Lão Phu Thiếu Thê
-
Chương 12
Tỉnh Phi đi theo Cung Phàm, cả quãng đường đi theo anh cũng chỉ có ăn, ngẫu nhiên ngẩng đầu lên nhìn Cung Phàm, để tránh thất lạc. Cung Phàm ngồi tại ghế lái, quay đầu xem Tỉnh Phi còn đang mải nhìn vui chơi.
“Ăn đủ no không?” Tỉnh Phi bị Cung Phàm kéo vào trong xe. Ba lô tùy ý để sang một bên.
“Đủ ạ.”
“Ca, anh hôm nay không đi làm sao?” Tỉnh Phi ghé người vào chỗ tựa lưng của ghế lái.
“Ừ.” Cung Phàm chuyển xe đi ra ngoài.“Hôm nay dẫn Phi Phi đi chơi.” Đồ dùng sinh hoạt thì để về nhà anh sẽ mua đầy đủ sau.
“Dạ.”
Cung Phàm mang theo Tỉnh Phi lượn một vòng trong thành phố, X thị so với Y thị phồn hoa hơn một chút,[Giải thích: Sở dĩ địa chỉ hơi linh tinh, ta đều dùng X để đặt tên. Nơi này là Y thị, là do muốn chỉ rõ sự đối lập. Không thể không dùng chữ cái “Y”. (lời tác giả)] từng tòa cao ốc đứng sừng sững, nhưng xanh hóa(*) vẫn rất tốt.
(*xanh hóa: chỉ không gian xanh trong thành phố)
Di động Cung Phàm vang lên, Tỉnh Phi ghé vào ghế ngồi ngắm tới ngắm lui. Cung Phàm hướng lên kính chiếu hậu xem một chút, sau đó đeo tai nghe Bluetooth lên tai.“Cung đại lão tổng, ngài đã đón được lão bà(**) chưa?”
(**lão bà: vợ… bởi vì mỗ Lạc rất thích từ lão bà nên quyết định để nguyên =)))
“Rồi.”
“Vậy ngài có phải nên trở lại công ty rồi hay không a?” Thanh âm bên kia như đang cười khổ, hận không thể phát điên.
“Không có thời gian.”
“……”
“Thấy sắc quên nghĩa!”
“Ừm, cúp đây.” Cung Phàm quyết đoán cúp máy.
“Phi Phi có nhìn thấy chỗ nào vừa mắt không?” Cung Phàm quay đầu hỏi Tỉnh Phi.
“Ca, chúng ta đi vườn bách thú xem lão hổ đi.” Tỉnh Phi cười rạng rỡ, muốn nhìn một chút trình độ giống nhau của Cung Phàm và lão hổ.
Cung Phàm nhìn Tỉnh Phi trên mặt tươi cười nghịch ngợm, đảo mắt lại lái xe, đi vườn bách thú. Nhìn động vật, lại đi nhìn mãng xà, một con mãng xà thân màu vàng kim vô cùng to lớn,“Ca, nó béo quá đi.” Tỉnh Phi vừa nói xong lời này, mãng xà vàng kim liền vẫy vẫy cái đuôi lấy làm kháng nghị, cái đuôi thô to đập đập khiến vách thủy tinh rung động ầm ầm. Mãng xà vàng kim quay chiếc đầu lớn của nó lại, há miệng với Tỉnh Phi. Hai chiếc răng nanh thoạt nhìn hết sức kinh khủng.
Thân thể Tỉnh Phi theo bản năng hướng về phía sau lui một bước. Dán lên người Cung Phàm.“Nó đói bụng, muốn ăn con thỏ không biết trời cao đất rộng đang khiêu khích nó đó.”
Tỉnh Phi bĩu môi, trừng mắt liếc ra đằng sau. Cung Phàm cười mà không nói. Lại mang theo Tỉnh Phi đi Thuỷ cung.
Tỉnh Phi ghé vào bên cạnh hồ nước xem cá heo làm các loại động tác, giống tiểu tinh linh ở trong nước. Nhớ tới trong sách từng miêu tả, cá heo là con cưng của biển cả, là tinh linh của nước. Tỉnh Phi cảm giác thật không sai.
Một chú cá heo tới gần, Tỉnh Phi lấy tay múc mước trong hồ té lên người nó, kết quả cá heo nhu thuận nghĩ Tỉnh Phi muốn cùng nó chơi đùa, cắn tay áo Tỉnh Phi đem cậu mang xuống nước.
Tỉnh Phi không biết bơi, cậu gắt gao ôm chặt cá heo, bị cá heo mang bơi vài vòng trong hồ, sợ tới mức oa oa kêu to. Nhân viên công tác cùng du khách bên cạnh cười ha ha.
Công tác nhân viên cùng Cung Phàm bên cạnh giải thích nói,“Con cá heo này bình thường tuyệt không nghịch ngợm. Thậm chí có chút lặng lẽ……” Cuối cùng vẫn là công tác nhân viên đuổi cá heo ra xa, Cung Phàm đem Tỉnh Phi từ trong nước nhấc bổng lên. Đưa tới một đám người kinh hô. Trực tiếp nhấc bổng một thanh niên trưởng thành từ trong nước nhấc lên, lực cánh tay phải lớn bao nhiêu đây.
Tỉnh Phi bĩu môi, một thân đều là nước, ướt sũng.
Cung Phàm xoa nắn mặt cậu,“Còn oan ức, em không đi trêu cá heo. Nó sẽ kéo em mang xuống nước?”
“……”
Con thỏ ở đất liền đã là dưới đáy chuỗi thức ăn, đối với loại sinh vật biển không chút liên quan, cũng không chút cạnh tranh, thế nhưng vẫn bị khi dễ. Cung Phàm thực đau đầu.
Quần áo Tỉnh Phi ướt đẫm, lại đã đến giữa trưa, Cung Phàm mang cậu về trong xe, may mắn vẫn có quần áo thay đổi.
Tỉnh Phi tiến vào trong xe thay quần áo, Cung Phàm thì tựa vào cửa xe, khí chất thành thục lại đẹp trai, đưa tới rất nhiều ánh mắt của các cô gái.
Tỉnh Phi ở bên trong đổi xong xuôi, mở cửa xe, Cung Phàm nhìn cảm xúc cậu còn có chút suy sụp, liền an ủi,“Phi Phi có thể buổi tối không cần tắm rửa.”
Tỉnh Phi,“……”
Cung Phàm dẫn Tỉnh Phi đến một nhà hàng thanh tĩnh, hai người ăn xong cơm trưa, không tính tiếp tục đi dạo nữa, cảm xúc Tỉnh Phi bị đả kích nên có chút thất lạc.
Cung Phàm cười cười, lái xe đi nhà hàng gần đó. Đơn giản ăn một bữa cơm trưa. Cung Phàm lại đi tới siêu thị bên cạnh mua cho cậu một đống đồ ăn vặt. Tỉnh Phi mua đồ ăn cùng túi gạo. Cung Phàm không có ngăn cản.
Cung Phàm ở trong thành phố mua một căn chung cư, hơn một trăm mét vuông, một người ở có vẻ trống trải, hai đại nam nhân vẫn thoải mái, vừa tốt. phòng Tỉnh Phi ngay gần phòng Cung Phàm, bên cạnh là một thư phòng. Phòng Cung Phàm cùng Tỉnh Phi đều có phòng tắm riêng, phòng khách cũng có một phòng tắm chung.
Bên trong phòng khách có phần lộn xộn. Tỉnh Phi đem rau củ đặt ở trong tủ lạnh, phòng bếp rất sạch sẽ, bởi vì không có ai động đến.
Thời gian buổi chiều thực thanh thản, Cung Phàm không hỏi Tỉnh Phi muốn ở đây bao lâu, Tỉnh Phi cũng không đề cập đến.
“Ăn đủ no không?” Tỉnh Phi bị Cung Phàm kéo vào trong xe. Ba lô tùy ý để sang một bên.
“Đủ ạ.”
“Ca, anh hôm nay không đi làm sao?” Tỉnh Phi ghé người vào chỗ tựa lưng của ghế lái.
“Ừ.” Cung Phàm chuyển xe đi ra ngoài.“Hôm nay dẫn Phi Phi đi chơi.” Đồ dùng sinh hoạt thì để về nhà anh sẽ mua đầy đủ sau.
“Dạ.”
Cung Phàm mang theo Tỉnh Phi lượn một vòng trong thành phố, X thị so với Y thị phồn hoa hơn một chút,[Giải thích: Sở dĩ địa chỉ hơi linh tinh, ta đều dùng X để đặt tên. Nơi này là Y thị, là do muốn chỉ rõ sự đối lập. Không thể không dùng chữ cái “Y”. (lời tác giả)] từng tòa cao ốc đứng sừng sững, nhưng xanh hóa(*) vẫn rất tốt.
(*xanh hóa: chỉ không gian xanh trong thành phố)
Di động Cung Phàm vang lên, Tỉnh Phi ghé vào ghế ngồi ngắm tới ngắm lui. Cung Phàm hướng lên kính chiếu hậu xem một chút, sau đó đeo tai nghe Bluetooth lên tai.“Cung đại lão tổng, ngài đã đón được lão bà(**) chưa?”
(**lão bà: vợ… bởi vì mỗ Lạc rất thích từ lão bà nên quyết định để nguyên =)))
“Rồi.”
“Vậy ngài có phải nên trở lại công ty rồi hay không a?” Thanh âm bên kia như đang cười khổ, hận không thể phát điên.
“Không có thời gian.”
“……”
“Thấy sắc quên nghĩa!”
“Ừm, cúp đây.” Cung Phàm quyết đoán cúp máy.
“Phi Phi có nhìn thấy chỗ nào vừa mắt không?” Cung Phàm quay đầu hỏi Tỉnh Phi.
“Ca, chúng ta đi vườn bách thú xem lão hổ đi.” Tỉnh Phi cười rạng rỡ, muốn nhìn một chút trình độ giống nhau của Cung Phàm và lão hổ.
Cung Phàm nhìn Tỉnh Phi trên mặt tươi cười nghịch ngợm, đảo mắt lại lái xe, đi vườn bách thú. Nhìn động vật, lại đi nhìn mãng xà, một con mãng xà thân màu vàng kim vô cùng to lớn,“Ca, nó béo quá đi.” Tỉnh Phi vừa nói xong lời này, mãng xà vàng kim liền vẫy vẫy cái đuôi lấy làm kháng nghị, cái đuôi thô to đập đập khiến vách thủy tinh rung động ầm ầm. Mãng xà vàng kim quay chiếc đầu lớn của nó lại, há miệng với Tỉnh Phi. Hai chiếc răng nanh thoạt nhìn hết sức kinh khủng.
Thân thể Tỉnh Phi theo bản năng hướng về phía sau lui một bước. Dán lên người Cung Phàm.“Nó đói bụng, muốn ăn con thỏ không biết trời cao đất rộng đang khiêu khích nó đó.”
Tỉnh Phi bĩu môi, trừng mắt liếc ra đằng sau. Cung Phàm cười mà không nói. Lại mang theo Tỉnh Phi đi Thuỷ cung.
Tỉnh Phi ghé vào bên cạnh hồ nước xem cá heo làm các loại động tác, giống tiểu tinh linh ở trong nước. Nhớ tới trong sách từng miêu tả, cá heo là con cưng của biển cả, là tinh linh của nước. Tỉnh Phi cảm giác thật không sai.
Một chú cá heo tới gần, Tỉnh Phi lấy tay múc mước trong hồ té lên người nó, kết quả cá heo nhu thuận nghĩ Tỉnh Phi muốn cùng nó chơi đùa, cắn tay áo Tỉnh Phi đem cậu mang xuống nước.
Tỉnh Phi không biết bơi, cậu gắt gao ôm chặt cá heo, bị cá heo mang bơi vài vòng trong hồ, sợ tới mức oa oa kêu to. Nhân viên công tác cùng du khách bên cạnh cười ha ha.
Công tác nhân viên cùng Cung Phàm bên cạnh giải thích nói,“Con cá heo này bình thường tuyệt không nghịch ngợm. Thậm chí có chút lặng lẽ……” Cuối cùng vẫn là công tác nhân viên đuổi cá heo ra xa, Cung Phàm đem Tỉnh Phi từ trong nước nhấc bổng lên. Đưa tới một đám người kinh hô. Trực tiếp nhấc bổng một thanh niên trưởng thành từ trong nước nhấc lên, lực cánh tay phải lớn bao nhiêu đây.
Tỉnh Phi bĩu môi, một thân đều là nước, ướt sũng.
Cung Phàm xoa nắn mặt cậu,“Còn oan ức, em không đi trêu cá heo. Nó sẽ kéo em mang xuống nước?”
“……”
Con thỏ ở đất liền đã là dưới đáy chuỗi thức ăn, đối với loại sinh vật biển không chút liên quan, cũng không chút cạnh tranh, thế nhưng vẫn bị khi dễ. Cung Phàm thực đau đầu.
Quần áo Tỉnh Phi ướt đẫm, lại đã đến giữa trưa, Cung Phàm mang cậu về trong xe, may mắn vẫn có quần áo thay đổi.
Tỉnh Phi tiến vào trong xe thay quần áo, Cung Phàm thì tựa vào cửa xe, khí chất thành thục lại đẹp trai, đưa tới rất nhiều ánh mắt của các cô gái.
Tỉnh Phi ở bên trong đổi xong xuôi, mở cửa xe, Cung Phàm nhìn cảm xúc cậu còn có chút suy sụp, liền an ủi,“Phi Phi có thể buổi tối không cần tắm rửa.”
Tỉnh Phi,“……”
Cung Phàm dẫn Tỉnh Phi đến một nhà hàng thanh tĩnh, hai người ăn xong cơm trưa, không tính tiếp tục đi dạo nữa, cảm xúc Tỉnh Phi bị đả kích nên có chút thất lạc.
Cung Phàm cười cười, lái xe đi nhà hàng gần đó. Đơn giản ăn một bữa cơm trưa. Cung Phàm lại đi tới siêu thị bên cạnh mua cho cậu một đống đồ ăn vặt. Tỉnh Phi mua đồ ăn cùng túi gạo. Cung Phàm không có ngăn cản.
Cung Phàm ở trong thành phố mua một căn chung cư, hơn một trăm mét vuông, một người ở có vẻ trống trải, hai đại nam nhân vẫn thoải mái, vừa tốt. phòng Tỉnh Phi ngay gần phòng Cung Phàm, bên cạnh là một thư phòng. Phòng Cung Phàm cùng Tỉnh Phi đều có phòng tắm riêng, phòng khách cũng có một phòng tắm chung.
Bên trong phòng khách có phần lộn xộn. Tỉnh Phi đem rau củ đặt ở trong tủ lạnh, phòng bếp rất sạch sẽ, bởi vì không có ai động đến.
Thời gian buổi chiều thực thanh thản, Cung Phàm không hỏi Tỉnh Phi muốn ở đây bao lâu, Tỉnh Phi cũng không đề cập đến.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook