Lão Nam Nhân
Chương 4: Cảnh còn người mất

Dịch Mika

Tiết tấu cuộc sống ở thành phố B rất nhàn nhã, sau khi thời tiết dần dần trở nên ấm áp, dưới sự giúp đỡ của cô Sanlu, tôi chọn trúng một khu nhà vườn, thuê quán bên trong làm một tiệm trà gia đình.

Loại công việc thanh nhàn này rất hợp với tôi. Chuyện còn lại người của Cảnh Khải Ca đều xử lý ổn thỏa, tôi chỉ cần mỗi ngày ngồi trên sạp nhỏ phòng bên uống chút trà, lúc nhàm chán thì chăm con hoặc là nói chuyện phiếm với khách.

Ban đầu mỗi ngày Cảnh Khải Ca đều video call cho tôi, dần dần thời gian kéo dài, đến gần đây đã gần một tháng chưa liên lạc. Trong lòng tôi hơi nghi ngờ nhưng cũng không hoảng hốt, chỉ cần cuộc sống đủ an nhàn, còn lại không có gì quan trọng.

Nhưng vào một ngày nọ, khi tôi muốn ra ngoài sảnh pha trà, lúc ngẩng đầu lên lại nhìn thấy bóng Cảnh Chước, hai tay tôi run lên, đánh đổ ấm trà Quân Sơn ngân châm vừa mới pha xong.

Lập tức mùi trà thơm lan tỏa khắp nơi, nhưng không đúng lúc.

Hắn dẫn một đám đàn ông mặc âu phục đột ngột đến gần phòng trà, khóe môi nhếch lên một nụ cười ưu nhã giống hệt như lần đầu gặp mặt, đi về phía tôi. Đầu óc tôi lại trống rỗng đứng đờ tại chỗ, không biết nên chiêu đãi hắn trước hay là lau dọn mặt bàn trước.

Vẻ nắm chắc mọi thứ trên khuôn mặt hắn khiến tôi bất an, hắn đi tới trước mặt tôi, co ngón trỏ gõ lên bàn, mở miệng nói: “Ông chủ, cho một ly Quân Sơn ngân châm.”

Tôi ngập ngừng một lúc, đảo mắt nói: “Chào ngài, để tôi đi tìm thợ pha trà.” Sau đó tôi lập tức xoay người muốn đi ra sau tìm người Sanlu sắp xếp.

Hắn cầm một chiếc vali lớn màu bạc, nhẹ nhàng đặt trên mặt bàn ngoài sảnh, mở ra lại là mấy chục xấp tiền màu đỏ tươi dày cộp: “Như thế này đủ chưa?”

“Ngài Cảnh! Tôi không cần những thứ này.” Đương nhiên tôi thích tiền, nhưng Cảnh Chước quá nguy hiểm.

Khách hàng trong tiệm thấy tình thế không ổn, lúc này đã rối rít rời đi gần hết.

“Ha ha.” Cảnh Chước lắc đầu cười khẽ, trong ánh mắt nhìn tôi mang theo dung túng như nhìn thú cưng, sau khi buông vali xuống giống như bất đắc dĩ nói: “Xem ra tiền đặt cược chưa đủ.” Hắn ngoắc ngoắc tay, vệ sĩ mang tới một vật khác.

Không, không phải đồ vật, là người, là Lục Đinh Châu vốn nên đang đi học.

Đứa bé yên lặng lại ngoan ngoãn đi theo vệ sĩ vào cửa, lúc ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt vô cùng xa lại, đen đến mức khiến người ta kinh hãi: “Đi cùng ông ấy đi, ba, chúng ta phải về.”

Tôi đứng đó như trời trồng, nhìn đám người đứng chung một chỗ trước mặt, trong đầu thoáng chốc lóe lên gì đó, lại hiếm khi nghĩ rõ được tiền căn hậu quả… Cảnh Khải Ca giấu tôi rất kĩ, nhưng có lẽ nó đã thất bại, mà Lục Đinh Châu là con cờ cuối cùng Cảnh Chước chôn bên người tôi.

Trong lòng tôi đột nhiên phẫn hận, những nhân vật này đánh cờ đến phiên vân phúc vũ, nhưng tôi chỉ có thể bất lực nhìn, thậm chí bị thao túng tùy ý.

Cảm giác chua xót tuôn ra ngoài từ hốc mắt, tôi cúi đầu nhỏ giọng khóc, chỉ cảm thấy không có nơi nương tựa không có người giúp đỡ.

Bên tai truyền đến tiếng than nhẹ, sau một loạt tiếng bước chân, thân thể tôi bị ôm vào trong một lồng ngực dày rộng. Cảnh Chước dường như thương tiếc cúi đầu hôn lên vệt nước nơi khóe mắt tôi, bàn tay vuốt ve gò má tôi, thấp giọng dụ dỗ: “A Bình đừng khóc, sau khi phát hiện nghịch tử đưa em đi rồi, tôi còn tức giận và hốt hoảng hơn so với dự đoán của mình, cho nên lúc tới hơi hung dữ, dọa em rồi?”

“Thật xin lỗi, nhưng tôi…” Thanh âm trầm thấp của hắn dần dần mơ hồ trong môi lưỡi quấn quýt: “Thật sự rất thích em.”



Cảnh Khải Ca quả thật đã thất bại.

Sau khi ngồi máy bay tư nhân của Cảnh Chước trở về thành phố A, tôi bị hắn dẫn tới tầng ngầm trong biệt thự của nhà họ Cảnh, gặp được Cảnh Khải Ca bị khóa trong góc, cả người đều là máu.

Xương tay của nó hình như bị gãy, buông thõng một cách quỷ dị, nhắm mắt cúi đầu không thấy rõ biểu cảm, hô hấp nặng nề giống như một con dã thú sắp chết, lại hiện ra nguy hiểm vô hình.

“Tiểu Khải…?” Giọng tôi run rẩy gọi nó, tình cảnh đáng sợ này tôi thấy mà gần như muốn ngất đi, nhưng Cảnh Chước lại siết chặt eo tôi càng muốn tôi nhìn.

Sau khi Cảnh Khải Ca nghe thấy giọng nói của tôi, đầu tiên là mê mang ngẩn người ra một giây, ngay sau đó giống như bừng tỉnh đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn tôi: “Bình Bình, Bình Bình…”

Tầm mắt nó lại chuyển sang cánh tay đang thân mật ôm lấy tôi của Cảnh Chước, sau đó tức giận gầm lên: “Cảnh Chước lão già vô liêm sỉ này, tôi muốn giết ông!”

Nói xong lời cuối cùng nó gần như đã rơi vào trạng thái điên cuồng, chân mày nhíu chặt lại, đôi mắt đỏ au nhào tới về phía hai chúng tôi.

Tôi bị dáng vẻ của nó dọa sợ, rúc vào trong ngực Cảnh Chước theo phản xạ, người phía sau lập tức nghiêng thân thể qua bảo vệ lấy tôi, nhưng vẫn rất ung dung không né tránh.

“Đừng lo lắng.”

Quả nhiên, lúc Cảnh Khải Ca lao ra được một nửa lập tức bị xích sắt kéo lại, dây xích siết tứ chi nó ứa máu, người đàn ông đang điên cuồng giãy dụa gầm lên, nhưng không có tác dụng gì.

Cảnh Chước cười nhạo, lạnh nhạt nói với Cảnh Khải Ca: “Không phải mày một mực nhớ thương cha nuôi của mình sao, bây giờ tao đưa A Bình về, chờ sau khi chúng ta kết hôn, em ấy sẽ trở thành ba của mày.”

“Thế nào?”

“Có vui không?”

Cảnh Khải Ca lập tức yên tĩnh lại, khuôn mặt giấu trong bóng tôi trầm mặc nhìn chúng tôi.

Cảnh Chước cúi đầu hôn lên môi tôi, tôi ngoan ngoãn túm cổ áo hắn ngửa đầu tiếp nhận, hai tay hắn cách quần áo di chuyển trên thân thể tôi, khoái cảm tê dại theo sống lưng ùa lên, khí tức trầm ổn hoàn toàn khác xa đám thanh niên khiến tôi cảm thấy hơi mới lạ và đắm chìm trong đó.

Không sai… Trên máy bay Cảnh Chước đã cầu hôn tôi, hắn thật lòng mấy phần tôi không quan tâm, tôi chỉ biết là cho dù xuất phát từ mục đích nào, tôi cũng không có lý do gì từ chối. Vì vậy tôi ỡm ờ ngầm đồng ý.

Cảnh Khải Ca vẫn không có động tĩnh gì, trong quá trình Cảnh Chước hôn tôi, hô hấp cũng càng lúc càng không thể nào tự kiềm chế, vì vậy hắn cứ thế dùng tư thế này ôm tôi lên phòng ngủ trên tầng, không còn hứng thú chú ý tới con trai mình nữa.

Tôi run rẩy nằm trong lòng hắn, bị hôn lên.

“A…!”

Cửa sắt tầng hầm bị đóng lại, ngăn cách tiếng hét xé tim xé phổi cuối cùng của Cảnh Khải Ca.

Nhưng vừa vào phòng ngủ tôi cũng không cho hôn nữa, đẩy Cảnh Chước ra: “Cảnh Chước tôi không thích hành động quan hệ trước khi cưới, anh đi đi, đừng chọc tôi giận lên.”

Nhìn thấy gương mặt tôi như nén giận, mặc dù Cảnh Chước hô hấp dồn dập dục cầu bất mãn nhưng vẫn lý trí chọn nghe theo ý tôi.

“Được, A Bình nghỉ ngơi cho khỏe, anh đi bảo người chuẩn bị bữa tối.” Nói xong hắn hơi không nỡ rời đi.

Cảnh Chước thật sự sẵn lòng nhượng bộ vì tôi, điều này khiến tôi thở phào nhẹ nhõm, xem ra địa vị của tôi trong lòng hắn cao hơn so với tưởng tượng của bản thân, như vậy tiền đặt cược của tôi cũng nhiều hơn một chút.

Căn phòng này rộng rãi thoải mái, vì vậy tôi buông lỏng để bản thân ngủ ngon một buổi chiều, những ngày qua thật sự quá mệt mỏi.

Ánh nắng chiều ấm áp xuyên qua rèm cửa sổ đánh thức tôi, sau khi tôi mơ màng tỉnh lại lại thấy một người khác trong phòng.

Lục Đinh Châu ngồi nghiêm chỉnh trên chiếc ghế kiểu Âu ở đầu giường, đang yên tĩnh lật xem một quyển sách. Dáng vẻ của nó hơi xa lạ, không giống đứa trẻ khôn khéo được tôi mang từ cô nhi viện ra ngoài mà là một quý công tử được giáo dục cẩn thận.

Đứa nhỏ này trước kia thật sự là giả vờ giả vịt trước mặt tôi.

Lục Đinh Châu cũng không giống những người khác, nó là người tôi từng đích thân dốc lòng chăm sóc, tôi con nó như con ruột. Nghĩ tới đây tôi hơi khổ sở, mặt lạnh không muốn để ý tới nó.

Nhưng có một vấn đề tôi vẫn rất để ý: “Năm nay con mấy tuổi.” Tôi hỏi, tóm lại không phải 5, 6 tuổi.

“Ba, con đã 12 tuổi.” Sau khi bị tôi hỏi, nó không cảm thấy bất ngờ, mà là ngước mắt lên mỉm cười trả lời tôi.

Trong lòng tôi giật mình, 12 tuổi? Coi tôi là đứa ngu à?

Giống như nhìn ra giễu cợt của tôi, Lục Đinh Châu gấp sách lại ngồi thẳng người, kiên nhẫn giải đáp cho tôi: “Chẳng qua là bị ngài Cảnh chích hormone ức chế sinh trưởng thân thể, cho nên nhìn rất nhỏ.”

“Con nói gì cơ?” Tôi đã kinh sợ tới mức không nói lên lời.

“Ngài Cảnh đúng là một kẻ điên, chỉ số IQ của con kiểm tra ra là 150, vì để danh tiếng thiên tài nhỏ tuổi được danh chính ngôn thuận hơn, ông ấy sửa lại tuổi tác và vẻ ngoài của con, muốn coi con như tác phẩm hoàn mỹ làm thủ đoạn lấy lợi ích cho mình.”

“Có điều…” Lục Đinh Châu dừng một lát, nhìn vào mắt tôi nói: “Ông ta yêu ba, những chuyện khác cũng không quan trọng, cho nên thuận tay để con tới bên cạnh ngài làm nằm vùng cho ông ta.”

Lượng tin tức quá lớn gần như đập tôi choáng váng, đầu lại bắt đầu hơi đau, tôi lùi lại muốn chôn mình trong chăn, giống như làm thế thì sẽ không cần phải đối mặt với những chuyện hoàn toàn vượt qua sức tưởng tượng của tôi kia nữa.

Lục Đinh Châu lại đột nhiên tới gần ngăn cản tôi, đôi tay đã từng vô số lần ỷ lại vào tôi một lần nữa lại quyến luyến vuốt ve lên gò má tôi.

Trong đôi mắt trẻ con của nó hiện ra kiên quyết và không rời bỏ nồng đậm, sau đó dùng thanh âm thật thấp nói ra lời khiến tôi rung động:

“Hormone khiến tuổi thọ của con giảm lại chỉ còn một năm ngắn ngủi, mà may mắn lớn nhất của Đinh Châu là gặp được ba.”

“Cảnh Chước là kẻ điên, Cảnh Khải Ca còn chưa phải đối thủ của ông ta, cho nên chúng ta phải trở lại.”

“Chỉ có trở lại, con mới có thể giúp ba hoàn toàn thoát khỏi hai phiền toái kia.”

Trong mắt nó dâng lên ánh nước, lúc này mới thật sự giống như một đứa bé.

“Ba.” Giọng của Lục Đinh Châu thấp tới mức tôi suýt không nghe thấy: “Cảm ơn ba đã yêu con, đây là chuyện cuối cùng Đinh Châu có thể giúp ba…”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương