Lão Phu Thiếu Thê
-
Chương 81
Tỉnh Phi còn chăm chú đâm con vắt béo mập, toàn thân đều phồng lên trên mặt đất, nào có chú ý tới Cung Phàm đang nhìn chằm chằm thân thể cậu, đôi mắt phát ra ánh sáng cực nóng.
Tỉnh Phi đâm con vắt thành hai đoạn, thế nhưng không nhìn thấy máu nó đâu, Tỉnh Phi nhìn eo mình một chút, nơi đó còn đang chảy máu, còn có chút ngứa. Cũng không biết loại động vật nhỏ này đem máu của cậu giấu nơi nào. Tỉnh Phi gãi gãi bụng mình, càng gãi càng ngứa. Tỉnh Phi vẻ mặt đau khổ quay đầu lại nhìn Cung Phàm, vừa vặn đối diện với ánh mắt nóng bỏng của anh.
Ánh mắt nóng bỏng như vậy, Tỉnh Phi trong phút chốc cũng có cảm giác, ánh mắt Cung Phàm ngoài tính xâm lược, còn mang theo khát vọng nồng đậm. Tỉnh Phi cảm thấy mình giống như không thể động đậy, cả người đều run rẩy, kích động, khát vọng, ngượng ngùng, còn có chút sợ sệt…
Cung Phàm ôm lấy cậu để cậu ngồi lên chân mình, cảm giác khô nóng quấn lấy cả hai người, Tỉnh Phi yên tĩnh ngồi ở trên đùi của anh, thân thể mềm nhũn thả lỏng dựa vào lồng ngực anh. Cung Phàm cúi đầu hôn cậu, Tỉnh Phi ngẩng đầu đáp lại Cung Phàm, hai người nhìn nhau, ôn nhu trong mắt lưu chuyển, khát vọng càng không cách nào che giấu.
Tay Cung Phàm di chuyển trên eo cậu, Tỉnh Phi kẹp chặt chân, có chút thấp thỏm đi mong đợi…
Ánh mặt trời dừng lại trên người cậu, Tỉnh Phi tỉnh lại, ý thức chậm rãi khôi phục. Điên cuồng đêm qua khiến Tỉnh Phi vừa động đậy liền đau nhức toàn thân, cảm giác nửa người đều không còn là của mình. Cậu giật giật, cảm nhận được thân thể ấm áp phía sau lưng, cánh tay còn khoác lên eo cậu.
Tỉnh Phi nhắm mắt lại ngoác miệng cười, đầu gối lên cánh tay Cung Phàm, hai tay cầm lấy bàn tay của anh, một bên nắn nắn lòng bàn tay của anh, một bên nghịch ngón tay anh.
Cung Phàm giật giật, tay còn lại không nhẹ không nặng nhào nắn bên hông cậu.”Phi Phi thích chơi dã ngoại hả?”
Tỉnh Phi xoay người, nhắm mắt lại bò lên trên người Cung Phàm, dùng da dẻ cọ anh, loại cảm giác da thịt thân cận như vậy đúng là không thể tốt hơn, thoải mái muốn lăn một vòng. Tỉnh Phi còn chưa muốn từ trên người Cung Phàm leo xuống. Nghe đến âm thanh lười biếng hữu lực của Cung Phàm, Tỉnh Phi ngẩn người, “Cái gì cơ?”
Cung Phàm mở mắt ra, nhìn Tỉnh Phi bò trên người anh giống như một đứa nhỏ, đột nhiên nhớ tới Cung Tiểu Uông. Anh nắm lấy eo Tỉnh Phi, thỉnh thoảng lại ghé thăm mông Tỉnh Phi một chút.
“Tối hôm qua em thật cao hứng.” Cung Phàm cong một chân lên, ngăn trở thân thể Tỉnh Phi đang không ngừng trượt về phía sau. Tỉnh Phi nghe Cung Phàm nói, mất một lúc mới hiểu được Cung Phàm có ý gì, nhất thời có chút ngượng ngùng, “Vậy anh tối hôm qua không phải cũng thế sao.”
Cung Phàm không lên tiếng, bắp chân co lên lúc ẩn lúc hiện, khiến cho mông Tỉnh Phi tiếp xúc trực tiếp với chúng cũng lấp ló ẩn hiện theo. Tỉnh Phi cảm giác được Cung Phàm lại có phản ứng, một mình ngồi đó đắc ý cười khúc khích.
Hai người chơi một hồi, Cung Phàm liền ngồi xuống mặc quần áo cho Tỉnh Phi.”Đi, đi lấy nước ngọt với bắt cá.”
Cung Phàm đi về phía trước. Tỉnh Phi có chút theo không kịp, Tỉnh Phi quan sát khoảng cách của hai người một chút, ngồi xổm xuống, bước đệm, tăng tốc chạy, sau đó nhảy mạnh lên lưng Cung Phàm. Cung Phàm bị cậu đụng khiến anh lảo đảo vài bước, hai người thiếu chút nữa thì ngã nhoài lên cát. Cũng may Cung Phàm đúng lúc điều chỉnh trọng tâm mới tránh khỏi chật vật.
Cung Phàm bấu mạnh vào mông cậu một cái, Tỉnh Phi đau đến mức kêu oai oái, lại dùng chân đạp lên đùi Cung Phàm. Cung Phàm đột nhiên buông bàn tay đang nâng mông cậu, Tỉnh Phi sợ đến hét ầm lên, cánh tay ôm lấy cổ Cung Phàm chặt chẽ. Chân cũng kẹp chặt lấy eo anh.
“Anh, rớt xuống mất!” Tỉnh Phi gào lên.
Cung Phàm xem như không nghe thấy, nắm cây gậy đi về phía bờ biển.
“Anh, không kiên trì nổi nữa. Mau đỡ lấy em!” Tỉnh Phi cảm giác bản thân có xu thế trượt xuống, quan trọng nhất là theo sự giãy dụa của mình, quần sắp tụt tới nơi rồi.
Tỉnh Phi thật sự sợ quần của mình sẽ tụt, giả khóc lại quấy rối gào bên tai Cung Phàm. Cung Phàm quay đầu lại trừng cậu, lại liếc mặt nhìn cái hố hôm qua một chút. Tỉnh Phi sợ hãi lập tức im lặng, vô cùng đáng thương nằm nhoài bên tai Cung Phàm nói rằng, “Anh, quần em sắp tụt rồi.”
Cung Phàm nghe thế thì sửng sốt một chút, tay anh vươn ra phía sau sờ soạng, ngón tay vừa vặn chạm được khe đùi Tỉnh Phi.
Tỉnh Phi nhìn chằm chằm mặt anh, rất rõ ràng thấy được ý cười bên khóe miệng Cung Phàm, vừa thẹn vừa giận cắn lên cổ Cung Phàm một cái. Cung Phàm quay đầu lại nói rằng, “Yên tâm, anh không nhìn thấy.”
Tỉnh Phi nghe Cung Phàm nói, cũng cảm thấy ở đây ngoại trừ trời đất, ai cũng không thấy quần cậu bị tụt để mông trần chạy xung quanh. Cung Phàm thuận tiện giúp cậu kéo quần lên, Tỉnh Phi còn đặc biệt phối hợp nhếch mông lên một chút.
Những ngày vui sướng qua thật nhanh. Từ lúc kẹt lại ở đảo hoang, Tỉnh Phi cảm thấy thời gian trôi thật nhanh, lúc nào cũng thiếu thốn, cậu và Cung Phàm còn có rất nhiều chuyện chưa chuẩn bị xong thì trời đã tối rồi, Cung Phàm và cậu vẫn luôn bận rộn hết việc này đến việc kia, nhóm lửa, phòng thú hoang, lấy nước ngọt, giữ ấm, phòng ngừa gió bão ập tới bất ngờ… Mỗi ngày đều không được nhàn rỗi…
Nhưng liên tiếp năm sáu ngày, mọi thứ vẫn đều yên ổn. Chỗ ở của hai người là nơi khuất gió, bão gió cũng không có ảnh hưởng lớn tới bọn họ. Bọn họ có lều, có lửa, cũng tìm được nước ngọt, đồ ăn. Trên cái đảo này cũng không có thú dữ thể trọng to lớn, chỉ là buổi tối lúc ngủ sẽ vẫn nghe thấy tiếng quỷ tasmania, vì có đống lửa, chúng cũng không dám lại gần. Tỉnh Phi có lúc nửa đêm sẽ bị tiếng kêu với tiếng ẩu đả của chúng nó đánh thức, sau đó thì nương theo ánh lửa ngồi nhìn chúng nó đánh nhau đến một mất một còn.
Cậu ngồi xuống một hồi, Cung Phàm cũng sẽ tỉnh lại. Cung Phàm sẽ ôm lấy cậu từ phía sau, hai người sưởi ấm lẫn nhau, cùng xem đám động vật vì miếng mồi mà đấu tranh sinh tồn. Cung Phàm sẽ ngồi kể lại chuyện hồi trẻ anh đi thám hiểm. Tỉnh Phi nghe hết sức chăm chú, thỉnh thoảng sẽ hỏi vài vấn đề kỳ quái, Cung Phàm lần nào cũng tỉ mỉ trả lời cậu.
Cứ vậy cho đến một tuần sau, trên mặt hai người đều xuất hiện thần sắc mệt mỏi. Tinh thần Tỉnh Phi có chút bất ổn, cậu vẫn luôn ngồi nhìn ra ngoài khơi ngẩn người, ánh mắt phóng ra nơi xa xăm… Thần sắc mờ mịt. Thế nhưng cậu chưa từng kêu với Cung Phàm một câu mỏi mệt, bởi vì Tỉnh Phi biết, một khi cậu nói rằng mình mệt mỏi, không chỉ đại biểu mình sắp từ bỏ hi vọng, còn có thể khiến tâm lý Cung Phàm thêm áp lực, cho nên cậu chưa bao giờ nói.
Cung Phàm đem tất cả các loại giấy và nilon trôi dạt lên bãi biển thu thập lại gần chỗ đống lửa của bọn họ, đợi có tàu thủy hoặc là máy bay đi qua sẽ châm lửa cầu cứu. Thế nhưng bảy ngày liên tiếp, nơi này không có máy bay hay bất kỳ chiếc tàu thủy nào đi qua.
Cung Phàm từ trong rừng đi ra, trong tay cầm một cái bình thủy tinh cùng một quả dừa đã khô hết vỏ ngoài. Anh dựa vào thân cây, nhìn Tỉnh Phi đang ngồi ở trên bờ cát.
Trời vừa hạ một cơn mưa, trong không khí còn tràn ngập mùi tanh của gió biển. Trên biển hiện lên một cái cầu vồng, cách bọn họ rất gần, cũng rất xa. Cung Phàm híp mắt nhìn mặt trời dần dần lặn về tây, anh đi khỏi khu rừng, đi tới bên người Tỉnh Phi.
“Trời vừa mưa, trên cát khá ẩm, mông có bị lạnh hay không?” Cung Phàm đem quả dừa cùng bình thủy tinh thả xuống, ngồi ở bên người Tỉnh Phi. Tỉnh Phi quay đầu lại nhìn Cung Phàm, “Có chút lạnh.”
Cung Phàm cười cười, bàn tay thò xuống mông cậu, quần quả nhiên đã bị ướt. Cung Phàm ôm lấy cậu rồi lột quần cậu ra, đặt cậu ngồi ở trên chân mình.
“Ca.” Tỉnh Phi giống như đứa trẻ không muốn xa rời Cung Phàm. Cung Phàm ôm cậu sát lại, gió biển thổi lên thân thể hai người, có chút lạnh.
“Có muốn uống nước dừa không?” Cung Phàm hôn lên môi cậu một cái. Tỉnh Phi chôn đầu trong ngực anh, đôi mắt có chút ướt át, Cung Phàm ôm cậu càng chặt hơn. Cuộc sống yên tĩnh cùng với việc bị vứt bỏ cô độc là hai chuyện khác nhau. Việc Cung Phàm có thể làm chính là ở bên Tỉnh Phi, nói cho cậu biết phải giữ vững ý chí sinh tồn. Trong lòng anh rõ ràng, bộ dạng hiện tại của Tỉnh Phi đã tính là không tệ, thế nhưng anh vẫn hi vọng Tỉnh Phi có thể tươi cười.
Tỉnh Phi ngẩng đầu nhìn Cung Phàm, hốc mắt của cậu đều đỏ, “Anh, sẽ có người tới tìm chúng ta chứ? Chúng ta liệu có thể cả đời không còn gặp lại Cung Tiểu Uông? Phải sống trên đảo hoang vĩnh viễn?”
Cung Phàm hôn một cái lên khóe môi cậu, Tỉnh Phi có lẽ vì lạnh mà phát run, có lẽ là run rẩy vì sợ sệt, Cung Phàm dùng tay xoa xoa thân thể của hắn, “Sẽ không, anh sẽ dẫn em trở lại. Cung Tiểu Uông không thể không có ba ba đúng không.”
Tỉnh Phi gật gật đầu, tinh thần cậu cũng tốt lên một chút. Hôn nhẹ lên môi Cung Phàm, “Ca, em yêu anh.”
Cung Phàm dùng cánh tay ôm lấy cậu, trong tay nắm bình phiêu lưu, tay còn lại cầm quả dừa, đi về phía lều. Lửa vẫn cháy không ngừng nghỉ. Bên cạnh có một chồng than cao tới một mét, có phần là do Tỉnh Phi lấy ra từ trong đống lửa, có phần là do Cung Phàm phụ giúp.
Cung Phàm dùng y phục của mình bao lấy Tỉnh Phi, quần áo đã không còn thấy được màu sắc ban đầu, nhăn nheo càng miễn bàn đến.
Cung Phàm dùng que sắt chọc thủng quả dừa, mùi vị ngọt ngào bay ra, Tỉnh Phi ngoan ngoãn như chú mèo con, vươn đầu lưỡi liếm chút một. Cung Phàm hôn lên rái tai của cậu, hai người ôm nhật thật chặt.
“Anh nhặt được một cái bình phiêu lưu.” Cung Phàm dán vào lỗ tai Tỉnh Phi nói, đôi mắt Tỉnh Phi tỏa ra ánh hào quang, Cung Phàm cười đem bình phiêu lưu đưa cho cậu.
Thoạt nhìn bình phiêu lưu có vẻ là một cái bình sữa nhỏ, Cung Phàm đem nút gỗ mềm nhổ ra, sau đó đem chiếc lọ đưa cho Tỉnh Phi, Tỉnh Phi như đứa trẻ đem tờ giấy bên trong đổ ra. Trong bình có chút ẩm ướt, tờ giấy nhỏ được một chiếc màng giữ tươi bọc lại, mà Tỉnh Phi đem tờ giấy mò ra vẫn cảm giác được ẩm ướt, không biết nó trôi bao lâu ở trên biển mới gặp được mình và Cung Phàm.
Tỉnh Phi mở tờ giấy ra, phía trên viết gì Tỉnh Phi một chút cũng không hiểu, khá giống tiếng Anh, lại khác tiếng Anh rất nhiều.”Đọc không hiểu.”
Cung Phàm nắm chặt tay cậu, “Là tiếng Pháp. Anh cũng không hiểu. Có điều chờ chúng ta được cứu có thể tìm người phiên dịch.”
Tỉnh Phi mân mê miệng, “Tiếc quá nha…”
Cung Phàm ôm cậu sưởi ấm, Tỉnh Phi cuộn lại tờ giấy cẩn thận từng li từng tí, dùng màng nilon mỏng bọc lại một lần, nhét vào bình thủy tinh. Sau đó cẩn thận cất bình đi.
Cung Phàm nhìn thấy cậu như vậy, trong lòng cũng cùng vui vẻ một ít.
Năm sáu ngày tiếp thep, hai người vẫn không hề nhìn thấy bất kỳ tàu thủy hoặc máy bay đi qua. Tinh thần Tỉnh Phi càng ngày càng kém, ngay cả nội dung trong bình phiêu lưu cũng không còn là hứng thú của cậu nữa. Cung Phàm cũng có chút nôn nóng, trạng thái của Tỉnh Phi khiến anh có chút bất an. Anh bắt đầu lo lắng cho thân thể Tỉnh Phi, anh cũng không yên lòng để Tỉnh Phi một mình, Cung Phàm cho dù đi đâu đều sẽ mang theo Tỉnh Phi… Khi đi ngủ Cung Phàm cũng sẽ ở bên tai Tỉnh Phi nói về Cung Tiểu Uông, Tỉnh Phi nghe xong thường nằm nhoài trong lồng ngực anh nghẹn ngào, tuy rằng Cung Phàm nhìn thấy cậu khóc cũng không dễ chịu, nhưng như thế này cũng là một kiểu phát tiết, khiến Tỉnh Phi kiên định với niềm tin cầu sinh.
Sau lần đó, hai người lại cô độc cùng chờ đợi qua nửa tháng…
Cung Phàm lấy nước ngọt trở về, anh thấy Tỉnh Phi đang say ngủ, anh ngồi ở một bên nấu nước, hai chậu tảo biển trước kia cũng đã bị Cung Phàm dùng hỏng, anh lại nhờ Tỉnh Phi làm thêm hai cái nữa. Tỉnh Phi an vị ngồi trên đùi anh một lần nữa làm chậu, làm xong lại yên lặng ngồi trên chân Cung Phàm không dâng nổi tinh thần.
Cung Phàm nhìn đồng hồ, bọn họ bị kẹt ở đảo hoang đã một tháng. Một tháng này, Cung Phàm không nhìn thấy tàu thủy hay máy bay đi ngang qua, có lúc, niềm tin của anh cũng bị lung lay, thế nhưng rất nhanh lại kiên định, anh không thể ngã xuống, nếu anh ngã xuống, Tỉnh Phi thật sự sẽ không đứng dậy nổi.
Nước hấp thu nhiệt lượng từ đá nung, bắt đầu sôi sùng sục, Cung Phàm đi tới bên người Tỉnh Phi, nhìn chiếc cằm thon gầy và sắc mặt khô vàng do thiếu vitamin của cậu.”Phi Phi, dậy thôi, đừng ngủ nướng.”
Tỉnh Phi giật giật, không để ý tới Cung Phàm. Bàn tay Cung Phàm ở trên bụng của cậu xoa tới xoa lui, Tỉnh Phi mới rầm rì mở mắt, giang hai tay ra hướng về phía Cung Phàm. Cung Phàm cười ôm lấy cậu, để cho cậu uống nước, nước vẫn khó ngửi và khó uống như vậy, thế nhưng đã quen rồi…
“Cá tối hôm qua ăn ngon không? Hôm nay ăn cua nhé.” Cung Phàm cuộn ống quần rách rưới lên, để trần cẳng chân cõng Tỉnh Phi tới cạnh biển.
Tỉnh Phi cúi xuống cổ Cung Phàm hít khí, “Em muốn ăn cua.”
Cung Phàm đặt cậu ngồi trên một tảng đá, đưa cho cậu một cây gậy, “Được, thế nhưng thân thể em có chút đặc thù, không thể ăn nhiều. Lát anh tìm thêm trứng cho em.”
Tỉnh Phi gật gật đầu, ánh mắt không muốn xa rời dõi theo bóng dáng Cung Phàm.
Có lúc, cơ hội sẽ đột nhiên đến với bạn, may mắn sẽ chậm rãi lại gần khi bạn đang chờ đợi, Cung Phàm nghe thấy phía xa bầu trời có âm thanh, trong nháy mắt sững sờ, anh nhìn Tỉnh Phi một chút, lại nhìn lên bầu trời xanh trong, ngoại trừ mây cũng không thấy được gì… Âm thanh vừa rồi như là một loại ảo giác.
Cung Phàm rốt cuộc cũng không tĩnh tâm được nữa, cá liên tục chạy trốn dưới mũi xiên của anh, Tỉnh Phi cũng không thấy Cung Phàm đang mất tập trung.
“Anh…” Tỉnh Phi nhảy xuống nước, đi về phía Cung Phàm.
Cung Phàm nhìn về phía chân trời, xa xôi có một chấm đen, mang theo tiếng động cơ gầm vang.
“Phi Phi! Nhanh đốt nilon!” Cung Phàm gào lên, khuôn mặt anh dữ tợn, từ sau khi kẹt trên đảo hoang, đây là lần đầu tiên Tỉnh Phi thấy Cung Phàm hưng phấn như thế.
Cung Phàm vừa nói, vừa ôm Tỉnh Phi lên bãi cát, sau đó chạy về phía đống lửa, nhanh chóng cầm đuốc, đốt đống nilon và rác thải mà hai người thu gom được. Lửa ban đầu khá nhỏ, chỉ bốc lên một đám khói đen mỏng manh.
Cung Phàm nhìn máy bay càng lúc càng lớn, càng ngày càng gần, tiếng động cơ máy bay vang rền càng lúc càng to, Tỉnh Phi thấy được máy bay, hưng phấn gào lên, khua tay múa chân. Nhưng nhìn đến đám khói đen mỏng manh, trên mặt Tỉnh Phi hiện lên vẻ lo lắng sâu sắc cùng sợ sệt, cậu nhặt một cành lá dừa, cánh tay dùng hết sức quạt gió, lửa càng lúc càng lớn, khói đen cũng dần dần nhiều lên…
Máy bay càng ngày càng gần, Cung Phàm cùng Tỉnh Phi nghe âm thanh cánh quạt càng ngày càng lớn…
Từ khi bị dạt trên đảo hoang đến khi phát tín hiệu cầu cứu cho máy bay đi ngang qua, hai người bị kẹt đúng một tháng.
Phi công là một người nước Anh, vẻ mặt khó tin nói cho hai người biết, kia chính là một cái đảo hoang, hắn vì chấp hành nhiệm vụ mới đi ngang qua đó, vô tình nhìn thấy tín hiệu cầu cứu.
Mà vị phi công người Anh nghe nói bọn họ đã sinh hoạt một tháng trên đảo hoang, quả thực không thể tin nổi. Thế nhưng khi hắn nhìn thấy Tỉnh Phi nằm nhoài trong lồng ngực Cung Phàm gào khóc, cũng không thể không tin, hai người bọn họ thực sự đã sống ở đảo hoang một tháng, trong mùa bão, trong sự cô độc, kiên trì giữ niềm tin cầu sinh, tránh né thú hoang, tìm được đồ ăn cùng nước ngọt… Ngoại trừ kính nể cũng không biết nên làm gì để an ủi hai người Trung Quốc này…
Ngày x tháng x năm 2015, Cung Phàm cùng Tỉnh Phi dưới sự trợ giúp của vị phi công người Anh, liên lạc với Đại sứ quán Trung Quốc, sau nhiều khó khăn rốt cuộc đã trở lại Trung Quốc.
Ba mẹ Cung, Tiêu Dương cùng Lưu Lam ôm Cung Tiểu Uông chờ đợi ở sân bay rất lâu.
Cung Phàm nắm tay Tỉnh Phi xuống máy bay, nhìn ba mẹ Cung cùng Cung Tiểu Uông. Cung Phàm nghĩ, thật may, anh không để cho người đầu bạc tiễn người đầu xanh, không để cho con trai anh trở thành không có cha, thật may, anh đã mang Tỉnh Phi trở về.
Cung Phàm nhìn ba mẹ Cung tóc đã trắng phơ, Cung Tiểu Uông nhìn mình cùng Tỉnh Phi xa lạ thì không muốn rời mắt, nhìn về phía Tiêu Dương cùng Lưu Lam nói một tiếng cảm ơn.
Tháng 3 năm 2028, Cung Phàm 40 tuổi, Tỉnh Phi 28 tuổi, Tỉnh Phi lại có thai, thời điểm Cung Phàm cùng Tỉnh Phi xác nhận tiểu bảo bảo trong bụng đã được bốn tháng, hai người đều rất bối rối. So với Tỉnh Phi tức giận cùng xấu hổ, Cung Phàm lại rất cao hứng, lão lai đắc tử(*).
(*niềm vui có con lúc tuổi già)
Mơ hồ nhất chính là Cung Tiểu Uông chín tuổi, nhóc không hiểu tại sao ba ba Phi Phi có thể sinh em bé. Thế nhưng ba ba còn nói trong bụng Phi Phi có em trai, Cung Tiểu Uông vừa cao hứng vừa phiền não nhìn bụng Tỉnh Phi, aiza, làm trẻ con thật khó…
Trung tuần tháng 8 năm 2028, Tỉnh Phi sinh hạ một bé con, cũng là song tính giống Tỉnh Phi.
Lúc đó Tỉnh Phi nhìn thấy hạ thân bé con liền khóc. Cung Phàm lại không lên tiếng, vẻ mặt của anh bình thản như mặt hồ phẳng lặng. Tỉnh Phi nhìn Cung Phàm như vậy, tâm lý rất mất mát, cũng rất sợ sệt. Cậu lo lắng Cung Phàm không thích đứa bé này, lại sợ vận mệnh sau này của bé.
Sau đó khi Tỉnh Phi ở nhà dưỡng thân, cậu thấy Cung Phàm giúp bé uống sữa, tắm rửa, đổi tã lót… Anh tự làm tất cả mọi việc, tâm lý thất lạc đã sớm biến thành cảm động… Cung Phàm mỗi ngày trước khi đi ngủ, đều sẽ hôn nhẹ cậu và bé con.
Tỉnh Phi thậm chí lo lắng Cung Tiểu Uông sẽ cảm thấy Cung Phàm thiên vị, sẽ cảm thấy ba ba không yêu mình mà yêu em trai hơn, thế nhưng hiển nhiên là lo lắng dư thừa. Cung Tiểu Uông không một chút lo lắng, nhóc vẫn thích cưỡi lên vai Cung Phàm nhìn ba ba dọn dẹp. Cung Phàm cõng nhóc đi làm cơm… Cung Phàm giáo dục nhóc cách làm người và cách bảo vệ em trai…
Tháng 8 năm 2029, Tỉnh Phi cùng Tiếu Dương mở chi nhánh trà sữa thứ ba…
Tháng 10 năm 2029, Lưu Lam cùng Tiếu Dương ra nước ngoài tìm người mang thai hộ…
Tháng 9 năm 2030, Lưu Lam đã hơn bốn mươi tuổi cùng Tiêu Dương hơn ba mươi có con trai đầu lòng, là cái một nhóc con lai béo mập…
Kết thúc.
Tỉnh Phi đâm con vắt thành hai đoạn, thế nhưng không nhìn thấy máu nó đâu, Tỉnh Phi nhìn eo mình một chút, nơi đó còn đang chảy máu, còn có chút ngứa. Cũng không biết loại động vật nhỏ này đem máu của cậu giấu nơi nào. Tỉnh Phi gãi gãi bụng mình, càng gãi càng ngứa. Tỉnh Phi vẻ mặt đau khổ quay đầu lại nhìn Cung Phàm, vừa vặn đối diện với ánh mắt nóng bỏng của anh.
Ánh mắt nóng bỏng như vậy, Tỉnh Phi trong phút chốc cũng có cảm giác, ánh mắt Cung Phàm ngoài tính xâm lược, còn mang theo khát vọng nồng đậm. Tỉnh Phi cảm thấy mình giống như không thể động đậy, cả người đều run rẩy, kích động, khát vọng, ngượng ngùng, còn có chút sợ sệt…
Cung Phàm ôm lấy cậu để cậu ngồi lên chân mình, cảm giác khô nóng quấn lấy cả hai người, Tỉnh Phi yên tĩnh ngồi ở trên đùi của anh, thân thể mềm nhũn thả lỏng dựa vào lồng ngực anh. Cung Phàm cúi đầu hôn cậu, Tỉnh Phi ngẩng đầu đáp lại Cung Phàm, hai người nhìn nhau, ôn nhu trong mắt lưu chuyển, khát vọng càng không cách nào che giấu.
Tay Cung Phàm di chuyển trên eo cậu, Tỉnh Phi kẹp chặt chân, có chút thấp thỏm đi mong đợi…
Ánh mặt trời dừng lại trên người cậu, Tỉnh Phi tỉnh lại, ý thức chậm rãi khôi phục. Điên cuồng đêm qua khiến Tỉnh Phi vừa động đậy liền đau nhức toàn thân, cảm giác nửa người đều không còn là của mình. Cậu giật giật, cảm nhận được thân thể ấm áp phía sau lưng, cánh tay còn khoác lên eo cậu.
Tỉnh Phi nhắm mắt lại ngoác miệng cười, đầu gối lên cánh tay Cung Phàm, hai tay cầm lấy bàn tay của anh, một bên nắn nắn lòng bàn tay của anh, một bên nghịch ngón tay anh.
Cung Phàm giật giật, tay còn lại không nhẹ không nặng nhào nắn bên hông cậu.”Phi Phi thích chơi dã ngoại hả?”
Tỉnh Phi xoay người, nhắm mắt lại bò lên trên người Cung Phàm, dùng da dẻ cọ anh, loại cảm giác da thịt thân cận như vậy đúng là không thể tốt hơn, thoải mái muốn lăn một vòng. Tỉnh Phi còn chưa muốn từ trên người Cung Phàm leo xuống. Nghe đến âm thanh lười biếng hữu lực của Cung Phàm, Tỉnh Phi ngẩn người, “Cái gì cơ?”
Cung Phàm mở mắt ra, nhìn Tỉnh Phi bò trên người anh giống như một đứa nhỏ, đột nhiên nhớ tới Cung Tiểu Uông. Anh nắm lấy eo Tỉnh Phi, thỉnh thoảng lại ghé thăm mông Tỉnh Phi một chút.
“Tối hôm qua em thật cao hứng.” Cung Phàm cong một chân lên, ngăn trở thân thể Tỉnh Phi đang không ngừng trượt về phía sau. Tỉnh Phi nghe Cung Phàm nói, mất một lúc mới hiểu được Cung Phàm có ý gì, nhất thời có chút ngượng ngùng, “Vậy anh tối hôm qua không phải cũng thế sao.”
Cung Phàm không lên tiếng, bắp chân co lên lúc ẩn lúc hiện, khiến cho mông Tỉnh Phi tiếp xúc trực tiếp với chúng cũng lấp ló ẩn hiện theo. Tỉnh Phi cảm giác được Cung Phàm lại có phản ứng, một mình ngồi đó đắc ý cười khúc khích.
Hai người chơi một hồi, Cung Phàm liền ngồi xuống mặc quần áo cho Tỉnh Phi.”Đi, đi lấy nước ngọt với bắt cá.”
Cung Phàm đi về phía trước. Tỉnh Phi có chút theo không kịp, Tỉnh Phi quan sát khoảng cách của hai người một chút, ngồi xổm xuống, bước đệm, tăng tốc chạy, sau đó nhảy mạnh lên lưng Cung Phàm. Cung Phàm bị cậu đụng khiến anh lảo đảo vài bước, hai người thiếu chút nữa thì ngã nhoài lên cát. Cũng may Cung Phàm đúng lúc điều chỉnh trọng tâm mới tránh khỏi chật vật.
Cung Phàm bấu mạnh vào mông cậu một cái, Tỉnh Phi đau đến mức kêu oai oái, lại dùng chân đạp lên đùi Cung Phàm. Cung Phàm đột nhiên buông bàn tay đang nâng mông cậu, Tỉnh Phi sợ đến hét ầm lên, cánh tay ôm lấy cổ Cung Phàm chặt chẽ. Chân cũng kẹp chặt lấy eo anh.
“Anh, rớt xuống mất!” Tỉnh Phi gào lên.
Cung Phàm xem như không nghe thấy, nắm cây gậy đi về phía bờ biển.
“Anh, không kiên trì nổi nữa. Mau đỡ lấy em!” Tỉnh Phi cảm giác bản thân có xu thế trượt xuống, quan trọng nhất là theo sự giãy dụa của mình, quần sắp tụt tới nơi rồi.
Tỉnh Phi thật sự sợ quần của mình sẽ tụt, giả khóc lại quấy rối gào bên tai Cung Phàm. Cung Phàm quay đầu lại trừng cậu, lại liếc mặt nhìn cái hố hôm qua một chút. Tỉnh Phi sợ hãi lập tức im lặng, vô cùng đáng thương nằm nhoài bên tai Cung Phàm nói rằng, “Anh, quần em sắp tụt rồi.”
Cung Phàm nghe thế thì sửng sốt một chút, tay anh vươn ra phía sau sờ soạng, ngón tay vừa vặn chạm được khe đùi Tỉnh Phi.
Tỉnh Phi nhìn chằm chằm mặt anh, rất rõ ràng thấy được ý cười bên khóe miệng Cung Phàm, vừa thẹn vừa giận cắn lên cổ Cung Phàm một cái. Cung Phàm quay đầu lại nói rằng, “Yên tâm, anh không nhìn thấy.”
Tỉnh Phi nghe Cung Phàm nói, cũng cảm thấy ở đây ngoại trừ trời đất, ai cũng không thấy quần cậu bị tụt để mông trần chạy xung quanh. Cung Phàm thuận tiện giúp cậu kéo quần lên, Tỉnh Phi còn đặc biệt phối hợp nhếch mông lên một chút.
Những ngày vui sướng qua thật nhanh. Từ lúc kẹt lại ở đảo hoang, Tỉnh Phi cảm thấy thời gian trôi thật nhanh, lúc nào cũng thiếu thốn, cậu và Cung Phàm còn có rất nhiều chuyện chưa chuẩn bị xong thì trời đã tối rồi, Cung Phàm và cậu vẫn luôn bận rộn hết việc này đến việc kia, nhóm lửa, phòng thú hoang, lấy nước ngọt, giữ ấm, phòng ngừa gió bão ập tới bất ngờ… Mỗi ngày đều không được nhàn rỗi…
Nhưng liên tiếp năm sáu ngày, mọi thứ vẫn đều yên ổn. Chỗ ở của hai người là nơi khuất gió, bão gió cũng không có ảnh hưởng lớn tới bọn họ. Bọn họ có lều, có lửa, cũng tìm được nước ngọt, đồ ăn. Trên cái đảo này cũng không có thú dữ thể trọng to lớn, chỉ là buổi tối lúc ngủ sẽ vẫn nghe thấy tiếng quỷ tasmania, vì có đống lửa, chúng cũng không dám lại gần. Tỉnh Phi có lúc nửa đêm sẽ bị tiếng kêu với tiếng ẩu đả của chúng nó đánh thức, sau đó thì nương theo ánh lửa ngồi nhìn chúng nó đánh nhau đến một mất một còn.
Cậu ngồi xuống một hồi, Cung Phàm cũng sẽ tỉnh lại. Cung Phàm sẽ ôm lấy cậu từ phía sau, hai người sưởi ấm lẫn nhau, cùng xem đám động vật vì miếng mồi mà đấu tranh sinh tồn. Cung Phàm sẽ ngồi kể lại chuyện hồi trẻ anh đi thám hiểm. Tỉnh Phi nghe hết sức chăm chú, thỉnh thoảng sẽ hỏi vài vấn đề kỳ quái, Cung Phàm lần nào cũng tỉ mỉ trả lời cậu.
Cứ vậy cho đến một tuần sau, trên mặt hai người đều xuất hiện thần sắc mệt mỏi. Tinh thần Tỉnh Phi có chút bất ổn, cậu vẫn luôn ngồi nhìn ra ngoài khơi ngẩn người, ánh mắt phóng ra nơi xa xăm… Thần sắc mờ mịt. Thế nhưng cậu chưa từng kêu với Cung Phàm một câu mỏi mệt, bởi vì Tỉnh Phi biết, một khi cậu nói rằng mình mệt mỏi, không chỉ đại biểu mình sắp từ bỏ hi vọng, còn có thể khiến tâm lý Cung Phàm thêm áp lực, cho nên cậu chưa bao giờ nói.
Cung Phàm đem tất cả các loại giấy và nilon trôi dạt lên bãi biển thu thập lại gần chỗ đống lửa của bọn họ, đợi có tàu thủy hoặc là máy bay đi qua sẽ châm lửa cầu cứu. Thế nhưng bảy ngày liên tiếp, nơi này không có máy bay hay bất kỳ chiếc tàu thủy nào đi qua.
Cung Phàm từ trong rừng đi ra, trong tay cầm một cái bình thủy tinh cùng một quả dừa đã khô hết vỏ ngoài. Anh dựa vào thân cây, nhìn Tỉnh Phi đang ngồi ở trên bờ cát.
Trời vừa hạ một cơn mưa, trong không khí còn tràn ngập mùi tanh của gió biển. Trên biển hiện lên một cái cầu vồng, cách bọn họ rất gần, cũng rất xa. Cung Phàm híp mắt nhìn mặt trời dần dần lặn về tây, anh đi khỏi khu rừng, đi tới bên người Tỉnh Phi.
“Trời vừa mưa, trên cát khá ẩm, mông có bị lạnh hay không?” Cung Phàm đem quả dừa cùng bình thủy tinh thả xuống, ngồi ở bên người Tỉnh Phi. Tỉnh Phi quay đầu lại nhìn Cung Phàm, “Có chút lạnh.”
Cung Phàm cười cười, bàn tay thò xuống mông cậu, quần quả nhiên đã bị ướt. Cung Phàm ôm lấy cậu rồi lột quần cậu ra, đặt cậu ngồi ở trên chân mình.
“Ca.” Tỉnh Phi giống như đứa trẻ không muốn xa rời Cung Phàm. Cung Phàm ôm cậu sát lại, gió biển thổi lên thân thể hai người, có chút lạnh.
“Có muốn uống nước dừa không?” Cung Phàm hôn lên môi cậu một cái. Tỉnh Phi chôn đầu trong ngực anh, đôi mắt có chút ướt át, Cung Phàm ôm cậu càng chặt hơn. Cuộc sống yên tĩnh cùng với việc bị vứt bỏ cô độc là hai chuyện khác nhau. Việc Cung Phàm có thể làm chính là ở bên Tỉnh Phi, nói cho cậu biết phải giữ vững ý chí sinh tồn. Trong lòng anh rõ ràng, bộ dạng hiện tại của Tỉnh Phi đã tính là không tệ, thế nhưng anh vẫn hi vọng Tỉnh Phi có thể tươi cười.
Tỉnh Phi ngẩng đầu nhìn Cung Phàm, hốc mắt của cậu đều đỏ, “Anh, sẽ có người tới tìm chúng ta chứ? Chúng ta liệu có thể cả đời không còn gặp lại Cung Tiểu Uông? Phải sống trên đảo hoang vĩnh viễn?”
Cung Phàm hôn một cái lên khóe môi cậu, Tỉnh Phi có lẽ vì lạnh mà phát run, có lẽ là run rẩy vì sợ sệt, Cung Phàm dùng tay xoa xoa thân thể của hắn, “Sẽ không, anh sẽ dẫn em trở lại. Cung Tiểu Uông không thể không có ba ba đúng không.”
Tỉnh Phi gật gật đầu, tinh thần cậu cũng tốt lên một chút. Hôn nhẹ lên môi Cung Phàm, “Ca, em yêu anh.”
Cung Phàm dùng cánh tay ôm lấy cậu, trong tay nắm bình phiêu lưu, tay còn lại cầm quả dừa, đi về phía lều. Lửa vẫn cháy không ngừng nghỉ. Bên cạnh có một chồng than cao tới một mét, có phần là do Tỉnh Phi lấy ra từ trong đống lửa, có phần là do Cung Phàm phụ giúp.
Cung Phàm dùng y phục của mình bao lấy Tỉnh Phi, quần áo đã không còn thấy được màu sắc ban đầu, nhăn nheo càng miễn bàn đến.
Cung Phàm dùng que sắt chọc thủng quả dừa, mùi vị ngọt ngào bay ra, Tỉnh Phi ngoan ngoãn như chú mèo con, vươn đầu lưỡi liếm chút một. Cung Phàm hôn lên rái tai của cậu, hai người ôm nhật thật chặt.
“Anh nhặt được một cái bình phiêu lưu.” Cung Phàm dán vào lỗ tai Tỉnh Phi nói, đôi mắt Tỉnh Phi tỏa ra ánh hào quang, Cung Phàm cười đem bình phiêu lưu đưa cho cậu.
Thoạt nhìn bình phiêu lưu có vẻ là một cái bình sữa nhỏ, Cung Phàm đem nút gỗ mềm nhổ ra, sau đó đem chiếc lọ đưa cho Tỉnh Phi, Tỉnh Phi như đứa trẻ đem tờ giấy bên trong đổ ra. Trong bình có chút ẩm ướt, tờ giấy nhỏ được một chiếc màng giữ tươi bọc lại, mà Tỉnh Phi đem tờ giấy mò ra vẫn cảm giác được ẩm ướt, không biết nó trôi bao lâu ở trên biển mới gặp được mình và Cung Phàm.
Tỉnh Phi mở tờ giấy ra, phía trên viết gì Tỉnh Phi một chút cũng không hiểu, khá giống tiếng Anh, lại khác tiếng Anh rất nhiều.”Đọc không hiểu.”
Cung Phàm nắm chặt tay cậu, “Là tiếng Pháp. Anh cũng không hiểu. Có điều chờ chúng ta được cứu có thể tìm người phiên dịch.”
Tỉnh Phi mân mê miệng, “Tiếc quá nha…”
Cung Phàm ôm cậu sưởi ấm, Tỉnh Phi cuộn lại tờ giấy cẩn thận từng li từng tí, dùng màng nilon mỏng bọc lại một lần, nhét vào bình thủy tinh. Sau đó cẩn thận cất bình đi.
Cung Phàm nhìn thấy cậu như vậy, trong lòng cũng cùng vui vẻ một ít.
Năm sáu ngày tiếp thep, hai người vẫn không hề nhìn thấy bất kỳ tàu thủy hoặc máy bay đi qua. Tinh thần Tỉnh Phi càng ngày càng kém, ngay cả nội dung trong bình phiêu lưu cũng không còn là hứng thú của cậu nữa. Cung Phàm cũng có chút nôn nóng, trạng thái của Tỉnh Phi khiến anh có chút bất an. Anh bắt đầu lo lắng cho thân thể Tỉnh Phi, anh cũng không yên lòng để Tỉnh Phi một mình, Cung Phàm cho dù đi đâu đều sẽ mang theo Tỉnh Phi… Khi đi ngủ Cung Phàm cũng sẽ ở bên tai Tỉnh Phi nói về Cung Tiểu Uông, Tỉnh Phi nghe xong thường nằm nhoài trong lồng ngực anh nghẹn ngào, tuy rằng Cung Phàm nhìn thấy cậu khóc cũng không dễ chịu, nhưng như thế này cũng là một kiểu phát tiết, khiến Tỉnh Phi kiên định với niềm tin cầu sinh.
Sau lần đó, hai người lại cô độc cùng chờ đợi qua nửa tháng…
Cung Phàm lấy nước ngọt trở về, anh thấy Tỉnh Phi đang say ngủ, anh ngồi ở một bên nấu nước, hai chậu tảo biển trước kia cũng đã bị Cung Phàm dùng hỏng, anh lại nhờ Tỉnh Phi làm thêm hai cái nữa. Tỉnh Phi an vị ngồi trên đùi anh một lần nữa làm chậu, làm xong lại yên lặng ngồi trên chân Cung Phàm không dâng nổi tinh thần.
Cung Phàm nhìn đồng hồ, bọn họ bị kẹt ở đảo hoang đã một tháng. Một tháng này, Cung Phàm không nhìn thấy tàu thủy hay máy bay đi ngang qua, có lúc, niềm tin của anh cũng bị lung lay, thế nhưng rất nhanh lại kiên định, anh không thể ngã xuống, nếu anh ngã xuống, Tỉnh Phi thật sự sẽ không đứng dậy nổi.
Nước hấp thu nhiệt lượng từ đá nung, bắt đầu sôi sùng sục, Cung Phàm đi tới bên người Tỉnh Phi, nhìn chiếc cằm thon gầy và sắc mặt khô vàng do thiếu vitamin của cậu.”Phi Phi, dậy thôi, đừng ngủ nướng.”
Tỉnh Phi giật giật, không để ý tới Cung Phàm. Bàn tay Cung Phàm ở trên bụng của cậu xoa tới xoa lui, Tỉnh Phi mới rầm rì mở mắt, giang hai tay ra hướng về phía Cung Phàm. Cung Phàm cười ôm lấy cậu, để cho cậu uống nước, nước vẫn khó ngửi và khó uống như vậy, thế nhưng đã quen rồi…
“Cá tối hôm qua ăn ngon không? Hôm nay ăn cua nhé.” Cung Phàm cuộn ống quần rách rưới lên, để trần cẳng chân cõng Tỉnh Phi tới cạnh biển.
Tỉnh Phi cúi xuống cổ Cung Phàm hít khí, “Em muốn ăn cua.”
Cung Phàm đặt cậu ngồi trên một tảng đá, đưa cho cậu một cây gậy, “Được, thế nhưng thân thể em có chút đặc thù, không thể ăn nhiều. Lát anh tìm thêm trứng cho em.”
Tỉnh Phi gật gật đầu, ánh mắt không muốn xa rời dõi theo bóng dáng Cung Phàm.
Có lúc, cơ hội sẽ đột nhiên đến với bạn, may mắn sẽ chậm rãi lại gần khi bạn đang chờ đợi, Cung Phàm nghe thấy phía xa bầu trời có âm thanh, trong nháy mắt sững sờ, anh nhìn Tỉnh Phi một chút, lại nhìn lên bầu trời xanh trong, ngoại trừ mây cũng không thấy được gì… Âm thanh vừa rồi như là một loại ảo giác.
Cung Phàm rốt cuộc cũng không tĩnh tâm được nữa, cá liên tục chạy trốn dưới mũi xiên của anh, Tỉnh Phi cũng không thấy Cung Phàm đang mất tập trung.
“Anh…” Tỉnh Phi nhảy xuống nước, đi về phía Cung Phàm.
Cung Phàm nhìn về phía chân trời, xa xôi có một chấm đen, mang theo tiếng động cơ gầm vang.
“Phi Phi! Nhanh đốt nilon!” Cung Phàm gào lên, khuôn mặt anh dữ tợn, từ sau khi kẹt trên đảo hoang, đây là lần đầu tiên Tỉnh Phi thấy Cung Phàm hưng phấn như thế.
Cung Phàm vừa nói, vừa ôm Tỉnh Phi lên bãi cát, sau đó chạy về phía đống lửa, nhanh chóng cầm đuốc, đốt đống nilon và rác thải mà hai người thu gom được. Lửa ban đầu khá nhỏ, chỉ bốc lên một đám khói đen mỏng manh.
Cung Phàm nhìn máy bay càng lúc càng lớn, càng ngày càng gần, tiếng động cơ máy bay vang rền càng lúc càng to, Tỉnh Phi thấy được máy bay, hưng phấn gào lên, khua tay múa chân. Nhưng nhìn đến đám khói đen mỏng manh, trên mặt Tỉnh Phi hiện lên vẻ lo lắng sâu sắc cùng sợ sệt, cậu nhặt một cành lá dừa, cánh tay dùng hết sức quạt gió, lửa càng lúc càng lớn, khói đen cũng dần dần nhiều lên…
Máy bay càng ngày càng gần, Cung Phàm cùng Tỉnh Phi nghe âm thanh cánh quạt càng ngày càng lớn…
Từ khi bị dạt trên đảo hoang đến khi phát tín hiệu cầu cứu cho máy bay đi ngang qua, hai người bị kẹt đúng một tháng.
Phi công là một người nước Anh, vẻ mặt khó tin nói cho hai người biết, kia chính là một cái đảo hoang, hắn vì chấp hành nhiệm vụ mới đi ngang qua đó, vô tình nhìn thấy tín hiệu cầu cứu.
Mà vị phi công người Anh nghe nói bọn họ đã sinh hoạt một tháng trên đảo hoang, quả thực không thể tin nổi. Thế nhưng khi hắn nhìn thấy Tỉnh Phi nằm nhoài trong lồng ngực Cung Phàm gào khóc, cũng không thể không tin, hai người bọn họ thực sự đã sống ở đảo hoang một tháng, trong mùa bão, trong sự cô độc, kiên trì giữ niềm tin cầu sinh, tránh né thú hoang, tìm được đồ ăn cùng nước ngọt… Ngoại trừ kính nể cũng không biết nên làm gì để an ủi hai người Trung Quốc này…
Ngày x tháng x năm 2015, Cung Phàm cùng Tỉnh Phi dưới sự trợ giúp của vị phi công người Anh, liên lạc với Đại sứ quán Trung Quốc, sau nhiều khó khăn rốt cuộc đã trở lại Trung Quốc.
Ba mẹ Cung, Tiêu Dương cùng Lưu Lam ôm Cung Tiểu Uông chờ đợi ở sân bay rất lâu.
Cung Phàm nắm tay Tỉnh Phi xuống máy bay, nhìn ba mẹ Cung cùng Cung Tiểu Uông. Cung Phàm nghĩ, thật may, anh không để cho người đầu bạc tiễn người đầu xanh, không để cho con trai anh trở thành không có cha, thật may, anh đã mang Tỉnh Phi trở về.
Cung Phàm nhìn ba mẹ Cung tóc đã trắng phơ, Cung Tiểu Uông nhìn mình cùng Tỉnh Phi xa lạ thì không muốn rời mắt, nhìn về phía Tiêu Dương cùng Lưu Lam nói một tiếng cảm ơn.
Tháng 3 năm 2028, Cung Phàm 40 tuổi, Tỉnh Phi 28 tuổi, Tỉnh Phi lại có thai, thời điểm Cung Phàm cùng Tỉnh Phi xác nhận tiểu bảo bảo trong bụng đã được bốn tháng, hai người đều rất bối rối. So với Tỉnh Phi tức giận cùng xấu hổ, Cung Phàm lại rất cao hứng, lão lai đắc tử(*).
(*niềm vui có con lúc tuổi già)
Mơ hồ nhất chính là Cung Tiểu Uông chín tuổi, nhóc không hiểu tại sao ba ba Phi Phi có thể sinh em bé. Thế nhưng ba ba còn nói trong bụng Phi Phi có em trai, Cung Tiểu Uông vừa cao hứng vừa phiền não nhìn bụng Tỉnh Phi, aiza, làm trẻ con thật khó…
Trung tuần tháng 8 năm 2028, Tỉnh Phi sinh hạ một bé con, cũng là song tính giống Tỉnh Phi.
Lúc đó Tỉnh Phi nhìn thấy hạ thân bé con liền khóc. Cung Phàm lại không lên tiếng, vẻ mặt của anh bình thản như mặt hồ phẳng lặng. Tỉnh Phi nhìn Cung Phàm như vậy, tâm lý rất mất mát, cũng rất sợ sệt. Cậu lo lắng Cung Phàm không thích đứa bé này, lại sợ vận mệnh sau này của bé.
Sau đó khi Tỉnh Phi ở nhà dưỡng thân, cậu thấy Cung Phàm giúp bé uống sữa, tắm rửa, đổi tã lót… Anh tự làm tất cả mọi việc, tâm lý thất lạc đã sớm biến thành cảm động… Cung Phàm mỗi ngày trước khi đi ngủ, đều sẽ hôn nhẹ cậu và bé con.
Tỉnh Phi thậm chí lo lắng Cung Tiểu Uông sẽ cảm thấy Cung Phàm thiên vị, sẽ cảm thấy ba ba không yêu mình mà yêu em trai hơn, thế nhưng hiển nhiên là lo lắng dư thừa. Cung Tiểu Uông không một chút lo lắng, nhóc vẫn thích cưỡi lên vai Cung Phàm nhìn ba ba dọn dẹp. Cung Phàm cõng nhóc đi làm cơm… Cung Phàm giáo dục nhóc cách làm người và cách bảo vệ em trai…
Tháng 8 năm 2029, Tỉnh Phi cùng Tiếu Dương mở chi nhánh trà sữa thứ ba…
Tháng 10 năm 2029, Lưu Lam cùng Tiếu Dương ra nước ngoài tìm người mang thai hộ…
Tháng 9 năm 2030, Lưu Lam đã hơn bốn mươi tuổi cùng Tiêu Dương hơn ba mươi có con trai đầu lòng, là cái một nhóc con lai béo mập…
Kết thúc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook