Lão Sư! Buông Tha Tôi Đi
-
Chương 179: Hôn lễ như cũ
Chương 180:Hôn lễ như cũ Cô quyết tuyệt khiến Liên Tố nhất thời trầm mặc,riêng bản thân hơi lo lắng dù sao ngày mai là hôn lễ hai người,con bé bây giời lại nói không kết hôn vậy bảo Lục Chu Việt ngày mai làm sao trả lời với người ngàn dặm xa xôi đến đây dự lễ cưới ? Hơn nữa những người đó đều là nhân vật lớn? Cố ý lựa chọn đêm trước hôn lễ nói chuyện này bà đã đoán được là ai làm,nhưng bà không nghĩ tới người thiếu niên năm đó thoạt nhìn tuấn tú nho nhã giờ lòng dạ ác độc vậy. Bà thở dốc một hơi đưa tay nhẹ nhàng cầm tay Hứa Lưu Liễm,kiên nhẫn khuyên nhủ, “Tiểu Liễm,bất kể con giận Chu Việt ra sao,trong lúc mấu chốt con phải lo cho toàn cục,chuyện hôn lễ đã truyền tin nữa tháng trước,ngày mai nếu bỗng nhiên hủy bỏ hôn lễ con nói xem mặt hắn để ở đâu!” Hứa Lưu Liễm mím môi trầm mặc một hồi rồi nói ra một câu hờ hững, “Hắn cho tới bây giờ điều vì tư lợi,chỉ lo có được thứ hắn muốn,con cần gì phải bận tâm mặt mũi hắn!” Cô tuy nói hờ hững nhưng khoảng cách chênh lệch mắt Liên Tố thoáng thấy trong mắt cô xoẹt qua một tia do dự,vội vàng nhân cơ hội nói, “Tiểu Liễm,con coi như hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của mẹ có được không? Tâm nguyện lớn nhất đời này của mẹ đó là có thể nhìn tận mắt con mặt áo cưới đi vào lễ đường. . . . . . “ “Mẹ ——!” Hứa Lưu Liễm khổ sở nghẹn ngào đối mặt với thỉnh cầu duy nhất của Liên Tố,cô cho dù trong lòng không đồng ý đối mặt hắn cũng phải gật đầu đồng ý yêu cầu Liên Tố,mấy ngày nay Liên Tố bệnh nặng cô còn chưa tròn đạo hiếu chăm sóc,nếu như đây là yêu cầu duy nhất lúc mẹ còn sống,cô làm sao còn có thể cự tuyệt? Liên Tố lúc này mới thở phào nhẹ nhỏm vẻ mặt đổi loại thanh thản, “Vừa rồi bác sĩ đã ẹ uống thuốc,con giúp mẹ dọn dẹp một chút rồi chúng ta trở về nhà,hôn lễ ngày mai của con mẹ còn phải tham gia!” Hứa Lưu Liễm đau lòng đè lại bà, “Mẹ cũng vậy,hay ở lại bệnh viện nghỉ ngơi thật tốt,hôn lễ con sẽ đi . . . . . .” Liên Tố cố gắng nén cảm giác mơ màng trước mắt cười lắc đầu, “Không sao,mẹ vừa rồi đã nói với bác sĩ,hắn nói ngày mai mẹ tham dự hôn lễ của tụi con tuyệt đối không có vấn đề!” Dù thế nào bà cũng ráng sống đến ngày mai,bà tuyệt đối không thể để hôn lễ con gái mình biến thành tang lễ của bà, Liên Tố cố chấp phải ra khỏi bệnh viện về nhà,Hứa Lưu Liễm cũng không có cách,không thể làm gì khác hơn giúp dọn dẹp một ít đồ rồi đỡ bà ngồi vào xe lăn bên cạnh đã sớm chuẩn bị,tâm trạng nặng nề đẩy bà ra ngoài. Vốn lo lắng chờ ở bên ngoài mấy người vừa thấy các cô đi ra vội vàng nghênh đón,nhất là Lục Chu Việt sải bước đi tới nhận lấy xe lăn trong tay cô đẩy Liên Tố, cô mặt không chút thay đổi ngẩng lên đưa tay đẩy ra tay hắn hắn sau đó nhìn về phía Đường Dục Hàn lễ phép hỏi, “Đường viện trưởng,có thể phiền ngài cho xe bệnh viện đưa chúng tôi trở về hay không?” Lục Chu Việt thân hình cứng ngắc đứng im tại chỗ bởi vì cô không chút lưu tình cự tuyệt,hắn từ trước đến giờ hình tượng cao lớn thoáng cái trở nên hèn mọn nhỏ bé,bọn người Trác Thính Phong thấy chuyện không xong đi tới kéo hắn ra ngoài, “Lục lão đại,hiện tại thời gian cũng không sớm,anh hay về nghỉ ngơi,ngày mai anh còn phải làm chú rễ tuấn tú đẹp trai vô địch,chị dâu nhỏ cứ để Đường Đường cho người đưa về nhà là được!” Đường Dục Hàn bởi vì Trác Thính Phong một câu Đường Đường mà buồn bực muốn đánh hắn,nhưng lại ngại trường hợp hiện tại chỉ hung hăng trợn mắt nhìn Trác Thính Phong,tiếp theo đi đến đẩy Lục Chu Việt, “Đúng vậy,đúng vậy,Lục lão đại,anh cũng nhanh về đi,em đảm bảo đưa chị dâu nhỏ an toàn về nhà!” Lục Chu Việt trong lúc sững sờ đã bị ba người bọn họ đẩy ra cửa,hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua bộ dạng hờ hững của cô,cảm thấy trong lòng vạn phần đau đớn, hắn biết cô tối nay mới vừa biết tin tức bệnh nặng của Liên Tố trong lòng nhất định rất đau khổ,hắn rất muốn trong khoảng thời gian đó có thể ở bên người an ủi cô nhưng cô căn bản không cần. Trong khoảng thời gian hắn nhìn cô,cô chỉ thủy chung rũ mắt đứng ở nơi đó hoặc lquay đầu nói gì đó với Hạ Vi Lương,tầm mắt cũng chưa từng quay qua nhìn hắn,hắn cuối cùng đành phải xoay người chán nản rời đi. Trác Thính Phong cùng Diêm Hạo Nam cùng nhau đưa Lục Chu Việt trở về,dọc theo đường đi hắn thủy chung trầm mặc ngồi phía sau nhìn ra bên ngoài cửa sổ,Diêm Hạo Nam từ trước đến giờ ít nói bỗng nhiên mở miệng, “Lão Đại,anh vậy không tốt chút nào,anh yêu quá nhiều cho nên không thể che giấu được mắt người ngoài,cô ấy cũng thoáng cái có thể phá hủy anh!” Trác Thính Phong cùng Lục Chu Việt đồng thời trầm mặc,hiển nhiên bọn họ đồng ý lời Diêm Hạo Nam nói rất đúng,Diêm Hạo Nam nói tiếp, “Cho nên anh phải kịp thời rút ra tình cảm của mình,nếu không có một ngày cô ấy làm tổn thương anh,anh nhất định chỉ có con đường chết,nếu không thì thay đổi tính tình!” Trác Thính Phong cùng Lục Chu Việt đồng thời nhìn sang Diêm Hạo Nam,bọn họ không biết Diêm Hạo Nam bỗng nhiên thoáng cái nói ra lời triết lý thế,Diêm Hạo Nam nhìn qua nơi khác tránh tầm mắt bọn họ,quay cửa kính xe xuống đốt một điếu thuốc,thật ra hắn đã từng cảm nhận qua đau khổ bị cô gái mình yêu mến tổn thương mà thôi. Nếu vượt qua được có thể sống lại,nếu không được thì vạn kiếp bất phục tính tình thay đổi bài xích phụ nữ. “Cho tôi một điếu!” Lục Chu Việt mở miệng Diêm Hạo Nam đốt một điếu thuốc cho hắn,bởi vì biết cô không thích hắn hút thuốc uống rượu,hắn trong khoảng thời gian này đã dần dần thích ứng từ bỏ những yêu thích không tốt,nhất là nghĩ đến sau này bọn họ con cho nên định coi như luyện tập trước. Hắn từng ngụm từng ngụm hít một hơi suy nghĩ lời Diêm Hạo Nam nói:Rút ra một phần tình cảm? Nếu hắn có thể hút ra,cần gì phải đi tới bước đường hôm nay đưa mình đến tử lộ? Cô bây giờ rất hận hắn,hắn tối nay đã cảm nhận được đầy đủ.Tuy nói ngày mai hôn lễ vẫn cử hành nhưng hắn không biết sau khi cưới phải chung sống thế nào với cô. Mà bên Hứa Lưu Liễm được Đường Dục Hàn tự mình lái xe đưa các cô trở về,cuối cùng thấy các cô định lên lầu hắn do dự gọi lại cô, “Chị dâu nhỏ!” Cho dù mấy người bọn họ đều lớn tuổi hơn cô nhưng bọn họ vì tôn trọng Lục Chu Việt cung kính gọi cô một tiếng chị dâu nhỏ, Hứa Lưu Liễm hờ hững quay đầu lại nhìn hắn,trong mắt một mảnh tĩnh mịch,điều này làm cho Đường Dục Hàn có chút hoảng hốt thay Lục Chu Việt, “Người không phải thánh nhân,chuyện bác Hứa đúng là Lục lão đại không đúng nhưng hắn không phải bởi vì ——” Chẳng qua lời của hắn còn chưa nói hết đã bị cô cắt đứt, “Đường viện trưởng,ngài cái gì cũng không cần nói,thời gian không còn sớm ngài cũng nên về nghỉ ngơi!” Hứa Lưu Liễm nói xong cũng xoay người lên lầu,Đường Dục Hàn thật ra muốn nói không phải hắn quá yêu cô nên mới làm vậy sao.Xin thứ cho cô là người bình thường không hiểu chuyện tình yêu,vì muốn được người yêu sâu đậm có thể không chừa thủ đoạn nào.Có lẽ cô hiện tại yêu hắn nhưng hắn làm những chuyện khiến cô không thể quên được.Sau khi xảy ra chuyện tất cả mọi người đều khuyên cô tha thứ hắn,muốn cô tiếp tục ở chung với hắn,chẳng lẽ không có ai đứng ở trên lập trường cô thử nghĩ cảm nhận của cô? Nếu như một người đàn ông luôn miệng nói yêu cô lại từng không chừa thủ đoạn hại bố cô,các người cũng dễ dàng tha thứ hắn sao? Đừng bảo cô không biết phân biệt,cũng đừng nói cô cố chấp tùy hứng,chỉ vì yêu cô mà hắn có thể không để ý cảm nhận của mình không chút kiêng kỵ làm những chuyện mình cho là đúng sao? Xin tha thứ cô muốn không phải loại tình yêu này,cho nên cô cảm thấy bọn họ không nên ở cùng nhau,hoặc tạm thời tách ra một thời gian ngắn. Hôn lễ ngày mai bất quá chỉ muốn làm tròn đạo hiếu với Liên Tố mà thôi. Sau khi về đến nhà Hạ Vi Lương đã đỡ Liên Tố nằm xuống giường,dù sao thể lực cũng hạn,thế là một phen hành hạ Liên Tố mệt mỏi không thôi,Hứa Lưu Liễm đau lòng ở bên giường nắm thật chặc tay bà, Liên Tố bảo cô đi ngủ sớm cô không chịu. Bất đắc dĩ Liên Tố đành nói với Hạ Vi Lương , “Vi Lương,con cũng mệt mỏi cả đêm,con cũng ngủ trước đi,ngày mai con còn phải chăm sóc tiểu Liễm nhiều,hay là ngủ ở đây đi!” Lời nói của Liên Tố, Hạ Vi Lương thoáng cái đã nghe hiểu,Liên Tố bảo cô ngày mai tốn nhiều công sức chăm sóc cô,chắc là cũng biết hôn lễ ngày mai Hứa Lưu Liễm tuyệt đối sẽ không có sắc mặt tốt,liền cúi đầu thở dài, “Cháu đi ngủ trước, Lưu Liễm,cậu cũng đừng suy nghĩ lung tung, có chuyện gì chờ qua ngày mai hẵn nói!” Lúc Hạ Vi Lương xoay người điện thoại Hứa Lưu Liễm vang lên,cô thấy người gọi đến là ai liền cúp máy,sau đó tháo pin ra quăng điện thoại qua một bên, Hạ Vi Lương lắc đầu lui ra ngoài sau đó gọi cho Lục Chu Việt ,điện thoại vừa tiếp giọng nói khổ sở xen lẫn lo lắng của hắn vang lên, “Cô ấy khỏe không?” “Ừ, rất tốt, ở trong phòng ngủ chăm sóc Liên Tố,à anh cũng đừng gọi điện thoại đến nữa cô ấy sẽ không nhận !” Hạ Vi Lương đem chi tiết sự thật nói cho hắn biết để cho hắn đừng uổng phí gọi điện lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook