Lão Sư! Buông Tha Tôi Đi
-
Chương 59: Lúng túng gặp nhau
Chương 59:Lúng túng gặp nhau Lúc cô còn đang do dự Bành Duy Triết đã lôi cô đi ra ngoài cửa. “Nếu không coi như cô đi ăn với em, ăn một canh giờ coi như tiền lương một buổi đi!” Hắn lầm bầm nhỏ dần một câu , “Em mỗi ngày đều lẻ loi ăn cơm, rất không có vị cô biết không?” Chính một câu này khiến cho Hứa Lưu Liễm mềm lòng. Cô đã từng gặp qua cảnh tượng hắn một mình ăn cơm ,có đôi khi cô đến sớm người giúp việc nói hắn còn đang ăn cơm tối,cô nhìn qua phòng cửa ăn liền thấy hắn một mình một người ngồi ở chỗ đó,máy móc gắp đồ ăn vào trong miệng, cảm giác kia làm cho cô cảm thấy cho dù trên bàn thức phong phú hơn nữa cũng đền bù không được nội tâm cô độc của người thiếu niên. Khi tới Tác Phỉ Á đúng lúc giờ cao điểm,Bành Duy Triết trên người mặc chiếc áo quỳnh quang thật sự quá chói mắt, hơn nữa bản thân hắn dung mạo anh tuấn đẹp trai, cho nên liền thành công hấp dẫn tầm mắt mọi người lui tới bên trong phòng ăn, Hứa Lưu Liễm đi bên cạnh hắn thật lúng túng muốn chết, lúc ra cửa cô mãnh liệt yêu cầu hắn đổi lại áo kết quả hắn không đồng ý,cứ như vậy rêu rao phong cách quá mức. Mà đối mặt với tầm mắt mọi người Bành duy triết cũng không có phản ứng gì,hắn đã sớm đối với cái nhìn chăm chú tập mãi thành thói quen,nhìn thoáng qua cô gái bên cạnh nhíu chân mày thật chặc,hắn nghênh ngang quàng qua vai cô đi tới chỗ ngồi đặc trước. Nhận thấy được động tác của hắn Hứa Lưu Liễm vội vàng đưa tay đầy bàn tay khoát trên vai, kết quả cô vừa ngẩng lên liếc về phía ngoài cửa đi tới mấy người, cả người nhất thời cứng lại . Sau đó cô lại nghĩ tới người nọ ban ngày còn hẹn cô buổi tối cùng nhau ăn cơm bị cô cự tuyệt, mà bây giờ lại bị hắn bắt gặp cùng người khác dùng cơm. . . . . . “Sao? Đây không phải là. . . . . .” Đứng ở bên cạnh Lục Chu Việt Trác Thính Phong liếc mắt liền thấy được cô gái trẻ bên trong phòng ăn, vừa muốn bật thốt lên tên kia đột nhiên thu tay trở lại sau đó đưa tay chọc chọc Lục Chu Việt. Lục Chu Việt lúc này đầu đau như muốn vỡ tung,lúc xế chiều Trác Thính Phong sợ thiên hạ không loạn vừa nghe nói Diêm Hạo Nam và Đường Dục Hàn cùng giá lâm thành phố N, hai lời chưa nói trực tiếp đã theo bay tới đây,nói muốn đến thăm người bạn thực ra muốn tới xem chuyện cười. Cho nên lúc này Trác Thính Phong vừa đâm hắn hai cái,hắn không khỏi tức giận quay đầu hướng về phía hắn rống, “Làm gì?” Nhưng nhìn thấy vẻ mặt Trác Thính Phong nhìn có chút hả hê,hắn theo tầm mắt Trác Thính Phong nhìn qua,sắc mặt vốn khó coi thoáng cái âm trầm xuống, ngay cả Diêm Hạo Nam và Đường Dục Hàn đi theo phía sau hắn cũng giật nảy mình,hai người cũng theo nhìn sang nhất thời liền sáng tỏ chuyện gì. Cô bé kia gầy gò yếu ớt,mặc áo kiểu dáng đơn giản,không quyến rũ,không phong tình, đối với người nhìn qua nhiều phụ nữ như bọn họ mà nói là không xuất chúng, chói mắt nhất là bị cậu nhóc ôm vào trong ngực. Đối với nữ chính vắng mặt dạ tiệc tối nay ,theo giờ phút này người nổi giận đùng đùng giải thích buổi tối có việc. Cô gọi buổi tối có việc,chính là trắng trợn ở đại sảnh dưới mắt đám đông hẹn hò cậu bé anh tuấn trẻ tuổi dễ nhìn,hơn nữa còn không dứt khoát ? Tâm trạng Lục Chu Việt bây giờ đã không thể dùng từ ngữ muốn giết người để hình dung, hắn chỉ cảm thấy dạ dày vốn khó chịu nhất thời giống như có một ngọn lửa ở trong đó hừng hực bốc cháy, đây chính cái gọi là buổi tối có việc? Hắn cảm thấy hắn đúng là quá nuông chiều cô,cho nên cô mới vô pháp vô thiên như vậy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook