Lão Sư! Buông Tha Tôi Đi
-
Chương 227: Kích tình khó nhịn
Chương 229:Kích tình khó nhịn Bên kia Trần Thanh Sở nhìn thấy hai người ôm nhau rời đi nhất thời giận đến cắn chặc răng tính đứng dậy đuổi theo,lại bị Anna Katherine ngồi đối diện đưa tay nhấn xuống,trong mắt của cô tất cả đều là đau đớn. “Anh Thanh Sở,anh muốn làm gì?” Trong tình huống này mà hắn còn dám đuổi theo,khó tránh khỏi lại bị tổn thương,cô không cho phép chuyện này xảy ra lần nữa. Hắn không để ý tới cô,chỉ lạnh lùng trừng mắt nhìn cô. “Buông tay! “ “Không !” Từ trước đến giờ dịu ngoan nghe lời Anna Katherine kiên định lắc đầu. “Cô ấy đã yêu anh ta,anh tại khăng khăng ép buộc người ta làm gì” Bởi vì lời cô sắc mặc hắn càng thêm u ám,cô không quan tâm giữ chặt tay hắn,tận tình khuyên bảo. “Anh chẳng lẽ không nhìn thấy hành động vừa rồi của cô ấy sao? Cô ấy vì ngăn cản hắn uống nhiều như rượu thà rằng tự mình uống sạch số còn lại! Bọn họ yêu nhau như vậy,anh cũng đừng có hành hạ bọn họ nữa có được không?” Trần Thanh Sở lạnh lùng nhìn chằm chằm cô,tuy hỏa khí đầy bụng nhưng hiện tại ở trường hợp công cộng này hắn không thể phát tiết ra ngoài,hắn lúc trước hãm hại Phương Đông Thần nên khiến hình tượng Trần thị hoàn toàn mất hết,hiện tại mọi cử động đều cẩn thận,hắn hiện tại cố gắng thông hình tượng một người đàn ông tốt giúp Trần thị vãn hồi chút ít danh dự,đây cũng là nguyên nhân tại sao hắn tối nay đưa Anna Katherine xuất hiện ở đây. Anna Katherine giống như biết hắn kiêng kỵ việc gì,nhẹ vỗ về tay hắn hòa để hắn bớt giận chậm rãi ngồi xuống. “Người nước anh không phải có câu Cổ Ngữ,tên là giúp người thành công sao? Anh đã yêu cô ấy như vậy,tại sao không buông tay để cho cô ấy tìm hạnh phúc của mình?” Trần Thanh Sở sau khi nghe không khỏi cười lạnh một tiếng. “Nếu như vậy,cô cũng yêu tôi,tại sao cô không thể buông tay để tôi tìm hạnh phúc thuộc về chính mình?” Anna Katherine vẻ mặt cứng đờ nhưng ngay sau đó nhìn hắn thật tình nói. “Anh Thanh Sở,anh hẳn nên nhớ ban đầu em đồng ý với anh,nếu như anh trở về nước tìm được mối tình đầu,nếu như cô ấy vẫn giống như trước yêu anh,như vậy em sẽ cam nguyện rút khỏi!” Trần Thanh Sở thay đổi sắc mặt, Anna Katherine nói tiếp. “Nhưng hiện tại,chuyện căn bản không giống như anh tưởng tượng!” Cô nói tới chỗ này khổ sở hạ thấp giọng. “Dĩ nhiên,cũng không phải như em tưởng tượng. . . . . .” Chuyện không phải như hắn ban đầu tưởng tượng chính là hắn không nghĩ tới người hắn ngày đêm mong nhớ lại gả cho người chia rẽ bọn họ hơn nữa còn đã yêu hắn,nhưng chuyện không phải giống Anna Katherine tự mình nghĩ chính là cô cho hắn sẽ khổ sở nhưng không có nghĩ đến hắn không bỏ qua,càng không có nghĩ tới hắn không chừa thủ đoạn nào chia rẽ bọn họ,hắn biến thành dáng vẻ ngay cả cô cũng cảm thấy xa lạ. Ở trong ấn tượng cô,hắn là nam sinh trầm mặc ít nói nhìn qua cũng biết hắn không vui,biết trong lòng hắn cất giấu rất nhiều thứ,cô cũng không biết mình tại sao thế,lại đau lòng dáng vẻ này của hắn,thế còn vọng tưởng mình có thể giúp hắn vui vẻ. Cho nên cô liều lĩnh đến gần hắn,quấn hắn,nói không dễ nghe chính là theo đuổi hắn,cô cho rằng Hứa Lưu Liễm không yêu hắn hắn sẽ quay đầu lại nhìn cô một chút , lại không nghĩ rằng ngay cả cô trở thành người phụ nữ của hắn,tim của hắn cũng chưa từng vì cô nhảy nhanh hơn một nhịp. Trần Thanh Sở nhìn trên mặt cô lóe lên bi ao,cầm lấy chiếc đũa tới đâm mạnh vào trong dĩa cơm. …. Lục Chu Việt loạng choạng đỡ Hứa Lưu Liễm ra khỏi cửa nhà hàng đi tới bãi đậu xe,cô cũng rất biết điều không khóc cũng không náo,chẳng qua cả người mềm nhũn dính dát vào người hắn,khiến cho hắn nhiệt huyết sôi trào,nếu không phải nhìn cô hôm nay mặc váy ngắn hắn thật muốn khiêng cô lên để cô không còn lộn xộn. Thời điểm đi tới bên cạnh xe hắn đưa tay vòng eo cô còn dư một tay lấy chìa khóa,ai ngờ chân cô mềm nhũn thẳng nằm lên xe,hắn kinh ngạc đổ mồ hôi lạnh vội vàng xông qua ôm cô vào trong xe,cho nên cả người cô trực tiếp gục trên người hắn. Cô thì không có chuyện gì còn lập tức kêu rên một tiếng,không phải bởi vì cô đụng đau,mà dáng người yểu điệu kia dán chặt vào người hắn,làm hại nơi khác của hắn từ từ trướng to thật khó chịu,hết lần này tới lần khác cô còn làm vẻ mặt vô tội chớp chớp đôi mắt to. “Xin lỗi,đụng anh bị thương có phải không?” Vừa nói vào đề vừa cố gắng tránh khỏi người hắn,hai tay quờ quạng trước ngực muốn tìm được một điểm chống đỡ nỗi trọng lượng mình,hắn một phát bắt được tay cô tàn bạo rống. “Hứa Lưu Liễm,anh cảnh cáo em,em đừng ở nơi đó đùa lửa!” Cô không hiểu lắm muốn đứng lên lại bị hắn rống một trận sợ hết hồn một lần nữa ngã trở về trên người hắn,hắn lần nữa kêu rên, nhưng mặt cô hiểu rõ. “Đùa lửa? Em đâu có!” Hắn rất phiền não,quả nhiên không cách nào hiểu nổi người say rượu,ôm cô vào người đứng dậy mở cửa xe trực tiếp nhét cô vào trong, chết tiệt ở nơi này lại dám trêu chọc ngọn lửa ham muốn của hắn,hắn cũng không muốn ở chỗ này cùng cô trình diễn bản sống Xuân Cung! Hứa Lưu Liễm buồn bực cau mày xoa xoa cái trán bị đau,nịt giây an toàn sau tựa tại nơi đó mơ mơ màng màng ngủ,hắn sau khi lên xe liềm ôm lấy mặt cô,bá đạo ra lệnh. “Không cho phép ngủ!” “Anh làm gì thế a? Em buồn ngủ muốn chết!” Cô tức giận đẩy hắn nhưng bởi vì cảm giác say,tay chân cô mềm nhũn,không giống bình thường tức giận gào thét,ngược lại nghe giống như hờn dỗi,Lục Chu Việt cảm thấy cả người khí huyết từng đợt dâng lên trong bụng. “Trả lời vấn đề anh hỏi trước mới được ngủ tiếp!” Hắn dùng lực lay người cô ép cô mở mắt ra. “Vừa rồi ở cửa nhà hàng khi em thấy Trần Thanh Sở,sắc mặt tại sao khó coi như vậy? Tay tại sao lạnh như vậy?” Lời của hắn làm cô giật mình,đầu thoáng hỗn loạn thoáng cái tỉnh táo mấy phần,cô cắn môi nhìn hắn. “Em. . . . . .” “Không được ấp a ấp úng ,trả lời ngay!” Hắn tức giận hét lên một câu,cô rũ mắt xuống cúi đầu nói. “Bởi vì em rất ghét nhìn thấy hắn,vừa nghĩ tới hắn hãm hại Phương Đông Thần, vừa nghĩ tới hắn làm những chuyện vô sỉ là cảm thấy buồn nôn, cho nên mới như vậy. . . . . .” “Thật chỉ như vậy?” Hắn nheo lại mắt đánh giá cô,vừa rồi lúc gặp Trần Thanh Sở,cảm thấy cô có cái gì không đúng nhưng biết là gì. Hứa Lưu Liễm gật đầu,thật ra chuyện này đúng là cô nghĩ,bất quá cô chưa nói ra Trần Thanh Sở làm chuyện vô sỉ là gì thôi,hắn lúc này mới ngồi trở lại trên ghế phát động xe chạy khỏi nơi đây. Cô không đầy một lát ngã nghiêng ngủ say sưa,hắn cũng không gây khó khăn cho cô,vốn muốn đưa cô về chỗ cô ở nhưng sau lại nhị bị ma xui quỷ khiến đưa cô đến biệt thự trước đó hai người cùng ở. Đưa xe dừng lại trong nhà giữ xe,hắn quay đầu lại nhìn cô,cả người cô cũng tựa sang một bên ngủ say,khuôn mặt mãn nguyện xen lẫn bình tĩnh,khóe miệng khẽ giơ lên,mang theo chút ngây thơ cùng hờn dỗi,hắn thật hy vọng khi tỉnh lại cô cũng dáng vẻ thế này. Hắn cứ như vậy nhìn cô hồi lâu,cô không có dấu hiện tỉnh lại,thậm chí hoạt động hạ thân tìm tư thế thoải mái tiếp tục ngủ, giây nịt an toàn thắt ở trên người cô ôm trọn bộ ngực tròn trịa,váy ngắn trên đùi bị cô làm bốc lên lộ ra một đôi chân thon dài trắng nõn. Hắn vốn ở cửa nhà hàng bị cô chọc,lúc này vừa thấy phong cảnh đẹp không khỏi cúi người qua hôn lên môi cô,cô cũng không biết bởi vì uống rượu say hay là nguyên nhân gì lần đầu tiên đưa tay quấn lấy cổ hắn,động tình đáp lại nụ hôn của hắn,thậm chí còn lè lưỡi tìm lưỡi hắn dây dưa. Hai người dần dần hôn môi cùng nhau,dần dần không thể ngừng lại,cả hai đều hận không được đem đối phương hòa vào cô thể mình,trong không gian yên tĩnh có thể nghe được thanh âm hai người kịch liệt hôn,cũng có thể nghe được tiếng thở dốc ồ ồ,hắn cởi nút áo sơ mi nội y hung hăng cắn lên vú cô,cô ngăn không được phát ra tiếng rên rĩ đứng thẳng người dậy đem vẻ đẹp của mình đưa đến trong miệng hắn. Thăm dò như vậy không thỏa mãn được hai người,Lục Chu Việt kéo dây an toàn cô ra,bàn tay to hơi dùng lực từ tay lái phụ ôm đến trên người mình,cô mặc váy, hắn trực tiếp kéo váy cô lên để cô dạng chân ngồi trên người mình,sau đó nhấc áo đưa tay dò vật mềm mại tròn,cách áo lót xoa nắn,yêu thương vỗ về cô. Hắn đưa tay điều chỉnh một chút ghế ngồi,để ình ngã ra phía sau một chút,chỗ tư mật của cô cùng cứng rắng của hắn càng thêm chặc chẽ dán hợp, hắn cảm giác mình có thể không đợi nổi ôm cô trở về phòng,hắn muốn cô ở chỗ này,khẩn cấp muốn,muốn đến hắn hô hấp ồ ồ cỡi ra dây nịt,thả ra phân thân đã sớm đứng thẳng. Hứa Lưu Liễm đang mơ mơ màng màng ngủ,cô dễ dàng làm ra tất cả phản ứng cũng đến từ bản năng của mình ,lúc này ý thức của cô thật ra không phải rõ ràng, chẳng qua nghe theo tim mình nóng bỏng và khát vọng đáp lại hắn mà thôi, lúc này nhận thấy được trên người là lạ,cô khó khăn mở mắt ra vừa nhìn,lại phát hiện hắn chui đầu giữa hai vú càn rỡ gặm cắn,cả người cô tê dại đồng thời cũng ý thức được bọn họ hiện tại đang trong xe,không khỏi ảo não đẩy hắn. “Chúng ta bây giờ còn đang trên xe!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook