Lão Sư! Buông Tha Tôi Đi
Chương 182: Anh không đồng ý

Chương 183:Anh không đồng ý

Lục Chu Việt sắc mặt trong nháy mắt liền thay đổi,bàn tay gắp thức ăn vào trong chén cứng ngắc giương giữa không trung,trong mắt hắn bắt đầu xuất hiện cảm xúc phức tạp nhìn chằm chằm vào cô,có đau lòng,có chua xót,có đánh mất,có ngán ngẩm,hồi lâu hắn mới thu hồi tay mình sau đó rũ  mắt xuống bình tĩnh nói.

“Không được!”

Từ đêm hôm đó cô như người bệnh tâm thần thét với hắn hai chữ ly hôn,hắn vẫn đang lo lắng không nghĩ tới hôm nay cô thật nói ra.Hắn vốn muốn đợi sau hôn lễ rồi nói chuyện với cô,thật không nghĩ tới Liên Tố phát bệnh qua đời.Hắn biết Liên Tố mất là đả kích lớn với cô,cho dù cô chẳng bao giờ biểu hiện quá mức bi thương,nhưng cô càng dấu diếm  thì càng nguy hiểm,tỷ như giờ phút này.

Hắn có đôi khi nghĩ đây không lẽ là trừng phạt ông trời dành cho hắn,trừng phạt hắn mỗi lần ra tay không chừa thủ đoạn nào,nên để cho hắn rõ ràng có được hạnh phúc với cô,rồi lại lần nữa đẩy cô cách xa hắn.

Cô đứng dậy mặt mũi bình tĩnh,thần sắc bình tĩnh giọng nói bình tĩnh vang lên,

“Làm ơn,đối với người ra tay hại bố tôi,gián tiếp hại chết mẹ tôi,tôi thật không cách nào sống chung với người đó!”

Cô bình tĩnh vậy mới tổn thương người nhất,hắn có đôi khi tình nguyện để cô như người điên mắng hắn,trong lòng hắn lúc đó mới thể dễ chịu một chút, dáng vẻ cô hắn cảm giác cô bướng bỉnh cố chấp không chê vào đâu được,trong lòng tất cả đều là bất lực,hắn để xuống bát đũa giương mắt nhìn cô,giọng nói chậm rãi,

“Lưu Liễm,chuyện bố em anh thừa nhận là lỗi của anh,nhưng chuyện mẹ em. . . . . . Thì”

Hắn dừng một chút,giọng nói khổ sở và đau đớn.

“Bệnh tình của bà năm trước đã tăng thêm,bất kể chuyện kia có xảy ra hay không. . . . . .”

Cô lạnh lùng  cười,

“Nhưng ít nhất bà sẽ không bị kích thích thoáng cái  rời đi phải không? Nếu như không có chuyện kia,có lẽ bà còn sống được một khoảng thời gian,còn có thể để tôi báo hiếu mẹ——”

Cô  nói tới chỗ này bỗng nhiên thương tâm nghẹn ngào,Liên Tố rời đi quá đột ngột cô còn chưa kịp báo hiếu,đây là tiếc nuối khó phai mờ trong lòng cô.

Cô giơ tay lên che miệng bình phục tâm trạng mình,lần nữa hờ hững  mở miệng,

“Lục Chu Việt,tôi không muốn nghe anh nói những lời này nữa,tôi chỉ nói cho anh biết,tôi muốn ly hôn,anh đồng ý cũng được không đồng ý cũng được,tối đã quyết định như thế!”

“Không được!”

Hắn cũng bỗng nhiên đứng dậy,lần nữa ngữ khí kiên định lập lại một lần những lời ban nãy,hắn cách bàn ăn nhìn cô,

“Hứa Lưu Liễm,chẳng lẽ bởi vì anh làm sai mấy lần,mà em xóa bỏ hết trước anh làm sao?”

“Đúng thì sao?”

Cô lạnh lùng giằng co với hắn,nét mặt có một tia buồn bả.

“Bởi vì một lần làm sai của anh,vận mệnh cả đời tôi bị người như anh thay đổi!Nếu như không phải là anh,cuộc sống hiện tại của tôi sẽ hoàn toàn không khác chứ không phải giống như bây giờ,mỗi ngày đau đến không muốn sống đối diện ác ma làm hại cha mẹ mình——!”

Thời điểm nói câu cuối cùng tâm trạng cô dần dần có chút thất khống,giọng có chút gào thét,Lục Chu Việt hai tay bên cạnh siết chặt,trên trán nổi gân xanh,hắn cố gắng chịu đựng đau đớn dần lớn trong lòng không thể tin hỏi cô.

“Ở chung với anh em đau đến không muốn sống?”

Cô nhìn thẳng vào hắn quật cường giằng co.

“Đúng vậy,em mỗi ngày đau đến không muốn sống, cho nên tôi muốn ly hôn ——!”

“Anh đây cũng nói cho em biết,em cứ mơ đi!”

Hắn cũng nổi giận nhìn chằm chằm cô tàn bạo ném cho cô một câu song xoay người cầm lấy áo khoác của mình đi ra ngoài.

“Lục Chu Việt,anh là tên khốn kiếp ——!”

Hứa Lưu Liễm bị lời hắn nói giận đến cả người run rẩy,đứng ở tại chỗ lớn tiếng mắng hắn,hắn thờ ơ  sải bước ra ngoài,cô chạy đuổi theo hai bước tiện tay lấy bình hoa cổ bên cạnh dường như phát tiết quăng về phía hắn.

Không cần nhìn cô cũng biết bình hoa này nhất định giá trị không rẻ,nhưng bởi vì tâm trạng quá mức kích động,bình hoa kia không có nện vào người hắn mà nện vào gót chân hắn,bình hoa cao quý trong nháy mắt vỡ vụn,mảnh nhỏ đăm vào lòng bàn chân vẽ ra một đóa hoa chói mắt,người hắn chỉ dừng lại một chút,tiếp theo không quay đầu lại rời đi,cô thất khống  đứng ở nơi đó khóc rống.

Tần tỷ trơ mắt nhìn hai người ầm ĩ mà không biết làm gì,đi đến đau lòng đỡ cô dậy,

“Phu nhân,cô và tiên sinh đã ở chung với nhau lâu như vậy,có chuyện gì không thể nói rõ chứ cần gì nói hai chữ ly hôn tổn thương người vậy?”

Theo Tần tỷ thấy hai người ngay cả lúc ban đầu ở  thành phố N thời kỳ khó khăn nhất cũng đã vượt qua,còn có cái gì không thể cùng đối mặt đây?

Cô rơi nước mắt lắc đầu.

“Tần tỷ,chị không biết,trở về không được,trở về không được, chúng tôi đã trở về không được. . . . . .”

Dù tốt đẹp thế nào cũng xua không được bóng ma trong lòng cô,huống chi chuyện Hứa Định Biên với Liên Tố đột nhiên rời đi làm tính tình cô thay đổi,cô hiện tại đã hoàn toàn không nhớ nổi hắn tốt chỗ nào.Cô nhắm mắt lại chính là cảnh ban đầu hắn “Vô tình gặp được” ở trước cửa Hứa Định Biên,sẽ nhớ tới hắn cười vô hại  nói hắn tới đây thăm bạn,sẽ nhớ tới hắn nhìn như quan tâm dụ cô lên xe,sau đó ở quầy rượu cố ý nhìn cô uống rượu say ép cô ký hợp đồng,loại cảm xức đau đớn bị lừa gạt  khiến cô mỗi lần nhớ tới hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Cô thế nhưng còn ngây ngốc cho hắn tốt bụng cứu Hứa Định Biên,còn vì chuyện đó…mà cảm kích hắn.Khoảng thời gian đó cho dù cô không tình nguyện cũng thường dùng chuyện đó an ủi mình,an ủi mình dù sao hắn cũng đã cứu Hứa Định Biên,hắn coi như là ân nhân một nhà cô,chứ không nghĩ rằng tất cả đều do hắn dàn dựng.

Cảm giác thoáng cái từ thiên đường rơi vào địa ngục tuyệt vọng có ai có thể hiểu cho cô? Còn nữa bởi vì hắn tâm cơ thâm trầm,cô hiện tại cảm thấy hắn làm tất cả đều muốn lừa gạt cô,ngay cả tình yêu sáu năm hắn nói cô cũng đột nhiên không có cảm giác an toàn,cô cảm thấy tất cả đều áo khoác ngoài bao phủ xấu xa của hắn, cô hiện tại cái gì cũng không muốn làm,cô chỉ muốn thoát khỏi hắn!

“Được rồi được rồi,phu nhân đừng khóc nữa,tôi đỡ cô trở về phòng nghỉ ngơi một chút!”

Tần tỷ thấy cô tâm trạng kích động không thể làm gì khác hơn không tiếp tục khuyên cô,cô không để cho Tần tỷ đở mà một mình trở về phòng.

Cô đang ở trong phòng ngủ,có sân thượng khổng lồ,bên ngoài là một mãnh xanh tươi,cô lẳng lặng nhìn một mảng lớn xanh biếc cảm xúc có chút thất khống dần dần bình phục,sau cô lại nằm trên ghế sân thượng bất tri bất giác ngủ đi.

Khi lần nữa …tỉnh lại trong phòng tối đen,cô vội vàng đứng dậy mở đèn,mặc dù vào đông ban ngày thời gian lúc nào cũng ngắn,nhưng cô không biết cảm giác mình ngủ bữa trưa đến thẳng buổi tối.

Cảm thấy bụng có chút đói,cô tính xuống lầu ăn chút cơm,vừa đi đến cửa,cửa phòng bỗng nhiên thoáng cái từ bên ngoài bị đá ra,cô sợ hết hồn lui về sau thấy hắn người đầy mùi rượu đi lại lảo đảo sải bước vào,áo sơ mi từ trước đến giờ ủi thiếp giờ nhiều nếp nhăn chật vật.Mặc dù trước cô đã ngửi qua hắn hút thuốc lá hay say rượu,nhưng lần này không biết tại sao,cô ngửi thấy những mùi vị kia đã cảm thấy buồn nôn muốn ói,cho nên nhướng mày lui qua một bên tính vòng qua hắn đi nhanh ra ngoài.

Hắn tự tay giữa cô lại chằm chằm cô không vui  hỏi.

“Em đi đâu vậy?”

Cô cảm thấy trong dạ dày vô cùng khó chịu,cô không nghĩ tới cô ghét hắn đến tình trạng này,hắn chỉ đụng vào liền làm cho cô muốn ói,vùng vẫy muốn tránh khỏi hắn thuận tiện lạnh lùng trả lại một câu,

“Không cần anh quan tâm!”

Có lẽ chán ghét trên mặt cô không phải cố ý làm mà bởi vì trong dạ dày phản ứng không thích,nhưng cô lúc thật chọc giận thần kinh yếu ớt của Lục Chu Việt, hắn đưa tay đẩy cô ngã trên mặt giường lớn,đè lên người cô,

“Anh là người đàn ông của em,anh tại sao không để ý?”

Hứa Lưu Liễm bị hắn đẩy ngã đầu váng mắt hoa,sau khi phục hồi tinh thần lại tức giận đẩy hắn,

“Ở một khắc tôi nói ly hôn anh đã không còn là người đàn ông của tôi,từ nay về sau anh đi  đường thênh thang của anh,tôi đi cầu gỗ của tôi!”

Hắn có chút say vẻ mặt cứng ngắc,cô có thể cảm giác được cả người hắn dâng lên tức giận,da thịt cứng rắn cấn cả người cô đau,hồi lâu hắn bỗng nhiên kéo khóe miệng cười nguy hiểm,sau đó để sát vào tai của cô nói,

“Phải không? Lòng của em cách xa anh,còn thân thể em có thể thoát khỏi sao?”

Cô vốn mặc áo rộng rãi  ở nhà,bây giờ giãy giụa một trận cổ áo đã nửa lộ nhìn thấy ngực,xương quai xanh mê người,hắn nhìn lớn màn xuân sắc cổ họng không thể khống chế phập phồng  lên xuống,hô hấp cũng dần dần dồn dập.

Cô giận đến cắn chặt môi mình mặt tràn đầy phẫn hận nhìn chằm chằm cô,đây là nhục nhã,nhục nhã cô trước đó mỗi lần hoan ái đều say mê ở dưới người hắn uyển chuyển yêu kiều,cảm xúc trong mắt hắn nồng đậm,cô tâm hoảng ý loạn bàn tay không bị khống chế,hắn đưa tay bắt được cô,tiếp theo mặt cô đang thét chói tai vạch tìm tòi quần áo cô.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương