A! Thời gian thấm thoát, năm tháng như thoi đưa!

Bất tri bất giác, chúng tôi ở nhà ông Geller đã được bốn tháng hai mươi ngày.

Biện pháp trị liệu của Geller nói đơn giản cũng không đơn giản, nhưng nói khó cũng không khó, kỳ thực chỉ là thông qua thôi miên làm Bruce lạc vào trong các loại cảnh tượng nguy hiểm kỳ lạ, do đó được rèn luyện tăng thể năng và các loại kỹ xảo đánh nhau.

Lo lắng thôi miên sẽ gây tác dụng phụ, cho loại thôi miên cực kỳ nguy hiểm này chỉ tiến hành hai tuần một lần, còn lại đều là được các chuyên gia phục hồi chức năng và chuyên gia dinh dưỡng chỉ đạo để rèn luyện cơ bắp.

Tuy rằng số lần thôi miên rất ít, tần suất rất thấp, nhưng phương pháp này lại có thể làm Bruce thực sự cảm thấy nguy hiểm, thực sự biết được cái cảm giác mình đang hiểm cảnh, bị uy hiếp đến mạng sống, phải gian nan sống sót, do đó mới có thể đột phá, thực lực nâng lên tới tầm cao mới.

Đương nhiên, từ lúc bắt đầu đến nay, tổng cộng làm mười lần thôi miên, nhân tố nguy hiểm nhất mỗi lần… chính là tôi.

Xét thấy tôi là honey của Bruce, trong quá trình trị liệu, khả năng khó tránh khỏi sẽ xuất hiện đủ loại tình huống không đành lòng hạ thủ v.v…, cho nên tôi lén yêu cầu ông Geller cũng thôi miên tôi sâu, như vậy mới có thể giúp Bruce rèn luyện có tác dụng.

Cụ thể trong lúc bị thôi miên, quá trình và hình ảnh của đối thủ đều sẽ không bị nhớ kỹ, thứ có thể làm tôi và Bruce lưu lại ấn tượng khắc sâu chỉ có cảm giác khiến cả linh hồn đều phải run rẩy, và cả lòng tin không thể không chiến đấu vì tính mạng vì sinh tồn.

Có thể nói, một chút cũng không thua gì vài năm ở tu viện Ninja Liên minh Bóng tối.

Hơn nữa loại thôi miên sâu này theo ý nghĩa nào đó mà nói, thậm chí hiệu quả còn vượt qua cả kiểu huấn luyện thường quy ở tu viện Ninja ấy. Bởi vì ở tu viện dù sao cũng là một quá trình huấn luyện dài đến năm năm, các thứ trên cơ bản đều là tiến hành theo chất lượng; nhưng thôi miên thì khác, ở trong vòng năm tháng, Bruce cần cấp tốc luyện cơ thể đã yếu kém của mình khôi phục lại, thậm chí còn vượt qua trước kia… Nếu muốn vậy thì đương nhiên phải luyện tập cấp tiến, mãnh liệt, tàn khốc hơn cả cuộc huấn luyện mà Ducard và Mặt Sẹo từng yêu cầu chúng tôi,.

Đó là ác mộng đánh thẳng sâu vào trong tâm linh.

Cái cảm giác này… Cho dù là tận nhiều năm sau, lúc cùng Bruce trên bãi biển tú lệ ở nam Virginia hưởng thụ tắm nắng và đồ uống lạnh, tôi vẫn khó có thể quên.

Nhưng khi tôi nhìn thấy bản ghi chép đợt trị liệu mà Michelle đưa, tôi vẫn orz. Trên nó… Tất cả đều là chữ Dơi.

Ở trong mắt Bruce, lần đầu tôi là một đoàn dơi xấu xí bổ nhào vào anh, đánh thế nào cũng không chết không đi; lần thứ hai tôi là một con dơi hút máu khổng lồ; lần thứ ba tôi là một con dơi máy quái dị có phòng ngự cực kỳ cường hãn【 chắc chắn cái ông Geller kia đã xem rất nhiều phim khoa học viễn tưởng 】, lần thứ tư tôi lại biến thành một đoàn dơi nhỏ lại cực kỳ khó chơi, có thể bay vào lỗ mũi lỗ tai người ta…

Đến lần gần nhất, ở trong mắt Bruce, tôi đã thành bản thân ‘người dơi’, chỉ kém “Batman” một chút, nhưng ở trong mắt anh, tôi lại mặc trang bị giống Người Dơi như đúc, thực lực cũng không gần như giống như đúc.

… Vì thế cái lần thôi miên này là chơi trò “Chiến thắng bản thân mới là thành tựu cao nhất” à.

Lại đảo mắt đọc bản ghi chép khám bệnh của tôi, không biến thái đến thế, lúc tôi bị thôi miên, Bruce chính là mãnh thú như sư tử, hổ v.v…, hoặc là quái thú kiểu bọn áo đen võ công cao cường.

Theo đợt trị liệu tiến triển, thể năng và thực lực của Bruce đều được đề cao, cả người cũng tinh thần lên, ở anh, tôi dần dần lại thấy được bóng dáng thần bảo vệ của thành phố, hơn nữa càng ngày ngày rõ ràng.

Đương nhiên rồi, Người Dơi chính là Người Dơi, vĩnh viễn không bao giờ thất bại, cũng vĩnh viễn không thể xóa nhòa.

Tuy rằng tinh thần bị thôi miên, nhưng thân thể cơ năng vẫn có, cũng không tránh được đánh nhau với Bruce. Vốn thể chất của anh bị kém đi nên không đánh lại được tôi, nhưng nhờ trị liệu và hồi phục chức năng, tuy rằng thực lực của tôi cũng có tăng lên, nhưng cuối cùng… Vẫn bại bởi anh bạn Người Dơi mạnh mẽ như biến thái.

Cũng may là ông Geller và Michelle nhìn chằm chằm toàn bộ quá trình, mắt thấy chúng tôi đánh túi bụi đến mức sắp xảy ra tai nạn chết người, họ sẽ thả một thứ khí gì đó làm tinh thần con người dịu đi, khiến chúng tôi kết thúc chiến đấu, sau đó buổi sáng ngày thứ hai ngủ dậy, ngoài cảm giác liều mạng và thực lực tăng lên, hai chúng tôi đều không nhớ gì cả.

Đương nhiên… Trong thời gian dưỡng thương, tôi và Bruce không được gặp nhau. Đây cũng là do tôi yêu cầu, Bruce là người thông minh, một khi nhìn thấy vết thương trên người tôi, nói không chừng sẽ phát hiện tôi mới là bao cát để anh huấn luyện.

May mà bởi vì bác sĩ lão luyện, chuyên gia phục hồi chức năng và chuyên gia trị liệu vật lý lại cố gắng, cho nên tôi và Bruce không bị thương nặng lắm, nhiều nhất chỉ là bị thương nhẹ ngoài da, ngay cả gãy xương cũng không có, cho nên chữa vài ngày là ổn.

Cho nên cho tới bây giờ, hẳn là Bruce vẫn chưa phát hiện sơ hở gì.

Dù luyện tập rất nhiều, nhưng chúng tôi vẫn luôn chú ý tin tức của thành phố Gotham. Khi nhìn thấy Bane làm nổ sân bóng chày, cầm loa la hét bắt cóc thành phố Gotham, chiếc máy nguồn năng lượng sạch bắt đầu phản ứng biến thành đạn hạt nhân, cùng với lãnh đạo Washington tuyên bố “Không đàm phán với phần tử khủng bố” chẳng khác nào hoàn toàn từ bỏ nhân dân thành phố Gotham, tất cả mọi người đều cảm thấy phẫn nộ.

Lượng vận động cùng lượng huấn luyện mỗi ngày của Bruce cực kỳ kinh người, cao hơn cả tôi. Mỗi khi anh đổ mồ hôi như mưa tập hít đất, nằm ngửa, hai tay ôm đầu kéo người lên xuống, hầu như đều bật xem tivi.

Anh đỏ hồng mắt trừng màn hình tivi, làm các loại động tác cường độ cao gần như tự hành hạ mình. Mà tôi rõ ràng, thứ nặng trịch đè trên người anh chính là trách nhiệm và lòng yêu thương thành phố nhiệt tình, đó mới là trọng trách lớn nhất mà anh gánh vác.

Chiều tối hôm nay, mọi huấn luyện và hồi phục đều kết thúc, còn một lúc nữa là đến cơm chiều, tôi đứng trong vườn hoa nhà ông Geller, nhìn bầu trời phía tây bị tịch dương nhiễm màu đỏ, bỗng nhiên… trong lòng có chút khó chịu.

Quả nhiên vừa đến loại chạng vạng này là người ta sẽ thương xuân thu buồn à! QAQ

… Đúng vậy… Tôi… nhớ mẹ và bố. ┭┮﹏┭┮

Cho dù tôi biết nơi này là một thế giới khác song song, chẳng phải thế giới cũ của tôi, cũng biết trong thế giới này có một cô bé giống tôi như đúc, bố mẹ mà tôi đang nhớ đều là của cô ấy.

… nhưng tôi vẫn nhớ nhung.

Cho dù có Bruce ở bên mình, nhưng nỗi nhớ gia đình luôn là điều mà anh không thể bù đắp được cho tôi.

Hiện giờ mẹ và bố đang làm gì? Nơi này là San Francisco, giờ Tây Mĩ chậm mười lăm giờ so với giờ Bắc kinh, bên kia hẳn là tám, chín giờ sáng? Có phải bố mẹ đều đang đi làm không? Đã ăn sáng chưa? Bố phỏng chừng lại ngồi sau bàn làm việc trách mắng thư ký, còn mẹ lại ngồi sau bàn làm việc trách mắng học sinh…

Nghĩ vậy, tôi dần dần cảm thấy hốc mắt vừa ướt vừa nóng, còn hơi cay mắt.

“Vera?” Tiếng Bruce bỗng nhiên vang lên, “Cơm chiều chắc đã làm xong rồi, em… ”

Tôi nhanh chóng xoay người đi để lau nước mắt, động tác kia biểu cảm kia phỏng chừng cực kỳ yếu ớt.

“Em làm sao vậy?” Nhưng mà anh đã thấy, sắc mặt cực kỳ khó coi, vừa tức giận vừa khẩn trương, “Em khóc? Vì sao lại khóc? Ôi trời ạ, ai ức hiếp em? Mau nói cho anh biết!”

“Đâu có! Ngốc!” Tôi mang giọng mũi mắng anh một câu, “Em chỉ là hơi nhớ nhà mà thôi…”

“Nhớ nhà?” Bruce hơi sửng sốt, vẻ mặt trở nên nhu hòa, “Anh biết rồi… cô gái ngốc. Chờ chuyện bên này được giải quyết, anh và em về Trung Quốc một chuyến nhé?”

Tôi ngẩng đầu, ngây người nhìn anh.

“Đừng nhìn anh thế, vẻ mặt em như vậy sẽ làm anh không nhịn được…” Bruce khẽ cười rộ lên, bỗng nhiên cúi đầu hôn một cái lên môi tôi, “Thế nào, anh nhớ vài năm trước anh đã bảo em giới thiệu anh cho cha mẹ em rồi… Nhưng đến bây giờ vẫn chưa gặp được.”

“Cha mẹ…” Tôi thấp giọng lặp lại, cúi đầu, trầm mặc một giây, sau đó ngẩng đầu gượng cười, “Chuyện này… Bruce, em, em và cha mẹ em có chút mâu thuẫn… Có lẽ, có lẽ… Vài năm nay… có lẽ không gặp được họ…”

Lời nói dối này không bị vạch trần mới là lạ ┭┮﹏┭┮

Bruce hơi hơi nhíu mày, nhìn tôi một lúc, nhẹ nhàng gật đầu: “… Anh biết rồi. Nhưng Vera, em hẳn là biết, dù cha mẹ thế nào thì họ vẫn đều yêu em, đều là vì tốt cho em, họ… ”

“Không! Anh không biết!” Tôi kích động ngắt lời anh, “Họ, bọn họ… căn bản không phải… không phải là của em…”

Tôi muốn nói chút gì đó, nhưng mà lại không tài nào nói nên lời câu nói ấy.

… bọn họ… kỳ thực không phải bố mẹ em đâu.

Nghĩ vậy, tôi trừng mắt nhìn, nước mắt cố nén hồi lâu cuối cùng xoạch xoạch rơi xuống.

“Ôi thượng đế! Ôi trời ạ! Anh xin lỗi, Vera, anh, anh nói sai rồi, đừng khóc, đừng khóc… cô bé ngoan…” Bruce hoảng, luống cuống tay chân ôm tôi vào lòng, ngốc nghếch lấy tay áo lau nước mắt cho tôi. Lại phát hiện vô dụng, đành phải cúi đầu hôn mặt tôi, hôn đi nước mắt của tôi.

Tôi nằm sấp ở trong lòng anh khóc lớn, lau hết nước mũi nước mắt lên áo anh.

Bruce vỗ nhẹ lưng tôi giống như dỗ trẻ con, thấp giọng thì thào an ủi.

Khóc một hồi, tôi cũng chảy khô nước mắt, mới dần dần bình tĩnh trở lại, dùng áo anh lau lau nước mũi, sau đó mới ngẩng đầu lên.

Bruce nhận mệnh cởi áo khoác ra cầm trong tay, rồi dịu dàng sờ sờ tóc của tôi, lại hôn một cái lên chóp mũi khóc hồng của tôi, chần chờ nói: “Vera… em đau lòng đến vậy… Đừng nói cho anh là em không nhớ họ.”

“… Ừ.” Tôi gật đầu, cam chịu.

“Nếu đã như vậy, thì em gọi một cuộc điện thoại về đi, thế nào?” Bruce khẽ cười rộ lên, lấy di động ra đặt vào lòng bàn tay tôi, ánh mắt cổ vũ.

Tôi nhìn di động trong tay, sửng sốt một lúc, bỗng nhiên, một ý muốn mãnh liệt dâng lên trong lồng ngực.

Đúng! Không, dù thế nào, lúc còn ở nhà ấy, cảm giác của “Mẹ” ấy đối với tôi cũng không phải hoàn toàn xa lạ mà! Mẹ thậm chí còn cho tôi quần áo, đồ ăn và tiền, còn có cả số di động nữa!

Điều này, điều này có phải đã chứng minh rằng… Mẹ cũng có… có một chút quan tâm tôi, muốn tôi tiếp tục sống tốt? Có lẽ… cũng hi vọng một ngày tôi có thể liên hệ với mình?

Cả người tôi không nhịn được hơi run rẩy.

“Bruce!” Tôi bỗng nhiên thấp giọng gọi một tiếng.

“Anh luôn luôn ở bên cạnh em.” Giọng nói dịu dàng trầm thấp của anh khiến tôi cảm thấy yên tâm, “Đừng khẩn trương, cô bé, em muốn làm gì? Nói với anh.”

“Em… em…” Tôi ngẩng đầu nhìn anh, “Em muốn chụp một bức ảnh, hai chúng ta chụp ảnh chung, sau đó gửi cho mẹ em… nói cho mẹ rằng anh là chồng em, em đã có gia đình của mình… Anh có bằng lòng không?”

“Bằng lòng đến cực điểm!” Bruce có vẻ cực kỳ cao hứng, mặt mày hớn hở, “Em sớm nên làm như thế mới đúng! Ôi trời ạ, quần áo của anh! Hiện giờ trông anh thế nào? Liệu có ăn ảnh không? Có phải tóc hơi rối không? Không được, anh phải về phòng sửa sang lại đã… A, râu cũng nên cạo, đáng chết…”

Tâm tình tôi bỗng chốc tốt lên, bỗng nhiên cũng hơi khẩn trương, vì thế tôi đẩy anh về phòng, ở trong phòng náo loạn một trận, cuối cùng mới thấy vừa lòng, rồi bắt đầu ngốc nghếch tự chụp.

“Ấy, như thế không được, người già luôn thích ổn trọng một chút, em nhe răng trợn mắt nhăn mặt làm gì?”

“Anh thì biết cái gì! Đó là mẹ em chứ đâu phải mẹ anh!”

“Anh là chồng em đấy! Là chồng! Em cũng phải nghĩ cho anh chứ! Chẳng lẽ mẹ em lại thích một tên lưu manh chỉ biết trừng mắt le lưỡi làm con rể à?”

“Là tự anh nói anh là lưu manh đấy nhé, không phải em nói đâu!”

“Shit, em chờ đấy cho anh!”



Trải qua vô số câu cãi nhau, cuối cùng hai chúng tôi thở hổn hển chụp ảnh xong.

Tôi đắn đo mãi, soạn một tin nhắn đa phương tiện, kèm ảnh chụp theo, rồi nói cho mẹ rằng vị tuấn nam bên cạnh là chồng con, là người nước Mĩ. Chúng con yêu nhau sâu đậm, hơn nữa cuộc sống rất hạnh phúc, cuối cùng, chúc nhà họ cũng… vĩnh viễn hạnh phúc.

Tôi ấn phím gửi đi.

Sau đó bắt đầu chờ tin nhắn, thở cũng không dám thở mạnh.

Đương nhiên… Có lẽ, không được được gì cả.

Bruce cũng khẩn trương cùng tôi chờ.

Nhưng, ngoài dự đoán của tôi là tin nhắn đa phương tiện nhắn đi chưa được mười phút, đã có rep.

Tay tôi run run mở ra tin nhắn ấy.

“Cục cưng, bác đã nhận được tin nhắn rồi. Chồng của con rất tuấn tú, bác tin đó là người tốt… Tuy rằng bác không phải là mẹ thực sự của con, nhưng bác vẫn hi vọng con sống tốt. Trong khoảng thời gian qua, bác luôn muốn liên hệ con, nhưng lại sợ quấy rầy đến con. Hiện giờ biết con sống vui vẻ, bác yên tâm rồi. Về sau nếu có rảnh thì thường thường liên hệ nhé. ‘Mẹ’ của con.”

Tôi nhìn kỹ từng chữ, nước mắt lại làm tầm mắt mơ hồ.

“Nói cái gì? Mẹ nói cái gì?” Bruce không hiểu tiếng Trung, gấp đến độ ở bên cạnh giương mắt nhìn.

“… Đồ ngốc! Mẹ nói trông anh rất khỏe khoắn, khẳng định là dễ nuôi!”

“…”

Sáng nay, Michelle đến nói cho chúng tôi biết buổi chiều phải tiến hành thôi miên sớm.

Bởi vì ở trong quá trình thôi miên, ý thức của tôi và Bruce mơ hồ, chẳng khác gì giao mạng mình cho Geller và Michelle. Ông lão Afred đương nhiên không yên lòng, cố ý mời Harvey và Rachel tới, ba người cùng nhìn chằm chằm quá trình thôi miên từ đầu đến cuối, cứ thế vài lần, Geller và Michelle luôn biểu hiện tốt, hơn nữa Harvey hết sức khen ngợi Michelle, chúng tôi dần dần không còn cảnh giác nữa.

Hai lần thôi miên gần đây, Harvey và Rachel không đến được, nghe nói là công việc bận rộn quá.

“Sao? Không phải là còn một tuần nữa sao?” Bruce hỏi.

Một tuần nữa vừa khéo là bốn tháng hai mươi bảy ngày, cách ngày đạn hạt nhân nổ mạnh còn kém khoảng ba ngày. Tôi và Bruce vốn tính lợi dụng hoàn toàn tài nguyên chỗ ông Geller, tận lực tăng thực lực của mình lên cao nhất, rồi lao tới thành phố trước ngày nổ bom.

“Thật có lỗi quá, ngài Wayne” Michelle nho nhã lễ độ trả lời, “Đợt trị liệu của ngài đã sắp kết thúc, tối hôm qua giáo sư vừa nhận được một cuộc điện thoại, trước thứ tư tuần sau, ông ấy phải bay đi nước Đức để tham gia một cuộc họp quan trọng, cho nên… muốn kết thúc trị liệu sớm. Nhưng mong ngày cứ yên tâm, lần thôi miên cuối cùng này cũng chỉ là củng cố hiệu quả trị liệu mà thôi, tình hình sức khỏe của ngài sớm đã vượt trội ngày trước rồi.”

Tôi và Bruce đều là kẻ quê mùa không hiểu gì về phương diện này, nếu bác sĩ đã có lịch khác, thì đương nhiên phải vâng theo lời dặn của bác sĩ, vì thế không nói thêm gì, đều đồng ý.

Sau khi Michelle đi, Bruce nhẹ nhàng thở ra một hơi, có chút sầu lo nhìn ra ngoài cửa sổ: “… không biết hiện giờ thành phố thế nào.”

Tôi nắm lấy tay anh: “Yên tâm đi, bọn họ nhất định có thể kiên trì đến lúc chúng ta trở về.”

“Ừ.” Bruce quay đầu, nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt ấm áp, “Cũng may là em luôn luôn ở bên cạnh anh, Vera.” anh cúi đầu hôn lên trán tôi.

Tôi cười hì hì hai tiếng, rồi oán niệm nhìn anh: “Chỉ hôn trán thôi à? Không có thành ý gì cả.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương