Lão Phu Thiếu Thê
-
Chương 64
Cảm ơn Tiêu Dương, Tỉnh Phi lúc lên máy báy đều ngủ đến mơ hồ.
Bốn người về đến trung tâm thành phố thì tách ra, tự về nhà của mình. Tỉnh Phi trong lòng cấp bách muốn về nhà ngay, rất lâu rồi không nhìn thấy Cung Tiểu Uông, trong lòng vắng vẻ. Tỉnh Phi nhìn Cung Phàm đang nhắm mắt nghỉ ngơi, không biết anh có đang nhớ Cung Tiểu Uông giống cậu không.
“Anh, anh nhớ Cung Tiểu Uông không” Tỉnh Phi giật nhẹ cánh tay Cung Phàm. Khuôn mặt Cung Phàm một bên được ánh nắng chiếu đến, một bên lại khuất sau bóng râm, nhưng tuyệt không có vẻ dữ tợn, ngược lại có một loại khí tức trầm ổn, ôn hòa.
Cung Phàm mở mắt, nghiêng đầu nhìn Tỉnh Phi, thấy cậu tâm sự tầng tầng, liền ôm cậu một chút, tài xế taxi từ kính chiếu hậu liếc mắt nhìn hai người, hơi sửng sốt một chút, bất quá cái gì cũng không nói, chỉ cúi đầu lái xe. Tỉnh Phi có chút khó chịu, nhớ tới khi ở Đan Mạch nắm tay người yêu trên đường, ngẫm lại quốc nội kỳ thị người đồng tính, có lẽ phải rất lâu sau, cậu mới có thể cùng Cung Phàm quang minh chính đại tay nắm tay cùng nhau nói cười trên đường.
“Mẹ nói Cung Tiểu Uông gầy đi rất nhiều, hai chúng ta thật là thiếu trách nhiệm.” Tỉnh Phi nhìn lên trần xe. Trong giọng nói toát ra hơi thở phiền muộn.
Cung Phàm đem tay đặt ở trên đùi cậu,“Khi có con cũng không có nghĩa phải buông tha tự do của mình. Thế nhưng mỗi một người cha người mẹ đều vướng bận con cái, trong lòng liền mất đi tự do. Anh cũng nhớ Cung Tiểu Uông.”
Lúc sắp về tới nhà, Cung Phàm gọi một cuộc điện thoại về báo. Mẹ Cung mang theo cháu trai đi ngủ trưa, ba Cung tiếp điện thoại. Hai cha con liền nói chuyện hai ba câu, cực kỳ ngắn gọn, sau đó liền cúp điện thoại.
Tỉnh Phi vẫn ngóng trông nhìn anh, nhìn hồi lâu, cũng không thấy Cung Phàm đem điện thoại đưa cho mình, còn cúp điện thoại.
“Em còn chưa nói chuyện với con trai mà.”
“Nhóc ngủ rồi.”
“Aiza.” Tỉnh Phi nói không nên lời là thất lạc hay là tiếc nuối.
“Sắp về đến nhà rồi, lập tức là có thể nhìn thấy con.”
“Phải không? Em sao thấy xe chạy quá chậm.” Tỉnh Phi thuận miệng nói, tới gần cửa nhà, trong lòng lại càng gấp gáp không chịu nổi, tài xế phía trước đầy mặt buồn khổ, quay đầu nói, “Nhóc con, không thể vượt đèn đỏ nha, tốc độ của tôi đã là bình thường rồi, nói đến chậm thì phải nói tới Bắc Kinh kìa.”
Tỉnh Phi vốn chỉ là vô tình chỉ trích tài xế, bị tài xế oán giận, Tỉnh Phi đành cười làm lành.
Taxi dừng lại ở của tiểu khu, Tỉnh Phi khẩn cấp xông lên trên lầu, như kiểu bị ai cầm dao đuổi ở đằng sau. Cung Phàm còn đang trả tiền, vừa quay đầu lại liền thấy Tỉnh Phi biến mất ở trong thang máy. Cung Phàm trả tiền xong, sau đó cúi đầu nhìn hai vali hành lý lớn bên chân, yên lặng thở dài một hơi, mỗi tay kéo một vali đi vào trong nhà.
Tỉnh Phi mở cửa đi vào cũng chỉ nhìn thấy ba Cung, tuy rằng biết Cung Tiểu Uông đang ngủ, cái nhìn đầu tiên không gặp được Cung Tiểu Uông là bình thường, thế nhưng khó tránh khỏi trong lòng hơi thất lạc.
Ba Cung ngồi trên sô pha mang theo kính viễn thị xem báo, nhìn thấy Tỉnh Phi thở hổn hển chạy vào, ngẩn người, hỏi,“Cung Phàm đâu? Không về chung với con à?”
“Anh con đi ở phía sau.” Tỉnh Phi đem cổ thò ra ngoài cửa, liền nhìn thấy Cung Phàm từ trong thang máy đi ra, trong tay kéo hai vali hành lý lớn, chậm rãi di vào trong nhà. Tỉnh Phi mặt đỏ bừng, quên mất cả hành lý rồi!
Tỉnh Phi lại từ trong phòng chạy ra, vươn tay giúp Cung Phàm lấy vali, Cung Phàm dùng đầu gối đẩy đẩy mông cậu,“Đi chỗ khác chơi, anh làm là được.”
Tỉnh Phi vì thế yên tâm thoải mái đi bên cạnh Cung Phàm, nhìn anh mỗi tay một vali.
Lúc Tỉnh Phi cùng Cung Phàm song song vào cửa, Cung Phàm còn cố ý đem hai vali tách ra, để một trước một sau, thân thể nghiêng vào phòng, cố tình Tỉnh Phi lại muốn cùng anh đi vào, Cung Phàm vừa vượt qua cửa, Tỉnh Phi lại đột nhiên xông về phía trước. Vì thế hai người cùng hai vali đều bị kẹt ở cửa.
Cung Phàm bất đắc dĩ nhìn Tỉnh Phi. Tỉnh Phi nhe răng nhìn anh. Ba Cung cũng bị động tĩnh của hai người gây chú ý, nhìn thấy hai người bọn họ kẹt ở cửa, không khỏi thổn thức,“Mấy đứa con nói xem phải có bao nhiều bản lĩnh mới không bị kẹt người ở cửa chứ.”
Cung Phàm đối với ba Cung lắc đầu,“Ba, trước đem vali này kéo vào trước đã.” Cung Phàm chỉ chỉ vali bên tay phải.
Ba Cung cười lại đây đem vali tha đi. Lại đi ra xem hai người chen ở cửa. Còn ôm Cung Tiểu Uông đã tỉnh ngủ. Cung Tiểu Uông trên mắt đều là ghèn, còn chưa nhìn ra hai người đang bị kẹt ở cửa là baba nhà mình, liền bị ba Cung ôm đi dùng nước ấm rửa mặt.
Tỉnh Phi vẫn đang giãy dụa, cậu vừa động, vali liền chen về hướng Cung Phàm bên kia, Cung Phàm chân động cũng không thể động, vali vướng ngay bên đầu gối. Tỉnh Phi còn có thể thoáng co lại một chút.
“Cởi giày ra em.” Cung Phàm tự mình rụt lại, để cho Tỉnh Phi không gian lớn nhất.
Vali phía dưới có bánh xe, rốt cuộc có không gian hoạt động chân. Tỉnh Phi không rõ nguyên nhân, nhưng vẫn nghe lời Cung Phàm cởi giày. Đầu gối hơi gập lại một chút, vô ý thức đẩy vali về hướng Cung Phàm.
Cung Tiểu Uông rửa mặt xong, lại khôi phục thành một cái bánh bao trắng trẻo mềm mại, từ trong phòng vệ sinh đi ra liền thấy được hai ba ba, bắt đầu hưng phấn thét chói tai, Tỉnh Phi nhìn cái lợi hông hồng của nhóc, nhìn hai chân nhóc không ngừng vung vẩy, nhìn nhóc mở ra hai tay hướng chính mình đòi ôm một cái.
Tỉnh Phi trong lòng kích động, quên chính mình còn bị kẹt ở cửa, vừa kích động liền chạy về phía con trai, thân thể lảo đảo, mắt thấy sắp lao nhanh xuống đất, Cung Phàm nhanh tay ôm lấy cậu, Tỉnh Phi mới miễn cưỡng không bị ngã sấp.
Ba Cung đem Cung Tiểu Uông ôm lại đây, Cung Tiểu Uông nhìn ba ba này một cái, lại liếc ba ba kia một chút, mắt to sáng ngời trong suốt, tựa hồ là đang suy xét xem ôm baba nào trước.
Mà Tỉnh Tiểu Uông ngửi thấy mùi của chủ nhân, cũng từ trong phòng chạy ra, vẫy đuôi từ trong phòng chạy tới, Cung Phàm nhìn đến đôi mắt màu lam kia liền cảm thấy đau đầu, cảm giác phiền toái càng lớn. Quả nhiên Tỉnh Tiểu Uông điên cuồng chạy tới, vẫn trước sau như một không biết xấu hổ, tiểu cúc hoa nở rộ trong không khí. =)))))
Tỉnh Tiểu Uông nâng lên chân trước, ghé vào vali. Cung Phàm vuốt ve đầu nó một chút. Tỉnh Tiểu Uông ô ô kêu, thoải mái cực, truy đuổi bàn tay Cung Phàm.
Cung Tiểu Uông nhìn thấy Tỉnh Tiểu Uông hấp dẫn lực chú ý của ba ba nhà mình, bất mãn cực kỳ, hướng về Cung Phàm gọi không ngừng. Ba Cung liền đem Cung Tiểu Uông ôm lại đây.
Cung Phàm cúi đầu hôn hôn con trai, Cung Tiểu Uông vươn tay ôm lấy đầu Cung Phàm, nhưng cánh tay nhỏ lại quá ngắn, chỉ chạm tới hai lỗ tai Cung Phàm.
Cung Phàm vươn tay nhẹ nhàng tách hai tay của con trai, Cung Tiểu Uông cho rằng Cung Phàm đang cùng nhóc chơi trò chơi, còn vui cười ha ha.
Cung Phàm nâng mặt khỏi bụng con trai,“Ngoan, sang bên kia chơi nhé.” Cung Phàm đẩy đẩy con trai. Cung Tiểu Uông thấy Cung Phàm không ôm mình, lại bắt đầu tức giận thét lên, ánh mắt lại bắt đầu đỏ.
Cung Phàm bất đắc dĩ, chỉ phải tiếp nhận Cung Tiểu Uông từ trong lòng ba Cung. Cung Tiểu Uông vui vẻ tại trong lòng Cung Phàm nhún nhảy không ngừng. Tỉnh Phi thấy con trai chỉ cần Cung Phàm, trong lòng ủy khuất cực kỳ, ánh mắt cũng đỏ lên nhìn Cung Phàm chăm chăm. Cung Phàm trong lòng cũng bị đè nén.
“Giày cởi ra chưa?” Cung Phàm nhìn Tỉnh Phi.
“Chưa.” Tỉnh Phi lắc đầu. Cung Tiểu Uông cũng gâu gâu hai tiếng đáp lại anh.
Cung Phàm cúi đầu bất đắc dĩ nhìn con trai,“Ngoan, ba ba chưa nói chuyện với con.”
Cung Tiểu Uông đương nhiên không hiểu, chỉ biết là ba ba đang nói chuyện với nhóc, hưng phấn vung vẩy tay chân, vì thế Tỉnh Tiểu Uông đang dựa vào vali ngẩng đầu nhìn lên Cung Phàm liền gặp xui xẻo, đầu chó bị Cung Tiểu Uông đạp chúi xuống vài lần. Tỉnh Tiểu Uông uể oải ghé vào vali, đáng thương cực kỳ.
Cung Phàm bất đắc dĩ cười rộ lên, Tỉnh Phi trong lòng hâm mộ chết đi được,“Anh, cho em ôm một cái.”
Cung Phàm nhìn cậu, lắc đầu,“Đợi lát nữa, nhóc hiện tại đang hưng phấn quá đà, khí lực rất lớn, em ôm không nổi.”
Tỉnh Phi biết anh nói đúng, nhưng vẫn bất mãn. Rầu rĩ nói, “Em muốn ôm con trai một cái, giày cởi rồi.”
Cung Phàm cười cười, đem con trai đưa cho Tỉnh Phi. Còn nói thêm,“Chắc sẽ hơi đau đấy, kiên nhẫn một chút.”
Tỉnh Phi nhìn Cung Phàm không hiểu lắm, lại muốn xem con trai, chỉ cảm thấy hai ánh mắt đều không đủ dùng, hận không thể mắt trái xem Cung Phàm, mắt phải xem con trai, thế nhưng hai ánh mắt lại chỉ có thể nhìn về một hướng. (bộ muốn lác hay gì hả Phi Phi)
“Con trai, nhớ ba ba không?” Tỉnh Phi cúi đầu hôn hôn miệng Cung Tiểu Uông, lại tại trên mặt nhóc thổi má lúm, Cung Tiểu Uông phát ra âm thanh thoải mái. Giơ lên khuôn mặt nhỏ nhắn chờ mong nhìn Tỉnh Phi, Tỉnh Phi lại dùng lực bẹp một tiếng hôn lên mặt nhóc, lại tiếp tục thổi má lúm.
Cung Phàm hai người bọn họ, đem vợ cùng con trai ôm lấy, ôm nhắc lên trên. Tỉnh Phi cùng Cung Tiểu Uông mặt chen tại trong lòng Cung Phàm, Cung Tiểu Uông thì cho rằng đang chơi trò chơi, vui vẻ hét lớn, chân nhỏ tay nhỏ vung vẩy loạn xạ, Cung Phàm, Tỉnh Phi, Tỉnh Tiểu Uông đều bị nhóc đạp.
Không có giày, Tỉnh Phi hơi nhón chân một chút thuận tiện bước ra.
Cung Phàm đem Tỉnh Phi nhấc lên, lại cúi đầu hỏi Tỉnh Phi,“Có đau hay không?”
“Không đau.” Tỉnh Phi hôn lên mặt Cung Phàm một cái.
“A gâu gâu ~” Cung Tiểu Uông ở trong lòng Tỉnh Phi lắc lắc mông nhỏ, ánh mắt sáng long lanh nhìn Cung Phàm.
Cung Phàm nhìn con trai, “Ba ba không nói chuyện với con.”
“A gâu gâu ~”
Cung Phàm,“……” Con trai ngốc.
Tỉnh Tiểu Uông cũng vô giúp vui gâu hai tiếng, Tỉnh Phi cảm giác náo nhiệt lại chơi rất vui, cũng cùng học tiếng cẩu, Cung Phàm cảm giác tâm mình sắp lão hóa rồi. Ba Cung ở bên cạnh vui tươi hớn hở nhìn cả nhà này làm trò.
Giày đã cởi, người đi ra cũng đễ hơn, Cung Phàm đem Tỉnh Phi ôm ra. Sau đó đẩy vali sang một bên, chính mình cũng đi ra. Tỉnh Phi chân ôm chặt eo Cung Phàm eo, không chịu xuống dưới.
“Phi Phi, xuống dưới.”
“Gâu gâu ~” Tỉnh Phi nhìn Cung Phàm, học tiếng cẩu, chính là không chịu đặt chân xuống dưới.
“A gâu gâu ~”
“Ba ba không nói với con, Cung Tiểu Uông.”
“Ngao ô –” Một tiếng sói tru hùng hậu hữu lực vang lên trong phòng khách, Cung Phàm cùng Tỉnh Phi sửng sốt, đồng thời nhìn về phía Husky.
“Anh, lúc trước anh có phải mua nhầm loại rồi không?”
Gân xanh bên thái dương Cung Phàm giật không ngừng,“Chỉ số thông minh như này, em thấy sao!” Sau đó quát Husky,“Tỉnh Tiểu Uông, ngươi là chó! Không phải sói!”
“Ngao ô –” Lại là một tiếng sói tru.
Tỉnh Phi vẻ mặt anh nói đúng rồi, em cũng cạn lời luôn đó.
Ba Cung từ phòng khách chậm rãi đi qua,“Gần đây ba đang xem một chương trình “Tập tính của Sói”, Tỉnh Tiểu Uông liền bắt chước sói tru. Bất quá nó học đúng là rất giống.”
Bốn người về đến trung tâm thành phố thì tách ra, tự về nhà của mình. Tỉnh Phi trong lòng cấp bách muốn về nhà ngay, rất lâu rồi không nhìn thấy Cung Tiểu Uông, trong lòng vắng vẻ. Tỉnh Phi nhìn Cung Phàm đang nhắm mắt nghỉ ngơi, không biết anh có đang nhớ Cung Tiểu Uông giống cậu không.
“Anh, anh nhớ Cung Tiểu Uông không” Tỉnh Phi giật nhẹ cánh tay Cung Phàm. Khuôn mặt Cung Phàm một bên được ánh nắng chiếu đến, một bên lại khuất sau bóng râm, nhưng tuyệt không có vẻ dữ tợn, ngược lại có một loại khí tức trầm ổn, ôn hòa.
Cung Phàm mở mắt, nghiêng đầu nhìn Tỉnh Phi, thấy cậu tâm sự tầng tầng, liền ôm cậu một chút, tài xế taxi từ kính chiếu hậu liếc mắt nhìn hai người, hơi sửng sốt một chút, bất quá cái gì cũng không nói, chỉ cúi đầu lái xe. Tỉnh Phi có chút khó chịu, nhớ tới khi ở Đan Mạch nắm tay người yêu trên đường, ngẫm lại quốc nội kỳ thị người đồng tính, có lẽ phải rất lâu sau, cậu mới có thể cùng Cung Phàm quang minh chính đại tay nắm tay cùng nhau nói cười trên đường.
“Mẹ nói Cung Tiểu Uông gầy đi rất nhiều, hai chúng ta thật là thiếu trách nhiệm.” Tỉnh Phi nhìn lên trần xe. Trong giọng nói toát ra hơi thở phiền muộn.
Cung Phàm đem tay đặt ở trên đùi cậu,“Khi có con cũng không có nghĩa phải buông tha tự do của mình. Thế nhưng mỗi một người cha người mẹ đều vướng bận con cái, trong lòng liền mất đi tự do. Anh cũng nhớ Cung Tiểu Uông.”
Lúc sắp về tới nhà, Cung Phàm gọi một cuộc điện thoại về báo. Mẹ Cung mang theo cháu trai đi ngủ trưa, ba Cung tiếp điện thoại. Hai cha con liền nói chuyện hai ba câu, cực kỳ ngắn gọn, sau đó liền cúp điện thoại.
Tỉnh Phi vẫn ngóng trông nhìn anh, nhìn hồi lâu, cũng không thấy Cung Phàm đem điện thoại đưa cho mình, còn cúp điện thoại.
“Em còn chưa nói chuyện với con trai mà.”
“Nhóc ngủ rồi.”
“Aiza.” Tỉnh Phi nói không nên lời là thất lạc hay là tiếc nuối.
“Sắp về đến nhà rồi, lập tức là có thể nhìn thấy con.”
“Phải không? Em sao thấy xe chạy quá chậm.” Tỉnh Phi thuận miệng nói, tới gần cửa nhà, trong lòng lại càng gấp gáp không chịu nổi, tài xế phía trước đầy mặt buồn khổ, quay đầu nói, “Nhóc con, không thể vượt đèn đỏ nha, tốc độ của tôi đã là bình thường rồi, nói đến chậm thì phải nói tới Bắc Kinh kìa.”
Tỉnh Phi vốn chỉ là vô tình chỉ trích tài xế, bị tài xế oán giận, Tỉnh Phi đành cười làm lành.
Taxi dừng lại ở của tiểu khu, Tỉnh Phi khẩn cấp xông lên trên lầu, như kiểu bị ai cầm dao đuổi ở đằng sau. Cung Phàm còn đang trả tiền, vừa quay đầu lại liền thấy Tỉnh Phi biến mất ở trong thang máy. Cung Phàm trả tiền xong, sau đó cúi đầu nhìn hai vali hành lý lớn bên chân, yên lặng thở dài một hơi, mỗi tay kéo một vali đi vào trong nhà.
Tỉnh Phi mở cửa đi vào cũng chỉ nhìn thấy ba Cung, tuy rằng biết Cung Tiểu Uông đang ngủ, cái nhìn đầu tiên không gặp được Cung Tiểu Uông là bình thường, thế nhưng khó tránh khỏi trong lòng hơi thất lạc.
Ba Cung ngồi trên sô pha mang theo kính viễn thị xem báo, nhìn thấy Tỉnh Phi thở hổn hển chạy vào, ngẩn người, hỏi,“Cung Phàm đâu? Không về chung với con à?”
“Anh con đi ở phía sau.” Tỉnh Phi đem cổ thò ra ngoài cửa, liền nhìn thấy Cung Phàm từ trong thang máy đi ra, trong tay kéo hai vali hành lý lớn, chậm rãi di vào trong nhà. Tỉnh Phi mặt đỏ bừng, quên mất cả hành lý rồi!
Tỉnh Phi lại từ trong phòng chạy ra, vươn tay giúp Cung Phàm lấy vali, Cung Phàm dùng đầu gối đẩy đẩy mông cậu,“Đi chỗ khác chơi, anh làm là được.”
Tỉnh Phi vì thế yên tâm thoải mái đi bên cạnh Cung Phàm, nhìn anh mỗi tay một vali.
Lúc Tỉnh Phi cùng Cung Phàm song song vào cửa, Cung Phàm còn cố ý đem hai vali tách ra, để một trước một sau, thân thể nghiêng vào phòng, cố tình Tỉnh Phi lại muốn cùng anh đi vào, Cung Phàm vừa vượt qua cửa, Tỉnh Phi lại đột nhiên xông về phía trước. Vì thế hai người cùng hai vali đều bị kẹt ở cửa.
Cung Phàm bất đắc dĩ nhìn Tỉnh Phi. Tỉnh Phi nhe răng nhìn anh. Ba Cung cũng bị động tĩnh của hai người gây chú ý, nhìn thấy hai người bọn họ kẹt ở cửa, không khỏi thổn thức,“Mấy đứa con nói xem phải có bao nhiều bản lĩnh mới không bị kẹt người ở cửa chứ.”
Cung Phàm đối với ba Cung lắc đầu,“Ba, trước đem vali này kéo vào trước đã.” Cung Phàm chỉ chỉ vali bên tay phải.
Ba Cung cười lại đây đem vali tha đi. Lại đi ra xem hai người chen ở cửa. Còn ôm Cung Tiểu Uông đã tỉnh ngủ. Cung Tiểu Uông trên mắt đều là ghèn, còn chưa nhìn ra hai người đang bị kẹt ở cửa là baba nhà mình, liền bị ba Cung ôm đi dùng nước ấm rửa mặt.
Tỉnh Phi vẫn đang giãy dụa, cậu vừa động, vali liền chen về hướng Cung Phàm bên kia, Cung Phàm chân động cũng không thể động, vali vướng ngay bên đầu gối. Tỉnh Phi còn có thể thoáng co lại một chút.
“Cởi giày ra em.” Cung Phàm tự mình rụt lại, để cho Tỉnh Phi không gian lớn nhất.
Vali phía dưới có bánh xe, rốt cuộc có không gian hoạt động chân. Tỉnh Phi không rõ nguyên nhân, nhưng vẫn nghe lời Cung Phàm cởi giày. Đầu gối hơi gập lại một chút, vô ý thức đẩy vali về hướng Cung Phàm.
Cung Tiểu Uông rửa mặt xong, lại khôi phục thành một cái bánh bao trắng trẻo mềm mại, từ trong phòng vệ sinh đi ra liền thấy được hai ba ba, bắt đầu hưng phấn thét chói tai, Tỉnh Phi nhìn cái lợi hông hồng của nhóc, nhìn hai chân nhóc không ngừng vung vẩy, nhìn nhóc mở ra hai tay hướng chính mình đòi ôm một cái.
Tỉnh Phi trong lòng kích động, quên chính mình còn bị kẹt ở cửa, vừa kích động liền chạy về phía con trai, thân thể lảo đảo, mắt thấy sắp lao nhanh xuống đất, Cung Phàm nhanh tay ôm lấy cậu, Tỉnh Phi mới miễn cưỡng không bị ngã sấp.
Ba Cung đem Cung Tiểu Uông ôm lại đây, Cung Tiểu Uông nhìn ba ba này một cái, lại liếc ba ba kia một chút, mắt to sáng ngời trong suốt, tựa hồ là đang suy xét xem ôm baba nào trước.
Mà Tỉnh Tiểu Uông ngửi thấy mùi của chủ nhân, cũng từ trong phòng chạy ra, vẫy đuôi từ trong phòng chạy tới, Cung Phàm nhìn đến đôi mắt màu lam kia liền cảm thấy đau đầu, cảm giác phiền toái càng lớn. Quả nhiên Tỉnh Tiểu Uông điên cuồng chạy tới, vẫn trước sau như một không biết xấu hổ, tiểu cúc hoa nở rộ trong không khí. =)))))
Tỉnh Tiểu Uông nâng lên chân trước, ghé vào vali. Cung Phàm vuốt ve đầu nó một chút. Tỉnh Tiểu Uông ô ô kêu, thoải mái cực, truy đuổi bàn tay Cung Phàm.
Cung Tiểu Uông nhìn thấy Tỉnh Tiểu Uông hấp dẫn lực chú ý của ba ba nhà mình, bất mãn cực kỳ, hướng về Cung Phàm gọi không ngừng. Ba Cung liền đem Cung Tiểu Uông ôm lại đây.
Cung Phàm cúi đầu hôn hôn con trai, Cung Tiểu Uông vươn tay ôm lấy đầu Cung Phàm, nhưng cánh tay nhỏ lại quá ngắn, chỉ chạm tới hai lỗ tai Cung Phàm.
Cung Phàm vươn tay nhẹ nhàng tách hai tay của con trai, Cung Tiểu Uông cho rằng Cung Phàm đang cùng nhóc chơi trò chơi, còn vui cười ha ha.
Cung Phàm nâng mặt khỏi bụng con trai,“Ngoan, sang bên kia chơi nhé.” Cung Phàm đẩy đẩy con trai. Cung Tiểu Uông thấy Cung Phàm không ôm mình, lại bắt đầu tức giận thét lên, ánh mắt lại bắt đầu đỏ.
Cung Phàm bất đắc dĩ, chỉ phải tiếp nhận Cung Tiểu Uông từ trong lòng ba Cung. Cung Tiểu Uông vui vẻ tại trong lòng Cung Phàm nhún nhảy không ngừng. Tỉnh Phi thấy con trai chỉ cần Cung Phàm, trong lòng ủy khuất cực kỳ, ánh mắt cũng đỏ lên nhìn Cung Phàm chăm chăm. Cung Phàm trong lòng cũng bị đè nén.
“Giày cởi ra chưa?” Cung Phàm nhìn Tỉnh Phi.
“Chưa.” Tỉnh Phi lắc đầu. Cung Tiểu Uông cũng gâu gâu hai tiếng đáp lại anh.
Cung Phàm cúi đầu bất đắc dĩ nhìn con trai,“Ngoan, ba ba chưa nói chuyện với con.”
Cung Tiểu Uông đương nhiên không hiểu, chỉ biết là ba ba đang nói chuyện với nhóc, hưng phấn vung vẩy tay chân, vì thế Tỉnh Tiểu Uông đang dựa vào vali ngẩng đầu nhìn lên Cung Phàm liền gặp xui xẻo, đầu chó bị Cung Tiểu Uông đạp chúi xuống vài lần. Tỉnh Tiểu Uông uể oải ghé vào vali, đáng thương cực kỳ.
Cung Phàm bất đắc dĩ cười rộ lên, Tỉnh Phi trong lòng hâm mộ chết đi được,“Anh, cho em ôm một cái.”
Cung Phàm nhìn cậu, lắc đầu,“Đợi lát nữa, nhóc hiện tại đang hưng phấn quá đà, khí lực rất lớn, em ôm không nổi.”
Tỉnh Phi biết anh nói đúng, nhưng vẫn bất mãn. Rầu rĩ nói, “Em muốn ôm con trai một cái, giày cởi rồi.”
Cung Phàm cười cười, đem con trai đưa cho Tỉnh Phi. Còn nói thêm,“Chắc sẽ hơi đau đấy, kiên nhẫn một chút.”
Tỉnh Phi nhìn Cung Phàm không hiểu lắm, lại muốn xem con trai, chỉ cảm thấy hai ánh mắt đều không đủ dùng, hận không thể mắt trái xem Cung Phàm, mắt phải xem con trai, thế nhưng hai ánh mắt lại chỉ có thể nhìn về một hướng. (bộ muốn lác hay gì hả Phi Phi)
“Con trai, nhớ ba ba không?” Tỉnh Phi cúi đầu hôn hôn miệng Cung Tiểu Uông, lại tại trên mặt nhóc thổi má lúm, Cung Tiểu Uông phát ra âm thanh thoải mái. Giơ lên khuôn mặt nhỏ nhắn chờ mong nhìn Tỉnh Phi, Tỉnh Phi lại dùng lực bẹp một tiếng hôn lên mặt nhóc, lại tiếp tục thổi má lúm.
Cung Phàm hai người bọn họ, đem vợ cùng con trai ôm lấy, ôm nhắc lên trên. Tỉnh Phi cùng Cung Tiểu Uông mặt chen tại trong lòng Cung Phàm, Cung Tiểu Uông thì cho rằng đang chơi trò chơi, vui vẻ hét lớn, chân nhỏ tay nhỏ vung vẩy loạn xạ, Cung Phàm, Tỉnh Phi, Tỉnh Tiểu Uông đều bị nhóc đạp.
Không có giày, Tỉnh Phi hơi nhón chân một chút thuận tiện bước ra.
Cung Phàm đem Tỉnh Phi nhấc lên, lại cúi đầu hỏi Tỉnh Phi,“Có đau hay không?”
“Không đau.” Tỉnh Phi hôn lên mặt Cung Phàm một cái.
“A gâu gâu ~” Cung Tiểu Uông ở trong lòng Tỉnh Phi lắc lắc mông nhỏ, ánh mắt sáng long lanh nhìn Cung Phàm.
Cung Phàm nhìn con trai, “Ba ba không nói chuyện với con.”
“A gâu gâu ~”
Cung Phàm,“……” Con trai ngốc.
Tỉnh Tiểu Uông cũng vô giúp vui gâu hai tiếng, Tỉnh Phi cảm giác náo nhiệt lại chơi rất vui, cũng cùng học tiếng cẩu, Cung Phàm cảm giác tâm mình sắp lão hóa rồi. Ba Cung ở bên cạnh vui tươi hớn hở nhìn cả nhà này làm trò.
Giày đã cởi, người đi ra cũng đễ hơn, Cung Phàm đem Tỉnh Phi ôm ra. Sau đó đẩy vali sang một bên, chính mình cũng đi ra. Tỉnh Phi chân ôm chặt eo Cung Phàm eo, không chịu xuống dưới.
“Phi Phi, xuống dưới.”
“Gâu gâu ~” Tỉnh Phi nhìn Cung Phàm, học tiếng cẩu, chính là không chịu đặt chân xuống dưới.
“A gâu gâu ~”
“Ba ba không nói với con, Cung Tiểu Uông.”
“Ngao ô –” Một tiếng sói tru hùng hậu hữu lực vang lên trong phòng khách, Cung Phàm cùng Tỉnh Phi sửng sốt, đồng thời nhìn về phía Husky.
“Anh, lúc trước anh có phải mua nhầm loại rồi không?”
Gân xanh bên thái dương Cung Phàm giật không ngừng,“Chỉ số thông minh như này, em thấy sao!” Sau đó quát Husky,“Tỉnh Tiểu Uông, ngươi là chó! Không phải sói!”
“Ngao ô –” Lại là một tiếng sói tru.
Tỉnh Phi vẻ mặt anh nói đúng rồi, em cũng cạn lời luôn đó.
Ba Cung từ phòng khách chậm rãi đi qua,“Gần đây ba đang xem một chương trình “Tập tính của Sói”, Tỉnh Tiểu Uông liền bắt chước sói tru. Bất quá nó học đúng là rất giống.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook