Lão Phu Thiếu Thê
-
Chương 57
Tỉnh Phi bị mẹ Cung ra lệnh cưỡng chế nằm ở trên giường không cho phép nhúc nhích, chờ khi nào miệng vết thương lành mới được xuống giường.
Nơi nào cũng không được đi cảm giác hết sức khó chịu, người bình thường khẳng định chịu không nổi. Thế nhưng Tỉnh Phi lại thuộc về loại tính tình im lặng, hoàn cảnh yên tĩnh sẽ khiến tâm tình cậu rất thoải mái. Thế nhưng xung quanh quá im lặng cũng sẽ nhàm chán.
Tỉnh Phi cúi đầu nhìn Cung Tiểu Uông trong bọc tã lót, cúi đầu thổi thổi lên khuôn mặt nhóc, thổi ra một cái núm đồng tiền nho nhỏ. Làn da trẻ con mềm mại đến mức không biết diễn tả ra sao.
Cung Tiểu Uông thật sự là một thần ngủ, hơn mười ngày nay, số lần Tỉnh Phi nhìn thấy nhóc mở to mắt có thể đếm trọn vẹn trong một bàn tay. Đương nhiên Cung Tiểu Uông cũng rất nhu thuận, không hề khóc nháo, chỉ khi đói bụng sẽ hừ hừ vài tiếng.
Khi đó Tỉnh Phi không biết Cung Tiểu Uông đói bụng, nhìn thấy nhóc sắp khóc, tay chân bọc ở trong tã lót giãy dụa. Tỉnh Phi gấp đến độ muốn khóc cùng nhóc luôn, ba mẹ Cung nhìn đôi cha con này, cười cũng không được, tức cũng không xong. Mẹ Cung đem sữa bột đã pha với độ ấm thích hợp lấy lại đây đút cho Cung Tiểu Uông, Cung Tiểu Uông lập tức liền ngoan ngoãn.
Mẹ Cung cũng không dám đem Cung Tiểu Uông giao cho cặp phu phu này chăm sóc, bà sợ cháu nội mình có khi nửa đêm bị hai người kia đè hỏng mất. Đem Cung Tiểu Uông đưa đến trong phòng mình để chăm sóc, nhóc con không khóc, lại không quấy, mẹ Cung chỉ cần đúng giờ mang nhóc đi tiểu là ổn. Thuận tiện thơm thơm cháu nội bảo bối. Có đôi khi ban đêm mẹ Cung nằm mơ, nếu mơ thấy Cung Tiểu Uông sẽ tỉnh dậy.
Tỉnh Phi hôn lên mặt Cung Tiểu Uông một cái, cũng không dám rất dùng sức, dùng miệng nhẹ nhàng ngậm một chút thịt trên mặt Cung Tiểu Uông, Cung Tiểu Uông mở đôi mắt đen láy giống như hắc diệu thạch (*) liếc nhìn Tỉnh Phi, sau đó nhắm mắt lại, nghiêng cổ đi ngủ, thật sự giống như khinh thường biểu tình ngốc nghếch của Tỉnh Phi.
(*hắc diệu thạch – 黑曜石: Đá thủy tinh núi lửa, còn có tên gọi khác là đá vỏ chai (Obsidian), một loại thủy tinh rhyolite có hàm lượng silic điôxit cao (chúng chiếm khoảng 65% đến 80%); được hình hành từ dung nham đã phun trào của núi lửa – theo homenh.vn.)
Tỉnh Phi bị ánh mắt của con trai làm cho kinh diễm một phen, muốn nhìn lại một chút, thế nhưng Cung Tiểu Uông thực sự không cho mặt mũi, chỉ nhắm mắt lại. Tỉnh Phi có chút mất mát, không ai cùng mình chơi đùa, lại càng thêm nhàm chán, chỉ có thể gây rối Cung Tiểu Uông.
Tại lần thứ sáu mươi ba Tỉnh Phi ngồi thổi lốc xoáy trên mặt Cung Tiểu Uông, Cung Tiểu Uông mở to mắt, bên trong bao một vòng nước, miệng mếu máo. Tỉnh Phi vừa nhìn thấy, so với Cung Tiểu Uông càng lợi hại hơn, chưa nói gì lệ đã tuôn. Cũng không biết Cung Tiểu Uông có phải bị làm cho khiếp sợ hay không, há miệng thở dốc, ngốc lăng nhìn Tỉnh Phi.
“Con trai, con buồn chán không? Gọi điện thoại cho ba của con nha?” Tỉnh Phi lấy di động qua lắc lắc trước mặt Cung Tiểu Uông. Tròng mắt Cung Tiểu Uông cũng di chuyển theo.
Tỉnh Phi cười ha ha gọi điện thoại cho Cung Phàm.
Cung Phàm đang xem kế hoạch năm năm tới của công ty, di động liền sáng, hình nền là do Tỉnh Phi chụp trộm, cài làm ảnh đại diện trên danh bạ.
Cung Phàm nhìn có điện thoại, cười cười, bấm nghe.
“Anh, Cung Tiểu Uông tỉnh ngủ rồi!” Tỉnh Phi báo cáo tình hình với cấp trên, ngữ khí vô cùng nghiêm túc!
“Vậy sao?” Cung Phàm cũng không quá giật mình, anh ban đêm tỉnh lại từng nhìn thấy ánh mắt màu nho tím của Cung Tiểu Uông vài lần, giống hệt ánh mắt Tỉnh Phi, vô cùng xinh đẹp.
Cung Phàm không biết nhóc con có phải có cảm giác huyết thống hoặc là ý thức được điều gì đó không. Lần đầu tiên Cung Phàm nhìn thấy ánh mắt của nhóc thực sự rung động đến mức khó có thể hình dung. Cha con hai người nằm ngủ trong ánh trăng mềm lại, nhìn lẫn nhau, Cung Phàm dùng ngón giữa sờ sờ lên mặt con trai, Cung Tiểu Uông nhếch miệng, ánh mắt quay tròn dạo qua một vòng sau đó nhắm lại.
Cung Phàm cúi đầu hôn nhẹ con trai. Nghĩ… có lẽ vừa rồi con trai đang cười với mình. Cung Phàm dùng ngón giữa vuốt ve hai má mềm mại của nhóc, nhóc con nhỏ như vậy, nhỏ đến mức anh chỉ có thể lấy ngón tay cọ hai má của nhóc. Cung Tiểu Uông lại tỉnh, nhóc nhìn chằm chằm Cung Phàm, tay chân giãy dụa. Cung Phàm buông nhóc ra, sau đó tại trên mặt nhóc hôn một cái.
“Đúng rồi, em gần như chưa bao giờ thấy nhóc tỉnh lần nào, nhóc con đúng là thần ngủ.” Tỉnh Phi lại bắt đầu thổi lốc xoáy trên mặt Cung Tiểu Uông. Cung Phàm ở đầu bên kia cười mà không nói.
Cung Tiểu Uông khá may mắn, sinh ra vào tiết trời se lạnh mùa xuân, nếu là mùa hè, vừa không thể mở điều hòa, cũng không thể mở quạt điện, còn phải đắp chăn kín đáo. Hiện tại rất tốt, đắp chăn kín đáo vừa thoải mái, vừa ấm áp nha.
Tỉnh Phi từ trong tã lót thật cẩn thận lấy ra tay nhỏ của Cung Tiểu Uông, đặt ở trên lòng bàn tay của mình, dùng điện thoại chụp lại. Sau đó chọn gửi đi.
Cung Phàm nhìn di động báo có tin mới, mở ra liền nhìn đến hai bàn tay. Bàn tay lớn năm ngón thon dài, lòng bàn tay hồng nhuận, tay nhỏ thì trắng trắng mềm mềm đang cuộn lại, chỉ lớn bằng một phần tư tay lớn.
Cung Phàm buông công tác, nhìn chằm chằm tấm ảnh kia, một buổi sáng trên mặt đều cười nhu hoà. Anh dùng ngón tay vuốt ve ảnh chụp bên trong di động, vuốt tay nhỏ, lại vuốt sang tay lớn, sau đó cầm di động, giống như nắm lấy tay của người yêu cùng bảo bảo.
Hiển nhiên Tỉnh Phi đang quá mức với nhàm chán, lấy con trai làm trò giải trí. Thời điểm Cung Phàm nhìn chằm chằm hai bàn tay kia, Tỉnh Phi lại gửi thêm một tấm ảnh, là Tỉnh Phi chu môi thổi má núm trên mặt Cung Tiểu Uông. Góc chụp không quá tốt, mặt Tỉnh Phi bị khuất trong chỗ tối, thấy không rõ lắm. Thế nhưng má núm bị thổi ra trên mặt Cung Tiểu Uông lại được chụp rất rõ ràng, trắng mềm.
[ Anh, đáng yêu không?] Thông báo tin nhắn vang lên.
Cung Phàm nhìn tin nhắn, có chút bất đắc dĩ cười cười.[ Đợi đến lúc nhóc tỉnh hẳn, em với nhóc lại cùng nhau khóc.]
Tỉnh Phi gửi một biểu tình hầm hừ sau đó liền không trả lời anh nữa.
Cung Phàm buông di động, chuẩn bị xem bản kế hoạch, thế nhưng phát hiện chính mình dù thế nào cũng không thể chuyên tâm công tác, trong chốc lát nghĩ tới Tỉnh Phi, trong chốc lát lại nghĩ tới bánh bao nhỏ trắng trẻo.
Âm thông báo tin nhắn lại vang lên, Cung Phàm thất thanh cười cười, xoa xoa thái dương, lấy di động.
Bên trong là Husky đang ghé hai chi trước vào trên giường, tròng mắt lam sắc hiếu kì nhìn Cung Tiểu Uông, Cung Tiểu Uông cũng quay lại nhìn Husky.
Cung Phàm hơi kinh hãi một chút, đột nhiên nhớ tới thời điểm Tỉnh Phi mang thai, mỗi ngày cùng Husky “gâu” qua “gâu” lại, về phần dưỡng thai……
[ Không nên để nó lại gần Cung Tiểu Uông, trẻ con sức chống sự yếu, hệ miễn dịch lại thấp.] Cung Phàm trong lòng lo lắng gửi tin nhắn đi. Tỉnh Phi không tiêp tục gây rối với Cung Phàm nữa. Cung Phàm đợi trong chốc lát, không thấy Tỉnh Phi trả lười. Mở di động đem ảnh Tỉnh Phi vừa gửi lưu lại, sau đó buộc chính mình hết sức chuyên chú công tác.
Đến thời điểm tan tầm buổi chiều, Cung Phàm nóng nảy hệt như mấy đứa trẻ còn đi học, khẩn cấp muốn nhìn thấy kim đồng hồ chỉ vào đúng sáu giờ.
Lúc về tới nhà, Cung Phàm trước chào hỏi ba mẹ Cung, sau đó vào phòng. Tỉnh Phi đang ngủ. Cung Phàm nhíu nhíu lông mày, ngồi ở mép giường, nhẹ nhàng kéo chăn ra, bên trong Cung Tiểu Uông cũng im lặng ngủ cùng. Cung Phàm ngồi ở bên cạnh nhìn một lát liền đi ra ngoài.
Cơm chiều là Cung Phàm bưng vào đút cho Tỉnh Phi ăn, Cung Tiểu Uông cũng được mẹ Cung bế đi bón sữa, tiểu gia hỏa ngửi thấy mùi sữa bột, tròng mắt lập tức mở to, tay chân có chút hưng phấn động đậy mất một lúc.
Ban đêm, cũng chính là thời điểm Cung Phàm thống khổ, điều này không chỉ phát ra từ Cung Tiểu Uông không ngủ được, mà còn do Tỉnh Phi ban ngày ngủ no nê mà buổi tối tỉnh như sáo.
Ba mẹ Cung thấy Cung Tiểu Uông nửa đêm còn không chịu ngủ, liền đem Cung Tiểu Uông đưa đến phòng của bọn họ.
Nửa đêm, Cung Phàm bật đèn đầu giường, nhìn thấy vợ mình cũng con trai tinh thần vô cùng tốt, đột nhiên thực đau đầu. Cung Tiểu Uông mặc bộ áo ngủ nhỏ bằng lụa, Tỉnh Phi mặc áo ngủ gấu trúc, hai người cùng nhìn Cung Phàm.
Cung Phàm nhìn hai người chằm chằm trong chốc lát, dứt khoát xoay người quay lưng với bọn họ!
Tỉnh Phi nắm lấy tay nhỏ của Cung Tiểu Uông, hai người sờ tới sờ lui tấm lưng trần của Cung Phàm.
“Anh, làn da Cung Tiểu Uông thật là mềm mại ha?”
Cung Phàm nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.
Tỉnh Phi tiếp tục gây rối Cung Phàm. Trong chốc lát tự mình sờ sờ, lát sau lại ôm con trai quấy rối trên người Cung Phàm. Một lát sau, Cung Phàm đầy mặt bất đắc dĩ xoay người lại: “Ngoan nào, lại tĩnh dưỡng một đoạn thời gian là có thể đi ra ngoài rồi.”
Tỉnh Phi nhìn Cung Phàm, quyết định bỏ qua cho anh.
Mấy ngày trước hôm đầy tháng, Tỉnh Phi đã báo cho Tiêu Dương biết sự tồn tại của Cung Tiểu Uông, Tiêu Dương vô cùng khiếp sợ, hỏi Tỉnh Phi có phải khoảng thời gian trước lén lút trốn đi tìm người đẻ thay hay không. Tỉnh Phi toàn thân cứng ngắc gật gật đầu.
Tiêu Dương sau khi biết được tin tức, lập tức lôi kéo Lưu Lam tới cùng nhau vây xem Cung Tiểu Uông. Cung Tiểu Uông khi đó rất nể tình không có ngủ, xoay tròng mắt to tròn manh đến mức khiến Tiêu Dương đầy mặt huyết. (… chỗ này hơi khó hiểu)
Ngày mở tiệc mừng Cung Tiểu Uông đầy tháng, Cung gia cũng không quá bày vẽ, chuyện gì làm càng lớn, phiền toái cũng kéo đến càng nhiều. Xã hội không phải ai cũng đều khoan dung đồng tính luyến ái. Mời nhiều người, ắt sẽ có người tới hỏi, mẹ đứa bé là ai? Sau đó lại hỏi vì sao lại chọn đẻ thay?…… Sau đó lại càng không cần nói đến.
Ngày hôm đó, Cung Tiểu Uông lại không phối hợp, suốt ngày chỉ đang ngủ, nhưng bởi vì diện mạo khả ái, cũng khiến một đám người “phương tâm ám hứa”(*).
(*đại ý câu này chắc là thấy cháu nó đẹp nên ngầm muốn làm mối cho con mình)
Ngày đó việc quan trọng nhất là đặt tên cho Cung Tiểu Uông, chuyện này được ba Cung quyết định, nhũ danh thì mặc kệ phu phu các người, nhưng tên phải do ông đặt!
Ngay từ đầu, ba Cung cầm ra danh tự đã sớm viết tốt, gọi “Cung Lam”, giống tên của Lưu Lam.
Mẹ Cung vừa nghe, liền không vui, cùng ba Cung cãi cọ,“Ông đang nguyền rủa cháu tôi thành gay hả?”
Bên kia bốn người Cung Phàm, Tỉnh Phi, Tiêu Dương, Lưu Lam bị một câu của mẹ Cung làm cho giật bắn, nhịn không được cười ha ha.
Ba Cung cũng ý thức được tên này thật sự có chút không ổn, vẻ mặt đau khổ buông xuống danh tự mà mình đã suy nghĩ rất lâu, chỉ có thể nhăn nhó tiếp tục nghĩ.
Tiêu Dương lôi kéo Tỉnh Phi, “Tôi nói nè, họ của con trai cậu quả thực rất nghịch thiên, có thể gọi là Cung Kích đi, đồng âm với gà trống(*), chậc chậc……”
(*Cung Kích: 宫击 /gong ji/, gà trống – công kê 公鸡 /gong jí/ Tiêu Dương đang chơi chữ)
Tiêu Dương nói xong chính mình trước nhịn không được cười ha ha, bên kia Tỉnh Phi đã gào lên nhảy tới bóp cổ hắn.
“Vẫn tốt hơn tên của cậu! Tiêu Dương Tiêu Dương vừa nghe chính là tiểu dạng nhi(*)! Cả đời sẽ không có ngày trở mình.”(*tiểu dạng nhi: nhỏ bé=)))))
“Phắc diu, miệng cậu ác quá!”
“Thực xin lỗi, không đủ nghịch thiên như tên nhà ngươi!”
“Được rồi được rồi, có muốn thương lượng với ba mẹ cậu một chút hay không, lấy họ cậu cũng được, dù sao đầu năm nay cũng có thật nhiều người dùng họ mẹ.”
“Họ mẹ cái đầu cậu, theo họ tôi có cái gì. Tỉnh Tiểu Uông.”
Cùng lúc Tỉnh Phi nói ra, Tỉnh Tiểu Uông bên kia nghe được thanh âm chủ nhân, bắt đầu “gâu gâu” đáp lại.
Tiêu Dương sửng sốt, sau đó ngã lên sô pha cười đến run rẩy, càng không ngừng lăn lộn. Lưu Lam cũng cùng cười không ngừng.
Buổi tối, Tỉnh Phi ôm Cung Tiểu Uông đi tắm rửa. Cung Tiểu Uông giống hệt mấy nhóc con khác thích nghịch nước, đặc biệt hưng phấn, một lát nghịch nước, một lát lại nhìn thân hình vạm vỡ của Cung Phàm đang tắm dưới vòi hoa sen. Đôi mắt tròn vo tràn đầy hiếu kì, ngẫu nhiên hướng về phía Cung Phàm í ới hai tiếng. Tựa hồ biết nhóc đang gọi, Cung Phàm liền sẽ quay đầu lại nhìn nhóc. Làm nhóc không ngừng hưng phấn đá nước.
“Ca, anh từ nhỏ đã để Cung Tiểu Uông luyện hư không đáp bộ thật sự tốt hả?”
Tỉnh Phi nhìn đùi Cung Phàm, cảm giác đã thật lâu chưa sinh hoạt “tình cảm” rồi.
Nơi nào cũng không được đi cảm giác hết sức khó chịu, người bình thường khẳng định chịu không nổi. Thế nhưng Tỉnh Phi lại thuộc về loại tính tình im lặng, hoàn cảnh yên tĩnh sẽ khiến tâm tình cậu rất thoải mái. Thế nhưng xung quanh quá im lặng cũng sẽ nhàm chán.
Tỉnh Phi cúi đầu nhìn Cung Tiểu Uông trong bọc tã lót, cúi đầu thổi thổi lên khuôn mặt nhóc, thổi ra một cái núm đồng tiền nho nhỏ. Làn da trẻ con mềm mại đến mức không biết diễn tả ra sao.
Cung Tiểu Uông thật sự là một thần ngủ, hơn mười ngày nay, số lần Tỉnh Phi nhìn thấy nhóc mở to mắt có thể đếm trọn vẹn trong một bàn tay. Đương nhiên Cung Tiểu Uông cũng rất nhu thuận, không hề khóc nháo, chỉ khi đói bụng sẽ hừ hừ vài tiếng.
Khi đó Tỉnh Phi không biết Cung Tiểu Uông đói bụng, nhìn thấy nhóc sắp khóc, tay chân bọc ở trong tã lót giãy dụa. Tỉnh Phi gấp đến độ muốn khóc cùng nhóc luôn, ba mẹ Cung nhìn đôi cha con này, cười cũng không được, tức cũng không xong. Mẹ Cung đem sữa bột đã pha với độ ấm thích hợp lấy lại đây đút cho Cung Tiểu Uông, Cung Tiểu Uông lập tức liền ngoan ngoãn.
Mẹ Cung cũng không dám đem Cung Tiểu Uông giao cho cặp phu phu này chăm sóc, bà sợ cháu nội mình có khi nửa đêm bị hai người kia đè hỏng mất. Đem Cung Tiểu Uông đưa đến trong phòng mình để chăm sóc, nhóc con không khóc, lại không quấy, mẹ Cung chỉ cần đúng giờ mang nhóc đi tiểu là ổn. Thuận tiện thơm thơm cháu nội bảo bối. Có đôi khi ban đêm mẹ Cung nằm mơ, nếu mơ thấy Cung Tiểu Uông sẽ tỉnh dậy.
Tỉnh Phi hôn lên mặt Cung Tiểu Uông một cái, cũng không dám rất dùng sức, dùng miệng nhẹ nhàng ngậm một chút thịt trên mặt Cung Tiểu Uông, Cung Tiểu Uông mở đôi mắt đen láy giống như hắc diệu thạch (*) liếc nhìn Tỉnh Phi, sau đó nhắm mắt lại, nghiêng cổ đi ngủ, thật sự giống như khinh thường biểu tình ngốc nghếch của Tỉnh Phi.
(*hắc diệu thạch – 黑曜石: Đá thủy tinh núi lửa, còn có tên gọi khác là đá vỏ chai (Obsidian), một loại thủy tinh rhyolite có hàm lượng silic điôxit cao (chúng chiếm khoảng 65% đến 80%); được hình hành từ dung nham đã phun trào của núi lửa – theo homenh.vn.)
Tỉnh Phi bị ánh mắt của con trai làm cho kinh diễm một phen, muốn nhìn lại một chút, thế nhưng Cung Tiểu Uông thực sự không cho mặt mũi, chỉ nhắm mắt lại. Tỉnh Phi có chút mất mát, không ai cùng mình chơi đùa, lại càng thêm nhàm chán, chỉ có thể gây rối Cung Tiểu Uông.
Tại lần thứ sáu mươi ba Tỉnh Phi ngồi thổi lốc xoáy trên mặt Cung Tiểu Uông, Cung Tiểu Uông mở to mắt, bên trong bao một vòng nước, miệng mếu máo. Tỉnh Phi vừa nhìn thấy, so với Cung Tiểu Uông càng lợi hại hơn, chưa nói gì lệ đã tuôn. Cũng không biết Cung Tiểu Uông có phải bị làm cho khiếp sợ hay không, há miệng thở dốc, ngốc lăng nhìn Tỉnh Phi.
“Con trai, con buồn chán không? Gọi điện thoại cho ba của con nha?” Tỉnh Phi lấy di động qua lắc lắc trước mặt Cung Tiểu Uông. Tròng mắt Cung Tiểu Uông cũng di chuyển theo.
Tỉnh Phi cười ha ha gọi điện thoại cho Cung Phàm.
Cung Phàm đang xem kế hoạch năm năm tới của công ty, di động liền sáng, hình nền là do Tỉnh Phi chụp trộm, cài làm ảnh đại diện trên danh bạ.
Cung Phàm nhìn có điện thoại, cười cười, bấm nghe.
“Anh, Cung Tiểu Uông tỉnh ngủ rồi!” Tỉnh Phi báo cáo tình hình với cấp trên, ngữ khí vô cùng nghiêm túc!
“Vậy sao?” Cung Phàm cũng không quá giật mình, anh ban đêm tỉnh lại từng nhìn thấy ánh mắt màu nho tím của Cung Tiểu Uông vài lần, giống hệt ánh mắt Tỉnh Phi, vô cùng xinh đẹp.
Cung Phàm không biết nhóc con có phải có cảm giác huyết thống hoặc là ý thức được điều gì đó không. Lần đầu tiên Cung Phàm nhìn thấy ánh mắt của nhóc thực sự rung động đến mức khó có thể hình dung. Cha con hai người nằm ngủ trong ánh trăng mềm lại, nhìn lẫn nhau, Cung Phàm dùng ngón giữa sờ sờ lên mặt con trai, Cung Tiểu Uông nhếch miệng, ánh mắt quay tròn dạo qua một vòng sau đó nhắm lại.
Cung Phàm cúi đầu hôn nhẹ con trai. Nghĩ… có lẽ vừa rồi con trai đang cười với mình. Cung Phàm dùng ngón giữa vuốt ve hai má mềm mại của nhóc, nhóc con nhỏ như vậy, nhỏ đến mức anh chỉ có thể lấy ngón tay cọ hai má của nhóc. Cung Tiểu Uông lại tỉnh, nhóc nhìn chằm chằm Cung Phàm, tay chân giãy dụa. Cung Phàm buông nhóc ra, sau đó tại trên mặt nhóc hôn một cái.
“Đúng rồi, em gần như chưa bao giờ thấy nhóc tỉnh lần nào, nhóc con đúng là thần ngủ.” Tỉnh Phi lại bắt đầu thổi lốc xoáy trên mặt Cung Tiểu Uông. Cung Phàm ở đầu bên kia cười mà không nói.
Cung Tiểu Uông khá may mắn, sinh ra vào tiết trời se lạnh mùa xuân, nếu là mùa hè, vừa không thể mở điều hòa, cũng không thể mở quạt điện, còn phải đắp chăn kín đáo. Hiện tại rất tốt, đắp chăn kín đáo vừa thoải mái, vừa ấm áp nha.
Tỉnh Phi từ trong tã lót thật cẩn thận lấy ra tay nhỏ của Cung Tiểu Uông, đặt ở trên lòng bàn tay của mình, dùng điện thoại chụp lại. Sau đó chọn gửi đi.
Cung Phàm nhìn di động báo có tin mới, mở ra liền nhìn đến hai bàn tay. Bàn tay lớn năm ngón thon dài, lòng bàn tay hồng nhuận, tay nhỏ thì trắng trắng mềm mềm đang cuộn lại, chỉ lớn bằng một phần tư tay lớn.
Cung Phàm buông công tác, nhìn chằm chằm tấm ảnh kia, một buổi sáng trên mặt đều cười nhu hoà. Anh dùng ngón tay vuốt ve ảnh chụp bên trong di động, vuốt tay nhỏ, lại vuốt sang tay lớn, sau đó cầm di động, giống như nắm lấy tay của người yêu cùng bảo bảo.
Hiển nhiên Tỉnh Phi đang quá mức với nhàm chán, lấy con trai làm trò giải trí. Thời điểm Cung Phàm nhìn chằm chằm hai bàn tay kia, Tỉnh Phi lại gửi thêm một tấm ảnh, là Tỉnh Phi chu môi thổi má núm trên mặt Cung Tiểu Uông. Góc chụp không quá tốt, mặt Tỉnh Phi bị khuất trong chỗ tối, thấy không rõ lắm. Thế nhưng má núm bị thổi ra trên mặt Cung Tiểu Uông lại được chụp rất rõ ràng, trắng mềm.
[ Anh, đáng yêu không?] Thông báo tin nhắn vang lên.
Cung Phàm nhìn tin nhắn, có chút bất đắc dĩ cười cười.[ Đợi đến lúc nhóc tỉnh hẳn, em với nhóc lại cùng nhau khóc.]
Tỉnh Phi gửi một biểu tình hầm hừ sau đó liền không trả lời anh nữa.
Cung Phàm buông di động, chuẩn bị xem bản kế hoạch, thế nhưng phát hiện chính mình dù thế nào cũng không thể chuyên tâm công tác, trong chốc lát nghĩ tới Tỉnh Phi, trong chốc lát lại nghĩ tới bánh bao nhỏ trắng trẻo.
Âm thông báo tin nhắn lại vang lên, Cung Phàm thất thanh cười cười, xoa xoa thái dương, lấy di động.
Bên trong là Husky đang ghé hai chi trước vào trên giường, tròng mắt lam sắc hiếu kì nhìn Cung Tiểu Uông, Cung Tiểu Uông cũng quay lại nhìn Husky.
Cung Phàm hơi kinh hãi một chút, đột nhiên nhớ tới thời điểm Tỉnh Phi mang thai, mỗi ngày cùng Husky “gâu” qua “gâu” lại, về phần dưỡng thai……
[ Không nên để nó lại gần Cung Tiểu Uông, trẻ con sức chống sự yếu, hệ miễn dịch lại thấp.] Cung Phàm trong lòng lo lắng gửi tin nhắn đi. Tỉnh Phi không tiêp tục gây rối với Cung Phàm nữa. Cung Phàm đợi trong chốc lát, không thấy Tỉnh Phi trả lười. Mở di động đem ảnh Tỉnh Phi vừa gửi lưu lại, sau đó buộc chính mình hết sức chuyên chú công tác.
Đến thời điểm tan tầm buổi chiều, Cung Phàm nóng nảy hệt như mấy đứa trẻ còn đi học, khẩn cấp muốn nhìn thấy kim đồng hồ chỉ vào đúng sáu giờ.
Lúc về tới nhà, Cung Phàm trước chào hỏi ba mẹ Cung, sau đó vào phòng. Tỉnh Phi đang ngủ. Cung Phàm nhíu nhíu lông mày, ngồi ở mép giường, nhẹ nhàng kéo chăn ra, bên trong Cung Tiểu Uông cũng im lặng ngủ cùng. Cung Phàm ngồi ở bên cạnh nhìn một lát liền đi ra ngoài.
Cơm chiều là Cung Phàm bưng vào đút cho Tỉnh Phi ăn, Cung Tiểu Uông cũng được mẹ Cung bế đi bón sữa, tiểu gia hỏa ngửi thấy mùi sữa bột, tròng mắt lập tức mở to, tay chân có chút hưng phấn động đậy mất một lúc.
Ban đêm, cũng chính là thời điểm Cung Phàm thống khổ, điều này không chỉ phát ra từ Cung Tiểu Uông không ngủ được, mà còn do Tỉnh Phi ban ngày ngủ no nê mà buổi tối tỉnh như sáo.
Ba mẹ Cung thấy Cung Tiểu Uông nửa đêm còn không chịu ngủ, liền đem Cung Tiểu Uông đưa đến phòng của bọn họ.
Nửa đêm, Cung Phàm bật đèn đầu giường, nhìn thấy vợ mình cũng con trai tinh thần vô cùng tốt, đột nhiên thực đau đầu. Cung Tiểu Uông mặc bộ áo ngủ nhỏ bằng lụa, Tỉnh Phi mặc áo ngủ gấu trúc, hai người cùng nhìn Cung Phàm.
Cung Phàm nhìn hai người chằm chằm trong chốc lát, dứt khoát xoay người quay lưng với bọn họ!
Tỉnh Phi nắm lấy tay nhỏ của Cung Tiểu Uông, hai người sờ tới sờ lui tấm lưng trần của Cung Phàm.
“Anh, làn da Cung Tiểu Uông thật là mềm mại ha?”
Cung Phàm nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.
Tỉnh Phi tiếp tục gây rối Cung Phàm. Trong chốc lát tự mình sờ sờ, lát sau lại ôm con trai quấy rối trên người Cung Phàm. Một lát sau, Cung Phàm đầy mặt bất đắc dĩ xoay người lại: “Ngoan nào, lại tĩnh dưỡng một đoạn thời gian là có thể đi ra ngoài rồi.”
Tỉnh Phi nhìn Cung Phàm, quyết định bỏ qua cho anh.
Mấy ngày trước hôm đầy tháng, Tỉnh Phi đã báo cho Tiêu Dương biết sự tồn tại của Cung Tiểu Uông, Tiêu Dương vô cùng khiếp sợ, hỏi Tỉnh Phi có phải khoảng thời gian trước lén lút trốn đi tìm người đẻ thay hay không. Tỉnh Phi toàn thân cứng ngắc gật gật đầu.
Tiêu Dương sau khi biết được tin tức, lập tức lôi kéo Lưu Lam tới cùng nhau vây xem Cung Tiểu Uông. Cung Tiểu Uông khi đó rất nể tình không có ngủ, xoay tròng mắt to tròn manh đến mức khiến Tiêu Dương đầy mặt huyết. (… chỗ này hơi khó hiểu)
Ngày mở tiệc mừng Cung Tiểu Uông đầy tháng, Cung gia cũng không quá bày vẽ, chuyện gì làm càng lớn, phiền toái cũng kéo đến càng nhiều. Xã hội không phải ai cũng đều khoan dung đồng tính luyến ái. Mời nhiều người, ắt sẽ có người tới hỏi, mẹ đứa bé là ai? Sau đó lại hỏi vì sao lại chọn đẻ thay?…… Sau đó lại càng không cần nói đến.
Ngày hôm đó, Cung Tiểu Uông lại không phối hợp, suốt ngày chỉ đang ngủ, nhưng bởi vì diện mạo khả ái, cũng khiến một đám người “phương tâm ám hứa”(*).
(*đại ý câu này chắc là thấy cháu nó đẹp nên ngầm muốn làm mối cho con mình)
Ngày đó việc quan trọng nhất là đặt tên cho Cung Tiểu Uông, chuyện này được ba Cung quyết định, nhũ danh thì mặc kệ phu phu các người, nhưng tên phải do ông đặt!
Ngay từ đầu, ba Cung cầm ra danh tự đã sớm viết tốt, gọi “Cung Lam”, giống tên của Lưu Lam.
Mẹ Cung vừa nghe, liền không vui, cùng ba Cung cãi cọ,“Ông đang nguyền rủa cháu tôi thành gay hả?”
Bên kia bốn người Cung Phàm, Tỉnh Phi, Tiêu Dương, Lưu Lam bị một câu của mẹ Cung làm cho giật bắn, nhịn không được cười ha ha.
Ba Cung cũng ý thức được tên này thật sự có chút không ổn, vẻ mặt đau khổ buông xuống danh tự mà mình đã suy nghĩ rất lâu, chỉ có thể nhăn nhó tiếp tục nghĩ.
Tiêu Dương lôi kéo Tỉnh Phi, “Tôi nói nè, họ của con trai cậu quả thực rất nghịch thiên, có thể gọi là Cung Kích đi, đồng âm với gà trống(*), chậc chậc……”
(*Cung Kích: 宫击 /gong ji/, gà trống – công kê 公鸡 /gong jí/ Tiêu Dương đang chơi chữ)
Tiêu Dương nói xong chính mình trước nhịn không được cười ha ha, bên kia Tỉnh Phi đã gào lên nhảy tới bóp cổ hắn.
“Vẫn tốt hơn tên của cậu! Tiêu Dương Tiêu Dương vừa nghe chính là tiểu dạng nhi(*)! Cả đời sẽ không có ngày trở mình.”(*tiểu dạng nhi: nhỏ bé=)))))
“Phắc diu, miệng cậu ác quá!”
“Thực xin lỗi, không đủ nghịch thiên như tên nhà ngươi!”
“Được rồi được rồi, có muốn thương lượng với ba mẹ cậu một chút hay không, lấy họ cậu cũng được, dù sao đầu năm nay cũng có thật nhiều người dùng họ mẹ.”
“Họ mẹ cái đầu cậu, theo họ tôi có cái gì. Tỉnh Tiểu Uông.”
Cùng lúc Tỉnh Phi nói ra, Tỉnh Tiểu Uông bên kia nghe được thanh âm chủ nhân, bắt đầu “gâu gâu” đáp lại.
Tiêu Dương sửng sốt, sau đó ngã lên sô pha cười đến run rẩy, càng không ngừng lăn lộn. Lưu Lam cũng cùng cười không ngừng.
Buổi tối, Tỉnh Phi ôm Cung Tiểu Uông đi tắm rửa. Cung Tiểu Uông giống hệt mấy nhóc con khác thích nghịch nước, đặc biệt hưng phấn, một lát nghịch nước, một lát lại nhìn thân hình vạm vỡ của Cung Phàm đang tắm dưới vòi hoa sen. Đôi mắt tròn vo tràn đầy hiếu kì, ngẫu nhiên hướng về phía Cung Phàm í ới hai tiếng. Tựa hồ biết nhóc đang gọi, Cung Phàm liền sẽ quay đầu lại nhìn nhóc. Làm nhóc không ngừng hưng phấn đá nước.
“Ca, anh từ nhỏ đã để Cung Tiểu Uông luyện hư không đáp bộ thật sự tốt hả?”
Tỉnh Phi nhìn đùi Cung Phàm, cảm giác đã thật lâu chưa sinh hoạt “tình cảm” rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook