Lão Thấp Của Tôi
Chương 16: Lão thấp moah lão thấp

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Có đôi khi, dự cảm là thứ không thể bỏ qua.

Có điều người thứ nhất diễn tiết mục đọc thơ diễn cảm là Hứa Chính Tư Cơ, cõi lòng treo cao của Khúc Thương Mang thật ra có hơi hơi buông lỏng.

Thông qua mấy ngày nay đi dạy, tiếp xúc không dài cũng không ngắn, Khúc Thương Mang cũng coi như có hiểu biết nhất định về học sinh này.

Trong tiết Ngữ văn, ở phương diện phát biểu trả lời vấn đề Hứa Chính cũng cố gắng tích cực, tuy rằng hay lan man dông dài không vào chủ đề chính, nhưng cậu thuộc loại người chỉ cần hướng dẫn cho một chút, có thể thông suốt.

Có điều lúc này đây, Khúc Thương Mang hiển nhiên là yên tâm quá sớm rồi.

Hứa Chính Tư Cơ cao ngạo hùng tráng thẳng tưng tiến lên bục giảng, đầu tiên đã gây chú ý không dễ dàng làm cho người ta bỏ qua. Mặt khác, Hứa Chính vì hiển lộ phẩm vị cao quý, tao nhã của chính mình, còn đặc biệt phân phó người máy theo hắn đang ở nơi này cầu năng lượng mặt trời đi mall cao sang nhất mua cho mình bộ vest.

Áo sơmi trắng phối hợp cà- vạt màu sắc và hoa văn đơn giản, âu phục thẳng thớm hiện rõ dáng người vô cùng cường tráng mạnh mẽ, lại nhìn giày da sáng loáng, ở ngoài tìm mấy đứa trẻ đánh xi mất 4 hộp xi đánh giầy mới cọ ra hiệu quả tốt như vậy, chỉ tiếc lão thấp ngồi quá xa, bục giảng lại rất vướng bận, nhìn không hết hình tượng hoàn mỹ lại cao lớn của mình.

Hứa Chính Tư Cơ ở tinh cầu Coleman chính là hoàng tử ăn trên ngồi trước, tương lai là chủ nhân một tinh cầu, nhưng hiện giờ đang ở địa cầu, mức độ cuộc sống của cậu chỉ có thể coi là gia đình bình thường.

Một thân từ trên xuống dưới cậu đã quăng vào không ít tiền đâu, có thể thấy được thật sự là lỗ nặng.

Mạo hiểm ngay cả trước nguy cơ phải gặm bánh mì không cả tháng đặt mua một bộ chỉn chu soái ca như vậy, có thể bởi vì một cái tiết mục đơn giản như thơ đọc diễn cảm sao?

Tự nhiên là không thể nào ——!

Khúc Thương Mang ngồi ngay ngắn chỗ hàng cuối cùng, trong lòng còn buồn bực học sinh này thay đổi quần áo lúc nào, trên bục giảng Hứa Chính bắt đầu "diễn cảm", hướng dưới bục giảng... thổi một nụ hôn.

Đúng vậy, không phải cúi đầu, chứng thực là hôn gió.

Phương hướng hôn gió có thể coi thường, mắt to nháy mấy phát trắng trợn phóng điện cũng có thể cho rằng cậu ta ngủ không ngon giấc mắt rút, nhưng lời Hứa Chính phun ra, làm Khúc Thương Mang thế nào cũng không tránh được.

"Gió, nhẹ nhàng thổi.

Mưa, lẳng lặng rơi,

Tình yêu của tôi, cuồn cuộn không ngừng!

Lão thấp, không thể dối lòng mình nữa, kỳ thật em ngưỡng mộ thầy đã lâu, có thể chụp chung một kiểu với em không? Đêm nay em sẽ đem ảnh chụp cho cha xem, nếu cha đồng ý, ngày mai chúng ta lập tức đi làm —— a —— "

Một âm thanh tiêu hồn kêu thảm thiết —— hơn mười quyển sách ngữ văn, đồng loạt ném tới cái đứa đang cảnh xuân đầy mặt, không phòng bị chút nào: Hứa Chính Tư Cơ.

Người ngã về sau, nằm thẳng cẳng, hôn mê.

"Thật có lỗi lão thấp, có đôi khi trạng thái thần kinh người này không tốt lắm, lão thấp thầy đừng chấp nhặt Hứa Chính." Vương Diệu Quang cúi gập người lộ cả gáy, cố nén xúc động che mặt, đem thằng bé mặt sưng thành đầu heo mặc âu phục lôi xuống.

Mặt mũi cả lớp đều bị kẻ ngoài hành tinh làm mất hết a! Gan to thật đấy dám không dựa theo nội dung bản thảo!

Quả thực rất không có khuôn phép!

Dưới bục giảng, lông mao cả người Lý Hạo suýt xù hết ra, thật kinh dị!

Thi Lương Sâm cũng bị ra một thân mồ hôi lạnh, dính dấp hết sức khó chịu, bộ da nữ trên người cậu thông khí quá kém, muốn nổi da gà cũng chưa chắc thành công.

Không có biện pháp, Lý Hạo cuối cùng bất đắc dĩ lộ ra đuôi to lông xù sắc vàng nhạt, ở vị trí hai vị lão thấp nhìn không tới quăng vài cái.

Nếu không như vậy, cậu sợ chính mình sẽ bị chết ngạt.

Rất muốn chết, không lấy lòng được không nói, lần đầu tiên lo liệu hội lớp làm như vậy, lão thấp nếu trách móc xuống, người thứ nhất tìm tới không phải chính là hai người bọn họ sao?

Trên bục đã xảy ra biến cố, hai vị sư phụ duy nhất phải phản ứng như thế nào?

Khúc Thương Mang đã sớm sợ ngây người, môi nhếch, trong mắt thật bình tĩnh, nhưng thật ra là não đã đánh mất năng lực tự hỏi, trong đầu trừ bỏ trống rỗng vẫn là trống rỗng.

Có điều bởi vì cả người đều ngơ ngẩn, cảm xúc lại khó thấy, ngược lại làm cho người ta một loại cảm giác không sợ hãi không giả dối, cực kỳ bình tĩnh. Trong lớp rất nhiều người đều khiếp sợ năng lực thừa nhận của lão thấp, lại đồng thời nhịn không được sợ hãi than, đây vẫn chưa chạm vào giới hạn cuối cùng của lão thấp, không hổ là Thương lão thấp của chúng mình! (...)

Đây rốt cuộc là tỏ tình, hay là tinh thần Hứa Chính có vấn đề đây?

Quả nhiên... Vẫn là vế sau đi.

Sau khi Khúc Thương Mang hoàn hồn, không tiếng động cười khổ.

Anh chỉ hối hận một việc cuối cùng, chính là đem Đường Suất mang đến lớp mình dự hội lớp.

Thiên ti vạn lũ, cơn tức cũng tốt, buồn bực cũng tốt, cuối cùng hết thảy chỉ biến thành hai chữ vô cùng hờ hững—— "Tiếp tục."

Có trời mới biết, anh duy trì biểu tình không vặn vẹo ở trên mặt khó khăn đến cỡ nào.

A, ai nói bọn học trò này trông thành thật?

Không có việc gì, tương lai chúng ta còn dài. Tiếp tục đi lũ ngựa hoang, cũng sẽ có ngày nào đó bị phục tùng.

Đây là một loại tinh thần thừa nhận cái gì cũng không sợ, người trong lớp không khỏi cảm thấy kính nể, ngay cả Đường Suất cũng nhịn không được phải ghé mắt mà nhìn Khúc Thương Mang.

MC Vương Diệu Quang hốt hoảng lại một lần bước lên bục giảng thần thánh, cũng đã như vậy còn tiếp tục hả?

" Tiết mục kế tiếp, đơn ca: 《 tôi là một chú cá tự do tự tại 》."

"Sặc? Bài hát này?" Đường Suất vừa nãy nén cười thực vất vả, giả bộ rất thống khổ, nhất thời tinh thần cũng tỉnh táo.

《 tôi là một chú cá tự do tự tại》là ca khúc mới đang hot, thuộc TOP trên Bảng xếp hạng, phổ biến rộng khắp, lượng tiêu thụ một đường dẫn đầu cách tên thứ hai chừng mấy chục vạn lượt nghe, ngay cả người không quan tâm tới tin tức giới giải trí cũng biết bài hát này gần đây phát hỏa, tùy tiện mở bất kỳ một kênh nào đài nào cũng đều là《 tôi là một chú cá tự do tự tại 》.

Khúc Thương Mang hoàn toàn không chú ý, tự nhiên không biết.

Bất quá anh thấy biểu tình Đường Suất thật sự mong chờ, trong lòng còn yên lặng suy nghĩ: trong lớp có thể bày ra một tiết mục phổ biến, nói như vậy lần hội lớp này chắc không quá thất bại.

Trong sự chờ mong của mọi người ở đây Tào Chí Vĩ lên bục giảng, còn hơn bài hát gốc, cậu cảm thấy được thân phận của mình cũng có tư cách đến biểu diễn bài hát này.

Một chú cá tự do tự tại, tên thật là hay.

Nhân Ngư tộc bọn họ trừ mỹ mạo không gì sánh bằng cũng có ưu thế, là tiếng ca.

"Tôi chính là, một chú cá tự do tự tại!

Tôi bay lượn ở cuối chân trời, tôi chạy băng băng trên mặt cỏ,

Tôi có cái đuôi xinh đẹp, hai chân thật dài,

Tôi là người, cũng là cá!"

Tào Chí Vĩ bước theo tiết tấu máy ghi âm truyền tới, dần dần còn xoay xoay vòng eo thon nhỏ, dưới bục giảng theo tiếng ca thanh thúy linh hoạt kỳ ảo, dần dần cũng tiến nhập trạng thái theo, có người vỗ tay, có đứa múa may sách giáo khoa, làm như đang say mê thưởng thức siêu sao diễn ở concert, đặc biệt cho Tào Chí Vĩ đủ mặt mũi.

Nói tóm lại, tiết mục này coi như không tồi đi...

Sắc mặt Khúc Thương Mang dịu đi một ít, thấy Đường Suất bên cạnh vỗ tay rất hứng khởi, anh cũng vỗ theo.

Chỉ là... Đứa trên bục giảng, càng hát hò, càng đắc ý vênh váo.

Ở lúc mới bắt đầu đoạn 2:

"Tôi chính là, một chú cá tự do tự tại!

Tôi bay lượn ở cuối chân trời, tôi chạy băng băng trên mặt cỏ,

Tôi có cái đuôi xinh đẹp, hai chân thật dài,

Tôi là........"

Hai tay Tào Chí Vĩ chống lên bàn giáo viên, vẫy ra cái đuôi cá lớn vẩy lấp la lấp lánh, còn ướt sũng, sau đó kiêu ngạo xoay người lại, lộ ra hai chân thon dài thẳng tắp, "Xem, tôi còn có hai chân thật dài... Tôi là người..." Cất bước, nhảy lấy đà "Tôi cũng là cá!" Chống đuôi ngạo kiều!

Đại bộ phận người phía dưới đều tiến nhập trạng thái theo, làn điệu vút cao vạn trượng, Tào Chí Vĩ lộ ra đuôi cá, thậm chí không ai phát giác điều này có vấn đề gì, ngược lại còn có tiếng hoan hô dậy sóng.

"Tiểu Tào, tốt lắm! Khó trách mấy nữ sinh ban nhất gặp cậu đều nhìn chằm chằm, bạn nam lớp trưởng ban hai ngày hôm qua còn tìm người hỏi thăm khi nào sinh nhật cậu đó!"

"Tiểu Tào, múa một điệu của tộc Nhân ngư!"

"Tiểu Tào —— cậu thể hiện cho lão thấp xem tuyệt kỹ đuê!"

"Đúng đúng, lão thấp... Thầy không biết thì thôi, mỗi ngày tiểu Tào dùng cái đuôi lau bảng đen đúng là một cái... Một cái... A ha..."

Đúng rồi!

Lão thấp còn ở đây!

Lý Long Vọng chột dạ rụt lại cổ, vừa rồi giọng cậu lớn nhất.

Mệ nó... Đây rốt cuộc là ai dẫn đầu a! high lộn chỗ!

Tào Chí Vĩ nhất thời cũng kịp phản ứng, tay đang chống bàn run lên, người thiếu chút nữa không đứng vững ngã nhào.

Đại nguy cơ! Đại báo động!

Chuyện này còn nguy hiểm hơn chuyện lão thấp nhặt được quần lót của mình!

"Lão thấp..." thanh âm Tào Chí Vĩ như sắp hết hơi.

Khúc Thương Mang ánh mắt lãnh lãnh đạm đạm, đứng lên đi lên trước, nhìn... từ trên xuống dưới..., "Cái đuôi của em đâu?"

"A? Em, khụ... Em không có đuôi..." Tào Chí Vĩ lắp ba lắp bắp nhìn anh, ở chỗ Khúc Thương Mang nhìn không tới, tiếp nhận một nhánh cây đưa cho mình mảnh vải cứu cánh, vội vàng đưa anh xem:" Đây là đạo cụ... Lão thấp, điệu múa của em, đặc biệt vì hiến dâng cho thầy mà luyện... Thật sự! Vì cảm tạ thầy tìm được quần lót của em, còn nhiệt tình giúp em giặt tay thật sạch!"

Khúc Thương Mang nghe vậy biến sắc:"Hừm, được rồi." Máy giặt quần áo ở căngtin mà thôi.

Vì cái gì anh cảm thấy sai sai?

Lúc này Thi Lương Sâm một phát đẩy Vương Diệu Quang đang bị dọa khóc ra, uỷ viên văn nghệ tự mình lên sân khấu cứu tràng:"Bây giờ là tiết mục cuối cùng của buổi diễn —— kỳ huyễn ma thuật!"

Một câu, trảm rớt ba bốn cái tiết mục ở giữa đã "Tỉ mỉ" chuẩn bị.

Ma thuật?

Cái gì ma thuật?

Khúc Thương Mang vẫn đứng trên bục giảng, Tào Chí Vĩ mềm nhũn xuống sân khấu, anh đang nghĩ mình nên trở về hàng cuối cùng ngồi.

Chỉ là người này từ lúc nào đã đứng bên cạnh mình?

"Nhiên? Tiết mục cuối cùng là.."

"Ma thuật." tay của Nhiên vững vàng vươn về phía anh:"Lão thấp, tặng cho thầy."

Trong nháy mắt, trong tay Khúc Thương Mang hiện ra một đóa hoa màu hồng phấn kiều diễm, nhất thời sắc mặt lão thấp thật vi diệu.

Màu hoa hồng sao lại thế này a! Vứt bỏ thì là không cho lớp trưởng mặt mũi, không vứt bỏ lại cảm thấy được thực phỏng tay.

Chỉ một giây sau, Khúc Thương Mang rốt cuộc không còn do dự.

Đóa hoa kiều diễm ướt át, lại một lần nữa được làm phép, nhẹ nhàng nở bung, biến thành trái cây đỏ tươi thơm ngon mọng nước!

Đúng là trái cây Khúc Thương Mang ăn vụng ở bên hồ!

"Nhiên!"

"Lão thấp." Trước cho trái cây lấy lòng đã. Nhiên thiên chân nghĩ nghĩ, hiếm khi có giác ngộ làm lớp trưởng, trong đầu nổi lên vô số rắc rối bọn trong lớp làm ra:"Các bạn ấy cũng là lần đầu tiên chuẩn bị hội lớp, có chỗ vẫn chưa được chỉn chu, cho nên..."

Kết quả lời nói của cậu bị cắt đứt, Khúc Thương Mang trực tiếp nâng...lên trái cây, yêu thích không buông tay, ánh mắt thậm chí toát ra tim bay phấp phới:"Không! Lần này hội lớp tốt lắm, một lần chưa có kinh nghiệm lần sau tiếp tục cố gắng."

Nhiên:"..."

Cả lớp:"..."

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ngày hôm qua bởi vì có việc càng không có thời gian, hôm nay sớm một chút bổ sung, ngày mai vẫn là buổi tối sáu giờ. Phía dưới bắt đầu, một ít việc nhỏ dần dần do dẫn lớp trong trường học tạo thành trải qua, cùng với người trong lớp vì sao lại nguyện ý ngồi ở chỗ này đi học... Còn có, chuyện xưa của bọn hắn, chuyện xưa của lão thấp. Có em gái nói ta đặt tên tác phẩm không tốt... Ta vốn vô năng đặt tên, lần đầu tiên chính thức dùng mình làm bìa mặt, ta còn cố gắng luyến tiếc đổi đi, cho nên vẫn giữ tập hợp xuống đi. Cuối cùng... (0^◇^0) mạo hiểm phao hữu ích thể xác và tinh thần khỏe mạnh.

Bonus hình bạn Tào: 

17 lão thấp bạo phát lão thấp

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương