Lão Phu Thiếu Thê
-
Chương 77
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cung Phàm cõng Tỉnh Phi đi được một lúc, cũng phơi nắng một hồi, hai người liền tìm được một chỗ khuất gió cách bờ biển năm mươi mét.
Thay vì nói là nơi khuất gió, còn không bằng nói là chỗ che bớt gió. Gió mạnh một chút cũng không có tác dụng.
Tỉnh Phi nằm nhoài trên lưng Cung Phàm. Có chút mệt mỏi buồn ngủ, ảnh hưởng từ bão đến cậu không thể nói là không có, Tỉnh Phi nhớ tới lại bắt đầu hồi hộp, thế nhưng khi ở trên bờ, Cung Phàm luôn có thể dời đi sự chú ý của cậu, cảm giác an toàn của cậu cao hơn rất nhiều.
“Anh, anh nói Tỉnh Tinh thế nào rồi?” Tỉnh Phi dùng chân đạp đạp lên đùi Cung Phàm, da bàn chân mỏng manh cảm giác được bắp thịt săn chắc đang thả lỏng liền không nhịn được quấy rối anh.
Cung Phàm bóp bóp mông của cậu một chút, “Chắc làm mồi cho cá rồi.”
Tỉnh Phi ồ một tiếng, quơ quơ hai cánh tay, quần áo hai người lay động theo gió.
Cung Phàm quay đầu lại nhìn hắn, “Cầm không nổi nữa hả?”
Tỉnh Phi nhìn quần lót của hai người, mặt bắt đầu đỏ lên, “Phía dưới bị gió lùa.”
Cung Phàm cười cười, “Thả cho chim nhỏ rong chơi chút.”
Tỉnh Phi vừa tức vừa xấu hổ đá đá anh. Cung Phàm một tay nâng mông cậu, một tay vương lên sờ quần áo Tỉnh Phi, có vẻ khô rồi.
Cung Phàm đem cậu thả xuống, “Phi Phi mặc quần áo vào, sau đó giúp anh thu thập nơi ở một chút.”
Tỉnh Phi nghe vậy lập tức có tinh thần, từ trên lưng Cung Phàm nhảy xuống. Hai người bắt đầu mặc quần áo, kết thúc cuộc sống khỏa thân ngắn ngủi.
Cung Phàm nhìn đồng hồ một chút, đồng hồ đeo tay là loại không thấm nước cho nên chưa bị hỏng. Ngày X, bọn họ mới chỉ ở trên biển một đêm. Đêm đó, không ngờ bọn họ không bị biển rộng nuốt chửng, chỉ có thể cảm tạ tổ tiên phù hộ.
Một giờ trưa.
Sắc mặt Cung Phàm có chút trầm trọng. Anh đi tới giúp Tỉnh Phi mặc quần áo tử tế. Hôn nhẹ lên trán cậu, “Phi Phi, chúng ta nên tranh thủ thời gian. Buổi tối có thể sẽ có mưa gió, hơn nữa nhiệt độ chênh lệch rất lớn. Chúng ta nhất định phải thu xếp xong chỗ ở tạm thời trước khi mặt trời lặn. Đương nhiên, nếu như có thể tìm được nước ngọt thì càng tốt.”
Tỉnh Phi nhìn Cung Phàm một chút, kỳ thực lúc Cung Phàm nói cho cậu rằng họ bị dạt vào bờ, cậu cũng không có ôm bao nhiêu hi vọng sinh tồn, thế nhưng dưới cơn bão khủng bố như vậy, cậu cư nhiên có thể dạt lên bờ lại không chết không bị thương, nếu cứ mặc mình tự diệt, vậy thì thật là không có chí khí. Tốt xấu cũng phải phấn đấu một phen.
Nhưng khi bị trôi tới một đảo hoang, nếu gặp phải mưa xuống, lại chênh lệch nhiệt độ, đồ ăn, nước ngọt khó tìm lại có nguy cơ bị thú hoang uy hiếp. Kỳ thực tâm lý Tỉnh Phi vẫn khá sợ hãi.
Cung Phàm nhìn ra được, tâm lý Tỉnh Phi lúc này cũng không vững, kỳ thực trong lòng anh cũng yên, thế nhưng từ nhỏ đã hay đi thám hiểm, ở trong hiểm cảnh nhất định phải bảo trì trạng thái lạc quan, hơn nữa anh cũng không thể biểu hiện ra thái độ tiêu cực trước mặt Tỉnh Phi. Bây giờ anh chính là hi vọng để Tỉnh Phi dựa vào.
“Anh, em làm gì bây giờ?” Tỉnh Phi có chút mờ mịt.
Cung Phàm chỉ chỉ đám lá dừa.”Em đi hái một ít lá cây đặt ở nơi tránh gió, sau đó đi kiếm một chút củi khô, còn nữa, em có thể đi nhặt giúp anh mấy sợi dây thừng vừa rồi chúng ta quăng lại bờ biển không? Anh sẽ đi dọc bờ biển tìm xem có thứ gì hữu dụng, sau đó dùng một ít cây để dựng lều.”
Tỉnh Phi gật gật đầu, Cung Phàm nhắc cậu chú ý an toàn, sau đó hai người tách ra làm việc của mình.
Cung Phàm đi dọc bờ biển, trên bờ cát có thật nhiều rác thải bị dạt vào, Cung Phàm nhìn một chút, thấy có một tấm lưới đánh cá, Cung Phàm đem nó nhặt lên. Sau đó liền đi thêm một đoạn xa mới nhìn thấy một vài mảnh sắt trôi nổi. Cung Phàm bơi qua, đem chúng nó kéo lên, mấy mảnh sắt cũng không lớn, đại khái to bằng một chiếc giường đơn nhỏ. Nhưng với trọng lượng này cũng khiến Cung Phàm phải cố hết sức. Cung Phàm cố sức đem tấm sắt kéo lên, một mạch kéo tới chỗ hai người bọn họ tránh gió.
Tỉnh Phi vẫn chưa về. Cung Phàm nhìn chỗ lá dừa Tỉnh Phi xếp lại với nhau, đi tới đem chúng nó ôm để ở một bên. Anh quan sát xung quanh một chút.
Cuối cùng quyết định dựng lều phía sau một tảng đá lớn khô ráo, dựa vào phía trước có hai cây cọ, Cung Phàm đem dây thừng lớn đặt ở trên mép của mảnh sáắ cọ xát, cọ gần cả tiếng đồng hồ mà dây thừng mới đứt được một nửa, nửa còn lại vẫn còn nguyên. Mà hiện tại đã bốn giờ chiều. Còn hai tiếng nữa trời sẽ tối. Hiện tại, bọn họ vẫn chưa có lửa, đấy chính là một kích trí mạng đối với đối với sinh hoạt dã ngoại.
Cung Phàm nhìn thấy Tỉnh Phi vác một đống đồ vật trở về, thân thể gầy yếu mà kiên cường, Tỉnh Phi hướng về phía anh lộ ra một nụ cười xán lạn. Cung Phàm nhìn cánh tay của cậu, trên gương mặt có vết máu, trong lúc nhất thời, tâm lý ngổn ngang vô cùng.
“Anh, em đã hoàn thành nhiệm vụ, hơn nữa em còn tìm được cái này!” Tỉnh Phi hưng phấn từ trong đống củi khô lấy ra một đoạn cây, đoạn cây này màu sắc không khác cành củi khô là mấy, thế nhưng Tỉnh Phi sinh sống ở trong núi, cậu biết được bên trong có nước ngọt, nước này có thể uống.
“Anh, cho anh uống, em nãy đã uống nhiều rồi.” Tỉnh Phi chỉ chỉ cổ áo ẩm ướt của mình. Cung Phàm nói không khát là không thể, gần một ngày một đêm chưa ăn uống gì. Nhưng anh biết Tỉnh Phi đang nói dối.
Tỉnh Phi che giấu rất tốt, đây là lần đầu tiên trước mặt Cung Phàm cậu có thể che giấu tốt đến vậy. Thế nhưng Cung Phàm vẫn biết được cậu nó dối. Một là cảm giác, hai là, đôi môi trắng bệch của Tỉnh Phi đang bán đứng cậu.
Cung Phàm nhìn chằm chằm vào Tỉnh Phi, tiếp nhận đoạn cây này. Tỉnh Phi có chút sốt sắng, trong nháy mắt, cậu cho là Cung Phàm đã phát hiện cậu đang nói dối. Nhưng khi Cung Phàm nhận lấy thân cây. Cậu lén lút thở phào nhẹ nhõm.
Cung Phàm cũng chưa uống nước, mà chỉ nhìn Tỉnh Phi, Tỉnh Phi bị nhìn cuống cả lên, muốn nhắc anh uống nước, thế nhưng sợ giục nhiều lại bị lộ.
“Anh, anh nhìn em làm gì, bẩn chết đi được. Mau uống nước. Sau đó em muốn nhìn xem anh dựng lều.” Tỉnh Phi nằm nhoài trên lưng Cung Phàm.
Cung Phàm lắc đầu một cái, “Không thể chỉ nhìn được, em cũng phải giúp anh dựng lều. Không thì buổi tối quăng em cho mãnh thú.”
Tỉnh Phi cười ha ha lên, “Đại mãnh thú là anh hả?”
Cung Phàm trở tay nắn bóp mông cậu, “Ừm.”
Tỉnh Phi ghé vào lỗ tai anh thổi khí, “Ăn xong có nhả cặn không?”
Cung Phàm đem cậu ôm về phía trước, hai chân cuốn cậu lại, “Không nhả cặn, ăn xong rồi sau đó đóng gói mang về nhà tiếp tục ăn. Thịt mềm lại béo.”
Tỉnh Phi lại bị hắn chọc cho cười ha ha, ngu ngốc nói, “Hiện tại đem em gieo xuống đất, ngày mai sẽ sinh ra rất nhiều thỏ Phi Phi.”
Cung Phàm cũng cười, anh ngẩng đầu lên, bắt đầu mút lấy nươc ngọt trong thân cây. Tỉnh Phi nằm ở trong lồng ngực của anh, cổ họng khô ráo hầu kết nhúc nhích. Khát vọng trong mắt lại che giấu rất khá.
Cung Phàm mút đủ nước, sau đó cúi đầu rót vào miệng Tỉnh Phi. Ngay thời điểm Tỉnh Phi chạm tới nước, liền không cưỡng lại được, cậu liếm khoang miệng Cung Phàm, đầu lưỡi đảo qua mỗi chiếc răng của Cung Phàm. Cậu không ngừng truy đuổi thứ trong khoang miệng Cung Phàm.
Cung Phàm buông cậu ra, lại bắt đầu mút lấy nước trong thân cây. Lần thứ hai cúi đầu định đút cho Tỉnh Phi, Tỉnh Phi nhất định không chịu mở miệng nhận lấy.
“Anh, anh uống đi, em đủ rồi, đủ rồi. Anh, anh mau uống đi.” Đôi mắt Tỉnh Phi có chút hồng. Cậu tự trách ý chí của mình quá kém, cứ như vậy cướp đi nước ngọt. Cậu có ngốc cũng biết nước ngọt ở một nơi như hoang đảo này là quý giá cỡ nào.
Cung Phàm thái độ thờ ơ đem nước lại đút cho cậu. Anh nuốt nốt số nước còn lại, cổ họng khô khốc như được gột rửa, cảm giác sảng khoái rất nhiều.
Cung Phàm sờ sờ đôi mắt Tỉnh Phi, nhẹ như mây gió nói, “Hiện tại tưới nước, ngày mai có thể trồng ra một cậu vợ nhỏ trắng trẻo mọng nước không?”
Tỉnh Phi bị anh chọc cho không ưu thương nổi.
Cung Phàm vẫn ôm cậu, mút lấy nước trong thân cây, anh một ngụn, em một ngụm. Hai người môi lưỡi quấn quýt, như chia sẻ hi vong sinh tồn. Nước trong thân cây cũng không nhiều, cũng tầm 200ml. Thế nhưng cũng có thể hóa giải một chút.
“Phi Phi có thể giúp anh đem dây thừng mài đứt không?” Cung Phàm chỉ chỉ một đống dây thừng và lưới, Tỉnh Phi gật gật đầu, đem chỗ lưới đó tiếp tục mài trên tấm sắt.
Cung Phàm muốn đi nhóm lửa. Đánh lửa bằng cách nguyên thủy nhất. Bất quá mấy ngàn năm trước, người Anh-điêng đã có tiến bộ trong việc đánh lửa, họ dùng cách khoan gỗ lấy lửa(*). Cung Phàm tìm một que gỗ có độ cong, sau đó từ chỗ lưới đánh cá rút ra một sợi dây, làm thành một chiếc cung hết sức nguyên thủy. Anh cầm tới một khúc gỗ, dùng cung dây thừng xoắn lấy khúc gỗ, sau đó liền đặt một miếng gỗ dưới đáy, đào một cái rãnh nhỏ để thông gió, một cái tay giữ trên khúc gỗ, bắt đầu một trước một sau kéo cung*.
Tỉnh Phi ngồi cạnh một bên mài dây thừng, một bên hiếu kỳ nhìn chằm chằm Cung Phàm. Cung Phàm nghiêng người sang để tiện cho cậu quan sát.
“Anh, đánh lửa còn phức tạp như vậy hả?” Tỉnh Phi cảm thấy cách đánh lửa thật sự có khác biệt rất lớn, đánh lửa không phải là hai tay kẹp gỗ không ngừng mà xoa sao?
Cung Phàm cười cười, “Đánh lửa thời nguyên thủy so với cách này khó hơn nhiều, cái này là do người Anh-điêng cổ đã nâng cấp, tiết kiệm thể lực, tốc độ nhóm lửa nhanh hơn một ít.”
Nói là nhanh, kỳ thực chỉ là so với cách đánh lửa nguyên thủy mà thôi, Cung Phàm kéo cung hai giờ, cỏ khô phía dưới mới miễn cưỡng bốc lên một chút khói. Hai người cẩn thận từng li từng tí bảo vệ đốm lửa nhỏ xíu này, thế nhưng nó vẫn bị tắt ngúm. Trên mặt Tỉnh Phi không che được sự thất vọng cực kỳ.
Cậu đã sớm đem dây thừng mài xong, vẫn luôn ngồi ở bên cạnh xem Cung Phàm kéo cung lấy lửa. Nhìn thấy Cung Phàm trên cổ tay, trên mu bàn tay gân xanh nổi lên, khí lực, tốc độ đều rất lớn, nhanh, thế nhưng đánh lửa cũng không dễ như vậy.
Cung Phàm sợ Tỉnh Phi tẻ nhạt, một bên tăng nhanh tốc độ tay, một bên cùng cậu tán gẫu.”Phi Phi sao lại biết trong thân cây kia có chứa nước? Người thám hiểm khi bị lạc trong rừng đều tìm đến thủy đằng để uống”
Tỉnh Phi nhìn động tác của Cung Phàm, lại nhìn trên trán anh đang chảy rấy nhiều mồ hôi, nói rằng, “Trong núi có, có lúc người trong thôn đi làm ruộng, khát sẽ gặm Thủy đằng(**), uống nước trong thân của nó. Như vậy thì không cần mất công về nhà uống nước.”
(**水藤: https://www.weibo.com/ttarticle/p/show?id=2309404083431612011821&mod=zwenzhang&sudaref=www.google.com&display=0&retcode=6102 đây là một bài viết về cây “Thủy đằng” (Water Vine Plant), là một loại cây thân leo(??) thường sinh trưởng ở rừng mưa, trong thân có chứa rất nhiều nước, có thể uống được. Tuy nhiên người viết có nhắn là không thể tiếp xúc trực tiếp ở chỗ cắt (hoặc bẻ) lấy nước vì có thể bị tê lưỡi)
Cung Phàm gật gật đầu, Tỉnh Phi nhìn thấy Cung Phàm không ngừng động tác, “Anh, để em tới.”
Cung Phàm không đáp ứng, “Khí lực em quá nhỏ. Không được.” Vừa dứt lời, cây cỏ bắt đầu bốc lửa. Tỉnh Phi cao hứng gào một tiếng, chạy tới thêm càng nhiều cỏ khô, để nới rộng thêm đốm lửa hiếm hoi, hỏa thế càng lúc càng lớn, hai người bắt đầu thêm vào những cây khô lớn hơn.
Hết chương 77.
1: Cách Cung Phàm lấy lửa
2: Cây “Thủy đằng”
Cung Phàm cõng Tỉnh Phi đi được một lúc, cũng phơi nắng một hồi, hai người liền tìm được một chỗ khuất gió cách bờ biển năm mươi mét.
Thay vì nói là nơi khuất gió, còn không bằng nói là chỗ che bớt gió. Gió mạnh một chút cũng không có tác dụng.
Tỉnh Phi nằm nhoài trên lưng Cung Phàm. Có chút mệt mỏi buồn ngủ, ảnh hưởng từ bão đến cậu không thể nói là không có, Tỉnh Phi nhớ tới lại bắt đầu hồi hộp, thế nhưng khi ở trên bờ, Cung Phàm luôn có thể dời đi sự chú ý của cậu, cảm giác an toàn của cậu cao hơn rất nhiều.
“Anh, anh nói Tỉnh Tinh thế nào rồi?” Tỉnh Phi dùng chân đạp đạp lên đùi Cung Phàm, da bàn chân mỏng manh cảm giác được bắp thịt săn chắc đang thả lỏng liền không nhịn được quấy rối anh.
Cung Phàm bóp bóp mông của cậu một chút, “Chắc làm mồi cho cá rồi.”
Tỉnh Phi ồ một tiếng, quơ quơ hai cánh tay, quần áo hai người lay động theo gió.
Cung Phàm quay đầu lại nhìn hắn, “Cầm không nổi nữa hả?”
Tỉnh Phi nhìn quần lót của hai người, mặt bắt đầu đỏ lên, “Phía dưới bị gió lùa.”
Cung Phàm cười cười, “Thả cho chim nhỏ rong chơi chút.”
Tỉnh Phi vừa tức vừa xấu hổ đá đá anh. Cung Phàm một tay nâng mông cậu, một tay vương lên sờ quần áo Tỉnh Phi, có vẻ khô rồi.
Cung Phàm đem cậu thả xuống, “Phi Phi mặc quần áo vào, sau đó giúp anh thu thập nơi ở một chút.”
Tỉnh Phi nghe vậy lập tức có tinh thần, từ trên lưng Cung Phàm nhảy xuống. Hai người bắt đầu mặc quần áo, kết thúc cuộc sống khỏa thân ngắn ngủi.
Cung Phàm nhìn đồng hồ một chút, đồng hồ đeo tay là loại không thấm nước cho nên chưa bị hỏng. Ngày X, bọn họ mới chỉ ở trên biển một đêm. Đêm đó, không ngờ bọn họ không bị biển rộng nuốt chửng, chỉ có thể cảm tạ tổ tiên phù hộ.
Một giờ trưa.
Sắc mặt Cung Phàm có chút trầm trọng. Anh đi tới giúp Tỉnh Phi mặc quần áo tử tế. Hôn nhẹ lên trán cậu, “Phi Phi, chúng ta nên tranh thủ thời gian. Buổi tối có thể sẽ có mưa gió, hơn nữa nhiệt độ chênh lệch rất lớn. Chúng ta nhất định phải thu xếp xong chỗ ở tạm thời trước khi mặt trời lặn. Đương nhiên, nếu như có thể tìm được nước ngọt thì càng tốt.”
Tỉnh Phi nhìn Cung Phàm một chút, kỳ thực lúc Cung Phàm nói cho cậu rằng họ bị dạt vào bờ, cậu cũng không có ôm bao nhiêu hi vọng sinh tồn, thế nhưng dưới cơn bão khủng bố như vậy, cậu cư nhiên có thể dạt lên bờ lại không chết không bị thương, nếu cứ mặc mình tự diệt, vậy thì thật là không có chí khí. Tốt xấu cũng phải phấn đấu một phen.
Nhưng khi bị trôi tới một đảo hoang, nếu gặp phải mưa xuống, lại chênh lệch nhiệt độ, đồ ăn, nước ngọt khó tìm lại có nguy cơ bị thú hoang uy hiếp. Kỳ thực tâm lý Tỉnh Phi vẫn khá sợ hãi.
Cung Phàm nhìn ra được, tâm lý Tỉnh Phi lúc này cũng không vững, kỳ thực trong lòng anh cũng yên, thế nhưng từ nhỏ đã hay đi thám hiểm, ở trong hiểm cảnh nhất định phải bảo trì trạng thái lạc quan, hơn nữa anh cũng không thể biểu hiện ra thái độ tiêu cực trước mặt Tỉnh Phi. Bây giờ anh chính là hi vọng để Tỉnh Phi dựa vào.
“Anh, em làm gì bây giờ?” Tỉnh Phi có chút mờ mịt.
Cung Phàm chỉ chỉ đám lá dừa.”Em đi hái một ít lá cây đặt ở nơi tránh gió, sau đó đi kiếm một chút củi khô, còn nữa, em có thể đi nhặt giúp anh mấy sợi dây thừng vừa rồi chúng ta quăng lại bờ biển không? Anh sẽ đi dọc bờ biển tìm xem có thứ gì hữu dụng, sau đó dùng một ít cây để dựng lều.”
Tỉnh Phi gật gật đầu, Cung Phàm nhắc cậu chú ý an toàn, sau đó hai người tách ra làm việc của mình.
Cung Phàm đi dọc bờ biển, trên bờ cát có thật nhiều rác thải bị dạt vào, Cung Phàm nhìn một chút, thấy có một tấm lưới đánh cá, Cung Phàm đem nó nhặt lên. Sau đó liền đi thêm một đoạn xa mới nhìn thấy một vài mảnh sắt trôi nổi. Cung Phàm bơi qua, đem chúng nó kéo lên, mấy mảnh sắt cũng không lớn, đại khái to bằng một chiếc giường đơn nhỏ. Nhưng với trọng lượng này cũng khiến Cung Phàm phải cố hết sức. Cung Phàm cố sức đem tấm sắt kéo lên, một mạch kéo tới chỗ hai người bọn họ tránh gió.
Tỉnh Phi vẫn chưa về. Cung Phàm nhìn chỗ lá dừa Tỉnh Phi xếp lại với nhau, đi tới đem chúng nó ôm để ở một bên. Anh quan sát xung quanh một chút.
Cuối cùng quyết định dựng lều phía sau một tảng đá lớn khô ráo, dựa vào phía trước có hai cây cọ, Cung Phàm đem dây thừng lớn đặt ở trên mép của mảnh sáắ cọ xát, cọ gần cả tiếng đồng hồ mà dây thừng mới đứt được một nửa, nửa còn lại vẫn còn nguyên. Mà hiện tại đã bốn giờ chiều. Còn hai tiếng nữa trời sẽ tối. Hiện tại, bọn họ vẫn chưa có lửa, đấy chính là một kích trí mạng đối với đối với sinh hoạt dã ngoại.
Cung Phàm nhìn thấy Tỉnh Phi vác một đống đồ vật trở về, thân thể gầy yếu mà kiên cường, Tỉnh Phi hướng về phía anh lộ ra một nụ cười xán lạn. Cung Phàm nhìn cánh tay của cậu, trên gương mặt có vết máu, trong lúc nhất thời, tâm lý ngổn ngang vô cùng.
“Anh, em đã hoàn thành nhiệm vụ, hơn nữa em còn tìm được cái này!” Tỉnh Phi hưng phấn từ trong đống củi khô lấy ra một đoạn cây, đoạn cây này màu sắc không khác cành củi khô là mấy, thế nhưng Tỉnh Phi sinh sống ở trong núi, cậu biết được bên trong có nước ngọt, nước này có thể uống.
“Anh, cho anh uống, em nãy đã uống nhiều rồi.” Tỉnh Phi chỉ chỉ cổ áo ẩm ướt của mình. Cung Phàm nói không khát là không thể, gần một ngày một đêm chưa ăn uống gì. Nhưng anh biết Tỉnh Phi đang nói dối.
Tỉnh Phi che giấu rất tốt, đây là lần đầu tiên trước mặt Cung Phàm cậu có thể che giấu tốt đến vậy. Thế nhưng Cung Phàm vẫn biết được cậu nó dối. Một là cảm giác, hai là, đôi môi trắng bệch của Tỉnh Phi đang bán đứng cậu.
Cung Phàm nhìn chằm chằm vào Tỉnh Phi, tiếp nhận đoạn cây này. Tỉnh Phi có chút sốt sắng, trong nháy mắt, cậu cho là Cung Phàm đã phát hiện cậu đang nói dối. Nhưng khi Cung Phàm nhận lấy thân cây. Cậu lén lút thở phào nhẹ nhõm.
Cung Phàm cũng chưa uống nước, mà chỉ nhìn Tỉnh Phi, Tỉnh Phi bị nhìn cuống cả lên, muốn nhắc anh uống nước, thế nhưng sợ giục nhiều lại bị lộ.
“Anh, anh nhìn em làm gì, bẩn chết đi được. Mau uống nước. Sau đó em muốn nhìn xem anh dựng lều.” Tỉnh Phi nằm nhoài trên lưng Cung Phàm.
Cung Phàm lắc đầu một cái, “Không thể chỉ nhìn được, em cũng phải giúp anh dựng lều. Không thì buổi tối quăng em cho mãnh thú.”
Tỉnh Phi cười ha ha lên, “Đại mãnh thú là anh hả?”
Cung Phàm trở tay nắn bóp mông cậu, “Ừm.”
Tỉnh Phi ghé vào lỗ tai anh thổi khí, “Ăn xong có nhả cặn không?”
Cung Phàm đem cậu ôm về phía trước, hai chân cuốn cậu lại, “Không nhả cặn, ăn xong rồi sau đó đóng gói mang về nhà tiếp tục ăn. Thịt mềm lại béo.”
Tỉnh Phi lại bị hắn chọc cho cười ha ha, ngu ngốc nói, “Hiện tại đem em gieo xuống đất, ngày mai sẽ sinh ra rất nhiều thỏ Phi Phi.”
Cung Phàm cũng cười, anh ngẩng đầu lên, bắt đầu mút lấy nươc ngọt trong thân cây. Tỉnh Phi nằm ở trong lồng ngực của anh, cổ họng khô ráo hầu kết nhúc nhích. Khát vọng trong mắt lại che giấu rất khá.
Cung Phàm mút đủ nước, sau đó cúi đầu rót vào miệng Tỉnh Phi. Ngay thời điểm Tỉnh Phi chạm tới nước, liền không cưỡng lại được, cậu liếm khoang miệng Cung Phàm, đầu lưỡi đảo qua mỗi chiếc răng của Cung Phàm. Cậu không ngừng truy đuổi thứ trong khoang miệng Cung Phàm.
Cung Phàm buông cậu ra, lại bắt đầu mút lấy nước trong thân cây. Lần thứ hai cúi đầu định đút cho Tỉnh Phi, Tỉnh Phi nhất định không chịu mở miệng nhận lấy.
“Anh, anh uống đi, em đủ rồi, đủ rồi. Anh, anh mau uống đi.” Đôi mắt Tỉnh Phi có chút hồng. Cậu tự trách ý chí của mình quá kém, cứ như vậy cướp đi nước ngọt. Cậu có ngốc cũng biết nước ngọt ở một nơi như hoang đảo này là quý giá cỡ nào.
Cung Phàm thái độ thờ ơ đem nước lại đút cho cậu. Anh nuốt nốt số nước còn lại, cổ họng khô khốc như được gột rửa, cảm giác sảng khoái rất nhiều.
Cung Phàm sờ sờ đôi mắt Tỉnh Phi, nhẹ như mây gió nói, “Hiện tại tưới nước, ngày mai có thể trồng ra một cậu vợ nhỏ trắng trẻo mọng nước không?”
Tỉnh Phi bị anh chọc cho không ưu thương nổi.
Cung Phàm vẫn ôm cậu, mút lấy nước trong thân cây, anh một ngụn, em một ngụm. Hai người môi lưỡi quấn quýt, như chia sẻ hi vong sinh tồn. Nước trong thân cây cũng không nhiều, cũng tầm 200ml. Thế nhưng cũng có thể hóa giải một chút.
“Phi Phi có thể giúp anh đem dây thừng mài đứt không?” Cung Phàm chỉ chỉ một đống dây thừng và lưới, Tỉnh Phi gật gật đầu, đem chỗ lưới đó tiếp tục mài trên tấm sắt.
Cung Phàm muốn đi nhóm lửa. Đánh lửa bằng cách nguyên thủy nhất. Bất quá mấy ngàn năm trước, người Anh-điêng đã có tiến bộ trong việc đánh lửa, họ dùng cách khoan gỗ lấy lửa(*). Cung Phàm tìm một que gỗ có độ cong, sau đó từ chỗ lưới đánh cá rút ra một sợi dây, làm thành một chiếc cung hết sức nguyên thủy. Anh cầm tới một khúc gỗ, dùng cung dây thừng xoắn lấy khúc gỗ, sau đó liền đặt một miếng gỗ dưới đáy, đào một cái rãnh nhỏ để thông gió, một cái tay giữ trên khúc gỗ, bắt đầu một trước một sau kéo cung*.
Tỉnh Phi ngồi cạnh một bên mài dây thừng, một bên hiếu kỳ nhìn chằm chằm Cung Phàm. Cung Phàm nghiêng người sang để tiện cho cậu quan sát.
“Anh, đánh lửa còn phức tạp như vậy hả?” Tỉnh Phi cảm thấy cách đánh lửa thật sự có khác biệt rất lớn, đánh lửa không phải là hai tay kẹp gỗ không ngừng mà xoa sao?
Cung Phàm cười cười, “Đánh lửa thời nguyên thủy so với cách này khó hơn nhiều, cái này là do người Anh-điêng cổ đã nâng cấp, tiết kiệm thể lực, tốc độ nhóm lửa nhanh hơn một ít.”
Nói là nhanh, kỳ thực chỉ là so với cách đánh lửa nguyên thủy mà thôi, Cung Phàm kéo cung hai giờ, cỏ khô phía dưới mới miễn cưỡng bốc lên một chút khói. Hai người cẩn thận từng li từng tí bảo vệ đốm lửa nhỏ xíu này, thế nhưng nó vẫn bị tắt ngúm. Trên mặt Tỉnh Phi không che được sự thất vọng cực kỳ.
Cậu đã sớm đem dây thừng mài xong, vẫn luôn ngồi ở bên cạnh xem Cung Phàm kéo cung lấy lửa. Nhìn thấy Cung Phàm trên cổ tay, trên mu bàn tay gân xanh nổi lên, khí lực, tốc độ đều rất lớn, nhanh, thế nhưng đánh lửa cũng không dễ như vậy.
Cung Phàm sợ Tỉnh Phi tẻ nhạt, một bên tăng nhanh tốc độ tay, một bên cùng cậu tán gẫu.”Phi Phi sao lại biết trong thân cây kia có chứa nước? Người thám hiểm khi bị lạc trong rừng đều tìm đến thủy đằng để uống”
Tỉnh Phi nhìn động tác của Cung Phàm, lại nhìn trên trán anh đang chảy rấy nhiều mồ hôi, nói rằng, “Trong núi có, có lúc người trong thôn đi làm ruộng, khát sẽ gặm Thủy đằng(**), uống nước trong thân của nó. Như vậy thì không cần mất công về nhà uống nước.”
(**水藤: https://www.weibo.com/ttarticle/p/show?id=2309404083431612011821&mod=zwenzhang&sudaref=www.google.com&display=0&retcode=6102 đây là một bài viết về cây “Thủy đằng” (Water Vine Plant), là một loại cây thân leo(??) thường sinh trưởng ở rừng mưa, trong thân có chứa rất nhiều nước, có thể uống được. Tuy nhiên người viết có nhắn là không thể tiếp xúc trực tiếp ở chỗ cắt (hoặc bẻ) lấy nước vì có thể bị tê lưỡi)
Cung Phàm gật gật đầu, Tỉnh Phi nhìn thấy Cung Phàm không ngừng động tác, “Anh, để em tới.”
Cung Phàm không đáp ứng, “Khí lực em quá nhỏ. Không được.” Vừa dứt lời, cây cỏ bắt đầu bốc lửa. Tỉnh Phi cao hứng gào một tiếng, chạy tới thêm càng nhiều cỏ khô, để nới rộng thêm đốm lửa hiếm hoi, hỏa thế càng lúc càng lớn, hai người bắt đầu thêm vào những cây khô lớn hơn.
Hết chương 77.
1: Cách Cung Phàm lấy lửa
2: Cây “Thủy đằng”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook