Lão Sư! Buông Tha Tôi Đi
-
Chương 174: Yêu anh yêu anh
Chương 175:Yêu anh yêu anh Lục Chu Việt cúp điện thoại sau ngồi ở đằng kia đợi một lát kết quả cô còn chưa ra khỏi phòng tắm,hắn trong lòng căng thẳng đồng thời đứng dậy chạy ào vào phòng tắm, quả nhiên tựu thấy cô ôm mình rúc ở một góc khóc,hắn thở dài cầm qua khăn tắm bên cạnh tới bao lấy thân thể ướt nhẹp của cô bế ngang lên. Đặc biệt chuẩn bị phòng nghỉ ngơi tốt cho cô,đơn giản mà ấm áp hắn lau khô thân thể vừa tắm xong đặt lên giường lớn,sau đó vừa xoay người đi lấy điều khiển mở điều hòa,cô đã kéo tay của hắn không chịu để hắn đi hu hu khóc “Chu Việt,em sợ mình đã chết, hu hu. . . . . .” Một đôi đẹp mắt lông mày bỗng dưng nhíu lại,trong lòng càng hận Trần Thanh Sở sâu thêm vài phần,hắn cầm ngược lại tay cô an ủi “Anh đi mở điều hòa” Hắn biết tính tình cô từ trước đến giờ rất nóng cho dù Trần Thanh Sở không làm gì cô trong lòng cô vẫn còn bóng ma. Không nghĩ tới nắm chặt hắn không buông,con ngươi trong suốt tất cả đều thấm đẫm nước mắt,hắn nhìn đau lòng vạn phần,nên để cô nắm chặt lấy mình,sau đó nghiêng người lấy điều khiển mở máy điều hòa. Hắn nghiêng người nằm xuống kéo cô vào lòng nhẹ giọng an ủi,cô vẫn như cũ không ngừng nói lẩm bẩm, “Em không dám nghĩ nếu hôm nay hắn thật làm gì em,em làm sao đối mặt với anh,em. . . . . .” Cô còn chưa thoát khỏi bóng ma,vẫn khóc rất khổ sở,Lục Chu Việt không thể làm gì khác hơn là cúi đầu tìm môi cô ngăn chận lời cô muốn nói,cô khẽ sửng sốt một chút,nước mắt trong mắt chảy càng nhiều hơn. Đang thời điểm hắn không biết làm sao,cô bỗng nhiên vươn tay ra ôm cổ hắn,hé miệng ngậm môi hắn cắn mạnh lên,dùng sức mút lấy,lực đạo mạnh hơn trước đây rất nhiều,hắn bị đau đồng thời tựa hồ có một dòng điện theo hai người dây dưa răng môi truyền khắp toàn thân. Nếu bạn thật yêu một người phụ nữ như vậy bạn phải chọn lựa thế nào.Trêu chọc người tuyệt đối không có chút sức phản kháng,bạn sẽ không quan tâm thân hình cô có đầy đặn hay không,bạn cũng sẽ không quan tâm cô giờ phút này khuôn mặt có khóc không,chỉ là cô nhích tới gần bạn đã vô lực kháng cự. Song nhưng chỉ hôn hắn cô dường như cảm thấy chưa đủ,cô lại duỗi thân ra chân thon dài vòng lên người hắn kéo hắn đến gần mình,tay nhỏ bé lung tung thăm dò vào quần áo sờ lên lồng ngực cường tráng của hắn,hắn bị động tác đột nhiên của cô trêu chọc.Hô hấp dồn dập đưa tay bắn bàn tay không an phận. “Lưu Liễm,em. . . . . .” “Chu Việt,yêu em ——” Cô buông ra môi hắn khuôn mặt nước mắt nhìn thẳng vào hắn. Mới vừa bị Trần Thanh Sở hành hạ,cô thật cần hắn sủng ái tới bù vào khủng hoảng trong lòng cần cùng hắn chặc chẽ kết hợp,cần hắn ở trong thân thể cô,cô mới có thể cảm thấy an lòng cảm giác mình sẽ không mất đi hắn. Lục Chu Việt xuyên thấu qua con ngươi sương mù nước mắt nhìn thấu khủng hoảng trong lòng cô,nhìn dáng cô mà đau lòng,cúi đầu nhẹ nhàng hôn cô, bàn tay to xoa lên thân thể trơn bóng chậm rãi tự do,dùng động tác của mình đến trả lời cô ,Hứa Lưu Liễm thì ôm sát hắn ngẩng đầu lên đáp lại hắn. Cô chưa bao giờ giống giờ khắc này vô cùng khát vọng hắn,khi hắn tiến vào cô cong người nghênh hợp hắn ,trong miệng phát ra thở dài thỏa mãn sau đó dùng lực giữ chặt sống lưng rộng rãi cùng hắn trầm luân. Lục Chu Việt cũng quấn chặt vòng eo cô một lần lại một lần mạnh mẽ tiến vào cô,thật ra thì cảnh vừa rồi hắn cũng sợ,sợ, sợ sẽ mất đi cô.Có đôi khi người có càng nhiều lại càng sợ mất đi,hắn tâm trạng giờ phút này chính là như vậy,nhất là đêm trước hai người sắp đám cưới,tim của hắn thật ra còn yếu ớt hơn so với cô. Có một ngày hắn sẽ hiểu,hắn yêu sâu sắc môt khi bị tổn thương sẽ bị thương rơi vào vạn kiếp bất phục. Kích tình tản đi Hứa Lưu Liễm không chịu nổi mỏi mệt tựa vào người hắn ngủ thật sâu.Đợi khi cô…tỉnh lại hắn đã sớm về nhà lấy quần áo sạch sẽ cho cô, trong lòng cô cảm động đồng thời ôm chầm hắn cười hì hì hôn hắn một cái,sau đó có chút xấu hổ nói, “Yêu anh!” Trước đó hắn nói rất nhiều lời yêu thương,nhất là thời điểm hai người hoan ái nói xong thường làm cho cô nghe mặt đỏ tim đập,nhưng cô chẳng bao giờ trực tiếp biểu lộ tình cảm của mình qua,mặc dù nhất cử nhất động của cô còn có ánh mắt đã sớm tiết lộ ý mình. Hắn không quá vui mừng,ngược lại vòng quanh eo cô đương nhiên tiếp nhận lời tỏ tình của cô,còn làm như đồng ý gật gật đầu, “Ừ, bây giờ nói không muộn!” “Anh cũng quá tự đại đi!” Cô hờn dỗi giơ tay lên đấm hắn,bị hắn trở tay cầm đặt lên môi cắn,cô thấy ngứa núp trong lòng ngực của hắn cười khanh khách không ngừng,hắn hơi ai oán oán trách, “Chẳng lẽ không đúng sao? Anh còn tưởng rằng phải chờ tới kết hôn mới có thể nghe được câu này!” Hắn vừa nói như vậy khiến cho cô lúng túng,qua nhiều năm mới ý thức cô đã yêu hắn,có tính quá muộn hay không? Nghĩ tới đây cô không khỏi ôm hắn thật chặt giống như sợ hắn sẽ biến mất,tính trẻ con vô cùng. Lục Chu Việt thấy thế bất đắc dĩ kéo cô xuống,mặt tràn đầy nuông chiều nhìn cô, “Sắc trời không còn sớm,dọn dẹp một chút chúng ta về nhà đi!” Hắn cho rằng cô thông mình dĩ nhiên hiểu được,thời điểm hai người đi tới bàn làm việc bên ngoài,Lục Chu Việt liếc nhìn tấm hình đặt trên bàn,khóe miệng câu khởi nụ cười thỏa mãn, “Hạ Vi Lương chụp ảnh kỹ thuật không tệ, có thể làm nhiếp ảnh gia được rồi!” “Hạ tác giả chụp anh thật đẹp trai,anh đáng lý nên mời người ta ăn bữa cơm?” Cô cười hì hì nhân cơ hội đi đường vòng sẵn có lợi ình,hắn gõ gõ trán cô, “Thật đúng là bạn bè tình thâm đây!” Cô biết hắn đã đồng ý,cười hắc hắc lấy điện thoại di động vội gọi điện cho Hạ Vi Lương,giọng Hạ Vi Lương nghe ra ỉu xìu ,cô vừa hỏi mới biết được là 《 Tô 》 biên tập không có nhận đơn,lại vừa vặn nhân cơ hội nói, “Vậy buổi tối cùng ra ngoài dùng cơm sao,mời ăn bữa tiệc lớn đi tới địa ngục xui xẻo!” “Thật?” Hạ Vi Lương vừa nghe cô muốn mời khách hơi chút lên tinh thần,Hứa Lưu Liễm cười, “Tại sao tớ lại lừa cậu,không phải vừa lúc nói về chuyện cậu làm phù dâu sao!” Cô kết hôn,Hạ Vi Lương Hạ tác giả hoàn toàn xứng đáng làm phù dâu. “Tại sao cậu không nói sớm,sớm nói chị đây sẽ nhịn đói trước ba ngày!” Hạ Vi Lương nhất thời tinh thần tỉnh táo,cất cao cổ họng thét. “. . . . . .” Hứa Lưu Liễm khuôn mặt hắc tuyến,cô thật rất muốn nói cô không nhận ra Hạ Vi Lương này là phụ nữ. Bên cạnh Lục Chu Việt nhìn bộ dạng cô như phát điên không khỏi cười khẽ,hai người có thể trở thành bạn tốt cũng có nguyên nhân.Một chịu không được khảo nghiệm quen vì lợi ích,có một loại còn lại là thú vị cùng chung chí hướng,còn lại là người đó có một thứ mà mình còn thiếu sót. Cô và Hạ Vi Lương hẳn là thuộc về loại cuối cùng,việc này từ trung học đệ nhị cấp hắn đã nhìn ra. Hạ Vi Lương hướng ngoại còn cô hướng nội,hai người nhất động nhất tĩnh chung đụng vô cùng hòa hợp, Hạ Vi Lương hoạt bát có thể mang đến sức sống cho cô,mà cô trầm tĩnh có đôi khi có thể kéo Hạ Vi Lương nóng nảy lại.Hẹn tốt địa điểm với Hạ Vi Lương,hai người liền đi xe đến trước. Hạ Vi Lương vừa thấy được cô liền ôm cô khoa trương vùi đầu khóc rống, “Còn tưởng rằng thử việc đơn giản lắm,không nghĩ tới chị đây vòng thứ nhất đã rớt!” 《 Tô 》 phải tuyển chọn qua ba vòng,vòng thứ nhất cô đã chịu nỗi khổ đào thải,đây đối với người từ trước đến giờ đối với phương diện văn chương rất là tự tin Hạ Vi Lương là một đả kích không nhỏ. Hứa Lưu Liễm không thể làm gì khác hơn an ủi cô, “Ai bảo mắt cậu nhìn cao vậy,vừa nghĩ liền muốn vào《 Tô 》 nha? Nếu cậu đi làm công ty bình thường,theo năng lực của cậu nhất định liền thành công!” “Tớ không phải chỉ muốn nhích tới gần thần tượng của tớ sao!” Hạ Vi Lương lầm bầm ngồi xuống chỗ mình,hai người cùng trò chuyện,Lục Chu Việt bên cạnh chịu trách nhiệm gọi thức ăn. Hứa Lưu Liễm biết cô nói thần tượng chính là Tô Thế Viên,trong đầu hiện ra cô gái xinh đẹp tao nhã lần trước giúp cô giải quyết việc Trần Thanh Sở ,không hiểu hỏi Hạ Vi Lương, “Lần trước Tô tổng không phải rất thích cậu sao,tại sao cậu không đi cửa sau?” Cô cũng không quên mất lần trước Hạ Vi Lương cùng Tô Thế Viên trò truyện rất nhiệt tình,Hạ Vi Lương liếc cô một cái, “Xin đi,phỏng vấn vòng thứ nhất thần tượng tớ căn bản còn chưa ra!” “Ơ,cũng đúng!” Hứa Lưu Liễm nhớ tới mình ban đầu phỏng vấn ở Thân Viễn đến vòng cuối cùng hắn mới xuất hiện,xem ra cuối cùng BOSS ra mặt mới có thể cho thấy địa vị cao nhất của bọn họ . “Không ngại thì các người ra tay từ Trác hiệu trưởng thử xem!” Lục Chu Việt sau khi chọn món ăn giao thực đơn giao cho người phục vụ sau đó nhìn hai người cười mờ ám ném ột câu. Hạ Vi Lương ầm ĩ lập tức ngồi thẳng lên tò mò hỏi, “Chẳng lẽ Trác hiệu trường cùng Tô tổng thật sự quen biết?” “Vợ trước,có tính là quen biết không?” Lời của hắn vừa nói ra,Hứa Lưu Liễm cùng Hạ Vi Lương đồng thời há to miệng,trợn tròn đôi mắt nhìn hắn. Đúng vậy,Trác Thính Phong cùng Tô Thế Viên từng có một đoạn hôn nhân khoảng hai năm,sau lại nhanh chóng chết đi. Chẳng qua là theo hắn biết,Trác Thính Phong gần đây cảm thấy hứng thú với vợ trước,bất quá Tô gia Đại tiểu thư kia dường như không ưa hắn,hắn ra chủ ý này bất quá chỉ muốn hắn và Tô Thế Viên có cơ hội tiếp xúc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook