Lão Sư! Buông Tha Tôi Đi
Chương 217: Gài tang vật hãm hại

Chương 219:Gài tang vật hãm hại

“Cái gì?”

Phương Đông Thần cho rằng mình nghe lầm,không thể tin hỏi lại,hai người kia rất không bình tĩnh nói.

“Chúng tôi nhận được tin từ Trần thị,ngày hôm qua các người mới vừa nói hoàn thành bản vẽ,sáng sớm hôm nay bản vẽ đó bị đối thủ Trần thị tung ra thị trường,tất cả đầu tư của Trần thị bị buộc bỏ dở,tổn thất nghiêm trọng!”

Không riêng Phương Đông Thần sửng sốt,tất cả đồng nghiệp cũng sửng sốt,ngay cả ông chủ bọn họ cũng bận rộn từ trong phòng làm việc đi ra,Phương Đông Thần một lúc sau mới kịp phản ứng,sau đó liều mạng phủ định.

“Chuyện này không thể nào! Không thể nào! Bản vẽ chỉ có tôi và người chịu trách nhiệm biết,đối thủ Trần thị tại sao có thể có chứ”

Hai người cười lạnh một tiếng.

“Cho nên nói rõ vấn đề:Là cậu tiết lộ ra ngoài ,cho nên Trần thị mới  khởi tố cậu!”

“Cái gì. . . . . .”

Phương Đông Thần kinh ngạc lui về phía sau mấy bước không nói được câu nào,ông chủ bọn họ thấy thế vội vàng đi đến giải thích với hai người kia.

“Các anh cảnh sát,giữa chuyện này có gì hiểu lầm hay không,thiết kế Phương của chúng ta không phải là người như vậy!”

Một người trong đó mặt không chút thay đổi nói.

“Có phải người như vậy hay không nhìn hòm thư của hắn sẽ biết.Chúng tôi trước đó đã điều tra qua đối thủ Trần thị , đối phương chỉ nói tối hôm qua nhận được một  bưu kiện ẩn danh,bản vẽ trong đó bọn họ thấy rất tốt cho nên chọn dùng!”

Nghe bọn họ nói vậy Phương Đông Thần thở phào nhẹ nhõm vội vàng mở máy tính,tối hôm qua hắn căn bản không gửi bưu kiện cho bất luận kẻ nào,cho nên hắn dám khẳng định bọn họ đoán sai rồi,nhưng khi hắn mở máy tính thấy một bưu kiện đã gửi đi,nhất thời cả người cứng ngắc.

Làm như không thể tin,hắn chợt nhào tới trước mặt máy tính bắt tay làm thao tác mở phong thư kia ra,chính là phần bản vẽ hắn thiết kế cho Trần thị , sắc mặt của hắn thoáng cái trắng bạch.

“Không thể nào! Không thể nào,tôi tối hôm qua căn bản không có gửi bưu kiện!”

Bởi vì máy tính bộ phận thiết kế liên quan riêng tư của người thiết kế,cho nên máy tính mỗi người bọn họ đều có mật mã,còn hắn tự nhận không nói mật mã này cho ai khác biết,ngay cả Hứa Lưu Liễm cũng không biết,tại sao có người dùng máy tính hắn gửi đi?

Vậy chỉ có thể,có người cố ý giải mật mã máy hắn,gài tang vật hãm hại hắn.

“Chứng cứ vô cùng xác thực,cậu còn lời gì muốn nói?”

Cảnh sát kia làm như rất ghét hắn đang cố giải thích.

“Đi thôi,đến cục cảnh sát phối hợp chúng tôi điều tra rồi nói!”

Hai người nói xong liền kéo Phương Đông Thần bị vây trong khiếp sợ đi ra ngoài,ánh mắt Hứa Lưu Liễm thấy được thời gian gửi đi,vội vàng ngăn cản bọn họ.

“Chờ một chút!”

Cô móc ra điện thoại di động của mình lật mục ghi chép,sau đó đưa cho cảnh sát.

“Cảnh quan,thời gian gửi phong bưu kiện này vào 11 giờ tối,nhưng thiết kế Phương của chúng tôi 10 giờ đã về nhà,lúc ấy hắn còn nói chuyện điện thoại với tôi dưới lầu,anh xem,đây là ghi chép chúng tôi nói chuyện!”

Một người trong đó nhận lấy nhìn thoáng qua rồi đưa lại cho cô.

“Điều này có thể chứng minh cái gì? Nói không chừng hắn gọi cho cô xong chạy về công ty gửi phần bưu kiện kia!”

“Điều này sao có thể,người nào nhàm chán rãnh rỗi làm như vậy!”

Hứa Lưu Liễm không hề nghĩ ngợi bác bỏ lời người nọ,người nọ không vui nhìn nhìn cô, lạnh lùng  cười.

“Trần tiên sinh nói,hắn hoài nghi Phương Đông Thần mượn việc công trả thù riêng,không phải hai người bọn họ đều có quen cô sao? Nghe nói cô bây giờ là bạn gái Phương Đông Thần,cô nói xem chúng tôi có thể tin lời cô không?”

Hắn nhắc tới Trần Thanh Sở, Hứa Lưu Liễm cùng Phương Đông Thần nhất thời hiểu rõ,chuyện này chỉ có Trần Thanh Sở mới có thể làm được,cô không khỏi tức giận lớn tiếng nói.

“Đây rốt cuộc người nào mượn chuyện công trả thù riêng!”

Hai người kia không thèm để ý đẩy Phương Đông Thần đi ra ngoài,mặc cho ông chủ bọn họ cùng mọi người  cầu tình thế nào cũng không dừng,ông chủ bọn họ thậm chí còn nghĩ nói nữa cũng vô ích,hai người kia nhất định bị Trần Thanh Sở mua chuộc,làm sao còn để ông chủ như ông vào trong mắt.

Nhìn Phương Đông Thần bị dẫn tới trên xe cảnh sát rít cái chạy đi,ông chủ bọn họ tiếc hận thở dài,Hứa Lưu Liễm gấp đến độ sắp khóc .

“Ông chủ,ông nên biết Đông Thần không phải là người như vậy “

Cô cất đơn từ chức đi,cô biết trong thời điểm mấu chốt không nên nói đến việc kia.

“Tôi dĩ nhiên biết hắn không phải người như vậy,hắn là nhân viên của ta ta làm sao không biết con người của hắn?”

Ông chủ bọn họ cũng rất khó chịu,Hứa Lưu Liễm vội vàng hỏi.

“Có biện pháp gì có thể cứu hắn không?”

Trong đó một đồng nghiệp đề nghị.

“Đến phòng an ninh điều tra để xem một chút!”

Phương Đông Thần tính cách ôn hòa,ngày thường ở trong công ty là nhân viên rất tốt, cho nên xảy ra chuyện này mọi người cũng rất gấp gáp.

Hứa Lưu Liễm vừa nghe vội vàng lên tinh thần chạy đến phòng an ninh,nhưng tất cả màn hình giám sát tối hôm qua đã sớm bị người ta phá hủy,chuyện cho tới bây giờ đã không cần nữa tra xét,có người đoán chừng gài tang vật hãm hại Phương Đông Thần. Trực giác nói cho cô biết người hãm hại Phương Đông Thần trừ Trần Thanh Sở ra không có người khác.

Cô tức giận cầm lấy điện thoại di động vội tới Trần Thanh Sở,cô vốn muốn đời này không muốn có bất kỳ liên quan đến hắn,điện thoại được nhận cô liền hỏi hắn.

“Trần Thanh Sở, Phương Đông Thần dù sao cũng là bạn học của chúng ta,anh tại sao đối với hắn như vậy?”

Trần Thanh Sở giọng nói rất vô tội.

“Tại sao? Anh đã làm gì hắn rồi?Anh còn muốn hỏi hắn tại sao đối xử anh như vậy? Đem bản vẽ của ta đưa cho đối thủ,thoáng cái tổn thất rất nhiều!”

Hứa Lưu Liễm bị hắn chọc giận đến giọng có run rẩy,hung hăng  mắng hắn.

“Trần Thanh Sở,tại sao anh có thể vô sĩ như vậy!”

“Tiểu Liễm,chuyện này chính là em không đúng,em không có bất kỳ chứng cứ nào mà dám đổ tội cho anh,không phải quá đáng sao!”

Trần Thanh Sở nói chậm rãi không nhanh không chậm,giọng nói còn mang theo nụ cười.

“Bất quá. . . . . . xem như nể mặt em,nếu như em chịu trở lại bên cạnh anh,anh sẽ suy nghĩ hủy bỏ khởi tố hắn!”

Hắn đã sớm nhìn Phương Đông Thần,lần này Trần thị ném ra thiết kế cho Trung Hòa chính là vì dụ Phương Đông Thần mắc câu ,hắn biết dự án lớn này phải đưa nhà thiết kế tốt nhất ra làm,sau đó hắn sẽ khiến cho người đó thân bại danh liệt.

Hắn gọi cái này là một hòn đá hạ hai chim,Phương Đông Thần phải vào nhà tù,cô tuyệt đối sẽ không ngồi im,với lại hiện tại cô đã ly hôn với Lục Chu Việt,đêm đó cô lầm tưởng xảy ra quan hệ với hắn cho nên cô cũng không còn mặt mũi đi cầu Lục Chu Việt ra tay cứu Phương Đông Thần .

Người duy nhất cô có thể cầu xin chính là hắn,nên nghĩ đến đây vẻ mặt hắn bị lây nụ cười đắc ý.

Hắn rốt cục nói ra mục đích thực sự, Hứa Lưu Liễm cảm giác không ra đau khổ chỉ cảm thấy thật đáng buồn, “Trần Thanh Sở,anh không phải đã có được tôi sao? Anh còn muốn thế nào nữa?”

“Không!”

Trần Thanh Sở quyết tuyệt trả lời.

“Tiểu Liễm,anh muốn chính là lòng em!”

“Anh muốn em giống như trước yêu anh,chỉ yêu một mình anh!”

Trần Thanh Sở nói tới chỗ này giọng có chút kích động,cô cảm thấy không thể tiếp tục nói chuyện với hắn,lạnh lùng  cười.

“Anh cảm thấy anh lấy thân phận đã có vợ,tới nói với tôi những lời này là có ý gì? Anh muốn tôi yêu anh,muốn tôi là tiểu tam sao ? Hay là tình nhân?”

“Chỉ cần em đồng ý,anh lập tức có thể  ly hôn với cô ta!”

Trần Thanh Sở không hề nghĩ ngợi liền trả lời cô,cô nhớ rằng cô không chỉ một lần nói với hắn vấn đề này.

“Quá khứ đã qua,chúng ta ai cũng không thể trở về như trước! Nếu như anh nói phải đồng ý yêu cầu mới bằng lòng thả Phương Đông Thần,như vậy thật xin lỗi,em  làm không được!”

Trần Thanh Sở không buông tha ép hỏi.

“Em không thể yêu anh một lần nữa,vậy thì trong lòng em đã yêu người đàn ông khác rồi sao?”

Cô trầm mặc một hồi sau đó từ từ mở miệng.

“Đúng! Trong lòng tôi đã yêu người khác,nói như vậy chắc anh biết người đó là ai!”

Cô cảm thấy bất kể cô hiện tại trong lòng có người đàn ông khác hay không,thì sau khi cô biết bộ mặt thật của Trần Thanh Sở ,cô cũng không thể yêu hắn nữa. Đúng vậy,Lục Chu Việt từng giở thủ đoạn hèn hạ nhưng hắn không có chân chính xúc phạm tới cô,nhưng Trần Thanh Sở  luôn làm cô đau đến không muốn sống?

Trần Thanh Sở có chút hổn hển.

“Hứa Lưu Liễm,ban đầu Lục Chu Việt giở thủ đoạn hèn hạ với em,em bây giờ lại nói yêu hắn,em không cảm thấy em nói rất buồn cười sao?”

“Tôi không cảm thấy!”

Cô bình tĩnh và quyết tuyệt phản bác.

“Tôi cảm thấy buồn cười nhất là yêu lầm người!”

Trần Thanh Sở dĩ nhiên nghe ý cô,giận đến nghiến răng nghiến lợi đồng thời quăng một câu tàn nhẫn.

“Phương Đông Thần một khi đã bị tội danh này,sau này hắn sẽ không thể đặt chân vào giới thiết kế,tiểu Liễm,một mình em quyết định đi,anh cho em thêm thời gian một ngày suy nghĩ ! Tới bên cạnh anh,hoặc là trơ mắt nhìn Phương Đông Thần thân bại danh liệt,tùy vào em quyết định!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương