********

Vẫn như lời Đại chủ tử nói, nếu Lục chủ tử đã anh dũng hiến thân như vậy, thì sau này sẽ do Lục chủ tử coi sóc việc Lão gia luyện công. Khi màn đêm buông xuống, Tần Chính bước vào Dược Lâu, hay nói đúng hơn, bị khiêng vào.

[Lão gia??? Sao ngươi lại bị thương thành như vậy?] Tiểu Lâm liền lập tức lấy nhuyễn tháp ra, đỡ Lão gia nằm xuống.

“Tiểu Lâm nhi, cứu cứu Lão gia, ô ~~~”

[Đây là chuyện gì?] Tiểu Lâm vừa bận rộn lấy các bình dược, vừa hỏi.

Tiểu Bính Tử lau lệ bước vào nói: “Lão gia lo lắng các vị chủ tử bị cảm nắng, nên tới thăm từng người một …” Nói đi tìm cái chết thì chính xác hơn.

Ở chỗ Đại chủ tử ngại ‘Thăm’ chưa đủ, nên Tần Chính đi tới chỗ bọn Quần Ngạo.

“Quần Ngạo vì để chứng minh y chưa từng tẩu hỏa nhập ma, liền lần lượt đem toàn bộ những võ công mà Kỳ Nhi biết lần lượt biểu diễn một lần cho ta ‘xem’, ô … Ai mà muốn xem chứ!” Nhị phu nhân cởi quần áo ra ‘luyện công’ cho hắn xem đã là cực kỳ quá phận, cư nhiên còn xem hắn là cây cọc để luyện công nữa!

Tiểu Lâm đưa cho Lão gia vài viên Kim Sang Dược, cười hì hì khoa tay múa chân: [Võ nghệ của Nhị chủ tử vốn rất lợi hại] Hiển nhiên đã đem cái chuyện Quần Ngạo ‘trừng mắt’ nhìn y khiến y bất tỉnh quăng qua sau đầu.

“Vân Phi nói nếu thê không bằng thiếp thì không bằng quay về Bạch Vân thành rèn sắt. Ta hỏi y từ khi nào mà biết rèn sắt, y liền truyền thụ tài nghệ ‘rèn sắt’ cho ta, ô … quả nhiên là biết a~~~ ” Tam phu nhân một tay đem toàn bộ quần áo của hắn cởi ra, cả quần lót cũng cởi ra luôn, nhưng chỉ xem hắn là sắt mà không ngừng rèn đúc đập, quả thực càng quá phận!

[Tam chủ tử đây là muốn mở thêm cửa tiệm sắt thép sao? Thật là lợi hại!] Tiểu Lâm vỗ tay tán thưởng, tiếp tục băng bó cho Lão gia.

“Sĩ Thần càng quá phận nữa, y lại cắn ta! Ngươi xem trên mặt ta toàn bộ đều là dấu răng của y! Y không chỉ cắn ta, y còn cào cấu ta …” Trước ngực phía sau lưng cào cấu hắn đến chảy máu hắn cũng không nói đi, ngay cả cái chỗ kín kia mà y cũng cào! Lúc này khiến cho hắn đau tới thấu trời xanh! Tứ phu nhân của hắn chẳng lẽ muốn sống quả phu tới cuối đời hả? “Bình thường thì không cho người khác nói y, nhưng y lại đi học mấy cái trò của nữ nhân! Ta tình nguyện y lấy Việt Vương Kiếm ra …” Lập tức câm miệng, cái đó không thể lấy ra được, ai biết Sĩ Thần mà điên lên quả thực sẽ làm chuyện gì đó khiến toàn bộ Thất vị Tần phủ chủ tử phải sống quả phu tới cuối đời thiệt.

Tiểu Lâm che miệng Lão gia lại: [Lời này đừng để Tứ chủ tử nghe được …]Ngượng ngùng cười. [Ta không ngại Lão gia mặt sẹo!]

“Hư nhất chính là Duy Nhất! Y cư nhiên, cư nhiên lấy độc châm đâm ta, còn đâm ngay mông ta!” Cái mông không thể đâm được nha, đâm nát rồi sau này Lão gia ta làm sao có thể nằm dưới hưởng thụ sự hầu hạ của các ngươi được! Quả thật là một hài tử ngốc vô tri ngu muội!

[Công lực của Ngũ chủ tử gần đây tinh tiến không ít …] Tiểu Lâm bận rộn cởi quần của Lão gia, quả nhiên có một gốc kim đâm ngay mông, thiếu chút nữa khiến mông Lão gia nở hoa. [Đợi lát nữa Tiểu Lâm sẽ xoa xoa cho Lão gia không đau nữa] Sau xong mạnh mẽ rút cây kim ra, đưa cái miệng nhỏ nhắn của mình tới cười ha hả thổi thổi chỗ đau cho Lão gia.

Tần Chính đau đớn kêu to một tiếng, lại nói: “Ghê tởm nhất chính là A Kiệt, ngươi biết y làm gì ta không? Y cư nhiên cầm đồ tang ra, nói là chuẩn bị choàng áo để tang cho Lão gia ta!” Lão gia ta chẳng qua là chỉ muốn xoa thắt lưng cho y thôi mà, nhiều lắm là xoa ở vị trí không cho phép thôi, cần gì muốn mạng của hắn chứ, “Ai nha, đau!”

[Lão gia!] Tiểu Lâm nâng mặt Tần Chính lên, đưa đôi mắt chờ mong nhìn hắn. [Ngày sau ta cũng có thể cùng bọn họ giống nhau vì Lão gia choàng áo …]Cảm giác nói chuyện xấu, không nói hết câu.

Tần Chính tức giận, bật thốt: “Không cần chờ tới ngày sau, lúc này ngươi cũng có thể choàng …” Thấy Lục phu nhân sợ run, nhanh chóng thả nhẹ thanh âm. “Tiểu Lâm, sao ta lại cảm thấy ngươi là bộ dáng đang vui mừng nhỉ?” Tần lão gia cuối cùng cũng phát giác có chuyện gì đó sai, nếu là trước đây Tiểu Lâm thấy hắn bị thương thành như vậy nhất định khóc đến ngất luôn, sao tự dưng giờ lại đứng đó pha trò cười?

[Vui mừng, vui mừng!] Tiểu Lâm ôm cổ của Lão gia, vùi vào vai của hắn nhẹ nhàng dụi dụi. [Từ nay về sau ta cũng giống bọn họ, có thể cùng Lão gia luyện công!]

Tần Chính một búng máu vọt tới cổ họng. Lập tức kéo Lục phu nhân từ trong lòng ra, nhìn chằm chằm không nháy mắt vào y. Vốn từ sau khi hắn bị thương, các vị phu nhân đều luyến tiếc nặng tay với hắn, cho dù A Kiệt có chưởng hắn vài đòn cũng chỉ là cho có. Nếu như hắn không có tính sai, thì hắn ra nông nỗi ngày hôm nay, nguyên nhân gốc dường như là do toàn bộ Lục phu nhân ban tặng cho, mà giờ Lục phu nhân của hắn lại có bộ dáng vui mừng như thế???

Tần Chính sao không biết bọn Kỳ Nhi chính là lấy hắn ra trút giận. Nói là cho đến cùng cũng là vì chuyện liên quan tới hắn!

Tất cả đều là do Lục phu nhân ban tặng cho, chịu tiếng xấu thay cho người khác lại là hắn!

Thê chi tội, phu đại quá, thiên kinh địa nghĩa. (Vợ gây tội, chồng đi gánh)

[Lão gia!] Tiểu Lâm nhìn biểu tình đáng sợ kia, trong mắt sương mù giăng lối. [Ngươi không thích cùng Tiểu Lâm sao?]

Tần Chính sao dám hung hăng với y, cúi đầu xuống thở dài một tiếng, kéo Lục phu nhân qua trên miệng y hôn hôn nhẹ: “Tất nhiên là thích …”

[Lão gia, lão gia, ta cũng rất thích ngươi, haha …] Trong cơn kích động, Tiểu Lâm leo lên nhuyễn tháp nhào tới đè Lão gia xuống không ngừng cọ cọ, hoàn toàn không chú ý tới Tần Chính cả người bị thương ngoài da đau tới nhe răng.

Tần Chính cưỡng chế huyết khí, liên thanh trả lời: “Thích, thích …” Quả nhiên là thích tới quên mình.

Sáu người bọn Kỳ Nhi còn có thể diệt, muốn tiêu diệt một mình Tần lão gia, dễ như trở bàn tay, không đánh mà thắng.

Ôm lấy Lục phu nhân, Tần Chính dở khóc dở cười. Thường ngày vì muốn từ ‘trong miệng’ y tuôn ra vài từ yêu thích, chọc y nửa ngày y cũng chỉ đỏ bừng mặt cả người run run mà thôi. Nhưng nay lại vì có thể cùng ‘bị phạt’ giống như người khác, phải canh chừng Lão gia luyện công, lại khiến y vui tới bộ dạng này.

“Tiểu Lâm …” Tần Chính trong lòng lòng chua xót, kéo người y ra để y nhìn mình. “Ngươi đừng nói đã quên mất, ngươi cùng Kỳ Nhi, Quần Ngạo, Vân Phi … Ngươi cùng bọn họ là giống nhau, ngươi đều là thê của ta.” Tiểu ngốc nghếch này, đã nói hàng trăm hàng ngàn lần, nhưng lại chẳng chịu nhớ.

Tiểu Lâm cắn cắn môi, giữa lúc Tần Chính cho rằng trong lòng y chính là tràn đầy vui mừng gật đầu thì y lại mang bộ mặt sầu muộn: [Không phải thiếp sao?]

Tần Chính nghẹn lời, lại nghĩ tới câu nói ‘Thê không bằng thiếp’ của Vân Phi, cười gượng nói: “À, thê với thiếp cũng không kém nhau mấy.”

Muốn nói Lục phu nhân có gì khác biệt với mấy người khác, đó chính là … Haha, Tiểu Lâm nhi nhẵn bóng như nước lại mềm mại tựa như miếng đậu phụ, cực kỳ dễ ăn, vừa nhấc lên, ùng ục một cái lập tức nuốt toàn bộ vào bụng.

Nghĩ nghĩ, Tần Chính nuốt một ngụm nước bọt, lập tức xoay người liền đem Lục phu nhân đặt dưới thân. Lạch cạch 1 tiếng lập tức xé mở quần áo của Tiểu Lâm, một chén đậu phụ trắng trắng mềm nóng hầm hập liền lộ ra.

[Lão … Lão gia? Còn chưa có … Chưa có uống thuốc …] Tiểu Lâm kinh hãi, sao mà một người mới vừa nãy còn nửa chết nửa sống, mà trong tức thì liền sinh long hoạt hổ rồi?

Nói tới ‘Ăn’, Tần lão gia chính là dù nằm dưới mộ cũng phải đào đất chui ra!

Tần chính cúi đầu đem Lục phu nhân cởi sạch từ đầu tới chân, ngửi lấy mùi dược từ cơ thể tản mát ra như có như không, liếm miệng nói: “Đây chẳng phải là đang uống thuốc sao? Ngươi chính là đan dược của Lão gia!” Chưa nói xong lập tức nâng cơ thể kia lên, hàm trụ nhũ tiêm hồng nhạt.

[A … Nhưng … Còn chưa …] Mấy cái mút vào mạnh mẽ kia khiến Tiểu Lâm mềm yếu dần đi.

Tần Chính vừa liếm lộng vừa hạ lưu nói: “Hai khỏa thù du, có thể bổ gan ích thận.” Nói xong lập tức chuyển qua bên kia tiếp tục liếm.

Tiểu Lâm ngửa đầu ra sau, không thấy rõ hắn đang nói gì, bằng không sẽ bị ngôn ngữ bẩn thỉu kia khiến cho bản thân ngất đi luôn. [Ư … Lão gia nhẹ …]

Cơ thể trong bàn tay càng run rẩy, Tần Chính càng thêm thô bạo, mạnh mẽ cắn tới hai nụ hoa kia sung huyết ngẩng cao hắn mới chịu buông ra. Sau đó nụ hôn chạy tới phần thịt trong của cánh tay, tựa như đang cắn mút cây mía, phẩm thường: “Hai đoạn ngó sen, có thể tiêu ứ thanh nhiệt, công hiệu giải khát cầm máu, Lão gia nói có đúng không?”

[Ân … Ư …] Tiểu Lâm cắn chặt môi gật đầu. Ngó sen quả đúng có dược hiệu đó, nhưng mà y không phải ngó sen mà … [A ~~~]

“Vậy lão gia phải ăn nhiều mới được.” Tần Chính đem người thả nằm xuống, cầm lấy đôi chân trắng ngần của Lục phu nhân từ mắt cá chân ‘ăn’ tới bắp đùi, quả nhiên là từ đầu đến chân toàn bộ ăn nguyên lành.

Tiểu Lâm đâu có khí lực để chống lại hắn, chỉ có thể cào lấy một cái gối mềm bên cạnh ôm lấy trước ngực, cơ thể giãy dụa thừa nhận toàn bộ công kích của hắn. [Ô … Lão gia …]

“Một cây linh chi, có thể kéo dài tuổi thọ, thiên thu bách tuế!”

Khi cái chỗ yếu đuối của cơ thể bị ngậm vào trong miệng kia, Tiểu Lâm ngay cả kêu cũng kêu không nổi, thắt lưng căng cứng, cái miệng nhỏ không ngừng mở ra khép vào, không qua bao lâu, cơ thể mềm nhũn phát tiết ra.

Tần Chính vuốt chất lỏng bên mép cười nói: “Một ngụm ngọc lộ, công lực tăng bội!”

Tiểu Lâm thiếu chút nữa ngất đi vì xấu hổ, đem gối mềm che kín mặt mình không thèm nhìn môi ngữ hạ lưu của Lão gia. Khi Tần Chính bắt đầu chen vào giữa hai chân y, y cũng chủ động mở rộng hai chân quấn lên thắt lưng tinh tráng của hắn, còn chủ động mời gọi: [Lão gia … Ân … Mau chút được không?]

Tần Chính sửng sốt, đưa tay vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục phu nhân: “Tiểu Lâm nhi, Lâm Tề, phu nhân? Là ngươi ư?” Lục phu nhân khác thường như vậy, chẳng lẽ bị đổi hồn rồi?

Tiểu Lâm từ dưới cái gối lộ ra nửa khuôn mặt, ngượng ngùng mà nói: [Mau chút …]

“Mau, mau, nhất định mau …” Tần Chính hưng phấn ngay cả cái sự cứng rắng kia bắt đầu rung động, còn không bận tâm được thứ đó liệu có thể khiến y bị thương hay không, thẳng thắt lưng lập tức tiến vào sâu trong y, tựa như một con ngựa hoang thoát cương mở rộng hai chân của y ra, phóng túng rong ruổi trên cơ thể mềm mại kia, khiến cho Lục phu nhân có thể mở rộng được như thế nào là ‘Mau’.

Sau nửa canh giờ …

Tiểu Lâm ngay cả chân cũng không cách nào giơ thẳng trong mắt hàm chứa oán nộ [Lão gia gạt ta, không thích …] Vẫn như cũ, lâu tới vậy mới chịu …

“Còn chưa đủ mau?” Nhìn Lục phu nhân nằm dưới thân mình giờ đã biến thành thùng nước, bộ dáng khổ sở tới mê người, Tần Chính lập tức vỗ thắt lưng. “Vậy …” Tách hai chân y ra, chuẩn bị làm lại quá trình mau hơn.

Tiểu Lâm thấy được ý đồ của hắn, mặc dù mệt tới thở cũng không nổi, nhưng vẫn liều mạng dùng khí lực cuối cùng né tránh ngồi dậy.

“A!” Tần Chính cảm thấy phía dưới bụng mình đau đớn, nhìn lại thấy một cây ngân châm đâm ngay trên đó. Rất nhanh liền có một cảm giác dị dạng, tựa như trong cơ thể có một thứ gì đó không thể hiểu được bị tiết ra ngoài. “Này này này …!” Mắt mở trừng trừng nhìn phân thân lần thứ hai dâng trào của mình nhanh chóng mềm nhũn ra.

[Lúc này không nên miệt mài quá độ, Lão gia nên tập trung toàn bộ tinh thần vào việc luyện công!] Tiểu Lâm nghiêm túc nói.

“Tiểu Lâm, ngươi …” Tần Chính khó có thể tin nhìn Lục phu nhân, điều này sao có thể!

Tiểu Lâm khuôn mặt đỏ bừng, mặt lộ vẻ hổ thẹn mà nói: [Lão gia mới vừa rồi dục niệm quá thừa, có hại cho việc tu luyện, nên vừa nãy mới để cho ngươi …]

Tần Chính đau lòng, tựa như muốn rơi lệ. Thì ra Lục phu nhân nói ‘Mau’ chính là muốn hắn tốc chiến tốc thắng sau đó luyện công, nguyên lai lúc nãy là Lục phu nhân ban tặng cho hắn chút ân huệ, quả thực phải là tạ long ân của phu nhân!

Mặc cho Quần Ngạo mạnh mẽ thế nào, chỉ cần bị hắn kéo lên trên giường cũng phải để cho mặc hắn định đoạt, hắn muốn canh năm, Quần Ngạo có mơ cũng đừng mong canh hai có thể đình chiến. Mà lúc này, Lục phu nhân nhu nhược nhất của hắn, chỉ cần khẽ động ngón tay, có thể bắt hắn triệt để tước vũ khí đầu hàng! Ngay cả cơ hội giơ cờ hàng cũng không có luôn!

“Tiểu Lâm nhi, ô ~~~~” Nhìn người chưa từng mở miệng kia, Tần Chính cảm thấy sỉ nhục trước đây chưa từng có. Bản thân hắn từng ngang dọc tung hoành bên gối của Thất vị phu nhân, dù sau đó có bị đuổi về phòng ngủ, thì cũng đã triệt để xong việc mới đi, là hắn cam tâm tình nguyện mà bị đuổi đi. Có từng bao giờ chịu qua sự nhục nhã này!!!

[Luyện công đi …] Tiểu Lâm mang vẻ mặt vô tội nói.

Tần Chính cả người vùi đầu xuống giường kêu rên, Lục chử tử, ngươi chính là kêu ta đi chết!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương