Lão Nam Nhân Hào Môn Lần Thứ Hai Kết Hôn Với Vợ Nam
-
Chương 83: Cuối cùng tạm biệt quá khứ.
Kỳ thực trong lòng Mạnh Dương cũng không quá bi thương, bởi vì dù sao cũng đã là chuyện của kiếp trước, hiện tại cậu vô cùng hạnh phúc nhưng thời điểm cậu tỉnh lại từ trong hồi ức lại phát hiện bản thân đã rơi lệ đầy mặt trong vô thức.
Lạc Tu nhìn dáng vẻ này của Mạnh Dương, trong lòng là tự trận co rút đau đớn, anh muốn biết, đến tột cục Mạnh Dương bị làm sao.
Mạnh Dương lau sạch nước mắt, lắc đầu nói :"Đừng hỏi, xin anh, đừng hỏi."
Mạnh Dương không muốn kể cho Lạc Tu nghe về chuyện kiếp trước, bởi vì cậu là tới tạm biệt quá khứ chứ không phải di chuyển đau đớn, nhất là không muốn di chuyển bi thương của mình tới trong lòng Lạc Tu.
Nếu Lạc Tu biết những gì cậu đã trải qua kiếp trước thì anh nhất định sẽ bi thương và đau khổ hơn cậu, cậu không muốn bản thân sau khi tạm biệt quá khứ lại để Lạc Tu tiếp nhận loại đau khổ này, nếu sau này Lạc Tu bị loại đau khổ này giày vò, vậy cậu cũng sẽ vì đau lòng Lạc Tu mà không thể hoàn toàn đi ra đau đớn nên cậu tuyệt đối không thể bắt đầu vòng tuần hoàn ác tính như vậy được, coi tất cả của kiếp trước thành một cơn ác mộng mà quên đi là biện pháp tốt nhất.
Lạc Tu trầm mặc nhìn ánh mắt Mạnh Dương hồi lâu.
"Xin anh." Mạnh Dương lần nữa nghiêm túc khẩn cầu nhìn Lạc Tu.
"...Được." Lạc Tu rất muốn biết nguyên nhân nhưng nhìn dáng vẻ gấp tới muốn khóc và ánh mắt khẩn cầu của cậu, anh không thể tàn nhẫn ép hỏi cậu được, chỉ có thể đồng ý thỉnh cầu của cậu.
Lạc Tu ôm chặc Mạnh Dương, hai người cứ như vậy đứng một hồi, Mạnh Dương ngẩng đầu nói với Lạc Tu :"Em muốn ở đây một đêm, anh ở cùng em có được không?"
"Ở đây một đêm?" Lạc Tu nhìn sơn động có thể miễn cưỡng cho người ở nói :"Nếu em muốn thì chờ hai ngày nữa anh tới ở với em, hai ngày nay kêu người dọn dẹp chỗ này cho tốt."
Mạnh Dương lại lắc đầu :"Không cần thu dọn, cứ ở một đêm như vậy đi, mai chúng ta rời đi sau này cũng không tới nữa, có được không?"
Lạc Tu thở dài trong lòng, ngay cả những chuyện anh vô cùng nghi hoặc và muốn hỏi cũng có thể đồng ý không hỏi tới nói chi chút yêu cầu này của Mạnh Dương, anh sao có thể không đồng ý chứ?
Lạc Tu nói với trợ lý đêm nay phải qua đêm ở đây, kêu vệ sĩ đi chuẩn bị, trợ lý lập tức gọi điện cho người của khu nghỉ dưỡng, kêu bọn họ lập tức đưa tới lều vải và túi ngủ cùng đồ ăn và đồ dùng rửa mặt v.v tới.
Rất nhiều người học Tâm Lý học đều bởi vì trong quá khứ hoặc lúc còn nhỏ bị chấn thương tâm lý nên lựa chọn chuyên ngành Tâm Lý Học. Sau khi Mạnh Dương bắt đầu học Tâm Lý học cũng tập trung nghiên cứu và cố gắng học tập, tự chữa lành tâm lý bị tổn thương.
Mạnh Dương nắm tay Lạc Tu, nhắm mắt lại, từng bước từng bước đi về phía trước. Kiếp trước, cậu luôn mong Lạc Tu ở bên cạnh nên hiện tại cậu phải thỏa mãn nguyện vọng kiếp trước, nắm tay Lạc Tu, đi qua nơi mình đã đi qua ở kiếp trước. Cậu muốn sử dụng phương pháp thay thế ký ức, dùng ký ức hiện tại thay thế ký ức kiếp trước, mỗi lần nhớ tới nơi này sẽ có hình bóng Lạc Tu ở bên cạnh cậu, cậu sẽ không đau khổ nữa.
Cha Ô Nạp Đằng có trồng một vườn rau nhỏ ở đây, trồng một ít rau dưa, bởi vì thổ địa phì nhiêu, dù không được chăm sóc cũng có thể không ngừng sinh trưởng. Hơn nữa có đủ loại rau dại quả rừng, còn có quả óc chó hoang dã, hạt dẻ hoang dã v. v, sau khi sấy khô phơi khô và bảo quản là có thể ăn thật lâu. Tuy thời gian thu thập những thứ này hơi khổ cực nhưng ít ra cậu không có chết đói, đôi khi có thể lựa chọn, chọn những thứ mình thích ăn rồi thu thập nhiều hơn.
Đi đi, Mạnh Dương từ từ mở mắt, cậu cố nén sự hoảng sợ và buồn bã khi nhớ lại kiếp trước, nỗ lực để bản thân tập trung thưởng thức cảnh sắc trước mắt. Phong cảnh dưới khe núi này vô cùng tốt, đủ loại quang cảnh hình thành từ thiên nhiên, càng đẹp hơn quang cảnh nhân tạo. Thời điểm kiếp trước cậu chưa hoàn toàn mù, chỉ hoảng sợ tìm đường ra, căn bản không có lòng dạ thưởng thức phong cảnh gì, chờ cậu hoàn toàn không nhìn thấy gì nữa thì càng không thể thưởng thức phong cảnh.
Hồi ức kiếp trước chỉ toàn màu đen, chồng lên hình ảnh hiện tại trước mắt, cậu đã có thể nhìn thấy, Lạc Tu ở bên cạnh cậu, đang nắm tay cậu, cùng đi với cậu.
Lạc Tu quay quay nhìn mặt Mạnh Dương, Mạnh Dương tựa hồ đã đi vào cõi thần tiên, nhưng cũng rất chăm chú nhìn tất cả trước mắt, anh từ cảm nhận trêи người cậu một loại cảm giác nghi lễ, Mạnh Dương dường như đang trải qua một chuyện rất nặng như nghi lễ vậy, tuy anh càng thêm nghi ngờ, rất muốn hiểu rõ đến tột cùng là xảy ra chuyện gì nhưng anh có loại dự cảm, nếu như anh nhất quyết biết như vậy tuyệt đối là tổn thương lớn nhất đối với Mạnh Dương nên anh chọn không hỏi.
Lúc trời sắp tối, Mạnh Dương nắm tay Lạc Tu trở về động, khe núi thật sự quá lớn, nửa ngày tuyệt đối không đi hết được.
Vệ sĩ làm một cái giường đơn giản trong sơn động, mấy cái đèn khẩn cấp chiếu sáng rực, Mạnh Dương ngồi xổm bên bếp lò, có bật lửa nhưng không sử dụng, muốn dùng công cụ đánh lửa nhóm lửa, kiếp trước cậu đã làm tới rất nhuần nhuyễn nhưng kiếp trước bàn tay y có tầng kén dày, đời này tay cậu còn mềm mại nên bàn tay nhanh chóng đỏ bừng nóng lên, hơn nữa tốc độ cũng không như trước, tia lửa một chút cũng không xuất hiện.
Lạc Tu ngồi xuống bên cạnh cậu, cầm tay cậu, nhẹ nhàng xoa xoa :"Đừng chơi nữa, không có kỹ thuật sẽ không đánh ra lửa được."
Mạnh Dương nhìn bàn tay rộng lớn của Lạc Tu, nhắm mắt lại, đem một màn này trực tiếp chồng lên ký ức kiếp trước.
Cuối cùng Mạnh Dương bỏ qua đánh lửa, dùng bật lửa đốt lửa bắt đầu đun nước nóng.
Vệ sĩ đưa cơm nước vào, có cá có thịt có rau, còn có súp gà Matsutake, vô cùng thơm. Mạnh Dương cũng có chút đói, nhìn đồ ăn mà nuốt ngụm nước miếng, nghĩ những thức ăn này, sau này cậu muốn ăn bao nhiêu liền có bấy nhiêu, cậu và Lạc Tu chỉ ở đây một đêm, sáng mai liền rời đi, sau này sẽ không tới nữa, vì vậy cậu kêu vệ sĩ lấy thức ăn đi, chuẩn bị tự nấu cho mình thứ gì đó.
Mạnh Dương rửa sạch nấm dại tươi và xé nhỏ cho vào nước cho vào nước chần, sau đó nấu nước bỏ vào nồi nấu, sau khi nấu xong liền lấy ra, nấu xong nấm dại tươi thì nấu đủ loại rau dại, không bỏ thêm gì hết, không bỏ thêm dầu không bỏ thêm muối, trực tiếp ăn như vậy.
Mạnh Dương đặt hai cái tô lên bàn nhỏ nhìn Lạc Tu :"Nếu đã tới nơi ngăn cách thế gian chúng ta cũng thử xem mùi đồ ăn nguyên thủy nhất, chỉ ăn lần này, có được không?"
Lạc Tu nhìn Mạnh Dương :"Cũng không phải chuyện gì lớn lao, em quyết định là được rồi, không cần lúc nào cũng hỏi anh có được không."
"Vậy anh đút em ăn." Mạnh Dương nói với anh.
Lạc Tu cầm đũa vệ sĩ để lại, đút Mạnh Dương một ngụm, bản thân ăn một ngụm. Ngay cả muối cũng không bỏ vào nên mùi vị thực sự cũng không có gì đặc sắc, không có dầu và nước cũng chỉ có thể miễn cưỡng no bụng, nhưng bọn họ không phải vì ăn ngon cũng không phải vì ăn no mà chỉ vì bầu không khí. Mạnh Dương lần nữa đem chuyện ở hiện tại chồng lên cảnh tượng tăm tối trong ký ức kiếp trước, tuy kiếp trước bị mù phải chịu nhiều đau khổ nhưng hiện tại lại phát hiện một chỗ tốt, đó chính là cậu có thể dễ dàng đặt cảnh tượng hiện tại đè lên ký ức kiếp trước.
Sau khi ăn xong tất cả món ăn, hai người nhỏ giọng nói chuyện phiếm, khoảng một tiếng qua đi, hai người đơn ỉan rửa mặt sau đó lên giường nằm xuống, đắp chăn đi ngủ.
Mạnh Dương nằm trong lòng Lạc Tu thấp giọng nói :"Anh nói xem, tại sao có người lại phải phong tỏa khe núi này lại? Có phải là chỗ này ẩn giấu bảo vật gì hay không?"
Muốn hoàn toàn phong tỏa một khe núi như này không cho ai phát hiện, không phải là chuyện đơn giản, người có thể làm được chuyện này chắc chắn không phải người thường, ít nhất dưới tay chắc chắn có không ít người để sử dụng.
"Nếu em tò mò anh sẽ nghĩ cách mua lại nơi này, trước khai phá kêu người tìm xem, dù có tìm được hay không thì chỉ xét về cảnh đẹp nơi đây làm một căn nhà gỗ và nhà tre trêи không, dùng cầu gỗ nối những nhà gỗ lại, còn có thể ở bên ngoài xây thêm hồ bơi, vừa bơi vừa thưởng thức phong cảnh. Cố gắng duy trì nét đẹp ban đầu, có thể làm người thoải mái, tuy hẻo lánh vắng vẻ nhưng có thể tạo truyền thuyết gì đó tạo cảm giác thần bí, cùng với khu nghỉ dưỡng hình thành dịch vụ hỗ trợ, trở thành một điểm thu hút trong kỳ nghỉ, nhất định sẽ có người muốn tới." Lạc Tu nói.
"Em nói này Lạc đổng, anh có thể đừng lúc nào cũng sinh ý đầy đầu được không?" Mạnh Dương bất đắc dĩ :"Sau này em không muốn tới đây nữa, anh khai phá làm gì, cũng không cần đặc biệt kêu người tìm nơi này có ẩn giấu gì không, dù có ẩn giấu hay không cũng là đồ của người khác, dù thật sự có bảo vật gì thì cứ để nó tiếp tục trốn ở đây đi."
Mạnh Dương ôm Lạc Tu, dán mặt lên ngực anh, nghiêm tục cảm nhận nhiệt độ người anh, trong vô số giấc mơ và tưởng tượng, hiện tại cuối cùng có cảm giác chân thật. Mạnh Dương nhanh chóng ngủ thϊế͙p͙ đi, ở trong mơ, Lạc Tu vẫn luôn ôm chặc cậu.
Lạc Tu cứ như vậy ôm cậu ngủ một đêm, rạng sáng ngày hôm sau bọn họ tỉnh lại chuẩn bị rời đi.
Mạnh Dương thay quần áo xong thấy Lạc Tu vô cùng nghiêm túc suy tư gì đó, nghi ngờ hỏi :"Sao vậy? Anh đang suy nghĩ gì?"
"Hình như tối qua anh mơ, nhưng nội dung giấc mơ là gì anh hoàn toàn không nhớ rõ." Lạc Tu nỗ lực nhớ lại hình ảnh trong mơ, tựa hồ có nội dung rất quan trọng.
"Nhớ không ra thì thôi, đời người sẽ mơ vô số lần nhưng giấc mơ có thể nhớ lại rất ít." Mạnh Dương nói :"Đừng nghĩ nữa, thu dọn rồi chúng ta đi về thôi, em nhớ con."
Thu dọn xong tất cả mọi thứ, giống như hôm qua họ mới tới vậy, Lạc Tu nắm tay cậu rời đi.
Mạnh Dương một đường không quay lại, cứ đi về phía trước, vứt bỏ tất cả đau đớn thuộc về đời trước ở sau lưng, không bao giờ nhìn lại, dù đôi khi đột nhiên nhớ tới cậu cũng chỉ nhớ tới cảnh tượng Lạc Tu đi theo bên cạnh cậu.
Đi 3 4 tiếng, đi thẳng tới đường cái ngoài núi, Lạc Tu mở cửa xe, để Mạnh Dương lên xe trước, Mạnh Dương từ đầu tới cuối cũng không quay đầu lại, cuối cùng đã tạm biệt quá khứ.
Lạc Tu nhìn dáng vẻ này của Mạnh Dương, trong lòng là tự trận co rút đau đớn, anh muốn biết, đến tột cục Mạnh Dương bị làm sao.
Mạnh Dương lau sạch nước mắt, lắc đầu nói :"Đừng hỏi, xin anh, đừng hỏi."
Mạnh Dương không muốn kể cho Lạc Tu nghe về chuyện kiếp trước, bởi vì cậu là tới tạm biệt quá khứ chứ không phải di chuyển đau đớn, nhất là không muốn di chuyển bi thương của mình tới trong lòng Lạc Tu.
Nếu Lạc Tu biết những gì cậu đã trải qua kiếp trước thì anh nhất định sẽ bi thương và đau khổ hơn cậu, cậu không muốn bản thân sau khi tạm biệt quá khứ lại để Lạc Tu tiếp nhận loại đau khổ này, nếu sau này Lạc Tu bị loại đau khổ này giày vò, vậy cậu cũng sẽ vì đau lòng Lạc Tu mà không thể hoàn toàn đi ra đau đớn nên cậu tuyệt đối không thể bắt đầu vòng tuần hoàn ác tính như vậy được, coi tất cả của kiếp trước thành một cơn ác mộng mà quên đi là biện pháp tốt nhất.
Lạc Tu trầm mặc nhìn ánh mắt Mạnh Dương hồi lâu.
"Xin anh." Mạnh Dương lần nữa nghiêm túc khẩn cầu nhìn Lạc Tu.
"...Được." Lạc Tu rất muốn biết nguyên nhân nhưng nhìn dáng vẻ gấp tới muốn khóc và ánh mắt khẩn cầu của cậu, anh không thể tàn nhẫn ép hỏi cậu được, chỉ có thể đồng ý thỉnh cầu của cậu.
Lạc Tu ôm chặc Mạnh Dương, hai người cứ như vậy đứng một hồi, Mạnh Dương ngẩng đầu nói với Lạc Tu :"Em muốn ở đây một đêm, anh ở cùng em có được không?"
"Ở đây một đêm?" Lạc Tu nhìn sơn động có thể miễn cưỡng cho người ở nói :"Nếu em muốn thì chờ hai ngày nữa anh tới ở với em, hai ngày nay kêu người dọn dẹp chỗ này cho tốt."
Mạnh Dương lại lắc đầu :"Không cần thu dọn, cứ ở một đêm như vậy đi, mai chúng ta rời đi sau này cũng không tới nữa, có được không?"
Lạc Tu thở dài trong lòng, ngay cả những chuyện anh vô cùng nghi hoặc và muốn hỏi cũng có thể đồng ý không hỏi tới nói chi chút yêu cầu này của Mạnh Dương, anh sao có thể không đồng ý chứ?
Lạc Tu nói với trợ lý đêm nay phải qua đêm ở đây, kêu vệ sĩ đi chuẩn bị, trợ lý lập tức gọi điện cho người của khu nghỉ dưỡng, kêu bọn họ lập tức đưa tới lều vải và túi ngủ cùng đồ ăn và đồ dùng rửa mặt v.v tới.
Rất nhiều người học Tâm Lý học đều bởi vì trong quá khứ hoặc lúc còn nhỏ bị chấn thương tâm lý nên lựa chọn chuyên ngành Tâm Lý Học. Sau khi Mạnh Dương bắt đầu học Tâm Lý học cũng tập trung nghiên cứu và cố gắng học tập, tự chữa lành tâm lý bị tổn thương.
Mạnh Dương nắm tay Lạc Tu, nhắm mắt lại, từng bước từng bước đi về phía trước. Kiếp trước, cậu luôn mong Lạc Tu ở bên cạnh nên hiện tại cậu phải thỏa mãn nguyện vọng kiếp trước, nắm tay Lạc Tu, đi qua nơi mình đã đi qua ở kiếp trước. Cậu muốn sử dụng phương pháp thay thế ký ức, dùng ký ức hiện tại thay thế ký ức kiếp trước, mỗi lần nhớ tới nơi này sẽ có hình bóng Lạc Tu ở bên cạnh cậu, cậu sẽ không đau khổ nữa.
Cha Ô Nạp Đằng có trồng một vườn rau nhỏ ở đây, trồng một ít rau dưa, bởi vì thổ địa phì nhiêu, dù không được chăm sóc cũng có thể không ngừng sinh trưởng. Hơn nữa có đủ loại rau dại quả rừng, còn có quả óc chó hoang dã, hạt dẻ hoang dã v. v, sau khi sấy khô phơi khô và bảo quản là có thể ăn thật lâu. Tuy thời gian thu thập những thứ này hơi khổ cực nhưng ít ra cậu không có chết đói, đôi khi có thể lựa chọn, chọn những thứ mình thích ăn rồi thu thập nhiều hơn.
Đi đi, Mạnh Dương từ từ mở mắt, cậu cố nén sự hoảng sợ và buồn bã khi nhớ lại kiếp trước, nỗ lực để bản thân tập trung thưởng thức cảnh sắc trước mắt. Phong cảnh dưới khe núi này vô cùng tốt, đủ loại quang cảnh hình thành từ thiên nhiên, càng đẹp hơn quang cảnh nhân tạo. Thời điểm kiếp trước cậu chưa hoàn toàn mù, chỉ hoảng sợ tìm đường ra, căn bản không có lòng dạ thưởng thức phong cảnh gì, chờ cậu hoàn toàn không nhìn thấy gì nữa thì càng không thể thưởng thức phong cảnh.
Hồi ức kiếp trước chỉ toàn màu đen, chồng lên hình ảnh hiện tại trước mắt, cậu đã có thể nhìn thấy, Lạc Tu ở bên cạnh cậu, đang nắm tay cậu, cùng đi với cậu.
Lạc Tu quay quay nhìn mặt Mạnh Dương, Mạnh Dương tựa hồ đã đi vào cõi thần tiên, nhưng cũng rất chăm chú nhìn tất cả trước mắt, anh từ cảm nhận trêи người cậu một loại cảm giác nghi lễ, Mạnh Dương dường như đang trải qua một chuyện rất nặng như nghi lễ vậy, tuy anh càng thêm nghi ngờ, rất muốn hiểu rõ đến tột cùng là xảy ra chuyện gì nhưng anh có loại dự cảm, nếu như anh nhất quyết biết như vậy tuyệt đối là tổn thương lớn nhất đối với Mạnh Dương nên anh chọn không hỏi.
Lúc trời sắp tối, Mạnh Dương nắm tay Lạc Tu trở về động, khe núi thật sự quá lớn, nửa ngày tuyệt đối không đi hết được.
Vệ sĩ làm một cái giường đơn giản trong sơn động, mấy cái đèn khẩn cấp chiếu sáng rực, Mạnh Dương ngồi xổm bên bếp lò, có bật lửa nhưng không sử dụng, muốn dùng công cụ đánh lửa nhóm lửa, kiếp trước cậu đã làm tới rất nhuần nhuyễn nhưng kiếp trước bàn tay y có tầng kén dày, đời này tay cậu còn mềm mại nên bàn tay nhanh chóng đỏ bừng nóng lên, hơn nữa tốc độ cũng không như trước, tia lửa một chút cũng không xuất hiện.
Lạc Tu ngồi xuống bên cạnh cậu, cầm tay cậu, nhẹ nhàng xoa xoa :"Đừng chơi nữa, không có kỹ thuật sẽ không đánh ra lửa được."
Mạnh Dương nhìn bàn tay rộng lớn của Lạc Tu, nhắm mắt lại, đem một màn này trực tiếp chồng lên ký ức kiếp trước.
Cuối cùng Mạnh Dương bỏ qua đánh lửa, dùng bật lửa đốt lửa bắt đầu đun nước nóng.
Vệ sĩ đưa cơm nước vào, có cá có thịt có rau, còn có súp gà Matsutake, vô cùng thơm. Mạnh Dương cũng có chút đói, nhìn đồ ăn mà nuốt ngụm nước miếng, nghĩ những thức ăn này, sau này cậu muốn ăn bao nhiêu liền có bấy nhiêu, cậu và Lạc Tu chỉ ở đây một đêm, sáng mai liền rời đi, sau này sẽ không tới nữa, vì vậy cậu kêu vệ sĩ lấy thức ăn đi, chuẩn bị tự nấu cho mình thứ gì đó.
Mạnh Dương rửa sạch nấm dại tươi và xé nhỏ cho vào nước cho vào nước chần, sau đó nấu nước bỏ vào nồi nấu, sau khi nấu xong liền lấy ra, nấu xong nấm dại tươi thì nấu đủ loại rau dại, không bỏ thêm gì hết, không bỏ thêm dầu không bỏ thêm muối, trực tiếp ăn như vậy.
Mạnh Dương đặt hai cái tô lên bàn nhỏ nhìn Lạc Tu :"Nếu đã tới nơi ngăn cách thế gian chúng ta cũng thử xem mùi đồ ăn nguyên thủy nhất, chỉ ăn lần này, có được không?"
Lạc Tu nhìn Mạnh Dương :"Cũng không phải chuyện gì lớn lao, em quyết định là được rồi, không cần lúc nào cũng hỏi anh có được không."
"Vậy anh đút em ăn." Mạnh Dương nói với anh.
Lạc Tu cầm đũa vệ sĩ để lại, đút Mạnh Dương một ngụm, bản thân ăn một ngụm. Ngay cả muối cũng không bỏ vào nên mùi vị thực sự cũng không có gì đặc sắc, không có dầu và nước cũng chỉ có thể miễn cưỡng no bụng, nhưng bọn họ không phải vì ăn ngon cũng không phải vì ăn no mà chỉ vì bầu không khí. Mạnh Dương lần nữa đem chuyện ở hiện tại chồng lên cảnh tượng tăm tối trong ký ức kiếp trước, tuy kiếp trước bị mù phải chịu nhiều đau khổ nhưng hiện tại lại phát hiện một chỗ tốt, đó chính là cậu có thể dễ dàng đặt cảnh tượng hiện tại đè lên ký ức kiếp trước.
Sau khi ăn xong tất cả món ăn, hai người nhỏ giọng nói chuyện phiếm, khoảng một tiếng qua đi, hai người đơn ỉan rửa mặt sau đó lên giường nằm xuống, đắp chăn đi ngủ.
Mạnh Dương nằm trong lòng Lạc Tu thấp giọng nói :"Anh nói xem, tại sao có người lại phải phong tỏa khe núi này lại? Có phải là chỗ này ẩn giấu bảo vật gì hay không?"
Muốn hoàn toàn phong tỏa một khe núi như này không cho ai phát hiện, không phải là chuyện đơn giản, người có thể làm được chuyện này chắc chắn không phải người thường, ít nhất dưới tay chắc chắn có không ít người để sử dụng.
"Nếu em tò mò anh sẽ nghĩ cách mua lại nơi này, trước khai phá kêu người tìm xem, dù có tìm được hay không thì chỉ xét về cảnh đẹp nơi đây làm một căn nhà gỗ và nhà tre trêи không, dùng cầu gỗ nối những nhà gỗ lại, còn có thể ở bên ngoài xây thêm hồ bơi, vừa bơi vừa thưởng thức phong cảnh. Cố gắng duy trì nét đẹp ban đầu, có thể làm người thoải mái, tuy hẻo lánh vắng vẻ nhưng có thể tạo truyền thuyết gì đó tạo cảm giác thần bí, cùng với khu nghỉ dưỡng hình thành dịch vụ hỗ trợ, trở thành một điểm thu hút trong kỳ nghỉ, nhất định sẽ có người muốn tới." Lạc Tu nói.
"Em nói này Lạc đổng, anh có thể đừng lúc nào cũng sinh ý đầy đầu được không?" Mạnh Dương bất đắc dĩ :"Sau này em không muốn tới đây nữa, anh khai phá làm gì, cũng không cần đặc biệt kêu người tìm nơi này có ẩn giấu gì không, dù có ẩn giấu hay không cũng là đồ của người khác, dù thật sự có bảo vật gì thì cứ để nó tiếp tục trốn ở đây đi."
Mạnh Dương ôm Lạc Tu, dán mặt lên ngực anh, nghiêm tục cảm nhận nhiệt độ người anh, trong vô số giấc mơ và tưởng tượng, hiện tại cuối cùng có cảm giác chân thật. Mạnh Dương nhanh chóng ngủ thϊế͙p͙ đi, ở trong mơ, Lạc Tu vẫn luôn ôm chặc cậu.
Lạc Tu cứ như vậy ôm cậu ngủ một đêm, rạng sáng ngày hôm sau bọn họ tỉnh lại chuẩn bị rời đi.
Mạnh Dương thay quần áo xong thấy Lạc Tu vô cùng nghiêm túc suy tư gì đó, nghi ngờ hỏi :"Sao vậy? Anh đang suy nghĩ gì?"
"Hình như tối qua anh mơ, nhưng nội dung giấc mơ là gì anh hoàn toàn không nhớ rõ." Lạc Tu nỗ lực nhớ lại hình ảnh trong mơ, tựa hồ có nội dung rất quan trọng.
"Nhớ không ra thì thôi, đời người sẽ mơ vô số lần nhưng giấc mơ có thể nhớ lại rất ít." Mạnh Dương nói :"Đừng nghĩ nữa, thu dọn rồi chúng ta đi về thôi, em nhớ con."
Thu dọn xong tất cả mọi thứ, giống như hôm qua họ mới tới vậy, Lạc Tu nắm tay cậu rời đi.
Mạnh Dương một đường không quay lại, cứ đi về phía trước, vứt bỏ tất cả đau đớn thuộc về đời trước ở sau lưng, không bao giờ nhìn lại, dù đôi khi đột nhiên nhớ tới cậu cũng chỉ nhớ tới cảnh tượng Lạc Tu đi theo bên cạnh cậu.
Đi 3 4 tiếng, đi thẳng tới đường cái ngoài núi, Lạc Tu mở cửa xe, để Mạnh Dương lên xe trước, Mạnh Dương từ đầu tới cuối cũng không quay đầu lại, cuối cùng đã tạm biệt quá khứ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook