Lão Sư! Buông Tha Tôi Đi
Chương 240: Trần thị phá sản

Chương 242:Trần thị phá sản

Dự án lớn nhất năm nay của chính phủ Ôn thành là xây cầu vượt biển đã có người thầu,Trần Thanh Sở dẫn đầu Trần thị với ưu thế đánh bại công ty kiến trúc Long Thị, Lục thị Ôn Thành cùng các công ty cạnh tranh khác thành công nhận công trình này,chuyện này mọi người sớm đã biết,sau khi trải qua hơn một tháng  trù bị,Trần thị quyết định chọn ngày 8 tháng 8 chọn một giờ tốt tuyên bố bắt đầu khởi công hạng mục xây cầu vượt biển.

Tin tức đã thông qua chính phủ Ôn Thành phát ra,tất cả truyền thông cùng ký giả lớn nhỏ trong Ôn Thành đều nhận được thông báo,lúc đó đến hiện trường phỏng vấn, bởi vì đây là hạng mục lớn trước nay chưa có,thị trưởng Lục Phương Đình cùng với mấy lãnh đạo trong tỉnh phái tới hội họp nghi thức khởi công.

Nhưng trước đó một đêm,tập đoàn SEVEN lại đột nhiên mở buổi họp báo,tuyên bố tạm thời rút lui đầu tư tiền vào hạng mục xây cầu vượt biển của Trần thị, nguyên nhân là bọn họ gần đây biết được Trần tổng _Trần Thanh Sở từng làm qua một số chuyện không thể tha thứ,cảm thấy không thể tiếp tục hợp tác với quý công ty nữa,cũng nói đem tiền bồi thường đưa cho Trần thị.

Lúc ấy Trần Thanh Sở đang cùng Lục Phương Đình cùng một số cán bộ lãnh đạo trong tỉnh cùng nhau ăn cơm xã giao,đám người đó vốn vui mừng nên uống say khướt,sau khi nhận được thư ký gọi điện thoại tới sắc mặt hắn nhất thời biến thành trắng bệch,nhìn thoáng qua đám quan viên đang hét lớn uống rượu,hắn nắm điện thoại di động ra khỏi phòng,lớn tiếng hét về  phía thư ký của hắn.

“Cậu mới vừa nói gì? Tôi không nghe thấy,cậu nói thêm một lần nữa”

Gọng thư ký hắn sắp khóc lên một lần nữa báo cáo cho hắn hắn sau khi nghe hung hăng đá mạnh vào tường đối diện,tập đoàn SEVEN đưa ra lý do hắn đã làm chuyện không thể tha thứ,sau này hỏi sao hắn có thể tiếp tục làm trong ngành này?

Nghĩ tới đây hắn không khỏi tức giận,giọng bắt đầu run rẩy.

“Lập tức gọi thư ký tập đoàn SEVEN “

Bất quá lời hắn vừa nói ra,vừa quay đầu lại thì thấy mấy người chức lớn xanh mặt đi ra,trong lòng hắn thầm kêu một tiếng không tốt,vội vàng chạy đến ngăn cản bọn họ.

“Lục thị trưởng,không phải đang ăn vui? Tại sao ra đây?”

Trong đó có một người còn lý trí tức giận hừ lạnh.

“Làm cái gì? Trần tổng,tập đoàn SEVEN cũng đã tuyên bố muốn rút lui tư ,cậu vốn không thể tiến hành kế hoạch khởi công được nữa,cậu nói xem chúng ta có thể làm gì? Chúng ta bây giờ còn tâm trạng ở đây uống rượu không?”

Vừa rồi tất cả bọn họ thông qua thư ký của mình biết được chuyện này,xây cầu vượt biển là một hạng mục cực kỳ phức tạp và khó khăn, SEVEN rút lui đầu tư, Trần thị không có tài chính hổ trợ,sợ rằng nhất thời tiến hành không được nữa,bọn họ cũng không có thời gian …,bọn họ đều chờ đợi ở chức vị mình nhìn được thành quả đây,xem ra phải vội vàng thương lượng chọn người nhận công trình này.

Trần Thanh Sở không nghĩ tới mọi người như vậy,thậm chí ngay cả cơ hội vãn hồi cũng không cho hắn,đột nhiên tức giận không thôi nhưng cũng chỉ có thể kiên trì đi đến cầu xin bọn họ.

“Mấy vị lãnh đạo cho thêm ta chút thời gian,ta lập tức liên lạc cùng tập đoàn SEVEN,lúc trước chúng tôi đã thương lượng tốt,bọn họ đột nhiên rút lui thuộc về không tuân theo hiệp ước!”

“Trần Thanh Sở,chúng tôi nhiều nhất cho ngươi thêm tuần thời gian để giải quyết chuyện này,một tuần sau nếu vẫn không có bất kỳ tiến triển,vậy chúng tôi chỉ có thể thay đổi người!”

Vị quan chức tương đối cao không chút khách khí ném cho hắn một câu,sau xoay người lên xe rời đi,những người khác cũng rối rít ngồi lên xe của mình lần lượt rời đi.

Kính cẩn tiễn bọn họ rời đi,Trần Thanh Sở có chút chán nản  đứng ở nơi đó,thân người cao to dần dần nổi lên tuyệt vọng,tại sao có thể như vậy?Tập đoàn SEVEN tại sao đột nhiên rút lui đầu tư? Tuy nói tập đoàn SEVEN vi phạm hiệp ước bồi cho hắn một khoản tiền,nhưng căn bản không giải quyết được bất cứ vấn đề gì,còn khiến danh tiếng cho hắn và Trần thị xấu đi.

Nghĩ tới đây hắn lấy lại tinh thần tự mình liên lạc thư ký tập đoàn SEVEN,nhưng bên tai truyền đến âm thanh tắt điện thoại lạnh lẽo,hắn vừa gọi điện thoại bảo thư ký hắn tra xét khách sạn người nọ,sau đó lái xe chạy nhanh đến khách sạn.

Khi hắn lái xe đến khách sạn vừa hay nhìn thấy người nọ xách hành lý đặt lên xe,vừa nhìn là biết muốn đi Trung Quốc,hắn nổi điên ra khỏi xe vọt tới,níu lấy vạt áo người nọ tức giận rống.

“Các ngươi tại sao đột nhiên rút lui đầu tư,tôi muốn các người giải thích cho tôi!”

Người nọ có một bảo vệ thân hình vạm vỡ,giơ tay lên dùng sức nắm cổ tay hắn,hắn thoáng cái bị đẩy ra bên cạnh,người nọ lấy kính râm trên sống mũi đút vào vạt áo của mình,mặt không chút thay đổi nói.

“Xin lỗi Trần tiên sinh,tôi chẳng qua phụng mệnh làm việc,ông chủ chúng tôi bảo tôi làm,tôi chỉ có thể làm,về phần giải thích . . . . . .”

Người nọ nói tới đây khóe miệng câu khởi nụ cười xem thường.

“Ông chủ chúng tôi sẽ đích thân tìm anh nói rõ !”

“Ông chủ của các ngươi?”

Trần Thanh Sở thất thần lẩm bẩm,nhưng ngay sau đó lại có chút ít thất khống la hét tên người nọ.

“Ông chủ của các ngươi là ai? Vội bảo ông ấy đến đây!”

Người nọ không để ý đến hắn,chỉ nhìn lướt hắn một cái,đẩy hắn ra khom lưng ngồi vào trong xe chạy đi.Hắn từ kính chiếu hậu nhìn thoáng qua Trần Thanh Sở vẻ mặt tuyệt vọng,sau đó lấy ra điện thoại gọi điện báo cáo.

“Ông chủ,nhiệm vụ hoàn thành!”

*

Trần Thanh Sở không biết mình làm sao về đến nhà,trên đường đi hắn đánh rất nhiều điện thoại cho bên tổng bộ Mĩ Quốc SEVEN,tìm ông chủ người đó nói, nhưng mỗi lần trả lời hắn chỉ là một câu lạnh lùng:Ông chủ chúng ta không có ở đây. Đối phương nói rõ không muốn tiếp tục với hắn.

Sự đả kích này đối với hắn mà nói thật sự quá trí mạng,hắn đem tất cả  hi vọng gửi gắm vào hạng mục này,nếu như bọn họ thật rút lui đầu tư hắn và Trần thị xong rồi. Mà bây giờ hắn cũng không còn mặt mũi cầu cứu gia tộc Katherina,bởi vì hắn lần này hạ quyết tâm xen lẫn giận dỗi không dựa vào các người ấy.

Mới vừa vào cửa nhà Anna Katherine cùng cha mẹ hắn đều đi đến,thấy bộ dạng hắn hồn bay phách lạc, Anna Katherine vội vàng đi đến đỡ hắn,

“Anh Thanh Sở,anh có sao không?”

Bọn họ đều từ trên TV thấy được tin tức tập đoàn SEVEN rút lui đầu tư,Anna Katherine dìu lấy Trần Thanh Sở trong đầu xẹt qua một tia nghi ngờ,tập đoàn SEVEN rút lui đầu tư,Trần thị coi bị phá hủy nhưng lúc trước cô nhờ Lục Chu Việt thi hành kế hoạch này,chẳng lẽ người cầm đầu sau lưng  tập đoàn SEVEN là Lục Chu Việt? Hoặc có liên quan đến hắn?

Cha mẹ Trần Thanh Sở lo lắng nhìn của hắn,Trần Thanh Sở hai mắt vô thần nhìn bọn họ còn có Anna Katherine,bỗng nhiên giơ tay lên ôm lấy Anna Katherine, đem sức nặng toàn thân đều dựa vào trên người cô vô lực lẩm bẩm lên tiếng.

“Anna,anh xong rồi,anh không còn gì cả. . . . . .”

Hắn thận trọng dùng hết thủ đoạn kết quả là công dã tràng.

Hắn chủ động đến gần cô,khiến trong lòng Anna Katherine có chút vui mừng,vội vàng vươn tay ra ôm hắn nhẹ giọng an ủi.

“Anh Thanh Sở,anh đừng khổ sở,anh còn có em,mặc kệ anh có hai bàn tay trắng,em cũng sẽ theo ở bên cạnh anh!”

Thật ra cô không muốn đi tới bước này,cô cũng muốn để cho hắn cam tâm tình nguyện yêu mình tựa như Hứa Lưu Liễm cuối cùng cam tâm tình nguyện yêu Lục Chu Việt,bất quá cô không có kiên nhẫn như Lục Chu Việt,có thể đợi đợi sáu năm lâu như vậy.

Thật ra chủ yếu nhất là,hắn vì chia rẽ Lục Chu Việt cùng Hứa Lưu Liễm,tâm tính trở nên càng ngày càng tàn ác,việc làm cô ngày càng nhìn không được. Mà hôm nay Lục Chu Việt cùng Hứa Lưu Liễm một lần nữa đi tới cùng nhau,cho dù Hứa Lưu Liễm không biết sự thật đêm hôm đó,bọn họ vẫn lựa chọn kiên định yêu nhau.

Thật sự nếu không ngăn cản hắn,cô không biết hắn sau này sẽ làm chuyện gì nữa .

Trần Thanh Sở dựa vào Anna Katherine không nhúc nhích,quá nhiều tuyệt vọng cùng bi thương đã sắp phá hủy hắn,Anna Katherine nhìn thoáng qua cha mẹ hắn.

“Cha,mẹ,con trước đưa Thanh Sở trở về phòng nghỉ ngơi,các người đừng lo lắng,con sẽ giúp anh ấy!”

Cha mẹ của hắn bất đắc dĩ liếc nhìn nhau sau gật đầu,Anna Katherine cố hết sức vịn Trần Thanh Sở đi vào phòng nghỉ,nhìn đến cửa phòng đóng lại sau cha Trần Thanh Sở cầm điện thoại tới nhướng mày bắt đầu gọi điện thoại liên lạc bạn bè của mình,để xem có người giúp bọn họ thoát khỏi kiếp nạn này không.Sau khi Trần Thanh Sở trở về nước ông đã rút lui,đem Trần thị giao cho Trần Thanh Sở làm,lại không nghĩ rằng tới cuối lại rơi vào cục diện rối rắm như thế .

Bố Trần liên hệ rồi hồi lâu,kết quả cuối cùng không thu hoạch được gì. Một hạng mục lớn như vậy,về mặc tiền bạc không phải số lượng nhỏ,hơn nữa ngay cả tập đoàn SEVEN cũng rút lui đầu tư,còn ai dám tiếp tục đầu tư đây?

Anna Katherine vịn Trần Thanh Sở trở về gian phòng của bọn họ,rót cho hắn một ly nước sau đó ngồi xuống trước mặt hắn,nhìn hắn dịu dàng nói.

“Anh Thanh Sở,theo em trở về Mĩ Quốc được không?”

Trần Thanh Sở chợt đứng dậy,nước trong tay đổ xuống người nhưng hắn không để ý,hắn nắm tay cô ánh mắt có chút điên cuồng.

“Tôi không cam lòng! Chuyện này nhất định bọn họ có gì hiểu lầm! Anh ngày mai đi một chuyến Mĩ Quốc,tự mình đến tổng bộ SEVEN tìm ông chủ bọn họ nói chuyện!”

“Anh Thanh Sở,anh tĩnh táo một chút!”

Anna Katherine có chút đau lòng kéo hắn,thấy hắn như vậy cô cũng có chút không đành lòng, nhưng một giây sau tia không đành lòng này bị cô nén xuống.

Trần Thanh Sở căn bản nghe không vô lời của cô,cầm lấy điện thoại di động xoay người đi ra ngoài gọi điện thoại cho y tá bảo hắn chuẩn bị vé máy bay vào ngày mai,cô lẳng lặng đứng ở nơi đó nhìn hắn khốn đốn,trong lòng hiểu rõ tất cả.

Nếu như chuyện này thật sự là Lục Chu Việt nhúng tay vào,vậy hắn nhất định tàn nhẫn muốn dồn Trần Thanh Sở vào chỗ chết,bất kể hắn tự mình đi Mĩ Quốc hay làm như thế nào,chuyện không sẽ không có bất kỳ thay đổi,mục đích cuối cùng chính là lật đổ Trần thị .

Khi  tập đoàn SEVEN tuyên bố rút lui,ngày hôm sau cổ phiếu Trần thị bắt đầu rơi thảm,những khách hàng từng hợp tác với Trần thị rối rít nuốt lời hoặc là hủy bỏ đầu tư,Trần Thanh Sở lòng như lửa đốt bay đi Mĩ Quốc đến tổng bộ tập đoàn SEVEN,cố gắng cùng bọn họ thương lượng,kết quả đợi hai ngày hai đêm căn bản không có nhìn thấy người cầm đầu trong truyền thuyết.

Hắn thất vọng trở về nước,cả người cũng tiều tụy không chịu nổi,chính phủ Ôn Thành không chút khách khí tuyên bố hủy bỏ quyền xây cầu vượt biển cho Trần thị ,bốn bề đều là địch,Trần Thanh Sở rốt cục tuyên bố Trần thị phá sản.

Mà cuộc sống Hứa Lưu Liễm thì trôi qua thoải mái mà hạnh phúc,mỗi ngày thật vui vẻ đi làm,về đến nhà lại có hắn ôn nhu  làm bạn,có điểm khác lạ duy nhất chính là cô phát hiện mình đột nhiên trở nên thích ăn thích ngủ,thậm chí hai cái quần bắt đầu có dấu hiệu chật,chính cô nhìn về phía gương to,sau đó thề phải giảm cân. Mắt thấy hôn lễ của Hạ Vi Lương sắp đến nhưng trên người cô không ngừng tăng thêm thịt,trong lòng cô bắt đầu sợ hãi.

Cô từ nơi Hạ Vi Lương nghe nói trưởng bối Giang gia trừ bà nội Giang Trọng Viễn bệnh nặng cùng với Giang Trọng Viễn đồng ý việc hôn sự này,ngoài ra những người khác đều không đồng ý,nhưng nếu không đồng ý, Giang gia cũng hay danh môn vọng tộc,cho nên hôn lễ Giang Trọng Viễn không thể làm sơ sài,nghe nói đến lúc đó ngay cả người có chức vị cũng đến tham gia hôn lễ.

So với Hạ Vi Lương tràn đầy sức sống,cô đột nhiên cảm giác được mình già hơn rất nhiều,ngay cả theo Hạ Vi Lương đi dạo phố mua ít đồ cũng mệt mỏi,không đầy một lát cô đã kiệt sức ngồi trên ghế không nhúc nhích nổi,ngay cả Hạ Vi Lương mua quần áo nói chút ý kiến cũng không có tinh thần,khiến Hạ Vi Lương tức giận,liên tiếp mắng cô quen hưởng phúc.

Còn nói ban đầu lúc cô cùng Lục Chu Việt cử hành hôn lễ long trọng,thân là phù dâu cô bận trước bận sau,đến phiên mình lại không được vậy,Hứa Lưu Liễm rất buồn bực,cô cũng không muốn nhưng cô  mệt mỏi làm sao cũng không có tinh thần.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương