Lão Sư! Buông Tha Tôi Đi
-
Chương 32: Giống như mới gặp gỡ
Chương 32 :Giống như mới gặp gỡ Ngày đó hắn đến trường học thăm Trác Thính Phong ,Trác Thính Phong khi đó mới vừa bị cha hắn từ Mĩ Quốc triệu về đảm nhận chức vụ trường học,mỗi ngày bị cha quản lý cả người vô cùng buồn bực,trong lòng cực không thăng bằng đối với lúc bọn họ thoải mái ở Mĩ thật là tốt nên lần lượt điện thoại pháo oanh,hắn chịu không được hình dáng đáng thương về nước,vừa lúc trong công ty cũng có chuyện phải xử lý. Đó cũng là thành phố hắn cách xa sáu năm,sáu năm sau lần đầu tiên trở lại nơi này,trước đây hắn bởi vì tiền đồ và quan hệ với cha chuyển biến xấu,cho nên đi ra nước ngoài sáu năm. Lục Phương Đình muốn hắn thi trường quân đội, bởi vì dựa theo năng lực của hắn tương lai ở quân đội phong sinh thủy khởi là chuyện sớm hay muộn, như vậy đối với cuộc đời chính trị Lục Phương Đình thật là ủng hộ lớn lao,nhưng từ nhỏ đến lớn đi theo bên cạnh Lục Phương Đình đã nhìn thấy quan trường lòng người dễ thay đổi,để cho hắn đối với quan trường cũng cực kỳ chán ghét,hắn lại càng không muốn làm con cờ chính trị cho Lục Phương Đình. Cho nên hắn không chịu thỏa hiệp nói với Lục Phương Đình hắn muốn đi sang Mĩ du học. Lục Phương Đình dưới cơn nóng giận tuyên bố muốn cắt đứt quan hệ cha con với hắn,hơn nữa nhanh chóng chặt đứt tất cả kinh tế của hắn,thậm chí còn lấy điện thoại báo cho cha mẹ Trác Thính Phong,không cho phép bọn họ cho hắn mượn tiền. Lục Phương Đình cho vậy hắn sẽ thỏa hiệp,lại chưa từng nghĩ hắn ôm trong lòng kế hoạch nên ngày thường kiếm tiền chỉ đủ tiền mua vé đến Mĩ, ở chưa quen cuộc sống nơi đây dựa vào gian khổ đi làm chống đở bài vở của mình. Hắn chỉ dùng hai năm đã đạt học vị kinh tế học và kiến trúc học.Song,lại dùng thời gian bốn năm ở Mĩ Quốc thành lập công ty của mình hơn nữa còn đưa nó ra thị trường, sáu năm này ngoại trừ công việc ra hắn chưa từng trở lại,cũng chưa từng cùng liên lạc với Lục Phương Đình,chẳng qua là khi có công việc trở về nước hắn sẽ thỉnh thoảng đi thăm mẹ mình một chút. Sau khi hắn đi quan hệ của mẹ hắn và Lục Phương Đình cũng hoàn toàn chuyển biến xấu,rời khỏi khu nhà cấp cao Lục gia một mình ẩn cư trên núi,mấy năm gần đây dần dần có dấu hiệu xuất gia . Hắn từng hỏi mẹ hắn,ban đầu tại sao chịu gả ột người hám lợi đen lòng,nhưng thần sắc của mẹ hắn bình tĩnh trả lời hắn: Thật ra lúc bắt đầu ông ấy không phải như vậy,ông ấy liêm khiết,chánh nghĩa, ngay thẳng, chẳng qua là quyền thế hấp dẫn quá lớn,dần dần làm hắn đi lệch quỹ đạo đạo đức ban đầu. Thời điểm hắn đi thăm Trác Thính Phong,Trác Thính Phong càng không ngừng oán trách cha mình hà khắc,thì hắn chán đến chết tựa tại phía trước cửa sổ phòng làm việc hắn hút thuốc lá, cách đó không xa trên hành lang đi tới hai cô bé một tóc dài áo đen và tóc ngắn áo hồng , hai người trong tay ôm quyển sách,không biết nói cái gì cô gái áo đen bỗng nhiên khanh khách mặt giản ra nụ cười. Trong nháy mắt tim hắn nhất thời đập thình thịch đến thất thần không có bất kỳ lý do. Ngày đó sau giờ ngọ ánh sáng rực rỡ chói mắt,hắn chỉ nhớ rõ nụ cười rực rỡ của cô bé kia so với mặt trời chói chan trên đỉnh đầu còn sáng hơn,chói mắt hắn. Sau lưng Trác Thính Phong thấy mình oán trách hồi lâu cũng không có nhận được hắn an ủi, không khỏi ảo não gọi tên hắn vài lần,hắn lúc này mới hoàn hồn,ánh mắt lại như cũ chăm chú vào bóng lưng màu đen rời đi, hồi lâu hắn mở miệng nói với Trác Thính Phong, “Tiểu Trác Tử,cậu có biết một câu. . . . . . nói là vừa thấy đã yêu không?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook