp theo, trong này còn có phòng tắm và WC độc lập sạch sẽ sáng sủa.
Đương nhiên, cho dù nơi này là trường học tư nhân học phí cao ngất có thể đè chết người đi nữa, ký túc xá học sinh không thể có điều kiện tốt như vậy, dù sao vẫn là cấp 3.
Rất nhiều trang bị đều do Nhiên tự mình sắp xếp, tỷ như bồn tắm lớn trắng như sữa chiếm 2/3 diện tích phòng tắm, còn có giường ngủ kingsize có thể lên TV quảng cáo.
Khúc Thương Mang lúc vừa mở mắt ra vẫn còn mơ hồ, trước mắt có một đống xanh mượt gì đó đung đưa, chóp mũi tràn ngập hơi thở thực thơm ngát dễ ngửi.
Đương nhiên, đó cũng không phải trọng điểm.
Trí nhớ của anh dừng lại ở trong nháy mắt ăn bánh pudding xoài Hứa Chính độc phát phún huyết đó, làm Khúc Thương Mang càng khắc sâu chính là mình nôn qua nôn lại như thế nào cũng không hết mùi máu tươi.
Anh chậm rãi ngồi dậy, cọng lông chim mềm mại theo bả vai trượt nhẹ xuống, Khúc Thương Mang lúc này mới chú ý cả người mình đang trần-trụi, độ cung xinh đẹp của cổ cùng bả vai trắng nõn, xương quai xanh tinh xảo cùng tấm lưng trần đều bạo – lộ trong hơi lạnh của không khí.
Khúc Thương Mang chỉ cảm thấy tứ chi tràn ngập năng lượng, trong bụng cũng thật ấm áp thực thoải mái, sửng sốt không phát hiện ra nửa điểm dị thường, giống như trúng độc cái quỷ gì đó đều là ảo giác.
Làm anh nhất thời ngu ngơ.
Khúc Thương Mang theo quán tính rời giường biến từ trong không gian xuất ra một chén Mạnh bà thang nóng hầm hập làm ấm dạ dày, có điều lúc này trong miệng tràn ngập hương thơm thật sự dễ chịu, nhất thời luyến tiếc đem hương vị đó hòa tan.
Vì thế bàn tay do dự lơ lửng giữa không trung nhưng vẫn là lựa chọn buông xuống, Khúc Thương Mang rất nhanh nheo mắt lại bắt đầu đánh giá bốn phía.
Phòng ở sạch sẽ đơn giản, không có một tia dư thừa điểm xuyết, thực phù hợp tính cách ai kia.
"Xuất hiện đi, Nhiên." Không biết vì sao, Khúc Thương Mang có thể tinh tường cảm giác được vị trí người đó che dấu.
Nhiên chậm rãi hiện ra từ một góc khuất của căn phòng, bước chân ổn định chậm chạp đi tới bên giường lớn, trước khi Khúc Thương Mang hé miệng ra muốn hỏi chuyện, sờ sờ gương mặt của anh.
Thành công để toàn bộ lời nói của Khúc Thương Mang giữ lại bên miệng, Nhiên cũng không chú ý tới phản ứng kỳ quái của anh, mà là lại gần thêm một bước thơm nhẹ lên trán anh.
Lão thấp rốt cục không sốt nữa, thân thể khôi phục tốt lắm.
Mặt Khúc Thương Mang đỏ lên, cứ việc hai người đều là nam, cố tình đối phương không chỉ là học sinh của mình, còn là một người đã nói thầm mến mình.
Hai người lại hôn lại vuốt ve nhau thật lâu, một lần cuối cùng ở trong rạp chiếu bóng, mình còn không có đúng lúc đẩy Nhiên ra, không hiểu sao đã tiếp nhận sự dịu dàng hôn hôn khắp nơi ấy...
Hiện tại ngẫm lại Khúc Thương Mang liền nhức đầu, anh không bài xích Nhiên, còn có cảm giác.
Chẳng lẽ là cuộc sống cô độc lâu quá, ngay cả trách mắng cũng cũng không quản được mình, cho nên mầm tình xuân chôn sâu trong lòng rốt cục hoàn toàn nảy mầm bạo phát sao?
Cho nên, tôi phát – xuân với học sinh của mình sao?
Mặt Khúc Thương Mang chuyển trắng bệch, khóe miệng run rẩy, tuyệt đối không muốn thừa nhận kỳ thật mình là một tên cầm – thú, ngay cả thời tiết cuối mùa thu đều có thể nhộn nhạo.
Nhiên cũng không hiểu tâm lý xoắn xuýt của anh đang hoạt động, lúc "xác nhận" thân thể lão thấp đã tốt lên, hai tay ôm lấy một quả tươi mới mọng đỏ hái xuống từ nhánh cây phía sau lưng, đặt ở bên môi thổi khí lại dùng bàn tay xoa nắn hai cái, sau khi chuyển thành sắc đỏ trong veo, lúc này mới vừa lòng đưa cho lão thấp.
"Thân thể còn chưa có khôi phục, ăn nhiều một chút bổ sung dinh dưỡng đi." Cậu tự nhiên biết Khúc Thương Mang kén chọn đến cỡ nào, cho nên theo bản năng nhịn không được mà khuyên nhủ.
Khúc Thương Mang nhìn thấy loại quả đó hai mắt sáng rực, thần mã rối rắm nhất thời đều vứt tại sau đầu.
"Nhiên... em hái từ đâu xuống?" Lão thấp đang nhớ lại đêm ngày lễ giáo viên nguyệt hắc phong cao đó, lúc mình say khướt, là hai cây nhánh cây ổn định thân thể của mình, còn đưa tới một rổ trái cây.
Vài quả bị Khúc Thương Mang làm thành mứt hoa quả, đặt ở tủ lạnh bảo tồn, vài qua trở thành quả khô ăn vặt hàng ngày, tuy rằng số lượng có hạn, nhưng Khúc Thương Mang cũng không muốn bạc đãi miệng của mình, mấy năm nay miệng cùng dạ dày đi theo mình chịu tội, ngẫu nhiên xa xỉ một chút cũng không đủ.
Nhiên ôm Khúc Thương Mang trước ngực, khóa chặt trong lòng, cảm nhận được độ ấm của hai bàn tay đặt trên ngực mình, thấp giọng nói: "Chúng đều là của em."
Khúc Thương Mang có chút khó chịu giật giật thân thể, nhiệt độ cơ thể Nhiên không cao, cách một lớp vải dệt áo sơ mi có cảm giác hơi lành lạnh.
"Của em? Có ý gì? Trái cây là chủng * của em?"
(* chữ "chủng" có thể hiểu là đồng loại, hạt giống, mầm mống v...v search hình ảnh ra mầm cây và thứ tế nhị hình nòng nọc nào đó =.=")
Nhiên lẳng lặng nhắm mắt lại, sau một lúc lâu, hai tay bắt đầu vuốt ve thắt lưng trơn bóng của anh: "Xem như vậy."
Khúc Thương Mang ngây người, thậm chí bỏ quên hai bàn tay đang sỗ sàng sờ tới sờ lui trên người mình.
Thẳng đến khi cậu sờ soạng hướng về phía trước ngực, dọc theo hai hạt đậu đỏ nho nhỏ nhạy cảm gồ lên, Khúc Thương Mang mới đỏ phừng mặt như táo chín, cuống quít đẩy vị học sinh của mình ra.
Cõi lòng Khúc Thương Mang đã sớm như trời sụp đất nứt đại hồng thủy.
Lại là "chủng" của Nhiên!
Khúc Thương Mang biết rõ trái cây có lực hấp dẫn như thế nào đối với mình, nếu Nhiên lấy chúng nó ra dụ dỗ, anh cũng không cho là mình có bao nhiêu định lực trâu bò có thể ngăn cản được sự câu dẫn cường đại như thế!
Nhưng Nhiên không có, chỉ là nhẹ nhàng mà thở dài một tiếng.
"Bọn hắn đem độc hạ ở tại bàn công tác cùng trong phòng ngủ của thầy, gần đây cũng không nên đi văn phòng soạn bài nữa, độc cũng sẽ không tạo được thương tổn cho những người khác trong trường học. Lão thấp trước ngụ ở ở chỗ này của em..." Nhiên dừng một chút, bổ sung nói: "Lão thấp ở tạm chỗ em vài ngày, tránh sóng gió."
Khúc Thương Mang: "..."
Nhưng vì sao tôi lại ở một mình trần trụi trong chăn?
"Còn ai ở cùng?"
"Không ai cả." Nhiên cọ xát khuôn mặt nhỏ nhắn của Khúc Thương Mang so với trước kia càng thêm bóng loáng thủy nộn, bên môi tràn ra ý cười, hôn lên khóe miệng của anh, tựa như lúc trước Khúc Thương Mang cực kỳ hưng phấn, hôn nhẹ lên nhánh cây của mình: "An tâm ở nơi này, không có việc gì."
Hết thảy có tôi, tôi không cho phép em xảy ra chuyện gì.
Khúc Thương Mang ngơ ngác bị hôn, sau đó rất nhanh não lại như bị úng nước, vội vàng xoay người rút về trong chăn, đem mình khóa thành một đống.
Cứ việc chưa nói lời đáp ứng, quan hệ giữa anh và Nhiên vẫn xảy ra biến hóa phi thường.
Bọn họ tựa hồ trực tiếp lướt qua thời kì ngây thơ xấu hổ của mối tình đầu, trực tiếp từ hôn môi phát triển tới cùng giường chung gối, lại từ hẹn hò xem phim phát triển tới sắp ở chung.
Nhiên mặc một bộ đồ ở nhà màu trắng phổ thông, điển hình người đàn ông tốt của gia đình bưng cái chảo, ở trong phòng bếp dùng phép mở rộng không gian của nhà mình mỉm cười bận rộn làm bữa tối.
Mắt xanh lục thâm thúy, giống như Phỉ Thúy quý giá nhất trên thế gian, mà không biết từ khi nào, bề ngoài không thu hút của Nhiên trở nên càng ngày càng xuất sắc chói mắt.
Lão thấp đem mình giấu vào trong chăn cos bé tằm làm kén nửa ngày cũng không dám ló đầu, anh lo lắng lỡ mình ngửi được mùi, sẽ mất mặt sán lại gần Nhiên phía bên kia.
Đối với một người hơn mười năm không nếm được đồ ngon mà còn là kẻ tham ăn, mỹ thực quả nhiên là vũ khí sát thương cực lớn không thể chống cự!
"Lão thấp, ăn cơm đi."
Khúc Thương Mang ở trong chăn yên lặng nhỏ lệ, nhanh như vậy đã làm xong sao?
"Lão thấp, em muốn nhấc chăn."
Khúc Thương Mang theo phản xạ che bộ vị trọng yếu, ngay sau đó liền cảm thấy cả người chợt lạnh, chăn đã bị mạnh mẽ xả bay.
Thân thể cuộn tròn, trần truồng không phòng bị ngã trên ra trải giường màu trắng, mái tóc hỗn độn, hai má hồng hồng, quả thực là trái táo cấm làm cho người ta muốn phạm tội.
Con ngươi màu xanh biếc, tựa hồ sâu thẳm thêm vài phần.
"Lão thấp, tính thông khí của chăn không tốt."
Các bạn nhỏ Thần Điểu tốt bụng cung cấp lông chim làm chăn nghe được sẽ khóc á.
"Vậy em tìm cho tôi cái gì mặc trước đã." Khúc Thương Mang quýnh quáng tiếp tục che nơi trọng yếu.
"Được." Nhiên thực sảng khoái.
Tìm cái gì mặc, mà không phải tìm một bộ quần áo.
Sau mấy phút đồng hồ mè nheo, Khúc Thương Mang rốt cục tiếp nhận cái áo sơ mi cỡ lớn của Nhiên, hạ – thân trống trơn phóng khoáng cùng nhau tiến vào không gian.
Giống như đưa thân vào trong rừng cây nguyên thủy, không gian kinh người có phòng bếp có nhà ăn.
Được rồi, kỳ thật một khi tiếp nhận thông tin cả lớp đều không phải người, lão thấp vô luận gặp việc quỷ gì cũng có thể mặt không đổi sắc tăng cường thích ứng.
Từ mặt nào đó mà nói, Khúc Thương Mang thật sự trâu bò.
Trong trường học, Đường Suất dạy liền hai tiết mệt đến đau lưng chuột rút.
Chủ yếu là không có Khúc Thương Mang ở trường học trấn thủ, học sinh trong lớp đều không thành thật. Nhất là sau khi lão thấp trúng độc hộc máu, sự không thành thật này nổi lên thành cơn bão đạt mốc cao nhất trong lịch sử.
Đường Suất buồn bực nhíu mày, bất mãn dùng bản lau bảng gõ lên bàn: "Mười phút sau thu bài, câu hỏi bài tập nhiều điểm nhất cần làm xong, nắm chặt thời gian. Cẩn thận hồi tưởng trước khi Thương lão thấp trúng độc kỳ vọng các ngươi như thế nào, đối với sự tín nhiệm của các ngươi, hắn không có khả năng luôn kè kè bên cạnh đốc xúc, phải học được tự giác, tự giác biết không?"
Nếu không phải nể tình mặt mũi tiểu Thương, hắn tội gì phải giảng đạo lý với đám không đáng yêu này tìm tai vạ sao.
"Đường lão sư, thầy còn nói chúng ta đâu, chính thầy đều trộm xem di động bao nhiêu lần rồi? Cho chúng ta gọi điện thoại cho lão thấp thôi, chúng ta khẳng định sẽ làm bài thật tốt."
"Phải, ta thật lo lắng cho lão thấp!"
Hứa Chính lo lắng cũng nói: "Tôi còn muốn giúp lão thấp làm hô hấp nhân tạo!"
Cả lớp: "Mi cút —— "
Đường Suất bất đắc dĩ: "Các ngươi cho là ta không muốn sao, vạn nhất tiểu thương đang ngủ gọi người đánh thức dậy làm sao bây giờ? Tính toán xem hết tiết mọi người cùng nhau gọi điện thoại, hiện tại làm xong bài ngay, ngày mai có điểm mà khoe Thương lão thấp của mấy đứa."
Nhắc tới điểm cho Khúc Thương Mang xem, cả lớp câm miệng hơn phân nửa.
Nhân gian không phải lưu hành một câu như vậy nói sao: thương người ấy, thì cho người ấy xem thành tích của bạn.
Thấy dưới bục giảng một đám bướng bỉnh rốt cục thành thật, Đường Suất nhẹ nhàng thở ra, vung tay kéo dãn cà- vạt.
Thật nóng... Hơ? Sao có cảm giác hơi thở của con mèo chết dẫm kia đang đến gần vậy?
Tào Chí Vĩ ngồi ở hàng thứ hai chỉ cảm thấy hơi lạnh tập kích, hoa cúc phía sau căng thẳng.
Sao lại thế này? Giống như có sát khí!
"Meo meo ~~" Miêu Hựu bước xuống đám mây trắng đi tới cửa phòng học, cong người run lên lông mèo toàn thân, duỗi lưng một cái, khi nhìn đến nhân ngư tiểu vương tử rõ ràng cả người cứng ngắc đổ mồ hôi lạnh thì vẫn còn rất ôn nhu cười một chút với cậu.
Làm sao nghĩ đến Tào Chí Vĩ thiếu chút nữa bị nó cười đến sợ tè ra quần mất thôi, thật đáng sợ, vị đại gia này sao lại chạy tới trường học?
"Ngươi tới làm gì?" Đường Suất vểnh lỗ tai, đối mặt tên này rất khó bảo trì hình tượng anh tuấn lại hoàn mỹ.
"Ta làm sao lại không thể tới? Xí —— ta là tới bảo hộ chủ nhân! Khụ —— chủ nhân đâu? Hơi thở không ở trường học?"
"Hứ, chờ ngươi đến đây chuột cũng ăn vụng hết chạy đi rồi, ngươi không thêm phiền liền không tồi rồi, mau trở về, ngươi hù dọa học sinh." Hắn cũng không muốn để ngày mai Khúc Thương Mang đến thấy điểm be bét của Chí Vĩ mà nhíu mày, nhưng Miêu Hựu cũng không phải dễ nói chuyện như vậy, vì thế Đường Suất thực không kiên định sửa miệng: "Ít nhất chờ tan học lại đến."
Miêu Hựu nheo mắt lại, hoàn toàn không có ý định để ý đến Đường Suất, lập tức đi tới trước bàn Tào Chí Vĩ, toàn thân hữu lực duỗi chân ưu nhã.
Bắp chân Tào Chí Vĩ phát run, cán bút cũng bị cậu nắm gãy.
Mỗi một lần đối mặt Miêu Hựu, cậu luôn vô lực như vậy.
Vì sao... Vì sao không thử phản kháng? Đúng rồi, đã thử qua, dựa vào đuôi cá quật đánh không lại Miêu Hựu, lúc ở trong phòng y tế bị khi dễ thực thảm.
Bản tính Tào Chí Vĩ có chút yếu đuối, bởi vì từ nhỏ sống ở đáy biển chưa thấy qua cảnh đời. Nhưng sau khi trưởng thành, trên vai gánh vác toàn bộ vận mệnh cùng ký thác của tộc mình, cậu thật sự thay đổi hoàn toàn, tính cách cũng trở nên có chút u buồn.
Đúng vậy, Tào Chí Vĩ từng cực kỳ không hợp với mọi người, còn bị ngộ nhận là Tùng Chí Vĩ, nhưng từ khi Khúc Thương Mang tiếp nhận lớp, Tào Chí Vĩ hiểu ra rất nhiều, cũng cảm nhận được chỗ tốt của sự đoàn kết của mọi người trong lớp.
Có chuyện gì cả lớp cùng tiến lên! Tuyệt đối không có điểm mấu chốt, điểm quyết định!
Cho nên khi Miêu Hựu rất muốn bắt nạt cậu một chút theo thói quen, cân bằng tâm lý, thái độ Tào Chí Vĩ khác thường, hoàn toàn bộc phát ra tinh thần hoàng tử, "Ầm" một tiếng, vỗ lên bàn.
"Các anh em, cùng lên đi! Chính là con mèo này, ở trong phòng y tế lần trước chiếm tiện nghi, sờ ngực ta!"
Ngồi gần Tào Chí Vĩ nhất là Long Vương cùng Lý Hạo, Lý Hạo rất hòa đồng, bất đồng với Long Vương ngay cả con mình đều có thể làm loạn, Lang Vương Lý Hạo tuy rằng có người theo đuổi rất nhiều, lại phi thường giữ mình trong sạch.
Vừa nghe lời này, Lý Hạo liền nổi giận đầu tiên: "Dám khi dễ hoa hậu giảng đường trường ta? Nộp mạng đi!"
Kỳ Kỳ là người thứ hai phản ứng, Kỳ Kỳ luôn luôn có tinh thần đông đội rất cao, không nói hai lời trực tiếp lộ ra vũ khí sắc bén nhất, thiếu chút nữa liền chém rụng một đuôi Miêu Hựu, Miêu đại gia lông toàn thân đều dựng đứng.
Đây là loại đao gì, không chém trúng cũng tước phăng mấy cọng lông đuôi của mình!
Một, hai người, dần dần ngay cả thụy thần Tư Ngư đều đứng lên lộ ra vũ khí, cậu tuy rằng không có thần lực cường đại như những người anh em của mình, nhưng dầu gì cũng là một trong những vị thần Tây Phương, có chút tài năng.
Như thế rất tốt, bài kiểm tra cũng không làm, tiết học cũng không quản, đem Đường Suất thành bối cảnh, một đám tam ban Hán giấy nhóm đem Miêu Hựu bao bọc vây quanh, hoàn toàn không để cho hắn khôi phục hình người cơ hồ, nắm tay vũ khí một trận tiếp đón!
"Tên kia sờ ngực tiểu Tào lớp chúng ta? Vô sỉ!"
"Người ban 3 chúng ta tuyệt đối không dễ bắt nạt!"
"Nếu không nể tình lão thấp tuyệt đối giết chết tiểu tử ngươi!"
"Ngươi cho là ngươi là thần thú ngươi có thể bắt nạt tiểu Tào Tào sao?" Chu Tước Lý Hưởng từ trên cao nhìn xuống thả ra một ngọn lửa, toàn thân Miêu Hựu cháy sạch: "Ta mới là một trong Tứ thánh thú chính thống Đông Phương, Miêu Hựu là cái gì!"
Tuy rằng một năm trước cậu rời nhà ra đi, để 3 tên ngốc còn lại trong sơn cốc, nhưng là hoàn toàn không ảnh hưởng cậu lộ ra con bài thân phận lòe lòe giả bộ trâu bò X!
Miêu Hựu khổ bức, xuất sư chưa thành thân chết trước.
Trang bức sẽ bị sét đánh, thiếu chút nữa bị đám người kia gây sức ép chết!
Tốt lắm, hỏa lực tích tụ do trơ mắt nhìn thấy lão thấp hộc máu lại bất lực toàn bộ tiết ra ngoài, sau đó ngay cả Đường Suất cũng thêm một chân.
Dù thế nào đi nữa hắn cũng sớm đã đối phó với Miêu Hựu, đánh thêm hai cái có thể tính sao? Là nam nhân sẽ thích quần ẩu!
Mà Đường Suất làm chuyện này, ngoài ý muốn chiếm được sự chào đón của cả lớp.
Từ giờ khắc này, ban 3 thừa nhận Đường Suất – lão sư dạy Lý-Hóa,... ừm...đương nhiên, lão thấp vĩnh viễn chỉ có một người là Khúc Thương Mang.
Đinh đinh đinh, chuông tan học vang lên.
Cả lớp thưa thớt mà đem bài kiểm tra nộp lên sau đó sôi nổi ly khai phòng học, chuẩn bị cho tiết bơi lội kế tiếp, chỉ lưu lại một thi thể chú mều bị nướng đen thiếu chút nữa bị hút cạn máu nửa chết nửa sống, thê thảm ngã xuống góc tường.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Hồ sơ nhân vật cuối cùng ——
Tên: Ngô Hy Thụy
Biệt danh: ba đầu ngốc nghếch ( QT dịch là tam đầu đồ đần nhưng thấy tội quá nên tôi để cute một chút:3)
Chức vị: tổ trưởng
Nơi sinh: chỗ giao nhau giữa Thần giới và Ma giới
Thân phận: người thừa kế tổng tài công ty bạc tỷ, người thừa kế Thần điện, đại công tử Ma giới
Thân cao: 188 cm
Thể trọng: không rõ, bởi vì đầu lúc có lúc không xuất hiện
Ba vòng: a ha ha ha, hỏi thăm một chút các vị cha thân yêu.
Thích ăn nhất: hỏa xà
Nhân sinh trải qua: khổ bức phụ thân là tổng tài công ty lớn, sau đó bị một tên thần côn cùng một tên ma thần nóng nảy phải lòng sau khi dây dưa không ngớt còn mang thai, ra mắt... Sau đó thì có cậu, trong nhà mỗi ngày đều ổn định, một Thần một Ma yêu người ghen với con giai, vì thế cậu bỏ nhà ra đi...
Năm đó Thần vương cùng Ma vương vì một nhân loại đòi sống đòi chết hoàn thành một đoạn giai thoại Tây Phương = =! Sau lại thỏa hiệp là bởi vì có Ngô Hy Thụy là hỗn huyết kéo dài huyết mạch ba tộc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook