Lão Sư! Buông Tha Tôi Đi
-
Chương 238: Chút xíu ghen tức
Chương 240:Chút xíu ghen tức Hứa Lưu Liễm có chút ủy khuất. “Nhưng ở thời điểm trung học đệ nhị cấp hắn không phải như vậy !” “Nói vậy đến bây giờ trong lòng em vẫn nhớ tới hắn thật tốt,có phải không?” Lục Chu Việt không vui đứng lên hét to,Hứa Lưu Liễm thoáng cái có chút mơ hồ,cô nào nhớ tới Trần Thanh Sở thật tốt? Cô hiện tại nhớ cũng không muốn nhớ đến người kia,làm sao lại nhớ hắn thật tốt? Không đợi cô nói thêm đã thấy hắn hừ lạnh một tiếng đi ra ngoài ban công,lấy ra điếu thuốc hút một ngụm lớn,cô nhìn dáng người hắn tựa vào ban công trong lòng rất đau,cô khó khăn đi tới từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy hắn,người hắn hơi cứng nhưng không có đẩy cô ra. Cô lại đi đến trước một bước vùi đầu vào trong áo hắn nhẹ nói. “Chu Việt,em không nhớ Trần Thanh Sở thật tốt,em chỉ muốn nói ban đầu em không nghĩ tới hắn sẽ biến thành như bây giờ.Nếu như em đoán được chúng ta hiện tại,em nhất định sẽ từ lần đầu tiên gặp nhau sẽ yêu anh,sau đó toàn tâm toàn ý trong lòng chỉ có một mình anh yêu anh,không để ý tới Trần Thanh Sở gì đó,cũng không để ý thân phận gia thế,chỉ yêu mỗi mình anh nhưng em không năng lực như thế!” Thân thể hắn căng thẳng nãy giờ mới hơi chút buông lỏng lại nghe cô nói tiếp. “Em biết mình làm sai,từng bướng bỉnh,từng có cố chấp,chọn đi con đường quanh co,nhưng may mắn….may mắn cuối cùng em rốt cục đã tới trước mặt anh,cùng anh đi con đường còn lại.” Trong lòng cô hiện tại nhớ nhung nhung chỉ có mỗi mình hắn,làm gì còn chỗ cho người đàn ông khác? Cô nói những lời nàyLục Chu Việt trong lòng có chút cảm xúc bắt đầu khởi động,hắn dập tàn thuốc trong tay xoay người ôm cô vào trong ngực,có chút xin lỗi mở miệng. “Thật xin lỗi,anh vừa rồi có chút thất khống,không nên nói nặng em!” Cô lắc đầu. “Em biết trong lòng anh khó chịu,nếu như anh nổi giận có thể trút vào em,còn nữa. . . . . .” Cô giương mắt nhìn về phía hắn,khua lên dũng khí nói. “Nếu như, nếu như anh để ý chuyện đêm hôm đó,em có thể rời đi. . . . . .” Sau khi cô nói xong khổ sở quay đầu sang nơi khác,cô biết hắn miệng nói không ngại nhưng trong lòng vẫn không dễ chịu,nếu không hôm nay cũng sẽ không đi đánh Trần Thanh Sở một trận,cũng sẽ không nói những lời vô ý. Cô cũng biết hắn không chút ngần ngại đó là không thể,như vậy không bình thường chút nào,nhưng hắn để ý làm cho cô đau lòng,ngay cả chính cô cũng không biết nên làm sao đối mặt tất cả. Lục Chu Việt nhìn chút ít bất an xen lẫn lo lắng trong mắt cô,vội vàng đau lòng ôm lấy cô,ôm thật chặc,đem đầu cô ấn vào trong ngực mình đau đớn thấp giọng rù rì. “Thật xin lỗi Lưu Liễm,anh sau này sẽ không,anh sau này sẽ không bao giờ nói vậy nữa!” Hắn biết sau chuyện này lòng cô trở nên nhạy cảm yếu ớt,hắn vừa rồi không nên phản ứng lớn làm cô tổn thương. Bọn họ thật vất vả mới giống như bây giờ mở rộng cửa lòng ở chung với hắn.Nếu cô rời đi chẳng phải muốn lấy mạng hắn sao? Hứa Lưu Liễm không nói gì nữa,chẳng qua tựa vào trong ngực hắn. “Vậy chúng ta vào ăn cơm thôi,em đã nấu xong bữa tối, ăn xong chúng ta trở về nhà của anh!” Hắn khom lưng ôm lấy cô,nhỏ giọng lầm bầm.. “Trên đùi có vết thương còn làm cơm gì đây,đừng để vết thương hé ra nữa!” Trên đùi mang theo vết thương,tối hôm qua còn dám mê hoặc hắn,cô không muốn chân mình khỏe hơn có phải không. Cô ôm cổ hắn cười hì hì. “Không có chuyện gì! Em còn một chân có thể nhảy rất thú vị!” Lục Chu Việt bị dáng vẻ cô không quan tâm mình làm tức muốn chết,vỗ mấy cái mạnh lên mông cô mới hết giận,làm cô không ngừng kêu rên. Đặt cô ngồi vào ghế,hắn đi vào bưng món cô làm đi ra ngoài,hai người ngồi tại chỗ lẳng lặng ăn,chỉ có những người trải qua mưa gió mới có thể cảm nhận được bình tĩnh chung sống đáng quý cỡ nào. Ăn được một lát Hứa Lưu Liễm như nhớ tới cái gì vội vàng hỏi hắn. “Đúng rồi Chu Việt,anh biết Giang Trọng Viễn không? Người đó thế nào?” Haizz,không biết Giang Trọng Viễn này là hạng người gì,Hạ Vi Lương gả cho hắn có thể bị khi dễ không? Bất quá theo tính cách Hạ Vi Lương,người bình thường khi dễ không được cô ấy nhưng cô vẫn lo lắng,đối phương dù sao cũng là cậu ấm gia thế hùng hậu. Lục Chu Việt trực tiếp mặt đen,nếu như ban nãy nhắc đến Trần Thanh Sở là hắn cố tình gây sự,nhưng chuyện này hắn thật để ý. Công tử Giang gia ở trong giới thượng lưu Ôn Thành không ai không biết không ai không hiểu,bất quá bọn họ làm ăn buôn bán rất ít lui tới quân đội mà thôi. Cô không có chuyện gì ở trước mặt hắn nhắc người đàn ông ưu tú kia làm gì?Với lại cô lúc nào quen biết Giang Trọng Viễn nha,còn khẩn cấp muốn biết chuyện của hắn? Hứa Lưu Liễm đợi hồi lâu không có được câu trả lời của hắn,ngược lại nhìn thấy sắc mặt hắn dần dần trầm xuống,rất buồn bực. “Tại sao ?” Hắn chiều nay tâm trạng bất thường,thật muốn lấy mạng người a. “Không có gì!” Lục Chu Việt trợn mắt nhìn cô sau trực tiếp trả lại cô ba chữ,Hứa Lưu Liễm nghe khẩu khí chua chua mơ hồ phát giác hắn đang nghĩ đến chuyện gì,không khỏi để xuống bát đũa che miệng cười. “Lục Chu Việt,anh thật quá trẻ con?” Cô hôm nay mới lần đầu tiên nghe nói người tên Giang Trọng Viễn,giới thượng lưu cho tới bây giờ không phải là dạng cô gái bình thường như cô nên chú ý.Nếu không phải bởi vì Hạ Vi Lương,cô mới không rãnh tìm hiểu những chuyện này. Bất quá cô thừa nhận bộ dạng hắn ghen thật đáng yêu . Lục Chu Việt thấy cô cười càng thêm không vui trừng cô,Hứa Lưu Liễm lúc này mới nén cười giải thích với hắn. “Không phải là em,là Vi Lương,Vi Lương hôm nay nói cô ấy muốn kết hôn với Giang Trọng Viễn,cho nên em mới muốn hỏi anh một chút!” Lời cô thành công để cho hắn đang tao nhã ăn cơm sặc một cái,Lục Chu Việt nhấp một hớp súp mới có thể mở miệng bình thường. “Làm sao có thể? Giang Trọng Viễn tại sao có thể lấy cô ấy?” “Ơ,cái gì gọi là tại sao có thể lấy cô ấy?” Hứa Lưu Liễm nhất thời tức giận kháng nghị. “Em cũng biết gia cảnh Vi Lương không xứng với Giang Trọng Viễn!Nhưng Vi Lương tính cách tốt,tướng mạo tốt,lại vui vẻ,nơi nào có thể tìm cô nương tốt như vậy!” Lục Chu Việt thấy cô dựng lông toàn thân như nhím con bảo vệ Hạ Vi Lương,vội vàng giơ hai tay đầu hàng. “Em đừng kích động,anh không có ý đó,Hạ Vi Lương là một cô gái không tệ nhưng vấn đề là người nhà họ Giang, người Giang gia công lao hiển hách không nhất định chịu cô ấy,chuyện này mình Giang Trọng Viễn quyết định sao?” “Cô ấy nói Giang Trọng Viễn tìm cô ấy,bảo cô ấy gả cho hắn !” Hắn nhìn cô tìm từ ngữ thích hợp giảng giải, “Em nên biết hắn không phải vì yêu mới tìm cô ấy?” “Đúng vậy,cho nên em mới vội vàng tìm anh để biết người đó như thế nào? Nếu như là loại tốt thì thôi,lỡ là loại không nói đạo lý,chẳng phải Hạ Vi Lương chịu lỗ sao!” Cô lo lắng cau mày,thật ra thì Hạ Vi Lương cưới sớm cũng không có gì,dựa theo cá tính của cô có thể hoàn toàn làm như vậy,nhưng vấn đề chính là đối tượng cô sắp cưới. Lục Chu Việt nhìn thoáng qua đôi lông mày nhíu chặt an ủi cô. “Yên tâm đi,Hạ Vi Lương tốt như vậy sẽ tìm được một người đàn ông tốt yêu cô ấy!” Nhà giàu có lòng sâu như biển,huống chi là Giang gia? Hắn chỉ có thể thay Hạ Vi Lương cầu nguyện,cầu nguyện cô gặp đều may mắn. Hứa Lưu Liễm thở dài cúi đầu ăn cơm trong lòng âm thầm nói với Hạ Vi Lương:Vi Lương,cậu nhất định phải hạnh phúc. Hai người vừa cơm nước xong liền trở về biệt thự của hắn,thời điểm tắm Hứa Lưu Liễm sống chết không cho hắn vào giúp,Lục Chu Việt không có biện pháp đành ông cô vào bồn tắm sau lui ra ngoài,hắn không hiểu cô xấu hổ cái gì,hắn có thể tự chủ,tối hôm qua nếu không phải bị cô dụ dỗ hắn sẽ không chạm vào cô đang bị thương. Kết quả đợi hồi lâu cũng không trông thấy cô gọi hắn vào ôm cô ra ngoài,hắn đi vào xem,phát hiện cô nằm đó ngủ thiếp đi,hắn không khỏi thấy buồn cười,như vậy cũng có thể ngủ? Cô rất thích ngủ sao? Thật ra còn có thể nói bồn tắm nhà hắn rất thoải mái,mới khiến Hứa Lưu Liễm không cẩn thận ngủ mất tiêu. * Sáng hôm sau,Lục Chu Việt đang trong phòng làm việc cùng Diêm Hạo nam qua máy tính thảo luận về chuyện Trần thị, nhưng bỗng nhiên nhận được Lâm San Ni gọi tới. “Lục tổng Anna Katherine nói muốn gặp ngài,đang đợi dưới đại sảnh!” Hắn nhướng cao lông mày “Anna Katherine?” Hắn đúng là không biết,cô ta vào lúc này lại tìm đến hắn,có chuyện gì đây? Khóe miệng vung lên độ cong có điều suy nghĩ,hắn thấp giọng phân phó Lâm San Ni. “Gọi cô ta lên đây !” Diêm Hạo Nam nghe được nội dung điện thoại,không khỏi cau mày hỏi hắn. “Chẳng lẽ cô ta phát hiện thân phận của chúng ta,đến xin anh buông tha Trần Thanh Sở?” Tuy nói thân phận SEVEN cực kỳ bí ẩn,nhưng dù sao gia tộc Katherine ở Mĩ Quốc cũng rất hiển hách.Nếu bọn họ điều tra,cũng có thể tra ra thân phận của bọn họ . Lục Chu Việt khẽ mỉm cười. “Không…chẳng lẽ cậu không tin năng lực của chúng ta!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook